Quyển 5 - Chương 3: Xin Lỗi Em!
Tô Tử
26/09/2019
Cơ thể Tang Trà Thanh trở nên cứng ngắc, cô cảm thấy có một luồng khí lạnh nồng nặc mùi vị nguy hiểm đang từ từ nuốt dần hô hấp cô, bàn tay Sở Tiết Nhiên đặt trên vai cô lập tức bị anh hất ra, thay vào đó là bàn tay anh, một bàn tay rộng lớn vừa quen thuộc nhưng vừa nguy hiểm nóng rực.
Bầu không khí quỷ dị, căng thẳng khiến cho người khác thở không thông.
"Tôi sẽ cho anh biết lý do vì sao, Trà Thanh, bây giờ là người phụ nữ của tôi." Long Cửu sầm mặt lại, lạnh lùng buông một câu, con ngươi màu hổ phách lóe lên một tia hàn băng nhưng khi quét mắt nhìn về phía cô, ánh mắt ghê người đó lập tức được thay thế bằng một tia dịu dàng, ấm áp.
Sở Tiết Nhiên căm giận nhìn chằm chằm Long Cửu, anh thật hận không thể đấm một cú vào người đàn ông ngang tàn trước mặt.
"Trà Thanh, hắn ta ép buộc gì em đúng không?" Sở Tiết Nhiên bùng lên lửa giận, đôi mắt mang theo chút ngờ vực nhìn về phía người con gái đang nằm trọn trong lồng ngực người đàn ông kia.
Tang Trà Thanh không biết phải trả lời anh thế nào, sự việc đã sớm định đoạt, có dùng từ "ép buộc" cũng không phải không đúng.
Không ép buộc cô thì làm gì có chuyện bây giờ cô trở thành người tình bên cạnh anh, nhưng có điều, những lời Long Cửu vừa nói khiến cô có phần nào đó cảm động không thôi, vừa rồi anh không gọi cô là tình nhân của anh, mà là người phụ nữ của anh.
" Cậu ép buộc cô ấy đúng không, cậu dùng Bạch thị hòng uy hiếp cô ấy đúng không?" Sở Tiết Nhiên đảo cặp mắt phẫn nộ bước lên phía trước đe dọa về phía Long Cửu.
"Thì sao?"Long Cửu lạnh giọng bỏ lại hai tiếng, cười nhạt nhìn người đàn ông điên cuồng trước mặt.
" Tôi sẽ, tôi sẽ... Long Cửu, cậu đúng là loại tiểu nhân bỉ ổi" Sở Tiết Nhiên bị anh chọc cho tức điên lên, anh nghiến răng nghiến lợi mắng chửi đối phương.
" Chuyện tôi dùng thủ đoạn gì, hay là loại tiểu nhân bỉ ổi, cũng không liên quan đến Sở tổng." Long Cửu hững hờ buông một câu.
"Cậu. . . Trà Thanh, mau đi theo anh." Sở Tiết Nhiên tức đến gân xanh trên trán bắt đầu nổi bạo, anh vội vàng tìm lấy bàn tay của cô hòng muốn kéo cô về phía mình.
"Buông cô ấy ra" Giọng nói lạnh lẽo nồng nặc mùi thuốc súng của người đàn ông không khỏi khiến đối phương ngẩn người.
"Tôi là người nên nói câu đó mới phải, rõ ràng Trà Thanh không muốn ở cùng với cậu, nếu cậu không dùng thủ đoạn cưỡng ép cô ấy thì làm sao cô ấy có thể khuất phục trước cậu." Sở Tiết Nhiên căn bản là bị lửa giận và cơn ghen tuông nuốt mất lý trí, anh trừng mắt nhìn về phía Long Cửu, vì quyền lợi của người con gái mình yêu mà phân minh.
"Khuất phục? Hai chữ này dùng hơi nghiêm trọng quá đấy, Trà Thanh, em nói cho hắn biết, em đã quyến rũ anh thế nào đi?" Anh vòng tay mình ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, hơi thở tà ác của anh xuyên qua vành tai cô khiến vị trí đó trở nên nóng bỏng lạ thường.
"Anh . . " Tang Trà Thanh đau lòng thốt lên, hô hấp như ngưng trọng, nội tâm giống như món đồ chơi hỏng mà anh chính là người vô tình ném nó xuống vực sâu. Cô lạnh lùng ngưng mắt nhìn Long Cửu, vì sao anh nhất định cứ phải chà đạp tôn nghiêm của cô, uổng cho cô mới vừa rồi còn cảm động vì danh xưng, giờ nghĩ lại, thật nực cười.
Lời nói của anh, tựa như một tấm lưới sắt cuốn chặt lấy cơ thể yếu mềm của cô, mỗi khi cô giãy dụa muốn trốn thoát, nó như càng siết chặt lấy cô, muốn cô từ bỏ chống cự, ngoan ngoãn phục tùng, cúi đầu quy phục trước anh.
"Em là của tôi, cả đời này em chỉ có thể ở bên một mình Long Cửu tôi thôi." Giọng nói không hề nghe ra chút bất an mà anh cố gắng che giấu, anh thản nhiên buông một câu, bàn tay to lớn giống như đang quý trọng một món bảo vật, nhẹ nhàng vỗ về bả vai cô.
Long Cửu âm thầm cười lạnh, cả người phóng ra một tia lệ khí kinh người. Anh liếc mắt nhìn về phía Sở Tiết Nhiên, lạnh nhạt nói : " Sở tổng, tôi phải đưa cô gái của tôi về nhà rồi."
Nói xong bèn dùng sức kéo Tang Trà Thanh sải bước rời đi.
Sở Tiết Nhiên đứng ngây ngốc nơi đó, ánh mắt ngập tràn lửa giận quét về phía bóng hình hai người rời đi kia, phải nói giờ phút này anh muốn giết người, lồng ngực phập phồng lên xuống, hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh như muốn nổi bạo chứng tỏ sự tức giận điên cuồng của anh.
________
"Lái xe!" Long Cửu nhét Tang Trà Thanh vào ghế ngồi sau xe, sau đó lạnh giọng ra lệnh cho tài xế.
Chiếc xe thương vụ màu đen giống như một con báo hoa, lướt nhanh qua màn đêm u ám.
Tang Trà Thanh vô lực dựa người lên chiếc ghế ngồi mềm rộng, hô hấp có phần mỏng mảnh, cô khẽ đưa mắt len lén liếc Long Cửu ngồi bên cạnh mình, dáng vẻ của anh vô cùng hấp dẫn, ngay mỗi đường nét trên con người anh đều toát lên phong thái ưu nhã cùng cao quý, duy mỗi gương mặt, hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt chứng tỏ sự tức giận và khó chịu của anh.
Bầu không khí căng thẳng trong xe cứ mãi kéo dài cho đến khi nó dừng lại trước tòa biệt thự với vườn hoa trắng muốt nổi bật bên trong.
"Xuống xe, bằng tốc độ nhanh nhất mang Du nhi ra đây." Long Cửu nhìn về phía trước, môi mỏng câu lên, lạnh lùng buông một câu.
"Nhưng tôi còn chưa thu dọn đồ..." Tang Trà Thanh cắn môi, nhẹ giọng đáp.
"Không cần. ." Anh lạnh giọng cắt ngang lời cô.
"Tôi..." Tang Trà Thanh bối rối nhìn anh, hai hàng mi nhẹ buông, sau đó mở cửa bước xuống xe.
"Thế nào?" Tay mới đụng chạm lấy cửa xe thì cả người đột ngột bị một cổ lực cường ngạnh kéo trở lại, đang định mở miệng sợ hãi kêu lên thì môi mỏng lập tức bị bờ môi lạnh lẽo của anh ngăn chặn.
Lưỡi anh tựa như con mãng xà vương thích thú khám phá khoang miệng cô, mỗi một tấc, một tấc khiến cô không cách nào chống cự.
Hô hấp của cô dần dần trở nên rối loạn, cô không cách nào thoát khỏi đường tấn công điêu luyện của anh.
"Lần sau không được gặp mặt Sở Tiết Nhiên nữa." Môi mỏng Long Cửu hài lòng cong lên, một nụ cười khó hiểu tràn ra. Hơi thở lạnh lẽo nam tính của anh như muốn nhắc nhở cô, đừng dại mà đi chọc giận người đàn ông trước mắt.
"Tôi không có gặp anh ấy..." Khóe miệng miễn cưỡng cong lên nụ cười yếu ớt, cô cố giấu đi tâm trạng bi thương đau đớn của mình, cất giọng giải thích.
"Không có? Thế vừa rồi em cho là tôi mù không thấy em đang đứng nói chuyện với hắn sao?" Long Cửu đột nhiên hỏi dồn làm khó cô, đem hết mọi tức giận trút xả đến người cô.
"Anh hiểu nhầm rồi." Tang Trà Thanh bất đắc dĩ tránh đi đôi mắt rực đỏ của anh, hờ hững nói.
"Hiểu nhầm?! Từ nay về sau đừng gặp hắn nữa." Long Cửu vươn tay mạnh mẽ nắm lấy cằm cô nâng lên đối diện thẳng vào mắt mình, anh muốn cô không trốn tránh anh mà cho anh câu trả lời mà anh muốn nghe.
Con ngươi lóe lên một tia ủy khuất, trái tim cô theo hành động vô tình của anh mà rỉ máu.
"Anh có quyền gì cấm tôi, thứ tôi và anh thỏa thuận với nhau cũng chỉ là cơ thể tôi, không có nghĩa là cả quyền tự do riêng tư cũng bị anh quản lý!"
"Trà Thanh, tôi rất không vui khi em cứ luôn khiêu khích tính nhẫn nại của tôi thế này" Anh mạnh mẽ kéo cô vào lòng, một tay giữ chặt lấy hai cánh tay đang giãy dụa của cô. Con ngươi phóng ra một tia lửa tình nhìn thẳng vào mắt cô thấp giọng nói.
Trong lòng Tang Trà Thanh lập tức cả kinh, ánh mắt nóng lực phủ đầy dục vọng quen thuộc của anh khiến cô không khỏi muốn chạy trốn.
Ai ngờ sự phản kháng của cô càng khiến cho cơ thể hai người như tiếp xúc thân mật hơn, bộ ngực mềm mại của cô như vô tình trêu chọc lồng ngực rộng lớn của người đàn ông.
Dục vọng quen thuộc lại bắt đầu cháy lên, nó cuồng nhiệt xâm nhập xuống nửa thân dưới, sau đó trở thành ngọn lửa nóng bỏng khó có thể ức chế được ham muốn.
"Chết tiệt, đừng động." Yên lặng một hồi, ánh mắt anh trở nên u ám, âm thanh thô ráp nặng nề nhuốm đầy dục vọng.
"Xuống xe." Long Cửu liếc mắt lạnh giọng ra lệnh cho tài xế.
Tài xe cũng biết điều, sợ hãi lập tức xuống xe.
"Anh muốn làm gì?" Tang Trà Thanh hoảng sợ nhìn anh, bọn họ là đang ở trong xe đấy!
Đừng nói là anh muốn cô ở đây chứ. . . . . .
Không được. . .
"Em nói xem..." Vừa dứt lời, môi mỏng của anh tìm chính xác nguồn nước tinh khiết ngọt ngào, anh hung hăng gặm cắn như một kẻ khát cầu tham lam, Tang Trà Thanh chỉ biết nhắm chặt mắt, cố gắng đè nén cảm giác khác thường đang dâng trào trong cơ thể mình.
"Có thể đợi đến lúc về nhà. . ." Tang Trà Thanh chống hai tay lên lồng ngực anh, khẩn cầu nói.
Nhưng Long Cửu lại làm như không nghe thấy lời cầu xin của cô, hai bàn tay chậm rãi vuốt ve, trườn bò như con mãng xà tham lam chui vào áo cô, sau đó trực tiếp chui qua lớp áo ngực, nhẹ nhàng vuốt ve.
Anh thuần thục cởi áo ngực rồi kéo áo cô ra khỏi người, ngay lập tức da thịt tiếp xúc dưới lớp không khí lạnh như băng, đồng thời, lý trí của cô cũng bắt đầu trở về.
"Cửu Thiếu..." Ánh mắt cô đượm màu sợ hãi cầu xin, cô liều mạng muốn dập tắt ngọn lửa dục vọng đang mãnh liệt bùng cháy trong người anh.
"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, sẽ càng kích thích dục vọng của tôi hơn thôi." Con ngươi màu hổ phách hoàn toàn bị ham muốn bao trùm, anh hài lòng với phản ứng cơ thể của Tang Trà Thanh, ngón tay thon dài nhẹ nhàng trượt bên eo mềm mảnh khảnh mãi cho đến khi cả bàn tay anh cố ý lướt qua vùng nhạy cảm của cô.
"Đừng..." Tang Trà Thanh căng thẳng đến sợ hãi không thôi, mỗi động tác, mỗi cái động chạm của anh, thậm chí cả tiếng hừ trầm thấp khe khẽ nhẹ bật ra từ yết hầu gần như đang chậm rãi thắp lửa nóng trên khắp cơ thể cô.
Bàn tay anh di chuyển lên, khẽ ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó anh nghiêng đầu, không chút kiêng kỵ tỉ mỉ hôn lên bờ môi căng mọng thơm ngát chứa đầy mật ngọt của cô, lửa nóng từ đầu lưỡi anh như đang càng quét, xâm chiếm, cưỡng đoạt mọi thứ trong khoang miệng cô, thậm chí đến cả hô hấp, anh cũng muốn đoạt của cô tất.
Tất cả lý trí đều bị nụ hôn nóng bỏng của anh thiêu đốt. Ngón tay thon dài của cô không biết phải bắt lấy thứ gì để giữ thăng bằng, cho đến khi cô nhận ra vật thể đằng sau lưng mình chính là chiếc ghế da rộng lớn, cô mới thanh tỉnh nhận ra rốt cuộc là mình đang ở trong sẽ, và cô thì lại đang say đắm trong nụ hôn đầy điêu luyện và thuần thục của anh. Nếu cứ tiếp tục thế này, cô sẽ căm giận bản thân mình mất.
"Buông tôi ra..." Tang Trà Thanh liều mạng giãy dụa, nhắm mắt điên cuồng lắc đầu kháng nghị.
"Vì sao phải buông?! Rõ ràng em cũng rất hưởng thụ...không phải sao?" Long Cửu cố gắng tiết chế dục vọng đang bùng cháy trong cơ thể mình, môi mỏng cong lên ý cười quyến rũ hấp dẫn đối phương, nhưng lại có phần tàn nhẫn và nguy hiểm điển hình của phái nam.
"Không hề, không có" Tang Trà Thanh nhắm mắt phủ nhận, toàn thân run lên giống như lá vàng rụng rơi trong gió rét, cho dù thực tế mà nói, cơ thể cô có chút khó chịu, ngứa ngáy mong chờ niềm kiêu ngạo của anh tới lấp đầy kiều môi hư không bên dưới cô.
"Đúng là nhóc con nói một đằng làm một nẻo" Môi mỏng thầm thì phả hơi thở nóng rực bên tai cô, âm thanh khản đặc ngập tràn hương vị của sự chiếm hữu và ham muốn.
"Nói tôi biết, em không muốn thật sao?" Bàn tay anh thuần thục chậm rãi trêu đùa trước hai đồi núi cao mềm mại, lòng bàn tay hưng phấn xoa nắn bầu ngực tròn trịa đẫy đà hòng trêu chọc cô đến mức trướng đau.
Tang Trà Thanh liều mạng lắc đầu, hành động phản kháng của cô gần như là chất xúc tác để anh có cơ hội làm càn, anh hơi cúi đầu, sống mũi đặt giữa khe rãnh ngực sâu hút, đầu lưỡi giống như con mãng xà trượt nhẹ quanh đỉnh đồi khiến làn da cô trở nên nhạy cảm và ngứa ngáy lạ thường, trái tim cô mãnh liệt co rút, đồng thời bộ phận nóng bỏng bên dưới cũng khó chịu mấp máy rỉ nước.
Lý trí nói cho cô biết cô phải ngăn cản hành động của người đàn ông đó, nhưng cơ thể cô lại hoàn toàn phản bội cô , bắt đầu luân hãm vào vòng nguy hiểm đó.
"Thích không?" Đầu ngón tay anh dần dần trượt xuống vùng kín, sau đó, không một chút nhắc nhở giơ một ngón cắm vào trong khiến người con gái không khỏi ngây ngô yếu ớt rên rỉ, gương mặt anh thấp thoáng vẻ tà mị, nguy hiểm, ánh mắt anh, bàn tay anh đồng thời trở nên nóng bỏng.
Cô chịu không nổi màn trêu đùa thành thục của anh, cánh tay bé nhỏ vươn ra, đầu ngón tay bấu chặt trên bả vai anh, cơ thể mềm mại quyến rũ không tự chủ được mà cong người, tạo một hình vòng cung hoàn mỹ trên không trung, da thịt trắng nõn dần trở nên hồng hào đến đáng yêu.
Lúc này dục vọng càng lúc càng ăn mòn lý trí cô, âm thanh nỉ non bắt đầu tràn ra khỏi cổ họng.
"Đủ rồi... Đủ rồi... "
"Muốn ư?" Long Cửu nhìn gương mặt phiếm hồng vong tình của người con gái kiều diễm bên dưới, tà mị hỏi một câu.
Thân mình mảnh khảnh của cô dựa trên chiếc ghế da run rẩy từng trận co rút. Ngón tay anh tàn nhẫn hành hạ cô, đâm rút có tiết tấu khiến hô hấp cô gần như ngưng trệ. Tiếng kêu của cô là bởi nỗi đau đớn nhưng trong tai người đàn ông thì lại là thứ vũ khí trêu chọc hắn, càng khiến hắn điên cuồng xâm chiếm hơn.
Hai cánh tay ôm lấy cánh tay anh. Đôi mắt cô khép đầy mê muội, gợi cảm. Đôi môi hồng nhuận nhẹ nhàng thở ra, dường như cô là cảnh tượng đẹp nhất mà anh dù có nhìn thêm bao nhiêu lần cũng không bao giờ chán.
"Có muốn không?"Long Cửu gầm nhẹ đưa vật kiêu ngạo sưng lớn của mình toàn bộ đặt trước hoa huyệt mềm mại, cả người như tản ra hơi thở nguy hiểm, mỗi bước như muốn tiến lên cắn nuốt con mồi
"Ưm, ưm..." Tang Trà Thanh nức nở một tiếng, cô cảm thấy mình sắp bị anh hành hạ đến chết ngạt thở mất.
"Nói, em muốn hay không, nếu không thì chúng ta chơi tiếp!" Long Cửu cố nén dục vọng đang gào thét bên dưới, âm thanh thô ráp khàn khàn ương bướng như muốn nhận được đáp án mà anh muốn từ đối phương.
"Muốn, tôi muốn..." Tang Trà Thanh gần như khó chịu đến điên rồi, móng tay dài của cô cắm chặt vào bờ lưng của anh, khát vọng của cơ thể khiến cô ngứa ngáy và trống rỗng không thôi.
"Trà Thanh của tôi. . ."Long Cửu nghe được đáp án mà anh muốn nghe, cảm thấy vô cùng hài lòng lập tức hung hăng chôn phân thân vào trong cơ thể cô, loại cử động bất ngờ này khiến hai người mang hai loại xúc cảm khác nhau, nhưng cuối cùng là sự bùng nổ trong cảm xúc.
Một cảm giác xa lạ xuất hiện, đau đớn tản đi, một hồi tê dại dường như bao vây toàn thân. Tang Trà Thanh vô thức bật ra tiếng ngân nga khe khẽ, thân thể không có chút kinh nghiệm khiến cô thực không biết như thế nào cho phải.
"Ưm... Cửu Thiếu!" Không thể chịu được cảm giác cực hạn như lũ quét, cô chỉ cảm thấy hoàn toàn bị anh chế ngự, trong mắt, trong lòng cô chỉ có mỗi hình bóng.
Xuân sắc tràn lan khắp xe. Động tác của anh càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mãnh liệt. Thoáng chốc, trong cơ thể Tang Trà Thanh cảm thấy như có cái gì đó nổ tung, nương theo sự cướp đoạt của anh, cô nhịn không nổi bám chặt bờ vai anh, nghênh đón anh.
Một cuộc hoan ái kịch liệt trên xe cuối cùng cũng kết thúc.
Long Cửu lười nhác dựa lên ghế da, cánh tay tráng kiện ôm chặt cơ thể yếu mềm không còn chút sức lực vào lồng ngực mình, bàn tay anh nhẹ nhàng cởi cút áo nơi cổ cô, con ngươi màu hổ phách lóe lên một tia nhu tình khó thấy.
Lấy lại lý trí, cảm giác vui thích thoải mái ban nãy cũng đã dần dần biến mất, Tang Trà Thanh nhắm chặt đôi mắt, trái tim đau đớn không thôi, dẫu có trốn tránh thế nào, trong hiện thực vẫn luôn có một bàn tay túm chặt lấy cô, sau đó tàn nhẫn nói với cô rằng cô vĩnh viễn không thể nào thoát khỏi sự khống chế của anh, vĩnh viễn không thể đi ngược lại tình cảm thật của mình, nội tâm phức tạp đến nhói đau, nước mắt tủi nhục cũng vì thế mà rơi xuống.
Anh thế mà lại muốn cô trong xe, coi cô thành kỹ nữ muốn phát tiết bất kỳ nơi nào, chỉ cần anh muốn...
Nhớ lại thời điểm cô không biết xấu hổ rên rỉ dưới thân anh, nhiệt tình đáp lại từng cú nhấp của anh, đáy lòng cô nổi lên từng cơn đau đớn,..
"Trà Thanh, là anh làm khó em, ép buộc em ở bên tôi, ép em phải sống trong đau khổ đến tuyệt vọng thế này..." Từng ngón tay thon dài của anh nhẹ lau đi giọt lệ âm thầm đang lăn dài trên má, ánh mắt anh nhìn cô, ngập tràn ưu thương, hơi thở ấm áp của anh khiến trái cô chợt xao xuyến.
Tang Trà Thanh ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn anh, cô có thể thấy rõ, trong con ngươi lạnh lẽo kia, có sự dịu dàng, có nhu tình yêu thương, có sự quyến luyến không nỡ.
Nghi vấn trong lòng cũng không ngừng bành trướng đáy lòng cô.
"Trà Thanh, xin lỗi em..." Một loại âm thanh trầm thấp tràn ngập trìu mến pha chút não nề buồn khổ chậm rãi rót vào tai cô.
Trái tim cô vì một câu của anh mà khẽ run lên, cô đưa đôi mắt trong trẻo mà nhìn chằm chằm anh, trên gương mặt cô không giấu được kinh hãi.
Anh nói gì
Xin lỗi?
Cửu Thiếu nói xin lỗi với cô
Một câu xin lỗi duy nhất mà anh dành cho cô....
Bên trong xe tràn ngập hơi thở nam tính bọc lấy hô hấp của cô, nó như muốn xuyên thấu qua làn da mềm mại sau đó vô tình nhuộm hồng cả hai gò má khiến cả người cô dần trở nên nóng rực.
"Mỗi lần nhìn thấy em, tôi không thể nào bình tĩnh được, cứ muốn giữ em bên cạnh mình...mãi mãi" Long Cửu ôm chặt Tang Trà Thanh, ánh mắt anh càng trở nên dịu dàng và nồng đậm yêu thương, hơi thở nồng nặc mùi hương nam tính của đàn ông nháy mắt vây quanh chóp mũi cô, cằm anh nhẹ nhàng đặt lên đầu cô.
". . . . . ." Trái tim cô hoàn toàn giống như bị bàn tay lạnh lẽo của anh bóp giữ, cơ thể gần như cũng mềm mại đi vì sự cưng chiều sâu biểu lộ sâu bên trong ánh mắt anh. Chỉ cần ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh là cô sẽ cảm thấy tất cả mọi điều đều không quan trọng bằng một câu nói ngọt ngào của anh.
Sự thâm tình của anh khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thêm ửng hồng, dưới hơi thở mạnh mẽ của anh lại càng trở nên mềm mại hơn. Nhìn vào đôi mắt thâm sâu của anh, cô có thể thấy được hình ảnh ngượng ngùng và thất thố của mình trong đó.
Long Cửu dịu dàng hôn nhẹ lên bờ môi cô sau một cơn hoan ái kịch liệt, tựa như giọt sương sớm khẽ rơi xuống tán lá non.
"Đời này, em chỉ có thể là người của tôi" Long Cửu thở dài một hơi, đem hết tâm tư mình thổ lộ với cô, tuy âm thanh nghe có vẻ ra lệnh cho đối phương, nhưng biểu hiện trên gương mặt anh lại trở nên ôn hòa và thâm tình hiếm có.
"..." Toàn bộ hàng phòng ngự của cô đều bị anh xé rách, nhìn thấy ánh mắt mang theo một tia chiếm hữu cùng yêu thương của anh, trong lòng cô dâng lên một tia xúc động không nói nên lời, cô khẽ gật đầu chìm đắm trong cái ôm của anh.
"Tôi đi đón Du Nhi, em mệt như vậy, cứ ngoan ngoãn ở trong xe chờ tôi." Anh lại lần nữa cúi đầu, yêu thương bẹo gò má hồng nhạt của cô, dưới ánh mắt mê mang của cô mà chậm rãi xuống xe.
Mơ hồ nhìn bóng lưng cao lớn, vững chãi của anh chậm rãi rời đi, nội tâm cô một mảng rối loạn cùng phức tạp, trái tim không tự chủ mà đập liên hồi, cô ngỡ như linh hồn mình đang lạc dưới chốn bồng lai nào.
Xin lỗi!
Chỉ một câu xin lỗi thì thầm vào tai cô đã đủ là một đòn chí mạng khiến cô phải tước vũ khí tự nguyện xin hàng.
Mặc dù Long Cửu đã rời khỏi xe nhưng bầu không khí xung quanh dường như vẫn còn mùi hương nam tính quen thuộc của anh, mùi hương độc nhất tràn đầy mập mờ khiến cô cảm thấy những gì vừa xảy ra không phải là một giấc mơ.
Bầu không khí quỷ dị, căng thẳng khiến cho người khác thở không thông.
"Tôi sẽ cho anh biết lý do vì sao, Trà Thanh, bây giờ là người phụ nữ của tôi." Long Cửu sầm mặt lại, lạnh lùng buông một câu, con ngươi màu hổ phách lóe lên một tia hàn băng nhưng khi quét mắt nhìn về phía cô, ánh mắt ghê người đó lập tức được thay thế bằng một tia dịu dàng, ấm áp.
Sở Tiết Nhiên căm giận nhìn chằm chằm Long Cửu, anh thật hận không thể đấm một cú vào người đàn ông ngang tàn trước mặt.
"Trà Thanh, hắn ta ép buộc gì em đúng không?" Sở Tiết Nhiên bùng lên lửa giận, đôi mắt mang theo chút ngờ vực nhìn về phía người con gái đang nằm trọn trong lồng ngực người đàn ông kia.
Tang Trà Thanh không biết phải trả lời anh thế nào, sự việc đã sớm định đoạt, có dùng từ "ép buộc" cũng không phải không đúng.
Không ép buộc cô thì làm gì có chuyện bây giờ cô trở thành người tình bên cạnh anh, nhưng có điều, những lời Long Cửu vừa nói khiến cô có phần nào đó cảm động không thôi, vừa rồi anh không gọi cô là tình nhân của anh, mà là người phụ nữ của anh.
" Cậu ép buộc cô ấy đúng không, cậu dùng Bạch thị hòng uy hiếp cô ấy đúng không?" Sở Tiết Nhiên đảo cặp mắt phẫn nộ bước lên phía trước đe dọa về phía Long Cửu.
"Thì sao?"Long Cửu lạnh giọng bỏ lại hai tiếng, cười nhạt nhìn người đàn ông điên cuồng trước mặt.
" Tôi sẽ, tôi sẽ... Long Cửu, cậu đúng là loại tiểu nhân bỉ ổi" Sở Tiết Nhiên bị anh chọc cho tức điên lên, anh nghiến răng nghiến lợi mắng chửi đối phương.
" Chuyện tôi dùng thủ đoạn gì, hay là loại tiểu nhân bỉ ổi, cũng không liên quan đến Sở tổng." Long Cửu hững hờ buông một câu.
"Cậu. . . Trà Thanh, mau đi theo anh." Sở Tiết Nhiên tức đến gân xanh trên trán bắt đầu nổi bạo, anh vội vàng tìm lấy bàn tay của cô hòng muốn kéo cô về phía mình.
"Buông cô ấy ra" Giọng nói lạnh lẽo nồng nặc mùi thuốc súng của người đàn ông không khỏi khiến đối phương ngẩn người.
"Tôi là người nên nói câu đó mới phải, rõ ràng Trà Thanh không muốn ở cùng với cậu, nếu cậu không dùng thủ đoạn cưỡng ép cô ấy thì làm sao cô ấy có thể khuất phục trước cậu." Sở Tiết Nhiên căn bản là bị lửa giận và cơn ghen tuông nuốt mất lý trí, anh trừng mắt nhìn về phía Long Cửu, vì quyền lợi của người con gái mình yêu mà phân minh.
"Khuất phục? Hai chữ này dùng hơi nghiêm trọng quá đấy, Trà Thanh, em nói cho hắn biết, em đã quyến rũ anh thế nào đi?" Anh vòng tay mình ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, hơi thở tà ác của anh xuyên qua vành tai cô khiến vị trí đó trở nên nóng bỏng lạ thường.
"Anh . . " Tang Trà Thanh đau lòng thốt lên, hô hấp như ngưng trọng, nội tâm giống như món đồ chơi hỏng mà anh chính là người vô tình ném nó xuống vực sâu. Cô lạnh lùng ngưng mắt nhìn Long Cửu, vì sao anh nhất định cứ phải chà đạp tôn nghiêm của cô, uổng cho cô mới vừa rồi còn cảm động vì danh xưng, giờ nghĩ lại, thật nực cười.
Lời nói của anh, tựa như một tấm lưới sắt cuốn chặt lấy cơ thể yếu mềm của cô, mỗi khi cô giãy dụa muốn trốn thoát, nó như càng siết chặt lấy cô, muốn cô từ bỏ chống cự, ngoan ngoãn phục tùng, cúi đầu quy phục trước anh.
"Em là của tôi, cả đời này em chỉ có thể ở bên một mình Long Cửu tôi thôi." Giọng nói không hề nghe ra chút bất an mà anh cố gắng che giấu, anh thản nhiên buông một câu, bàn tay to lớn giống như đang quý trọng một món bảo vật, nhẹ nhàng vỗ về bả vai cô.
Long Cửu âm thầm cười lạnh, cả người phóng ra một tia lệ khí kinh người. Anh liếc mắt nhìn về phía Sở Tiết Nhiên, lạnh nhạt nói : " Sở tổng, tôi phải đưa cô gái của tôi về nhà rồi."
Nói xong bèn dùng sức kéo Tang Trà Thanh sải bước rời đi.
Sở Tiết Nhiên đứng ngây ngốc nơi đó, ánh mắt ngập tràn lửa giận quét về phía bóng hình hai người rời đi kia, phải nói giờ phút này anh muốn giết người, lồng ngực phập phồng lên xuống, hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh như muốn nổi bạo chứng tỏ sự tức giận điên cuồng của anh.
________
"Lái xe!" Long Cửu nhét Tang Trà Thanh vào ghế ngồi sau xe, sau đó lạnh giọng ra lệnh cho tài xế.
Chiếc xe thương vụ màu đen giống như một con báo hoa, lướt nhanh qua màn đêm u ám.
Tang Trà Thanh vô lực dựa người lên chiếc ghế ngồi mềm rộng, hô hấp có phần mỏng mảnh, cô khẽ đưa mắt len lén liếc Long Cửu ngồi bên cạnh mình, dáng vẻ của anh vô cùng hấp dẫn, ngay mỗi đường nét trên con người anh đều toát lên phong thái ưu nhã cùng cao quý, duy mỗi gương mặt, hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt chứng tỏ sự tức giận và khó chịu của anh.
Bầu không khí căng thẳng trong xe cứ mãi kéo dài cho đến khi nó dừng lại trước tòa biệt thự với vườn hoa trắng muốt nổi bật bên trong.
"Xuống xe, bằng tốc độ nhanh nhất mang Du nhi ra đây." Long Cửu nhìn về phía trước, môi mỏng câu lên, lạnh lùng buông một câu.
"Nhưng tôi còn chưa thu dọn đồ..." Tang Trà Thanh cắn môi, nhẹ giọng đáp.
"Không cần. ." Anh lạnh giọng cắt ngang lời cô.
"Tôi..." Tang Trà Thanh bối rối nhìn anh, hai hàng mi nhẹ buông, sau đó mở cửa bước xuống xe.
"Thế nào?" Tay mới đụng chạm lấy cửa xe thì cả người đột ngột bị một cổ lực cường ngạnh kéo trở lại, đang định mở miệng sợ hãi kêu lên thì môi mỏng lập tức bị bờ môi lạnh lẽo của anh ngăn chặn.
Lưỡi anh tựa như con mãng xà vương thích thú khám phá khoang miệng cô, mỗi một tấc, một tấc khiến cô không cách nào chống cự.
Hô hấp của cô dần dần trở nên rối loạn, cô không cách nào thoát khỏi đường tấn công điêu luyện của anh.
"Lần sau không được gặp mặt Sở Tiết Nhiên nữa." Môi mỏng Long Cửu hài lòng cong lên, một nụ cười khó hiểu tràn ra. Hơi thở lạnh lẽo nam tính của anh như muốn nhắc nhở cô, đừng dại mà đi chọc giận người đàn ông trước mắt.
"Tôi không có gặp anh ấy..." Khóe miệng miễn cưỡng cong lên nụ cười yếu ớt, cô cố giấu đi tâm trạng bi thương đau đớn của mình, cất giọng giải thích.
"Không có? Thế vừa rồi em cho là tôi mù không thấy em đang đứng nói chuyện với hắn sao?" Long Cửu đột nhiên hỏi dồn làm khó cô, đem hết mọi tức giận trút xả đến người cô.
"Anh hiểu nhầm rồi." Tang Trà Thanh bất đắc dĩ tránh đi đôi mắt rực đỏ của anh, hờ hững nói.
"Hiểu nhầm?! Từ nay về sau đừng gặp hắn nữa." Long Cửu vươn tay mạnh mẽ nắm lấy cằm cô nâng lên đối diện thẳng vào mắt mình, anh muốn cô không trốn tránh anh mà cho anh câu trả lời mà anh muốn nghe.
Con ngươi lóe lên một tia ủy khuất, trái tim cô theo hành động vô tình của anh mà rỉ máu.
"Anh có quyền gì cấm tôi, thứ tôi và anh thỏa thuận với nhau cũng chỉ là cơ thể tôi, không có nghĩa là cả quyền tự do riêng tư cũng bị anh quản lý!"
"Trà Thanh, tôi rất không vui khi em cứ luôn khiêu khích tính nhẫn nại của tôi thế này" Anh mạnh mẽ kéo cô vào lòng, một tay giữ chặt lấy hai cánh tay đang giãy dụa của cô. Con ngươi phóng ra một tia lửa tình nhìn thẳng vào mắt cô thấp giọng nói.
Trong lòng Tang Trà Thanh lập tức cả kinh, ánh mắt nóng lực phủ đầy dục vọng quen thuộc của anh khiến cô không khỏi muốn chạy trốn.
Ai ngờ sự phản kháng của cô càng khiến cho cơ thể hai người như tiếp xúc thân mật hơn, bộ ngực mềm mại của cô như vô tình trêu chọc lồng ngực rộng lớn của người đàn ông.
Dục vọng quen thuộc lại bắt đầu cháy lên, nó cuồng nhiệt xâm nhập xuống nửa thân dưới, sau đó trở thành ngọn lửa nóng bỏng khó có thể ức chế được ham muốn.
"Chết tiệt, đừng động." Yên lặng một hồi, ánh mắt anh trở nên u ám, âm thanh thô ráp nặng nề nhuốm đầy dục vọng.
"Xuống xe." Long Cửu liếc mắt lạnh giọng ra lệnh cho tài xế.
Tài xe cũng biết điều, sợ hãi lập tức xuống xe.
"Anh muốn làm gì?" Tang Trà Thanh hoảng sợ nhìn anh, bọn họ là đang ở trong xe đấy!
Đừng nói là anh muốn cô ở đây chứ. . . . . .
Không được. . .
"Em nói xem..." Vừa dứt lời, môi mỏng của anh tìm chính xác nguồn nước tinh khiết ngọt ngào, anh hung hăng gặm cắn như một kẻ khát cầu tham lam, Tang Trà Thanh chỉ biết nhắm chặt mắt, cố gắng đè nén cảm giác khác thường đang dâng trào trong cơ thể mình.
"Có thể đợi đến lúc về nhà. . ." Tang Trà Thanh chống hai tay lên lồng ngực anh, khẩn cầu nói.
Nhưng Long Cửu lại làm như không nghe thấy lời cầu xin của cô, hai bàn tay chậm rãi vuốt ve, trườn bò như con mãng xà tham lam chui vào áo cô, sau đó trực tiếp chui qua lớp áo ngực, nhẹ nhàng vuốt ve.
Anh thuần thục cởi áo ngực rồi kéo áo cô ra khỏi người, ngay lập tức da thịt tiếp xúc dưới lớp không khí lạnh như băng, đồng thời, lý trí của cô cũng bắt đầu trở về.
"Cửu Thiếu..." Ánh mắt cô đượm màu sợ hãi cầu xin, cô liều mạng muốn dập tắt ngọn lửa dục vọng đang mãnh liệt bùng cháy trong người anh.
"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, sẽ càng kích thích dục vọng của tôi hơn thôi." Con ngươi màu hổ phách hoàn toàn bị ham muốn bao trùm, anh hài lòng với phản ứng cơ thể của Tang Trà Thanh, ngón tay thon dài nhẹ nhàng trượt bên eo mềm mảnh khảnh mãi cho đến khi cả bàn tay anh cố ý lướt qua vùng nhạy cảm của cô.
"Đừng..." Tang Trà Thanh căng thẳng đến sợ hãi không thôi, mỗi động tác, mỗi cái động chạm của anh, thậm chí cả tiếng hừ trầm thấp khe khẽ nhẹ bật ra từ yết hầu gần như đang chậm rãi thắp lửa nóng trên khắp cơ thể cô.
Bàn tay anh di chuyển lên, khẽ ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó anh nghiêng đầu, không chút kiêng kỵ tỉ mỉ hôn lên bờ môi căng mọng thơm ngát chứa đầy mật ngọt của cô, lửa nóng từ đầu lưỡi anh như đang càng quét, xâm chiếm, cưỡng đoạt mọi thứ trong khoang miệng cô, thậm chí đến cả hô hấp, anh cũng muốn đoạt của cô tất.
Tất cả lý trí đều bị nụ hôn nóng bỏng của anh thiêu đốt. Ngón tay thon dài của cô không biết phải bắt lấy thứ gì để giữ thăng bằng, cho đến khi cô nhận ra vật thể đằng sau lưng mình chính là chiếc ghế da rộng lớn, cô mới thanh tỉnh nhận ra rốt cuộc là mình đang ở trong sẽ, và cô thì lại đang say đắm trong nụ hôn đầy điêu luyện và thuần thục của anh. Nếu cứ tiếp tục thế này, cô sẽ căm giận bản thân mình mất.
"Buông tôi ra..." Tang Trà Thanh liều mạng giãy dụa, nhắm mắt điên cuồng lắc đầu kháng nghị.
"Vì sao phải buông?! Rõ ràng em cũng rất hưởng thụ...không phải sao?" Long Cửu cố gắng tiết chế dục vọng đang bùng cháy trong cơ thể mình, môi mỏng cong lên ý cười quyến rũ hấp dẫn đối phương, nhưng lại có phần tàn nhẫn và nguy hiểm điển hình của phái nam.
"Không hề, không có" Tang Trà Thanh nhắm mắt phủ nhận, toàn thân run lên giống như lá vàng rụng rơi trong gió rét, cho dù thực tế mà nói, cơ thể cô có chút khó chịu, ngứa ngáy mong chờ niềm kiêu ngạo của anh tới lấp đầy kiều môi hư không bên dưới cô.
"Đúng là nhóc con nói một đằng làm một nẻo" Môi mỏng thầm thì phả hơi thở nóng rực bên tai cô, âm thanh khản đặc ngập tràn hương vị của sự chiếm hữu và ham muốn.
"Nói tôi biết, em không muốn thật sao?" Bàn tay anh thuần thục chậm rãi trêu đùa trước hai đồi núi cao mềm mại, lòng bàn tay hưng phấn xoa nắn bầu ngực tròn trịa đẫy đà hòng trêu chọc cô đến mức trướng đau.
Tang Trà Thanh liều mạng lắc đầu, hành động phản kháng của cô gần như là chất xúc tác để anh có cơ hội làm càn, anh hơi cúi đầu, sống mũi đặt giữa khe rãnh ngực sâu hút, đầu lưỡi giống như con mãng xà trượt nhẹ quanh đỉnh đồi khiến làn da cô trở nên nhạy cảm và ngứa ngáy lạ thường, trái tim cô mãnh liệt co rút, đồng thời bộ phận nóng bỏng bên dưới cũng khó chịu mấp máy rỉ nước.
Lý trí nói cho cô biết cô phải ngăn cản hành động của người đàn ông đó, nhưng cơ thể cô lại hoàn toàn phản bội cô , bắt đầu luân hãm vào vòng nguy hiểm đó.
"Thích không?" Đầu ngón tay anh dần dần trượt xuống vùng kín, sau đó, không một chút nhắc nhở giơ một ngón cắm vào trong khiến người con gái không khỏi ngây ngô yếu ớt rên rỉ, gương mặt anh thấp thoáng vẻ tà mị, nguy hiểm, ánh mắt anh, bàn tay anh đồng thời trở nên nóng bỏng.
Cô chịu không nổi màn trêu đùa thành thục của anh, cánh tay bé nhỏ vươn ra, đầu ngón tay bấu chặt trên bả vai anh, cơ thể mềm mại quyến rũ không tự chủ được mà cong người, tạo một hình vòng cung hoàn mỹ trên không trung, da thịt trắng nõn dần trở nên hồng hào đến đáng yêu.
Lúc này dục vọng càng lúc càng ăn mòn lý trí cô, âm thanh nỉ non bắt đầu tràn ra khỏi cổ họng.
"Đủ rồi... Đủ rồi... "
"Muốn ư?" Long Cửu nhìn gương mặt phiếm hồng vong tình của người con gái kiều diễm bên dưới, tà mị hỏi một câu.
Thân mình mảnh khảnh của cô dựa trên chiếc ghế da run rẩy từng trận co rút. Ngón tay anh tàn nhẫn hành hạ cô, đâm rút có tiết tấu khiến hô hấp cô gần như ngưng trệ. Tiếng kêu của cô là bởi nỗi đau đớn nhưng trong tai người đàn ông thì lại là thứ vũ khí trêu chọc hắn, càng khiến hắn điên cuồng xâm chiếm hơn.
Hai cánh tay ôm lấy cánh tay anh. Đôi mắt cô khép đầy mê muội, gợi cảm. Đôi môi hồng nhuận nhẹ nhàng thở ra, dường như cô là cảnh tượng đẹp nhất mà anh dù có nhìn thêm bao nhiêu lần cũng không bao giờ chán.
"Có muốn không?"Long Cửu gầm nhẹ đưa vật kiêu ngạo sưng lớn của mình toàn bộ đặt trước hoa huyệt mềm mại, cả người như tản ra hơi thở nguy hiểm, mỗi bước như muốn tiến lên cắn nuốt con mồi
"Ưm, ưm..." Tang Trà Thanh nức nở một tiếng, cô cảm thấy mình sắp bị anh hành hạ đến chết ngạt thở mất.
"Nói, em muốn hay không, nếu không thì chúng ta chơi tiếp!" Long Cửu cố nén dục vọng đang gào thét bên dưới, âm thanh thô ráp khàn khàn ương bướng như muốn nhận được đáp án mà anh muốn từ đối phương.
"Muốn, tôi muốn..." Tang Trà Thanh gần như khó chịu đến điên rồi, móng tay dài của cô cắm chặt vào bờ lưng của anh, khát vọng của cơ thể khiến cô ngứa ngáy và trống rỗng không thôi.
"Trà Thanh của tôi. . ."Long Cửu nghe được đáp án mà anh muốn nghe, cảm thấy vô cùng hài lòng lập tức hung hăng chôn phân thân vào trong cơ thể cô, loại cử động bất ngờ này khiến hai người mang hai loại xúc cảm khác nhau, nhưng cuối cùng là sự bùng nổ trong cảm xúc.
Một cảm giác xa lạ xuất hiện, đau đớn tản đi, một hồi tê dại dường như bao vây toàn thân. Tang Trà Thanh vô thức bật ra tiếng ngân nga khe khẽ, thân thể không có chút kinh nghiệm khiến cô thực không biết như thế nào cho phải.
"Ưm... Cửu Thiếu!" Không thể chịu được cảm giác cực hạn như lũ quét, cô chỉ cảm thấy hoàn toàn bị anh chế ngự, trong mắt, trong lòng cô chỉ có mỗi hình bóng.
Xuân sắc tràn lan khắp xe. Động tác của anh càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mãnh liệt. Thoáng chốc, trong cơ thể Tang Trà Thanh cảm thấy như có cái gì đó nổ tung, nương theo sự cướp đoạt của anh, cô nhịn không nổi bám chặt bờ vai anh, nghênh đón anh.
Một cuộc hoan ái kịch liệt trên xe cuối cùng cũng kết thúc.
Long Cửu lười nhác dựa lên ghế da, cánh tay tráng kiện ôm chặt cơ thể yếu mềm không còn chút sức lực vào lồng ngực mình, bàn tay anh nhẹ nhàng cởi cút áo nơi cổ cô, con ngươi màu hổ phách lóe lên một tia nhu tình khó thấy.
Lấy lại lý trí, cảm giác vui thích thoải mái ban nãy cũng đã dần dần biến mất, Tang Trà Thanh nhắm chặt đôi mắt, trái tim đau đớn không thôi, dẫu có trốn tránh thế nào, trong hiện thực vẫn luôn có một bàn tay túm chặt lấy cô, sau đó tàn nhẫn nói với cô rằng cô vĩnh viễn không thể nào thoát khỏi sự khống chế của anh, vĩnh viễn không thể đi ngược lại tình cảm thật của mình, nội tâm phức tạp đến nhói đau, nước mắt tủi nhục cũng vì thế mà rơi xuống.
Anh thế mà lại muốn cô trong xe, coi cô thành kỹ nữ muốn phát tiết bất kỳ nơi nào, chỉ cần anh muốn...
Nhớ lại thời điểm cô không biết xấu hổ rên rỉ dưới thân anh, nhiệt tình đáp lại từng cú nhấp của anh, đáy lòng cô nổi lên từng cơn đau đớn,..
"Trà Thanh, là anh làm khó em, ép buộc em ở bên tôi, ép em phải sống trong đau khổ đến tuyệt vọng thế này..." Từng ngón tay thon dài của anh nhẹ lau đi giọt lệ âm thầm đang lăn dài trên má, ánh mắt anh nhìn cô, ngập tràn ưu thương, hơi thở ấm áp của anh khiến trái cô chợt xao xuyến.
Tang Trà Thanh ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn anh, cô có thể thấy rõ, trong con ngươi lạnh lẽo kia, có sự dịu dàng, có nhu tình yêu thương, có sự quyến luyến không nỡ.
Nghi vấn trong lòng cũng không ngừng bành trướng đáy lòng cô.
"Trà Thanh, xin lỗi em..." Một loại âm thanh trầm thấp tràn ngập trìu mến pha chút não nề buồn khổ chậm rãi rót vào tai cô.
Trái tim cô vì một câu của anh mà khẽ run lên, cô đưa đôi mắt trong trẻo mà nhìn chằm chằm anh, trên gương mặt cô không giấu được kinh hãi.
Anh nói gì
Xin lỗi?
Cửu Thiếu nói xin lỗi với cô
Một câu xin lỗi duy nhất mà anh dành cho cô....
Bên trong xe tràn ngập hơi thở nam tính bọc lấy hô hấp của cô, nó như muốn xuyên thấu qua làn da mềm mại sau đó vô tình nhuộm hồng cả hai gò má khiến cả người cô dần trở nên nóng rực.
"Mỗi lần nhìn thấy em, tôi không thể nào bình tĩnh được, cứ muốn giữ em bên cạnh mình...mãi mãi" Long Cửu ôm chặt Tang Trà Thanh, ánh mắt anh càng trở nên dịu dàng và nồng đậm yêu thương, hơi thở nồng nặc mùi hương nam tính của đàn ông nháy mắt vây quanh chóp mũi cô, cằm anh nhẹ nhàng đặt lên đầu cô.
". . . . . ." Trái tim cô hoàn toàn giống như bị bàn tay lạnh lẽo của anh bóp giữ, cơ thể gần như cũng mềm mại đi vì sự cưng chiều sâu biểu lộ sâu bên trong ánh mắt anh. Chỉ cần ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh là cô sẽ cảm thấy tất cả mọi điều đều không quan trọng bằng một câu nói ngọt ngào của anh.
Sự thâm tình của anh khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thêm ửng hồng, dưới hơi thở mạnh mẽ của anh lại càng trở nên mềm mại hơn. Nhìn vào đôi mắt thâm sâu của anh, cô có thể thấy được hình ảnh ngượng ngùng và thất thố của mình trong đó.
Long Cửu dịu dàng hôn nhẹ lên bờ môi cô sau một cơn hoan ái kịch liệt, tựa như giọt sương sớm khẽ rơi xuống tán lá non.
"Đời này, em chỉ có thể là người của tôi" Long Cửu thở dài một hơi, đem hết tâm tư mình thổ lộ với cô, tuy âm thanh nghe có vẻ ra lệnh cho đối phương, nhưng biểu hiện trên gương mặt anh lại trở nên ôn hòa và thâm tình hiếm có.
"..." Toàn bộ hàng phòng ngự của cô đều bị anh xé rách, nhìn thấy ánh mắt mang theo một tia chiếm hữu cùng yêu thương của anh, trong lòng cô dâng lên một tia xúc động không nói nên lời, cô khẽ gật đầu chìm đắm trong cái ôm của anh.
"Tôi đi đón Du Nhi, em mệt như vậy, cứ ngoan ngoãn ở trong xe chờ tôi." Anh lại lần nữa cúi đầu, yêu thương bẹo gò má hồng nhạt của cô, dưới ánh mắt mê mang của cô mà chậm rãi xuống xe.
Mơ hồ nhìn bóng lưng cao lớn, vững chãi của anh chậm rãi rời đi, nội tâm cô một mảng rối loạn cùng phức tạp, trái tim không tự chủ mà đập liên hồi, cô ngỡ như linh hồn mình đang lạc dưới chốn bồng lai nào.
Xin lỗi!
Chỉ một câu xin lỗi thì thầm vào tai cô đã đủ là một đòn chí mạng khiến cô phải tước vũ khí tự nguyện xin hàng.
Mặc dù Long Cửu đã rời khỏi xe nhưng bầu không khí xung quanh dường như vẫn còn mùi hương nam tính quen thuộc của anh, mùi hương độc nhất tràn đầy mập mờ khiến cô cảm thấy những gì vừa xảy ra không phải là một giấc mơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.