Ác Ma Tổng Tài – Mau Buông Mẹ Bé Nhỏ Ngốc Nghếch Của Bảo Bối Ra
Chương 52: CĂN CỨ BÍ MẬT
Jea~Love
15/03/2016
“Học trưởng?” Noãn Noãn mê man ngẩng đầu lên nhìn thấy người đang lôi kéo mình đi chính là Triển Lệ Ương: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Triển Lệ Ương quay đầu lại đối diện với cô , nụ cười tươi sáng: “Căn cứ bí mật!”
“HẢ?” Vẻ mặt mơ hồ, cô nhất thời không hiểu là chuyện gì đành để Triển Lệ Ương tùy ý lôi kéo mình đi, anh ấy nói đến chỗ căn cứ bí mật đó rốt cục là ở đâu?
Hai người rời khỏi học viện, Triển Lệ Ương kéo cô lên xe buýt. Trên xe rất đông người, Triển Lệ Ương bao bọc cô vào trong lòng anh, không cho ai đụng tới một sợi tóc của cô.
Cũng đã lâu rồi Noãn Noãn không đi xe buýt, hơn nữa cô cũng không ngờ Triển Lệ Ương cũng đi xe buýt, Vì cô nghĩ rằng những công tử nhà giàu sẽ không bao giờ biết đi xe buýt!
Xuống xe, Triển Lệ Ương vẫn đang cầm chặt tay cô, có lẽ chính anh cũng không chú ý đến việc đó, Noãn Noãn bỗng nở nụ cười ngọt ngào, mơ mộng, giá như đây là một cuộc hẹn hò!
Triển Lệ Ương không suy nghĩ nhiều, dắt cô đi đến khu dân cư trước mặt.
Khi hai người đứng trước một tòa cao ốc cũ, Noãn Noãn cũng không biết rốt cục họ đến đây để làm gì.
Triển Lệ Ương lại mỉm cười, nhìn cô nói: “Đi lên đi!”
Đeo lại túi xách bị lệch trên vai, Noãn Noãn vẫn nghĩ không thông, đành để anh dẫn mình đi.
Hai người đứng trước một cái cửa sắt, Triển Lệ Ương cắm chìa khóa vào mở cửa ra, nụ cười tươi hiện trên khuôn mặt tuấn tú, nhìn cô nói: “Hoan nghênh em tới căn cứ bí mật của anh!”
Noãn Noãn bước vào, không gian bên trong rất rộng, có giường, có sô pha, nhiều hơn là nhạc khí, Đàn ghi-ta, chiếc đàn dương cầm của Diêu Tư, một cái trống cổ, cái gì cần có đều có! Hơn nữa vách tường lại đầy chữ viết loằng ngoằng, vừa nhìn là biết anh là một người rất có cá tính!
Noãn Noãn tròn xoe đôi mắt, trong ánh mắt lộ vẻ tò mò, đi qua đi lại, thấy bên kia có một chiếc xích đu, liền lộ vẻ háo hức, quay đầu nhìn thấy Lệ Ương, tươi cười: “Học trưởng, nơi này chính là căn cứ bị mật của anh sao?”
Triển lệ ương gật gật đầu, mỉm cười nhìn cô: “Thế nào? Nơi này không tồi chứ?
“Không tồi chút nào!” Trong lòng Noãn Noãn có chút vui thú, khen ngợi, ngồi lên chiếc xích đu: “Nhưng, anh làm thế nào mà tìm được nơi này vậy? Thật sự là một nơi rất tuyệt ! Em cũng muốn có một ngôi nhà như vầy!”
Nói đến nhà, nét tươi cười trên khuôn mặt Noãn Noãn nhất thời biến mất, ánh mắt cô lộ vẻ cô đơn, cô muốn có nhà, nhưng cô sớm đã chẳng còn nhà rồi!
Triển Lệ Ương nhìn thấy sự bi thương trên khuôn mặt nhỏ nhắn, liền đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc của cô, khẽ xoa, dừng lại phía sau lưng cô: “Nơi này về sau cũng sẽ là căn cứ bí mật của em, là nhà của em!”
“Thật sao?” Bỗng nhiên khuôn mặt Noãn Noãn trở nên tươi cười, đôi mắt to tròn lóe lên tia sáng hạnh phúc.
Triển lệ ương gật gật đầu, sau đó kéo cô tới ngồi lên ghế sô pha, cầm đàn ghi ta lên, nhìn cô nói: “Anh hát một bài, cho em nghe nhé!”
“Nhưng! học trưởng, tay của anh. . . . . .” ánh mắt của cô dừng lại trên cánh tay bị thương của anh, lo lắng .
Triển lệ ương nhún nhún vai, ra điều không sao cả, nói: “Không sao đâu!.”
Và cứ thế, nhẹ nhàng mà trào dâng cảm xúc, từng tiếng nhạc được tạo lên, lúc bay bổng, lúc lại trầm thấp. Liền ngay đó, anh cũng chầm chậm đứng lên, cất giọng hát.
Noãn Noãn trong khoảnh khắc bỗng say mê nhìn anh, khóe miệng hơi hơi nhếch lên. nghe giọng hát của anh tự nhiên trong lòng cô cảm thấy rất thoải mái, rất hạnh phúc, cô từ từ rơi vào mị lực của anh. . . . . .
Có thể cả đời được nghe anh hát, chính là điều hạnh phúc nhất đối với cô. . . . . .
Triển Lệ Ương quay đầu lại đối diện với cô , nụ cười tươi sáng: “Căn cứ bí mật!”
“HẢ?” Vẻ mặt mơ hồ, cô nhất thời không hiểu là chuyện gì đành để Triển Lệ Ương tùy ý lôi kéo mình đi, anh ấy nói đến chỗ căn cứ bí mật đó rốt cục là ở đâu?
Hai người rời khỏi học viện, Triển Lệ Ương kéo cô lên xe buýt. Trên xe rất đông người, Triển Lệ Ương bao bọc cô vào trong lòng anh, không cho ai đụng tới một sợi tóc của cô.
Cũng đã lâu rồi Noãn Noãn không đi xe buýt, hơn nữa cô cũng không ngờ Triển Lệ Ương cũng đi xe buýt, Vì cô nghĩ rằng những công tử nhà giàu sẽ không bao giờ biết đi xe buýt!
Xuống xe, Triển Lệ Ương vẫn đang cầm chặt tay cô, có lẽ chính anh cũng không chú ý đến việc đó, Noãn Noãn bỗng nở nụ cười ngọt ngào, mơ mộng, giá như đây là một cuộc hẹn hò!
Triển Lệ Ương không suy nghĩ nhiều, dắt cô đi đến khu dân cư trước mặt.
Khi hai người đứng trước một tòa cao ốc cũ, Noãn Noãn cũng không biết rốt cục họ đến đây để làm gì.
Triển Lệ Ương lại mỉm cười, nhìn cô nói: “Đi lên đi!”
Đeo lại túi xách bị lệch trên vai, Noãn Noãn vẫn nghĩ không thông, đành để anh dẫn mình đi.
Hai người đứng trước một cái cửa sắt, Triển Lệ Ương cắm chìa khóa vào mở cửa ra, nụ cười tươi hiện trên khuôn mặt tuấn tú, nhìn cô nói: “Hoan nghênh em tới căn cứ bí mật của anh!”
Noãn Noãn bước vào, không gian bên trong rất rộng, có giường, có sô pha, nhiều hơn là nhạc khí, Đàn ghi-ta, chiếc đàn dương cầm của Diêu Tư, một cái trống cổ, cái gì cần có đều có! Hơn nữa vách tường lại đầy chữ viết loằng ngoằng, vừa nhìn là biết anh là một người rất có cá tính!
Noãn Noãn tròn xoe đôi mắt, trong ánh mắt lộ vẻ tò mò, đi qua đi lại, thấy bên kia có một chiếc xích đu, liền lộ vẻ háo hức, quay đầu nhìn thấy Lệ Ương, tươi cười: “Học trưởng, nơi này chính là căn cứ bị mật của anh sao?”
Triển lệ ương gật gật đầu, mỉm cười nhìn cô: “Thế nào? Nơi này không tồi chứ?
“Không tồi chút nào!” Trong lòng Noãn Noãn có chút vui thú, khen ngợi, ngồi lên chiếc xích đu: “Nhưng, anh làm thế nào mà tìm được nơi này vậy? Thật sự là một nơi rất tuyệt ! Em cũng muốn có một ngôi nhà như vầy!”
Nói đến nhà, nét tươi cười trên khuôn mặt Noãn Noãn nhất thời biến mất, ánh mắt cô lộ vẻ cô đơn, cô muốn có nhà, nhưng cô sớm đã chẳng còn nhà rồi!
Triển Lệ Ương nhìn thấy sự bi thương trên khuôn mặt nhỏ nhắn, liền đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc của cô, khẽ xoa, dừng lại phía sau lưng cô: “Nơi này về sau cũng sẽ là căn cứ bí mật của em, là nhà của em!”
“Thật sao?” Bỗng nhiên khuôn mặt Noãn Noãn trở nên tươi cười, đôi mắt to tròn lóe lên tia sáng hạnh phúc.
Triển lệ ương gật gật đầu, sau đó kéo cô tới ngồi lên ghế sô pha, cầm đàn ghi ta lên, nhìn cô nói: “Anh hát một bài, cho em nghe nhé!”
“Nhưng! học trưởng, tay của anh. . . . . .” ánh mắt của cô dừng lại trên cánh tay bị thương của anh, lo lắng .
Triển lệ ương nhún nhún vai, ra điều không sao cả, nói: “Không sao đâu!.”
Và cứ thế, nhẹ nhàng mà trào dâng cảm xúc, từng tiếng nhạc được tạo lên, lúc bay bổng, lúc lại trầm thấp. Liền ngay đó, anh cũng chầm chậm đứng lên, cất giọng hát.
Noãn Noãn trong khoảnh khắc bỗng say mê nhìn anh, khóe miệng hơi hơi nhếch lên. nghe giọng hát của anh tự nhiên trong lòng cô cảm thấy rất thoải mái, rất hạnh phúc, cô từ từ rơi vào mị lực của anh. . . . . .
Có thể cả đời được nghe anh hát, chính là điều hạnh phúc nhất đối với cô. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.