Quyển 4 - Chương 26: Nó Cũng Là Con Tôi!
Tô Tử
26/09/2019
"Trà Thanh, trời ơi, Cửu Thiếu tự mình ra mặt thay cậu giải thích sao?" Động tác nhấc ly lên uống sữa của La Thải Kỳ chợt dừng lại trên không trung, cô liếc nhìn bài tin tức, hét một tiếng rõ to.
"Ừ." Tang Trà Thanh gật đầu, theo bản năng quay đầu nhìn về phía tờ báo, quả nhiên, bất đắc dĩ lại tiếp tục phơi mặt mũi tên tuổi lên đầu trang báo.
"Ba người các cậu đối mặt với nhau mà không ai cảm thấy khó chịu sao?" Nhìn hồi lâu, La Thải Kỳ rút ra một câu kết luận.
" Cậu lo ăn mau đi, chẳng phải lát nữa còn phải đến Bạch thị sao?"Tang Trà Thanh cầm một mẩu sandwich nhét vào miệng La Thải Kỳ, tức giận nói.
"Ơ! Là chú nè! Mẹ ơi, mau nhìn đi, là chú a!" Không biết Tiểu Du Nhi chạy tới đứng bên cạnh La Thải Kỳ lúc nào, nhấc chân nhỏ lên, vươn bàn tay be bé trắng noãn đoạt lấy tờ báo trong tay La Thải Kỳ, mắt to tròn chớp động nhìn về phía Tang Trà Thanh, vui mừng hét lên.
"Không phải, chú nói con phải gọi chú là bố. Mẹ, chú ấy thật sự là bố của con sao?" Ngón tay giơ lên ngây ngô gãi đầu, trông vẻ mặt rất chi là khổ sở.
"Cái gì? Du Nhi, con gặp chú ấy hồi nào?" Tang Trà Thanh sửng sốt, kinh ngạc nhìn con gái yêu của mình.
"Gặp rất nhiều lần mà!"Tiểu Du Nhi ngây thơ chớp mắt, tay bé nhỏ nhẹ giơ lên che miệng cười khúc khích.
"Du Nhi, con lại đây, nói rõ mọi chuyện cho mẹ nghe." Tang Trà Thanh buông bát đũa xuống, nghiêm mặt nhìn con gái mình.
"Dạ~" Tang Du Nhi buồn bã rũ mi, chậm chạp đi đến chỗ Tang Trà Thanh, ngồi ngay ngắn bên ghế. Con bé hầu như không vui với thái độ đột ngột nghiêm khắc của mẹ nó.
"Du nhi, con nói mẹ nghe, ngoại trừ lần trước chú kia đón con thì hai người còn gặp nhau khi nào?" Tang Trà Thanh cũng nhận ra thái độ quá quắt của mình, bèn hạ giọng nhẹ nhàng nói.
"Thỉnh thoảng, xe chú đậu ở bên ngoài, Du Nhi phát hiện được nên về sau Du Nhi thường đi ra ngoài nói chuyện phiếm cùng chú!" Âm thanh non nớt vang lên một chút hứng khởi.
"Xe chú đó đậu bên ngoài? Khi nào? Vì sao mẹ không hề biết?"Tang Trà Thanh nhíu mày hỏi.
"Con đâu biết, chỉ là tình cờ phát hiện ra thôi !"Tiểu Du nhi nhướng mày, hai cái bím tóc theo động tác lắc đầu mà ngoe nguẩy, dễ thương vô cùng.
"Mẹ ơi, chú thật sự là ba con sao? Nhưng vì sao chú ấy lại không sống chung với hai mẹ con mình? Vì sao bây giờ Du nhi mới được gặp ba?" Tang Du Nhi nhanh nhảu nhảy xuống ghế, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay Tang Trà Thanh, đầu nhỏ nhắn ngước lên, thắc mắc hỏi.
"Ai nói chú ấy là ba con, chú ấy không phải đâu."Tang Trà Thành nhíu mày, giọng nói có phần nghiêm khắc.
"Nhưng chú ấy nói vậy mà! Hơn nữa Du nhi cũng cảm thấy chú ấy nói đúng, này nha, mũi Du Nhi giống chú ấy, miệng Du Nhi cũng giống chú ấy, đều giống y đúc mà! Du nhi tự kiểm chứng rồi!" Tiểu Du nhi bất mãn hét lên, con ngươi mở to ai oán tức giận nhìn Tang Trà Thanh.
"Du nhi, con có nghe lời mẹ nữa không? Mẹ nói chú ấy không phải là không phải."Tang Trà Thanh tức giận mắng, con bé phản bội này, bây giờ cả lời của mẹ cũng không thèm nghe, học ai cái thói mạnh miệng vậy hả.
"Du nhi, lại đây, lại đây với mẹ Thải Kỳ nào."La Thải Kỳ trừng mắt oán giận nhìn bạn thân mình, làm gì phải gắt gỏng với con nít như thế.
"Hừ, không thèm quan tâm đến mẹ nữa." Tang Du Nhi vừa nói vừa mếu máo, lập tức chạy lại chỗ La Thải Kỳ.
"Du nhi, Mẹ Thải Kỳ hỏi con, có phải con thích chú đó rồi không?"La Thải Kỳ liếc mắt sang tờ báo có in hình Long Cửu, sau đó ngồi xổm xuống cười hỏi con bé.
"Vâng, đương nhiên rồi, rất thích là đằng khác!" Du nhi còn cường điệu thêm một câu, chỉ sợ không biểu đạt được rõ trong lòng mình thích chú ấy đến nhường nào.
"Vậy thì giữa chú đó và chú Sở thì con hi vọng ai sẽ trở thành bố con?"La Thải Kỳ nhướng mày thích thú hỏi.
"Thải Kỳ!"Tang Trà Thanh nhịn không được lên tiếng nhắc nhở đừng đi quá xa.
"Đương nhiên là chú rồi! Hơn nữa, chú ấy cũng thừa nhận chú là bố của con! Chú ấy nói về sau Du Nhi có thể sống chung với chú!" Tiểu Du nhi nhớ lại lời hứa mà chú nói với mình, trên gương mặt nhỏ nhắn bởi vì vui vẻ mà tươi tắn cả lên.
"Cái gì sống chúng với hắn hả? Du nhi, nếu con sống chung với cái chú kia, vậy mẹ sẽ không cần con nữa." Sắc mặt Tang Trà Thanh trở nên âm trầm đến đáng sợ, nghe được con gái yêu của mình mở miệng phán một câu xanh rờn, đáy mắt lóe lên một tia giận dữ.
"Ahuhu, mẹ thật đáng sợ! Mẹ thật hung dữ!" Tang Du Nhi mếu máo tức giận chỉ ngón tay ngắn cũn cỡn vào Tang Trà Thanh, lớn chừng hạt đậu nước mắt từ trong ánh mắt chảy xuống.
"Trà Thanh, cậu làm gì thế hả? Có gì thì từ từ nói, làm gì phải lớn tiếng như vậy, cậu tự soi gương lại mình đi, lớn thế này rồi còn dọa con nít!" La Thải Kỳ cũng bất mãn đối với thái độ quá quắt của bạn thân mình, đồng thời lau đi nước mắt trên mặt Du Nhi.
"Tóm lại, Du nhi, từ nay về sau con không được phép gặp chú ấy nữa nếu không mẹ sẽ bỏ mặc Du Nhi."Tang Trà Thanh nhìn thấy con gái mình khóc sướt mướt thế kia, trong lòng ruột đau như cắt, nhưng nhớ lại lời con bé nói rằng muốn sống chung dưới mái nhà với Long Cửu, lửa giận đằng đằng bốc lên, bực dọc đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
"Mẹ~" Mặc dù Tiểu Du Nhi có hơi bất mãn với sự nghiêm khắc của mẹ mình, nhưng nhìn thấy mẹ mình tức giận rời đi, trong lòng cũng cảm thấy có lỗi, cúi đầu xuống tự nhận sai lầm.
"Du Nhi ngoan, mẹ không có giận Du Nhi đâu, cũng không nỡ bỏ mặc Du Nhi đâu." La Thải Kỳ đau lòng ôm Tiểu Du Nhi vào ngực, an ủi.
Nhìn bóng lưng biến mất của Tang Trà Thanh, cô cũng thở dài một hơi, cũng không thể trách Trà Thanh được, dù sao Du nhi cũng là con gái mà nàng nuôi nấng từ nhỏ, nếu như Long Cửu có ý định cướp đoạt Du nhi, thì chẳng khác gì đang lấy mạng cô ấy.
Mặt trời chiều ngã về tây, cả một vùng trời như một bức tranh nên đỏ hoa mỹ che phủ, từng đám mây lững lờ tự do trôi nổi đến một nơi vô định.....
Tang Trà Thanh vùi mình trên sofa phòng khách, nhắm mắt tựa đầu lên ghế, chợt nghe tiếng bước chân lén lút giống như là của Du nhi đang trốn đi đâu đó.
Tang Trà Thanh không hề mở mắt, chỉ lẳng lặng nghe tiếng động.
Đợi đến khi tiếng bước chân dần dần biến mất, cô mới chậm rãi mở mắt ra quét nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng nhìn về phía người giúp việc đang quét dọn bên dưới cầu thang, hỏi: " Vừa rồi Du Nhi mới đi xuống đây?"
"Vâng!" Người giúp việc dừng lại động tác, lên tiếng trả lời.
" Vậy con bé đâu?"Tang Trà Thanh nhìn quanh một vòng.
"Đi ra ngoài, hình như là đến sân chơi thì phải."
Tang Trà Thanh chợt nhớ đến thứ gì, bước nhanh đi trở về phòng khách, sau đó đứng sát cửa sổ lén lút ngó mặt ra ngoài.
Quả nhiên, chiếc xe thể thao màu xám bạc quen thuộc kia đang đậu ngoài biệt thự, nắng chiều nhuộm màu phấn đỏ tươi tinh nghịch dừng trên bóng dáng nhỏ bé đang lon ton chạy ra bên ngoài.
Tang Trà Thanh cắn chặt môi dưới, mang giày vào ra khỏi biệt thự.
Nhìn cảnh tượng hai người vui vẻ trò chuyện trong xe, nội tâm Tang Trà Thanh đột nhiên dâng lên một thứ cảm giác ghen tị, đó là con gái của cô!
Tang Trà Thanh nhẹ nhàng bước chân đến, cô có thể nghe được loáng thoáng âm thanh trong trẻo của Du Nhi.
"Chú ơi, về sau Du Nhi không gặp được chú nữa rồi! "Âm thanh non nớt có pha chút mất mát vang lên.
"Sao thế?"Long Cửu nhướng mày, giọng nói trầm thấp mang theo một tia dịu dàng chở che khó nhận ra.
"Ban sáng cháu nhỡ không cẩn thận nói nói cho mẹ biết chuyện chú hay xuất hiện trước cổng nhà cháu, rồi hai chú cháu mình hay gặp mặt nói chuyện. Sau khi mẹ biết được thì tức giận kinh khủng, a, rất hung dữ." Tiểu Du nhi rủ đầu xuống, buồn bã trả lời.
"Du Nhi có sợ không? Mẹ có đánh con không?"Long Cửu vươn cánh tay, ôm lấy thân thể bé bỏng của Du Nhi, đau lòng hỏi.
"Không ạ, cho nên chú ơi, về sau Du Nhi không có cách nào gặp mặt chú rồi, mẹ cháu nói, nếu Du Nhi tiếp tục gặp chú, mẹ sẽ bỏ mặc Du Nhi! Du nhi sống không thể thiếu mẹ được, chú ơi , cháu xin lỗi."Tiểu Du nhi nâng đôi mắt to tròn nhìn về phía Long Cửu, lưu luyến lắc tay áo hắn .
"Du Nhi, ha ha, Du Nhi không có cách nào gặp được chú nhưng chú có thể gặp cháu ."Long Cửu cười nói, con gái hắn thật khéo léo a.
Tang Trà Thanh vừa nghe được trong lòng cũng có chút cảm động, nhưng nhìn hai người ở chung một chỗ thế này, tim cô dường như bị ai đó bóp nghẹn.
"Hơn nữa, không phải chú đã nói rồi sao? Chú là bố của Du Nhi, cho nên từ nay về sau không được gọi chú là chú này chú nọ, phải gọi là bố."Long Cửu lại một lần cường điệu nhắc nhở, có trời mới biết hắn muốn con gái yêu của hắn gọi hắn một tiếng bố tha thiết đến nhường nào.
"Bố ơi!!!"Tiểu du nhi chớp mắt mở miệng gọi, vừa sợ hãi lại có chút xấu hổ.
Long Cửu thần giác trong nháy mắt dương , màu hổ phách trong đồng tử cũng hiện đầy rất ít toát ra ôn nhu nụ cười, nguội lạnh mặt của bộ đường cong cũng biến thành nhu hòa .
"Du nhi, con không nghe lời mẹ nữa phải không?"Tang Trà Thanh nghe được Du Nhi gọi hắn hai tiếng bố ơi liền nhịn không được bước nhanh đến trước mặt hai người, nghiêm mặt khiển trách con gái.
"Mẹ~" Tang Du Nhi lập tức giật nảy mình, giống như đang làm sai việc gì, miệng mếu máo bất an nhìn cô.
"Sao em lại lớn tiếng với con như vậy." Ý cười Long Cửu dần dần tiêu tán, đổi lại là sự lạnh nhạt, thanh âm cũng trở về lạnh lẽo, đạm mạc như thường.
"Con gái của tôi, không cần anh quan tâm!"Tang Trà Thanh mở cửa xe, ôm Du Nhi vào ngực, sau đó hung hăng đóng cửa xe lại.
"Nó cũng là con tôi, vì sao lại không được phép quan tâm."Long Cửu cũng ra khỏi xe, chặn đường đi của Tang Trà Thành.
Một bức tranh chân dung tuyệt mỹ hiện ra, anh dường như là món quà hoàn hảo của tạo hóa dành cho nhân loại vì không chỉ mạnh mẽ, nam tính, tài giỏi theo đúng chất một người đàn ông mà còn bởi vẻ đẹp hình thể và sức hấp dẫn mê hồn của mình. Kết hợp đơn giản với bộ vest xám đen với chiếc quần dài màu xám tro, chỉ nhiêu đó thôi nhưng đủ để bộc lộ anh là một người đàn ông trầm tĩnh và lỗi lạc xuất chúng. Vậy mà ánh mắt anh nhìn về phía Tang Trà Thanh lại sắc bén vô cùng.
"Cửu Thiếu, bất kể vì mục đích gì, tôi cũng rất cảm ơn anh đã ra mặt giải thích giúp tôi, nhưng xin anh đừng quấy rầy đến cuộc sống của hai mẹ con tôi nữa."Tang Trà Thanh trừng mắt đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Long Cửu, cố gắng trấn định bình thản nhắc nhở anh.
"Quấy rầy? Tôi tới gặp con gái mình, là quấy rầy sao?" Lửa giận trong nháy mắt bùng lên, con ngươi màu hổ phách của Long Cửu co rút ngày một nhanh, âm điệu mặc dù thấp, nhưng dễ dàng nhận ra có xen lẫn sự tức giận.
" Con bé là con gái tôi."Tang Trà Thanh cũng không thua kém không lạnh không nhạt nói.
"Cũng là con tôi."Đáy mắt sắc nhọn tựa hàng ngàn mũi tên bắn thẳng về phía Tang Trà Thanh, vươn một tay ra đoạt Du Nhi về lại lòng mình.
"Du nhi, con lại đây, nếu cứ tiếp tục để chú ôm thì mẹ thật sự sẽ bỏ mặc con đó!"Tang Trà Thanh đã lên tiếng hăm dọa như vậy, Long Cửu biết cũng không thể làm gì khác hơn là trả Du Nhi về cho cô.
"Mẹ ơi~" Tang Du Nhi nhìn gương mặt đầy nghiêm trọng và căng thẳng của mẹ mình, lại nhìn Long Cửu đang ôm chặt lấy mình, đấu tranh nội tâm nửa ngày, cuối cùng, cũng đành khổ sở nức nở nói với Long Cửu: "Con phải theo mẹ rồi."
Cảm giác được con gái mình đang dùng dằng muốn xuống, Long Cửu đành bất đắc dĩ, buông Du nhi đặt xuống đất, để mặc con bé chạy đến chỗ Tang Trà Thanh.
"Cửu Thiếu, bây giờ chúng tôi đã có cuộc sống riêng, lý tưởng riêng, tôi hy vọng anh đừng tiếp tục quấy rầy nữa."Tang Trà Thanh nắm lấy tay nhỏ của Du nhi, nhìn về phía Long Cửu, trên mặt lộ vẻ phiền muộn, giống như là đang cầu khẩn. "Cuộc sống riêng, là muốn ở cùng Sở Tiết Nhiên?"Long Cửu chợt nhớ tới ngày đó hắn tận mắt chứng kiến một màn tình cảm kia, hai người triền miên hôn nhau không ngừng ẩn hiện trong đầu hắn.
"Ở cùng ai thì cũng là chuyện của chúng tôi, không liên quan đến anh! Cửu Thiếu, giao dịch giữa chúng ta đã sớm kết thúc, bây giờ chúng ta không khác gì hai người xa lạ cả!" Cổ họng Tang Trà Thanh hơi nghẹn đắng, phảng phất đâu đó không phải là âm thanh của cô.
Trái tim bỗng co thắt lại đau đớn, Long Cửu như muốn ngừng thở với từng câu chữ lạnh lùng của cô. Hắn cố đè nén cảm giác nhức nhối trong lòng, mắt hẹp dài khẽ nheo lại, hắn cong khóe môi cười lạnh một tiếng, nhìn cô chằm chằm: "Tôi đã nói, một khi chưa đến lượt tôi ' quên em ', thì cho dù có là năm năm trước hay bây giờ, quan hệ dây dưa của chúng ta cũng đừng hòng kết thúc!"
Bả vai Tang Trà Thanh vì câu nói của hắn mà khẽ run lên, lảo đảo một chút suýt không đứng vững, từng câu từng chữ Long Cửu vừa nói không khác gì thẩm phán đang kết tội tử hình cho cô.
"Em cảm thấy Sở Tiết Nhiên là người tốt phải không? Được, tôi sẽ để cho em biết suy nghĩ của em ngu xuẩn đến mức nào, cũng sẽ để cho em biết, bộ mặt thật của người đàn ông mà em cho là dịu dàng, thân thiện rốt cuộc nó sẽ như thế nào ! " Âm thanh lạnh nhạt của anh khiến người khác không cách nào nhận ra cảm xúc của hắn lúc này.
Long Cửu nói xong, không hề liếc nhìn lấy cô một lần, chỉ xoay người đi vào trong xe, nhấn ga rời đi.
Tang Trà Thanh không ngừng hoảng loạn bởi vì một câu khẳng định cuối cùng của Long Cửu.
"Ừ." Tang Trà Thanh gật đầu, theo bản năng quay đầu nhìn về phía tờ báo, quả nhiên, bất đắc dĩ lại tiếp tục phơi mặt mũi tên tuổi lên đầu trang báo.
"Ba người các cậu đối mặt với nhau mà không ai cảm thấy khó chịu sao?" Nhìn hồi lâu, La Thải Kỳ rút ra một câu kết luận.
" Cậu lo ăn mau đi, chẳng phải lát nữa còn phải đến Bạch thị sao?"Tang Trà Thanh cầm một mẩu sandwich nhét vào miệng La Thải Kỳ, tức giận nói.
"Ơ! Là chú nè! Mẹ ơi, mau nhìn đi, là chú a!" Không biết Tiểu Du Nhi chạy tới đứng bên cạnh La Thải Kỳ lúc nào, nhấc chân nhỏ lên, vươn bàn tay be bé trắng noãn đoạt lấy tờ báo trong tay La Thải Kỳ, mắt to tròn chớp động nhìn về phía Tang Trà Thanh, vui mừng hét lên.
"Không phải, chú nói con phải gọi chú là bố. Mẹ, chú ấy thật sự là bố của con sao?" Ngón tay giơ lên ngây ngô gãi đầu, trông vẻ mặt rất chi là khổ sở.
"Cái gì? Du Nhi, con gặp chú ấy hồi nào?" Tang Trà Thanh sửng sốt, kinh ngạc nhìn con gái yêu của mình.
"Gặp rất nhiều lần mà!"Tiểu Du Nhi ngây thơ chớp mắt, tay bé nhỏ nhẹ giơ lên che miệng cười khúc khích.
"Du Nhi, con lại đây, nói rõ mọi chuyện cho mẹ nghe." Tang Trà Thanh buông bát đũa xuống, nghiêm mặt nhìn con gái mình.
"Dạ~" Tang Du Nhi buồn bã rũ mi, chậm chạp đi đến chỗ Tang Trà Thanh, ngồi ngay ngắn bên ghế. Con bé hầu như không vui với thái độ đột ngột nghiêm khắc của mẹ nó.
"Du nhi, con nói mẹ nghe, ngoại trừ lần trước chú kia đón con thì hai người còn gặp nhau khi nào?" Tang Trà Thanh cũng nhận ra thái độ quá quắt của mình, bèn hạ giọng nhẹ nhàng nói.
"Thỉnh thoảng, xe chú đậu ở bên ngoài, Du Nhi phát hiện được nên về sau Du Nhi thường đi ra ngoài nói chuyện phiếm cùng chú!" Âm thanh non nớt vang lên một chút hứng khởi.
"Xe chú đó đậu bên ngoài? Khi nào? Vì sao mẹ không hề biết?"Tang Trà Thanh nhíu mày hỏi.
"Con đâu biết, chỉ là tình cờ phát hiện ra thôi !"Tiểu Du nhi nhướng mày, hai cái bím tóc theo động tác lắc đầu mà ngoe nguẩy, dễ thương vô cùng.
"Mẹ ơi, chú thật sự là ba con sao? Nhưng vì sao chú ấy lại không sống chung với hai mẹ con mình? Vì sao bây giờ Du nhi mới được gặp ba?" Tang Du Nhi nhanh nhảu nhảy xuống ghế, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay Tang Trà Thanh, đầu nhỏ nhắn ngước lên, thắc mắc hỏi.
"Ai nói chú ấy là ba con, chú ấy không phải đâu."Tang Trà Thành nhíu mày, giọng nói có phần nghiêm khắc.
"Nhưng chú ấy nói vậy mà! Hơn nữa Du nhi cũng cảm thấy chú ấy nói đúng, này nha, mũi Du Nhi giống chú ấy, miệng Du Nhi cũng giống chú ấy, đều giống y đúc mà! Du nhi tự kiểm chứng rồi!" Tiểu Du nhi bất mãn hét lên, con ngươi mở to ai oán tức giận nhìn Tang Trà Thanh.
"Du nhi, con có nghe lời mẹ nữa không? Mẹ nói chú ấy không phải là không phải."Tang Trà Thanh tức giận mắng, con bé phản bội này, bây giờ cả lời của mẹ cũng không thèm nghe, học ai cái thói mạnh miệng vậy hả.
"Du nhi, lại đây, lại đây với mẹ Thải Kỳ nào."La Thải Kỳ trừng mắt oán giận nhìn bạn thân mình, làm gì phải gắt gỏng với con nít như thế.
"Hừ, không thèm quan tâm đến mẹ nữa." Tang Du Nhi vừa nói vừa mếu máo, lập tức chạy lại chỗ La Thải Kỳ.
"Du nhi, Mẹ Thải Kỳ hỏi con, có phải con thích chú đó rồi không?"La Thải Kỳ liếc mắt sang tờ báo có in hình Long Cửu, sau đó ngồi xổm xuống cười hỏi con bé.
"Vâng, đương nhiên rồi, rất thích là đằng khác!" Du nhi còn cường điệu thêm một câu, chỉ sợ không biểu đạt được rõ trong lòng mình thích chú ấy đến nhường nào.
"Vậy thì giữa chú đó và chú Sở thì con hi vọng ai sẽ trở thành bố con?"La Thải Kỳ nhướng mày thích thú hỏi.
"Thải Kỳ!"Tang Trà Thanh nhịn không được lên tiếng nhắc nhở đừng đi quá xa.
"Đương nhiên là chú rồi! Hơn nữa, chú ấy cũng thừa nhận chú là bố của con! Chú ấy nói về sau Du Nhi có thể sống chung với chú!" Tiểu Du nhi nhớ lại lời hứa mà chú nói với mình, trên gương mặt nhỏ nhắn bởi vì vui vẻ mà tươi tắn cả lên.
"Cái gì sống chúng với hắn hả? Du nhi, nếu con sống chung với cái chú kia, vậy mẹ sẽ không cần con nữa." Sắc mặt Tang Trà Thanh trở nên âm trầm đến đáng sợ, nghe được con gái yêu của mình mở miệng phán một câu xanh rờn, đáy mắt lóe lên một tia giận dữ.
"Ahuhu, mẹ thật đáng sợ! Mẹ thật hung dữ!" Tang Du Nhi mếu máo tức giận chỉ ngón tay ngắn cũn cỡn vào Tang Trà Thanh, lớn chừng hạt đậu nước mắt từ trong ánh mắt chảy xuống.
"Trà Thanh, cậu làm gì thế hả? Có gì thì từ từ nói, làm gì phải lớn tiếng như vậy, cậu tự soi gương lại mình đi, lớn thế này rồi còn dọa con nít!" La Thải Kỳ cũng bất mãn đối với thái độ quá quắt của bạn thân mình, đồng thời lau đi nước mắt trên mặt Du Nhi.
"Tóm lại, Du nhi, từ nay về sau con không được phép gặp chú ấy nữa nếu không mẹ sẽ bỏ mặc Du Nhi."Tang Trà Thanh nhìn thấy con gái mình khóc sướt mướt thế kia, trong lòng ruột đau như cắt, nhưng nhớ lại lời con bé nói rằng muốn sống chung dưới mái nhà với Long Cửu, lửa giận đằng đằng bốc lên, bực dọc đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
"Mẹ~" Mặc dù Tiểu Du Nhi có hơi bất mãn với sự nghiêm khắc của mẹ mình, nhưng nhìn thấy mẹ mình tức giận rời đi, trong lòng cũng cảm thấy có lỗi, cúi đầu xuống tự nhận sai lầm.
"Du Nhi ngoan, mẹ không có giận Du Nhi đâu, cũng không nỡ bỏ mặc Du Nhi đâu." La Thải Kỳ đau lòng ôm Tiểu Du Nhi vào ngực, an ủi.
Nhìn bóng lưng biến mất của Tang Trà Thanh, cô cũng thở dài một hơi, cũng không thể trách Trà Thanh được, dù sao Du nhi cũng là con gái mà nàng nuôi nấng từ nhỏ, nếu như Long Cửu có ý định cướp đoạt Du nhi, thì chẳng khác gì đang lấy mạng cô ấy.
Mặt trời chiều ngã về tây, cả một vùng trời như một bức tranh nên đỏ hoa mỹ che phủ, từng đám mây lững lờ tự do trôi nổi đến một nơi vô định.....
Tang Trà Thanh vùi mình trên sofa phòng khách, nhắm mắt tựa đầu lên ghế, chợt nghe tiếng bước chân lén lút giống như là của Du nhi đang trốn đi đâu đó.
Tang Trà Thanh không hề mở mắt, chỉ lẳng lặng nghe tiếng động.
Đợi đến khi tiếng bước chân dần dần biến mất, cô mới chậm rãi mở mắt ra quét nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng nhìn về phía người giúp việc đang quét dọn bên dưới cầu thang, hỏi: " Vừa rồi Du Nhi mới đi xuống đây?"
"Vâng!" Người giúp việc dừng lại động tác, lên tiếng trả lời.
" Vậy con bé đâu?"Tang Trà Thanh nhìn quanh một vòng.
"Đi ra ngoài, hình như là đến sân chơi thì phải."
Tang Trà Thanh chợt nhớ đến thứ gì, bước nhanh đi trở về phòng khách, sau đó đứng sát cửa sổ lén lút ngó mặt ra ngoài.
Quả nhiên, chiếc xe thể thao màu xám bạc quen thuộc kia đang đậu ngoài biệt thự, nắng chiều nhuộm màu phấn đỏ tươi tinh nghịch dừng trên bóng dáng nhỏ bé đang lon ton chạy ra bên ngoài.
Tang Trà Thanh cắn chặt môi dưới, mang giày vào ra khỏi biệt thự.
Nhìn cảnh tượng hai người vui vẻ trò chuyện trong xe, nội tâm Tang Trà Thanh đột nhiên dâng lên một thứ cảm giác ghen tị, đó là con gái của cô!
Tang Trà Thanh nhẹ nhàng bước chân đến, cô có thể nghe được loáng thoáng âm thanh trong trẻo của Du Nhi.
"Chú ơi, về sau Du Nhi không gặp được chú nữa rồi! "Âm thanh non nớt có pha chút mất mát vang lên.
"Sao thế?"Long Cửu nhướng mày, giọng nói trầm thấp mang theo một tia dịu dàng chở che khó nhận ra.
"Ban sáng cháu nhỡ không cẩn thận nói nói cho mẹ biết chuyện chú hay xuất hiện trước cổng nhà cháu, rồi hai chú cháu mình hay gặp mặt nói chuyện. Sau khi mẹ biết được thì tức giận kinh khủng, a, rất hung dữ." Tiểu Du nhi rủ đầu xuống, buồn bã trả lời.
"Du Nhi có sợ không? Mẹ có đánh con không?"Long Cửu vươn cánh tay, ôm lấy thân thể bé bỏng của Du Nhi, đau lòng hỏi.
"Không ạ, cho nên chú ơi, về sau Du Nhi không có cách nào gặp mặt chú rồi, mẹ cháu nói, nếu Du Nhi tiếp tục gặp chú, mẹ sẽ bỏ mặc Du Nhi! Du nhi sống không thể thiếu mẹ được, chú ơi , cháu xin lỗi."Tiểu Du nhi nâng đôi mắt to tròn nhìn về phía Long Cửu, lưu luyến lắc tay áo hắn .
"Du Nhi, ha ha, Du Nhi không có cách nào gặp được chú nhưng chú có thể gặp cháu ."Long Cửu cười nói, con gái hắn thật khéo léo a.
Tang Trà Thanh vừa nghe được trong lòng cũng có chút cảm động, nhưng nhìn hai người ở chung một chỗ thế này, tim cô dường như bị ai đó bóp nghẹn.
"Hơn nữa, không phải chú đã nói rồi sao? Chú là bố của Du Nhi, cho nên từ nay về sau không được gọi chú là chú này chú nọ, phải gọi là bố."Long Cửu lại một lần cường điệu nhắc nhở, có trời mới biết hắn muốn con gái yêu của hắn gọi hắn một tiếng bố tha thiết đến nhường nào.
"Bố ơi!!!"Tiểu du nhi chớp mắt mở miệng gọi, vừa sợ hãi lại có chút xấu hổ.
Long Cửu thần giác trong nháy mắt dương , màu hổ phách trong đồng tử cũng hiện đầy rất ít toát ra ôn nhu nụ cười, nguội lạnh mặt của bộ đường cong cũng biến thành nhu hòa .
"Du nhi, con không nghe lời mẹ nữa phải không?"Tang Trà Thanh nghe được Du Nhi gọi hắn hai tiếng bố ơi liền nhịn không được bước nhanh đến trước mặt hai người, nghiêm mặt khiển trách con gái.
"Mẹ~" Tang Du Nhi lập tức giật nảy mình, giống như đang làm sai việc gì, miệng mếu máo bất an nhìn cô.
"Sao em lại lớn tiếng với con như vậy." Ý cười Long Cửu dần dần tiêu tán, đổi lại là sự lạnh nhạt, thanh âm cũng trở về lạnh lẽo, đạm mạc như thường.
"Con gái của tôi, không cần anh quan tâm!"Tang Trà Thanh mở cửa xe, ôm Du Nhi vào ngực, sau đó hung hăng đóng cửa xe lại.
"Nó cũng là con tôi, vì sao lại không được phép quan tâm."Long Cửu cũng ra khỏi xe, chặn đường đi của Tang Trà Thành.
Một bức tranh chân dung tuyệt mỹ hiện ra, anh dường như là món quà hoàn hảo của tạo hóa dành cho nhân loại vì không chỉ mạnh mẽ, nam tính, tài giỏi theo đúng chất một người đàn ông mà còn bởi vẻ đẹp hình thể và sức hấp dẫn mê hồn của mình. Kết hợp đơn giản với bộ vest xám đen với chiếc quần dài màu xám tro, chỉ nhiêu đó thôi nhưng đủ để bộc lộ anh là một người đàn ông trầm tĩnh và lỗi lạc xuất chúng. Vậy mà ánh mắt anh nhìn về phía Tang Trà Thanh lại sắc bén vô cùng.
"Cửu Thiếu, bất kể vì mục đích gì, tôi cũng rất cảm ơn anh đã ra mặt giải thích giúp tôi, nhưng xin anh đừng quấy rầy đến cuộc sống của hai mẹ con tôi nữa."Tang Trà Thanh trừng mắt đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Long Cửu, cố gắng trấn định bình thản nhắc nhở anh.
"Quấy rầy? Tôi tới gặp con gái mình, là quấy rầy sao?" Lửa giận trong nháy mắt bùng lên, con ngươi màu hổ phách của Long Cửu co rút ngày một nhanh, âm điệu mặc dù thấp, nhưng dễ dàng nhận ra có xen lẫn sự tức giận.
" Con bé là con gái tôi."Tang Trà Thanh cũng không thua kém không lạnh không nhạt nói.
"Cũng là con tôi."Đáy mắt sắc nhọn tựa hàng ngàn mũi tên bắn thẳng về phía Tang Trà Thanh, vươn một tay ra đoạt Du Nhi về lại lòng mình.
"Du nhi, con lại đây, nếu cứ tiếp tục để chú ôm thì mẹ thật sự sẽ bỏ mặc con đó!"Tang Trà Thanh đã lên tiếng hăm dọa như vậy, Long Cửu biết cũng không thể làm gì khác hơn là trả Du Nhi về cho cô.
"Mẹ ơi~" Tang Du Nhi nhìn gương mặt đầy nghiêm trọng và căng thẳng của mẹ mình, lại nhìn Long Cửu đang ôm chặt lấy mình, đấu tranh nội tâm nửa ngày, cuối cùng, cũng đành khổ sở nức nở nói với Long Cửu: "Con phải theo mẹ rồi."
Cảm giác được con gái mình đang dùng dằng muốn xuống, Long Cửu đành bất đắc dĩ, buông Du nhi đặt xuống đất, để mặc con bé chạy đến chỗ Tang Trà Thanh.
"Cửu Thiếu, bây giờ chúng tôi đã có cuộc sống riêng, lý tưởng riêng, tôi hy vọng anh đừng tiếp tục quấy rầy nữa."Tang Trà Thanh nắm lấy tay nhỏ của Du nhi, nhìn về phía Long Cửu, trên mặt lộ vẻ phiền muộn, giống như là đang cầu khẩn. "Cuộc sống riêng, là muốn ở cùng Sở Tiết Nhiên?"Long Cửu chợt nhớ tới ngày đó hắn tận mắt chứng kiến một màn tình cảm kia, hai người triền miên hôn nhau không ngừng ẩn hiện trong đầu hắn.
"Ở cùng ai thì cũng là chuyện của chúng tôi, không liên quan đến anh! Cửu Thiếu, giao dịch giữa chúng ta đã sớm kết thúc, bây giờ chúng ta không khác gì hai người xa lạ cả!" Cổ họng Tang Trà Thanh hơi nghẹn đắng, phảng phất đâu đó không phải là âm thanh của cô.
Trái tim bỗng co thắt lại đau đớn, Long Cửu như muốn ngừng thở với từng câu chữ lạnh lùng của cô. Hắn cố đè nén cảm giác nhức nhối trong lòng, mắt hẹp dài khẽ nheo lại, hắn cong khóe môi cười lạnh một tiếng, nhìn cô chằm chằm: "Tôi đã nói, một khi chưa đến lượt tôi ' quên em ', thì cho dù có là năm năm trước hay bây giờ, quan hệ dây dưa của chúng ta cũng đừng hòng kết thúc!"
Bả vai Tang Trà Thanh vì câu nói của hắn mà khẽ run lên, lảo đảo một chút suýt không đứng vững, từng câu từng chữ Long Cửu vừa nói không khác gì thẩm phán đang kết tội tử hình cho cô.
"Em cảm thấy Sở Tiết Nhiên là người tốt phải không? Được, tôi sẽ để cho em biết suy nghĩ của em ngu xuẩn đến mức nào, cũng sẽ để cho em biết, bộ mặt thật của người đàn ông mà em cho là dịu dàng, thân thiện rốt cuộc nó sẽ như thế nào ! " Âm thanh lạnh nhạt của anh khiến người khác không cách nào nhận ra cảm xúc của hắn lúc này.
Long Cửu nói xong, không hề liếc nhìn lấy cô một lần, chỉ xoay người đi vào trong xe, nhấn ga rời đi.
Tang Trà Thanh không ngừng hoảng loạn bởi vì một câu khẳng định cuối cùng của Long Cửu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.