Chương 19: Đánh nhau...
Đặng Lệ Thu tv
25/05/2021
Hai cô gái nhìn nhau với ánh mắt như muốn nuốt chửng đối phương…
Về phần Ngôn Thần Ngạo, anh một mình lái xe trở về nhà, vừa bước vào cửa, cái ghế sofa nằm ình ngay trước mặt làm anh nghĩ đến Lâm Di và những hình ảnh về cô trên chiếc sofa ấy vì thế mà mơ hồ xuất hiện trước mắt.
Anh lắc đầu nheo mắt, hình ảnh kia lập tức biến mất, biết mình bị ảo giác rồi, nên chậm rãi tiến về phía trước mấy bước, anh vỗ trán mấy cái, hàng mi rủ xuống rồi cất giọng nặng nề:
“Ruốt cuộc mình bị làm sao vậy nè.”
Anh ảo não ngồi xuống sofa nhưng chỉ vừa chạm nhẹ vào thành ghế là liền bật dậy ngay tức khắc, vì phía sau lưng bất ngờ truyền đến một cơn đau rát, anh theo bản năng vòng tay ra sau, ngay chỗ đau ấy hằn lên mấy dấu răng hơi sưng, lúc này anh nghĩ ngay đến Lâm Di: “Cô ta là chó hay sao mà thích cắn người thế nhỉ.”
Ngôn Thần Ngạo thầm oán một câu, sau đó thì đứng hình hoang mang vì đầu óc anh cứ vô tình nghĩ đến Lâm Di quá nhiều.
Anh là đang trút giận thay cho Linh Linh, anh làm được rồi vậy mà tại sao anh chẳng thể nào vui vẽ. Mệt mỏi vì cứ bị hình bóng của Lâm Di làm phiền, anh lắc đầu thở dài tỏ ra bất lực.
Anh bước từng bước đi lên lầu, muốn ngủ một giấc thật ngon để rồi sáng mai mọi thứ sẽ trở lại bình thường còn Lâm Di bình an hay bất hạnh hãy để năng lực phản kháng của cô định đoạt vậy.
Nghĩ là vậy nhưng Ngôn Thần Ngạo vẫn chẳng thể chợp mắt nổi, anh cứ trằn trọc mãi, cuối cùng vẫn lái xe rời đi, còn gọi thêm năm người vệ sĩ nữa tập hợp ngay cổng khách sạn.
.....
Bên trong căn phòng kín của khách sạn, đang diễn ra một trận hỗn chiến ngầm giữa hai cô gái.
Du Nguyệt khá là dửng dưng nghênh ngang, biểu cảm trên mặt cho thấy cô chẳng sợ cũng chẳng có chút day dứt hay hối hận nào khi gặp lại kẻ thù mà mình từng kết oán.
Thấy thái độ của Du Nguyệt như đang xem thường mình, Lâm Di tức giận máu dồn lên não làm mặt cô đỏ bừng bừng, cơn thịnh nộ cũng theo sự bất mãn của cô mà bùng nổ dữ dội.
Lâm Di từ từ đi về phía trước cách Du Nguyệt chừng một nửa mét rồi dừng lại, mắt cô đỏ lên, mỗi lần nhắc lại quá khứ cô đều rùng mình, nỗi sợ hãi vẫn không ngừng len lỏi qua từng lớp tế bào trên da thịt của cô, một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt, nhưng chỉ một giây sau cô liền đưa tay lên mặt lau nó đi như đang quyết liệt rủ bỏ quá khứ trước mặt của Du Nguyệt.
Du Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng này trái tim đập nhanh hơn bình thường, cô vừa căng thẳng vừa mong chờ xem Lâm Di có thể làm gì được mình.
“Du Nguyệt. Mỗi đêm tao đều nằm mơ thấy mày, mày chính là cơn ác mộng của cuộc đời tao, hôm nay tao với mày chỉ có một đứa được sống.”
Lời nói của cô rất nhẹ nhàng, nhưng ngữ điệu lại chất chứa một sự bất mãn đến cùng cực và một quyết tâm rất lớn.
“Chỉ cần đưa tao tiền cho dù chuyện vô liêm sỉ, đánh nhau hay giết người tao đều có thể làm hết, nếu mày muốn hận thì hận kẻ thuê tao ấy, còn không thì mày nên hận chính mày vì mày chính là nguyên nhân dẫn đến thù hận của người kia.” Du Nguyệt khoanh tay trước ngực tỏ ra tự tin và ngạo mạn nhưng trong ánh mắt có một chút gì đó biểu lộ sự bất đắc dĩ.
Nghe thấy mấy lời này, Lâm Di đã ngầm đoán ra ai là chủ mưu muốn dồn cô vào đường cùng. Mặc dù trước đây cô đã nghi ngờ, cũng đã chuẩn bị tâm lý để đón nhận nhưng sao tim cô vẫn nhói lên từng hồi.
Lâm Di cố gắng đè xuống những cảm xúc ngổn ngang trong lòng, cô ngẩng cao đầu một cách đầy ngạo nghễ.
Cái thái độ nghênh ngang cao ngạo của Du Nguyệt khiến Lâm Di giận xanh mặt, cau mày, nghiến răng hận không thể xé xác Du Nguyệt ngay lập tức.
“Chát.” Cô giơ tay không ngần ngại giáng xuống mặt của Du Nguyệt một cái tát, bàn tay của Lâm Di đỏ lên tê rần từ từ hạ xuống, đủ thấy Lâm Di dùng lực mạnh đến cỡ nào.
Mặt Du Nguyệt lệch sang một bên, má bắt đầu nóng ran đau rát, in hằn năm dấu tay, cô đứng trơ ra mất mấy giây rồi sau đó cũng trở lại sự lạnh lùng như thường, cơn đau trên mặt cũng không khiến Du Nguyệt nể nang Lâm Di. Cô quay lại, mặt đối mặt với Lâm Di, ánh mắt trở nên sắc sảo, man dại giống như người đã từng trải, gai góc ngang tàng, không sợ bất kì ai, giọng của Du Nguyệt trầm thấp vang lên:
“Đánh người mà có thể kiếm được tiền ngu gì không đánh, muốn trách thì trách số phận đi.”
“Chát.” Lại thêm một cái tát nữa mà Lâm Di ban tặng cho Du Nguyệt, cái tát này còn mạnh bạo hơn cả làm khóe môi Du Nguyệt chảy máu, một bên mặt của cô sưng lên.
“Hai cái tát đó đủ cho mày trút giận chưa? Nếu chưa đủ thì mày đã không còn cơ hội nữa đâu.”
“Có vẻ như mày đang rất tự hào với những gì mày đã làm với tao trong quá khứ.”
Lâm Di nói xong, nắm chặt bàn tay thành quyền, ánh mắt lộ ra vẻ uy hiếp, còn Du Nguyệt nhíu mày đề phòng.
Cả hai lao vào đánh nhau... một người muốn trút nỗi hận trong lòng mà dùng hết sức lực mình có để tấn công người kia, người kia vì muốn tự vệ mà không ngừng đáp trả...
Khi Ngôn Thần Ngạo lái xe đến nơi thì đã có năm người vệ sĩ đứng chờ anh trước cửa.
Anh hung hãn tiến vào, năm người vệ sĩ tiếp bước theo sau.Trong ánh mắt biểu lộ sự lo lắng, nhịp tim tăng lên, càng bước anh càng khẩn trương khi nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Lâm Di đâu cả.
Ngôn Thần Ngạo gấp gáp đi lên tầng một, thấy mọi người xúm nhau đứng trước một căn phòng đang đóng kín cửa. Nghi ngờ có điều chẳng lành, anh vội vàng bước nhanh tới, những tiến động phát ra trong phòng khiến nội tâm như ngồi trên đống lửa.
“Mở cửa.” Giọng anh cao vút khiến bà Tâm cùng với đám đàn em giật mình nép người sang một bên. Bà Tâm lúc này mới run rẩy đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, cuộc hỗn chiến cứ ngỡ không có hồi kết phải dừng lại, cả hai cô gái đồng loạt ngừng tay hướng ánh mắt về phía cánh cửa đang mở.
Đáy mắt Lâm Di phiếm hồng khi nhìn thấy Ngôn Thần Ngạo đứng ngay trước mắt, những cảm xúc bất mãn, ấm ức, còn có chút tủi thân bao trùm lấy cô, dù dặn lòng không khóc nữa nhưng sao cô vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc mà nước mắt chảy hai hàng.
Cô chưa kịp nói gì thì cảm thấy chóng mặt, phía trước mắt chỉ toàn là một màu đen, Lâm Di loạng choạng ngã xuống đất, Ngôn Thần Ngạo hoảng hốt chạy đến, anh kịp thời đỡ lấy cả thân người cô rồi bế lên một cách dễ dàng.
Bà Tâm đứng bên ngoài run rẩy, chắc không phải bà đắc tội với Ngôn Thần Ngạo đâu, cô gái kia là do đích thân anh mang đến không liên quan đến bà.
Ngôn Thần Ngạo khẩn trương bế Lâm Di đưa đi bệnh viện.
Du Nguyệt đứng cạnh cũng không khá hơn là bao, cô đầu choáng mắt hoa suýt nữa còn đứng không vững, phải khó khăn lắm mới trụ được cả thân người để vững chãi.
Sau khi Lâm Di đi được một lúc, Du Nguyệt cũng một mình đi tới bệnh viện Á Đông, nhưng còn chưa kịp vào trong thì đã ngất luôn trước cổng bệnh viện và được mấy nữ hộ lý dìu vào phòng cấp cứu.
Một lúc sau khi mọi thứ dần trở nên im ắng, bà Tâm mới ra lệnh tạm đóng cửa ngừng kinh doanh.
Ở bệnh viện Á Đông.
Lâm Di được bác sĩ chẩn đoán là ngất do kiệt sức, những vết bầm tím do đánh nhau để lại tuy không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng cũng cần có thời gian để phục hồi. Bác sĩ sau khi làm kiểm tra tổng quát cho Lâm Di xong thì truyền nước cho cô.
Ngôn Thần Ngạo sau khi làm xong thủ tục nhập viện cho Lâm Di thì trời cũng vừa hửng sáng
Về phần Ngôn Thần Ngạo, anh một mình lái xe trở về nhà, vừa bước vào cửa, cái ghế sofa nằm ình ngay trước mặt làm anh nghĩ đến Lâm Di và những hình ảnh về cô trên chiếc sofa ấy vì thế mà mơ hồ xuất hiện trước mắt.
Anh lắc đầu nheo mắt, hình ảnh kia lập tức biến mất, biết mình bị ảo giác rồi, nên chậm rãi tiến về phía trước mấy bước, anh vỗ trán mấy cái, hàng mi rủ xuống rồi cất giọng nặng nề:
“Ruốt cuộc mình bị làm sao vậy nè.”
Anh ảo não ngồi xuống sofa nhưng chỉ vừa chạm nhẹ vào thành ghế là liền bật dậy ngay tức khắc, vì phía sau lưng bất ngờ truyền đến một cơn đau rát, anh theo bản năng vòng tay ra sau, ngay chỗ đau ấy hằn lên mấy dấu răng hơi sưng, lúc này anh nghĩ ngay đến Lâm Di: “Cô ta là chó hay sao mà thích cắn người thế nhỉ.”
Ngôn Thần Ngạo thầm oán một câu, sau đó thì đứng hình hoang mang vì đầu óc anh cứ vô tình nghĩ đến Lâm Di quá nhiều.
Anh là đang trút giận thay cho Linh Linh, anh làm được rồi vậy mà tại sao anh chẳng thể nào vui vẽ. Mệt mỏi vì cứ bị hình bóng của Lâm Di làm phiền, anh lắc đầu thở dài tỏ ra bất lực.
Anh bước từng bước đi lên lầu, muốn ngủ một giấc thật ngon để rồi sáng mai mọi thứ sẽ trở lại bình thường còn Lâm Di bình an hay bất hạnh hãy để năng lực phản kháng của cô định đoạt vậy.
Nghĩ là vậy nhưng Ngôn Thần Ngạo vẫn chẳng thể chợp mắt nổi, anh cứ trằn trọc mãi, cuối cùng vẫn lái xe rời đi, còn gọi thêm năm người vệ sĩ nữa tập hợp ngay cổng khách sạn.
.....
Bên trong căn phòng kín của khách sạn, đang diễn ra một trận hỗn chiến ngầm giữa hai cô gái.
Du Nguyệt khá là dửng dưng nghênh ngang, biểu cảm trên mặt cho thấy cô chẳng sợ cũng chẳng có chút day dứt hay hối hận nào khi gặp lại kẻ thù mà mình từng kết oán.
Thấy thái độ của Du Nguyệt như đang xem thường mình, Lâm Di tức giận máu dồn lên não làm mặt cô đỏ bừng bừng, cơn thịnh nộ cũng theo sự bất mãn của cô mà bùng nổ dữ dội.
Lâm Di từ từ đi về phía trước cách Du Nguyệt chừng một nửa mét rồi dừng lại, mắt cô đỏ lên, mỗi lần nhắc lại quá khứ cô đều rùng mình, nỗi sợ hãi vẫn không ngừng len lỏi qua từng lớp tế bào trên da thịt của cô, một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt, nhưng chỉ một giây sau cô liền đưa tay lên mặt lau nó đi như đang quyết liệt rủ bỏ quá khứ trước mặt của Du Nguyệt.
Du Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng này trái tim đập nhanh hơn bình thường, cô vừa căng thẳng vừa mong chờ xem Lâm Di có thể làm gì được mình.
“Du Nguyệt. Mỗi đêm tao đều nằm mơ thấy mày, mày chính là cơn ác mộng của cuộc đời tao, hôm nay tao với mày chỉ có một đứa được sống.”
Lời nói của cô rất nhẹ nhàng, nhưng ngữ điệu lại chất chứa một sự bất mãn đến cùng cực và một quyết tâm rất lớn.
“Chỉ cần đưa tao tiền cho dù chuyện vô liêm sỉ, đánh nhau hay giết người tao đều có thể làm hết, nếu mày muốn hận thì hận kẻ thuê tao ấy, còn không thì mày nên hận chính mày vì mày chính là nguyên nhân dẫn đến thù hận của người kia.” Du Nguyệt khoanh tay trước ngực tỏ ra tự tin và ngạo mạn nhưng trong ánh mắt có một chút gì đó biểu lộ sự bất đắc dĩ.
Nghe thấy mấy lời này, Lâm Di đã ngầm đoán ra ai là chủ mưu muốn dồn cô vào đường cùng. Mặc dù trước đây cô đã nghi ngờ, cũng đã chuẩn bị tâm lý để đón nhận nhưng sao tim cô vẫn nhói lên từng hồi.
Lâm Di cố gắng đè xuống những cảm xúc ngổn ngang trong lòng, cô ngẩng cao đầu một cách đầy ngạo nghễ.
Cái thái độ nghênh ngang cao ngạo của Du Nguyệt khiến Lâm Di giận xanh mặt, cau mày, nghiến răng hận không thể xé xác Du Nguyệt ngay lập tức.
“Chát.” Cô giơ tay không ngần ngại giáng xuống mặt của Du Nguyệt một cái tát, bàn tay của Lâm Di đỏ lên tê rần từ từ hạ xuống, đủ thấy Lâm Di dùng lực mạnh đến cỡ nào.
Mặt Du Nguyệt lệch sang một bên, má bắt đầu nóng ran đau rát, in hằn năm dấu tay, cô đứng trơ ra mất mấy giây rồi sau đó cũng trở lại sự lạnh lùng như thường, cơn đau trên mặt cũng không khiến Du Nguyệt nể nang Lâm Di. Cô quay lại, mặt đối mặt với Lâm Di, ánh mắt trở nên sắc sảo, man dại giống như người đã từng trải, gai góc ngang tàng, không sợ bất kì ai, giọng của Du Nguyệt trầm thấp vang lên:
“Đánh người mà có thể kiếm được tiền ngu gì không đánh, muốn trách thì trách số phận đi.”
“Chát.” Lại thêm một cái tát nữa mà Lâm Di ban tặng cho Du Nguyệt, cái tát này còn mạnh bạo hơn cả làm khóe môi Du Nguyệt chảy máu, một bên mặt của cô sưng lên.
“Hai cái tát đó đủ cho mày trút giận chưa? Nếu chưa đủ thì mày đã không còn cơ hội nữa đâu.”
“Có vẻ như mày đang rất tự hào với những gì mày đã làm với tao trong quá khứ.”
Lâm Di nói xong, nắm chặt bàn tay thành quyền, ánh mắt lộ ra vẻ uy hiếp, còn Du Nguyệt nhíu mày đề phòng.
Cả hai lao vào đánh nhau... một người muốn trút nỗi hận trong lòng mà dùng hết sức lực mình có để tấn công người kia, người kia vì muốn tự vệ mà không ngừng đáp trả...
Khi Ngôn Thần Ngạo lái xe đến nơi thì đã có năm người vệ sĩ đứng chờ anh trước cửa.
Anh hung hãn tiến vào, năm người vệ sĩ tiếp bước theo sau.Trong ánh mắt biểu lộ sự lo lắng, nhịp tim tăng lên, càng bước anh càng khẩn trương khi nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Lâm Di đâu cả.
Ngôn Thần Ngạo gấp gáp đi lên tầng một, thấy mọi người xúm nhau đứng trước một căn phòng đang đóng kín cửa. Nghi ngờ có điều chẳng lành, anh vội vàng bước nhanh tới, những tiến động phát ra trong phòng khiến nội tâm như ngồi trên đống lửa.
“Mở cửa.” Giọng anh cao vút khiến bà Tâm cùng với đám đàn em giật mình nép người sang một bên. Bà Tâm lúc này mới run rẩy đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, cuộc hỗn chiến cứ ngỡ không có hồi kết phải dừng lại, cả hai cô gái đồng loạt ngừng tay hướng ánh mắt về phía cánh cửa đang mở.
Đáy mắt Lâm Di phiếm hồng khi nhìn thấy Ngôn Thần Ngạo đứng ngay trước mắt, những cảm xúc bất mãn, ấm ức, còn có chút tủi thân bao trùm lấy cô, dù dặn lòng không khóc nữa nhưng sao cô vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc mà nước mắt chảy hai hàng.
Cô chưa kịp nói gì thì cảm thấy chóng mặt, phía trước mắt chỉ toàn là một màu đen, Lâm Di loạng choạng ngã xuống đất, Ngôn Thần Ngạo hoảng hốt chạy đến, anh kịp thời đỡ lấy cả thân người cô rồi bế lên một cách dễ dàng.
Bà Tâm đứng bên ngoài run rẩy, chắc không phải bà đắc tội với Ngôn Thần Ngạo đâu, cô gái kia là do đích thân anh mang đến không liên quan đến bà.
Ngôn Thần Ngạo khẩn trương bế Lâm Di đưa đi bệnh viện.
Du Nguyệt đứng cạnh cũng không khá hơn là bao, cô đầu choáng mắt hoa suýt nữa còn đứng không vững, phải khó khăn lắm mới trụ được cả thân người để vững chãi.
Sau khi Lâm Di đi được một lúc, Du Nguyệt cũng một mình đi tới bệnh viện Á Đông, nhưng còn chưa kịp vào trong thì đã ngất luôn trước cổng bệnh viện và được mấy nữ hộ lý dìu vào phòng cấp cứu.
Một lúc sau khi mọi thứ dần trở nên im ắng, bà Tâm mới ra lệnh tạm đóng cửa ngừng kinh doanh.
Ở bệnh viện Á Đông.
Lâm Di được bác sĩ chẩn đoán là ngất do kiệt sức, những vết bầm tím do đánh nhau để lại tuy không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng cũng cần có thời gian để phục hồi. Bác sĩ sau khi làm kiểm tra tổng quát cho Lâm Di xong thì truyền nước cho cô.
Ngôn Thần Ngạo sau khi làm xong thủ tục nhập viện cho Lâm Di thì trời cũng vừa hửng sáng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.