Chương 5: Thê thảm không gì tả nổi
Đặng Lệ Thu tv
25/05/2021
Đối mặt với ánh mắt sắc bén như dao của Ngôn Thần Ngạo, Lâm Di không hề tỏ ra nao núng hay sợ sệt nữa. Bởi vì cô biết dù có quỳ lạy cầu xin thì anh cũng sẽ không tha cho mình, thay vì tránh né chi bằng dũng cảm mà đối mặt.
“Cho dù anh có phanh thây tôi thành trăm mảnh, hay cho nổ tung thế giới này lên thì sự thật vẫn mãi là sự thật mà thôi, nguồn cơn của mọi chuyện chính là do Trần Linh Linh đã tạo nên.”
Lâm Di nhún vai, thái độ dửng dưng, từng câu chữ nói ra cực kì thâm thúy, nếu 5 năm trước cô ta không lao ra đường một cách đột ngột thì có lẽ Lâm Di vẫn còn là một sinh viên y khoa sắp ra trường, tương lai tươi sáng rộng mở trước mắt, cô cũng sẽ không gặp gỡ Ngôn Thần Ngạo để rồi lâm vào tình cảnh bi đát như hiện giờ.
Nhắc đến cô lại ứa nước mắt, từ sâu thẳm trong tim tuyệt vọng đến cùng cực vì bị lừa tình, lừa kết hôn, từng ánh mắt cử chỉ dịu dàng của anh trong quá khứ dành cho cô đều là giả dối, thất vọng chua xót biết bao nhưng cũng phải đành ngậm ngùi chấp nhận sự thật phũ phàng này, mặc dù trong tiềm thức bản thân cô vẫn tha thiết, hy vọng đây chỉ là một giấc mơ mà thôi và sau khi tỉnh lại cô sẽ được ở trong vòng tay yêu thương che chở của anh như lúc ban đầu.
Nhìn thấy bộ dạng của Lâm Di quật cường không có một chút gì ăn năn hối lỗi càng làm Ngôn Thần Ngạo thêm ghét cay ghét đắng, hận không thể một nhát dao bổ đầu Lâm Di ra để xem não của cô chứa thứ gì mà máu lạnh vô tình như vậy.
“Tôi căm ghét cô, hận cô thấu xương vì cô đã bỏ mặc Linh Linh nằm ở đó mà rồ ga bỏ chạy, cô học ngành y mà y đức, lương tâm cô không có, vậy cô có xứng đáng học y không. Lâm Di nếu hôm đó cô đưa Linh Linh đến bệnh viện kịp thời thì cô ấy đã không biến thành người thực vật, vô tri vô giác hơn 5 năm nay. Máu của cô rốt cuộc có màu gì.”
Ngôn Thần Ngạo vừa nói vừa nắm chặt tay mình lại, dường như anh đang cố kìm nén lửa giận đang sục sôi trong lòng để nói cho trọn vẹn từng câu từng chữ mà anh đã bất mãn muốn nói ra suốt ngần ấy năm, cho đến câu cuối cùng anh đã không giữ nổi bình tĩnh nữa mà rống lên thật to, mắt anh đỏ ngầu dữ tợn, mặt anh đỏ lên cũng đủ thấy trong lòng của Ngôn Thần Ngạo căm phẫn hành vi của Lâm Di đến mức độ nào.
Lâm Di chết lặng, từng câu từng chữ của anh như đánh tan lòng tự trọng trong lòng cô. Cái câu "y đức và lương tâm cô không có, cô không xứng đáng được học ngành y" nó cứ văng vẳng bên tai cô khiến Lâm Di chịu sự đả kích lớn. Trong cuộc đời cô, hối tiếc nhất, ân hận nhất là đã không đưa Trần Linh Linh vào bệnh viện ngay lập tức mà đã bỏ chạy về nhà.
Năm năm trước, lúc đó cô cũng chỉ là một cô gái vừa tròn 19 tuổi ngây thơ và hồn nhiên lắm, sự việc xảy ra bất ngờ, cô hoảng loạn sợ hãi nên đã bỏ chạy về nhà sau khi tông trúng người, sau đó cô cũng đã quay lại hiện trường nhưng người đã được đưa đi. Cô thừa nhận lúc đó sự ích kỉ của cô là một sai lầm nhưng cô đã kịp thời sửa chữa nó nhưng đã quá muộn, cô chỉ về nhà 30 phút và 30 phút ấy biến cuộc đời cô trở thành bi kịch không hồi kết.
Đối mặt với mấy lời phán xét của anh, Lâm Di chỉ chấp nhận một phần lỗi lầm của mình mà thôi, và cô chỉ thấy có lỗi với lương tâm và y đức của mình khi ấy, chứ không có chuyện cô sẽ ăn năn hối lỗi trong khi cái lỗi lớn nhất gây ra hậu quả nghiêm trọng nhất là do Trần Linh Linh tạo nên, chứ không phải cô.
Lâm Di cắn răng chịu đựng cơn đau, kiên cường đứng dậy. Khóe mắt đỏ hoe, đáy lòng trào dâng một sự phẫn uất đến cực hạn, cô hét lên trong tiếng nấc nghẹn:
“Nếu anh hận tôi như thế, tại sao không giết chết tôi đi mà lại dùng cách thức trả thù tàn nhẫn và hèn hạ như vậy hả.”
“Cô khiến cho Linh Linh phải sống như người thực vật, còn cô chỉ cần chết là có thể yên thân hay sao, cô đừng có mơ. Linh Linh chôn vùi tuổi xuân ở trên giường thì cô cũng phải chịu đựng đau đớn gấp trăm lần như thế cho đến khi nào cô ấy tỉnh lại mới thôi.”
Giọng anh rít lên từng hồi, ánh mắt tuyệt tình nhìn Lâm Di không chớp, mỗi lần nhắc đến Linh Linh là tim anh thắt lại đau đớn, những lúc như thế anh càng căm ghét Lâm Di hơn, hận đến mức không thể giết chết cô ngay tức khắc.
“Ngôn Thần Ngạo tôi muốn nhắc cho anh nhớ rằng, tôi chỉ thấy có lỗi day dứt với lương tâm nghề nghiệp của mình mà thôi, còn chuyện của Trần Linh Linh là do cô ta xem thường mạng sống của mình mà làm liên luỵ đến người khác.” Lâm Di một khắc cũng không thể chịu đựng nổi nữa, cái tính khí ngang ngược không phân biệt phải trái của Ngôn Thần Ngạo, cô tức giận chỉ thẳng mặt anh, không kiêng nể mà lớn giọng, cao ngạo.
Ngôn Thần Ngạo thấy cô không có ý gì ân hận cho hành vi bỏ chạy của mình, anh mang theo hận ý nồng đậm, mắt anh đỏ ngầu, lao về phía Lâm Di đang đứng, anh nhanh như chớp vung tay quá trán định tát cho Lâm Di một cái.
Lâm Di thấy anh lao tới, mặt cô liền biến sắc, căng thẳng mà tim đập liên hồi, theo bản năng lùi lại vài bước. Cho đến khi anh đứng ngay trước mắt, cứ nghĩ bản thân sẽ không tránh được một cái tát cháy má, cô quay đi, nhắm mắt, cắn răng, nuốt nước bọt cam chịu. Vậy mà không biết lấy dũng khí ở đâu ra cô lại bất ngờ cất tiếng thốt lên mấy chữ:
“Đàn ông vũ phu chính là loại đàn ông rẻ mạt, dù có đẹp trai nhiều tiền thì cũng là đồ bỏ đi.” Lâm Di nói nhanh, nói gấp, nói với vận tốc ánh sáng, nói xong lại thầm kêu trời "sao mình có thể nói như vậy được" chắc là do bản năng.
Cô đứng bất động tại chỗ mấy giây cũng chẳng thấy mặt mình có tác động của ngoại lực nên mở mắt ra, đứng thẳng người. Cũng vừa hay Ngôn Thần Ngạo từ từ hạ cánh tay của mình xuống, chân mày anh nhíu chặt tỏ ra bực bội. Lâm Di đứng cạnh thở phào nhẹ nhõm, không dám nghĩ tới bàn tay của anh mà giáng xuống mặt cô thật chắc là cô nằm một đống vì vỡ não rồi.
“Được lắm Lâm Di, cô rất thông minh.” Ngôn Thần Ngạo nghiến răng gằn giọng từng chữ, Lâm Di vậy mà lại biết đánh vào tâm lý đàn ông. Nếu anh đánh cô chẳng phải anh rẻ mạt là đồ bỏ đi hay sao, Ngôn Thần Ngạo nuốt cục tức xuống bụng, trong lòng bắt đầu nghĩ ngay một kế hoạch hoàn hảo hơn để hành hạ cô.
“Cô xem lời tôi nói như gió thoảng bên tai, không có kí lô nào. Đánh cô chỉ làm bẩn tay tôi thôi.”
Ngôn Thần Ngạo trở về chỗ cũ ngồi xuống nhìn cô bằng một ánh mắt âm u, gương mặt lạnh tanh ảm đạm không biểu tình bất kì một tia ấm áp nào.
Anh chỉ tay về hướng bốn nữ giúp việc đang đứng ở phía sau mình, bắt đầu ra lệnh:
“Các người đánh đi.” Giọng điệu cứng rắn, uy quyền khiến bốn cô giúp việc khép nép nhìn nhau ngơ ngác, không biết nên làm gì.
“Vâng.” Cả bốn cô tái mặt, vội tiến về chỗ Lâm Di đang đứng.
Lâm Di chết trân như tượng, nội tâm kêu gào chửi rủa, cách hành hạ người này mà anh cũng nghĩ ra được nữa.
Lâm Di đề phòng nhìn mấy người này đang tiến về mình. Người nào người nấy đô con, cô đánh không lại, cuối cùng Lâm Di lãnh trọn bốn cú tát vào mặt đến chảy máu miệng.
Lâm Di ấm ức, ôm mặt bật khóc thành tiếng. Ngôn Thần Ngạo nhìn thấy buông lời mỉa mai:
“Lúc nãy oai phong lắm mà, sao giờ khóc rồi.”
Lâm Di bị Ngôn Thần Ngạo chọc tức khóc to hơn, vừa khóc vừa đưa tay chỉ vào mặt của anh mà hét rằng:
“Một cô gái đêm hôm khuya khoắt đứng lề đường rồi lao đầu vào ô tô của người khác, không chừng cô ta vừa mới lấy trai về, hớt ha hớt hải rồi xông vào xe tôi. Là do cô ta đáng đời.”
Đôi mắt Lâm Di đỏ ngầu, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống hai bên má, cô đem mọi đau khổ suốt mấy năm qua nói ra hết.
“Tôi cũng đã ngồi tù, mất đi tương lai, sự nghiệp, đánh đổi cả máu và nước mắt, tuổi xuân của mình rồi, anh còn muốn sao nữa.”
Lâm Di càng nói càng kích động càng khóc to hơn, rõ ràng người sai chính là cô ta vậy mà chỉ nhờ thân phận vị hôn thê của Ngôn Thần Ngạo mà trở thành nạn nhân, còn cô thì biến thành kẻ máu lạnh vô tình chỉ vì rời khỏi hiện trường tai nạn 30 phút.
“Ngôn Thần Ngạo tôi nói anh biết, Trần Linh Linh đang đời, cô ta chính là kẻ gián tiếp hại tương lai của tôi mịt mù tăm tối.”
Cô thấy hối hận vô cùng. Tám tháng trước, nếu cô nghe lời ba an phận thủ thường ở trong nhà thì sẽ không gặp Trần Tinh Húc và yêu anh thì sẽ không gặp cái tình cảnh thê thảm không gì tả nổi như hôm nay.
Cô cười mỉa mai chính mình. Cô không ngờ Trần Tinh Húc tốt đẹp ôn nhu tình cảm, ga lăng lãng tử lại chính là Ngôn Thần Ngạo.
“Cho dù anh có phanh thây tôi thành trăm mảnh, hay cho nổ tung thế giới này lên thì sự thật vẫn mãi là sự thật mà thôi, nguồn cơn của mọi chuyện chính là do Trần Linh Linh đã tạo nên.”
Lâm Di nhún vai, thái độ dửng dưng, từng câu chữ nói ra cực kì thâm thúy, nếu 5 năm trước cô ta không lao ra đường một cách đột ngột thì có lẽ Lâm Di vẫn còn là một sinh viên y khoa sắp ra trường, tương lai tươi sáng rộng mở trước mắt, cô cũng sẽ không gặp gỡ Ngôn Thần Ngạo để rồi lâm vào tình cảnh bi đát như hiện giờ.
Nhắc đến cô lại ứa nước mắt, từ sâu thẳm trong tim tuyệt vọng đến cùng cực vì bị lừa tình, lừa kết hôn, từng ánh mắt cử chỉ dịu dàng của anh trong quá khứ dành cho cô đều là giả dối, thất vọng chua xót biết bao nhưng cũng phải đành ngậm ngùi chấp nhận sự thật phũ phàng này, mặc dù trong tiềm thức bản thân cô vẫn tha thiết, hy vọng đây chỉ là một giấc mơ mà thôi và sau khi tỉnh lại cô sẽ được ở trong vòng tay yêu thương che chở của anh như lúc ban đầu.
Nhìn thấy bộ dạng của Lâm Di quật cường không có một chút gì ăn năn hối lỗi càng làm Ngôn Thần Ngạo thêm ghét cay ghét đắng, hận không thể một nhát dao bổ đầu Lâm Di ra để xem não của cô chứa thứ gì mà máu lạnh vô tình như vậy.
“Tôi căm ghét cô, hận cô thấu xương vì cô đã bỏ mặc Linh Linh nằm ở đó mà rồ ga bỏ chạy, cô học ngành y mà y đức, lương tâm cô không có, vậy cô có xứng đáng học y không. Lâm Di nếu hôm đó cô đưa Linh Linh đến bệnh viện kịp thời thì cô ấy đã không biến thành người thực vật, vô tri vô giác hơn 5 năm nay. Máu của cô rốt cuộc có màu gì.”
Ngôn Thần Ngạo vừa nói vừa nắm chặt tay mình lại, dường như anh đang cố kìm nén lửa giận đang sục sôi trong lòng để nói cho trọn vẹn từng câu từng chữ mà anh đã bất mãn muốn nói ra suốt ngần ấy năm, cho đến câu cuối cùng anh đã không giữ nổi bình tĩnh nữa mà rống lên thật to, mắt anh đỏ ngầu dữ tợn, mặt anh đỏ lên cũng đủ thấy trong lòng của Ngôn Thần Ngạo căm phẫn hành vi của Lâm Di đến mức độ nào.
Lâm Di chết lặng, từng câu từng chữ của anh như đánh tan lòng tự trọng trong lòng cô. Cái câu "y đức và lương tâm cô không có, cô không xứng đáng được học ngành y" nó cứ văng vẳng bên tai cô khiến Lâm Di chịu sự đả kích lớn. Trong cuộc đời cô, hối tiếc nhất, ân hận nhất là đã không đưa Trần Linh Linh vào bệnh viện ngay lập tức mà đã bỏ chạy về nhà.
Năm năm trước, lúc đó cô cũng chỉ là một cô gái vừa tròn 19 tuổi ngây thơ và hồn nhiên lắm, sự việc xảy ra bất ngờ, cô hoảng loạn sợ hãi nên đã bỏ chạy về nhà sau khi tông trúng người, sau đó cô cũng đã quay lại hiện trường nhưng người đã được đưa đi. Cô thừa nhận lúc đó sự ích kỉ của cô là một sai lầm nhưng cô đã kịp thời sửa chữa nó nhưng đã quá muộn, cô chỉ về nhà 30 phút và 30 phút ấy biến cuộc đời cô trở thành bi kịch không hồi kết.
Đối mặt với mấy lời phán xét của anh, Lâm Di chỉ chấp nhận một phần lỗi lầm của mình mà thôi, và cô chỉ thấy có lỗi với lương tâm và y đức của mình khi ấy, chứ không có chuyện cô sẽ ăn năn hối lỗi trong khi cái lỗi lớn nhất gây ra hậu quả nghiêm trọng nhất là do Trần Linh Linh tạo nên, chứ không phải cô.
Lâm Di cắn răng chịu đựng cơn đau, kiên cường đứng dậy. Khóe mắt đỏ hoe, đáy lòng trào dâng một sự phẫn uất đến cực hạn, cô hét lên trong tiếng nấc nghẹn:
“Nếu anh hận tôi như thế, tại sao không giết chết tôi đi mà lại dùng cách thức trả thù tàn nhẫn và hèn hạ như vậy hả.”
“Cô khiến cho Linh Linh phải sống như người thực vật, còn cô chỉ cần chết là có thể yên thân hay sao, cô đừng có mơ. Linh Linh chôn vùi tuổi xuân ở trên giường thì cô cũng phải chịu đựng đau đớn gấp trăm lần như thế cho đến khi nào cô ấy tỉnh lại mới thôi.”
Giọng anh rít lên từng hồi, ánh mắt tuyệt tình nhìn Lâm Di không chớp, mỗi lần nhắc đến Linh Linh là tim anh thắt lại đau đớn, những lúc như thế anh càng căm ghét Lâm Di hơn, hận đến mức không thể giết chết cô ngay tức khắc.
“Ngôn Thần Ngạo tôi muốn nhắc cho anh nhớ rằng, tôi chỉ thấy có lỗi day dứt với lương tâm nghề nghiệp của mình mà thôi, còn chuyện của Trần Linh Linh là do cô ta xem thường mạng sống của mình mà làm liên luỵ đến người khác.” Lâm Di một khắc cũng không thể chịu đựng nổi nữa, cái tính khí ngang ngược không phân biệt phải trái của Ngôn Thần Ngạo, cô tức giận chỉ thẳng mặt anh, không kiêng nể mà lớn giọng, cao ngạo.
Ngôn Thần Ngạo thấy cô không có ý gì ân hận cho hành vi bỏ chạy của mình, anh mang theo hận ý nồng đậm, mắt anh đỏ ngầu, lao về phía Lâm Di đang đứng, anh nhanh như chớp vung tay quá trán định tát cho Lâm Di một cái.
Lâm Di thấy anh lao tới, mặt cô liền biến sắc, căng thẳng mà tim đập liên hồi, theo bản năng lùi lại vài bước. Cho đến khi anh đứng ngay trước mắt, cứ nghĩ bản thân sẽ không tránh được một cái tát cháy má, cô quay đi, nhắm mắt, cắn răng, nuốt nước bọt cam chịu. Vậy mà không biết lấy dũng khí ở đâu ra cô lại bất ngờ cất tiếng thốt lên mấy chữ:
“Đàn ông vũ phu chính là loại đàn ông rẻ mạt, dù có đẹp trai nhiều tiền thì cũng là đồ bỏ đi.” Lâm Di nói nhanh, nói gấp, nói với vận tốc ánh sáng, nói xong lại thầm kêu trời "sao mình có thể nói như vậy được" chắc là do bản năng.
Cô đứng bất động tại chỗ mấy giây cũng chẳng thấy mặt mình có tác động của ngoại lực nên mở mắt ra, đứng thẳng người. Cũng vừa hay Ngôn Thần Ngạo từ từ hạ cánh tay của mình xuống, chân mày anh nhíu chặt tỏ ra bực bội. Lâm Di đứng cạnh thở phào nhẹ nhõm, không dám nghĩ tới bàn tay của anh mà giáng xuống mặt cô thật chắc là cô nằm một đống vì vỡ não rồi.
“Được lắm Lâm Di, cô rất thông minh.” Ngôn Thần Ngạo nghiến răng gằn giọng từng chữ, Lâm Di vậy mà lại biết đánh vào tâm lý đàn ông. Nếu anh đánh cô chẳng phải anh rẻ mạt là đồ bỏ đi hay sao, Ngôn Thần Ngạo nuốt cục tức xuống bụng, trong lòng bắt đầu nghĩ ngay một kế hoạch hoàn hảo hơn để hành hạ cô.
“Cô xem lời tôi nói như gió thoảng bên tai, không có kí lô nào. Đánh cô chỉ làm bẩn tay tôi thôi.”
Ngôn Thần Ngạo trở về chỗ cũ ngồi xuống nhìn cô bằng một ánh mắt âm u, gương mặt lạnh tanh ảm đạm không biểu tình bất kì một tia ấm áp nào.
Anh chỉ tay về hướng bốn nữ giúp việc đang đứng ở phía sau mình, bắt đầu ra lệnh:
“Các người đánh đi.” Giọng điệu cứng rắn, uy quyền khiến bốn cô giúp việc khép nép nhìn nhau ngơ ngác, không biết nên làm gì.
“Vâng.” Cả bốn cô tái mặt, vội tiến về chỗ Lâm Di đang đứng.
Lâm Di chết trân như tượng, nội tâm kêu gào chửi rủa, cách hành hạ người này mà anh cũng nghĩ ra được nữa.
Lâm Di đề phòng nhìn mấy người này đang tiến về mình. Người nào người nấy đô con, cô đánh không lại, cuối cùng Lâm Di lãnh trọn bốn cú tát vào mặt đến chảy máu miệng.
Lâm Di ấm ức, ôm mặt bật khóc thành tiếng. Ngôn Thần Ngạo nhìn thấy buông lời mỉa mai:
“Lúc nãy oai phong lắm mà, sao giờ khóc rồi.”
Lâm Di bị Ngôn Thần Ngạo chọc tức khóc to hơn, vừa khóc vừa đưa tay chỉ vào mặt của anh mà hét rằng:
“Một cô gái đêm hôm khuya khoắt đứng lề đường rồi lao đầu vào ô tô của người khác, không chừng cô ta vừa mới lấy trai về, hớt ha hớt hải rồi xông vào xe tôi. Là do cô ta đáng đời.”
Đôi mắt Lâm Di đỏ ngầu, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống hai bên má, cô đem mọi đau khổ suốt mấy năm qua nói ra hết.
“Tôi cũng đã ngồi tù, mất đi tương lai, sự nghiệp, đánh đổi cả máu và nước mắt, tuổi xuân của mình rồi, anh còn muốn sao nữa.”
Lâm Di càng nói càng kích động càng khóc to hơn, rõ ràng người sai chính là cô ta vậy mà chỉ nhờ thân phận vị hôn thê của Ngôn Thần Ngạo mà trở thành nạn nhân, còn cô thì biến thành kẻ máu lạnh vô tình chỉ vì rời khỏi hiện trường tai nạn 30 phút.
“Ngôn Thần Ngạo tôi nói anh biết, Trần Linh Linh đang đời, cô ta chính là kẻ gián tiếp hại tương lai của tôi mịt mù tăm tối.”
Cô thấy hối hận vô cùng. Tám tháng trước, nếu cô nghe lời ba an phận thủ thường ở trong nhà thì sẽ không gặp Trần Tinh Húc và yêu anh thì sẽ không gặp cái tình cảnh thê thảm không gì tả nổi như hôm nay.
Cô cười mỉa mai chính mình. Cô không ngờ Trần Tinh Húc tốt đẹp ôn nhu tình cảm, ga lăng lãng tử lại chính là Ngôn Thần Ngạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.