Ác Ma Tổng Tài – Mau Buông Mẹ Bé Nhỏ Ngốc Nghếch Của Bảo Bối Ra
Chương 5: ĐẰNG TIÊN SINH TÔI CẦU XIN ÔNG
Jea~Love
23/01/2016
Đằng Tại Hi bất chợt nhìn vào gương mặt
của Ôn bảo bối cười tủm tỉm, nhưng sâu thẳm trong con mắt hắn phát ra
những tia sáng lạnh lẽo chết người, sự lạnh lùng đó khiến cho người khác không tài nào đoán được đến tột cùng hắn ta đang nghĩ gì.
Đột nhiên, đôi mắt băng lạnh đó chuyển
sang nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của Noãn Noãn, trên môi lộ ra nụ
cười đùa bỡn nói “ lại muốn giở trò xảo trá gì đây?”
Ôn Noãn Noãn nhất thời nghẹn lời, lập
tức cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn nữa, sự châm chọc trong ánh
mắt lẫn lời nói của Đằng Tại Hi khiến nàng cảm thấy bị tổn thương.
Sớm biết rõ ông ta sẽ không quan tâm
chuyện của nàng, nhưng chị gái là người phụ nữ của ông ta đó là sự thật
không phải xảo trá. Hơn nữa, việc nàng tới tìm ông ta không liên quan
tới chị gái, cũng không phải do chị gái dặn dò. Thế sao ông ta lại bảo
nàng giở trò xảo trá cơ chứ?
Đằng Tại Hi khoanh tay ngạo nghễ nhìn
thẳng vào đôi mắt đỏ hồng như tiểu bạch thỏ của Noãn Noãn, nhếch mép
cười lạnh rồi nói tiếp “Nếu không còn chuyện gì nữa, thì hãy mang đồ vật của mình rồi rời khỏi đây đi, cả đời này tôi không bao giờ muốn nhìn
thấy cô lẫn cái đồ vật đang đeo bám tôi đây nữa”.
Đằng Tại Hi nói xong, nhanh nhẹn đi
lướt qua người Noãn Noãn. Noãn Noãn không biết lấy dũng khí từ đâu ra,
đột nhiên đưa bàn tay non nớt nắm chặt lấy vạt áo của Đằng Tại Hi, mặt
vẫn cúi gằm như cũ không dám ngẩng lên.
Đôi môi hồng khẽ cắn chặt vào nhau, dùng giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve, Noãn Noãn nài nỉ “ Đằng tiên sinh, tôi cầu xin ông”.
Đằng Tại Hi không hiểu nàng muốn nói cái gì, lại thấy nàng mãi cúi gằm mặt, nên giọng điệu càng thêm lạnh lùng, “Buông tay ra”.
Ôn Noãn Noãn vội vã rụt tay lại, hai
bàn tay nắm chặt nổi gân xanh, giọng nói kèm theo những tiếng khóc nức
nở, “Đằng tiên sinh, tôi cầu xin ông, hãy đưa bảo bối về nhà ông đi mà. Dù thế nào đi nữa, bảo bối vẫn là con cháu nhà họ Đằng cơ mà….” (Lạnh
lùng quá nhưng Meo thích).
Nàng không quan tâm tới mình sẽ ra sao
nhưng nàng muốn bảo bối được hạnh phúc. Muốn bảo bối hạnh phúc thì chỉ
có thể đến ở tại Đằng gia, đi theo nàng sẽ phải chịu đói, chịu khổ, nàng không muốn chút nào.
Đằng Tại Hi trầm mặt nhìn người con gái
đang cố sức lấy hết can đảm nắm chặt lấy áo mình, nhìn quần áo cô gái
thì có lẽ vẫn còn là học sinh, vóc người gầy nhẳng như cây đậu cô –ve,
căn bản là vẫn chưa dậy thì, rõ ràng vẫn chỉ là một con nhóc mà thôi,
dám kéo áo của hắn, còn kêu hắn hãy thu giữ đứa nhóc kia, tiểu bạch thỏ
thật can đảm.
“Cô tên gì?” Đằng Tại Hi đột nhiên mở miệng hỏi chuyện!
Ôn Noãn Noãn ngây ngốc sửng sốt trong vài giây, rồi không tự chủ bất giác nói ra tên của mình “Tên tôi là Ôn Noãn Noãn”.
Lúc này, Đằng Tại Hi liếc mắt nhìn đám
người lộn nhộn lắm chuyện xung quanh, sắc mặt lập tức trở nên tồi tệ,
quay qua chú tài xế ra lệnh “nếu ngày mai việc này bị đăng trên báo, tôi sẽ hỏi chú đó”.
Ý tứ thật đơn giản, chính là muốn chú tài xế ngay lập tức phong tỏa tin tức về cô gái và đứa bé.
“Muốn tôi thu đứa bé này thì hãy mau đi theo” Đằng Tại Hi nói xong những lời này thì bỏ đi ngay.
Sự việc biến chuyển quá nhanh, Noãn Noãn vẫn ngốc nghếch sửng sốt như vậy, nhưng cũng hiểu được mình cần làm gì, vội ôm bảo bối đi theo Đằng Tại Hi, thế nhưng đúng lúc này cổ chân lại
đau nhói không cách nào đứng lên được, lại ngồi bệt xuống đất.
“Dì ơi, dì bị làm sao vậy?”
Bảo bối lo lắng hỏi han Noãn Noãn, vài giây sau đó, nàng nhanh chóng được một vòng táy ấm nóng bế lên ôm vào lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.