Quyển 4 - Chương 16: Giằng Co
Tô Tử
15/11/2013
Du Nhi. Cô phải đi tìm Du Nhi.
Tang Trà Thanh đẩy Sở Tiết Nhiên ra, nói nhưng giọng điệu không hề tức giận: “Xin lỗi anh, Sở Tổng.” Sau đó lảo đảo chạy ra ngoài.
Khi Sở Tiết Nhiên sực tỉnh thì đã nhìn thấy Tang Trà Thanh chạy đến hướng cầu thang, cánh tay cứng ngắc ở giữa không trung, ở đầu ngón tay của hắn, kim cương vẫn lấp lánh ánh hào quang cao quý vốn có của nó.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Sở Tiết Nhiên nhưng mới hạ tay xuống, bước chân cứng ngắc đi tới cửa sổ sát đất ở phía trước, nhìn thấy nhiệt khí cầu vẫn còn phiêu đãng giữa không trung như trước, bỗng nhiên kích động có ý nghĩ muốn dùng sức xé rách chúng.
Sở Tiết Nhiên nhếch môi tươi cười theo thói quen, lúc này lại mang theo sự thản nhiên, hắn nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ, khuôn mặt bị ánh mặt trời chiếu rọi vào trông thật hư ảo.
Vẻ mặt Sở Tiết Nhiên nhìn không ra một chút xúc động nào, không có đau đớn, không có khổ sở.
Hắn có thể bình tĩnh như vậy, bình tĩnh giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh giống như tất cả mọi chuyện vừa rồi chỉ là hư ảo.
Bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, quay trở về vị trí cũ, nhặt điện thoại của Tang Trà Thanh rơi ở đây.
Ngón tay thon dài bấm vào nhật ký điện thoại, số đuôi kia là một dãy số 9, khiến cho thân hình vững vàng của Sở Tiết Nhiên phải chao đảo.
Cửu Thiếu. Cửu Thiếu, lại là Cửu Thiếu!
Long Cửu, mày cho rằng cả đời này tao đều bại dưới tay của mày sao?
Các ngón tay siết chặt cùng một chỗ giống như là muốn điên cuồng bóp nát điện thoại.
Lúc này điện thoại của Sở Tiết Nhiên cũng rung lên, sau khi nhấn nút nghe điện thoại, đầu dân bên kia truyền đến giọng nói cung kính: “Sở tổng, đã chụp được toàn bộ hành trình, bây giờ chỉ cần chỉ điểm các tạp chí lớn phát tán ra.”
Đáy mắt Sở Tiết Nhiên thoáng hiện lên nét đau đớn, nhưng trong nháy mắt, liền lóe lên tia sáng sắc lạnh làm cho người ta kinh hồn bạt vía, giống như khác biệt hoàn toàn với con người của hắn, giọng nói cũng lạnh như băng, không mảy may có chút cảm xúc dao động: “Bây giờ lập tức phát tán, tôi muốn sáng sớm ngày mai sẽ nhìn thấy chúng trên tiêu đề và nội dung đưa tin của các tạp chí lớn.”
“Vâng.” Đầu dây điện thoại bên kia lập tức cung kính trả lời.
Sở Tiết Nhiên cúp điện thoại, nhìn thấy điện thoại nắm chặt trong tay bên kia, cảm xúc trong lòng bỗng nhiên bị xáo trộn, làm cách nào cũng không thể ổn định được, trên màn hình vẫn lóe lên dãy số 9, đã đẩy sự tức giận của Sở Tiết nhiên lên đến đỉnh điểm, nắm chặt di động, hung hăng ném mạnh vào cửa sổ sát đất.
Binh ——
Di động đập vào thủy tinh rồi lại rơi xuống đất, độ dày của kính thủy tinh Sở Tiết Nhiên dùng sức quăng mạnh tạo ra một cái lỗ thủng, mảnh vỡ thủy tinh văng đầy mặt đất, nhưng mà di động lại không bị sứt mẻ, trên màn hình vẫn còn hiện lên dãy số 9, cũng giống như Long Cửu, vĩnh viễn hắn đều không thể phá hủy được.
Sở Tiết Nhiên giống như nổi cơn điên, lại nhặt di động lên, từ lỗ thủng trên kính thủy tinh, như đang muốn trốn tránh điều gì đó, hung hăng ném nó ra ngoài cửa sổ.
Xoay người nhìn biển hoa hồng trước mắt, gân xanh trên trán Sở Tiết Nhiên mơ hồ cơ giật, Long Cửu lại một lần phá hủy chuyện tốt của hắn, cảnh tượng lần này hắn đã bố trí thật lâu, đặc biệt bao trọn nhà hàng Toàn Chuyển, chính là vì mang đến cho Tang Trà Thanh một lễ cầu hôn vừa lãng mạn lại vừa khó quên.
Mà tất cả mọi chuyện đều bị phá hỏng.
Trên khuôn mặt anh tuấn, tao nhã của Sở Tiết Nhiên mang theo băng sương rét lạnh.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tang Trà Thanh ngồi trên tắc xi, không ngừng thúc giục tài xế chạy nhanh một chút, lúc này toàn thân cô phát lạnh, có một cảm giác sợ hãi chặt chẽ vây lấy cô.
Cô không xứng làm mẹ, sao có thể quên mất Du Nhi chứ? Đã hứa với con bé, sau khi đến công ty Thỉnh Hoàn Giả sẽ trở về đón nó, hai mẹ con cùng nhau đi chơi.
Không đúng, ngộ nhỡ là Long Cửu lừa cô thì sao?
Du Nhi đang ở nhà, tại sao lại lọt vào tay Long Cửu.
Tay Tang Trà Thanh bắt đầu sờ soạng trong túi xách, tìm kiếm di động, chợt nhớ đến di động đã rơi ở nhà hàng, hỏi mượn tài xế di động, gọi về số điện thoại của biệt thự.
“Alo, thím Ngô, Du Nhi đâu?” Điện thoại đã có người bắt máy, Tang Trà Thanh lập tức lo lắng hỏi.
“Không phải là bạn Tang tiểu thư đã đón đi rồi sao? Trước khi Tang tiểu thư đi không phải nói lát nữa sẽ trở về đón Du Nhi sao? Nhưng Tang tiểu thư mới vừa đi không lâu thì có người tới đây đón bé.” Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói chậm rãi của thím Ngô.
Lúc này Tang Trà Thanh đã sốt ruột muốn chết, đôi mày nhíu chặt vào nhau, “Làm sao thím có thể để Du Nhi tùy tiện đi với người khác, người kia hoàn toàn không phải là bạn của tôi.”
“Chính Du Nhi nói quen biết anh ta, sau đó Du Nhi liền theo anh ta đi, hơn nữa người đàn ông đến đây dường như cũng rất hòa nhã.” Thím Ngô vẫn còn đang nhớ lại mọi việc xảy ra lúc sáng.
“Hòa nhã?” Tang Trà Thanh không nói nên lời. Long Cửu đã từng hòa nhã khi nào. Du Nhi, con bé ngốc này, chỉ qua nó mới chỉ gặp Long Cửu một lần, liền tự nhận là quen biết hắn, đi theo hắn, đúng là con bé ngu ngốc.
“Tang tiểu thư làm sao vậy? Chẳng lẽ Du Nhi tiểu thư bị người ta bắt cóc sao? Có cần báo cảnh sát hay không?” Cuối cùng Thím Ngô cũng phản ứng lại, lập tức nhanh miệng nói.
“Không sao đâu, chờ tôi về rồi hãy nói.” Tang Trà Thanh vội vàng cúp điện thoại, sau đó trả lại cho tài xế, rồi thúc giục tài xế chạy nhanh hơn nữa.
Du Nhi. Du Nhi…….
Long Cửu hẳn là sẽ không làm gì con bé chứ, vì nó cũng là con của hắn mà…..
Hắn sẽ không biết Du Nhi là con gái của hắn chứ?
Chẳng lẽ là phải cùng hắn tranh giành con sao?
Không, sẽ không, hắn hẳn là sẽ không quan tâm.
Tuy rằng cố gắng tự nói với bản thân phải bình tĩnh lại, nhưng mồ hôi lạnh lại thấm ướt hết lưng của cô.
Hai tay cứng ngắc vặn cùng một chỗ, đôi môi đau đớn gần như không còn giọt máu.
Kiến trúc của ba tầng nhà lộ ra vẻ hoa lệ hài hòa của riêng nó.
Giữa sân có một hòn non bộ nhỏ, tiếng nước chảy róc rách, trong vườn hoa thơm ngát.
Bên trong biệt thự. Phòng ngủ chính to rộng.
Tiểu Du Nhi ngồi trên giường, bàn tay trắng nhỏ bé tự kéo đôi má hồng hồng, suy nghĩ nghiên cứu thân ảnh to lớn đang quay lưng lại với nó.
Do dự một lát, Tiểu Du Nhi xoay người, đi đến bên Long Cửu, bàn tay nhỏ bé kéo quần anh, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, hi vọng anh chú ý đến nó.
“Sao thế?” Giọng nói của Long Cửu dịu dàng lạ thường, khi anh đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn hồng phấn và đôi mắt to linh động, bỗng nhiên âm điệu trở nên mềm mại, trong mắt cũng lộ ra ý cười hiền hòa.
“Chú ơi, không phải chú nói mẹ cháu cũng đến sao? Nhưng đã rất lâu rồi sao mẹ cháu vẫn chưa tới, là chú nói dối phải không? Mẹ cháu bảo, nói dối là không tốt đâu.” Tiểu Du Nhi chân thành nói với Long Cửu, đôi mắt to chớp chớp.
“Chú không lừa cháu đâu, mẹ sẽ đến.” Bàn tay to của Long Cửu xoa đầu Du Nhi, bị tiểu gia hỏa này trêu trọc bật cười.
“Oa!Chú cười lên thật đẹp trai!” Tiểu Du Nhi khoa trương cái miệng nhỏ, nhìn chăm chú nụ cười của Long Cửu, tán thưởng nói.
“Thật sao?” Trong đôi mắt dài hẹp của Long Cửu cũng mang theo ý cười, vòng cung trên đôi môi mỏng cũng giương cao lên một chút.
“Vâng ạ.” Dường như sợ Long Cửu không tin mình, cái đầu nhỏ còn gật một cái mạnh mẽ.
“Đẹp trai hơn cả papa Vương tử và chú Sở.” Hai tay ngắn của tiểu Du Nhi ôm lấy một chân của Long Cửu, khuôn mặt nhỏ không ngừng cọ qua cọ lại, đôi tay to của chú thật là ấm áp, đặt trên đầu nó làm nó cảm giác như có ba. Nó thật sự thích người chú này.
“Thật không? Giờ chú hỏi cháu, Trong ba người chúng ta, cháu thích ai nhất?” Long Cửu thêm hứng thú, ôm cả Tang Du Nhi vào trong ngực, sau đó đi đến bên giường ngồi xuống, dịu dàng hỏi, dường như cùng với bình thường là hai người hoàn toàn khác nhau, nếu như có một nhân viên làm việc trong tập đoàn nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ kinh ngạc tới mức ngã quỵ xuống, dù là người mới thuê vào bưng đồ uống, cũng có biểu tình như vậy.
“Đương nhiên là chú rồi, Du Nhi thích chú nhất!” Tang Du Nhi không nghĩ ngợi trả lời luôn, nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn còn nở một nụ cười ngọt ngào.
Ý cười trong mắt Long Cửu lại sâu thêm, câu trả lời không cần suy nghĩ của cô bé xinh đẹp ngồi trên đùi anh thực sự làm anh cảm thấy rất vui, ngón tay dài cưng chiều điểm một cái lên chiếc mũi nhỏ xinh của nó, trêu trọc làm tiểu Du Nhi cười ha ha.
“Chú có thích Du Nhi không?” Tiểu Du Nhi đột nhiên hai má đỏ ửng, có chút bất an nhìn Long Cửu, e sợ bản thân không được chú thích.
“Thích chứ.” Đôi tay to của Long Cửu ôm lấy bả vai gầy của Tiểu Du Nhi, cười nói.
“Thật ạ?” Ánh sáng trong đôi mắt to tròn của Tiểu Du Nhi toát lên vẻ hăng hái, cả khuôn mặt nhỏ cũng vì hưng phấn mà trở nên xinh đẹp lấp lánh.
“Ừ, Du Nhi đáng yêu như vậy, sao chú lại không thích chứ!” Tay Long Cửu xoa nhẹ đầu của nó, cảm giác tiếp xúc mềm mại mượt mà dường như chạm vào thứ gì đó trong lòng anh.
“Chú thật tốt!” Tiểu Du Nhi vui vẻ, hai tay bé nhỏ ôm lấy cổ Long Cửu, đôi môi nhỏ sán đến mặt Long Cửu, không báo trước hôn chụt một cái.
Nụ cười trên môi Long Cửu bỗng cứng đờ, trên mặt cũng mất tự nhiên, anh từ trước tới giờ không cùng trẻ con thân thiết đến vậy, một lúc lâu sau anh không biết nên làm thế nào, mà trên má phải vẫn còn cảm giác rõ rệt nước bọt của tiểu gia hỏa không khách khí lưu lại, nhưng kì lạ là anh một chút cũng không thấy phản cảm, ngược lại còn rất vui.
“Chú ơi, sao chú lại không vui?” Tang Du Nhi chú ý nhìn sự thay đổi trên mặt của Long Cửu, trong lòng thấp thỏm bất an, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, nhếch cái miệng nhỏ, có chút lo lắng nhìn Long Cửu.
“Không có, sao thế cháu?” Long Cửu giờ mới định thần lại, nhìn khuôn mặt lo lắng của cô bé, cảm thấy đau lòng, nhẹ nhàng ôm thân thể nhỏ bé vào trong ngực, dịu dàng giải thích.
“Hì hì, chú ơi, Du Nhi vô cùng yêu thích chú, chú nhớ nhé, là vô cùng yêu thích!” Khuôn mặt Tang Du Nhi lập tức khôi phục lại vẻ mặt lúc trước, lông mi dài vụt sáng, cánh tay nhỏ càng ôm chặt lấy cổ Long Cửu không rời.
“Du Nhi, chú hỏi cháu, cháu đã gặp qua ba cháu chưa?” Long Cửu nới lỏng thân thể nhỏ bé của Tang Du Nhi, sau đó đặt tay lên bả vai nhỏ của nó, chân thành hỏi, giống như một đứa trẻ lớn đang hỏi chuyện một người bạn nhỏ.
Tang Du Nhi lắc lắc đầu, trong đôi mắt to cũng rưng rưng ngấn lệ.
“Từ trước tới giờ mẹ với cháu sống cùng nhau à?” Con ngươi Long Cửu cũng tối đi vài phần, nhìn nước mắt đọng trong mắt Tiểu Du Nhi, trong lòng không khống chế được cảm thấy đau đớn.
“Không chỉ có cháu với mẹ cháu, còn có mẹ Thải Kỳ, papa Vương tử, chú Sở cũng đến Anh thăm mẹ con cháu.” Đôi mắt to của Tang Du Nhi khôi phục lại sự linh động, cười meo meo nói.
“Dường như cháu rất thích chú Sở phải không?” Bản thân Long Cửu cũng không phát hiện ra, lời nói mang theo sự buồn bực.
“Thích chứ ạ, chú Sở đối với Du Nhi rất tốt, đối với mẹ cũng rất tốt, nhưng …. ” Tang Du Nhi chớp chớp mắt, sau đó cái đầu nhỏ nghĩ ngợi một lát, cuối cùng nói: “Cháu không thích chú ấy làm ba của mình…”
Long Cửu sững sờ, không biết tại sao khi nghe tiểu Du Nhi nói như vậy, trong lòng anh thấy rất vui.
Nhìn cái mũi nhỏ của tiểu Du Nhi, cùng cái miệng nhỏ, Long Cửu có chút lo sợ, tiểu gia hỏa này, dường như càng nhìn kĩ lại càng thấy có nét giống anh, không biết có phải là con anh không?
Trà Thanh, Du Nhi có phải là con anh không?
Đôi mắt dài hẹp của Long Cửu híp lại, đáy mắt hiện lên sự hứng thú, trong lòng lại càng âm thầm quyết định.
Tang Trà Thanh đi taxi tới biệt thự, trực tiếp đi lên lầu tới phòng ngủ.
Bước vào phòng ngủ liền nhìn thấy Long Cửu ngồi quay lưng lại với chỗ cô đang đứng, anh dường như đã ngồi đợi rất lâu rất lâu rồi, lâu tới mức đã trở thành một pho tượng điêu khắc, một pho tượng điêu khắc vĩnh viễn lạnh lẽo không có một chút độ ấm.
Tang Trà Thanh nín thở, áp chế cảm giác run sợ trong lòng, tiến lên phía trước hai bước.
“Du Nhi đâu?” Tang Trà Thanh nhẹ nhàng nói, trong lời nói ẩn nhẫn sự tức giận.
“Em muộn 15 phút.” Long Cửu không động thân, giọng trầm lắng lộ ra phong thái vương giả hàng ngày.
“Du Nhi đâu?” Tang Trà Thanh chịu đựng cảm xúc mãnh liệt đang gào thét, trầm giọng xuống nhắc lại.
Long Cửu không trả lời.
Tang Trà Thanh nắm chặt tay, bước nhanh đến bên cạnh Long Cửu, sau đó vượt qua đối mặt với anh, đáy mặt chứa sự phẫn nộ, giọng nói xen lẫn lo lắng: “Du Nhi đâu ? Anh giấu Du Nhi ở đâu ? ”
“Nó là con gái tôi mà tôi phải giấu ư?” Ánh mắt Long Cửu nhìn Tang Trà Thanh vì đi vội mà hai má đỏ ửng, đôi môi lạnh lùng bỗng nở nụ cười chết người.
“Cái gì? Nó không phải là con gái anh!” Tang Trà Thanh kinh ngạc, không ý thức lùi về phía sau một bước, thân thể đang đứng bị ánh nắng chiếu vào có chút nóng lên lộ rõ trên kính.
“Nó là con gái tôi.” Long Cửu biếng nhác nói, ánh sáng trong đáy mắt hiện lên sự kiên định không gì sánh được.
Ngữ khí của Long Cửu tuy lãnh đạm, nhưng lại khiến Tang Trà Thanh bị uy hiếp ngạc thở và sợ hãi.
“Nó không phải.” Tang Trà Thanh hoảng loạn lắc đầu, đôi môi hồng lầm rầm nói.
“Trà Thanh, tôi vừa mới phát hiện, bộ dáng em giận dữ cũng rất mê người.” Long Cửu tiến thêm một bước, trong lời nói xen lẫn ý cười, ngũ quan như đầy giảo hoạt khiến người ta đoán không ra tình cảm gì.
Long Cửu duỗi thẳng tay, kéo Tang Trà Thanh vào trong ngực, cúi xuống nhìn cô.
Tang Trà Thanh bị anh mạnh mẽ ôm vào trong ngực, vội ngẩng đầu lên, má của cô chỉ một chút là chạm vào môi của anh.
“Oanh—”
Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Trà Thanh lập tức ửng đỏ, còn hơn bị nướng chín.
Tiếng cười trầm thấp từ cổ họng Long Cửu phát ra, thêm hứng thú quan sát sự biến hóa tình cảm của người trong ngực.
Lực đạo ở lưng dần siết chặt, tròng mắt màu hổ phách trở nên đục ngầu, chiếc mũi anh tuấn thở nhẹ bên tai Tang Trà Thanh, chạm nhẹ lên tai cô.
Một giây sau, đôi môi không do dự hôn lên đôi cánh hoa hồng xinh đẹp.
“Ưm—” Tang Trà Thanh hai mắt trợn tròn, con ngươi xinh đẹp xen lẫn sự ngạc nhiên và giận dữ.
“Anh làm gì vậy?” Cô lấy hết sức lực toàn thân đẩy Long Cửu ra, cắn cắn cánh môi hồng, giận đùng đùng nói.
“Là em tự đến trước mặt tôi, sao có thể trách tôi.” Long Cửu giương mày lên, thêm hứng thú nhìn Tang Trà Thanh giận dữ phát hỏa.
Đôi mắt xinh đẹp của Tang Trà Thanh tóe ra sự giận dữ, nhìn khuôn mặt anh tuấn mang theo ý cười của Long Cửu, tay nắm chặt lại, ngực không ngừng phập phồng.
Một lúc lâu sau, sự giận dữ trong mắt Tang Trà Thanh dần dần trở thành sự van xin, giọng nói nhẹ nhàng: “Cửu Thiếu, tôi cầu xin anh, trả Du Nhi lại cho tôi…”
“Em cầu xin tôi?” Ngữ khí nhàn nhạt của anh nghe không ra một chút hứng thú.
“Phải, tôi cầu xin anh…”
“Bây giờ mới cầu xin tôi sao? Sau đó em sẽ làm gì để thực hiện điều đó, em cầu xin ở tôi dường như rất nhiều nhỉ?” Long Cửu lắc đầu, mắt híp lại, mang đến cảm giác nguy hiểm, thanh âm không to, nhưng cũng không có sự tức giận mà tràn đầy uy nghiêm, là do tự nhiên hình thành khí chất của vương giả.
Tang Trà Thanh cắn chặt môi dưới, cánh tay nhợt nhạt, cứng đờ, vừa kinh sợ vừa muốn quay lưng chạy đi.
Sau đó ….?
Anh thật sự định ép cô sao?
Sao lại tới mức này?
Người đàn ông vừa đáng sợ, vừa độc ác lại có dục vọng!
“Tôi hỏi em một lần cuối cùng, Du Nhi có phải con gái tôi không?” Lời Long Cửu sắc bén như một phán quan, đi thẳng vào nội tâm sâu kín của Tang Trà Thanh.
“Không phải…” Trong lòng phát run, không quay mặt lại, khẽ nói.
Long Cửu nhếch mép cười, đi đến bên giường, cầm một điếu xì gà thượng hạng đốt lên, nửa tựa vào đầu giường hút nhả ra làn khói xa hoa mềm mại, nhìn Tang Trà Thanh đang đứng trước cửa sổ, thân hình to lớn ngang tàng mặc ý tỏa ra uy quyền vương giả không hề che giấu.
“Trà Thanh, em xem đây là cái gì.” Cánh tay dài lấy túi hồ sơ trên đầu giường, sau đó đặt bên cạnh giường, nhìn cô một cái, không có chút biểu tình.
Tang Trà Thanh nhíu mày, nhìn túi giấy màu vàng nâu đặt bên cạnh giường, cảm giác bất an mãnh liệt chiếm đoạt trong lòng cô.
Chầm chậm bước đến cạnh giường, có thể cảm giác thấy sự áp lực càng ngày càng lớn.
Cánh tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng cầm tập hồ sơ lên, một lát sau, cánh tay bắt đầu không ngừng run rẩy, dần dần cả cơ thể cũng run rẩy, đầu của cô đau như muốn vỡ ra, lông mi cung run lên nhè nhẹ.
“Cạch—”
Tiếng túi hồ sơ vàng nâu rơi trên thảm, Tang Trà Thanh kinh sợ như trông thấy quỷ nhìn nơi túi hồ sơ đang nằm yên tĩnh ở góc tường, chữ ở trên bề mặt khiến ánh mắt xinh đẹp của cô mất đi ánh sáng, chỉ còn lại đầy khoảng trống trong mắt, thông tin khủng khiếp đã khiến cho cả con người cô rơi vào hồ băng tối đen âm u.
Thời gian dường như ngưng lại, không tiếng động,như không có cả tiếng thở, yên tĩnh khiến cho người ta hoảng sợ và cô đơn lạnh lẽo.
Tang Trà Thanh đứng như vậy rất lâu,đôi mắt trống rỗng nhìn về túi giấy màu vàng nâu do chính tay mình làm rơi, thân thể mềm mại vẫn như cũ run lên nhè nhẹ,tay nắm chặt đến mức rõ ràng thấy được các khớp xương trắng bệch.
Giấy giám định ADN!
Năm chữ ấy như lưỡi dao sắc bén vô cùng đâm sâu vào lòng Tang Trà Thanh, vết thương không chảy máu nhưng thật đau đớn quá.
Ngón tay dài ưu nhã vân vê điếu xì gà, đáy mắt Long Cửu lóe ra tinh quang, lãnh đạm nói : “Trà Thanh, em nói Du Nhi là con tôi phải không?”
Một câu nói hời hợt nhưng nghe bên tai Tang Trà Thanh lại như sét đánh ngang tai.
“Sao anh….” Tang Trà Thanh lùi về sau hai bước, cuối cùng vì hụt chân mà ngồi tê liệt trên thảm.
Tang Trà Thanh kinh sợ hiểu ra, bí mật to lớn cô giấu tận đáy lòng đã bị Long Cửu phát hiện, cô muốn phủ nhận, nhưng đánh mất dũng khí, giấy giám định ADN trước mặt cô đã nói rõ tất cả.
“Tang Trà Thanh, năm đó em dám lừa tôi.” Long Cửu cao giọng, trong mắt chứa sự đau lòng mờ mịt, nếu năm đó anh biết, con của cô chưa bị mất đi, có lẽ hiện tại sẽ hoàn toàn khác…
Nhưng cô….
Người con gái đáng chết này…
Vậy mà dám lừa anh!
Long Cửu nắm chặt tay kêu răng rắc.
Điều này không thể tha thứ được.
Trong phòng yên tĩnh như thế, chỉ có tiếng thở giận dữ của Long Cửu.
Long Cửu từ trên giường nhảy mạnh xuống, tiến một bước lớn, tay nắm lấy bả vai của Tang Trà Thanh, đầy hận ý nói: “Tang Trà Thanh, em nói với tôi, em là kẻ lừa dối.”
Tang Trà Thanh như một khúc gỗ bị anh lung lay, tê liệt như mất đi tri giác, chỉ thấy đau khổ, trong lòng cô nổi lên từng trận từng trận phong ba mãnh liệt.
“Anh muốn cướp Du Nhi của tôi? Anh muốn cướp Du Nhi của tôi sao?…” cuối cùng Tang Trà Thanh hướng mắt nhìn Long Cửu, trước mắt tối đen dường như tất cả đã không có ánh sáng, chỉ có khuôn mặt âm u lạnh lùng nghiêm khắc của Long Cửu, trong con ngươi sắc bén là cái nhìn lạnh lẽo.
Sau khi biết Du Nhi là con anh, có phải anh sẽ cướp Du Nhi của cô không?
Anh như vậy, có phải đã chuẩn bị cướp đi Du Nhi của cô không?
Nhưng mà …
Đó là con gái cô ….
Nếu cô không có Du Nhi, những ngày tháng sau này cô làm sao chống đỡ được?
“Anh muốn cướp Du Nhi phải không? Anh muốn cướp Du Nhi của tôi phải không?” Tang Trà Thanh giống như một linh hồn trống rỗng, lầm rầm hỏi lại, con ngươi đẹp đã đong đầy sương mù.
Long Cửu bỏ cô ra, quay lưng đi sang bên cạnh, đôi mắt hẹp dài híp lại, đáy mặt có sự hứng thú không tên.
“Trà Thanh, cuối cùng em đã thừa nhận nó là con gái tôi. Cướp ư? Tại sao tôi phải cướp, nó vốn là con gái tôi.” Long Cửu hơi nghiêng người, lãnh đạm nói, trong mắt lộ ra chút tà ác lạnh lẽo, nhìn Tang Trà Thanh đang ngồi liệt dưới thảm, nhìn bộ dáng gầy yếu của cô,trong lòng đau đớn như bị kim đâm vậy.
Đôi mắt trống rỗng của Tang Trà Thanh đột nhiên ngừng lại, cùng xuất hiện ánh mắt suy nghĩ có gì không đúng, cánh tay nhỏ với tốc độ nhanh nhất cầm lấy túi hồ sơ rơi trước chân, sau đó điên cuồng mở ra…..
Không dám tin trong tay chỉ có mấy trang giấy trắng, Tang Trà Thanh lắc đầu giận dữ nhìn Long Cửu, vậy mà anh ta….
Vậy mà anh ta làm giả!
Vậy mà dùng cách này lừa cô thừa nhận! Chỉ có Long Cửu mới thế.
Khốn kiếp! Anh ta thật đáng giận!
Giận dữ nhìn tờ giấy trắng trên tay, Tang Trà Thanh đứng dậy, sự tức giận trong chớp mắt thiêu cháy cả lồng ngực cô, mà ngọn lửa này cũng từ đôi mắt xinh đẹp của cô bắn ra khắp nơi.
“Long Cửu, tôi không ngờ anh lại đê tiện như thế!” Mỗi từ như nghiến răng nghiến lợi nói, cả khuôn mặt nhỏ nhắn mây đen dầy đặc.
“Chỉ cần muốn, tôi có thể biết kết quả, chỉ là dùng cách khác thôi.” Trên khuôn mặt ngang tàn của Long Cửu mang vẻ lạnh lùng không vui, khóe môi nhếch lên.
“Anh ….” Tang Trà Thanh lảo đảo thân hình, đôi môi mất đi huyết sắc, hai má vì tức giận mà đỏ lên đến dọa người.
“Tang Trà Thanh, em cho rằng sau này tôi sẽ không biết đi giám định sao? Cho đến bây giờ, em vẫn giấu giếm tôi.” Từng câu từng chữ lạnh lẽo không chút độ ấm vang lên.
Tang Trà Thanh trầm mặc, anh nói đều đúng, chỉ cần anh muốn biết thì chắc chắn có thể biết.
Mỗi câu nói của anh như một mũi kim đâm xuống tận nơi sâu kín trong lòng Tang Trà Thanh.
Đôi mắt Tang Trà Thanh lại lần nữa trở nên trống rỗng, lặng nhìn phía trước, tâm trí cũng đã bị lời nói tàn khốc của Long Cửu hút vào từng chút từng chút một.
Một lần nữa tê liệt ngồi trên thảm nhà, Tang Trà Thanh vùi đầu trong hai gối, cả người căng cứng, cuộn tròn lại, hai cánh tay dùng lực ôm chặt lấy bả vai của mình, mạnh đến mức như muốn đâm sâu vào da thịt trắng nõn.
Đến lúc cô cảm thấy chóng mặt, trong mắt sớm đã là một màu đen, cô cảm thấy cả thế giới dường như sụp đổ.
Long Cửu ngồi ở đó, trầm mặc nhìn Tang Trà Thanh đang ngồi cuộn tròn, đôi mắt sâu không thấy đáy như một hố đen, môi nhếch lên, hứng thú trong đáy mắt thật khó đoán.
Cuối cùng anh đã biết cái ngày đó bốn năm trước, anh vì sao lại nóng nảy như vậy, vì anh thật sự rất muốn có đứa con này, muốn có đứa con mà Tang Trà Thanh mang trong bụng, nhưng cô lại tàn nhẫn nói với anh là đã mất rồi.
Cô thật đáng chết! Vậy mà dám lừa anh !
Nếu không gặp lại nhau, há không phải cả đời này anh sẽ không biết sao?
Đôi tay dài dần dần nắm lại, anh nên kiềm chế bản thân, đi đến ôm lấy thân thể nhỏ gầy xinh đẹp đang kích động vào trong ngực.
Tang Trà Thanh đẩy Sở Tiết Nhiên ra, nói nhưng giọng điệu không hề tức giận: “Xin lỗi anh, Sở Tổng.” Sau đó lảo đảo chạy ra ngoài.
Khi Sở Tiết Nhiên sực tỉnh thì đã nhìn thấy Tang Trà Thanh chạy đến hướng cầu thang, cánh tay cứng ngắc ở giữa không trung, ở đầu ngón tay của hắn, kim cương vẫn lấp lánh ánh hào quang cao quý vốn có của nó.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Sở Tiết Nhiên nhưng mới hạ tay xuống, bước chân cứng ngắc đi tới cửa sổ sát đất ở phía trước, nhìn thấy nhiệt khí cầu vẫn còn phiêu đãng giữa không trung như trước, bỗng nhiên kích động có ý nghĩ muốn dùng sức xé rách chúng.
Sở Tiết Nhiên nhếch môi tươi cười theo thói quen, lúc này lại mang theo sự thản nhiên, hắn nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ, khuôn mặt bị ánh mặt trời chiếu rọi vào trông thật hư ảo.
Vẻ mặt Sở Tiết Nhiên nhìn không ra một chút xúc động nào, không có đau đớn, không có khổ sở.
Hắn có thể bình tĩnh như vậy, bình tĩnh giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh giống như tất cả mọi chuyện vừa rồi chỉ là hư ảo.
Bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, quay trở về vị trí cũ, nhặt điện thoại của Tang Trà Thanh rơi ở đây.
Ngón tay thon dài bấm vào nhật ký điện thoại, số đuôi kia là một dãy số 9, khiến cho thân hình vững vàng của Sở Tiết Nhiên phải chao đảo.
Cửu Thiếu. Cửu Thiếu, lại là Cửu Thiếu!
Long Cửu, mày cho rằng cả đời này tao đều bại dưới tay của mày sao?
Các ngón tay siết chặt cùng một chỗ giống như là muốn điên cuồng bóp nát điện thoại.
Lúc này điện thoại của Sở Tiết Nhiên cũng rung lên, sau khi nhấn nút nghe điện thoại, đầu dân bên kia truyền đến giọng nói cung kính: “Sở tổng, đã chụp được toàn bộ hành trình, bây giờ chỉ cần chỉ điểm các tạp chí lớn phát tán ra.”
Đáy mắt Sở Tiết Nhiên thoáng hiện lên nét đau đớn, nhưng trong nháy mắt, liền lóe lên tia sáng sắc lạnh làm cho người ta kinh hồn bạt vía, giống như khác biệt hoàn toàn với con người của hắn, giọng nói cũng lạnh như băng, không mảy may có chút cảm xúc dao động: “Bây giờ lập tức phát tán, tôi muốn sáng sớm ngày mai sẽ nhìn thấy chúng trên tiêu đề và nội dung đưa tin của các tạp chí lớn.”
“Vâng.” Đầu dây điện thoại bên kia lập tức cung kính trả lời.
Sở Tiết Nhiên cúp điện thoại, nhìn thấy điện thoại nắm chặt trong tay bên kia, cảm xúc trong lòng bỗng nhiên bị xáo trộn, làm cách nào cũng không thể ổn định được, trên màn hình vẫn lóe lên dãy số 9, đã đẩy sự tức giận của Sở Tiết nhiên lên đến đỉnh điểm, nắm chặt di động, hung hăng ném mạnh vào cửa sổ sát đất.
Binh ——
Di động đập vào thủy tinh rồi lại rơi xuống đất, độ dày của kính thủy tinh Sở Tiết Nhiên dùng sức quăng mạnh tạo ra một cái lỗ thủng, mảnh vỡ thủy tinh văng đầy mặt đất, nhưng mà di động lại không bị sứt mẻ, trên màn hình vẫn còn hiện lên dãy số 9, cũng giống như Long Cửu, vĩnh viễn hắn đều không thể phá hủy được.
Sở Tiết Nhiên giống như nổi cơn điên, lại nhặt di động lên, từ lỗ thủng trên kính thủy tinh, như đang muốn trốn tránh điều gì đó, hung hăng ném nó ra ngoài cửa sổ.
Xoay người nhìn biển hoa hồng trước mắt, gân xanh trên trán Sở Tiết Nhiên mơ hồ cơ giật, Long Cửu lại một lần phá hủy chuyện tốt của hắn, cảnh tượng lần này hắn đã bố trí thật lâu, đặc biệt bao trọn nhà hàng Toàn Chuyển, chính là vì mang đến cho Tang Trà Thanh một lễ cầu hôn vừa lãng mạn lại vừa khó quên.
Mà tất cả mọi chuyện đều bị phá hỏng.
Trên khuôn mặt anh tuấn, tao nhã của Sở Tiết Nhiên mang theo băng sương rét lạnh.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tang Trà Thanh ngồi trên tắc xi, không ngừng thúc giục tài xế chạy nhanh một chút, lúc này toàn thân cô phát lạnh, có một cảm giác sợ hãi chặt chẽ vây lấy cô.
Cô không xứng làm mẹ, sao có thể quên mất Du Nhi chứ? Đã hứa với con bé, sau khi đến công ty Thỉnh Hoàn Giả sẽ trở về đón nó, hai mẹ con cùng nhau đi chơi.
Không đúng, ngộ nhỡ là Long Cửu lừa cô thì sao?
Du Nhi đang ở nhà, tại sao lại lọt vào tay Long Cửu.
Tay Tang Trà Thanh bắt đầu sờ soạng trong túi xách, tìm kiếm di động, chợt nhớ đến di động đã rơi ở nhà hàng, hỏi mượn tài xế di động, gọi về số điện thoại của biệt thự.
“Alo, thím Ngô, Du Nhi đâu?” Điện thoại đã có người bắt máy, Tang Trà Thanh lập tức lo lắng hỏi.
“Không phải là bạn Tang tiểu thư đã đón đi rồi sao? Trước khi Tang tiểu thư đi không phải nói lát nữa sẽ trở về đón Du Nhi sao? Nhưng Tang tiểu thư mới vừa đi không lâu thì có người tới đây đón bé.” Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói chậm rãi của thím Ngô.
Lúc này Tang Trà Thanh đã sốt ruột muốn chết, đôi mày nhíu chặt vào nhau, “Làm sao thím có thể để Du Nhi tùy tiện đi với người khác, người kia hoàn toàn không phải là bạn của tôi.”
“Chính Du Nhi nói quen biết anh ta, sau đó Du Nhi liền theo anh ta đi, hơn nữa người đàn ông đến đây dường như cũng rất hòa nhã.” Thím Ngô vẫn còn đang nhớ lại mọi việc xảy ra lúc sáng.
“Hòa nhã?” Tang Trà Thanh không nói nên lời. Long Cửu đã từng hòa nhã khi nào. Du Nhi, con bé ngốc này, chỉ qua nó mới chỉ gặp Long Cửu một lần, liền tự nhận là quen biết hắn, đi theo hắn, đúng là con bé ngu ngốc.
“Tang tiểu thư làm sao vậy? Chẳng lẽ Du Nhi tiểu thư bị người ta bắt cóc sao? Có cần báo cảnh sát hay không?” Cuối cùng Thím Ngô cũng phản ứng lại, lập tức nhanh miệng nói.
“Không sao đâu, chờ tôi về rồi hãy nói.” Tang Trà Thanh vội vàng cúp điện thoại, sau đó trả lại cho tài xế, rồi thúc giục tài xế chạy nhanh hơn nữa.
Du Nhi. Du Nhi…….
Long Cửu hẳn là sẽ không làm gì con bé chứ, vì nó cũng là con của hắn mà…..
Hắn sẽ không biết Du Nhi là con gái của hắn chứ?
Chẳng lẽ là phải cùng hắn tranh giành con sao?
Không, sẽ không, hắn hẳn là sẽ không quan tâm.
Tuy rằng cố gắng tự nói với bản thân phải bình tĩnh lại, nhưng mồ hôi lạnh lại thấm ướt hết lưng của cô.
Hai tay cứng ngắc vặn cùng một chỗ, đôi môi đau đớn gần như không còn giọt máu.
Kiến trúc của ba tầng nhà lộ ra vẻ hoa lệ hài hòa của riêng nó.
Giữa sân có một hòn non bộ nhỏ, tiếng nước chảy róc rách, trong vườn hoa thơm ngát.
Bên trong biệt thự. Phòng ngủ chính to rộng.
Tiểu Du Nhi ngồi trên giường, bàn tay trắng nhỏ bé tự kéo đôi má hồng hồng, suy nghĩ nghiên cứu thân ảnh to lớn đang quay lưng lại với nó.
Do dự một lát, Tiểu Du Nhi xoay người, đi đến bên Long Cửu, bàn tay nhỏ bé kéo quần anh, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, hi vọng anh chú ý đến nó.
“Sao thế?” Giọng nói của Long Cửu dịu dàng lạ thường, khi anh đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn hồng phấn và đôi mắt to linh động, bỗng nhiên âm điệu trở nên mềm mại, trong mắt cũng lộ ra ý cười hiền hòa.
“Chú ơi, không phải chú nói mẹ cháu cũng đến sao? Nhưng đã rất lâu rồi sao mẹ cháu vẫn chưa tới, là chú nói dối phải không? Mẹ cháu bảo, nói dối là không tốt đâu.” Tiểu Du Nhi chân thành nói với Long Cửu, đôi mắt to chớp chớp.
“Chú không lừa cháu đâu, mẹ sẽ đến.” Bàn tay to của Long Cửu xoa đầu Du Nhi, bị tiểu gia hỏa này trêu trọc bật cười.
“Oa!Chú cười lên thật đẹp trai!” Tiểu Du Nhi khoa trương cái miệng nhỏ, nhìn chăm chú nụ cười của Long Cửu, tán thưởng nói.
“Thật sao?” Trong đôi mắt dài hẹp của Long Cửu cũng mang theo ý cười, vòng cung trên đôi môi mỏng cũng giương cao lên một chút.
“Vâng ạ.” Dường như sợ Long Cửu không tin mình, cái đầu nhỏ còn gật một cái mạnh mẽ.
“Đẹp trai hơn cả papa Vương tử và chú Sở.” Hai tay ngắn của tiểu Du Nhi ôm lấy một chân của Long Cửu, khuôn mặt nhỏ không ngừng cọ qua cọ lại, đôi tay to của chú thật là ấm áp, đặt trên đầu nó làm nó cảm giác như có ba. Nó thật sự thích người chú này.
“Thật không? Giờ chú hỏi cháu, Trong ba người chúng ta, cháu thích ai nhất?” Long Cửu thêm hứng thú, ôm cả Tang Du Nhi vào trong ngực, sau đó đi đến bên giường ngồi xuống, dịu dàng hỏi, dường như cùng với bình thường là hai người hoàn toàn khác nhau, nếu như có một nhân viên làm việc trong tập đoàn nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ kinh ngạc tới mức ngã quỵ xuống, dù là người mới thuê vào bưng đồ uống, cũng có biểu tình như vậy.
“Đương nhiên là chú rồi, Du Nhi thích chú nhất!” Tang Du Nhi không nghĩ ngợi trả lời luôn, nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn còn nở một nụ cười ngọt ngào.
Ý cười trong mắt Long Cửu lại sâu thêm, câu trả lời không cần suy nghĩ của cô bé xinh đẹp ngồi trên đùi anh thực sự làm anh cảm thấy rất vui, ngón tay dài cưng chiều điểm một cái lên chiếc mũi nhỏ xinh của nó, trêu trọc làm tiểu Du Nhi cười ha ha.
“Chú có thích Du Nhi không?” Tiểu Du Nhi đột nhiên hai má đỏ ửng, có chút bất an nhìn Long Cửu, e sợ bản thân không được chú thích.
“Thích chứ.” Đôi tay to của Long Cửu ôm lấy bả vai gầy của Tiểu Du Nhi, cười nói.
“Thật ạ?” Ánh sáng trong đôi mắt to tròn của Tiểu Du Nhi toát lên vẻ hăng hái, cả khuôn mặt nhỏ cũng vì hưng phấn mà trở nên xinh đẹp lấp lánh.
“Ừ, Du Nhi đáng yêu như vậy, sao chú lại không thích chứ!” Tay Long Cửu xoa nhẹ đầu của nó, cảm giác tiếp xúc mềm mại mượt mà dường như chạm vào thứ gì đó trong lòng anh.
“Chú thật tốt!” Tiểu Du Nhi vui vẻ, hai tay bé nhỏ ôm lấy cổ Long Cửu, đôi môi nhỏ sán đến mặt Long Cửu, không báo trước hôn chụt một cái.
Nụ cười trên môi Long Cửu bỗng cứng đờ, trên mặt cũng mất tự nhiên, anh từ trước tới giờ không cùng trẻ con thân thiết đến vậy, một lúc lâu sau anh không biết nên làm thế nào, mà trên má phải vẫn còn cảm giác rõ rệt nước bọt của tiểu gia hỏa không khách khí lưu lại, nhưng kì lạ là anh một chút cũng không thấy phản cảm, ngược lại còn rất vui.
“Chú ơi, sao chú lại không vui?” Tang Du Nhi chú ý nhìn sự thay đổi trên mặt của Long Cửu, trong lòng thấp thỏm bất an, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, nhếch cái miệng nhỏ, có chút lo lắng nhìn Long Cửu.
“Không có, sao thế cháu?” Long Cửu giờ mới định thần lại, nhìn khuôn mặt lo lắng của cô bé, cảm thấy đau lòng, nhẹ nhàng ôm thân thể nhỏ bé vào trong ngực, dịu dàng giải thích.
“Hì hì, chú ơi, Du Nhi vô cùng yêu thích chú, chú nhớ nhé, là vô cùng yêu thích!” Khuôn mặt Tang Du Nhi lập tức khôi phục lại vẻ mặt lúc trước, lông mi dài vụt sáng, cánh tay nhỏ càng ôm chặt lấy cổ Long Cửu không rời.
“Du Nhi, chú hỏi cháu, cháu đã gặp qua ba cháu chưa?” Long Cửu nới lỏng thân thể nhỏ bé của Tang Du Nhi, sau đó đặt tay lên bả vai nhỏ của nó, chân thành hỏi, giống như một đứa trẻ lớn đang hỏi chuyện một người bạn nhỏ.
Tang Du Nhi lắc lắc đầu, trong đôi mắt to cũng rưng rưng ngấn lệ.
“Từ trước tới giờ mẹ với cháu sống cùng nhau à?” Con ngươi Long Cửu cũng tối đi vài phần, nhìn nước mắt đọng trong mắt Tiểu Du Nhi, trong lòng không khống chế được cảm thấy đau đớn.
“Không chỉ có cháu với mẹ cháu, còn có mẹ Thải Kỳ, papa Vương tử, chú Sở cũng đến Anh thăm mẹ con cháu.” Đôi mắt to của Tang Du Nhi khôi phục lại sự linh động, cười meo meo nói.
“Dường như cháu rất thích chú Sở phải không?” Bản thân Long Cửu cũng không phát hiện ra, lời nói mang theo sự buồn bực.
“Thích chứ ạ, chú Sở đối với Du Nhi rất tốt, đối với mẹ cũng rất tốt, nhưng …. ” Tang Du Nhi chớp chớp mắt, sau đó cái đầu nhỏ nghĩ ngợi một lát, cuối cùng nói: “Cháu không thích chú ấy làm ba của mình…”
Long Cửu sững sờ, không biết tại sao khi nghe tiểu Du Nhi nói như vậy, trong lòng anh thấy rất vui.
Nhìn cái mũi nhỏ của tiểu Du Nhi, cùng cái miệng nhỏ, Long Cửu có chút lo sợ, tiểu gia hỏa này, dường như càng nhìn kĩ lại càng thấy có nét giống anh, không biết có phải là con anh không?
Trà Thanh, Du Nhi có phải là con anh không?
Đôi mắt dài hẹp của Long Cửu híp lại, đáy mắt hiện lên sự hứng thú, trong lòng lại càng âm thầm quyết định.
Tang Trà Thanh đi taxi tới biệt thự, trực tiếp đi lên lầu tới phòng ngủ.
Bước vào phòng ngủ liền nhìn thấy Long Cửu ngồi quay lưng lại với chỗ cô đang đứng, anh dường như đã ngồi đợi rất lâu rất lâu rồi, lâu tới mức đã trở thành một pho tượng điêu khắc, một pho tượng điêu khắc vĩnh viễn lạnh lẽo không có một chút độ ấm.
Tang Trà Thanh nín thở, áp chế cảm giác run sợ trong lòng, tiến lên phía trước hai bước.
“Du Nhi đâu?” Tang Trà Thanh nhẹ nhàng nói, trong lời nói ẩn nhẫn sự tức giận.
“Em muộn 15 phút.” Long Cửu không động thân, giọng trầm lắng lộ ra phong thái vương giả hàng ngày.
“Du Nhi đâu?” Tang Trà Thanh chịu đựng cảm xúc mãnh liệt đang gào thét, trầm giọng xuống nhắc lại.
Long Cửu không trả lời.
Tang Trà Thanh nắm chặt tay, bước nhanh đến bên cạnh Long Cửu, sau đó vượt qua đối mặt với anh, đáy mặt chứa sự phẫn nộ, giọng nói xen lẫn lo lắng: “Du Nhi đâu ? Anh giấu Du Nhi ở đâu ? ”
“Nó là con gái tôi mà tôi phải giấu ư?” Ánh mắt Long Cửu nhìn Tang Trà Thanh vì đi vội mà hai má đỏ ửng, đôi môi lạnh lùng bỗng nở nụ cười chết người.
“Cái gì? Nó không phải là con gái anh!” Tang Trà Thanh kinh ngạc, không ý thức lùi về phía sau một bước, thân thể đang đứng bị ánh nắng chiếu vào có chút nóng lên lộ rõ trên kính.
“Nó là con gái tôi.” Long Cửu biếng nhác nói, ánh sáng trong đáy mắt hiện lên sự kiên định không gì sánh được.
Ngữ khí của Long Cửu tuy lãnh đạm, nhưng lại khiến Tang Trà Thanh bị uy hiếp ngạc thở và sợ hãi.
“Nó không phải.” Tang Trà Thanh hoảng loạn lắc đầu, đôi môi hồng lầm rầm nói.
“Trà Thanh, tôi vừa mới phát hiện, bộ dáng em giận dữ cũng rất mê người.” Long Cửu tiến thêm một bước, trong lời nói xen lẫn ý cười, ngũ quan như đầy giảo hoạt khiến người ta đoán không ra tình cảm gì.
Long Cửu duỗi thẳng tay, kéo Tang Trà Thanh vào trong ngực, cúi xuống nhìn cô.
Tang Trà Thanh bị anh mạnh mẽ ôm vào trong ngực, vội ngẩng đầu lên, má của cô chỉ một chút là chạm vào môi của anh.
“Oanh—”
Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Trà Thanh lập tức ửng đỏ, còn hơn bị nướng chín.
Tiếng cười trầm thấp từ cổ họng Long Cửu phát ra, thêm hứng thú quan sát sự biến hóa tình cảm của người trong ngực.
Lực đạo ở lưng dần siết chặt, tròng mắt màu hổ phách trở nên đục ngầu, chiếc mũi anh tuấn thở nhẹ bên tai Tang Trà Thanh, chạm nhẹ lên tai cô.
Một giây sau, đôi môi không do dự hôn lên đôi cánh hoa hồng xinh đẹp.
“Ưm—” Tang Trà Thanh hai mắt trợn tròn, con ngươi xinh đẹp xen lẫn sự ngạc nhiên và giận dữ.
“Anh làm gì vậy?” Cô lấy hết sức lực toàn thân đẩy Long Cửu ra, cắn cắn cánh môi hồng, giận đùng đùng nói.
“Là em tự đến trước mặt tôi, sao có thể trách tôi.” Long Cửu giương mày lên, thêm hứng thú nhìn Tang Trà Thanh giận dữ phát hỏa.
Đôi mắt xinh đẹp của Tang Trà Thanh tóe ra sự giận dữ, nhìn khuôn mặt anh tuấn mang theo ý cười của Long Cửu, tay nắm chặt lại, ngực không ngừng phập phồng.
Một lúc lâu sau, sự giận dữ trong mắt Tang Trà Thanh dần dần trở thành sự van xin, giọng nói nhẹ nhàng: “Cửu Thiếu, tôi cầu xin anh, trả Du Nhi lại cho tôi…”
“Em cầu xin tôi?” Ngữ khí nhàn nhạt của anh nghe không ra một chút hứng thú.
“Phải, tôi cầu xin anh…”
“Bây giờ mới cầu xin tôi sao? Sau đó em sẽ làm gì để thực hiện điều đó, em cầu xin ở tôi dường như rất nhiều nhỉ?” Long Cửu lắc đầu, mắt híp lại, mang đến cảm giác nguy hiểm, thanh âm không to, nhưng cũng không có sự tức giận mà tràn đầy uy nghiêm, là do tự nhiên hình thành khí chất của vương giả.
Tang Trà Thanh cắn chặt môi dưới, cánh tay nhợt nhạt, cứng đờ, vừa kinh sợ vừa muốn quay lưng chạy đi.
Sau đó ….?
Anh thật sự định ép cô sao?
Sao lại tới mức này?
Người đàn ông vừa đáng sợ, vừa độc ác lại có dục vọng!
“Tôi hỏi em một lần cuối cùng, Du Nhi có phải con gái tôi không?” Lời Long Cửu sắc bén như một phán quan, đi thẳng vào nội tâm sâu kín của Tang Trà Thanh.
“Không phải…” Trong lòng phát run, không quay mặt lại, khẽ nói.
Long Cửu nhếch mép cười, đi đến bên giường, cầm một điếu xì gà thượng hạng đốt lên, nửa tựa vào đầu giường hút nhả ra làn khói xa hoa mềm mại, nhìn Tang Trà Thanh đang đứng trước cửa sổ, thân hình to lớn ngang tàng mặc ý tỏa ra uy quyền vương giả không hề che giấu.
“Trà Thanh, em xem đây là cái gì.” Cánh tay dài lấy túi hồ sơ trên đầu giường, sau đó đặt bên cạnh giường, nhìn cô một cái, không có chút biểu tình.
Tang Trà Thanh nhíu mày, nhìn túi giấy màu vàng nâu đặt bên cạnh giường, cảm giác bất an mãnh liệt chiếm đoạt trong lòng cô.
Chầm chậm bước đến cạnh giường, có thể cảm giác thấy sự áp lực càng ngày càng lớn.
Cánh tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng cầm tập hồ sơ lên, một lát sau, cánh tay bắt đầu không ngừng run rẩy, dần dần cả cơ thể cũng run rẩy, đầu của cô đau như muốn vỡ ra, lông mi cung run lên nhè nhẹ.
“Cạch—”
Tiếng túi hồ sơ vàng nâu rơi trên thảm, Tang Trà Thanh kinh sợ như trông thấy quỷ nhìn nơi túi hồ sơ đang nằm yên tĩnh ở góc tường, chữ ở trên bề mặt khiến ánh mắt xinh đẹp của cô mất đi ánh sáng, chỉ còn lại đầy khoảng trống trong mắt, thông tin khủng khiếp đã khiến cho cả con người cô rơi vào hồ băng tối đen âm u.
Thời gian dường như ngưng lại, không tiếng động,như không có cả tiếng thở, yên tĩnh khiến cho người ta hoảng sợ và cô đơn lạnh lẽo.
Tang Trà Thanh đứng như vậy rất lâu,đôi mắt trống rỗng nhìn về túi giấy màu vàng nâu do chính tay mình làm rơi, thân thể mềm mại vẫn như cũ run lên nhè nhẹ,tay nắm chặt đến mức rõ ràng thấy được các khớp xương trắng bệch.
Giấy giám định ADN!
Năm chữ ấy như lưỡi dao sắc bén vô cùng đâm sâu vào lòng Tang Trà Thanh, vết thương không chảy máu nhưng thật đau đớn quá.
Ngón tay dài ưu nhã vân vê điếu xì gà, đáy mắt Long Cửu lóe ra tinh quang, lãnh đạm nói : “Trà Thanh, em nói Du Nhi là con tôi phải không?”
Một câu nói hời hợt nhưng nghe bên tai Tang Trà Thanh lại như sét đánh ngang tai.
“Sao anh….” Tang Trà Thanh lùi về sau hai bước, cuối cùng vì hụt chân mà ngồi tê liệt trên thảm.
Tang Trà Thanh kinh sợ hiểu ra, bí mật to lớn cô giấu tận đáy lòng đã bị Long Cửu phát hiện, cô muốn phủ nhận, nhưng đánh mất dũng khí, giấy giám định ADN trước mặt cô đã nói rõ tất cả.
“Tang Trà Thanh, năm đó em dám lừa tôi.” Long Cửu cao giọng, trong mắt chứa sự đau lòng mờ mịt, nếu năm đó anh biết, con của cô chưa bị mất đi, có lẽ hiện tại sẽ hoàn toàn khác…
Nhưng cô….
Người con gái đáng chết này…
Vậy mà dám lừa anh!
Long Cửu nắm chặt tay kêu răng rắc.
Điều này không thể tha thứ được.
Trong phòng yên tĩnh như thế, chỉ có tiếng thở giận dữ của Long Cửu.
Long Cửu từ trên giường nhảy mạnh xuống, tiến một bước lớn, tay nắm lấy bả vai của Tang Trà Thanh, đầy hận ý nói: “Tang Trà Thanh, em nói với tôi, em là kẻ lừa dối.”
Tang Trà Thanh như một khúc gỗ bị anh lung lay, tê liệt như mất đi tri giác, chỉ thấy đau khổ, trong lòng cô nổi lên từng trận từng trận phong ba mãnh liệt.
“Anh muốn cướp Du Nhi của tôi? Anh muốn cướp Du Nhi của tôi sao?…” cuối cùng Tang Trà Thanh hướng mắt nhìn Long Cửu, trước mắt tối đen dường như tất cả đã không có ánh sáng, chỉ có khuôn mặt âm u lạnh lùng nghiêm khắc của Long Cửu, trong con ngươi sắc bén là cái nhìn lạnh lẽo.
Sau khi biết Du Nhi là con anh, có phải anh sẽ cướp Du Nhi của cô không?
Anh như vậy, có phải đã chuẩn bị cướp đi Du Nhi của cô không?
Nhưng mà …
Đó là con gái cô ….
Nếu cô không có Du Nhi, những ngày tháng sau này cô làm sao chống đỡ được?
“Anh muốn cướp Du Nhi phải không? Anh muốn cướp Du Nhi của tôi phải không?” Tang Trà Thanh giống như một linh hồn trống rỗng, lầm rầm hỏi lại, con ngươi đẹp đã đong đầy sương mù.
Long Cửu bỏ cô ra, quay lưng đi sang bên cạnh, đôi mắt hẹp dài híp lại, đáy mặt có sự hứng thú không tên.
“Trà Thanh, cuối cùng em đã thừa nhận nó là con gái tôi. Cướp ư? Tại sao tôi phải cướp, nó vốn là con gái tôi.” Long Cửu hơi nghiêng người, lãnh đạm nói, trong mắt lộ ra chút tà ác lạnh lẽo, nhìn Tang Trà Thanh đang ngồi liệt dưới thảm, nhìn bộ dáng gầy yếu của cô,trong lòng đau đớn như bị kim đâm vậy.
Đôi mắt trống rỗng của Tang Trà Thanh đột nhiên ngừng lại, cùng xuất hiện ánh mắt suy nghĩ có gì không đúng, cánh tay nhỏ với tốc độ nhanh nhất cầm lấy túi hồ sơ rơi trước chân, sau đó điên cuồng mở ra…..
Không dám tin trong tay chỉ có mấy trang giấy trắng, Tang Trà Thanh lắc đầu giận dữ nhìn Long Cửu, vậy mà anh ta….
Vậy mà anh ta làm giả!
Vậy mà dùng cách này lừa cô thừa nhận! Chỉ có Long Cửu mới thế.
Khốn kiếp! Anh ta thật đáng giận!
Giận dữ nhìn tờ giấy trắng trên tay, Tang Trà Thanh đứng dậy, sự tức giận trong chớp mắt thiêu cháy cả lồng ngực cô, mà ngọn lửa này cũng từ đôi mắt xinh đẹp của cô bắn ra khắp nơi.
“Long Cửu, tôi không ngờ anh lại đê tiện như thế!” Mỗi từ như nghiến răng nghiến lợi nói, cả khuôn mặt nhỏ nhắn mây đen dầy đặc.
“Chỉ cần muốn, tôi có thể biết kết quả, chỉ là dùng cách khác thôi.” Trên khuôn mặt ngang tàn của Long Cửu mang vẻ lạnh lùng không vui, khóe môi nhếch lên.
“Anh ….” Tang Trà Thanh lảo đảo thân hình, đôi môi mất đi huyết sắc, hai má vì tức giận mà đỏ lên đến dọa người.
“Tang Trà Thanh, em cho rằng sau này tôi sẽ không biết đi giám định sao? Cho đến bây giờ, em vẫn giấu giếm tôi.” Từng câu từng chữ lạnh lẽo không chút độ ấm vang lên.
Tang Trà Thanh trầm mặc, anh nói đều đúng, chỉ cần anh muốn biết thì chắc chắn có thể biết.
Mỗi câu nói của anh như một mũi kim đâm xuống tận nơi sâu kín trong lòng Tang Trà Thanh.
Đôi mắt Tang Trà Thanh lại lần nữa trở nên trống rỗng, lặng nhìn phía trước, tâm trí cũng đã bị lời nói tàn khốc của Long Cửu hút vào từng chút từng chút một.
Một lần nữa tê liệt ngồi trên thảm nhà, Tang Trà Thanh vùi đầu trong hai gối, cả người căng cứng, cuộn tròn lại, hai cánh tay dùng lực ôm chặt lấy bả vai của mình, mạnh đến mức như muốn đâm sâu vào da thịt trắng nõn.
Đến lúc cô cảm thấy chóng mặt, trong mắt sớm đã là một màu đen, cô cảm thấy cả thế giới dường như sụp đổ.
Long Cửu ngồi ở đó, trầm mặc nhìn Tang Trà Thanh đang ngồi cuộn tròn, đôi mắt sâu không thấy đáy như một hố đen, môi nhếch lên, hứng thú trong đáy mắt thật khó đoán.
Cuối cùng anh đã biết cái ngày đó bốn năm trước, anh vì sao lại nóng nảy như vậy, vì anh thật sự rất muốn có đứa con này, muốn có đứa con mà Tang Trà Thanh mang trong bụng, nhưng cô lại tàn nhẫn nói với anh là đã mất rồi.
Cô thật đáng chết! Vậy mà dám lừa anh !
Nếu không gặp lại nhau, há không phải cả đời này anh sẽ không biết sao?
Đôi tay dài dần dần nắm lại, anh nên kiềm chế bản thân, đi đến ôm lấy thân thể nhỏ gầy xinh đẹp đang kích động vào trong ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.