Quyển 1 - Chương 2: Không thể tránh khỏi dạ kiếp
Tô Tử
15/11/2013
Tang Trà Thanh nắm chiếc thẻ trong tay đi đến góc du thuyền, ánh đèn rơi xuống trên đỉnh đầu, chiếu sáng khuôn mặt nàng.
Lục Thi Mạn vội vàng nhấc mép váy lên, bước trên đôi giày cao gót, uốn éo đi đến bên cạnh Tang Trà Thanh, gấp gáp hỏi: “Trà Thanh, thế nào rồi?”
Tang Trà
Thanh nhìn Long Cửu giữa rất nhiều nhân vật nổi tiếng đang bàn luận sôi
nổi ở trung tâm du thuyền, bàn tay buông xuống bên người nắm chặt lại
đau thấu xương.
“Đây là địa chỉ khách sạn của anh ta.” Tang Trà Thanh giơ chiếc thẻ trong tay lên, dường như trong thanh âm ôn nhu có thể mơ hồ nghe thấy một tia bi thương.
“Trà Thanh, mẹ biết là con nhất định có thể mê hoặc Cửu Thiếu mà. Cha con đều nhờ vào con.” Lục Thi Mạn vừa nghe thấy liền lập tức giật lấy chiếc thẻ trong tay
Tang Trà Thanh, sau khi xem qua, vẻ mặt lập tức đầy hớn hở, khó có thể
kiềm chế được.
Tang Trà Thanh ngước mắt, nhìn lên bầu trời đêm trống rỗng, đáy mắt ảm đạm.
Tang Trà
Thanh chuyển rời ánh mắt khô khốc, tầm mắt liền chậm rãi rời khỏi bầu
trời đêm, một cảm giác lạ lẫm đột nhiên bóp chặt lấy trái tim nàng.
Lúc này Long Cửu đang nhìn xuyên qua chiếc ly trong tay, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo liếc về phía nàng.
Tang Trà
Thanh cảm giác có một luồng khí lạnh từ dưới sống lưng của nàng chạy lên trên, đột nhiên nàng xoay người, thoát khỏi ánh mắt khiến cho người
khác sợ hãi của Long Cửu.
Lục Thi Mạn theo sát phía sau nàng, dường như sợ nếu bà không để ý tới thì Tang Trà Thanh sẽ bỏ trốn vậy.
Long Cửu
lắc lắc ly rượu trong tay, ánh mắt lười nhác dõi theo bóng lưng của Tang Trà Thanh, trong mắt lóe ra tia sáng nguy hiểm, trên khóe môi của hắn
nhếch lên một nụ cười quỷ dị. *****************************
Bầu trời đêm trống rỗng.
Tang Trà Thanh đứng ở trước cửa khách sạn Rella, giờ phút này tâm tình của nàng tựa như bầu trời u ám, mờ mịt ánh trăng.
Khách sạn
Rella cũng là một tòa lâu đài khách sạn nổi tiếng xa hoa của tập đoàn
Long thị. Khách sạn Rella trải dài khắp thế giới.
Bất kỳ nơi nào, chất lượng phục vụ của khách sạn Rella cũng là tiếng lành đồn xa, được phú hào khắp thế giới yêu thích.
Kiến trúc
Gothic nguy nga hùng vĩ, thể hiện khí chất vô cùng xa hoa, bên tường có
những hoa văn điêu khắc màu vàng đẹp đẽ, dưới ánh trăng càng lộ ra vẻ
đẹp thần kỳ.
Trần nhà uốn lượn, tựa như lâu đài trong truyện cổ tích vậy.
Nàng đã
từng rất nhiều lần nhìn thấy trên tạp chí, khách sạn Rella còn được vinh dự gọi bằng mỹ danh lâu đài cổ tích. Nàng còn ảo tưởng sau này mình
nhất định phải cùng người yêu ở tại lâu đài giống như trong cổ tích này
một lát.
A…
Hiện giờ…
Tang Trà Thanh tự cười giễu, nụ cười dưới ánh trăng kia lại có vẻ mờ ảo, thê lương.
Tang Trà
Thanh nhắm mắt lại, như đang đấu tranh gì đó, ngón tay vô thức túm chặt
góc áo, cho đến khi khớp xương trở nên trắng bệch, mới hơi buông lỏng
lực ở tay.
Tang Trà
Thanh gắng sức hít vào một hơi, cảm giác môi của mình sắp bị răng cắn
nát, trước ngực phập phồng, nói lên lúc này nàng đang rất sốt ruột, bất
an.
Tang Trà Thanh nhắm mắt lại điều chỉnh nhịp thở, một lúc sau, nắm tay chậm rãi buông ra.
Nàng dùng hết sức lực của bản thân cùng dũng khí đi vào khách sạn Rella.
Nàng biết, giây phút nàng bước vào khách sạn Rella cuộc đời của nàng sẽ hoàn toàn bị đảo lộn.
Tang Trà
Thanh vừa mới bước vào đại sảnh khách sạn, một người phục vụ liền đi về
phía nàng, hơi gật đầu với nàng, thái độ cực kỳ cung kính: “Tiểu thư, Cửu Thiếu đang đợi cô ở trên kia.”
Tang Trà Thanh kinh ngạc nhìn người phục vụ, mấp máy môi, lại không nói được một chữ, chỉ có thể ngẩn ra nhìn anh ta.
“Mời cô đi theo tôi.” Người phục vụ cũng không để ý, đưa tay ra hiệu mời về phía thang máy cách đó không xa.
Tang Trà Thanh đi theo người phục vụ vào trong thang máy cũng vô cùng xa hoa.
Vừa bước
vào thang máy, Tang Trà Thanh liền ngẩng đầu nhìn phím đèn đang không
ngừng hướng lên tầng lầu phía trên, hai tay ở sau lưng lại nắm chặt lần
nữa, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay trắng mịn.
Vừa nghĩ
tới yến hội mới đây, trên người Long Cửu toát ra vẻ kiêu ngạo cùng lạnh
lùng, thân thể mềm mại của Tang Trà Thanh bất giác run rẩy.
Tầng 28.
Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, Tang Trà Thanh đã đứng trước cửa một căn phòng.
Nhìn thấy
người phục vụ đã biến mất ở cuối hành lang, Tang Trà Thanh vẫn nhìn hành lang trống rỗng, bỗng nhiên có cảm giác như bản thân đang ở trong một
cơn ác mộng kinh hoàng.
Nàng rất muốn chạy trốn.
Nhưng đột nhiên dưới chân giống như chứa sức nặng ngàn vàng, khiến nàng không nhúc nhích được dù chỉ là chút ít.
Tang Trà Thanh, bây giờ mới muốn lâm trận bỏ chạy không phải đã quá muộn sao?
Tang Trà Thanh, bây giờ là cơ hội duy nhất để cứu cha ngươi.
Tang Trà Thanh, bây giờ ngươi nhất định phải đi vào cánh cửa này.
“Cốc…cốc…cốc…”
Tang Trà Thanh nhấc ngón tay lên, tiếng đập cửa du dương tan vào trong không khí.
Một tiếng “kẽo kẹt”, cửa chậm rãi mở ra.
Nhưng không ai nghênh đón, tựa như hình ảnh từ trong phim kinh dị.
Chợt đáy lòng Tang Trà Thanh lại có cảm giác hoảng sợ, nhưng nghĩ đến cha mình, nên vẫn nhấc váy lên, bước vào.
Mới vừa bước vào phòng, cửa ở phía sau nàng lại chậm rãi đóng lại.
Tang Trà Thanh giật mình quay đầu, nhìn về phía phòng khách.
Thì ra cửa được điều khiển bằng điện tử.
Long Cửu ném điều khiển từ xa trong tay lên quầy bar, nhàn nhã đi đến trước quầy ba, tự rót cho mình một ly rượu.
Long Cửu lắc lắc chiếc ly trong tay, đưa lên mũi ngửi, sau đó nhấp một ngụm.
Là rượu Whiskey, rất nồng, cũng thích hợp với tâm trạng bây giờ của hắn.
“Làm sao ngài biết là tôi sẽ đến?” Răng của Tang Trà Thanh run rẩy, nửa ngày mới tìm được thanh âm.
“Ha ha…ánh mắt của em nói cho tôi biết, em có việc muốn cầu xin tôi.” Tiếng cười trầm thấp phát ra từ cổ họng Long Cửu.
“Không phải sao?” Long Cửu lãnh đạm nhếch khóe môi, lơ đãng hỏi lại.
“Phải. Tôi có việc cầu xin ngài.” Tang Trà Thanh thu hồi ánh mắt, nhìn xuống mũi chân của mình.
“Ồ, thật sao? Tôi cảm thấy rất có hứng thú, nói xem em có yêu cầu gì.”
Long Cửu cầm ly rượu ngồi lên ghế Salon, đôi chân dài gác lên bàn trà thủy tinh trong suốt.
Nàng có một đôi mắt rất đẹp, trong suốt khiến hắn rất muốn vấy bẩn chúng.
Trên đỉnh
đầu của Long Cửu là ánh sáng rực rỡ của đèn treo, dưới ánh đèn lóa mắt,
khuôn mặt hắn ngược sáng lại càng có vẻ hết sức băng lãnh (lạnh như
băng).
Tang Trà Thanh nhịn không được bắt đầu run rẩy, người đàn ông này quá nguy hiểm, quá tà khí.
Nàng cảm thấy nếu ở cùng hắn nhiều thêm một giây cũng sẽ làm nàng thống khổ.
Trong không khí đã tràn ngập mùi vị căng thẳng khiến người khác ngạt thở.
“Tôi cần tiền.” Thanh âm nhẹ nhàng, phảng phất giống như gió đêm ngoài cửa sổ nhưng lại lộ ra sự nghiêm túc cùng kiên quyết.
“Ồ?” Long Cửu lười nhác cười, ánh mắt hiện lên một tia giễu cợt.
Ha ha, đàn bà đều giả dối như vậy, đều là vì tiền.
Song đàn bà thẳng thắn nói ra bản thân cần tiền như vậy, nàng là người đầu tiên.
Rất thú vị, không phải sao?
“Cần tiền phải không? Vậy em muốn làm thế nào để lấy lòng tôi ở trên giường đây?”
Tầm mắt Long Cửu chậm rãi rời khỏi ly rượu, rồi dừng lại trên khuôn mặt mi mục như họa (mắt mày đẹp như tranh) của nàng.
Hắn không giống như đang hỏi, mà ngược lại giống như đang yêu cầu, lại càng giống một loại khát khao.
Nhìn thấy
dục vọng trắng trợn trong mắt hắn, chút tự tôn cuối cùng của Tang Trà
Thanh giống như bị gió đêm xuyên qua cửa sổ vào phòng nhẹ nhàng thổi
tan.
Tang Trà Thanh nhịn không được bắt đầu run rẩy, người đàn ông này quá nguy hiểm, quá tà khí.
Nàng cảm thấy nếu ở cùng hắn nhiều thêm một giây cũng sẽ làm nàng thống khổ.
Dưới ánh đèn chói mắt, cửa sổ chạm sàn lóe lên bóng dáng của Tang Trà Thanh.
Chiếc váy dạ hội màu đen thấp ngực, trước ngực như ẩn như hiện khiến cho người khác mơ màng.
Mái tóc dài màu hạt dẻ buông dài trên bả vai, mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày)
điểm xuyết một chấm tròn, đem nàng tôn lên tựa như tinh linh trong đêm
tối.
Đây là váy dạ hội nàng đặc biệt thay vì hắn, chính là để quyến rũ hắn.
Nhưng lúc
này, dưới cái nhìn chăm chú khiến người ta sợ hãi của Long Cửu, Tang Trà Thanh lại có ý nghĩ muốn bỏ chạy trước khi lâm trận.
Tang Trà Thanh theo bản năng lui về sau, lui về sau…
Xoay người hướng về phía cửa, muốn nhanh chóng chạy trốn.
Không cử động còn được, một khi đã động, Long Cửu nhanh hơn nàng rất nhiều.
Một trận gió xẹt qua, Long Cửu bỗng nhiên tới gần Tang Trà Thanh, dùng sức lôi lấy tay phải của nàng, kéo về phía mình….
Chương 2 – Không thể tránh khỏi dạ kiếp (4)
*****
Long Cửu hung hăng kéo nàng về phía mình: “Em cho rằng ở tình huống hiện tại, sau khi khơi mào hứng thú của tôi, tôi còn có thể cho em đi sao?”
“….” Tang Trà Thanh cắn chặt môi, không dám phát ra âm thanh.
Long Cửu mạnh mẽ uống một hớp lớn Whiskey rồi lập tức cúi đầu bao phủ lấy môi nàng, rót rượu vào trong miệng nàng.
“Đừng…khụ khụ…” Tang Trà Thanh chỉ mới phát ra hai chữ miệng đã bị mạnh mẽ rót vào một
ngụm lớn, nàng bị sặc ho ra, cổ họng nóng rát như thiêu đốt.
Tang Trà Thanh chưa từng nếm qua rượu nên bị loại rượu nồng đột nhiên rót vào chinh phục.
Tuy nàng
gắng sức thoát khỏi sự kiềm chế của Long Cửu, nhưng đành chịu, chân nàng mềm nhũn, gần như không thể đứng vững, đầu cũng choáng váng đến nỗi sắp không nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.
“Để tôi xem dáng vẻ say rượu của em, nhất định rất trêu người.” Không đợi Tang Trà Thanh kịp phản ứng, Long Cửu lại uống một hớp lớn Whiskey, tiếp tục rót rượu vào miệng nàng.
“Không….” Tang Trà Thanh chỉ cảm thấy tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, hai chân đã không còn là của chính mình.
Suốt mười tám năm qua, đây là lần đầu tiên nàng uống rượu, cũng là lần đầu tiên bị hôn.
Long Cửu càng dùng sức nắm eo nàng, khiến thân thể mềm mại của nàng kề sát vào trước ngực hắn.
“Hôm nay chính là em chủ động dâng mình (nguyên văn là “đầu hoài tống bão” hiểu sơ là phụ nữ chủ động đưa mình vào lòng đàn ông).” Khẽ nhếch khóe miệng cười tà khiến sự lạnh lùng kiêu ngạo trên mặt hắn càng tăng thêm khí chất.
Dục vọng trong mắt Long Cửu dần dần sâu hơn, đầu ngón tay của hắn lướt qua chiếc cổ trắng mịn của nàng.
Long Cửu
nặng nề thở gấp, nhìn ngắm kiều nhan mê mị trong lòng, rốt cuộc không
thể chống cự thêm, cúi khuôn mặt cực kỳ anh tuấn xuống, ngậm lấy cánh
môi mềm mại của Tang Trà Thanh.
“A…” Bàn tay bé nhỏ của Tang Trà Thanh theo bản năng đẩy Long Cửu ra, nhưng
bởi ảnh hưởng của rượu khiến nàng giống như đang vuốt ve hắn.
Tiểu yêu tinh chết tiệt này!
Tuy rằng nàng ngây ngô ngay cả đáp lại hắn cũng không biết, nhưng mà…
Nàng căn bản không cần đáp lại, cũng đã khiến cho cả người hắn nóng lên khó chịu.
Long Cửu ném ly rượu xuống, xoay người ôm lấy nàng, đi về phía chiếc giường lớn trong phòng ngủ.
Long Cửu nôn nóng gầm nhẹ, hơi thở dày đặc mà dồn dập.
Chết tiệt, hắn chưa bao giờ không khống chế được như vậy!
Long Cửu
đặt nàng dưới thân, cúi đầu ngửi hương vị trên thân thể nàng, bàn tay to cởi chiếc váy dạ hội nàng tỉ mỉ chuẩn bị, tùy tiện ném sang một bên.
Lấy tay chậm rãi khám phá từng đường cong của nàng, chậm rãi mơn trớn từng tí một.
“Không được…” Tang Trà Thanh phát ra thanh âm rời rạc, nhưng chỉ trong chốc lát liền
im bặt. Nàng như đang chìm vào đáy biển sâu thẳm, không thể dùng sức,
không thể giãy dụa, chỉ có thể dần dần chìm xuống.
“Em đừng quên mục đích em đến đây đêm nay.” Long Cửu chợt dừng động tác trên tay lại, nheo đôi mắt hẹp dài lại, đáy mắt hiện lên tia nguy hiểm.
“….” Thân thể mềm mại của Tang Trà Thanh khẽ run lên, sau đó cứng đờ ra.
Đúng rồi, mục đích nàng tới đây đêm nay….
Nàng là hi vọng duy nhất của cha….
Vậy nàng còn kháng cự gì nữa?
Nghĩ đến đây, Tang Trà Thanh cam chịu số phận nhắm hai mắt lại, lông mi dài ở dưới ánh trăng mờ ảo nhẹ nhàng rung động.
Thấy thế, đáy mắt màu hổ phách của Long Cửu chợt lóe lên vẻ giễu cợt.
Lúc Tang
Trà Thanh tưởng bản thân sắp không chịu nổi cảm giác xa lạ kia nữa, Long Cửu chợt dừng tất cả động tác, rời khỏi người nàng. Một lúc lâu sau,
hơi thở nam tính nóng rực lại tới gần nàng một lần nữa.
“Thứ này tôi chỉ dùng một lần này, sau này em phải nhớ kỹ uống thuốc đúng hạn.”
Sau này?
Đầu óc mù
mịt của Tang Trà Thanh còn không kịp suy nghĩ nhiều, đau đớn đột nhiên
xuất hiện khiến nàng chịu không nổi, rốt cuộc nhắm mắt lại, ngất xỉu ngã xuống giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.