Ác Ma Tổng Giám Đốc, Anh Hổn Đản
Chương 122
Xà Thôn Kình
08/01/2015
"Nói , em nghe lén đã bao lâu rồi?" Tư Đồ Viêm chất vấn Lâm Khả Tâm .
Vì chột dạ , cô cúi đầu , nhát gan trả lời: " Không có lâu , em chỉ vừa tới anh liền phát hiện. . . . . ."
Đối với lí do thoái thác của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm bày ra thái độ bán tín bán nghi , nhưng anh cũng không có chứng cớ cô nói dối , nên anh tiếp tục chất vấn: " Vậy tại sao em phải nghe lén?"
"Em không phải nghe lén , chỉ là thấy anh và Sa Sa nói chuyện vui vẻ nên em không muốn quấy rầy thôi. . . . . ." Lâm Khả Tâm lắc ly nước trong tay , vẫn như
cũ không dám ngẩng đầu
"Thật sao?" Nếu như câu trả lời vừa rồi làm cho anh bán tín bán nghi , thì câu trả lời lần này của Lâm Khả Tâm làm cho anh một chút cũng không tin
Đúng lúc này , Hách Sa Sa chủ động tiến lên , tiếp nhận ly nước trng tay Lâm Khả Tâm: " Khả Tâm Tỷ , cám ơn chị giúp em lấy nước , nơi này có em chiếu cố là tốt rồi , chị và Tư Đồ Ca Ca trở về đi."
Hách Sa Sa vừa dứt lời , Tư Đồ Viêm cũng không tiếp tục lên án công khai Lâm Khả Tâm , chỉ liếc nhìn cô một cái rồi đi ra ngoài phòng nghỉ , mà Lâm Khả Tâm hướng ánh mắt cám ơn đến Hách Sa Sa , cũng theo anh rời ra ngoài.
Sau khi ra ngoài , Lâm Khả Tâm nhìn theo bóng dáng Tư Đồ Viêm , muốn mở miệng nhưng lại không dám , chỉ có thể theo sát anh , cô vốn tưởng hôm nay anh nháo đủ rồi nên hẳn phải về nhà nhưng ai biết anh lại đi hướng khác .
"Cai kia , không phải về nhà sao?" Lâm Khả Tâm cẩn thận hỏi, nhưng Tư Đồ
Viêm chính là không trả lời cô.
Bỗng nhiên , mấy đại thúc đi tới trước mặt Tư Đồ Viêm , cầm ly rượu nói: " Có thể gặp được TƯ Đồ Tổng Tài ở đây quả là duyên phận , không biết Tư Đồ Tổng Tài còn nhớ rõ tôi không?"
Lâm Khả Tâm vốn tưởng anh không kiên nhẫn , ai ngờ tiếp giây theo anh liền thay khuôn mặt tươi cười " Đương nhiên nhớ rõ , tôi thế nào quên Hoàng Tổng đâu?"
"Anh xem , tôi đã nói trí nhớ của Tư Đồ Tổng Tài rất siêu , chỉ cần gặp qua một lần sẽ không quên:" Người bên cạnh đại thúc nói , một chút cũng không kiêng dè vỗ vỗ Tư Đồ Viêm .
Cứ như vậy , anh bị một đám người vây quanh nói chuyện xã giao với nhau.
Lâm Khả Tâm biết mấy người đó có thể tham gia tiệc như hôm nay cũng phải là những người giàu có , nhưng nhìn nhóm người trước mặt này , cô cảm thấy không tự nhiên .
Tuy rằng mấy đại thúc đó đều là Kim Lĩnh nhưng thế nào lại không có bộ dạng đẹp? Nhìn người thì răng hô , người đầu hói , so với Tư Đồ Viêm quả thật như 2 dạng người , hơn nữa nếu cô trưởng thành khẳng định sẽ không chọn trạm mặt với Tư Đồ Viêm , vốn không đẹp , làm vậy còn xấu hơn !
Nhưng bọn người này hiển nhiên không muốn rời đi , bọn họ gắt gao bao quanh Tư Đồ Viêm cứ như sợ anh rời đi.
"Tư Đồ Tổng Tài , vừa rồi thấy anh uống một ly rượu to như vậy , hiện tại sự tình gì cũng không có , thật làm cho người ta bái phục ! đến đến , trước tôi kính anh một ly"
"Lão Hoàng như kẻ trộm , cư nhiên muốn một mình uống rượu với Tư Đồ Tổng Tài , không được , tôi cũng muốn kính anh một ly"
"Tôi cũng vậy , tôi cũng vậy" Một đắm người tranh nhau kính rượu mà Tư Đồ
Viêm cũng không cự tuyệt
Anh một bên cầm ly Whiskey " Tôi sẽ không khách khí" Nói xong , anh uống sạch một hơi
"Tư Đồ Tổng Tài thật sự là ngay thẳng ! Đây , một ly nữa"
Cứ vậy , bọn họ kính 1 ly rồi 1 ly , mà Tư Đồ Viêm cũng uống hết , một lát sau anh đã uống 5 ly , tuy rằng Lâm Khả Tâm biết mình không có quyền lợi can thiệp nhưng thấy anh uống nhiều vyậ vẫn là không nhịn được tiến lên khuyên nhủ " Viêm , hôm nay anh uống nhiều rồi , đừng uống nữa"
Lâm Khả Tâm nói xong định sẽ đoạt ly rượu trong tay Tư Đồ Viêm nhưng anh lại
đẩy sang phía khác làm cô không dành được
Để Lâm Khả Tâm gần sát mình , Tư Đồ Viêm nhỏ giọng nói "Lâm Khả Tâm , em không phải vừa rồi còn giúp Cố Ca Ca đối phó tôi sao? Như thế nào bây giờ mới lo lắng cho tôi?" Dừng một chút , ánh mắt và ngữ khí của anh cũng lạnh hơn rất nhiều - " Em đừng giả nhân giả nghĩa nửa , tôi thật ghê tỏm".
Nghe Tư Đồ Viêm nói chính mình ghê tỏm , Lâm Khả Tâm như bị người khác tạt nước lạnh vào mặt , từ đầu đến chân lạnh thấu , cô muốn nói chính cô không phải giả vờ mà thật lòng quan tâm anh nhưng lời nói đó như dính vào trong cổ
họng như thế nào cũng không nói ra được .
Một thúc thúc chen vào nói: " U , vợ chồng son đang nói thầm gì với nhau? Thật ngọt ngào a~"
Tư Đồ Viêm đứng thẳng người , mỉm cười trả lời " Không có gì , tôi chỉ nói là cô
ấy không cần lo cho tôi thôi."
Quả thật anh nói vậy nhưng chỉ là cách nói khác nhau thôi , mà mấy người đại thúc cũng không nghĩ nhiều ngược lại khuyên Lâm Khả Tâm nói: " Đúng vậy , tửu lượng của Tư Đồ Tổng Tài tốt như vậy , cô không cần lo lắng."
Lâm Khả Tâm ngăn khoé miệng , cô gật gật đầu , vì vậy một nhóm người lại vây quanh Tư Đồ Viêm, làm cô đứng một bên.
Vì chột dạ , cô cúi đầu , nhát gan trả lời: " Không có lâu , em chỉ vừa tới anh liền phát hiện. . . . . ."
Đối với lí do thoái thác của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm bày ra thái độ bán tín bán nghi , nhưng anh cũng không có chứng cớ cô nói dối , nên anh tiếp tục chất vấn: " Vậy tại sao em phải nghe lén?"
"Em không phải nghe lén , chỉ là thấy anh và Sa Sa nói chuyện vui vẻ nên em không muốn quấy rầy thôi. . . . . ." Lâm Khả Tâm lắc ly nước trong tay , vẫn như
cũ không dám ngẩng đầu
"Thật sao?" Nếu như câu trả lời vừa rồi làm cho anh bán tín bán nghi , thì câu trả lời lần này của Lâm Khả Tâm làm cho anh một chút cũng không tin
Đúng lúc này , Hách Sa Sa chủ động tiến lên , tiếp nhận ly nước trng tay Lâm Khả Tâm: " Khả Tâm Tỷ , cám ơn chị giúp em lấy nước , nơi này có em chiếu cố là tốt rồi , chị và Tư Đồ Ca Ca trở về đi."
Hách Sa Sa vừa dứt lời , Tư Đồ Viêm cũng không tiếp tục lên án công khai Lâm Khả Tâm , chỉ liếc nhìn cô một cái rồi đi ra ngoài phòng nghỉ , mà Lâm Khả Tâm hướng ánh mắt cám ơn đến Hách Sa Sa , cũng theo anh rời ra ngoài.
Sau khi ra ngoài , Lâm Khả Tâm nhìn theo bóng dáng Tư Đồ Viêm , muốn mở miệng nhưng lại không dám , chỉ có thể theo sát anh , cô vốn tưởng hôm nay anh nháo đủ rồi nên hẳn phải về nhà nhưng ai biết anh lại đi hướng khác .
"Cai kia , không phải về nhà sao?" Lâm Khả Tâm cẩn thận hỏi, nhưng Tư Đồ
Viêm chính là không trả lời cô.
Bỗng nhiên , mấy đại thúc đi tới trước mặt Tư Đồ Viêm , cầm ly rượu nói: " Có thể gặp được TƯ Đồ Tổng Tài ở đây quả là duyên phận , không biết Tư Đồ Tổng Tài còn nhớ rõ tôi không?"
Lâm Khả Tâm vốn tưởng anh không kiên nhẫn , ai ngờ tiếp giây theo anh liền thay khuôn mặt tươi cười " Đương nhiên nhớ rõ , tôi thế nào quên Hoàng Tổng đâu?"
"Anh xem , tôi đã nói trí nhớ của Tư Đồ Tổng Tài rất siêu , chỉ cần gặp qua một lần sẽ không quên:" Người bên cạnh đại thúc nói , một chút cũng không kiêng dè vỗ vỗ Tư Đồ Viêm .
Cứ như vậy , anh bị một đám người vây quanh nói chuyện xã giao với nhau.
Lâm Khả Tâm biết mấy người đó có thể tham gia tiệc như hôm nay cũng phải là những người giàu có , nhưng nhìn nhóm người trước mặt này , cô cảm thấy không tự nhiên .
Tuy rằng mấy đại thúc đó đều là Kim Lĩnh nhưng thế nào lại không có bộ dạng đẹp? Nhìn người thì răng hô , người đầu hói , so với Tư Đồ Viêm quả thật như 2 dạng người , hơn nữa nếu cô trưởng thành khẳng định sẽ không chọn trạm mặt với Tư Đồ Viêm , vốn không đẹp , làm vậy còn xấu hơn !
Nhưng bọn người này hiển nhiên không muốn rời đi , bọn họ gắt gao bao quanh Tư Đồ Viêm cứ như sợ anh rời đi.
"Tư Đồ Tổng Tài , vừa rồi thấy anh uống một ly rượu to như vậy , hiện tại sự tình gì cũng không có , thật làm cho người ta bái phục ! đến đến , trước tôi kính anh một ly"
"Lão Hoàng như kẻ trộm , cư nhiên muốn một mình uống rượu với Tư Đồ Tổng Tài , không được , tôi cũng muốn kính anh một ly"
"Tôi cũng vậy , tôi cũng vậy" Một đắm người tranh nhau kính rượu mà Tư Đồ
Viêm cũng không cự tuyệt
Anh một bên cầm ly Whiskey " Tôi sẽ không khách khí" Nói xong , anh uống sạch một hơi
"Tư Đồ Tổng Tài thật sự là ngay thẳng ! Đây , một ly nữa"
Cứ vậy , bọn họ kính 1 ly rồi 1 ly , mà Tư Đồ Viêm cũng uống hết , một lát sau anh đã uống 5 ly , tuy rằng Lâm Khả Tâm biết mình không có quyền lợi can thiệp nhưng thấy anh uống nhiều vyậ vẫn là không nhịn được tiến lên khuyên nhủ " Viêm , hôm nay anh uống nhiều rồi , đừng uống nữa"
Lâm Khả Tâm nói xong định sẽ đoạt ly rượu trong tay Tư Đồ Viêm nhưng anh lại
đẩy sang phía khác làm cô không dành được
Để Lâm Khả Tâm gần sát mình , Tư Đồ Viêm nhỏ giọng nói "Lâm Khả Tâm , em không phải vừa rồi còn giúp Cố Ca Ca đối phó tôi sao? Như thế nào bây giờ mới lo lắng cho tôi?" Dừng một chút , ánh mắt và ngữ khí của anh cũng lạnh hơn rất nhiều - " Em đừng giả nhân giả nghĩa nửa , tôi thật ghê tỏm".
Nghe Tư Đồ Viêm nói chính mình ghê tỏm , Lâm Khả Tâm như bị người khác tạt nước lạnh vào mặt , từ đầu đến chân lạnh thấu , cô muốn nói chính cô không phải giả vờ mà thật lòng quan tâm anh nhưng lời nói đó như dính vào trong cổ
họng như thế nào cũng không nói ra được .
Một thúc thúc chen vào nói: " U , vợ chồng son đang nói thầm gì với nhau? Thật ngọt ngào a~"
Tư Đồ Viêm đứng thẳng người , mỉm cười trả lời " Không có gì , tôi chỉ nói là cô
ấy không cần lo cho tôi thôi."
Quả thật anh nói vậy nhưng chỉ là cách nói khác nhau thôi , mà mấy người đại thúc cũng không nghĩ nhiều ngược lại khuyên Lâm Khả Tâm nói: " Đúng vậy , tửu lượng của Tư Đồ Tổng Tài tốt như vậy , cô không cần lo lắng."
Lâm Khả Tâm ngăn khoé miệng , cô gật gật đầu , vì vậy một nhóm người lại vây quanh Tư Đồ Viêm, làm cô đứng một bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.