Chương 77: Món quà bất ngờ-1
V1234567890
09/09/2018
"Thật sự không phải cần nam sủng sao"
Đến khi Mộ Dung Như Tuyết đã đi xa, tên này vẫn lẩm bẩm hiển nhiên từ trước tới nay chưa từng có vụ nào ngon ăn như vậy.
Không để Mộ Dung Như Tuyết chờ lâu, trong chốc lát xe ngựa, hộp quà và cả 8 người thuộc một dong binh đoàn nào đó cũng xuất hiện đầy đủ. Bây giờ việc của Mộ Dung Như Tuyết chỉ là cho quà vào hộp (đố các bạn là quà gì nha, trả lời đúng tuần sau mình sẽ ra 2 chương cho bạn đó)
"Cô nương là người thuê chúng ta"
Người đúng đầu đoàn dong binh này lên tiếng hỏi, quan sát người con gái trước mặt này.Người này mặc một bộ quần áo khác màu đỏ, đeo trên mặt một chiếc mặt nạ bằng bạc còn có đặc biệt nhất đó chính là một đôi con ngươi màu tím, mái tóc được buộc cao đơn giản. Trông cực kì giống một nữ hiệp.
Nhìn sao cũng có dáng vẻ của một tiểu thư có tiền của một gia tộc nào đó, chắc là không ăn quỵt của bọn họ đâu ta, dù sao cũng ra giá được nhiều tiền vậy. Hơn nữa còn không phải về làm nam sủng, món hàng béo bở như thế này làm gì có chuyện bỏ qua được cơ chứ.
"Đúng vậy, ta cần các người khuân vác một số đồ nặng"
Bởi vì thời gian hơi cấp bách, cho lên vừa đi Mộ Dung Như Tuyết vừa giải thích sơ qua cho mấy người này. Tuy nhiên nàng sẽ không nói nhiều về phần món quà đó là gì, đến lúc đó họ sẽ tự biết mà thôi."Vậy quà đó là gì, mà tiểu thư trả cho chúng tôi nhiều tiền như vậy cơ chứ"
Một thành viên trong nhóm dong binh đoàn, không nhịn được tò mò hỏi. Hơn nữa đừng nói chỉ có hắn mà tắt cả những người trong dong binh đoàn này đều thắc mắc. Việc gì liên quan đến khuôn vác mà lắm tiền như thế cơ chứ, trả nhẽ trả nhẽ là...
Vàng...Là vàng thật sao. Cuộc đời hắn sẽ có một lần được khuân vàng thật sao, Ôi nếu thứ đó thành được sự thật, vậy có quá là hạnh phúc hay không.
Nghe lời tên đó, Mộ Dung Như Tuyết trừng mắt xoay người lại. Âm thầm tự nhủ tên này, đúng là lắm chuyện có thể bớt tò mò đi được không đây.
"Ngươi có nghe câu tò mò, hại chết ruồi hay không. Nếu không muốn chết, thì hãy ngoan ngoãn câm miệng vào cho ta. Còn các ngươi có ai muốn hỏi nữa không, chuyện này chỉ cho những người có gan làm nếu các người muốn rút, thì hãy bỏ cuộc ngay đi. Đừng để đến lúc đó, nếu ai muốn rút lui thì cũng vô dụng lúc đó đừng trách ta ra tay độc ác không lưu tình"
Nói xong Mộ Dung Như Tuyết lập tức xoay người đi, bỏ lại một đám người đang ngơ ngác câm nín phía sau.
Mà đám người kia, cũng nhanh chóng phục hồi lại tinh thần. Đuổi theo ngay phía sau của Mộ Dung Như Tuyết đề phòng việc lỡ mất mục tiêu của mình. Đùa chứ, từ trước đến nay làm gì không có nhiệm vụ nào không nguy hiểm nếu không làm bọn họ làm sao có tiền để nuôi gia đình mình cơ chứ.
Đến khi Mộ Dung Như Tuyết đã đi xa, tên này vẫn lẩm bẩm hiển nhiên từ trước tới nay chưa từng có vụ nào ngon ăn như vậy.
Không để Mộ Dung Như Tuyết chờ lâu, trong chốc lát xe ngựa, hộp quà và cả 8 người thuộc một dong binh đoàn nào đó cũng xuất hiện đầy đủ. Bây giờ việc của Mộ Dung Như Tuyết chỉ là cho quà vào hộp (đố các bạn là quà gì nha, trả lời đúng tuần sau mình sẽ ra 2 chương cho bạn đó)
"Cô nương là người thuê chúng ta"
Người đúng đầu đoàn dong binh này lên tiếng hỏi, quan sát người con gái trước mặt này.Người này mặc một bộ quần áo khác màu đỏ, đeo trên mặt một chiếc mặt nạ bằng bạc còn có đặc biệt nhất đó chính là một đôi con ngươi màu tím, mái tóc được buộc cao đơn giản. Trông cực kì giống một nữ hiệp.
Nhìn sao cũng có dáng vẻ của một tiểu thư có tiền của một gia tộc nào đó, chắc là không ăn quỵt của bọn họ đâu ta, dù sao cũng ra giá được nhiều tiền vậy. Hơn nữa còn không phải về làm nam sủng, món hàng béo bở như thế này làm gì có chuyện bỏ qua được cơ chứ.
"Đúng vậy, ta cần các người khuân vác một số đồ nặng"
Bởi vì thời gian hơi cấp bách, cho lên vừa đi Mộ Dung Như Tuyết vừa giải thích sơ qua cho mấy người này. Tuy nhiên nàng sẽ không nói nhiều về phần món quà đó là gì, đến lúc đó họ sẽ tự biết mà thôi."Vậy quà đó là gì, mà tiểu thư trả cho chúng tôi nhiều tiền như vậy cơ chứ"
Một thành viên trong nhóm dong binh đoàn, không nhịn được tò mò hỏi. Hơn nữa đừng nói chỉ có hắn mà tắt cả những người trong dong binh đoàn này đều thắc mắc. Việc gì liên quan đến khuôn vác mà lắm tiền như thế cơ chứ, trả nhẽ trả nhẽ là...
Vàng...Là vàng thật sao. Cuộc đời hắn sẽ có một lần được khuân vàng thật sao, Ôi nếu thứ đó thành được sự thật, vậy có quá là hạnh phúc hay không.
Nghe lời tên đó, Mộ Dung Như Tuyết trừng mắt xoay người lại. Âm thầm tự nhủ tên này, đúng là lắm chuyện có thể bớt tò mò đi được không đây.
"Ngươi có nghe câu tò mò, hại chết ruồi hay không. Nếu không muốn chết, thì hãy ngoan ngoãn câm miệng vào cho ta. Còn các ngươi có ai muốn hỏi nữa không, chuyện này chỉ cho những người có gan làm nếu các người muốn rút, thì hãy bỏ cuộc ngay đi. Đừng để đến lúc đó, nếu ai muốn rút lui thì cũng vô dụng lúc đó đừng trách ta ra tay độc ác không lưu tình"
Nói xong Mộ Dung Như Tuyết lập tức xoay người đi, bỏ lại một đám người đang ngơ ngác câm nín phía sau.
Mà đám người kia, cũng nhanh chóng phục hồi lại tinh thần. Đuổi theo ngay phía sau của Mộ Dung Như Tuyết đề phòng việc lỡ mất mục tiêu của mình. Đùa chứ, từ trước đến nay làm gì không có nhiệm vụ nào không nguy hiểm nếu không làm bọn họ làm sao có tiền để nuôi gia đình mình cơ chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.