Chương 114
Thuỷ Thường Hựu
19/08/2014
"Em nói đúng , tôi đã sớm biết tiệc đính hôn của Cố Thiếu Kiệt và Hách Sa Sa , cũng nhận được thiệp mời của họ , nhưng này lại thế nào? Tôi nghĩ khi tham gia cái tiệc gì cũng đâu cần sự đồng ý của em , phải không Lâm Khả Tâm?"
"Anh. . . . . ." Lâm Khả Tâm cắn chặt môi dưới , chung quy không thể phản bác lại
, dù sao anh nói cũng đúng , trong hợp đồng thì quyết định là anh , cho dù cô có
biết trước tiệc đính hôn của Cố Thiếu Kiệt và Hách Sa Sa nhưng Tư Đồ Viêm kiên quyết muốn cô đến thì cô vẫn phải đến.
Chỉ là Lâm Khả Tâm cảm thấy không phục: " Đúng , anh không cần trải qua sự đồng ý của em , nhưng anh cũng không thể tuỳ tiện làm tổn thương em."
Tư Đồ Viêm hơi nhướn chân mày:" A? Em nói gì? Tôi làm gì mà tổn thương em?"
Lâm Khả Tâm tiến lên một bước: " Chỉ cần dựa vào chuyện vừa rồi , anh chẳng những không nhìn lấy sự giúp đỡ của em ngược lại còn đá em xuống giếng , cố ý làm trái lại , bây giờ thì tốt rồi , em ngồi ở vị trí đầu và xem đầu đủ màn trình diễn đính hôn . . . . . .Anh vì cái gì cố ý làm vậy? Không cần giả vờ vô tội , anh không phải không có khả năng biết em không thể ngồi ở vị trí đầu tiên."
Đối với sự nổi giận đùng đùng của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm chỉ thản nhiên liếc nhìn một cái: " Ý em là em trách tôi không giúp em nói dối?"
Tuy rằng cô có ý như vậy , nhưng 2 từ “nói dối”này tràn ngập nghĩa xấu , Lâm Khả Tâm nhất thời cảm nhận cô biến thành sai lầm , không thể thừa nhận anh thật cao tay khi dùng chiêu này: " Em cũng không muốn nói dối nhưng em còn cách khác sao? Anh cũng thừa hiểu quan hệ của 3 người có bao nhiêu xấu hổ?"
Bởi vì ảo nảo , ngũ quan xinh xắn của Lâm Khả Tâm trở nên tối sầm. "Xấu hổ? Xấu hổ như thế nào? Sao tôi lại không biết?"
Tư Đồ Viêm một bên nói , một bên kề sát Lâm Khả Tâm , ánh mắt thâm thuý mang theo chút đùa cợt .
Bị anh nhìn đến sợ hãi , Lâm Khả Tâm không thể tránh né , vì vậy anh hơi khom người xuống, ghé sát bên tai cô , thấp giọng nói: " A đúng rồi , tôi nhớ rồi , có người nào đó cư nhiên yêu chính bạn trai của kế muội mình . . . . . . Lâm Khả Tâm
, em nói xem nếu tôi đem chuyện hôm nay truyền đi , có phải là một màn chấn
động hay không?"
Nói xong , Tư Đồ Viêm ngồi thẳng dậy , nụ cười châm biếm trên mặt thật chói mắt , mà Lâm Khả Tâm một bên chết lặng tại chỗ , chậm chạp không nói gì .
Qua nửa ngày , cô mới nói được vài chữ: " Anh. . . . . .Hỗn đản" "Cám ơn em đã khen , tôi sớm biết điều đó rồi."
Tư Đồ Viêm đối với 2 chữ “hổn đản” thừa nhận không e dè , thậm chí anh chẳng có gì áy náy , Lâm Khả Tâm sớm biết cô không có công phu cao ngạo như anh , nhưng cô cũng không muốn mình thua như thế.
Trong lòng uỷ khuất cùng bất mãn , Lâm Khả Tâm nắm chặt tay hướng về ánh mắt của Tư Đồ Viêm: " Nói cho em biết , làm tổn thương em sẽ để anh vui sao?"
Lúc thời điểm hỏi câu này , trong lòng Lâm Khả Tâm thầm cầu nguyện : Tư Đồ Viêm , cầu anh , nói cho em biết anh không muốn làm tổn thương em , nói cho em biết anh không cố ý làm vậy , nói cho em biết hết thảy là em hiểu lầm anh , van cầu anh!
Đáng tiếc , ánh mắt Tư Đồ Viêm vẫn lạnh như trước , làm tổn thương sự chờ mong cuối cùng của Lâm Khả Tâm: " Nếu em nghĩ vậy , thì là vậy đi." Lạnh lùng nói những lời này , Tư Đồ Viêm xoay người ngồi vào chỗ mà không hề nhìn sắc mặt của Lâm Khả Tâm.
Anh nói vậy. . . . . .Là thừa nhận anh làm cô tổn thương anh mới vui sao?
Đối với sự thật này , Lâm Khả Tâm rất lâu không thể chấp nhận , cũng không tình nguyện chấp nhận .
Chỉ thấy hai vờ bai nhỏ bé của cô run nhè nhẹ , đôi môi tái nhợt , liền ngay ánh mắt cũng bị che bởi một lớp sương mù , mà Tư Đồ Viêm trước mắt bởi vì vậy trở nên không đúng .
"Tại sao. . . . . ." Lâm Khả Tâm vừa định hỏi , thì đèn ở trong hội trường tắt đi , chỉ còn lại âm lượng trên sân khấu.
Người MC đi đến sân khấu , tuyên bố nghi thức đính hôn sắp bắt đầu , làm cho mọi người nhanh chóng ổng định lại chỗ ngồi , v..v
Lâm Khả Tâm ngồi tại chỗ , tuy rằng Tư Đồ Viêm ngồi cạnh cô nhưng trải qua một đoạn nói chuyện lúc nãy , thì câu “Tại sao?...” đột nhiên thật khó mở miệng ,
vì vậy cô cũng không hỏi lại , thậm chí không dám nhìn về phía anh , chỉ ngồi yên nhìn thẳng về trước.
Trên sân khấu , người Mc nói blabla một đống vô nghĩa , sau đó mới mời 2 nhân vật chính hôm nay ra là —— Cố Thiếu Kiệt , Hách Sa Sa .
Một ngọn đèn chiếu rọi vào họ , hai người nhìn nhau cười , Cố Thiếu Kiệt kéo tay Hách Sa Sa , chân thành đi tới trung tâm nhận tràng pháo tay chúc phúc của mọi người , ngay sau đó , người Mc khôi hài hỏi vài vấn đề của 2 người , nào là hai người quen biết thế nào , hiểu nhau ra sao , mọi thứ mở ra trước mặt mọi người .
Nghe Cố Thiếu Kiệt và Hách Sa Sa nói về tình cảm của họ , trong lòng Lâm Khả Tâm không khỏi nhớ trước đại học , tuy rằng cô khờ dại tin tưởng quan hệ giữa 3 người sẽ không có gì thay đổi , nhưng thật ra , bây giờ chuyện cá nhân 3 người đã sớm biến thành "2+1" chuyện xưa , chính là cô quá vô ý nên không nhận biết được thôi. . . . . .
Nhìn thấy Cố Thiếu Kiệt trên sân khấu ôn nhu nở nụ cười , Lâm Khả Tâm cảm thấy thật chói mắt , mặc kệ nói thế nào , anh vẫn là mối tình đầu cô thích 9 năm , tuy rằng tình cảm đó bây giờ cũng chẳng còn nữa nhưng thấy người mình từng thích biến thành vị hôn phu của người khác , sẽ không khỏi luyến tiếc , hơn nữa chuyện cũ một màn xuất hiện trong đầu , càng làm cho Lâm Khả Tâm tăng sầu não.
Cho nên Lâm Khả Tâm không muốn ngồi gần quá với bọn họ , rõ ràng mắt chứng kiến tất cả từ đầu đến cuối là sự tra tấn với cô , đó cũng là nguyên nhân, Lâm Khả Tâm mới không muốn ngồi ở dãy đầu.
Mà điều đáng buồn chính là , cô không có quyền lợi lựa chọn . Không , phải nói
đúng hơn từ lúc gặp Tư Đồ Viêm cô đã không có quyền lợi để lựa chọn.
"Anh. . . . . ." Lâm Khả Tâm cắn chặt môi dưới , chung quy không thể phản bác lại
, dù sao anh nói cũng đúng , trong hợp đồng thì quyết định là anh , cho dù cô có
biết trước tiệc đính hôn của Cố Thiếu Kiệt và Hách Sa Sa nhưng Tư Đồ Viêm kiên quyết muốn cô đến thì cô vẫn phải đến.
Chỉ là Lâm Khả Tâm cảm thấy không phục: " Đúng , anh không cần trải qua sự đồng ý của em , nhưng anh cũng không thể tuỳ tiện làm tổn thương em."
Tư Đồ Viêm hơi nhướn chân mày:" A? Em nói gì? Tôi làm gì mà tổn thương em?"
Lâm Khả Tâm tiến lên một bước: " Chỉ cần dựa vào chuyện vừa rồi , anh chẳng những không nhìn lấy sự giúp đỡ của em ngược lại còn đá em xuống giếng , cố ý làm trái lại , bây giờ thì tốt rồi , em ngồi ở vị trí đầu và xem đầu đủ màn trình diễn đính hôn . . . . . .Anh vì cái gì cố ý làm vậy? Không cần giả vờ vô tội , anh không phải không có khả năng biết em không thể ngồi ở vị trí đầu tiên."
Đối với sự nổi giận đùng đùng của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm chỉ thản nhiên liếc nhìn một cái: " Ý em là em trách tôi không giúp em nói dối?"
Tuy rằng cô có ý như vậy , nhưng 2 từ “nói dối”này tràn ngập nghĩa xấu , Lâm Khả Tâm nhất thời cảm nhận cô biến thành sai lầm , không thể thừa nhận anh thật cao tay khi dùng chiêu này: " Em cũng không muốn nói dối nhưng em còn cách khác sao? Anh cũng thừa hiểu quan hệ của 3 người có bao nhiêu xấu hổ?"
Bởi vì ảo nảo , ngũ quan xinh xắn của Lâm Khả Tâm trở nên tối sầm. "Xấu hổ? Xấu hổ như thế nào? Sao tôi lại không biết?"
Tư Đồ Viêm một bên nói , một bên kề sát Lâm Khả Tâm , ánh mắt thâm thuý mang theo chút đùa cợt .
Bị anh nhìn đến sợ hãi , Lâm Khả Tâm không thể tránh né , vì vậy anh hơi khom người xuống, ghé sát bên tai cô , thấp giọng nói: " A đúng rồi , tôi nhớ rồi , có người nào đó cư nhiên yêu chính bạn trai của kế muội mình . . . . . . Lâm Khả Tâm
, em nói xem nếu tôi đem chuyện hôm nay truyền đi , có phải là một màn chấn
động hay không?"
Nói xong , Tư Đồ Viêm ngồi thẳng dậy , nụ cười châm biếm trên mặt thật chói mắt , mà Lâm Khả Tâm một bên chết lặng tại chỗ , chậm chạp không nói gì .
Qua nửa ngày , cô mới nói được vài chữ: " Anh. . . . . .Hỗn đản" "Cám ơn em đã khen , tôi sớm biết điều đó rồi."
Tư Đồ Viêm đối với 2 chữ “hổn đản” thừa nhận không e dè , thậm chí anh chẳng có gì áy náy , Lâm Khả Tâm sớm biết cô không có công phu cao ngạo như anh , nhưng cô cũng không muốn mình thua như thế.
Trong lòng uỷ khuất cùng bất mãn , Lâm Khả Tâm nắm chặt tay hướng về ánh mắt của Tư Đồ Viêm: " Nói cho em biết , làm tổn thương em sẽ để anh vui sao?"
Lúc thời điểm hỏi câu này , trong lòng Lâm Khả Tâm thầm cầu nguyện : Tư Đồ Viêm , cầu anh , nói cho em biết anh không muốn làm tổn thương em , nói cho em biết anh không cố ý làm vậy , nói cho em biết hết thảy là em hiểu lầm anh , van cầu anh!
Đáng tiếc , ánh mắt Tư Đồ Viêm vẫn lạnh như trước , làm tổn thương sự chờ mong cuối cùng của Lâm Khả Tâm: " Nếu em nghĩ vậy , thì là vậy đi." Lạnh lùng nói những lời này , Tư Đồ Viêm xoay người ngồi vào chỗ mà không hề nhìn sắc mặt của Lâm Khả Tâm.
Anh nói vậy. . . . . .Là thừa nhận anh làm cô tổn thương anh mới vui sao?
Đối với sự thật này , Lâm Khả Tâm rất lâu không thể chấp nhận , cũng không tình nguyện chấp nhận .
Chỉ thấy hai vờ bai nhỏ bé của cô run nhè nhẹ , đôi môi tái nhợt , liền ngay ánh mắt cũng bị che bởi một lớp sương mù , mà Tư Đồ Viêm trước mắt bởi vì vậy trở nên không đúng .
"Tại sao. . . . . ." Lâm Khả Tâm vừa định hỏi , thì đèn ở trong hội trường tắt đi , chỉ còn lại âm lượng trên sân khấu.
Người MC đi đến sân khấu , tuyên bố nghi thức đính hôn sắp bắt đầu , làm cho mọi người nhanh chóng ổng định lại chỗ ngồi , v..v
Lâm Khả Tâm ngồi tại chỗ , tuy rằng Tư Đồ Viêm ngồi cạnh cô nhưng trải qua một đoạn nói chuyện lúc nãy , thì câu “Tại sao?...” đột nhiên thật khó mở miệng ,
vì vậy cô cũng không hỏi lại , thậm chí không dám nhìn về phía anh , chỉ ngồi yên nhìn thẳng về trước.
Trên sân khấu , người Mc nói blabla một đống vô nghĩa , sau đó mới mời 2 nhân vật chính hôm nay ra là —— Cố Thiếu Kiệt , Hách Sa Sa .
Một ngọn đèn chiếu rọi vào họ , hai người nhìn nhau cười , Cố Thiếu Kiệt kéo tay Hách Sa Sa , chân thành đi tới trung tâm nhận tràng pháo tay chúc phúc của mọi người , ngay sau đó , người Mc khôi hài hỏi vài vấn đề của 2 người , nào là hai người quen biết thế nào , hiểu nhau ra sao , mọi thứ mở ra trước mặt mọi người .
Nghe Cố Thiếu Kiệt và Hách Sa Sa nói về tình cảm của họ , trong lòng Lâm Khả Tâm không khỏi nhớ trước đại học , tuy rằng cô khờ dại tin tưởng quan hệ giữa 3 người sẽ không có gì thay đổi , nhưng thật ra , bây giờ chuyện cá nhân 3 người đã sớm biến thành "2+1" chuyện xưa , chính là cô quá vô ý nên không nhận biết được thôi. . . . . .
Nhìn thấy Cố Thiếu Kiệt trên sân khấu ôn nhu nở nụ cười , Lâm Khả Tâm cảm thấy thật chói mắt , mặc kệ nói thế nào , anh vẫn là mối tình đầu cô thích 9 năm , tuy rằng tình cảm đó bây giờ cũng chẳng còn nữa nhưng thấy người mình từng thích biến thành vị hôn phu của người khác , sẽ không khỏi luyến tiếc , hơn nữa chuyện cũ một màn xuất hiện trong đầu , càng làm cho Lâm Khả Tâm tăng sầu não.
Cho nên Lâm Khả Tâm không muốn ngồi gần quá với bọn họ , rõ ràng mắt chứng kiến tất cả từ đầu đến cuối là sự tra tấn với cô , đó cũng là nguyên nhân, Lâm Khả Tâm mới không muốn ngồi ở dãy đầu.
Mà điều đáng buồn chính là , cô không có quyền lợi lựa chọn . Không , phải nói
đúng hơn từ lúc gặp Tư Đồ Viêm cô đã không có quyền lợi để lựa chọn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.