Ác Ma Tổng Tài – Mau Buông Mẹ Bé Nhỏ Ngốc Nghếch Của Bảo Bối Ra
Chương 107: Cuộc gặp gỡ bất ngờ ở phòng tắm(2)
Jea~Love
23/03/2016
“Cái gì?!”Đằng Tử Hạo nhất thời chân mày nhăn lại, “Tại sao Cậu chín lại ngủ trong phòng tắm ?!”
Ôn Noãn Noãn mơ hồ chuyện vừa xảy ra, lập tức kéo hắn cùng đi đến gian phòng của bọn họ, dừng lại ở phòng ngủ, chỉ vào phía phòng tắm, nói, “Tử Hạo, anh rể đang ở bên trong, anh tự vào đi!”
Đằng Tử Hạo nhìn ánh mắt cô trừng mắt to tròn, cũng rất muốn cười, thì ra là cô đang xấu hổ?
Lắc đầu, Đằng Tử Hạo liền đi vào, liền bắt gặp được một mỹ nam nằm trong bồn, chỉ tiếc mỹ nam kia nằm ở bồn tắm lớn vẫn không chút động đậy!
Nghi hoặc, hắn đi tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt Đằng Tại Hi, “Cậu Chín? Cậu Chín?”
Đằng Tại Hi đã hôn mê bất tỉnh, đương nhiên là không có bất kỳ phản ứng chút nào!
Đằng Tử Hạo càng thêm kinh ngạc hơn nữa, hướng Ôn Noãn Noãn ở bên ngoài lớn tiếng nói, “Noãn Noãn, em xác định cậu Chín đây chỉ là đang ngủ ư? Vì sao ngay cả một điểm phản ứng cũng không có?”
Ôn Noãn Noãn nghe vậy, liền theo phía cửa dò xét đi vào, nhỏ giọng nói, “Em cái gì cũng không biết a!”
Đánh chết cô cũng không muốn đem chuyện mới vừa rồi nói cho hắn biết!
Đằng Tử Hạo xoay đầu lại nhìn Đằng Tại Hi, thở dài một hơi, sau đó đỡ anh theo bồn tắm lớn đứng lên, Ôn Noãn Noãn không kịp tránh, lại một lần nữa bị cảnh đẹp trước mắt đập vào ánh nhìn, lập tức rủ xuống… Ah, đáng tiếc gương mặt đã sớm lại thêm một lần nữa ửng đỏ!
Đằng Tử Hạo đặt Đằng Tại Hi ở trên giường ổn định xong, liền đối Ôn Noãn Noãn đứng bên cạnh, nói, “Cậu Chín nhờ em chăm sóc, anh đi đây!”
Sau khi hắn rời đi, Ôn Noãn Noãn chần chừ không biết có nên hay không đi tới.
Thế nhưng đôi chân như là không chịu nghe lời, bước đến từ từ, đứng ở bên giường, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú, thở dài một hơi, nhỏ giọng nói, “Anh rể, xin lỗi, em không phải cố ý đánh anh ngất đâu a!”
Hôm nay xảy ra quá nhiều sự việc, làm cho cô không dám nằm ngủ bên cạnh anh, càng cảm thấy tư chất không có lá gan này!
Cô ôm chiếc gối cùng với một cái chăn, đi tới chiếc sofa dài kế bên, đặt gối lên trên, sau đó liền nằm xuống, toàn bộ thân thể đều co lại, nhìn giường lớn phía trước ngẩn người!
Đầu trống trơn, sau một hồi ngây ngốc, cô nhắm mắt lại, ép chính mình ngủ!
Mau ngủ, mau ngủ a! Cái gì cũng không muốn nghĩ!
Cô rất muốn ngủ, thế nhưng trong đầu cứ hiện lên cảnh tượng Đằng Tại Hi ném bể đồng hồ quả quýt cô đã tặng anh, như thước phim quay chậm, càng không ngừng xuất hiện, làm cho cô thế nào cũng không ngủ được!
Lần thứ hai mở mắt ra, đôi mắt đã không tự chủ hồng hồng, kinh ngạc nhìn anh.
Anh… Anh rể…
Sáng sớm hôm sau Đằng Tại Hi tỉnh dậy rất sớm, đầu nhất thời truyền đến từng cơn đau nhói, chân mày nhíu chặt lại, chậm rãi ngồi dậy.
Chết tiệt, vì sao đầu đau nhức như thế? Ngày hôm qua mặc dù là anh uống rượu say, thế nhưng cũng sẽ không đau như vậy a! Đây căn bản giống như là bị ai đó đánh!
Nhẹ nhàng bóp trán của mình, đau đớn nhất thời lại truyền đến, làm cho anh không dám lại chạm vào lần nữa, sắc mặt cũng thập phần khó coi!
Ánh mắt lơ đãng nhìn phía trước, trông thấy được tiểu nữ nhân kia đang cuộn mình trong chăn, nhớ lại chuyện ngày hôm qua, một trận uấn giận kéo đến, anh lạnh lùng trừng mắt cô.
Một lúc lâu, tâm vẫn là mềm lòng, thở dài một hơi, từ trên giường đứng lên, đi chân trần tới bên cạnh cô, trên cao nhìn xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngủ, không được, rất không muốn thừa nhận, thế nhưng lại vẫn như cũ cảm thán, khuôn mặt nhỏ nhắn khi cô ngủ thực sự quá đáng yêu!
Cẩn thận ôm lấy cô cùng chăn đang đắp, sau đó nhẹ nhàng đặt lên trên giường, đắp chăn lại cho cô, bỗng thấy tay cô dán băng urgo, tia sáng ở mắt chợt lóe ra, rồi nhanh chóng biến mất.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một lát, anh mới xoay người đi rửa mặt.
Ôn Noãn Noãn ngủ không được ngon, đêm qua hẳn phải khuya lắm mới ngủ lại được, cũng không biết ngủ bao lâu, hiện tại lo lắng mở mắt, vẻ mặt mờ mịt nhìn trần nhà.
Mất một hai giây cô mới tỉnh hẳn, lập tức ngồi lên, lúc này mới phát hiện mình thế nào lại ngủ ở trên giường, ngày hôm qua không phải ngủ ở trên ghế sofa sao?
Cô không để chính mình suy nghĩ nhiều, lập tức rửa mặt thay y phục mới đi ra sau hoa viên.
Khi cô đi tới đó thì Đằng Tử Hạo đã sớm ngồi xổm ở đó, chuyên tâm tìm vật gì đó.
Ôn Noãn Noãn lập tức đối với hắn gọi to, “Tử Hạo…”
Đằng Tử Hạo nâng mắt thấy cô, mỉm cười nói,
“Hây? Ngày hôm qua ngủ có ngon không? Cậu Chín chắc được chiếu cố rất tốt nhỉ?”
Hắn vừa nói như thế, Ôn Noãn Noãn bỗng nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua, sắc mặt trở nên ửng đỏ, xấu hổ trừng hắn liếc mắt một cái, liền đi qua một bên, tiếp tục việc tìm kiếm!
Đằng Tử Hạo nhìn sắc mặt cô đỏ lên, liền chế nhạo, “Nhìn bộ dạng này của em, ngày hôm qua cùng cậu Chín rất thoải mái đi!”
“Nói cái gì đó!” Ôn Noãn Noãn nhất thời hờn dỗi trừng hắn liếc mắt một cái, “Ngày hôm qua không có cái gì xảy ra a! Anh đừng có đoán bậy đoán bạ nha!”
Đằng Tử Hạo nghe vậy, nhất thời phá lên cười, “Ha ha! Nhìn em như vậy, em là hối hận vừa cảm thấy đáng tiếc à!”
“Cái gì đều không phải là có được hay không!” Ôn Noãn Noãn không muốn lại cùng hắn thảo luận vấn đề này, cúi đầu hết sức chuyên chú tìm, không hề để ý tới hắn nữa!
Thế nhưng Đằng Tử Hạo thực sự thật tò mò, hỏi, “Noãn Noãn, nói thật đi, em với cậu chín bây giờ còn cái gì chưa từng phát sinh? ! Hai người không phải đã ngủ cùng một chỗ rất lâu rồi sao? Chả nhẽ cậu chín lại nhẫn nhịn tốt như vậy sao?”
“Nha! Đằng Tử Hạo, anh đừng hỏi có được hay không! Em không thể trả lời!” khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Noãn Noãn đỏ bừng, hung hăng bứt nắm cỏ dại, tức giận ném mạnh sang bên!
Đằng Tử Hạo không chế nhạo cô nữa, biết cô rất tức giận, “Được rồi, anh không hỏi nữa, chúng ta cùng cố gắng tìm thôi, không phải em nói nó rất quan trọng sao?”
Vừa nói liền cùng cô tìm kiếm, nóng lòng tìm xung quanh, hy vọng có thể giúp cô tìm ra!
Ôn Noãn Noãn mắt liếc vẻ mặt thành thật của hắn một cái, thở dài một hơi, sau đó tiếp tục tìm kiếm, mỗi khắp ngõ ngách đều không buông tha, nhất định đem nửa miếng còn lại kia tìm trở về!
Chỉ là, hôm nay bỏ uổng công sức kiếm, căn bản là tìm không được nửa mảnh đồng hồ còn lại!
Tìm không được, thôi cũng không tìm nữa!
Ôn Noãn Noãn vô lực ngồi bệt xuống, khuôn mặt u sầu, nhìn trong tay một nửa mảnh đờ ra, vì sao không tìm được một nửa mảnh kia đâu?
Tìm kiếm khắp nơi, thế nhưng vẫn không tìm được, chẳng lẽ mất luôn rồi sao?
Lúc này Đằng Tử Hạo đi mua cơm trở về, đặt cơm lên trên đùi cô, hỏi, “Nhìn mặt em thế này, còn đang vất vả tìm nửa miếng kia sao? Không phải là không thấy sao? Sau này lại mua lại cái khác không được ư? Hơn nữa em không phải nói cậu Chín không thích sao? Nếu đã như vậy không nên còn muốn nó, sau này lại mua một món quà khác tặng cho cậu Chín không phải tốt hơn sao?”
Ôn Noãn Noãn nghe vậy, nhất thời thở dài một hơi, ý nghĩ kia căn bản là không được, tâm ý bị anh làm cho thương tổn, chẳng lẽ cô còn có thể mặt dày tặng anh quà lần nữa hay sao?
Mỗi một lần nhớ tới ánh mắt băng lãnh của anh, Ôn Noãn Noãn tâm lại đau, đau đến khó thở, nỗi đau chất chứa cùng một chỗ nghẹn ngào!
Đằng Tử Hạo không muốn nhìn cô khổ sở, lập tức nói sang chuyện khác, đổi chủ đề “Ngày kia không phải là đêm giáng sinh sao? Trường học có tổ chức tiệc khiêu vũ em không tham gia ư?”
“Tiệc khiêu vũ?” Ôn Noãn Noãn mắt nhìn thẳng hắn, “Cái đó không phải có bạn nhảy mới có thể tham gia sao? Em không có bạn nhảy, không đi đâu!”
Hơn nữa cô nhảy thế nào được, càng không muốn bị bêu xấu, cô còn muốn giữ lại lòng tự trọng cho mình!
“Vậy em có thể tìm cậu Chín làm bạn nhảy a, nhất định rất đẹp nha!” Đằng Tử Hạo cổ vũ cho cô, nhưng thật ra là hắn rất muốn biết cô đặt cậu Chín có trọng lượng như thế nào ở trong tim mình!
“Tìm anh rể?!” Ôn Noãn Noãn nhẹ giọng nỉ non, bỗng nhiên thở dài một hơi, nói, “Đây căn bản là chuyện không thể nào xảy ra đâu! Em mới ngốc lại muốn bị mất mặt!”
“Em chưa thử làm sao biết được!” Đằng Tử Hạo vẫn không ngừng thuyết phục cô, “Hơn nữa anh thấy cậu Chín rất để ý em a!”
Để ý cô? Đằng Tại Hi để ý cô lúc nào? Cô thế nào cũng không biết?
Nhớ tới Đằng Tại Hi trưng ra bộ mặt lãnh đạm, Ôn Noãn Noãn vẫn là thở dài, lắc đầu, “Nhưng mà em thực sự không có lòng tin, cũng không có năng lực!”
Được rồi, nhìn bộ dáng cô mệt mỏi như thế, Đằng Tử Hạo cũng không quấy rầy nữa, để cô tự mình yên tĩnh được rồi!
Buổi chiều, tiết học đầu tiên vừa mới bắt đầu, di động liền rung lên!
Ôn Noãn Noãn nhất thời cả kinh, nhìn lên trên bục liếc canh chừng thầy giáo, sau đó cẩn thận từng li từng tí đưa điện thoại di động lấy ra nhìn, nhất thời đôi mắt mở to, là tin nhắn từ 10086, cũng là tin nhắn của Triển Lệ Ương!
Mỗi một lần nhìn thấy số 10086 này, Ôn Noãn Noãn đều muốn cười hoan hỉ!
Liếc nhìn tin nhắn, Ôn Noãn Noãn cắn chặt môi dưới của mình, lần thứ hai canh chừng thầy trên bục giảng, có chút do dự!
Triển Lệ Ương nói hắn có chuyện tìm cô, bảo cô giờ tan học đứng ở cửa trường học chờ hắn.
Ôn Noãn Noãn có chút xao động, rất muốn biết hắn tìm mình có chuyện gì, thế nhưng lúc tan học cũng có người tới đón cô a, đâu có thể làm cho hắn ở cửa trường học chờ cô, hơn nữa hắn còn là ngôi sao nữa chứ!
Tắt tin nhắn đi, tự nói với mình không thể được, di động lại vang lên, lần này là trực tiếp bảo cô bây giờ đến phòng luyện tập ngay!
Ôn Noãn Noãn vô cùng kinh ngạc, lẽ nào hắn vẫn là đang luyện tập trong phòng ư?
Tìm cớ rời khỏi phòng học, Ôn Noãn Noãn lập tức chạy đi, hướng phòng luyện tập, vừa mở cửa ra, quả nhiên liền gặp được người nam nhân kia đang ôm cây đàn ghi-ta, vẻ mặt não nề, làm cho người ta nghe đều cảm thấy vừa uất hận vừa bi thương!
Lúc này, Triển Lệ Ương cũng thấy cô, liền mỉm cười, “Đến đây!”
Ôn Noãn Noãn đi tới trước mặt hắn, cười tươi, “Học trưởng, như thế nào lại nhàn rỗi như vậy chứ!”
Triển Lệ Ương nhất thời cười ha ha đứng lên, nhẹ nhàng nhéo nhéo gò má trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ giọng nói, “Em đã quên học trưởng anh bây giờ đang rất chán nản hay sao? Hiện tại không rảnh thì còn chờ tới khi nào mới được nhàn nhã đây?”
Ôn Noãn Noãn chu chu miệng, hỏi, “Vậy anh tìm em làm cái gì a?”
“Chẳng lẽ tìm em trêu đùa một chút cũng không được sao? Anh còn nhớ rõ em nói em muốn ở bên cạnh anh cơ mà, vì thế anh đang chờ em để tâm sự đây!”
Ôn Noãn Noãn nhất thời trợn mắt một cái, nói, “Cái gì nha! Đừng có nói bậy bạ chứ!”
“Ha ha, nói giỡn thôi mà! Đi thôi, chúng ta đi chơi!” Hắn vươn tay hướng Ôn Noãn Noãn, cánh tay giống như là đôi tay của thiên thần xinh đẹp vậy.
Ôn Noãn Noãn nhất thời nghiêng đầu nhìn hắn, nghi vấn nói, “Vậy anh muốn mang em đi đâu? Sáu giờ trưa em buộc phải về nhà rồi!”
Đằng Tại Hi đã vì cô mà sinh khí tức giận, cô không dám lại làm anh tức giận!
Triển Lệ Ương nhất thời nheo lại con ngươi đen, trầm giọng hỏi, “Đằng Tại Hi quy định?”
Ôn Noãn Noãn gật gật đầu, sau đó nói tiếp, “Anh ấy cũng là vì em, sợ em ở bên ngoài gặp nguy hiểm thôi!”
Cô cũng không biết vì sao chính mình lại bảo vệ Đằng Tại Hi, chỉ là không hy vọng người khác hiểu lầm anh, kỳ thực anh đối với mình cũng rất tốt!
“Vì thế em sẽ không đi với anh sao?” Đằng Tử Hạo nhất thời bất mãn bĩu môi, “Anh còn muốn cùng em đi chơi vui vẻ, kết quả là em cũng không muốn cùng anh vui chơi!”
“Em không có mà!” Ôn Noãn Noãn lập tức giải thích, “Em chỉ muốn nói là sáu giờ em phải về nhà mà thôi, hơn nữa giờ tan học còn phải ở cổng trường học chờ tài xế tới đón!”
“Haiz!” Triển Lệ Ương nhất thời thở dài, “Quả nhiên là Đằng Tại Hi vẫn quan trọng hơn phải không? Anh đang rất buồn, muốn em với anh đi chơi đều không thể rồi a!”
Nhìn vẻ mặt bi thương của Triển Lệ Ương, Ôn Noãn Noãn nhất thời rất áy náy, “Học trưởng, đừng như vậy mà! Em không phải là không muốn, mà là không thể a!”
Triển Lệ Ương nhìn vẻ mặt cô khẩn trương, nhất thời lộ ra dáng tươi cười, xoa xoa mái tóc của nàng, nhẹ giọng nói, “Cám ơn Noãn Noãn, anh biết em đã nỗ lực! Được rồi, như vậy cũng tốt đi! Khi nào em có thời gian thì đến căn cứ bí mật! Anh sẽ ở đó đợi em đến chơi!”
Ôn Noãn Noãn trả lời càng thêm ngọt ngào, “Được mà!”
Sau khi hắn rời đi, cô cũng lập tức trở về phòng học!
Đằng Tử Hạo có chút hồ nghi, chờ lâu như vậy cô mới trở về, chân mày không khỏi cau lại, trong lòng có dự cảm không tốt, như là sẽ có chuyện gì đó không hay phát sinh, làm cho hắn thở không nổi…
Ôn Noãn Noãn mơ hồ chuyện vừa xảy ra, lập tức kéo hắn cùng đi đến gian phòng của bọn họ, dừng lại ở phòng ngủ, chỉ vào phía phòng tắm, nói, “Tử Hạo, anh rể đang ở bên trong, anh tự vào đi!”
Đằng Tử Hạo nhìn ánh mắt cô trừng mắt to tròn, cũng rất muốn cười, thì ra là cô đang xấu hổ?
Lắc đầu, Đằng Tử Hạo liền đi vào, liền bắt gặp được một mỹ nam nằm trong bồn, chỉ tiếc mỹ nam kia nằm ở bồn tắm lớn vẫn không chút động đậy!
Nghi hoặc, hắn đi tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt Đằng Tại Hi, “Cậu Chín? Cậu Chín?”
Đằng Tại Hi đã hôn mê bất tỉnh, đương nhiên là không có bất kỳ phản ứng chút nào!
Đằng Tử Hạo càng thêm kinh ngạc hơn nữa, hướng Ôn Noãn Noãn ở bên ngoài lớn tiếng nói, “Noãn Noãn, em xác định cậu Chín đây chỉ là đang ngủ ư? Vì sao ngay cả một điểm phản ứng cũng không có?”
Ôn Noãn Noãn nghe vậy, liền theo phía cửa dò xét đi vào, nhỏ giọng nói, “Em cái gì cũng không biết a!”
Đánh chết cô cũng không muốn đem chuyện mới vừa rồi nói cho hắn biết!
Đằng Tử Hạo xoay đầu lại nhìn Đằng Tại Hi, thở dài một hơi, sau đó đỡ anh theo bồn tắm lớn đứng lên, Ôn Noãn Noãn không kịp tránh, lại một lần nữa bị cảnh đẹp trước mắt đập vào ánh nhìn, lập tức rủ xuống… Ah, đáng tiếc gương mặt đã sớm lại thêm một lần nữa ửng đỏ!
Đằng Tử Hạo đặt Đằng Tại Hi ở trên giường ổn định xong, liền đối Ôn Noãn Noãn đứng bên cạnh, nói, “Cậu Chín nhờ em chăm sóc, anh đi đây!”
Sau khi hắn rời đi, Ôn Noãn Noãn chần chừ không biết có nên hay không đi tới.
Thế nhưng đôi chân như là không chịu nghe lời, bước đến từ từ, đứng ở bên giường, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú, thở dài một hơi, nhỏ giọng nói, “Anh rể, xin lỗi, em không phải cố ý đánh anh ngất đâu a!”
Hôm nay xảy ra quá nhiều sự việc, làm cho cô không dám nằm ngủ bên cạnh anh, càng cảm thấy tư chất không có lá gan này!
Cô ôm chiếc gối cùng với một cái chăn, đi tới chiếc sofa dài kế bên, đặt gối lên trên, sau đó liền nằm xuống, toàn bộ thân thể đều co lại, nhìn giường lớn phía trước ngẩn người!
Đầu trống trơn, sau một hồi ngây ngốc, cô nhắm mắt lại, ép chính mình ngủ!
Mau ngủ, mau ngủ a! Cái gì cũng không muốn nghĩ!
Cô rất muốn ngủ, thế nhưng trong đầu cứ hiện lên cảnh tượng Đằng Tại Hi ném bể đồng hồ quả quýt cô đã tặng anh, như thước phim quay chậm, càng không ngừng xuất hiện, làm cho cô thế nào cũng không ngủ được!
Lần thứ hai mở mắt ra, đôi mắt đã không tự chủ hồng hồng, kinh ngạc nhìn anh.
Anh… Anh rể…
Sáng sớm hôm sau Đằng Tại Hi tỉnh dậy rất sớm, đầu nhất thời truyền đến từng cơn đau nhói, chân mày nhíu chặt lại, chậm rãi ngồi dậy.
Chết tiệt, vì sao đầu đau nhức như thế? Ngày hôm qua mặc dù là anh uống rượu say, thế nhưng cũng sẽ không đau như vậy a! Đây căn bản giống như là bị ai đó đánh!
Nhẹ nhàng bóp trán của mình, đau đớn nhất thời lại truyền đến, làm cho anh không dám lại chạm vào lần nữa, sắc mặt cũng thập phần khó coi!
Ánh mắt lơ đãng nhìn phía trước, trông thấy được tiểu nữ nhân kia đang cuộn mình trong chăn, nhớ lại chuyện ngày hôm qua, một trận uấn giận kéo đến, anh lạnh lùng trừng mắt cô.
Một lúc lâu, tâm vẫn là mềm lòng, thở dài một hơi, từ trên giường đứng lên, đi chân trần tới bên cạnh cô, trên cao nhìn xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngủ, không được, rất không muốn thừa nhận, thế nhưng lại vẫn như cũ cảm thán, khuôn mặt nhỏ nhắn khi cô ngủ thực sự quá đáng yêu!
Cẩn thận ôm lấy cô cùng chăn đang đắp, sau đó nhẹ nhàng đặt lên trên giường, đắp chăn lại cho cô, bỗng thấy tay cô dán băng urgo, tia sáng ở mắt chợt lóe ra, rồi nhanh chóng biến mất.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một lát, anh mới xoay người đi rửa mặt.
Ôn Noãn Noãn ngủ không được ngon, đêm qua hẳn phải khuya lắm mới ngủ lại được, cũng không biết ngủ bao lâu, hiện tại lo lắng mở mắt, vẻ mặt mờ mịt nhìn trần nhà.
Mất một hai giây cô mới tỉnh hẳn, lập tức ngồi lên, lúc này mới phát hiện mình thế nào lại ngủ ở trên giường, ngày hôm qua không phải ngủ ở trên ghế sofa sao?
Cô không để chính mình suy nghĩ nhiều, lập tức rửa mặt thay y phục mới đi ra sau hoa viên.
Khi cô đi tới đó thì Đằng Tử Hạo đã sớm ngồi xổm ở đó, chuyên tâm tìm vật gì đó.
Ôn Noãn Noãn lập tức đối với hắn gọi to, “Tử Hạo…”
Đằng Tử Hạo nâng mắt thấy cô, mỉm cười nói,
“Hây? Ngày hôm qua ngủ có ngon không? Cậu Chín chắc được chiếu cố rất tốt nhỉ?”
Hắn vừa nói như thế, Ôn Noãn Noãn bỗng nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua, sắc mặt trở nên ửng đỏ, xấu hổ trừng hắn liếc mắt một cái, liền đi qua một bên, tiếp tục việc tìm kiếm!
Đằng Tử Hạo nhìn sắc mặt cô đỏ lên, liền chế nhạo, “Nhìn bộ dạng này của em, ngày hôm qua cùng cậu Chín rất thoải mái đi!”
“Nói cái gì đó!” Ôn Noãn Noãn nhất thời hờn dỗi trừng hắn liếc mắt một cái, “Ngày hôm qua không có cái gì xảy ra a! Anh đừng có đoán bậy đoán bạ nha!”
Đằng Tử Hạo nghe vậy, nhất thời phá lên cười, “Ha ha! Nhìn em như vậy, em là hối hận vừa cảm thấy đáng tiếc à!”
“Cái gì đều không phải là có được hay không!” Ôn Noãn Noãn không muốn lại cùng hắn thảo luận vấn đề này, cúi đầu hết sức chuyên chú tìm, không hề để ý tới hắn nữa!
Thế nhưng Đằng Tử Hạo thực sự thật tò mò, hỏi, “Noãn Noãn, nói thật đi, em với cậu chín bây giờ còn cái gì chưa từng phát sinh? ! Hai người không phải đã ngủ cùng một chỗ rất lâu rồi sao? Chả nhẽ cậu chín lại nhẫn nhịn tốt như vậy sao?”
“Nha! Đằng Tử Hạo, anh đừng hỏi có được hay không! Em không thể trả lời!” khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Noãn Noãn đỏ bừng, hung hăng bứt nắm cỏ dại, tức giận ném mạnh sang bên!
Đằng Tử Hạo không chế nhạo cô nữa, biết cô rất tức giận, “Được rồi, anh không hỏi nữa, chúng ta cùng cố gắng tìm thôi, không phải em nói nó rất quan trọng sao?”
Vừa nói liền cùng cô tìm kiếm, nóng lòng tìm xung quanh, hy vọng có thể giúp cô tìm ra!
Ôn Noãn Noãn mắt liếc vẻ mặt thành thật của hắn một cái, thở dài một hơi, sau đó tiếp tục tìm kiếm, mỗi khắp ngõ ngách đều không buông tha, nhất định đem nửa miếng còn lại kia tìm trở về!
Chỉ là, hôm nay bỏ uổng công sức kiếm, căn bản là tìm không được nửa mảnh đồng hồ còn lại!
Tìm không được, thôi cũng không tìm nữa!
Ôn Noãn Noãn vô lực ngồi bệt xuống, khuôn mặt u sầu, nhìn trong tay một nửa mảnh đờ ra, vì sao không tìm được một nửa mảnh kia đâu?
Tìm kiếm khắp nơi, thế nhưng vẫn không tìm được, chẳng lẽ mất luôn rồi sao?
Lúc này Đằng Tử Hạo đi mua cơm trở về, đặt cơm lên trên đùi cô, hỏi, “Nhìn mặt em thế này, còn đang vất vả tìm nửa miếng kia sao? Không phải là không thấy sao? Sau này lại mua lại cái khác không được ư? Hơn nữa em không phải nói cậu Chín không thích sao? Nếu đã như vậy không nên còn muốn nó, sau này lại mua một món quà khác tặng cho cậu Chín không phải tốt hơn sao?”
Ôn Noãn Noãn nghe vậy, nhất thời thở dài một hơi, ý nghĩ kia căn bản là không được, tâm ý bị anh làm cho thương tổn, chẳng lẽ cô còn có thể mặt dày tặng anh quà lần nữa hay sao?
Mỗi một lần nhớ tới ánh mắt băng lãnh của anh, Ôn Noãn Noãn tâm lại đau, đau đến khó thở, nỗi đau chất chứa cùng một chỗ nghẹn ngào!
Đằng Tử Hạo không muốn nhìn cô khổ sở, lập tức nói sang chuyện khác, đổi chủ đề “Ngày kia không phải là đêm giáng sinh sao? Trường học có tổ chức tiệc khiêu vũ em không tham gia ư?”
“Tiệc khiêu vũ?” Ôn Noãn Noãn mắt nhìn thẳng hắn, “Cái đó không phải có bạn nhảy mới có thể tham gia sao? Em không có bạn nhảy, không đi đâu!”
Hơn nữa cô nhảy thế nào được, càng không muốn bị bêu xấu, cô còn muốn giữ lại lòng tự trọng cho mình!
“Vậy em có thể tìm cậu Chín làm bạn nhảy a, nhất định rất đẹp nha!” Đằng Tử Hạo cổ vũ cho cô, nhưng thật ra là hắn rất muốn biết cô đặt cậu Chín có trọng lượng như thế nào ở trong tim mình!
“Tìm anh rể?!” Ôn Noãn Noãn nhẹ giọng nỉ non, bỗng nhiên thở dài một hơi, nói, “Đây căn bản là chuyện không thể nào xảy ra đâu! Em mới ngốc lại muốn bị mất mặt!”
“Em chưa thử làm sao biết được!” Đằng Tử Hạo vẫn không ngừng thuyết phục cô, “Hơn nữa anh thấy cậu Chín rất để ý em a!”
Để ý cô? Đằng Tại Hi để ý cô lúc nào? Cô thế nào cũng không biết?
Nhớ tới Đằng Tại Hi trưng ra bộ mặt lãnh đạm, Ôn Noãn Noãn vẫn là thở dài, lắc đầu, “Nhưng mà em thực sự không có lòng tin, cũng không có năng lực!”
Được rồi, nhìn bộ dáng cô mệt mỏi như thế, Đằng Tử Hạo cũng không quấy rầy nữa, để cô tự mình yên tĩnh được rồi!
Buổi chiều, tiết học đầu tiên vừa mới bắt đầu, di động liền rung lên!
Ôn Noãn Noãn nhất thời cả kinh, nhìn lên trên bục liếc canh chừng thầy giáo, sau đó cẩn thận từng li từng tí đưa điện thoại di động lấy ra nhìn, nhất thời đôi mắt mở to, là tin nhắn từ 10086, cũng là tin nhắn của Triển Lệ Ương!
Mỗi một lần nhìn thấy số 10086 này, Ôn Noãn Noãn đều muốn cười hoan hỉ!
Liếc nhìn tin nhắn, Ôn Noãn Noãn cắn chặt môi dưới của mình, lần thứ hai canh chừng thầy trên bục giảng, có chút do dự!
Triển Lệ Ương nói hắn có chuyện tìm cô, bảo cô giờ tan học đứng ở cửa trường học chờ hắn.
Ôn Noãn Noãn có chút xao động, rất muốn biết hắn tìm mình có chuyện gì, thế nhưng lúc tan học cũng có người tới đón cô a, đâu có thể làm cho hắn ở cửa trường học chờ cô, hơn nữa hắn còn là ngôi sao nữa chứ!
Tắt tin nhắn đi, tự nói với mình không thể được, di động lại vang lên, lần này là trực tiếp bảo cô bây giờ đến phòng luyện tập ngay!
Ôn Noãn Noãn vô cùng kinh ngạc, lẽ nào hắn vẫn là đang luyện tập trong phòng ư?
Tìm cớ rời khỏi phòng học, Ôn Noãn Noãn lập tức chạy đi, hướng phòng luyện tập, vừa mở cửa ra, quả nhiên liền gặp được người nam nhân kia đang ôm cây đàn ghi-ta, vẻ mặt não nề, làm cho người ta nghe đều cảm thấy vừa uất hận vừa bi thương!
Lúc này, Triển Lệ Ương cũng thấy cô, liền mỉm cười, “Đến đây!”
Ôn Noãn Noãn đi tới trước mặt hắn, cười tươi, “Học trưởng, như thế nào lại nhàn rỗi như vậy chứ!”
Triển Lệ Ương nhất thời cười ha ha đứng lên, nhẹ nhàng nhéo nhéo gò má trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ giọng nói, “Em đã quên học trưởng anh bây giờ đang rất chán nản hay sao? Hiện tại không rảnh thì còn chờ tới khi nào mới được nhàn nhã đây?”
Ôn Noãn Noãn chu chu miệng, hỏi, “Vậy anh tìm em làm cái gì a?”
“Chẳng lẽ tìm em trêu đùa một chút cũng không được sao? Anh còn nhớ rõ em nói em muốn ở bên cạnh anh cơ mà, vì thế anh đang chờ em để tâm sự đây!”
Ôn Noãn Noãn nhất thời trợn mắt một cái, nói, “Cái gì nha! Đừng có nói bậy bạ chứ!”
“Ha ha, nói giỡn thôi mà! Đi thôi, chúng ta đi chơi!” Hắn vươn tay hướng Ôn Noãn Noãn, cánh tay giống như là đôi tay của thiên thần xinh đẹp vậy.
Ôn Noãn Noãn nhất thời nghiêng đầu nhìn hắn, nghi vấn nói, “Vậy anh muốn mang em đi đâu? Sáu giờ trưa em buộc phải về nhà rồi!”
Đằng Tại Hi đã vì cô mà sinh khí tức giận, cô không dám lại làm anh tức giận!
Triển Lệ Ương nhất thời nheo lại con ngươi đen, trầm giọng hỏi, “Đằng Tại Hi quy định?”
Ôn Noãn Noãn gật gật đầu, sau đó nói tiếp, “Anh ấy cũng là vì em, sợ em ở bên ngoài gặp nguy hiểm thôi!”
Cô cũng không biết vì sao chính mình lại bảo vệ Đằng Tại Hi, chỉ là không hy vọng người khác hiểu lầm anh, kỳ thực anh đối với mình cũng rất tốt!
“Vì thế em sẽ không đi với anh sao?” Đằng Tử Hạo nhất thời bất mãn bĩu môi, “Anh còn muốn cùng em đi chơi vui vẻ, kết quả là em cũng không muốn cùng anh vui chơi!”
“Em không có mà!” Ôn Noãn Noãn lập tức giải thích, “Em chỉ muốn nói là sáu giờ em phải về nhà mà thôi, hơn nữa giờ tan học còn phải ở cổng trường học chờ tài xế tới đón!”
“Haiz!” Triển Lệ Ương nhất thời thở dài, “Quả nhiên là Đằng Tại Hi vẫn quan trọng hơn phải không? Anh đang rất buồn, muốn em với anh đi chơi đều không thể rồi a!”
Nhìn vẻ mặt bi thương của Triển Lệ Ương, Ôn Noãn Noãn nhất thời rất áy náy, “Học trưởng, đừng như vậy mà! Em không phải là không muốn, mà là không thể a!”
Triển Lệ Ương nhìn vẻ mặt cô khẩn trương, nhất thời lộ ra dáng tươi cười, xoa xoa mái tóc của nàng, nhẹ giọng nói, “Cám ơn Noãn Noãn, anh biết em đã nỗ lực! Được rồi, như vậy cũng tốt đi! Khi nào em có thời gian thì đến căn cứ bí mật! Anh sẽ ở đó đợi em đến chơi!”
Ôn Noãn Noãn trả lời càng thêm ngọt ngào, “Được mà!”
Sau khi hắn rời đi, cô cũng lập tức trở về phòng học!
Đằng Tử Hạo có chút hồ nghi, chờ lâu như vậy cô mới trở về, chân mày không khỏi cau lại, trong lòng có dự cảm không tốt, như là sẽ có chuyện gì đó không hay phát sinh, làm cho hắn thở không nổi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.