Ác Ma Truyền Kỳ

Chương 7

Bồng Vũ

26/06/2013

Đào Ý Khiêm mở mắt ra, nhìn thấy chính là trần nhà của phòng khách trong Tường Hòa Hội Quán với những bức tượng gỗ điêu khắc tinh mỹ, nhất thời còn chưa rõ tại sao mình lại ở trong này. Đau đớn từ trên trán đã được băng vải truyền tới làm cho đoạn trí nhớ đêm qua cũng ùa về, đem nàng từ trạng thái còn mê mang kéo về sự thật. Nàng không chết? Bật người ngồi dậy, một trận choáng váng kéo tới, nàng vội vàng chống tay vào mép giường, thật sâu hít một hơi. Nàng lại bị mang về Tường Hòa Hội Quán? Hai hàng lông mày nhíu lại, bỗng dưng nhớ tới chuyện Đằng Tuấn nhục nhã nàng, hắn đã tàn nhẫn giẫm lên lòng của nàng, vậy mà giờ ngay cả chết sống của nàng cũng muốn nhúng tay vào? Nàng không cần ở lại đây, cũng không nguyện lại nhìn thấy vẻ mặt đắc thắng cười mỉa của hắn. Cường khởi động thân mình, nàng lắc lư xuống giường, đi về phía cánh cửa. Còn chưa chạm vào cửa, cả người lại thấy choáng váng, ngay khi nàng thiếu chút nữa ngã sấp xuống thì cửa lại mở ra, một đôi cánh tay hữu lực kịp thời đỡ lấy thân mình của nàng, giúp nàng chống đỡ cả người mệt mỏi. Đào Ý Khiêm ngẩng đầu, vừa vặn nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Đằng Tuấn, nàng giống như bị phỏng, lập tức đẩy hắn ra, thở gấp nói: “Cút ngay!” “Nơi này là địa bàn của ta, không có người nào có thể bảo ta cút.” Hắn lẳng lặng nhìn nàng nói. “Vậy ta đi” Nàng tức giận nói. “Ngươi còn chưa thể đi.” “Vì sao? Chê cười xong còn không thả người?” Nàng lạnh lùng thốt. “Ngươi còn muốn chạy đi nơi nào? Trở về tập đoàn tài chính Thượng Đế sao? Ta không hy vọng ngươi lại cùng đám ‘Tinh binh đoàn’ kia cùng một chỗ.” Hắn hỏi lại. “Ngươi cho ngươi là ai? Chuyện của ta ngươi quản được sao?” Nàng thất thanh cười lạnh. “Chuyện ta muốn quản, chưa bao giờ không xen vào. Đừng quên, khế ước của ngươi và Tôn Trường Dung đang ở trong tay ta, ngươi hiện tại đã là người của Tường Hòa Hội Quán.” Hắn đi thong thả đến bên ghế ngồi xuống. Lời nói của Giang Trừng luôn tại bên tai hắn, nàng yêu thương hắn là thiên chân vạn xác, nhưng, hắn cũng yêu thương cô gái trước mắt này sao? Không chứng thật rõ ràng hắn tuyệt sẽ không thả nàng đi. “Phải không? Ngươi lưu ta lại không sợ ta lại giết ngươi?” Nàng trừng mắt hắn. “Ngươi thật sự muốn giết ta sao?” Hắn nhướng cao mày. “Đương nhiên.” “Ngươi hạ thủ được?” “Muốn thử một lần không?” Trong mắt nàng không có tia chần chờ. Đằng Tuấn đứng lên, đi đến trước mặt nàng, đưa cho nàng một khẩu súng. “Vậy thử lại một lần.” Nàng không nói hai lời, đoạt lấy, liền nhắm ngay mi tâm hắn… Thần sắc hắn vẫn trấn định như vậy. Vì sao hắn không có một chút nhíu mày? Vì sao hắn không hiện ra một chút kích động? Vì sao hắn tuyệt không cảm thấy hổ thẹn? Nàng biết Đằng Tuấn không phải ác đồ, chính phụ thân mình Đào Chấn Đông cũng không phải người lương thiện. Trong hắc đạo đánh đánh giết giết liên quan đến sinh tồn đã sớm chẳng có gì lạ, nàng kỳ thật cũng không quá mức để ý loại ân oán vĩnh viễn cũng không ngừng nghỉ đó. Nhưng, nàng chính là không cam lòng! Không cam lòng mẫu thân lương thiện, thân thiết cũng bị kéo vào, không cam lòng lưu lại một mình cô độc không nơi nương tựa, không cam lòng lưng đeo cừu hận lại báo không được thù… Nàng có thể không ghét Đằng Tuấn sao? Người cuối cùng vứt bỏ nàng không phải ai khác mà chính là hắn… Súng, vẫn không có tiếng vang. Yếu đuối thật! Nàng cảm thấy bế tắt, lệ chậm rãi chảy xuống hai má. Nàng hận Đằng Tuấn từ lúc hắn cứu nàng sau lại lại bỏ mặc nàng, làm cho nàng hoảng sợ suốt mấy năm qua. Đằng Tuấn trong lòng lại nảy lên một cỗ chua xót, chỉ vì nước mắt như trân châu của nàng. “Hận ta, lại luyến tiếc giết ta, thật sự là mâu thuẫn.” Hắn thấp tiếng lẩm bẩm, nhẹ nhàng lấy súng trong tay nàng ra, quăng một bên. “Mâu thuẫn của ta không phải đều nằm trong kế hoạch của ngươi sao?” Nàng mở mắt ra trừng hắn, không chịu thua kém, nước mắt lại không ngừng chảy ra. “Là ngươi làm cho ta hãm sâu…” “Yêu thượng ta thật sự làm cho ngươi thống khổ sao?” Hắn đỡ lấy hai vai gầy yếu của nàng. “Ai nói ta yêu thượng ngươi? Ta không thương ngươi! Không thương! Không thương…” Nàng liên tục nói một chuỗi dài “không thương”, hai mắt đẫm lệ làm người khác tan nát cõi lòng. Đằng Tuấn bỗng dưng đem nàng ủng vào trong lòng, ôm chặt lấy nàng, lên tiếng “Đừng nói nữa.” Bộ ngực rộng lớn này lẽ ra hẳn là bị nàng bắn ra một lỗ thủng, nhưng hiện tại lại thành cảng nghỉ ngơi của nàng. Thật châm chọc a! Đào Ý Khiêm vô lực tựa vào trên người hắn, khóc lớn như một đứa bé gái. Tấm lưng rung động giờ đây đã không còn cánh, nàng thành thiên sứ lạc đường. “Ta từng nghĩ, nếu có thể chết trong tay ngươi, có lẽ sẽ tẩy đi huyết tinh lưu lại trên hai tay ta, cho nên ta đem tánh mạng của ta giao cho ngươi, mặc cho ngươi xử trí. Nhưng là, bên trong lại có một bản năng muốn sống khác trỗi dậy, hễ gặp ngoại tập (bên ngoài tập kích), tự nhiên sẽ sinh ra phòng vệ, đây là thói quen từ nhỏ dưỡng thành, cho nên ta sẽ thiết kế ngươi, nghĩ biện pháp cho ngươi yêu thương ta, như vậy có thể mềm hoá tâm trả thù của ngươi, mới có thể làm cho ngươi giết không được ta.” Hắn phân tích ý nghĩ của hắn. Nội tâm hắn cũng không phải không có xung đột. “Ngươi vì sao hy vọng chết trong tay ta?” Nàng nghe qua cảm thấy kinh hãi, nhớ tới hắn cầm tay đang cầm súng của nàng hướng chính ngực mình, phóng ra lạnh lùng, nàng liền toàn thân mệt mỏi. Hắn là thật sự, trong nháy mắt kia, nàng cơ hồ có thể thấy hắn đối với tử vong nóng bỏng (thật có ý muốn chết). “Không biết, có lẽ là nhớ kỹ lời thề năm đó của ngươi. Ngươi mới mười hai tuổi đã thề nói sẽ không bỏ qua ta, loại vẻ mặt phẫn nộ đó làm cho ta ấn tượng khắc sâu”. Thiên sứ trong lòng từng là hình ảnh rất xa xôi, mà giờ phút này, nàng lại cho hắn một loại ấm áp trước nay chưa từng có, ôm lấy nàng tựa như ôm lấy vật lắp đầy chỗ trống hư không trong lồng ngực hắn, làm cho nó trở nên phong phú viên mãn. Hắn vẫn nhớ rõ nàng? Có thể sao? Hắn hiện tại ôm nàng, nói những lời này với nàng, có phải hay không thể hiện hắn cũng có một chút thích nàng? Không! Nàng không thể lại đi xuống, hắn làm sao có thể yêu nàng? Hắn bất quá là đang lợi dụng cảm tình của nàng để hóa giải nguy cơ của hắn mà thôi. “Có phải bởi vì chưa từng bị tiểu hài tử hận, cho nên trí nhớ đặc biệt rõ ràng?” Nàng tránh khai hai tay hắn, rời đi thân hình mang theo thản nhiên mùi xạ hương của hắn. Nàng không thể lại bị mê hoặc. “Đại khái vậy!” Nàng vừa rời thân đi, một loại mất mát nói không nên lời xuất hiện làm cho hắn giật mình. “Hừ! Ít lừa gạt người đi, ác ma giết người không chớp mắt còn có thể để ý tâm tình một tiểu cô nương sao?” Nàng lãnh trào cười. “Trừ ngươi ra, không ai có thể khiến cho ta chú ý.” Trong trí nhớ, không có nữ nhân nào có thể lưu lại gì đó trong lòng hắn, nhưng thật ra nàng lại bất khả tư nghị chiếm cứ khắp ngõ ngách. “Thật sự là vinh hạnh!” Nàng khinh thường hừ cười một tiếng. “Không khách khí, ngươi cũng không phải vẫn quên không được ta?” Hắn trở về bộ dáng cũ. “Quên không được ngươi là vì muốn giết ngươi, việc này có gì hảo đắc ý?” Nàng nổi giận nói. “Mặc kệ chuyện tốt chuyện xấu, có thể được mỹ nhân nhớ kỹ luôn là chuyện vui.” Hắn còn có tâm tình trêu đùa. “Ngươi…” Nàng lâm vào nghẹn lời, quay đầu qua một bên. Lúc này, tiếng điện thoại bỗng nhiên ồn ào vang lên, nàng thân thủ tìm di động trên người, còn đang nghi hoặc thì thấy Đằng Tuấn cầm trong tay điện thoại của nàng, nhìn nàng mỉm cười. “Khi ngươi bị thương ta đã lấy nó trên người ngươi ra.” Hắn vứt cho nàng. Nàng vội vàng dùng hai tay tiếp được, mở ra nói chuyện. “Uy?” “Đào Ý Khiêm, ba ta muốn ngươi lập tức đình chỉ hết thảy nhiệm vụ, hồi khách sạn đợi mệnh.” Tôn Bội Bội thanh âm từ microphone truyền đến. “Vì sao?” “Ngươi còn dám hỏi ta vì sao? Ngươi nếu dám đụng Đằng Tuấn một cọng lông tơ, xem ta có buông tha ngươi không.” Tôn Bội Bội nộ khí đằng đằng nói. Bội Bội làm sao biết? Nàng trong lòng chấn động, giật mình không nhỏ. “Ta không hiểu ngươi đang nói gì.” “Không hiểu? Làm trò, ngươi đáp ứng ba ta muốn tiếp cận Đằng Tuấn, không phải là vì tập đoàn Thượng Đế của chúng ta đấy chứ? Ngươi chính là nghĩ muốn báo thù riêng.” Tôn Bội Bội đem chuyện toàn bộ mắng ra. “Ai nói với ngươi?” Nàng tận lực duy trì vững vàng âm điệu. “Ta nói cho ngươi biết, mặc kệ Đằng Tuấn có phải Hades hay không, dù sao hắn là trượng phu tương lai ta chọn, ngươi dám thương tổn hắn ta liền làm thịt ngươi…” “Ngươi cũng biết Hades?” Nàng sợ run, sau một lúc lâu, mới nhớ tới chính mình ở pub đã nói lỡ miệng. “Hades thì thế nào? Ta chỉ muốn Đằng Tuấn, ngươi lập tức hồi khách sạn cho ta, bỏ dở hành động của ngươi. Nếu không, chờ ba ta dẫn ‘Tinh binh đoàn’ đến Hồng Kông, ngươi liền xong rồi.” “Tôn Đổng muốn dẫn ‘Tinh binh đoàn’ đến Hồng Kông?” Không ổn! Nàng có trực giác này. Tôn Trường Dung không biết lại muốn làm gì. “Đúng! Hắn nghe được Đằng Tuấn chính là Hades thì đã bắt cuồng.” “Vì sao?” Nàng không khỏi nhìn chằm chằm vào Đằng Tuấn, ánh mắt hắn mê mang khó hiểu, hơn nữa càng lúc càng lãnh. “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Dù sao ngươi hiện tại lập tức hồi khách sạn đi.” Tôn Bội Bội hướng về phía microphone rống to, lập tức cắt đứt điện thoại. Đào Ý Khiêm ngẩn ngơ, mới thu hồi điện thoại, ngẩng đầu nhìn Đằng Tuấn. “Ta vẫn nghĩ Tôn Trường Dung giúp ta tìm được ngươi chính là hảo tâm, nhưng hiện tại xem ra, hắn giống như có mục đích khác.” Chẳng lẽ Tôn Trường Dung cũng tìm Hades? “Nghe nói hắn đối với ‘Ác ma thiếu niên’ hứng thú cực kỳ, hoặc là nói, hắn chính là đang lợi dụng ngươi.” Đằng Tuấn phỏng đoán nói. “Lợi dụng ta làm cái gì?” Nàng trừng mắt hắn. “Tìm ta.” “Tìm ngươi? Hắn tìm ngươi làm gì? Ngươi cùng hắn trong lúc đó cũng có ân oán?” Như thế nào nàng chưa từng nghe Tôn Trường Dung nhắc tới? “Chúng ta trong lúc đó không có ân oán, bất quá, hắn đại khái cho rằng chỉ có ta mới có thể đem ‘Ác ma thiếu niên’ tụ tập một lần nữa.” Đằng Tuấn nói ra mấu chốt. “Ngươi? ‘Ác ma thiếu niên’ không phải tất cả đều tan rã rồi sao?” Nàng ngạc nhiên nói. “Đúng vậy, là ta đem bọn họ giải tán, nhưng chỉ cần ta nguyện ý, ta có thể lại huấn luyện một đám ‘Ác ma thiếu niên’ mới, đây có thể là mục đích Tôn Trường Dung tìm ta.” Hắn khẽ cười một tiếng. Giang Trừng gần đây luôn luôn chú ý Tôn Trường Dung hướng đi, phát hiện Tôn Trường Dung ngầm tìm ‘Ác ma thiếu niên’, đã tìm sáu năm, hơn nữa mục tiêu vẫn tập trung vào Hades. Chuyện này hắn cùng Giang Trừng từng thảo luận qua, kết luận chỉ có một, Tôn Trường Dung muốn trùng kiến ‘Ác ma thiếu niên’ năm đó nên mới nghĩ đến dùng mình, hắn hiển nhiên là muốn trở thành Biện Lâu Tiên thứ hai. “Ngươi là nói, hắn muốn ngươi giúp hắn lại huấn luyện một đám ‘Ác ma thiếu niên’? Sẽ không! Hắn đã có ‘Tinh binh đoàn’…” “‘Tinh binh đoàn’ chính là vật giả mạo.” Đằng Tuấn mắt lạnh nhất bế, biểu tình trầm liễm. “Vật giả mạo?” Hình dung này làm cho nàng dở khóc dở cười. “Tổ chức đó đó là một món đồ chơi buồn cười!” Tôn Trường Dung ý đồ đã rất rõ ràng, nhưng vậy thì như thế nào, họa hổ bất thành phản loại khuyển (không thành hổ thì sẽ thành cẩu). “Ngươi…” Đào Ý Khiêm có điểm tức giận, hắn hạ thấp hơi quá đáng. “Ngươi đừng trở về, Tôn Trường Dung là nhân vật nguy hiểm, ngươi không cần lại tiếp cận hắn.” Đằng Tuấn đi đến trước mặt nàng, cúi đầu nói. “Thượng Đế mới là chỗ dung thân của ta, ta chỉ có thể hồi nơi đó.” Nàng buồn bã nói. “Ta muốn ngươi ở lại Tường Hòa Hội Quán.” Lời này nghe qua như là mệnh lệnh. “Không! Ta không muốn gặp ngươi!” Nàng đề cao âm lượng. Hắn muốn nàng lưu lại làm cái gì? Tiếp tục nhục nhã nàng sao? “Ngươi là bởi vì báo không được thù mà tự trách, hay là sợ thừa nhận yêu thương ta?” Hắn ngôn từ sắc bén không tha tự tôn của nàng một chút đường sống. “Tâm tình của ta ngươi sẽ không biết.” Nàng giận dữ đẩy ra hắn, muốn đi ra ngoài. “Ngươi hy vọng ta hiểu sao?” Hắn giữ chặt tay nàng. “Buông tay!” Nàng không muốn lại cùng hắn nói tiếp chuyện này. “Ta sẽ không tha, trước khi ta còn không hiểu rõ cảm giác ta đối với ngươi thì ngươi làm sao cũng không thể đi.” Hắn dùng lực lôi kéo, đem nàng kéo hồi trong lòng. “Cảm giác ngươi đối với ta?” Đây là ý tứ gì? “Đúng vậy, ta muốn biết đó không phải yêu.” Hắn nói xong bỗng nhiên hôn trụ cái miệng nhỏ nhắn đang kinh ngạc của nàng, mềm nhẹ duyện cánh môi của nàng. Nàng cả người cứng đờ, quên cả phản ứng, thuần túy bị động mặc hắn liếm hôn, thừa nhận hắn khó có được ôn nhu cùng thương tiếc. Môi cùng môi trong lúc đó ma sát cảm giác đúng là mê người như vậy. Đằng Tuấn lúc này mới phát hiện, lúc trước đối với nàng khiêu khích hôn môi kỳ thật đã làm cho hắn nghiện, bất luận thiệt tình hay không, hắn đều một lần so với một lần càng thêm thích hương vị này. Phấn khởi dục vọng lần đầu thổi quét toàn thân, hắn đúng lúc ngừng lại, ngăn cản chính mình lại tiến thêm một bước. Hắn không vội, chỉ cần để ở bên người, hắn sẽ dần mò ra cái gì gọi là tình yêu chân chính. “Ngoan ngoãn ở trong này dưỡng thương.” Giống như nói chuyện với sủng vật, hắn sờ sờ đầu của nàng, sau đó xoay người ra khỏi phòng. Đột ngột hôn môi làm cho Đào Ý Khiêm ngây ngốc tại chỗ, bị hắn cuối cùng câu nói kia cùng cái kia hôn biến thành không hiểu ra sao. Đằng Tuấn rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Tôn Trường Dung dẫn chín mười tên thiếu niên vừa đến Hongkong, tìm đến Tường Hòa Hội Quán, yêu cầu gặp Đằng Tuấn. “Họ Tôn kia rốt cuộc đang làm gì? Dẫn theo một đoàn đứa nhỏ tới cửa đập phá sao?” Vũ Bộ Vân nhìn trên màn hình chiếu cảnh ngoài cửa lớn nói thầm. “Hắn muốn tìm Kỳ Lân Vương của chúng ta.” Giang Trừng đã đoán ra ý đồ hắn đến. “Vì sao? Đàm sinh ý? Mỹ nhân kế dùng qua, tiếp theo lại dùng đồng tử binh (binh đoàn mấy đứa nhỏ)?” Phương Đằng khẽ gắt một tiếng, cảm thấy buồn cười. “Không phải đàm sinh ý, hắn…” Giang Trừng dừng lại, đến nay vẫn chưa nói chuyện cũ của Đằng Tuấn với những người khác, sự tình lại càng không hảo giải thích. “Ngươi có chuyện gì không nói với chúng ta sao? Hiện tại toàn bộ nói hết ra đi!” Lâm Kiếm Hi đã sớm cảm thấy Giang Trừng kỳ dị. “Ai, các ngươi cũng thực mẫn cảm.” Giang Trừng thở khí ra. “Đó là bị tiểu tử họ Đằng kia luyện ra.” Vũ Bộ Vân tức giận nói. Nói giỡn sao, đối mặt Đằng Tuấn mà ngốc vậy thì chờ bị ngoạn đi. “Tôn Trường Dung tìm đến làm gì?” Đinh Dực cũng phát hiện tình thế không tầm thường. “Các ngươi nghe nói qua ‘Ác ma thiếu niên’ chứ?” Giang Trừng trực tiếp nhập chủ đề. “Ác ma thiếu niên? Đó không phải là tổ chức hắc đạo vài năm trước sao?” Đinh Dực đối với tên này rất có ấn tượng. “Nghe nói đều là mười đến mười mấy tuổi thiếu niên tạo thành, tội ác nào cũng làm, hoành hành bên Mỹ đã nhiều năm.” Phương Đằng cũng đối với bọn họ sớm đã nghe thấy. “Lão đại bọn họ không phải là lão nhân họ Biện sao? Chuyện đó và họ Tôn có quan hệ gì?” Lâm Kiếm Hi nghi ngờ nói. “Cùng Tôn Trường Dung không quan hệ, nhưng cùng Đằng Tuấn quan hệ rất lớn.” Giang Trừng đẩy đẩy mắt kính, nhìn vẻ mặt tò mò của mọi người. “Đằng Tuấn?” “Đúng vậy, bởi vì hắn cũng là một phần tử của ‘Ác ma thiếu niên’.” “Cái gì?” Bốn người đồng thời kinh hô. “Hắn từng là ác ma thiếu niên? Làm sao có thể?” Đinh Dực thiếu chút nữa té ngã. “Không có khả năng! Nhóm ‘Ác ma thiếu niên’ người người hung ác, nhất là người đi đầu bọn họ tên là Hades, lại là một tiểu tử lãnh huyết, Đằng Tuấn làm sao có thể cùng những người đó xen lẫn cùng nhau?” Phương Đằng từ ghế nhảy dựng lên. Trong giới hắc đạo hắn đối với truyền kỳ về Hades như sấm bên tai. “Không chỉ có xen lẫn cùng nhau, trên thực tế, Đằng Tuấn chính là Hades.” Giang Trừng không nhanh không chậm nói ra trọng điểm. Chuyện này làm cho bọn họ ngay cả kinh hô đều không thể phát ra, tất cả bốn người đầu lưỡi đều thắt lại. “Không lừa các ngươi, Đằng Tuấn chính là Hades năm đó.” Xem bọn họ kinh hãi bộ dáng, Giang Trừng rốt cục biết được khi chính mình biết được chân tướng là cái gì biểu tình. Thật lâu, bốn người đã quên hô hấp chậm rãi khôi phục lại hô hấp. “Các trưởng lão đã sớm biết?” Đinh Dực là người thứ nhất khôi phục lại, mở miệng hỏi. “Ân.” “Cho nên cái gì cũng không nói?” Phương Đằng nắm chặtnắm tay, phân không rõ cảm xúc trong lòng là tốt hay xấu. “Đúng vậy.” “Thực… Thật sự là ở bất khả tư nghị!” Vũ Bộ Vân thật sâu may mắn chính mình cùng “Ác ma” ở chung đã hơn một năm mà còn bình yên vô sự. “Ta cũng phải mất nhiều thời gian mới có thể bình phục tâm tình khiếp sợ.” Giang Trừng chậm rãi nói, chuyện này nghẹn trong lòng áp lực quá lớn. “Như vậy, mục đích Tôn Trường Dung tìm Đằng Tuấn là cùng Hades, cùng ‘Ác ma thiếu niên’ có liên quan?” Lâm Kiếm Hi lập tức có liên tưởng. “Đúng vậy, căn cứ điều tra của ta, Tôn Trường Dung vẫn muốn tổ chức lại ‘Ác ma thiếu niên’ năm đó, hắn cần Hades!” Trừ lần đó ra, Giang Trừng cảm thấy Tôn Trường Dung tựa hồ còn có một chút gì đó quỷ dị nói không nên lời. “Đùa giỡn cái gì? Hắn muốn mời Kỳ Lân Vương của Tường Hòa Hội Quán chúng ta quay lại nghề cũ sao?” Vũ Bộ Vân mở lớn mắt, thực bội phục Tôn Trường Dung có thể nghĩ ra sưu chủ ý này. “Đây là ta cùng Đằng Tuấn đoán.” Giang Trừng gật gật đầu. “Vậy hắn mang theo chín tên thiếu niên kia là tới thị uy sao?” Phương Đằng nhìn hướng bọn nhỏ trẻ tuổi trên màn ảnh bĩu môi. Bên trong đám nhỏ kia lớn nhất cũng bất quá mười bảy tuổi. “Hắn là đến mời người, bất quá, lai giả bất thiện (có ý đồ xấu).” Giang Trừng cũng không vì thành viên “Tinh binh đoàn” tuổi quá nhỏ mà khinh thường. “Muốn cho bọn họ tiến vào không?” Vũ Bộ Vân mày rậm nhíu chặt. “Cho bọn họ vào đi!” Đằng Tuấn lại thần bí xuất hiện, dựa vào khung cửa bên trung tâm máy tính tư liệu. Tất cả mọi người đều quay đầu lại, trong lòng phút chốc đánh cái rùng mình. Lần này ánh mắt mọi người nhìn Đằng Tuấn so với trước kia đã có thay đổi, đồng dạng nghi vấn nổi lên trong lòng bọn họ: Nam tử diện mạo tuấn mỹ thanh dật này là Hades năm đó lấy tàn bạo để nổi danh sao? “Làm sao vậy? Trên mặt ta có bảo tàng gì sao?” Đằng Tuấn hai tay hoàn ngực, cười nhẹ. Hắn biết mọi người còn chưa từ trong kinh ngạc khi biết được thân phận hắn mà điều chỉnh lại, hắn cũng không để ý. “Bọn họ chính là còn không quen.” Giang Trừng thay mọi người hoà giải. “Làm cho Tôn Trường Dung vào đi, nhìn hắn rốt cuộc nói chuyện gì với ta.” Đằng Tuấn nói xong dẫn đầu đi ra phòng máy tính. Nói thật, hắn cũng không quen ánh mắt mọi người nhìn hắn. Qua năm phút đồng hồ, Tôn Trường Dung được cho phép tiến vào Hội Quán, khi hắn đi vào chính sảnh, Ngũ Hành Kỳ Lân cùng Kỳ Lân Vương sớm đã ngồi chờ. Lúc này đây cùng bữa ăn lần trước không khí hoàn toàn bất đồng, lần trước là thương trường khách sáo, lần này là bày ra một bộ nói chuyện, Ngũ Hành Kỳ Lân ngồi ở vị trí riêng của mình, người người thần thái thanh thản, nhưng là toàn thân sớm đã ở trạng thái chuẩn bị chiến tranh, ở bên chờ phân phó. Đằng Tuấn một thân quần áo hắc, kim chức áo dài, thong dong ngồi ở chỗ ngồi của hắn, gác chân, như cười như không nhìn Tôn Trường Dung. “Đằng tiên sinh, quấy rầy.” Tôn Trường Dung tuy rằng không quên cấp bậc lễ nghĩa, nhưng một đôi nóng cháy ánh mắt lại chặt chẽ nhìn thẳng Đằng Tuấn. “Tôn Đổng, ta cho rằng nhóm chúng ta trong lúc đó sinh ý đã đàm thành, ngươi hôm nay đến còn có chuyện gì sao?” Đằng Tuấn mỉm cười nói. “Ta là đến tìm Hades.” Tôn Trường Dung khó ức chế hưng phấn trong lòng. Hắn sớm nên nghĩ đến, khí chất của Đằng Tuấn và Hades rất giống nhau. “Nơi này không có người nào là Hades.” Đằng Tuấn cười, mặt không thay đổi. “Đừng cho là ta không biết, ta biết ngươi chính là Hades. Ta đã tìm ngươi, tìm sáu năm rồi.” “Không bằng không chứng, Tôn Trường Dung, ngươi đừng nói bậy. Ở trước mặt chúng ta bịa đặt sinh sự là chuyện kiêng kị.” Phương Đằng lạnh lùng cảnh cáo. “Ha ha ha, ta đã có chứng cớ. Ta ở nước Mỹ đã tra được một phần tư liệu về việc Biện Lâu Tiên nhận nuôi người, bên trong còn có tên Đằng Tuấn.” Hắn huy động từ Thượng Đế tài lực, nhân lực mới tra ra được phần tư liệu quý giá này. Giang Trừng sắc mặt khẽ biến, quay đầu nhìn Đằng Tuấn liếc mắt một cái, chỉ thấy hắn mặt không chút thay đổi, hờ hững nhìn Tôn Trường Dung. “Thì tính sao?” Đằng Tuấn hỏi. “Chỉ cần ta công khai ngươi từng là phần tử ‘Ác ma thiếu niên’, năm xí nghiệp lớn của Tường Hòa Hội Quán sẽ bị ảnh hưởng gì, ngươi hẳn là biết!” Tôn Trường Dung đắc ý cười. Lửa giận đã bắt đầu nhen nhóm trong long Ngũ Hành Kỳ Lân. Người này tâm kế thật đúng là ác độc, thương giới nếu biết xuất thân Đằng Tuấn là “Ác ma thiếu niên” làm người ta căm hận, tất sẽ có tác động lớn, cứ như vậy, năm xí nghiệp lớn sinh ý cũng đừng làm nữa. “Sau đó thì sao?” Tôn Trường Dung bị hắn bình tĩnh làm cho kinh sợ. “Đem mục đích của ngươi một hơi nói xong, đừng lãng phí thời gian của ta.” “Hảo, khá lắm Hades, quả thực có tính cách. Chỉ cần ngươi hợp tác với ta, giúp ta lãnh đạo đám ‘Tinh binh đoàn’ này, làm cho hai người chúng ta cộng đồng đem thế lực Thượng Đế hướng ra toàn thế giới, ta sẽ không đem bí mật của ngươi công khai.” Tôn Trường Dung biểu tình cuồng tiếu, giống như thắng lợi đã ở trước mắt. “Vì sao nhất định phải tìm ta?” Đằng Tuấn tay chống cằm, mắt lạnh nhìn nam nhân điên cuồng trước mắt. “Bởi vì chỉ có ngươi mới có thể hoàn thành giấc mộng của ta! Hades, chỉ có ngươi mới có phân lực lượng này. Ta đã từng nhìn thấy ngươi dẫn theo nhóm ‘Ác ma thiếu niên’ tư thế oai hùng, trí tuệ cùng thân thủ của ngươi đều là của một đại tướng mà ta tha thiết ước mơ có được, chỉ có ngươi mới có thể đem ‘Tinh binh đoàn’ của ta lại huấn luyện thành ‘Ác ma thiếu niên’. Ta đối với ngươi cuồng nhiệt từ sáu năm trước đến bây giờ cũng không thấp hơn một phần nào.” Hắn điên rồi! Ngũ Hành Kỳ Lân lẫn nhau trao đổi ánh mắt, đều đối với tâm tính Tôn Trường Dung cảm thấy buồn cười lại nhàm chán. “Nhận thấy ngươi xem ra rất tốt, bất quá, ta không phải Hades ngươi muốn tìm.” Đằng Tuấn cự tuyệt hắn. “Ngươi! Ta tin tưởng, ngươi chính là hắn!” Tôn Trường Dung xúc động tiến nhanh về phía trước. “Ngươi muốn làm gì?” Ngũ Hành Kỳ Lân người người đứng lên, hộ ở trước người Đằng Tuấn. Nhóm “Tinh binh đoàn” thiếu niên gặp tình thế có biến, cũng đều vây quanh ở tả hữu Tôn Trường Dung. Trường hợp thoáng chốc trở nên hết sức căng thẳng, giương cung bạt kiếm. Đằng Tuấn cười đứng lên, chỉnh lại vạt áo trên người. “Cho dù ta là Hades, ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ nhận uy hiếp của ngươi?” “Chẳng lẽ ngươi không sợ chuyện của ngươi bị công khai?” Tôn Trường Dung sắc mặt khẽ biến. “Nếu ngươi thật muốn làm chuyện ngu xuẩn, liền tận lực làm đi! Trước kia người uy hiếp ta đều không một ai còn sống. Tôn Trường Dung, nếu ngươi tin tưởng ta là Hades, vậy ngươi có nghĩ tới ngươi đang ở cùng một ác ma không có nhân tính đàm điều kiện?” “Ngươi…” Tôn Trường Dung mặt vặn vẹo biến hình, thô bạo mâu quang theo trong mắt bắn ra. “Kết cục của việc cùng ác ma đàm điều kiện, bình thường đều là trả giá đại giới, mà đại giới này thường thường không phải người thường có thể ứng phó tốt được.” Đằng Tuấn đi thong thả đến trước mặt hắn, khí định thần nhàn cười lạnh. “Ngươi không muốn cùng ta hợp tác sao? Chúng ta có thể lại mở ra thời đại của một ‘Ác ma thiếu niên’ khác, từ chúng ta xưng bá…” “Ngươi đang nằm mơ!” Vũ Bộ Vân nghe không nổi nữa. “Ngươi nên đi khám ở khoa não thần kinh hoặc là tìm bác sĩ tâm lí.” Phương Đằng cười nhạo một tiếng. “Tuổi lớn tốt nhất đừng miên man suy nghĩ, dễ dẫn đến cơ tim bị tắc nghẽn.” Lâm Kiếm Hi khéo miệng cũng không nhàn rỗi. Đinh Dực chính là phiên mắt trợn trắng, đối với người “điên” hắn ngay cả võ mồm đều lười lãng phí. Giang Trừng yên lặng nhìn Tôn Trường Dung bị tổn hại đến sắc mặt cực kỳ khó coi, châm chọc nói: “Ngươi muốn trở thành Biện Lâu Tiên thứ hai, vì sao không nghe rõ trước kia hắn chết như thế nào?” “Hắn là bị người hắc đạo ám sát mà chết.” Tôn Trường Dung giật mình mới nói. “Không, hắn là bị người gần gũi nổ súng bắn thủng đầu, mất mạng.” Đằng Tuấn sửa chữa đáp án. “Làm sao có thể? Hắn bên người có Hades bảo hộ hắn…” “Người giết hắn đúng là nghĩa tử Hades của hắn.” Đằng Tuấn tươi cười làm cho những người có mặt lạnh run. Tôn Trường Dung trừng lớn mắt, không thể tin nhìn Đằng Tuấn, yết hầu cô lỗ vang không ngừng, đúng là nói không nên lời. Một hàng Kỳ Lân, trừ bỏ Giang Trừng, những người khác cũng đều ngạc nhiên không thôi. “Hades không chịu bất luận kẻ nào khống chế cùng chi phối, lại càng không muốn cùng phàm nhân hợp tác, hiểu không? Người muốn cùng hắn giao dịch, cuối cùng sẽ lấy tánh mạng bồi thường đại giới. Đây là ác ma nhất quán tác phong.” Đằng Tuấn khóe miệng giương lên, đùa cợt nở nụ cười. Tôn Trường Dung không dự đoán được sẽ bị cự tuyệt hoàn toàn như vậy, hắn thở phì phò, khó có thể bình ổn dục vọng giữ lấy trong lòng. Phút chốc, hắn thân thủ bắt lấy cánh tay Đằng Tuấn, lớn tiếng reo lên: “Không! Đừng tưởng rằng như vậy có thể dọa lui ta! Ta tìm ngươi nhiều năm như vậy, mỗi ngày trong lòng đều là bộ dáng dũng mãnh phi thường khi ngươi giết người, ta chỉ muốn đem ngươi ở lại bên người ta… Ngươi hẳn là trở thành anh hùng! Một thiếu niên anh tuấn vô song, cũng là sát thủ lợi hại nhất trên đời… Ta tuyệt không buông tha cho ngươi! Ta muốn cất giữ ngươi!” Đằng Tuấn cùng Ngũ Hành Kỳ Lân thế này mới phát hiện Tôn Trường Dung “biến thái”. Hắn đối với Đằng Tuấn… Không! Là Hades, cuồng nhiệt đã vượt qua lý trí một người bình thường, tựa như một ít tín đồ tôn giáo cuồng nhiệt ủng hộ giống nhau, lâm vào si điên. Đằng Tuấn xoay người tránh khai tay hắn, một cước nhanh chóng gạt ngã hắn, “Tinh binh đoàn” thiếu niên tiến lên trước nâng hắn dậy, có mấy người đã ra tư thế chuẩn bị đánh. “Ở trước mặt chúng ta còn dám xằng bậy. Tôn Trường Dung, ngươi lá gan thực không nhỏ.” Phương Đằng ra hiệu bốn phía chính sảnh mấy thuộc hạ đang cầm súng, ý bảo bọn họ đừng hành động thiếu suy nghĩ. Tôn Trường Dung thế này mới tỉnh ngộ chính mình ở trong này chiếm không được tiện nghi, hơn nữa Đằng Tuấn đối với chuyện công khai thân phận tuyệt không khẩn trương, kế hoạch của hắn phải thay đổi mới được. “Ngươi đã không cần nghĩ đến chuyện ngươi chính là Hades sẽ được đăng báo, vậy chúng ta cứ chờ xem! Ngươi chờ bị nước miếng dư luận đại chúng làm cho chết đuối đi!” Tôn Trường Dung oán hận nói, xoay người hướng nhóm thủ hạ vung tay lên, muốn rời đi. “Chậm đã, Tường Hòa Hội Quán là nơi muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?” Phương Đằng không nghĩ cứ như vậy để cho hắn chạy, không thể thả cọp về núi, biết đâu có thể gặp phải càng nhiều phiền toái. “Các ngươi dám đụng ta sao?” Tôn Trường Dung nhe răng cười nói. “Chúng ta một hàng mười người nhưng là ở trước mắt bao nhiêu người vào đây, các ngươi dám đối với chúng ta như thế nào?” “Cho bọn họ đi.” Đằng Tuấn mở miệng. “Như vậy được không?” Lâm Kiếm Hi cau mày. “Hắn không dám ở Hồng Kông dây dưa.” Đằng Tuấn chắc chắn nói. Tôn Trường Dung âm điệu xót xa cười nói: “Ngươi khẳng định? Chúng ta xem như chào hỏi qua, sau này nếu phát sinh chuyện gì, cũng đừng trách ta trước không có nhắc nhở các ngươi.” “Những lời này cũng đồng dạng dâng tặng cho ngươi.” Vũ Bộ Vân lập tức phản kích. “Tôn Đổng, Hồng Kông nơi này tuy rằng ngũ quang thập sắc, nhưng là hàng năm cũng có không ít người vô duyên vô cớ mất tích, thỉnh cẩn thận!” Đinh Dực giảm bớt lời nói nặng. Tôn Trường Dung vẻ mặt tức giận mà dẫn chín tên thiếu niên đi ra, dưới sự theo dõi của người ở Tường Hòa Hội Quán mà ngượng ngùng rời đi. “Thật khó tưởng tượng cư nhiên cũng có loại lão gia sùng bái thần tượng này, hắn hiển nhiên đã sớm ‘mê’ Đằng Tuấn.” Sau khi đoàn người Tôn Trường Dung rời đi, Vũ Bộ Vân ngạc nhiên thở dài. “Không, hắn “mê” là Hades.” Giang Trừng nói xong nhìn về phía Đằng Tuấn. Những người khác theo tầm mắt hắn cũng đem ánh mắt tập trung trên người “thần tượng”. Bọn họ thật sự là tò mò, năm đó Đằng Tuấn rốt cuộc như thế nào dẫn theo hung thần “Ác ma thiếu niên” làm điên đảo giang hồ? Nay nhìn thấy hắn trông như tao nhã nho nhã nhưng còn lưu bóng dáng âm ngoan lãnh khốc bọn họ mới giật mình, hắn cá tính độc đáo, khí thế khiếp người là từ nhỏ tích lũy mà thành. Hơn một năm qua, bọn họ thật sự cùng một “Ác ma” ở chung cùng một chỗ mà không biết. Thật sự nên may mắn hắn không phải địch nhân! Đằng Tuấn lảng tránh ánh mắt mọi người, trầm tư một lát mới nói: “Liên lạc chúng huynh đệ, hai mươi tư giờ đều giám thị hành động hắn.” Hắn dặn dò mọi người xong, thần sắc tối tăm đi ra chính sảnh. Người điên cuồng thường làm ra chuyện khó có thể đoán trước, Tôn Trường Dung đúng là người điên cuồng, hắn đem chuyện Đằng Tuấn đã chôn sâu tất cả đều đào ra. Chuyện cũ đầy huyết tinh kia đúng là khúc mắc vĩnh viễn của Đằng Tuấn. Ngũ Hành Kỳ Lân sẽ như thế nào đối xử với hắn? Là một sát thủ hắc đạo hung ác, bọn họ có thể bao dung chuyện niên thiếu nhiễm đầy huyết của hắn sao? Hắn lần đầu tiên cảm thấy nội tâm bất an cùng trầm trọng, đơn giản là vì hắn để ý đám “bằng hữu” này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Ma Truyền Kỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook