Chương 49: Ta đồng ý nhận nhiệm vụ này
V1234567890
20/10/2017
Mọi người xung quanh vừa nghe câu nói của Mộ Dung Như Tuyết thì cười ầm
cả lên.Một đứa bé khoảng 8 9 tuổi đòi đi làm dong binh chuyện này có
buồn cười không chứ
" Tiểu tử đây không phải chỗ ngươi có thể chơi đâu tốt nhất đi chỗ khác đi còn nữa dẫn luôn cả hai con ma sủng kia đi luôn nữa "
" Ta sống gần một nửa đời người rồi mà cũng chưa từng thấy ai ngông cuồng như tiểu tử này chắc là con cháu của những đại gia tộc lớn rồi "
Nghe nhắc đến bọn họ Liệt Hỏa kích động muốn lên hung hăng xé sác bọn chúng nhưng may mà Mộ Dung nHư Tuyết đã cản lại rồi
Mọi người xung quanh đều ầm ĩ bàn tán mà người ghi danh kia vẫn ngây ngô,trời ơi hắn chưa từng gặp người nào ngông cuồng như tiểu tử này.Nhưng bây giờ hắn phải làm sao đây không còn cách nào khác ai bảo hắn là người ghi danh chứ mà mọi người đều được ghi danh
Ghi một số thông tin cần thiết xong Mộ Dung Như Tuyết nhận được một cái huy hiệu hiệu chứng mình đã thành dong binh,tiện thể nàng hỏi luôn một chút xem có nhiệm vụ nào đến Trấn Dương không
" Dạo này có nhiệm vụ nào đến Trấn Dương không "
" À có,có hai huynh đệ nhà họ Trần đi Trấn Dương nhưng phải đi qua rừng rậm Tây thành nơi có có rất nhiều ma thú cấp cao cần khoảng 10 người từ cấp 7 trở lên hộ tống bây giờ đã tìm được 9 người còn một người nữa chưa tìm được " Người ghi danh vừa tìm danh sách vừa nói
" Được ta sẽ nhận nhiệm vụ này " Dù sao nàng cũng tiện đường hơn nữa thù lao của đợt này không nhỏ khoảng 500 tệ một người đó nha.Cứ coi như là dắt chó đi dạo cùng đi mà lại được thêm tiền tội gì không đi nhiệm vụ này nàng nhận chắc rồi
"Nhưng " NGười ghi danh còn đanh định nói chuyện này cần có người từ cấp 7 trở lên vì việc này rất nguy hiểm không thể cho trẻ con chơi được thì ngay lúc đó đã có một người đứng lên chế nhạo nói
" Danh con đừng có mà đến đây mà làm loạn nữa,nhìn dáng người không tồi thôi thì đừng làm dong binh nữa đi về hầu hạ cho bản công tử đi bản công tử sẽ yêu thương chiều chuộng ngươi " Người vừa nói có vóc dáng béo tốt,thân hình mật mạp không giống ngư một thiếu niên chút nào,nhìn cách ăn mặc có vẻ như là người có tiền thích đi mua người về làm nô bộc.Kết hợp với lời nói của hắn chính là bộ dạng dơ tay lên chuẩn bị nâng cằm Mộ Dung Như Tuyết để xem khuôn mặt
" Rắc.." Ngay lập tức ngón tay mập mạp trắng bạch còn chưa kịp chạm vào Mộ Dung Như Tuyết ngay lập tức bị nàng cầm bẻ gãy làm đôi.Sau đó mượn sức thổ nguyên tố nâng cơ thể của tên mập kia quật hắn một phát xuống đất khiến hắn nằm kêu quằn quại.Giống như điều đó làm bẩn tay mình Mộ Dung Như Tuyết lấy từ trong ngực một chiếc khăn tay lau đi bàn tay dơ vừa chạm vào tên mập kia,khi lau xong không thương tiếc vất chiếc khăn xuống đất.Cách làm nhanh gọn lẹ rất liu loát không chút trúc trắc nào mà bên kia khi thấy chủ nhân của bọn chúng đang đánh nhau thì Liệt Hỏa và Bạch Ngọc cũng rất tự nhiên nhảy xuống vai của Mộ Dung Như Tuyết r chỗ khác xem đánh nhau
" Cút "
" Ngươi " Tên mập nằm co cắp dưới đất nâng mắt lên không cam lòng nhìn người vừa nãy ra tay với mình,sao nhìn thân hình hắn nhỏ bé đến thế mà có thể quật ngã mình chứ không thể nào,rồi hắn quay sang đám nô tài đi theo đằng sau trừng mắt bọn hắn mấy cái quát
" Còn đứng đấy làm gì không mau bắt lại cho ta a đau quá "
" Vâng " Đám nô tài rối rít tuân lệnh có vài tên đứng lên đỡ tên mập dậy
Đám người đó hung hăng trừng mắt lao vào Mộ Dung Như Tuyết giống như đám côn đồ bắt nạt một thiếu niên vậy.Nhưng mà Mộ Dung Như Tuyết nàng làm sao có thể để yên chứ lập tức rút thanh kiếm ra nhanh chóng đánh lại bọn họ.Những chiêu thức đơn giản nhưng dưới tay của Mộ Dung NHư Tuyết lại cức kì sắc bến và nhanh gọn khiến cho bọn người đó không thể nào chống đỡ nỗi
Từng nhát kiếm giống như không giết chất ngay bọn họ mà cứa vào những đường gân tay gân chân khiến bọn họ sống không bằng chết cuối cùng kết cục còn thảm hại hơn chue của mình.Cuối cùng chính là cảnh tưởng đầy máu me dưới đất bên cạnh là những người đang đau đớn nằm quằn quại dưới đất nhịn thống khổ bên trên không ai khác chính là Mộ Dung Như Tuyết đứng vững uy nghiêm giống như một cường giả đứng đầu phía dưới là những người đang van xin.Mà trong tay của Mộ Dung Như TUyết đang cầm một cây kiếm sắc nhọn bên dưới là những giọt máu chảy theo chiều dọc từ thân kiếm xuống từng giọt từng giọt,không khí nhất thời đều im lặng làm cho tiếng máu rơi ấy vào tai mọi người thật run sợ giống như âm thanh của ma quỷ đòi mạng vậy
Mọi người xung quanh thấy cảnh như vậy đều run người đây là chuyện một đứa có thể làm sao.Phải lớn lên ở một thế giới như thế nào mới có thể nuôi dưỡng được con người như vậy chứ
" Ta nói các ngươi cút các ngươi không cút đây chính la hậu quả của việc không nghe lời " Nói xong Mộ Dung Như Tuyết định xoay người đi hôm nay đã đủ náo nhiệt rồi.Bỗng dưng nhớ ra gì đó Mộ Dung Như Tuyết vội hỏi
" Bao giờ khởi hành vậy "
Người ghi danh thấy vậy thì lúc này mới kịp hồi phục lại một chút tinh thần vừa rồi tiểu tử kia ra tay một chút liền có thể đánh ngã mấy tên chiến sĩ cấp 5 lợi hại kia xem ra ít nhất cũng phải là cấp 8 trở lên xem ra lần này có thể hoàn thành nhiệm vụ tìm đủ người rồi
" Sáng ngày kia "
" Được rồi ta sẽ đến nhận nhiệm vụ này " Nói xong Mộ Dung Như Tuyết mỉm cười xoay người đi địa phương khác hôm nay nháo là quá đủ rồi.Mà Liệt Hỏa và Bạch Ngọc tất nhiên cũng chủ động theo sau nơi này bọn chúng chơi hết vui rồi
Vừa ra khỏi dong binh đoàn Mộ Dung Như Tuyết về quán trọ cũng không về phòng ngủ ngay mà tìm một nơi tìm hiểu về Tây thành đó chính là nơi mà nàng đã nghe thấy tố nhất là tìm chủ quán nói chuyện dù sao thì ông ấy cũng là người thông thuộc ở đây nhất
Qua lời chủ quán nàng cũng tạm thời biết được Tây thành trong lời của bọn họ là gì.Ngay khi vừa mới hỏi thì ông chủ cũng rất ngạt nhiên không ngờ nàng không biết nơi này nhưng mà ông cũng không ngại giải thích
"Ngươi không biết khu rừng rậm Tây thành? Ngươi có phải không hay đi rèn luyện hay không. Từ thành này đi Trấn Dương thành thì có hai con đường có thể đi, một là đi vào rừng rậm Tây thành, hai là đi vòng qua rừng rậm Tây thành. Nếu muốn đi vòng qua rừng rậm Tây thành thì phải mất đến hai tháng. Tuy rừng rậm Tây thành không nguy hiểm bằng sơn mạch Trúc Phong, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm. Ở đó có ma thú cấp 5 đến cấp 7 tụ lại thành đàn, thậm chí còn có cả ma thú cấp 8 và cấp 9. Người bình thường cũng không dám một mình đi qua khu rừng rậm Tây thành. Cho dù có nhiều người, nhưng thực lực thấp cũng không được. Cho nên Trần gia ở thành này mới nhờ đến dong binh đoàn, nhất định phải yêu cầu người có thực cấp 7 trở lên mới được tiếp nhiệm vụ. Ngươi tiếp nhiệm vụ, hiện tại không thể rút lui. Đến lúc đó thì
phải cẩn thận một chút " Ông chủ thực lòng khuyên Mộ Dung Như Tuyết
" Cảm ơn lão bản ta về phòng ngủ đây " Nói xong Mộ Dung Như Tuyết xoay người đi vào phòng của mình
-------------------------------------------------------------------------------------------------------Đúng sáng ngày kia Mộ Dung Như Tuyết theo như lời đã nói đi đến trước cửa nơi đăng kí dong binh đoàn.Khi vừa đến Mộ Dung nHư Tuyết đã thấy có vài người ở đấy,người ghi danh hôm kia đã giới thiệu cho nàng một đoàn trưởng của một dong binh đoàn nhận nhiệm vụ lần này để hai người có thể hợp tác tốt hơn trong chặng đường này.Mà người kia tên là Mạnh Ngọc Dương cũng rất sảng khoái đáp ứng.Tuy chỉ có mấy câu giao tiếp với nhau nhưng Mạnh Ngọc Nương cũng rất phóng khoáng đúng tính cách nàng thích
“Đi, ta đưa ngươi tới dong binh đoàn của chúng ta.” Mạnh Ngọc Dương đứng dậy.
Dong binh đoàn của Mạnh Ngọc Dương rất ít, chỉ có tám người, bốn nam ba nữ. Nhưng chỉ cần có năm người là có thể đăng kí dong binh đoàn. Mạnh Ngọc Dương là đội trưởng, mấy người khác thấy Mạnh Ngọc Dương đưa Mộ Dung Như Tuyết tới gần, có chút kinh ngạc.
“Đây là Bách Anh, trong khoảng thời gian này sẽ đi chung với chúng ta.” Mạnh Ngọc Dương giới thiệu
“Đây là quân sư của chúng ta Hồng Anh sư huynh của hắn Hồng Thủy. Đây là Lưu Hâm, Bạch Lan, Phượng
Loan.”
Mạnh Ngọc Dương ở trong đoàn rất có uy tín, nhưng người khác dường như không có dị nghị gì. Mộ Dung nHư Tuyết nhìn qua một chút, ngoại trừ Mạnh Ngọc Dương là ma pháp sư cấp 9 thủy nguyên tố sơ kì, Hồng thúc là ma pháp sư thổ nguyên tố cấp 8 trung kì, 5 người khác thì là chiến sĩ cấp 7, cấp 8. Thực lực tổng thể như vậy, trong dong binh đoàn cũng không thấp. Mộ Dung Như Tuyết cũng qua loa chào hỏi họ một tiếng
Sau đó nữa là lục đục tới thêm mấy người. Giờ tỵ, người Trần gia dẫn họ đi hội họp với những người khác. Mộ Dung Như Tuyết nhìn qua một chút, tổng cộng có 24 người, phần lớn đều là ma pháp sư và chiến sĩ cấp 8,9có vài có vài chiến sĩ và ma pháp sư cấp 7 khác
Mộ Dung Như Tuyết cùng dong ninh đoàn đi vào rừng rậm Tây thành, Trần thiếu gia và Trần tiểu thư đang chờ ở nơi đó.
Một quản sự nhìn thấy vóc người Mộ Dung NHư Tuyết nho nhỏ lại còn che mặt, nhướng mày hỏi: “Người nhỏ như vậy sao cũng đến?”
Kỳ thật tuy rằng trước kia Mộ Dung Như Tuyết không tập luyện dáng người gầy gò ốm yếu, nhưng vóc dáng không lùn. Trong một năm nay cũng trưởng thành, nữ tử vóc dáng 1m2 cũng không phải thấp, nhưng hiện tại nàng mặc nam trang nên thấp hơn người khác nhiều.
“Hắn có thể nhận nhiệm vụ đương nhiên là đã có đủ điều kiện.” Mạnh Ngọc Dương nói.
“Hừ, tốt nhất là vậy. Chúng ta không muốn đến lúc đó có người cản trở.” Quản sự kia còn chưa nói gì, Trần tiểu thư đã mở miệng.
“Đi thôi.” Trần thiếu gia không muốn lãng phí thời gian, dẫn đầu đi trước.
Tổng cộng có 24 người, một chiếc xe ngực nhỏ cho bốn người Trần thiếu gia ngồi, hai chiếc xe ngựa to, mỗi chiếc ngồi được tám người. Mộ Dung Như Tuyết cùng bọn Mạnh Ngọc Dương vừa vặn tám người, ngồi cùng một chiếc.
Mộ Dung Như Tuyết ngồi bên cửa sổ, lúc thì nhìn cảnh sắc bên ngoài, khi thì nói chuyện với bọn người Mạnh Ngọc Dương. Mọi người tính tình sảng khoái nên dẫn dần dễ nói chuyện.
Ban ngày lên đường, ban đêm nghỉ ngơi, gặp được thị trấn, mọi người ở trong khách điếm, không có thì ngủ bên ngoài. Mau chóng lên đường như vậy, rốt cuộc c bọn họ đã vào rừng rậm tây thành khoảng 5 ngày rồi
" Tiểu tử đây không phải chỗ ngươi có thể chơi đâu tốt nhất đi chỗ khác đi còn nữa dẫn luôn cả hai con ma sủng kia đi luôn nữa "
" Ta sống gần một nửa đời người rồi mà cũng chưa từng thấy ai ngông cuồng như tiểu tử này chắc là con cháu của những đại gia tộc lớn rồi "
Nghe nhắc đến bọn họ Liệt Hỏa kích động muốn lên hung hăng xé sác bọn chúng nhưng may mà Mộ Dung nHư Tuyết đã cản lại rồi
Mọi người xung quanh đều ầm ĩ bàn tán mà người ghi danh kia vẫn ngây ngô,trời ơi hắn chưa từng gặp người nào ngông cuồng như tiểu tử này.Nhưng bây giờ hắn phải làm sao đây không còn cách nào khác ai bảo hắn là người ghi danh chứ mà mọi người đều được ghi danh
Ghi một số thông tin cần thiết xong Mộ Dung Như Tuyết nhận được một cái huy hiệu hiệu chứng mình đã thành dong binh,tiện thể nàng hỏi luôn một chút xem có nhiệm vụ nào đến Trấn Dương không
" Dạo này có nhiệm vụ nào đến Trấn Dương không "
" À có,có hai huynh đệ nhà họ Trần đi Trấn Dương nhưng phải đi qua rừng rậm Tây thành nơi có có rất nhiều ma thú cấp cao cần khoảng 10 người từ cấp 7 trở lên hộ tống bây giờ đã tìm được 9 người còn một người nữa chưa tìm được " Người ghi danh vừa tìm danh sách vừa nói
" Được ta sẽ nhận nhiệm vụ này " Dù sao nàng cũng tiện đường hơn nữa thù lao của đợt này không nhỏ khoảng 500 tệ một người đó nha.Cứ coi như là dắt chó đi dạo cùng đi mà lại được thêm tiền tội gì không đi nhiệm vụ này nàng nhận chắc rồi
"Nhưng " NGười ghi danh còn đanh định nói chuyện này cần có người từ cấp 7 trở lên vì việc này rất nguy hiểm không thể cho trẻ con chơi được thì ngay lúc đó đã có một người đứng lên chế nhạo nói
" Danh con đừng có mà đến đây mà làm loạn nữa,nhìn dáng người không tồi thôi thì đừng làm dong binh nữa đi về hầu hạ cho bản công tử đi bản công tử sẽ yêu thương chiều chuộng ngươi " Người vừa nói có vóc dáng béo tốt,thân hình mật mạp không giống ngư một thiếu niên chút nào,nhìn cách ăn mặc có vẻ như là người có tiền thích đi mua người về làm nô bộc.Kết hợp với lời nói của hắn chính là bộ dạng dơ tay lên chuẩn bị nâng cằm Mộ Dung Như Tuyết để xem khuôn mặt
" Rắc.." Ngay lập tức ngón tay mập mạp trắng bạch còn chưa kịp chạm vào Mộ Dung Như Tuyết ngay lập tức bị nàng cầm bẻ gãy làm đôi.Sau đó mượn sức thổ nguyên tố nâng cơ thể của tên mập kia quật hắn một phát xuống đất khiến hắn nằm kêu quằn quại.Giống như điều đó làm bẩn tay mình Mộ Dung Như Tuyết lấy từ trong ngực một chiếc khăn tay lau đi bàn tay dơ vừa chạm vào tên mập kia,khi lau xong không thương tiếc vất chiếc khăn xuống đất.Cách làm nhanh gọn lẹ rất liu loát không chút trúc trắc nào mà bên kia khi thấy chủ nhân của bọn chúng đang đánh nhau thì Liệt Hỏa và Bạch Ngọc cũng rất tự nhiên nhảy xuống vai của Mộ Dung Như Tuyết r chỗ khác xem đánh nhau
" Cút "
" Ngươi " Tên mập nằm co cắp dưới đất nâng mắt lên không cam lòng nhìn người vừa nãy ra tay với mình,sao nhìn thân hình hắn nhỏ bé đến thế mà có thể quật ngã mình chứ không thể nào,rồi hắn quay sang đám nô tài đi theo đằng sau trừng mắt bọn hắn mấy cái quát
" Còn đứng đấy làm gì không mau bắt lại cho ta a đau quá "
" Vâng " Đám nô tài rối rít tuân lệnh có vài tên đứng lên đỡ tên mập dậy
Đám người đó hung hăng trừng mắt lao vào Mộ Dung Như Tuyết giống như đám côn đồ bắt nạt một thiếu niên vậy.Nhưng mà Mộ Dung Như Tuyết nàng làm sao có thể để yên chứ lập tức rút thanh kiếm ra nhanh chóng đánh lại bọn họ.Những chiêu thức đơn giản nhưng dưới tay của Mộ Dung NHư Tuyết lại cức kì sắc bến và nhanh gọn khiến cho bọn người đó không thể nào chống đỡ nỗi
Từng nhát kiếm giống như không giết chất ngay bọn họ mà cứa vào những đường gân tay gân chân khiến bọn họ sống không bằng chết cuối cùng kết cục còn thảm hại hơn chue của mình.Cuối cùng chính là cảnh tưởng đầy máu me dưới đất bên cạnh là những người đang đau đớn nằm quằn quại dưới đất nhịn thống khổ bên trên không ai khác chính là Mộ Dung Như Tuyết đứng vững uy nghiêm giống như một cường giả đứng đầu phía dưới là những người đang van xin.Mà trong tay của Mộ Dung Như TUyết đang cầm một cây kiếm sắc nhọn bên dưới là những giọt máu chảy theo chiều dọc từ thân kiếm xuống từng giọt từng giọt,không khí nhất thời đều im lặng làm cho tiếng máu rơi ấy vào tai mọi người thật run sợ giống như âm thanh của ma quỷ đòi mạng vậy
Mọi người xung quanh thấy cảnh như vậy đều run người đây là chuyện một đứa có thể làm sao.Phải lớn lên ở một thế giới như thế nào mới có thể nuôi dưỡng được con người như vậy chứ
" Ta nói các ngươi cút các ngươi không cút đây chính la hậu quả của việc không nghe lời " Nói xong Mộ Dung Như Tuyết định xoay người đi hôm nay đã đủ náo nhiệt rồi.Bỗng dưng nhớ ra gì đó Mộ Dung Như Tuyết vội hỏi
" Bao giờ khởi hành vậy "
Người ghi danh thấy vậy thì lúc này mới kịp hồi phục lại một chút tinh thần vừa rồi tiểu tử kia ra tay một chút liền có thể đánh ngã mấy tên chiến sĩ cấp 5 lợi hại kia xem ra ít nhất cũng phải là cấp 8 trở lên xem ra lần này có thể hoàn thành nhiệm vụ tìm đủ người rồi
" Sáng ngày kia "
" Được rồi ta sẽ đến nhận nhiệm vụ này " Nói xong Mộ Dung Như Tuyết mỉm cười xoay người đi địa phương khác hôm nay nháo là quá đủ rồi.Mà Liệt Hỏa và Bạch Ngọc tất nhiên cũng chủ động theo sau nơi này bọn chúng chơi hết vui rồi
Vừa ra khỏi dong binh đoàn Mộ Dung Như Tuyết về quán trọ cũng không về phòng ngủ ngay mà tìm một nơi tìm hiểu về Tây thành đó chính là nơi mà nàng đã nghe thấy tố nhất là tìm chủ quán nói chuyện dù sao thì ông ấy cũng là người thông thuộc ở đây nhất
Qua lời chủ quán nàng cũng tạm thời biết được Tây thành trong lời của bọn họ là gì.Ngay khi vừa mới hỏi thì ông chủ cũng rất ngạt nhiên không ngờ nàng không biết nơi này nhưng mà ông cũng không ngại giải thích
"Ngươi không biết khu rừng rậm Tây thành? Ngươi có phải không hay đi rèn luyện hay không. Từ thành này đi Trấn Dương thành thì có hai con đường có thể đi, một là đi vào rừng rậm Tây thành, hai là đi vòng qua rừng rậm Tây thành. Nếu muốn đi vòng qua rừng rậm Tây thành thì phải mất đến hai tháng. Tuy rừng rậm Tây thành không nguy hiểm bằng sơn mạch Trúc Phong, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm. Ở đó có ma thú cấp 5 đến cấp 7 tụ lại thành đàn, thậm chí còn có cả ma thú cấp 8 và cấp 9. Người bình thường cũng không dám một mình đi qua khu rừng rậm Tây thành. Cho dù có nhiều người, nhưng thực lực thấp cũng không được. Cho nên Trần gia ở thành này mới nhờ đến dong binh đoàn, nhất định phải yêu cầu người có thực cấp 7 trở lên mới được tiếp nhiệm vụ. Ngươi tiếp nhiệm vụ, hiện tại không thể rút lui. Đến lúc đó thì
phải cẩn thận một chút " Ông chủ thực lòng khuyên Mộ Dung Như Tuyết
" Cảm ơn lão bản ta về phòng ngủ đây " Nói xong Mộ Dung Như Tuyết xoay người đi vào phòng của mình
-------------------------------------------------------------------------------------------------------Đúng sáng ngày kia Mộ Dung Như Tuyết theo như lời đã nói đi đến trước cửa nơi đăng kí dong binh đoàn.Khi vừa đến Mộ Dung nHư Tuyết đã thấy có vài người ở đấy,người ghi danh hôm kia đã giới thiệu cho nàng một đoàn trưởng của một dong binh đoàn nhận nhiệm vụ lần này để hai người có thể hợp tác tốt hơn trong chặng đường này.Mà người kia tên là Mạnh Ngọc Dương cũng rất sảng khoái đáp ứng.Tuy chỉ có mấy câu giao tiếp với nhau nhưng Mạnh Ngọc Nương cũng rất phóng khoáng đúng tính cách nàng thích
“Đi, ta đưa ngươi tới dong binh đoàn của chúng ta.” Mạnh Ngọc Dương đứng dậy.
Dong binh đoàn của Mạnh Ngọc Dương rất ít, chỉ có tám người, bốn nam ba nữ. Nhưng chỉ cần có năm người là có thể đăng kí dong binh đoàn. Mạnh Ngọc Dương là đội trưởng, mấy người khác thấy Mạnh Ngọc Dương đưa Mộ Dung Như Tuyết tới gần, có chút kinh ngạc.
“Đây là Bách Anh, trong khoảng thời gian này sẽ đi chung với chúng ta.” Mạnh Ngọc Dương giới thiệu
“Đây là quân sư của chúng ta Hồng Anh sư huynh của hắn Hồng Thủy. Đây là Lưu Hâm, Bạch Lan, Phượng
Loan.”
Mạnh Ngọc Dương ở trong đoàn rất có uy tín, nhưng người khác dường như không có dị nghị gì. Mộ Dung nHư Tuyết nhìn qua một chút, ngoại trừ Mạnh Ngọc Dương là ma pháp sư cấp 9 thủy nguyên tố sơ kì, Hồng thúc là ma pháp sư thổ nguyên tố cấp 8 trung kì, 5 người khác thì là chiến sĩ cấp 7, cấp 8. Thực lực tổng thể như vậy, trong dong binh đoàn cũng không thấp. Mộ Dung Như Tuyết cũng qua loa chào hỏi họ một tiếng
Sau đó nữa là lục đục tới thêm mấy người. Giờ tỵ, người Trần gia dẫn họ đi hội họp với những người khác. Mộ Dung Như Tuyết nhìn qua một chút, tổng cộng có 24 người, phần lớn đều là ma pháp sư và chiến sĩ cấp 8,9có vài có vài chiến sĩ và ma pháp sư cấp 7 khác
Mộ Dung Như Tuyết cùng dong ninh đoàn đi vào rừng rậm Tây thành, Trần thiếu gia và Trần tiểu thư đang chờ ở nơi đó.
Một quản sự nhìn thấy vóc người Mộ Dung NHư Tuyết nho nhỏ lại còn che mặt, nhướng mày hỏi: “Người nhỏ như vậy sao cũng đến?”
Kỳ thật tuy rằng trước kia Mộ Dung Như Tuyết không tập luyện dáng người gầy gò ốm yếu, nhưng vóc dáng không lùn. Trong một năm nay cũng trưởng thành, nữ tử vóc dáng 1m2 cũng không phải thấp, nhưng hiện tại nàng mặc nam trang nên thấp hơn người khác nhiều.
“Hắn có thể nhận nhiệm vụ đương nhiên là đã có đủ điều kiện.” Mạnh Ngọc Dương nói.
“Hừ, tốt nhất là vậy. Chúng ta không muốn đến lúc đó có người cản trở.” Quản sự kia còn chưa nói gì, Trần tiểu thư đã mở miệng.
“Đi thôi.” Trần thiếu gia không muốn lãng phí thời gian, dẫn đầu đi trước.
Tổng cộng có 24 người, một chiếc xe ngực nhỏ cho bốn người Trần thiếu gia ngồi, hai chiếc xe ngựa to, mỗi chiếc ngồi được tám người. Mộ Dung Như Tuyết cùng bọn Mạnh Ngọc Dương vừa vặn tám người, ngồi cùng một chiếc.
Mộ Dung Như Tuyết ngồi bên cửa sổ, lúc thì nhìn cảnh sắc bên ngoài, khi thì nói chuyện với bọn người Mạnh Ngọc Dương. Mọi người tính tình sảng khoái nên dẫn dần dễ nói chuyện.
Ban ngày lên đường, ban đêm nghỉ ngơi, gặp được thị trấn, mọi người ở trong khách điếm, không có thì ngủ bên ngoài. Mau chóng lên đường như vậy, rốt cuộc c bọn họ đã vào rừng rậm tây thành khoảng 5 ngày rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.