Ác Ma Tổng Tài – Mau Buông Mẹ Bé Nhỏ Ngốc Nghếch Của Bảo Bối Ra
Chương 35: NIỀM VUI BÉ NHỎ
Jea~Love
03/03/2016
Noãn Noãn chạy về lớp học, vẻ mặt ảo não, nhìn những con số trước mắt mà thấy hoa lên, khẽ thở dài một hơi, xem ra nàng thật ngu ngốc mà, nhìn mãi vẫn không hiểu… chả trách nàng hay bị mắng.
Dừng bút lại, không tự chủ nổi lại nhớ tới Triển Lệ Ương, tâm tình lập tức ỉu xìu.
Đáng nhẽ nên vúi vẻ mới đúng, bởi lẽ anh ấy coi nàng là em gái mà. Thế nhưng…. Ài!
Thở dài một hơi, nàng vô lực ngẩng đầu nhìn lên, hiện tại muốn làm cái gì cũng không có tinh thần.
Tiếng đập cửa từ bên ngoài vang lên, vài giây sau, Đằng Tử Hạo xuất hiện trước mắt nàng.
Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, chăm chú nhìn nàng, truy hỏi: “Noãn Noãn à, tan học hôm nay cậu định đi đâu? Nghe nói Triển Lệ Ương rủ cậu đi xem cả nhóm anh ta luyện tập có đúng không? Cậu thật sự sẽ đi chứ?”.
Ôn Noãn Noãn vô lực liếc mắt nhìn hắn, nhỏ nhẹ nói, “Tôi đi tới đó thì có sao đâu?”.
“Vậy cậu thích anh ta rồi hả?” Đằng Tử Hạo nhất thời lạnh lùng nghiêm nghị, mặt nghiêm lại nhìn nàng, đôi tay nắm chặt lấy vai nàng, “Noãn Noãn, nếu như cậu còn coi chúng ta là bạn bè, thì hãy nói thật cho tôi biết đi”.
Noãn Noãn cắn môi dưới, đôi mắt to tròn nhìn hắn, sau đó bình tĩnh gật đầu, “Ta là thích học trưởng, rất thích rất thích!”
Đằng Tử Hạo nghe Noãn Noãn nói mà như thấy sấm nổi giữa trời quang, kinh ngạc nhìn nàng bảo: “Thế nhưng, nghe nói anh ta đã có bạn gái rồi mà”.
Noãn Noãn nghe Tử Hạo nói, cúi đầu, nheo mắt lại, cười cười, nhẹ nhàng nói, “Tôi biết, nhưng chỉ cần được nghe Triển học trưởng hát, là tôi đã thỏa mãn lắm rồi”.
“Noãn Noãn, tôi không muốn cậu bị thương tổn! Cậu đừng lại gần anh ta nữa, bạn gái anh ta sẽ không vui đâu”. Đằng Tử Hạo không thích bộ dạng tươi cười giả vờ bây giờ của nàng chút nào hết, trông thấy rõ sự ưu thương, hắn hiểu rõ trong lòng Noãn Noãn đang rất buồn.
“Tôi không sao đâu, thật mà, học trưởng chỉ coi tôi như em gái của anh ấy thôi”. Noãn Noãn phản bác, Triển Lệ Ương rất tốt với nàng.
“Được rồi, anh ta cũng chỉ xem cậu như em gái thôi mà”. Đằng Tử Hạo day day huyệt Thái Dương, nhìn vở bài tập của nàng, ” cậu vẫn chưa làm xong à!”
“Tử Hạo, tôi sẽ không…” Nàng cảm thấy thương cảm trong lòng buồn bã nhưng bề ngoài vẫn cười nói với hắn.
Đằng Tử Hạo thở dài một hơi, “Tôi biết rồi, để tôi dạy cậu!”
“Tử Hạo là đối xứ với tôi tốt nhất”.
“Không cần nịnh nọt nữa. Đề này thì phải làm thế này….”
Bên ngoài cửa, Đằng Tại Hi khoanh tay dựa cửa nhìn vào bên trong.
Hắn nghe rõ đoạn đối thoại của hai người đó, khóe miệng nhếch lên cười lạnh lùng, sâu thẳm trong đôi mắt đen lóe lên những tia sáng quái dị.
Cái tên Triển Lệ Ương đó cuối cùng là một tên con trai như thế nào mà lại dám trêu chọc vào tiểu bạch thỏ của hắn.
Đôi mắt tối lại, Đằng Tại Hi lạnh lùng rời khỏi đó, đi nhanh tới thư phòng.
Trong thư phòng, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đêm tối sâu thẳm, hắn nhấc chiếc điện thoài bàn lên, thanh âm không hiểu là lạnh lùng hay nghiêm nghị, khẽ lên tiếng sai bảo: “Điều tra toàn bộ về một người có tên là Triển Lệ Ương cho tôi, ngày mai hãy đặt số tư liệu đó lên bàn làm việc của tôi”.
Nói xong, hắn ném mạnh chiếc điện thoại lên bàn, thần sắc vẫn lạnh lùng, đôi môi nhếch lên cười trông y ma quỷ.
Cái gì thuộc về hắn, cả đời này chỉ thuộc về mỗi mình hắn mà thôi.
Dừng bút lại, không tự chủ nổi lại nhớ tới Triển Lệ Ương, tâm tình lập tức ỉu xìu.
Đáng nhẽ nên vúi vẻ mới đúng, bởi lẽ anh ấy coi nàng là em gái mà. Thế nhưng…. Ài!
Thở dài một hơi, nàng vô lực ngẩng đầu nhìn lên, hiện tại muốn làm cái gì cũng không có tinh thần.
Tiếng đập cửa từ bên ngoài vang lên, vài giây sau, Đằng Tử Hạo xuất hiện trước mắt nàng.
Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, chăm chú nhìn nàng, truy hỏi: “Noãn Noãn à, tan học hôm nay cậu định đi đâu? Nghe nói Triển Lệ Ương rủ cậu đi xem cả nhóm anh ta luyện tập có đúng không? Cậu thật sự sẽ đi chứ?”.
Ôn Noãn Noãn vô lực liếc mắt nhìn hắn, nhỏ nhẹ nói, “Tôi đi tới đó thì có sao đâu?”.
“Vậy cậu thích anh ta rồi hả?” Đằng Tử Hạo nhất thời lạnh lùng nghiêm nghị, mặt nghiêm lại nhìn nàng, đôi tay nắm chặt lấy vai nàng, “Noãn Noãn, nếu như cậu còn coi chúng ta là bạn bè, thì hãy nói thật cho tôi biết đi”.
Noãn Noãn cắn môi dưới, đôi mắt to tròn nhìn hắn, sau đó bình tĩnh gật đầu, “Ta là thích học trưởng, rất thích rất thích!”
Đằng Tử Hạo nghe Noãn Noãn nói mà như thấy sấm nổi giữa trời quang, kinh ngạc nhìn nàng bảo: “Thế nhưng, nghe nói anh ta đã có bạn gái rồi mà”.
Noãn Noãn nghe Tử Hạo nói, cúi đầu, nheo mắt lại, cười cười, nhẹ nhàng nói, “Tôi biết, nhưng chỉ cần được nghe Triển học trưởng hát, là tôi đã thỏa mãn lắm rồi”.
“Noãn Noãn, tôi không muốn cậu bị thương tổn! Cậu đừng lại gần anh ta nữa, bạn gái anh ta sẽ không vui đâu”. Đằng Tử Hạo không thích bộ dạng tươi cười giả vờ bây giờ của nàng chút nào hết, trông thấy rõ sự ưu thương, hắn hiểu rõ trong lòng Noãn Noãn đang rất buồn.
“Tôi không sao đâu, thật mà, học trưởng chỉ coi tôi như em gái của anh ấy thôi”. Noãn Noãn phản bác, Triển Lệ Ương rất tốt với nàng.
“Được rồi, anh ta cũng chỉ xem cậu như em gái thôi mà”. Đằng Tử Hạo day day huyệt Thái Dương, nhìn vở bài tập của nàng, ” cậu vẫn chưa làm xong à!”
“Tử Hạo, tôi sẽ không…” Nàng cảm thấy thương cảm trong lòng buồn bã nhưng bề ngoài vẫn cười nói với hắn.
Đằng Tử Hạo thở dài một hơi, “Tôi biết rồi, để tôi dạy cậu!”
“Tử Hạo là đối xứ với tôi tốt nhất”.
“Không cần nịnh nọt nữa. Đề này thì phải làm thế này….”
Bên ngoài cửa, Đằng Tại Hi khoanh tay dựa cửa nhìn vào bên trong.
Hắn nghe rõ đoạn đối thoại của hai người đó, khóe miệng nhếch lên cười lạnh lùng, sâu thẳm trong đôi mắt đen lóe lên những tia sáng quái dị.
Cái tên Triển Lệ Ương đó cuối cùng là một tên con trai như thế nào mà lại dám trêu chọc vào tiểu bạch thỏ của hắn.
Đôi mắt tối lại, Đằng Tại Hi lạnh lùng rời khỏi đó, đi nhanh tới thư phòng.
Trong thư phòng, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đêm tối sâu thẳm, hắn nhấc chiếc điện thoài bàn lên, thanh âm không hiểu là lạnh lùng hay nghiêm nghị, khẽ lên tiếng sai bảo: “Điều tra toàn bộ về một người có tên là Triển Lệ Ương cho tôi, ngày mai hãy đặt số tư liệu đó lên bàn làm việc của tôi”.
Nói xong, hắn ném mạnh chiếc điện thoại lên bàn, thần sắc vẫn lạnh lùng, đôi môi nhếch lên cười trông y ma quỷ.
Cái gì thuộc về hắn, cả đời này chỉ thuộc về mỗi mình hắn mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.