Ác Ma Tổng Tài – Mau Buông Mẹ Bé Nhỏ Ngốc Nghếch Của Bảo Bối Ra

Chương 111: Sợ hãi

Jea~Love

24/03/2016

“Sợ ư?” Đằng Tại Hi không lý giải nỗi, nghiêng đầu nhìn Ôn Noãn Noãn phía sau hắn, quả nhiên là vẻ mặt sợ hãi, toàn thân đều đang run rẩy, ánh mắt cũng là mang theo nỗi sợ hãi vô tận, cứ như rằng anh sẽ làm cô bị tổn thương!

Vậy nhưng, tại sao lại là sợ hãi? Khi anh đến gần cô, vì sao cô lại sợ? Tại sao cô có thể sợ anh chứ? Anh tuyệt đối sẽ không làm tổn thương cô cơ mà!

Đằng Tại Hi nhất thời bị đả kích quá lớn, lực mạnh đẩy Triển Lệ Ương sang bên, tự mình đi tới, ấn mạnh vai của Ôn Noãn Noãn, con ngươi đỏ cay đối cô gầm nhẹ, “Ôn Noãn Noãn, em tại sao phải sợ anh? Anh đã làm cái gì cho em phải thương tâm khổ sở sao? Vì sao em dùng ánh mắt như thế nhìn anh hả? Vì sao chứ?”

Ánh mắt sợ hãi kia của cô, nhất thời làm cho anh thêm một cú đả kích lớn, trong lòng rất khó chịu, khó chịu đến nỗi viền mắt đỏ lên!

Ôn Noãn Noãn cắn chặt môi dưới, số chết dùng dằng, trong mắt lộ vẻ sợ hãi, lại vẫn không có phát ra một tiếng, chỉ chậm rãi chảy xuống hai hàng thanh lệ!

“Anh đang làm gì cái gì vậy? !” Triển Lệ Ương hét lớn một tiếng, nắm bả vai của Đằng Tại Hi, đẩy anh cách xa Ôn Noãn Noãn.

Đằng Tại Hi thân thể mệt mỏi vì còn bệnh, nhất thời bị hắn đẩy ra, ngã ngồi dưới đất.

Rồi hắn lập tức đem Ôn Noãn Noãn còn đang kinh sợ ôm chặt vào trong ngực, ôn nhu che chở, “Noãn Noãn, đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không để cho bất kỳ ai làm hại em đâu ! »

(Bé Ty : thiệt là gian xảo mà, vậy lúc anh làm NN thì sao không tính luôn đi)

Đằng Tại Hi khó có thể tin nhìn Ôn Noãn Noãn nhu thuận ở trong lòng Triển Lệ Ương, vì sao cô không cho anh chạm vào lại nhưng lại cho Triển Lệ Ương ôm? Đây rốt cuộc là vì sao?

Đằng Thiến Thiến lập tức chạy đến đỡ anh đứng dậy, đau lòng nhìn sắc mặt anh tái nhợt, “Em Chín, em có sao không? Có bị thương chỗ nào không?”

Đằng Tại Hi đẩy chị ra, bước về phía trước, nhìn chằm chằm Triển Lệ Ương, thấp giọng quát, “Triển Lệ Ương, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Ngươi nói với cô ấy cái gì đó?”

Triển Lệ Ương liếc mắt nhìn, vẫn như cũ ôm Ôn Noãn Noãn, nói, “Chúng ta ra ngoài rồi nói đi!”

Hắn dựa vào bên tai Ôn Noãn Noãn nhẹ giọng nói mấy câu, sau đó đặt cô nằm ở trên giường, đắp chăn cho cô thật ấm.

Ôn Noãn Noãn lập tức đưa tay ra nắm áo hắn, viền mắt vẫn như cũ đỏ lên, thân thể vẫn còn run rẩy, rõ ràng là đang sợ!

Triển Lệ Ương mỉm cười xoa xoa tóc của cô, nhẹ giọng nói, “Noãn Noãn ngoan, anh chỉ đi ra ngoài một chút xíu thôi, rất nhanh sẽ vào với em, em đừng sợ!”

Nói, hắn liền ý bảo Đằng Tại Hi cùng hắn đi ra ngoài, còn Đằng Thiến Thiến ở bên cạnh Ôn Noãn Noãn.

Ngoài cửa, Đằng Tại Hi cùng Triển Lệ Ương hai người mặt đối mặt nhau, cũng không có ai mở miệng.

Một hồi lâu, Đằng Tại Hi mới lạnh giọng nói, “Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Ngươi cùng cô ấy nói gì với nhau hả?”

Triển Lệ Ương hai tay đút túi, vẻ mặt lạnh lùng, “Tôi chưa nói cái gì với cô ấy cả, khi vừa tỉnh dậy thì đã như vậy rồi, sợ người khác tới gần!”

“Vậy tại sao cô ấy cũng không hề sợ ngươi?” Điều này làm cho Đằng Tại Hi là để tâm nhất, vì sao Ôn Noãn Noãn để hắn tới gần, nhưng lại sợ khiếp khi anh tiếp cận ?

“Bác sĩ vừa nãy cũng có tới, nói Noãn Noãn có thể là do bị tổn thương ký ức làm cho cô ấy rất sợ hãi, cho nên mới sợ khi người khác tới gần, hơn nữa vì điều này… mà cô ấy không thể nói chuyện được, anh cũng đã gặp cô ấy rồi đấy, vẫn không nói gì dù chỉ quá một câu nói, đây là do di chứng để lại sau khi tỉnh !” Triển Lệ Ương đem lời bác sĩ nói lại cho Đằng Tại Hi một lần rành mạch, tất nhiên là không có chút giấu giếm nào!

“Còn gì nữa không?” Anh vẫn chăm chú vào vấn đề, không nói gì nhiều!

Triển Lệ Ương nhún nhún vai, “Cái này thì tôi cũng không biết, dù sao thì lúc cô ấy tỉnh lại cũng không có sợ hãi tôi!”

Đằng Tại Hi nhất thời trầm lặng, cứng đờ người nhìn hắn chằm chằm, ở lời cuối của hắn đích thực rất có trình độ!

Một lúc lâu, anh mới thu hồi tầm mắt, trầm giọng nói, “Triển Lệ Ương, phiền ngươi sau này không được xuất hiện ở trước mặt cô ấy, đó là nữ nhân của ta, sau này sẽ tự mình chiếu cố!”



Triển Lệ Ương lại khẽ cười, “Thế nhưng Noãn Noãn lại cần tôi, anh không biết sao? Cô ấy hiện tại cũng chỉ cho một mình tôi tới gần thôi, mà nếu như không thấy tôi, nhất định sẽ rất sợ a!”

Đằng Tại Hi sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói, “Đây là chuyện nhà chúng tôi, không cùng ngươi quan hệ, không cần ngươi giúp! Hiện tại, lập tức cút ngay cho ta!”

Anh chỉ thẳng vào mặt Triển Lệ Ương, nhìn đầy căm tức.

Triển Lệ Ương mắt lạnh nhìn thẳng anh, một lúc sau, mới bĩu môi cười nhạt, xoay người bỏ đi.

Khi thấy thân ảnh của hắn biến mất ở trước mắt mình, Đằng Tại Hi mới đi vào phòng bệnh!

Trong phòng bệnh Ôn Noãn Noãn vẫn luôn nhìn chằm chằm cửa phòng nhìn không ngừng, khi chỉ thấy được Đằng Tại Hi một mình bước vào, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, sợ hãi chậm rãi ở trên mặt dày đặc, nắm chặt tấm khăn trải giường, gắt gao trừng mắt hướng Đằng Tại Hi đang đi tới!

Đằng Thiến Thiến nhất thời đứng lên, chỉ thấy được một mình anh, có chút vô cùng kinh ngạc hỏi, “Em đuổi cái tên Triển Lệ Ương kia đi rồi?”

Đằng Tại Hi mặt lạnh gật đầu, đột nhiên lại ho khan lên, toàn bộ khuôn mặt tuấn tú đều đỏ lên .

Đằng Thiến Thiến lập tức vỗ vỗ lưng anh, giúp anh thấy thoải mái hơn chút, lo lắng nhìn, “A Chín, hay là em đi nghỉ một chút đi, bệnh của em còn chưa khá lên, có chị ở đây trông Noãn Noãn là được rồi!”

Đằng Tại Hi nghe vậy, nhất thời căm tức nhìn chị, “Có chị là được sao? Vậy vì sao hồi nãy lại cho Triển Lệ Ương ở chỗ này một mình?”

Anh biết mình là ở cố tình gây sự, thế nhưng vừa nghĩ tới Ôn Noãn Noãn vẫn sợ hãi mình, anh cũng không cách nào khống chế tính khí!

Đằng Thiến Thiến thở dài một hơi, nhẹ giọng nói, “Xin lỗi! Thực sự chị đâu biết Noãn Noãn sẽ như thế này đâu chứ? Chẳng lẽ đây là di chứng ư?”

Đằng Tại Hi lặp lại lời của Triển Lệ Ương vừa nói cho anh biết nói lại cho chị nghe, Đằng Thiến Thiến liền hiểu rõ sự tình, “Trách không được sẽ thành ra thế này, như vậy Noãn Noãn hiện tại mất trí nhớ sao? Cô ấy còn nhận thức chúng ta được sao?”

Đằng Tại Hi vừa nghe vậy, nhất thời ngẩn ra, vấn đề này anh còn không có nghĩ tới!

Tầm mắt nhất thời rơi vào vẻ mặt sợ hãi kia trên người nữ nhân, Đằng Tại Hi nhíu mày nhìn chằm chằm cô, ở trong lòng thở dài, nhìn cô ở bộ dáng này, thực sự rất có thể là mất trí nhớ thật, lại còn quên luôn cả anh nữa chứ!

Nghĩ, anh đi tới bên cạnh Ôn Noãn Noãn, Ôn Noãn Noãn vội vã xê dịch, căn bản là không dám ngẩng đầu nhìn anh, thân thể cũng bắt đầu run rẩy!

Hình dạng này của cô làm cho Đằng Tại Hi rất đau, đau lòng muốn chết, thân thể còn khó chịu hiện tại càng mệt hơn, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi thầm nghĩ muốn được ngủ, thế nhưng lại không thể, nữ nhân này làm cho anh dù ngủ cũng ngủ không được yên giấc!

Đằng Tại Hi nghĩ nghĩ, mới nhẹ giọng hỏi, “Noãn Noãn, em tại sao lại phải sợ anh? Chẳng lẽ em không nhớ anh sao? Anh là anh rể của em, cũng là vị hôn phu của em a! Em thực sự không nhớ gì sao? Vậy vì sao em lại nhớ kỹ Triển Lệ Ương ? Vì sao hả?”

Ôn Noãn Noãn không trả lời, cúi đầu, cắn chặt môi dưới, vẻ mặt muốn khóc.

Vẻ mặt ủy khuất kia nhất thời làm cho Đằng Tại Hi rất nóng, dường như đã biết là đang khi dễ cô, thế nhưng rõ ràng trong tim anh đang vì cô mà đau thương, làm cho anh không dễ chịu chút nào!

Anh hít một hơi thật sâu khí, mới nghiêm mặt vừa nói, “Ôn Noãn Noãn, đừng có bày ra vẻ mặt vô tội chết tiệt kia, mau nhanh lên trả lời vấn đề của anh đi, mau trả lời nhanh!”

Ôn Noãn Noãn bị tiếng rống của anh càng thêm sợ hãi, nước mắt liền rớt xuống, môi mím chặt môi ô ô khóc, thế nhưng lại không có thanh âm tràn ra, càng chọc người hơn, làm vậy càng làm Đằng Tại Hi ngùn ngụt lửa giận!

Nhìn thấy nước mắt của cô, tim của anh không chỉ có đau đớn, mà còn khó chịu, nhịn không được lần thứ hai đối với cô gầm nhẹ, “Khóc cái gì hả? Em dựa vào cái gì mà khóc? Bị em coi thường là anh, bị em dùng ánh mắt sợ hãi kia nhìn cũng là anh, em dựa vào cái gì khóc? Hay là vì em bị người ta xúc phạm sao? Thế nhưng em bây giờ cũng đang làm thương tổn anh a! Ôn Noãn Noãn em câm miệng ngay cho anh! Không được phép khóc! Anh không cho phép em khóc!”

Thế nhưng Ôn Noãn Noãn lại khóc nhiều hơn, cả người đều núp ở trong góc phòng, vai nhỏ đều đang run rẩy !

Đằng Thiến Thiến nhịn không được, lập tức đè vai Đằng Tại Hi xuống, xoa dịu tâm anh đang bị kích động, “Em Chín, đừng có như vậy nữa, em xem Noãn Noãn bị em dọa khóc rồi kìa!”

Đằng Tại Hi lực mạnh hất tay của Đằng Thiến Thiến, đột nhiên thân thể đi, bắt được cổ tay của Ôn Noãn Noãn, đem cô kéo ra ngoài, Ôn Noãn Noãn nhất thời kinh hoảng trừng lớn đôi mắt, liều mạng giẫy dụa, nước mắt không ngừng rơi xuống, mắt muốn khóc cho sưng lên, thế nhưng Đằng Tại Hi chính là vô tâm, vẫn như cũ đem cô kéo ra.

“Em Chín!” Đằng Thiến Thiến nhất thời nhíu mày mi nhìn anh, thực sự sợ anh một lúc không khống chế được sẽ có chuyện xảy ra với Ôn Noãn Noãn!



Đằng Tại Hi kéo Ôn Noãn Noãn ra ngoài, cúi đầu dựa gần vào cô, một tay khác bóp chặt cằm của cô, đối với cô gầm nhẹ, “Ôn Noãn Noãn, anh mặc kệ em quên anh cũng được, mất trí nhớ cũng được, nhưng hiện tại em đều phải nhớ kỹ cho anh, anh là Đằng Tại Hi, em chỉ thuộc về anh, chỉ có thể thuộc về riêng anh mà thôi!”

Ôn Noãn Noãn mắt lớn nhìn anh mà không dám chớp dù chỉ một cái, mắt vẫn như cũ bị nỗi sợ hãi xâm chiếm, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra, không biết có đem lời của anh nghe lọt vào tai không, chỉ biết là rất sợ hãi, rất khổ sở!

Đằng Tại Hi bị nước mắt của cô khiến cho tâm càng thêm bực bội, thân thể càng ngày càng khó chịu, chóng mặt muốn ngất đi, nhất thời chân mày nhíu chặt lại, buông cô ra!

Ôn Noãn Noãn lại núp ở trong góc phòng, gắt gao nắm lấy drap giường, không dám ngẩng đầu lên!

Mà thân thể Đằng Tại Hi bắt đầu loạng choạng, một trận choáng voáng ập đến, làm cho anh ngay cả đứng cũng không vững!

“A Chín, em bị làm sao vậy?” Đằng Thiến Thiến lập tức đỡ anh, giúp anh ngồi lên trên ghế, lo lắng nhìn anh, “Có muốn chị đi gọi bác sĩ không?”

Đằng Tại Hi vỗ vỗ cái trán, lắc đầu, hít một hơi sâu, sau đó thấp giọng nói, “Không cần đâu, em không sao!”

Lúc này, truyền đến tiếng gõ cửa, Đằng Tử Hạo đi vào, thấy Ôn Noãn Noãn đã tỉnh lại, vô cùng phấn khích, lập tức đi tới, “Noãn Noãn, em đã tỉnh rồi?”

Ôn Noãn Noãn càng thêm sợ hãi, đầu không ngừng loạng choạng, thân thể cũng đã lui sát vào trong góc, nước mắt rơi còn nhiều hơn lúc này, tột cùng rơi vào trong nỗi sợ hãi!

Đằng Tử Hạo vô cùng kinh ngạc, cũng không dám đến gần cô nữa, quay đầu nhìn hai người họ, hỏi, “Noãn Noãn làm sao vậy? Vì sao bộ dạng giống như là rất sợ hãi vậy?”

Đằng Tại Hi không nói gì, Đằng Thiến Thiến liếc mắt nhìn anh một cái, mới đem những lời vừa nghe được rồi thuật lại cho hắn nghe một mạch, Đằng Tử Hạo đau lòng, đến tột cùng là ai đã làm cô thành ra như thế này?

Hắn hít một hơi thật sâu khí, con ngươi cũng bắt đầu đỏ lên nhìn Đằng Tại Hi đang ngồi trên ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi, “Cậu Chín, rốt cuộc là ai làm Noãn Noãn bị thương? Vẫn chưa bắt được tên thủ phạm kia sao?”

Nói đến đây, trong mắt Đằng Tại Hi liền toát ra sát khí, nắm chặt tay, lãnh tiếng gầm nhẹ , “Cậu nhất định sẽ tìm được người kia, sau đó đem hắn đi bầm thây vạn đoạn!”

Đằng Tử Hạo nhất thời không tự chủ lạnh người rùng mình, tầm mắt liền rơi vào Ôn Noãn Noãn ở trong góc phòng ” Ôn Noãn Noãn lúc nào mới có thể đứng dậy?”

Nhìn cô như một con chim non sợ cành cong, Đằng Tử Hạo cũng rất đau lòng, trên mặt của cô không thích hợp cho vẻ mặt sợ hãi, hắn chỉ muốn nhìn thấy nụ cười của cô hạnh phúc!

Đằng Tại Hi xoa đau đớn huyệt thái dương, bảo, “Gọi bác sĩ đến đây ngay!”

Bác sĩ đi tới, bọn họ liền hỏi mấy vấn đề, mà bác sĩ cũng cho họ đáp án xác đáng nhất!

Ôn Noãn Noãn vì bị một cú đánh vào sọ, còn có bị người làm tổn thương mà sợ hãi, cho nên mới hình thành tình trạng vừa mất trí nhớ vừa mất giọng nói, muốn làm cô khá hơn cũng chỉ có cách là từ từ xóa tan toàn bộ nỗi sợ hãi trong cô, còn nữa giúp cô nhớ lại những chuyện quen thuộc, biết đâu cô có thể nhớ tất cả!

Thế nhưng đối với nỗi sợ hãi không để người tiếp cận ở điểm này thì bác sĩ cũng không có cách nào, đó là vấn đề về tâm lý, cũng chỉ có thể phó mặc tất cả giao cho ông trời thôi!

Đằng Tại Hi nhất thời ở trong lòng hừ lạnh một tiếng! Cái gì gọi là giao cho ông trời?! Chẳng lẽ anh muốn xem cô vẫn dùng bộ điệu khủng hoảng nhìn mình sao? Không! Tuyệt đối không!

Nghĩ trong long, Đằng Tại Hi rất khó chịu, càng tác động lên người, đầu càng choáng voáng, nhất thời lại ho khan!

Đằng Thiến Thiến cũng muốn nhìn cảnh này thêm nữa, không quan tâm anh giãy dụa, lập tức cùng Tử Hạo dìu anh trở về phòng nghỉ ngơi, bảo bác sĩ thử dùng cách đốt châm cứu!

Đều đốt mấy ngày liền, nếu như cứ đốt đi đốt lại nhiều lần thì thật phiền toái!

Bọn họ sau khi rời đi, chỉ có một mình chị cùng Ôn Noãn Noãn ở đây!

Đằng Thiến Thiến nhìn Ôn Noãn Noãn vẫn như cũ trốn ở góc phòng khóc, nhất thời cảm thấy rất đau đầu, nhiều hơn là khổ sở!

Em Chín nhà chị đã yêu cô mất rồi, vậy mà hiện tại cô lại trở thành bộ điệu này, phải làm thế nào mới tốt đây? Em Chín nhà chị tuyệt đối không thể bị bất kỳ thương tổn gì!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Ma Tổng Tài – Mau Buông Mẹ Bé Nhỏ Ngốc Nghếch Của Bảo Bối Ra

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook