Ác Ma Tổng Tài – Mau Buông Mẹ Bé Nhỏ Ngốc Nghếch Của Bảo Bối Ra
Chương 65: Em có muốn đi cùng anh không?
Jea~Love
17/03/2016
Từ sau khi Triển Lệ Ương rời khỏi học viện Duy Lợi Á, trên khuôn mặt những học sinh nữ của trường đều không còn nét tươi cười nữa, tất cả cùng chung một mong đợi là một ngày nào đó anh sẽ quay trở về.
Noãn Noãn cũng không còn được gặp Triển Lệ Ương, vào giờ nghỉ trưa cũng không còn được nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ phòng luyện tập nữa, càng không còn người nói với cô rằng người ta thích được ngồi ăn cùng cô.
Từ đó đến nay, cô cũng chưa từng đi đến căn cứ bí mật, bởi vì Noãn Noãn sợ sẽ gặp phải tình cảnh như lần cuối cùng cô tới đó!
Vào giờ tan học, Đằng Tử Hạo có chuyện gì đó nên đã xin phép đi về sớm rồi.
Mọi người đếu túm tụm lại nói chuyện vui vẻ chỉ riêng mình Noãn Noãn ngồi thui thủi một mình, cô đơn!
Ở đây Noãn Noãn không có bạn bè, hơn nữa ở trường học này toàn là con nhà đại gia nên dù cô có muốn kết bạn cũng khó mà tìm được một người đồng ý kết bạn với cô.
Đằng Tại Hi mua cho Noãn Noãn một chiếc di động, bên trong cũng chỉ có mỗi số điện thoại của anh cùng số của tài xế lái xe, là người luôn chở cô đi học và đón cô về nhà.
Đằng Tại Hi nói với cô, tuyệt đối không được cho ai khác biết số của cô, anh nói nếu cô không nghe lời anh thì cô sẽ bị anh nghiêm khắc trừng phạt.
Cho dù không biết Tại Hi sẽ trừng phạt mình như thế nào, Noãn Noãn cũng không có hứng thú để thử.
Vừa rồi khi nghe điện thoại của tài xế lái xe, nói là sẽ tới đón cô muộn một chút, vậy nên bây giờ cô đang phải chán nản đứng chờ trước cổng trường .
Đột nhiên, một chiếc xe máy màu đen xuất hiện trước cổng trường sau đó dừng lại trước mặt Noãn Noãn!
Noãn Noãn ngạc nhiên mở to đôi mắt, nghiêng đầu nhìn thấy một anh chàng mặc toàn đồ đen đang đứng trước mặt cô, Noãn Noãn tự hỏi, anh ta là ai vậy?
Anh chàng mặc đồ đen liền gỡ mũ bảo hiểm trên đầu xuống, mỉm cười nhìn Noãn Noãn, hỏi thăm: “Chào em, Noãn Noãn, đã lâu không gặp!“
“Học, học trưởng?” Noãn Noãn thật không ngờ mình còn có thể nhìn thấy Triển Lệ Ương, hơn thế anh còn đang đứng trước mặt của cô nữa.
Triển Lệ Ương xuất hiện, lập tức khiến cho mọi người một trận nhốn nháo ồn ào, mọi người ở phía sau đều chạy đến vây quanh hai người họ.
Triển Lệ Ương nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu của Noãn Noãn, ra vẻ hơi buồn,hỏi cô: “Sao em không đến chỗ căn cứ bí mật của chúng ta?? Anh vừa rời khỏi học viện mà em đã nhanh chóng quên anh như vậy sao ?“
” Em đâu có quên học trưởng!” Noãn Noãn ra sức lắc đầu, trên mặt phơi phới, tươi cười, đột nhiên lại nghĩ tới ngày đó nhìn thấy cô gái xinh đẹp ở trong căn cứ bí mật thì nụ cười trên khuôn mặt nhanh chóng biến mất, sắc mặt buồn bã: “Em chỉ sợ học trưởng quên em rồi thôi!“
Nơi đó đâu phải là nhà của cô, thực ra, nơi đó sớm đã có nữ chủ nhân rồi !
“Anh làm sao mà quên em được! Noãn Noãn ngốc nghếch ạ!” Triển Lệ Ương đưa tay lên véo nhẹ hai mà Noãn Noãn: “Em có muốn đi cùng anh không?“
Noãn Noãn ngước đầu lên nhìn Lệ Ương: “Đi đâu vậy anh?“
“Đương nhiên là đi tới căn cứ bí mật của chúng ta!“
Noãn Noãn vốn không thể đi cùng Lệ Ương, bởi vì, lát nữa nếu tái xế lái xe đến đón mà không thấy cô nhất định sẽ gọi cho Đằng Tại Hi, như vậy Đằng Tại Hi nhất định sẽ rất tức giận!
Rõ ràng biết trước hậu quả sẽ thế nào, nhưng Noãn Noãn vẫn đưa tay cho Triển Lệ Ương, ngồi lên xe của anh, cùng nhau hướng đến căn cứ bí mật!
Bởi vì chỉ khi được ở bên cạnh Triển Lệ Ương, Noãn Noãn mới cảm thấy hạnh phúc thực sự, hơn nữa điều cô mong muốn nhất trong cuộc đời của mình là có được một hạnh phúc thực sự!
Người tài xế lái xe đến đón Noãn Noãn vừa đi tới học viện Duy Lợi Á đúng lúc gặp Noãn Noãn và Triển Lệ Ương đi ra khỏi học viện.
Anh tài xế kinh ngạc, cùng sợ hãi lập tức gọi điện báo cho Đằng Tại Hi, vì sợ bị trách cứ!
Đằng Tại Hi nghe vậy, sắc mặt nhất thời trở nên xanh mét, lập tức gọi điện cho Noãn Noãn, nhưng không ai nhấc máy!
Đằng Tại Hi tức giận tột cùng cầm điện thoại trên tay ném mạnh xuống đất vỡ tan tành, sắc mặt càng lúc càng u ám, ánh mắt dị thường, lạnh băng như thể giết chết người chỉ bằng một ánh nhìn, đột nhiên cười lạnh lên
Noãn Noãn cũng không còn được gặp Triển Lệ Ương, vào giờ nghỉ trưa cũng không còn được nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ phòng luyện tập nữa, càng không còn người nói với cô rằng người ta thích được ngồi ăn cùng cô.
Từ đó đến nay, cô cũng chưa từng đi đến căn cứ bí mật, bởi vì Noãn Noãn sợ sẽ gặp phải tình cảnh như lần cuối cùng cô tới đó!
Vào giờ tan học, Đằng Tử Hạo có chuyện gì đó nên đã xin phép đi về sớm rồi.
Mọi người đếu túm tụm lại nói chuyện vui vẻ chỉ riêng mình Noãn Noãn ngồi thui thủi một mình, cô đơn!
Ở đây Noãn Noãn không có bạn bè, hơn nữa ở trường học này toàn là con nhà đại gia nên dù cô có muốn kết bạn cũng khó mà tìm được một người đồng ý kết bạn với cô.
Đằng Tại Hi mua cho Noãn Noãn một chiếc di động, bên trong cũng chỉ có mỗi số điện thoại của anh cùng số của tài xế lái xe, là người luôn chở cô đi học và đón cô về nhà.
Đằng Tại Hi nói với cô, tuyệt đối không được cho ai khác biết số của cô, anh nói nếu cô không nghe lời anh thì cô sẽ bị anh nghiêm khắc trừng phạt.
Cho dù không biết Tại Hi sẽ trừng phạt mình như thế nào, Noãn Noãn cũng không có hứng thú để thử.
Vừa rồi khi nghe điện thoại của tài xế lái xe, nói là sẽ tới đón cô muộn một chút, vậy nên bây giờ cô đang phải chán nản đứng chờ trước cổng trường .
Đột nhiên, một chiếc xe máy màu đen xuất hiện trước cổng trường sau đó dừng lại trước mặt Noãn Noãn!
Noãn Noãn ngạc nhiên mở to đôi mắt, nghiêng đầu nhìn thấy một anh chàng mặc toàn đồ đen đang đứng trước mặt cô, Noãn Noãn tự hỏi, anh ta là ai vậy?
Anh chàng mặc đồ đen liền gỡ mũ bảo hiểm trên đầu xuống, mỉm cười nhìn Noãn Noãn, hỏi thăm: “Chào em, Noãn Noãn, đã lâu không gặp!“
“Học, học trưởng?” Noãn Noãn thật không ngờ mình còn có thể nhìn thấy Triển Lệ Ương, hơn thế anh còn đang đứng trước mặt của cô nữa.
Triển Lệ Ương xuất hiện, lập tức khiến cho mọi người một trận nhốn nháo ồn ào, mọi người ở phía sau đều chạy đến vây quanh hai người họ.
Triển Lệ Ương nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu của Noãn Noãn, ra vẻ hơi buồn,hỏi cô: “Sao em không đến chỗ căn cứ bí mật của chúng ta?? Anh vừa rời khỏi học viện mà em đã nhanh chóng quên anh như vậy sao ?“
” Em đâu có quên học trưởng!” Noãn Noãn ra sức lắc đầu, trên mặt phơi phới, tươi cười, đột nhiên lại nghĩ tới ngày đó nhìn thấy cô gái xinh đẹp ở trong căn cứ bí mật thì nụ cười trên khuôn mặt nhanh chóng biến mất, sắc mặt buồn bã: “Em chỉ sợ học trưởng quên em rồi thôi!“
Nơi đó đâu phải là nhà của cô, thực ra, nơi đó sớm đã có nữ chủ nhân rồi !
“Anh làm sao mà quên em được! Noãn Noãn ngốc nghếch ạ!” Triển Lệ Ương đưa tay lên véo nhẹ hai mà Noãn Noãn: “Em có muốn đi cùng anh không?“
Noãn Noãn ngước đầu lên nhìn Lệ Ương: “Đi đâu vậy anh?“
“Đương nhiên là đi tới căn cứ bí mật của chúng ta!“
Noãn Noãn vốn không thể đi cùng Lệ Ương, bởi vì, lát nữa nếu tái xế lái xe đến đón mà không thấy cô nhất định sẽ gọi cho Đằng Tại Hi, như vậy Đằng Tại Hi nhất định sẽ rất tức giận!
Rõ ràng biết trước hậu quả sẽ thế nào, nhưng Noãn Noãn vẫn đưa tay cho Triển Lệ Ương, ngồi lên xe của anh, cùng nhau hướng đến căn cứ bí mật!
Bởi vì chỉ khi được ở bên cạnh Triển Lệ Ương, Noãn Noãn mới cảm thấy hạnh phúc thực sự, hơn nữa điều cô mong muốn nhất trong cuộc đời của mình là có được một hạnh phúc thực sự!
Người tài xế lái xe đến đón Noãn Noãn vừa đi tới học viện Duy Lợi Á đúng lúc gặp Noãn Noãn và Triển Lệ Ương đi ra khỏi học viện.
Anh tài xế kinh ngạc, cùng sợ hãi lập tức gọi điện báo cho Đằng Tại Hi, vì sợ bị trách cứ!
Đằng Tại Hi nghe vậy, sắc mặt nhất thời trở nên xanh mét, lập tức gọi điện cho Noãn Noãn, nhưng không ai nhấc máy!
Đằng Tại Hi tức giận tột cùng cầm điện thoại trên tay ném mạnh xuống đất vỡ tan tành, sắc mặt càng lúc càng u ám, ánh mắt dị thường, lạnh băng như thể giết chết người chỉ bằng một ánh nhìn, đột nhiên cười lạnh lên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.