Ác Ma Tổng Tài – Mau Buông Mẹ Bé Nhỏ Ngốc Nghếch Của Bảo Bối Ra
Chương 26: HAI CON ĐƯỜNG ĐỂ LỰA CHỌN
Jea~Love
15/02/2016
Đằng Tử Kỳ liếc mắt nhìn Noãn Noãn đang quỳ trên mặt đất, nheo mắt một cái rồi đi vào, đến trước mặt cô chủ nhiệm “Xin chào cô, tôi là người nhà của Ôn Noãn Noãn”.
Cô chủ nhiệm nghe vậy, nhất thời buông rơi cuốn sổ công tác trong tay, gương mặt đỏ ửng, cho dù là phụ nữ đã kết hôn đi chăng nữa, nhưng đối diện với cực phẩm trong giới nam nhân như Tử Kỳ cũng không tránh khỏi cảm giác thèm nhỏ giãi.
Đằng tử kỳ nhìn biển tên trên áo cô giáo nói “Xin lỗi tôi có thể mang em nó về nhà được chưa? Chúng tôi không có thời gian”.
Cô chủ nhiệm lúc này mới khôi phục tinh thần, kêu Noãn Noãn lại gần, lên giọng quở trách “ Kỳ thực ngày hôm nay tôi cũng không muốn làm mọi chuyện trở nên rắc rối làm gì, nhưng học sinh Ôn Noãn Noãn vừa mới chuyển trường đến đã ngang nhiên bỏ trốn nguyên tất cả các tiết của buổi chiều, cho nên tôi không thể không gọi người giám hộ của em ấy để nói chuyện được”.
Noãn Noãn vừa hối hận vừa xấu hổ nên không dám ngẩng mặt lên nhìn ai.
Bây giờ, Triển Lệ Ương đang ở đây, mà Đằng Tử Kỳ cũng đang ở đây, nàng còn mặt mũi nào mà ngẩng lên nữa.
Đằng Tử Kỳ nghe vậy, con ngươi đen hiện lên sự ngờ vực khó hiểu, quay đầu nhìn Ôn Noãn Noãn, nói, “Noãn Noãn, buổi chiều nay em đã đi đâu? Vì sao trốn học?”
Ôn Noãn Noãn cắn cắn môi dưới, giương mắt liếc mắt nhìn Tử Kỳ, sau đó lại đưa mắt liếc nhìn về phía Triển Lệ Ương, mà Triển Lệ Ương lúc này cũng đang liếc mắt nhìn nàng, trong khoảng thời gian hai người liếc nhìn nhau, Ôn Noãn Noãn lập tức hựu cúi đầu, nhẹ giọng nỉ non, ” em xin lỗi!”.
Nếu nàng nói nàng là vì đi ngắm nhìn một nam sinh mà nghỉ học liệu anh ấy có tức giận điên lên không? Cho dù tới tận bây giờ anh ấy vẫn luôn tươi cười với nàng nhưng không thể nói trước được điều gì.
Đằng Tử Kỳ mỉm cười, vô cùng thân thiết dịu dàng vuốt mái tóc của nàng, sau đó nói với cô chủ nhiệm “Cô giáo, hãy niệm tình Noãn Noãn vi phạm lần đầu mà bỏ qua cho em nó, sau này Noãn Noãn sẽ không bao giờ làm như vậy nữa đâu”.
Nghe lời Tử Kỳ nói, cô chủ nhiệm cũng không có gì phản bác, gật đầu, nhìn bọn họ dần đi xa khỏi phòng giáo dục.
Đằng Tử Kỳ lôi tay nàng đi, mỗi bước đều rất dài khiến Noãn Noãn không cách nào đuổi kịp, ngẩng đầu nhìn theo bóng Tử Kỳ, nàng nhỏ nhẹ nói, “Tử Kỳ à, chuyện ngày hôm nay em cảm ơn anh. Nhưng vì sao chúng ta phải đi nhanh như vậy?”.
Hai người thực sự mà nói không phải là đang đi bộ mà nên nói chính xác là đang chạy bộ.
Đằng Tử Kỳ nhìn thoáng qua nàng, bước chân vẫn không hề chậm lại, “Cậu cho anh chỉ được giải quyết mọi chuyện trong 10’, bây giờ chỉ còn 30 giây”.
Cái gì? ! Noãn Noãn giật mình, lẽ nào anh rể của nàng cũng tới?
Noãn Noãn nghe vậy lập tức cuống quýt bước nhanh theo Tử Kỳ, chỉ sợ chậm vài giây Đằng Tại Hi sẽ giết chết nàng mất”.
Khi bọn họ đi tới trước cửa trường học đã có một chiếc Porche đợi sẵn, vây quanh đó là rất nhiều học sinh hiếu kỳ đang nhìn ngó.
Đằng Tử Kỳ mở cửa xe ý bảo Noãn Noãn đi vào.
Noãn Noãn nhìn thấy Đằng Tại Hi đang khoanh tay, gương mặt lãnh lẽo như băng khối ngàn năm , lập tức nàng do dự không biết có nên vào hay không, bởi vì nàng sợ.
Lúc này, Đằng Tại Hi lập tức giương mắt, cặp mắt của anh ta bình thường trông mê hoặc như yêu ma, bữa nay lạnh lẽo nhìn nàng trừng trừng, giọng điệu nghe buốt tới tận xương “Cho cô hai lựa chọn, một là tự mình vào trong, hai là để tôi ôm cô vào bên trong”.
Cô chủ nhiệm nghe vậy, nhất thời buông rơi cuốn sổ công tác trong tay, gương mặt đỏ ửng, cho dù là phụ nữ đã kết hôn đi chăng nữa, nhưng đối diện với cực phẩm trong giới nam nhân như Tử Kỳ cũng không tránh khỏi cảm giác thèm nhỏ giãi.
Đằng tử kỳ nhìn biển tên trên áo cô giáo nói “Xin lỗi tôi có thể mang em nó về nhà được chưa? Chúng tôi không có thời gian”.
Cô chủ nhiệm lúc này mới khôi phục tinh thần, kêu Noãn Noãn lại gần, lên giọng quở trách “ Kỳ thực ngày hôm nay tôi cũng không muốn làm mọi chuyện trở nên rắc rối làm gì, nhưng học sinh Ôn Noãn Noãn vừa mới chuyển trường đến đã ngang nhiên bỏ trốn nguyên tất cả các tiết của buổi chiều, cho nên tôi không thể không gọi người giám hộ của em ấy để nói chuyện được”.
Noãn Noãn vừa hối hận vừa xấu hổ nên không dám ngẩng mặt lên nhìn ai.
Bây giờ, Triển Lệ Ương đang ở đây, mà Đằng Tử Kỳ cũng đang ở đây, nàng còn mặt mũi nào mà ngẩng lên nữa.
Đằng Tử Kỳ nghe vậy, con ngươi đen hiện lên sự ngờ vực khó hiểu, quay đầu nhìn Ôn Noãn Noãn, nói, “Noãn Noãn, buổi chiều nay em đã đi đâu? Vì sao trốn học?”
Ôn Noãn Noãn cắn cắn môi dưới, giương mắt liếc mắt nhìn Tử Kỳ, sau đó lại đưa mắt liếc nhìn về phía Triển Lệ Ương, mà Triển Lệ Ương lúc này cũng đang liếc mắt nhìn nàng, trong khoảng thời gian hai người liếc nhìn nhau, Ôn Noãn Noãn lập tức hựu cúi đầu, nhẹ giọng nỉ non, ” em xin lỗi!”.
Nếu nàng nói nàng là vì đi ngắm nhìn một nam sinh mà nghỉ học liệu anh ấy có tức giận điên lên không? Cho dù tới tận bây giờ anh ấy vẫn luôn tươi cười với nàng nhưng không thể nói trước được điều gì.
Đằng Tử Kỳ mỉm cười, vô cùng thân thiết dịu dàng vuốt mái tóc của nàng, sau đó nói với cô chủ nhiệm “Cô giáo, hãy niệm tình Noãn Noãn vi phạm lần đầu mà bỏ qua cho em nó, sau này Noãn Noãn sẽ không bao giờ làm như vậy nữa đâu”.
Nghe lời Tử Kỳ nói, cô chủ nhiệm cũng không có gì phản bác, gật đầu, nhìn bọn họ dần đi xa khỏi phòng giáo dục.
Đằng Tử Kỳ lôi tay nàng đi, mỗi bước đều rất dài khiến Noãn Noãn không cách nào đuổi kịp, ngẩng đầu nhìn theo bóng Tử Kỳ, nàng nhỏ nhẹ nói, “Tử Kỳ à, chuyện ngày hôm nay em cảm ơn anh. Nhưng vì sao chúng ta phải đi nhanh như vậy?”.
Hai người thực sự mà nói không phải là đang đi bộ mà nên nói chính xác là đang chạy bộ.
Đằng Tử Kỳ nhìn thoáng qua nàng, bước chân vẫn không hề chậm lại, “Cậu cho anh chỉ được giải quyết mọi chuyện trong 10’, bây giờ chỉ còn 30 giây”.
Cái gì? ! Noãn Noãn giật mình, lẽ nào anh rể của nàng cũng tới?
Noãn Noãn nghe vậy lập tức cuống quýt bước nhanh theo Tử Kỳ, chỉ sợ chậm vài giây Đằng Tại Hi sẽ giết chết nàng mất”.
Khi bọn họ đi tới trước cửa trường học đã có một chiếc Porche đợi sẵn, vây quanh đó là rất nhiều học sinh hiếu kỳ đang nhìn ngó.
Đằng Tử Kỳ mở cửa xe ý bảo Noãn Noãn đi vào.
Noãn Noãn nhìn thấy Đằng Tại Hi đang khoanh tay, gương mặt lãnh lẽo như băng khối ngàn năm , lập tức nàng do dự không biết có nên vào hay không, bởi vì nàng sợ.
Lúc này, Đằng Tại Hi lập tức giương mắt, cặp mắt của anh ta bình thường trông mê hoặc như yêu ma, bữa nay lạnh lẽo nhìn nàng trừng trừng, giọng điệu nghe buốt tới tận xương “Cho cô hai lựa chọn, một là tự mình vào trong, hai là để tôi ôm cô vào bên trong”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.