Chương 84: Trần Linh Linh thú nhận tất cả
Đặng Lệ Thu tv
07/09/2023
Ngôn Thần Ngạo trở về nhà tự nhốt mình trong phòng không tha thiết ăn uống gì cả làm ba mẹ lo lắng.
Lúc này đã 12 giờ đêm. Trên đường không còn một bóng người, đèn đường chỗ sáng chỗ tối tăng thêm vẻ âm u mù mịt.
Trần Linh Linh bước đi một cách gấp gáp, đôi mắt thì nhìn ngang ngó dọc, lấm la lấm lét, gương mặt trắng bệch, thần sắc kinh hãi trong thâm tâm tưởng tượng như có ai đang đi theo mình.
Chiếc váy cưới trắng tinh trở nên nhơ nhuốc, vướng víu. Trần Linh Linh điên cuồng xé rách vạt váy, vừa xé vừa nhìn xung quanh đề phòng. Xong rồi cô ta kéo vali chạy như điên trên đường.
Vừa chạy vừa nhìn ra phía sau, vấp té trầy đầu gối rồi đứng lên chạy tiếp, hình như nỗi sợ trong tiềm thức đã lấn át nỗi đau thể xác nên Trần Linh Linh không cảm nhận được đầu gối của mình đang chảy máu. Không biết qua bao lâu Trần Linh Linh mới tới được nhà của Trịnh Vỹ Tuấn, đứng trước cửa hai chân muốn nhũng ra mất hết sức lực, thở hổn hển như sắp đứt hơi, mệt quá ngồi thụp xuống đất nghỉ ngơi.
Một lúc sau cô ta mới đứng dậy đi sang bên hông nhà nhìn tới nhìn lui rồi ngồi xuống, một tay cầm lên một miếng gạch lát sân, tay còn lại đưa xuống khoảng trống phía dưới và lấy lên một chiếc chìa khoá. Trần Linh Linh nhanh chóng mở cửa, cô ta tiến sâu vào trong phòng thấy thứ gì có giá trị là lập tức cho vào vali, lúc đi tới ngăn bàn bị khóa Trần Linh Linh đi lấy cái búa đập nát nó, bên trong có một khẩu súng, Linh Linh cầm lên không ngại ngắm thử, ánh mắt cô ta loé lên một tia thâm độc:
“Ngôn Thần Ngạo, Lâm Di các người đi xuống địa ngục mà ân ái với nhau đi.”
Lời còn trong suy nghĩ chưa nói ra mà bộ mặt của Trần Linh Linh đã đằng đằng sát khí như cả thể giới đắc tội với cô ta vậy.
Trần Linh Linh tranh thủ lục lọi khắp nơi, cô ta còn chưa kịp vui khi thấy có một sắp tiền đút trong ngăn bàn thì đứng khựng lại khi hồ sơ bệnh án của Trịnh Vỹ Tuấn sờ sờ ngay trước mặt, lấy ra đọc mới biết Trịnh Vỹ Tuấn bị ung thư não là có thật, đọc kĩ lại bệnh viện đó là bệnh viện Trung Ương, nhìn xuống phần thông tin người giám hộ lại để là Lâm Di còn có địa chỉ nhà nữa.
Linh Linh cười thầm hả dạ, đúng là ông trời cũng giúp cô ta rồi, hừ lạnh một tiếng Linh Linh không ngại nói ra tiếng lòng xấu xa của mình: “Trịnh Vỹ Tuấn ơi là Trịnh Vỹ Tuấn đến lúc sắp chết anh mới thấm thía được hai chữ tình yêu viết thế nào à. Tôi sẽ khiến cho nó chết trước anh.”
Linh Linh đi xăm xăm ra ngoài dẫn chiếc xe máy dựng ngay góc nhà lái nó rời khỏi trong đêm, bước đầu tiên Linh Linh đi tìm Cao Bá Thắng làm chỗ dựa.
Đứng trước nhà Cao Bá Thắng ấn chuông cửa liên tục không thấy hắn trả lời, Trần Linh Linh điên tiết giơ súng lên nhắm ngay cánh cửa bằng thủy tinh mà bắn một phát, tiếng thủy tinh vỡ nát rơi tán loạn xuống sàn tạo thành một tiếng vang lớn, Cao Bá Thắng ngủ trên giường vội vàng bật dậy trong cơn giận dữ, hắn bước ra ngoài còn dẫn theo ba tên thuộc hạ của mình.
Trần Linh Linh nhìn thấy hắn biểu cảm có mấy phần ấm ức, cất giọng nghèn nghẹn:
“Anh cứu tôi đi, tôi không còn chỗ nào để đi nữa rồi.” Linh Linh rơi nước mắt, giả vờ đáng thương. Cao Bá Thắng chính là phương án dự phòng cuối cùng của cô ta nên phải tranh thủ dựa dẫm hắn trước, mới tính tới chuyện khác.
Hắn im lặng làm Trần Linh Linh khó chịu nhưng vẫn phải nhịn xuống, sau đó hắn nhìn cô ta bằng một ánh mắt vô tình, rồi nói:
“Chẳng phải đã nói đừng tìm tôi nữa rồi mà?”
Cao Bá Thắng nói xong mắt dán chặt lên người của Linh Linh đánh giá, cất giọng mỉa mai:
“Bị Ngôn Thần Ngạo bỏ rồi à, hèn gì nhìn bộ dạng còn thua cả ăn mày.” Hắn tiếp tục nhìn Linh Linh rồi cất giọng như kẻ qua đường:
“Cô đã hết giá trị lợi dụng rồi mau cút đi đừng làm phiền tôi.”
Sau câu nói của Cao Bá Thắng, giới hạn của Trần Linh Linh cũng bị phá vỡ, cô ta hét lên:
“Anh không sợ tôi sẽ tố cáo những việc xấu mà anh đã làm cho cảnh sát biết sao?”
Cao Bá Thắng cười giễu cợt: “Ở đây ba tôi chính là công lý. Tập đoàn Cao Thị cũng do ông ấy thành lập. Cô có muốn biến thành Trịnh Mai Oanh thứ hai không?”
Hắn vừa dứt câu, ba tên ở đằng sau hắn rút súng ra Trần Linh Linh tái mặt vội vàng thụt lùi lại, thì bị bọn người đó khống chế, đem vào nhà.
Cô ta không còn cách nào khác ngoài chịu sự khống chế của bọn chúng.
Trần Linh Linh bị bọn đàn em của Cao Bá Thắng thay phiên nhau cưỡng hiếp suốt 2 tiếng.
Sau 2 tiếng, cô ta nằm vật vã dưới sàn, toàn thân rã rời đi không nổi. Xong chuyện Cao Bá Thắng mang Trần Linh Linh vứt ở ngoài đường chỗ vắng người, hắn không giết Trần Linh Linh mà muốn dùng cô ta làm công cụ trừ khử Ngôn Thần Ngạo.
Trần Linh Linh nằm thiêm thiếp giữa góc đường, chiếc váy cưới trên người trở nên rách nát trống trên hở dưới, ai không biết còn tưởng Trần Linh Linh là con gái nhà lành bị người xấu bắt cóc vì bộ dạng của cô ta giờ thê thảm quá mà.
Một lúc sau đó, có một chiếc xe hơi dừng lại, hai người vệ sĩ bước xuống khiêng Trần Linh Linh lên xe, bên trong còn có Ngôn Cương và Lâm Huệ Mẫn.
Ngôi nhà mà khi mới cưới nhau Ngôn Thần Ngạo và Lâm Di từng ở là điểm dừng chân cuối cùng của chiếc xe.
Trần Linh Linh được đưa vào giữa nhà. Toàn bộ nội thất ngôi nhà đã được đưa ra ngoài và được thay thế bằng những bức tượng thần cõi âm, những ngọn nến lập lòe, ánh đèn màu vàng hiu hắt, cộng thêm khí lạnh từ máy điều hòa tạo nên một khung cảnh âm u rùng rợn như chốn địa ngục âm ti, đèn xung quanh ngôi nhà được tắt, màn đêm đen kịt phủ giăng khắp nơi. Chiếc camera đặt trong góc tối sẵn sàng hoạt động.
Thế Thanh, Du Nguyệt, Tinh Vân và Thái Hà lần lượt bước vào vị trí Diêm Vương, Hắc Bạch Vô Thường còn Thái Hà đóng vai Mai Oanh mặc một chiếc váy trắng tóc đen xõa xuống rối bù, hai mắt đen sâu hoắm, khóe miệng chảy máu tạo hình chẳng khác nào là một linh hồn vất vưởng trên nhân gian.
Một lúc sau cô gái nằm trên sàn cử động thân người, cơ thể vẫn còn đau râm ran khắp người làm Linh Linh không muốn mở mắt, bỗng nhiên cô ta co người lại run rẩy, khí lạnh truyền tới toàn thân, gai ốc nổi khắp người.
“Linh Linh ơi tôi đói lắm tôi khát lắm, Linh Linh ơi... Linh Linh… làm ơn tha cho tôi..” Thái Hà không ngừng kêu những tiếng kêu ai oán, thống thiết.
Trần Linh Linh đang nằm dưới sàn vội mở mắt ra, nhìn thấy Mai Oanh đang quỳ mắt hướng về mình đầy oán hận, cô ta ngồi bật dậy lùi ra xa, hai tay run lẩy bẩy, toàn thân lạnh toát, lúc này Trần Linh Linh mới ý thức được phía trước mặt mình có một người đang đội mũ quan, mặt hơi đen lại có râu, dáng vẻ uy nghiêm, hai bên còn có... Suýt chút nữa Trần Linh Linh ngất luôn tại chỗ.
Mình chết rồi sao?
Hay mình đang mơ? Mơ mà sao y như thật?
Trần Linh Linh vì quá hoảng loạn nên không còn tỉnh táo như ngày thường. Cô ta quỳ rạp dưới sàn dập đầu cúi lạy.
Bên này Thái Hà khóc nấc lên nghẹn ngào: “Linh Linh cô trả mạng lại cho tôi...”
“Mai Oanh tôi cầu xin cô đừng bám theo tôi nữa.” Trần Linh Linh cũng khóc, khóc vì sợ hãi chứ không hề ân hận.
Tinh Vân và Du Nguyệt đang trông bộ dạng Hắc Bạch Vô Thường bước nhanh xuống, còn cầm theo một sợi xích to tướng dọa Trần Linh Linh mặt cắt không còn một giọt máu.
“Ngươi còn không mau khai thật!” Thế Thanh đang ngồi bên trên đập bàn một cái, tiếng động lớn làm Trần Linh Linh giật mình thảng thốt, miệng lắp bắp nói một tràng trong cơn sợ hãi tột cùng:
“Tôi nói... Tôi sẽ nói.”
Trần Linh Linh nấc nghẹn từng cơn, cúi gằm mặt xuống, từ từ nói:
“Năm đó thấy Mai Oanh tỏ tình với Ngôn Thần Ngạo nhưng bị anh từ chối, vốn đã có ý định giết chết cô ấy từ trước rồi nên mới lợi dụng chuyện này để mọi người hiểu lầm Mai Oanh đã tự sát.”
Nói đến đây Trần Linh Linh đột nhiên ngừng lại, rồi bất ngờ khóc nấc lên thành tiếng:
“Tại bọn người đó ép tôi vào đường cùng, năm tôi mười mấy tuổi hết bị ba hắn cưỡng hiếp, tôi giết chết ông ta bằng cách đánh tráo lộ thuốc trợ tim mà ông ta uống mỗi ngày làm ông ta chết không kịp trối, không lâu sau đó lại tới lượt hắn cưỡng hiếp, tôi liên tục bị lạm dụng mà không thể tâm sự cùng ai, bọn chúng lấy xuất thân của tôi để ép buộc tôi, còn Trịnh Mai Oanh chúng xem như vàng ngọc nâng niu trong lòng bàn tay, tôi đem sự thù hận trút hết lên người cô ta. Để che dấu tôi phải đi vá màng trinh, dùng mọi cách quyến rũ Ngôn Thần Ngạo để bản thân không còn sống trong thấp thỏm nữa.”
Nói đến đây Trần Linh Linh đột nhiên dừng lại, khóe miệng mang theo nụ cười man rợ, nói:
“Sau khi biết Mai Oanh yêu thầm Ngôn Thần Ngạo, vào một buổi tối tôi đã chủ động hẹn cô ta vào một khách sạn để nói chuyện.”
Trần Linh Linh lại cười hả hê rồi nói tiếp: “Mà khách sạn đó là của Cao Bá Thắng, đêm đó tôi đã chứng kiến Trịnh Mai Oanh bị anh ta và đám thuộc hạ của mình cưỡng hiếp tập thể, chứng kiến cô ta kêu gào thảm thiết tôi chưa bao giờ thấy hả dạ cả.”
Trần Linh Linh cười như điên dại kể tiếp: “Biết Mai Oanh thường mang theo quyển nhật kí bên người nên tôi đã bắt chước nét chữ của cô ta để lại một lá thư tuyệt mệnh lên ngay quyển nhật kí ấy.”
Thái Hà nghe cô ta nói mà không khỏi lạnh người, cùng là con gái với nhau tại sao lại có thể dùng cách thức độc ác như vậy để trả thù chứ, với lại kẻ mà Linh Linh hận là Trịnh Vỹ Tuấn và ba của hắn chứ không phải Mai Oanh. Thấy cô ta không có một chút gì hối hận, Thái Hà căm phẫn suýt chút nữa lao vào bóp cổ cô ta.
“Trịnh Mai Oanh sau đó được Cao Bá Thắng đem về nhà nhốt lại ngày đêm cưỡng hiếp làm công cụ tình dục, sau khi thỏa mãn chúng chở Mai Oanh đến một ngôi nhà hoang treo cổ, cái chết tức tưởi của Trịnh Mai Oanh là một vụ tự tử.”
Nói xong Trần Linh Linh cười như điên, quay sang Thái Hà: “Cô nên tìm anh trai và ông cha mất nết của cô để báo thù vì kết cục của cô là do cái nghiệp mà bọn họ tạo nên.”
Nói rồi Trần Linh Linh lại cười ha hả như một kẻ tâm thần sắp lên cơn.
Thái Hà đã không ghìm được xúc động lao vào Trần Linh Linh, vừa bóp cổ cô ta vừa gào lên thống thiết: “Tao phải giết chết mày. Tao giết chết mày.”
Tinh Vân và Du Nguyệt thấy tình hình không ổn vội vã chạy tới kéo Thái Hà ra.
“Thái Hà bình tĩnh lại.”
Giọng của Tinh Vân vang lên làm Trần Linh Linh sực tỉnh, cô ta nhìn kĩ lại một chút những người này đều có chân tay.
Trần Linh ý thức được mình đang bị gài bẫy, nên bắt đầu tỏ ra ngơ ngác, ánh mắt vô hồn lúc thì cười như điên lúc thì khóc lóc kể khổ đáng thương, lúc thì cúi đầu vái lạy tứ phương, lúc thì chửi rủa bằng chất giọng ngây dại: “Mày đáng đời.. Ha ha”
Rồi thì chạy lọc cọc khắp nơi như một đứa trẻ. Trần Linh Linh liên tục làm ra hành động của người điên.
Du Nguyệt nhìn Linh Linh như vậy thì tưởng là thật mới hỏi Thế Thanh: “Giờ xử lý cô ta làm sao. Hình như cô ta không được bình thường. Có cần bắt cô ta lại không?”
“Không cần đâu? Nhìn cô ta chắc cũng sắp phát điên rồi, sẽ trả giá sớm thôi, giờ bắt cô ta lại chẳng khác nào mình cũng giống cô ta.”
Thái Hà nhìn Trần Linh Linh nhíu mày dò xét, cảm thấy không an tâm, cô nói: “Trói cô ta lại rồi sáng mai báo công an giải quyết.”
Không để mọi người đồng ý, Thái Hà đã tự ý đi tìm sợi dây.
Một lúc sau, mọi người khống chế Trần Linh Linh trói lại, mặc kệ cô ta la hét thảm thiết đến khàn giọng.
Sau khi khẳng định Trần Linh Linh không thể thoát được cả bọn kéo mới kéo nhau rời khỏi bỏ mặt Trần Linh Linh ở đó.
Đoạn video mà cả nhóm quay lại gửi qua điện thoại cho Lâm Di.
Lúc này đã 12 giờ đêm. Trên đường không còn một bóng người, đèn đường chỗ sáng chỗ tối tăng thêm vẻ âm u mù mịt.
Trần Linh Linh bước đi một cách gấp gáp, đôi mắt thì nhìn ngang ngó dọc, lấm la lấm lét, gương mặt trắng bệch, thần sắc kinh hãi trong thâm tâm tưởng tượng như có ai đang đi theo mình.
Chiếc váy cưới trắng tinh trở nên nhơ nhuốc, vướng víu. Trần Linh Linh điên cuồng xé rách vạt váy, vừa xé vừa nhìn xung quanh đề phòng. Xong rồi cô ta kéo vali chạy như điên trên đường.
Vừa chạy vừa nhìn ra phía sau, vấp té trầy đầu gối rồi đứng lên chạy tiếp, hình như nỗi sợ trong tiềm thức đã lấn át nỗi đau thể xác nên Trần Linh Linh không cảm nhận được đầu gối của mình đang chảy máu. Không biết qua bao lâu Trần Linh Linh mới tới được nhà của Trịnh Vỹ Tuấn, đứng trước cửa hai chân muốn nhũng ra mất hết sức lực, thở hổn hển như sắp đứt hơi, mệt quá ngồi thụp xuống đất nghỉ ngơi.
Một lúc sau cô ta mới đứng dậy đi sang bên hông nhà nhìn tới nhìn lui rồi ngồi xuống, một tay cầm lên một miếng gạch lát sân, tay còn lại đưa xuống khoảng trống phía dưới và lấy lên một chiếc chìa khoá. Trần Linh Linh nhanh chóng mở cửa, cô ta tiến sâu vào trong phòng thấy thứ gì có giá trị là lập tức cho vào vali, lúc đi tới ngăn bàn bị khóa Trần Linh Linh đi lấy cái búa đập nát nó, bên trong có một khẩu súng, Linh Linh cầm lên không ngại ngắm thử, ánh mắt cô ta loé lên một tia thâm độc:
“Ngôn Thần Ngạo, Lâm Di các người đi xuống địa ngục mà ân ái với nhau đi.”
Lời còn trong suy nghĩ chưa nói ra mà bộ mặt của Trần Linh Linh đã đằng đằng sát khí như cả thể giới đắc tội với cô ta vậy.
Trần Linh Linh tranh thủ lục lọi khắp nơi, cô ta còn chưa kịp vui khi thấy có một sắp tiền đút trong ngăn bàn thì đứng khựng lại khi hồ sơ bệnh án của Trịnh Vỹ Tuấn sờ sờ ngay trước mặt, lấy ra đọc mới biết Trịnh Vỹ Tuấn bị ung thư não là có thật, đọc kĩ lại bệnh viện đó là bệnh viện Trung Ương, nhìn xuống phần thông tin người giám hộ lại để là Lâm Di còn có địa chỉ nhà nữa.
Linh Linh cười thầm hả dạ, đúng là ông trời cũng giúp cô ta rồi, hừ lạnh một tiếng Linh Linh không ngại nói ra tiếng lòng xấu xa của mình: “Trịnh Vỹ Tuấn ơi là Trịnh Vỹ Tuấn đến lúc sắp chết anh mới thấm thía được hai chữ tình yêu viết thế nào à. Tôi sẽ khiến cho nó chết trước anh.”
Linh Linh đi xăm xăm ra ngoài dẫn chiếc xe máy dựng ngay góc nhà lái nó rời khỏi trong đêm, bước đầu tiên Linh Linh đi tìm Cao Bá Thắng làm chỗ dựa.
Đứng trước nhà Cao Bá Thắng ấn chuông cửa liên tục không thấy hắn trả lời, Trần Linh Linh điên tiết giơ súng lên nhắm ngay cánh cửa bằng thủy tinh mà bắn một phát, tiếng thủy tinh vỡ nát rơi tán loạn xuống sàn tạo thành một tiếng vang lớn, Cao Bá Thắng ngủ trên giường vội vàng bật dậy trong cơn giận dữ, hắn bước ra ngoài còn dẫn theo ba tên thuộc hạ của mình.
Trần Linh Linh nhìn thấy hắn biểu cảm có mấy phần ấm ức, cất giọng nghèn nghẹn:
“Anh cứu tôi đi, tôi không còn chỗ nào để đi nữa rồi.” Linh Linh rơi nước mắt, giả vờ đáng thương. Cao Bá Thắng chính là phương án dự phòng cuối cùng của cô ta nên phải tranh thủ dựa dẫm hắn trước, mới tính tới chuyện khác.
Hắn im lặng làm Trần Linh Linh khó chịu nhưng vẫn phải nhịn xuống, sau đó hắn nhìn cô ta bằng một ánh mắt vô tình, rồi nói:
“Chẳng phải đã nói đừng tìm tôi nữa rồi mà?”
Cao Bá Thắng nói xong mắt dán chặt lên người của Linh Linh đánh giá, cất giọng mỉa mai:
“Bị Ngôn Thần Ngạo bỏ rồi à, hèn gì nhìn bộ dạng còn thua cả ăn mày.” Hắn tiếp tục nhìn Linh Linh rồi cất giọng như kẻ qua đường:
“Cô đã hết giá trị lợi dụng rồi mau cút đi đừng làm phiền tôi.”
Sau câu nói của Cao Bá Thắng, giới hạn của Trần Linh Linh cũng bị phá vỡ, cô ta hét lên:
“Anh không sợ tôi sẽ tố cáo những việc xấu mà anh đã làm cho cảnh sát biết sao?”
Cao Bá Thắng cười giễu cợt: “Ở đây ba tôi chính là công lý. Tập đoàn Cao Thị cũng do ông ấy thành lập. Cô có muốn biến thành Trịnh Mai Oanh thứ hai không?”
Hắn vừa dứt câu, ba tên ở đằng sau hắn rút súng ra Trần Linh Linh tái mặt vội vàng thụt lùi lại, thì bị bọn người đó khống chế, đem vào nhà.
Cô ta không còn cách nào khác ngoài chịu sự khống chế của bọn chúng.
Trần Linh Linh bị bọn đàn em của Cao Bá Thắng thay phiên nhau cưỡng hiếp suốt 2 tiếng.
Sau 2 tiếng, cô ta nằm vật vã dưới sàn, toàn thân rã rời đi không nổi. Xong chuyện Cao Bá Thắng mang Trần Linh Linh vứt ở ngoài đường chỗ vắng người, hắn không giết Trần Linh Linh mà muốn dùng cô ta làm công cụ trừ khử Ngôn Thần Ngạo.
Trần Linh Linh nằm thiêm thiếp giữa góc đường, chiếc váy cưới trên người trở nên rách nát trống trên hở dưới, ai không biết còn tưởng Trần Linh Linh là con gái nhà lành bị người xấu bắt cóc vì bộ dạng của cô ta giờ thê thảm quá mà.
Một lúc sau đó, có một chiếc xe hơi dừng lại, hai người vệ sĩ bước xuống khiêng Trần Linh Linh lên xe, bên trong còn có Ngôn Cương và Lâm Huệ Mẫn.
Ngôi nhà mà khi mới cưới nhau Ngôn Thần Ngạo và Lâm Di từng ở là điểm dừng chân cuối cùng của chiếc xe.
Trần Linh Linh được đưa vào giữa nhà. Toàn bộ nội thất ngôi nhà đã được đưa ra ngoài và được thay thế bằng những bức tượng thần cõi âm, những ngọn nến lập lòe, ánh đèn màu vàng hiu hắt, cộng thêm khí lạnh từ máy điều hòa tạo nên một khung cảnh âm u rùng rợn như chốn địa ngục âm ti, đèn xung quanh ngôi nhà được tắt, màn đêm đen kịt phủ giăng khắp nơi. Chiếc camera đặt trong góc tối sẵn sàng hoạt động.
Thế Thanh, Du Nguyệt, Tinh Vân và Thái Hà lần lượt bước vào vị trí Diêm Vương, Hắc Bạch Vô Thường còn Thái Hà đóng vai Mai Oanh mặc một chiếc váy trắng tóc đen xõa xuống rối bù, hai mắt đen sâu hoắm, khóe miệng chảy máu tạo hình chẳng khác nào là một linh hồn vất vưởng trên nhân gian.
Một lúc sau cô gái nằm trên sàn cử động thân người, cơ thể vẫn còn đau râm ran khắp người làm Linh Linh không muốn mở mắt, bỗng nhiên cô ta co người lại run rẩy, khí lạnh truyền tới toàn thân, gai ốc nổi khắp người.
“Linh Linh ơi tôi đói lắm tôi khát lắm, Linh Linh ơi... Linh Linh… làm ơn tha cho tôi..” Thái Hà không ngừng kêu những tiếng kêu ai oán, thống thiết.
Trần Linh Linh đang nằm dưới sàn vội mở mắt ra, nhìn thấy Mai Oanh đang quỳ mắt hướng về mình đầy oán hận, cô ta ngồi bật dậy lùi ra xa, hai tay run lẩy bẩy, toàn thân lạnh toát, lúc này Trần Linh Linh mới ý thức được phía trước mặt mình có một người đang đội mũ quan, mặt hơi đen lại có râu, dáng vẻ uy nghiêm, hai bên còn có... Suýt chút nữa Trần Linh Linh ngất luôn tại chỗ.
Mình chết rồi sao?
Hay mình đang mơ? Mơ mà sao y như thật?
Trần Linh Linh vì quá hoảng loạn nên không còn tỉnh táo như ngày thường. Cô ta quỳ rạp dưới sàn dập đầu cúi lạy.
Bên này Thái Hà khóc nấc lên nghẹn ngào: “Linh Linh cô trả mạng lại cho tôi...”
“Mai Oanh tôi cầu xin cô đừng bám theo tôi nữa.” Trần Linh Linh cũng khóc, khóc vì sợ hãi chứ không hề ân hận.
Tinh Vân và Du Nguyệt đang trông bộ dạng Hắc Bạch Vô Thường bước nhanh xuống, còn cầm theo một sợi xích to tướng dọa Trần Linh Linh mặt cắt không còn một giọt máu.
“Ngươi còn không mau khai thật!” Thế Thanh đang ngồi bên trên đập bàn một cái, tiếng động lớn làm Trần Linh Linh giật mình thảng thốt, miệng lắp bắp nói một tràng trong cơn sợ hãi tột cùng:
“Tôi nói... Tôi sẽ nói.”
Trần Linh Linh nấc nghẹn từng cơn, cúi gằm mặt xuống, từ từ nói:
“Năm đó thấy Mai Oanh tỏ tình với Ngôn Thần Ngạo nhưng bị anh từ chối, vốn đã có ý định giết chết cô ấy từ trước rồi nên mới lợi dụng chuyện này để mọi người hiểu lầm Mai Oanh đã tự sát.”
Nói đến đây Trần Linh Linh đột nhiên ngừng lại, rồi bất ngờ khóc nấc lên thành tiếng:
“Tại bọn người đó ép tôi vào đường cùng, năm tôi mười mấy tuổi hết bị ba hắn cưỡng hiếp, tôi giết chết ông ta bằng cách đánh tráo lộ thuốc trợ tim mà ông ta uống mỗi ngày làm ông ta chết không kịp trối, không lâu sau đó lại tới lượt hắn cưỡng hiếp, tôi liên tục bị lạm dụng mà không thể tâm sự cùng ai, bọn chúng lấy xuất thân của tôi để ép buộc tôi, còn Trịnh Mai Oanh chúng xem như vàng ngọc nâng niu trong lòng bàn tay, tôi đem sự thù hận trút hết lên người cô ta. Để che dấu tôi phải đi vá màng trinh, dùng mọi cách quyến rũ Ngôn Thần Ngạo để bản thân không còn sống trong thấp thỏm nữa.”
Nói đến đây Trần Linh Linh đột nhiên dừng lại, khóe miệng mang theo nụ cười man rợ, nói:
“Sau khi biết Mai Oanh yêu thầm Ngôn Thần Ngạo, vào một buổi tối tôi đã chủ động hẹn cô ta vào một khách sạn để nói chuyện.”
Trần Linh Linh lại cười hả hê rồi nói tiếp: “Mà khách sạn đó là của Cao Bá Thắng, đêm đó tôi đã chứng kiến Trịnh Mai Oanh bị anh ta và đám thuộc hạ của mình cưỡng hiếp tập thể, chứng kiến cô ta kêu gào thảm thiết tôi chưa bao giờ thấy hả dạ cả.”
Trần Linh Linh cười như điên dại kể tiếp: “Biết Mai Oanh thường mang theo quyển nhật kí bên người nên tôi đã bắt chước nét chữ của cô ta để lại một lá thư tuyệt mệnh lên ngay quyển nhật kí ấy.”
Thái Hà nghe cô ta nói mà không khỏi lạnh người, cùng là con gái với nhau tại sao lại có thể dùng cách thức độc ác như vậy để trả thù chứ, với lại kẻ mà Linh Linh hận là Trịnh Vỹ Tuấn và ba của hắn chứ không phải Mai Oanh. Thấy cô ta không có một chút gì hối hận, Thái Hà căm phẫn suýt chút nữa lao vào bóp cổ cô ta.
“Trịnh Mai Oanh sau đó được Cao Bá Thắng đem về nhà nhốt lại ngày đêm cưỡng hiếp làm công cụ tình dục, sau khi thỏa mãn chúng chở Mai Oanh đến một ngôi nhà hoang treo cổ, cái chết tức tưởi của Trịnh Mai Oanh là một vụ tự tử.”
Nói xong Trần Linh Linh cười như điên, quay sang Thái Hà: “Cô nên tìm anh trai và ông cha mất nết của cô để báo thù vì kết cục của cô là do cái nghiệp mà bọn họ tạo nên.”
Nói rồi Trần Linh Linh lại cười ha hả như một kẻ tâm thần sắp lên cơn.
Thái Hà đã không ghìm được xúc động lao vào Trần Linh Linh, vừa bóp cổ cô ta vừa gào lên thống thiết: “Tao phải giết chết mày. Tao giết chết mày.”
Tinh Vân và Du Nguyệt thấy tình hình không ổn vội vã chạy tới kéo Thái Hà ra.
“Thái Hà bình tĩnh lại.”
Giọng của Tinh Vân vang lên làm Trần Linh Linh sực tỉnh, cô ta nhìn kĩ lại một chút những người này đều có chân tay.
Trần Linh ý thức được mình đang bị gài bẫy, nên bắt đầu tỏ ra ngơ ngác, ánh mắt vô hồn lúc thì cười như điên lúc thì khóc lóc kể khổ đáng thương, lúc thì cúi đầu vái lạy tứ phương, lúc thì chửi rủa bằng chất giọng ngây dại: “Mày đáng đời.. Ha ha”
Rồi thì chạy lọc cọc khắp nơi như một đứa trẻ. Trần Linh Linh liên tục làm ra hành động của người điên.
Du Nguyệt nhìn Linh Linh như vậy thì tưởng là thật mới hỏi Thế Thanh: “Giờ xử lý cô ta làm sao. Hình như cô ta không được bình thường. Có cần bắt cô ta lại không?”
“Không cần đâu? Nhìn cô ta chắc cũng sắp phát điên rồi, sẽ trả giá sớm thôi, giờ bắt cô ta lại chẳng khác nào mình cũng giống cô ta.”
Thái Hà nhìn Trần Linh Linh nhíu mày dò xét, cảm thấy không an tâm, cô nói: “Trói cô ta lại rồi sáng mai báo công an giải quyết.”
Không để mọi người đồng ý, Thái Hà đã tự ý đi tìm sợi dây.
Một lúc sau, mọi người khống chế Trần Linh Linh trói lại, mặc kệ cô ta la hét thảm thiết đến khàn giọng.
Sau khi khẳng định Trần Linh Linh không thể thoát được cả bọn kéo mới kéo nhau rời khỏi bỏ mặt Trần Linh Linh ở đó.
Đoạn video mà cả nhóm quay lại gửi qua điện thoại cho Lâm Di.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.