Chương 9
Bồng Vũ
26/06/2013
ng là muốn làm theo Biện Lâu Tiên? Thật sự là ham mê cổ quái.” Đinh Dực tuyệt không đồng ý với suy nghĩ này.
“Sau, Đằng Tuấn ở ‘Ác ma thiếu niên’ trổ hết tài năng, thành Hades trong đó, cái khác các ngươi hẳn là đều biết rồi.”
“Ngươi còn chưa nói các trưởng lão là như thế nào phát hiện hắn?” Vũ Bộ Vân không quên trọng điểm này.
“Các trưởng lão kỳ thật vẫn liên tục tìm người, trải qua bọn họ phái ra nhân chung quanh tìm tòi, rốt cục ở bảy năm trước tìm được đôi vợ
chồng kia, từ miệng bọn họ mới biết được Đằng Tuấn sớm bị Biện Lâu Tiên
mang đi, sinh tử không rõ. Vì thế bọn họ lại theo tuyến tìm được lạc
thành đường nhân phố, nhưng là khi bọn hắn tới, Biện Lâu Tiên cũng đã bỏ mình, hang ổ bị hủy, sớm đã người đi nhà trống. Sau lại, một lão nhân
của đường nhân phố nói cho bọn họ, có một tiểu tử diện mạo anh tuấn
thường xuyên tại vùng kia thường lui tới, hắn nhận ra tiểu tử kia đúng
là đứa nhỏ Biện Lâu Tiên năm đó thu dưỡng, lão nhân nhớ rõ đứa nhỏ kia
từng đi theo nữ nhân của Biện Lâu Tiên đến mua này nọ, mà hắn sở dĩ nhận ra được chính là bởi vì trên tai trái của hắn ta có tiên minh hồng. Các trưởng lão sau khi biết được tin tức liền chạy tới Mỹ, tìm được vị
thiếu niên kia. Hắn, chính là Kỳ Lân Vương – Đằng Tuấn hiện tại của
chúng ta.”
Thật dài một đoạn chuyện xưa dùng mấy câu nói liền kể qua, nhưng
trong đó chua xót cùng thống khổ có thể chỉ nói hai ba câu là có thể
hình dung ra sao? Ngũ Hành Kỳ Lân nhìn lẫn nhau, trong lòng cũng không
dễ chịu.
“Các trưởng lão là hao hết lời lẽ mới đem Đằng Tuấn đưa đi Anh quốc, trong sáu năm giáo dục anh tài, hắn không phải là không có phản kháng,
ta tra qua thành tích học của Đằng Tuấn cùng với lời bình năm đó của vài vị giáo sư nhận lời mời chỉ đạo hắn, hắn biểu hiện phi thường xuất sắc, nhưng cực độ bất tuân, giống một con thiên lý mã hoang dại không chịu
câu thúc, làm cho các trưởng lão hao tổn cân não. May mà có một vị Ngưu
Tân giáo sư triết học đại học nhận ủy thác của các trưởng lão, dùng
thiện biện dài mới cùng phong phú rèn luyện hàng ngày đem triết lý nhân
sinh nhồi vào đầu Đằng Tuấn, mới thay đổi một ít quan niệm sai lầm của
Đằng Tuấn. Vị Ngưu Tân giáo sư kia đúng là thuần mã sư thu phục được
Đằng Tuấn, cũng là hắn quản giáo.” Giang Trừng đối với chuyện của Đằng
Tuấn cũng bỏ không ít tâm tư cùng thời gian tìm hiểu.
“Một đoạn chuyện cũ như vậy lại bị Tôn Trường Dung nhắc lại, ta xem
Tường Hòa Hội Quán khả năng gặp phải một hồi nạn kiếp không nhỏ.” Đinh
Dực cảm thấy tình thế có chút nghiêm trọng.
“Chúng ta tuyệt không thể làm cho Đằng Tuấn lại bị thương tổn, đừng
quên, hắn là chủ tử chúng ta.” Giang Trừng nhìn mọi người, thận trọng
nói.
“Kia là đương nhiên! Nhưng là Tôn Trường Dung cái xú lão đầu kia,
chúng ta muốn như thế nào đối phó hắn?” Vũ Bộ Vân cứ nghĩ tới Tôn Trường Dung kiêu ngạo liền một bụng hỏa.
“Đừng nóng vội, ta đã nắm giữ tư liệu có lợi, mặc kệ hắn ngày mai có rời Hồng Kông hay không, ta cam đoan hắn nhất định hội thu được một
phần kinh hỉ ngoài ý muốn.” Giang Trừng thần bí nở nụ cười.
“Ngươi lại có tân dạng gì àh?” Phương Đằng tà nghễ hắn.
“Ừh, hơn nữa tốt lắm ngoạn.” Giang Trừng đối với bố cục của mình tựa hồ thực vừa lòng.
“Uy, nói ra cho mọi người nghe một chút đi!” Vũ Bộ Vân nhịn không
được thúc giục, Giang Trừng khi nào thì cũng lại thích nói một nữa như
vậy?
“Chờ hết thảy sắp xếp xong ta sẽ nói cho các ngươi, hiện tại cần lo lắng là Đào Ý Khiêm.” Giang Trừng phiền não về cô gái này.
“Nàng thế nào?”
“Ta nghĩ, chúng ta tốt nhất hy vọng nàng sẽ không cùng Tôn Trường Dung hợp tác, cùng đối phó Đằng Tuấn.”
“Hợp tác?”
“Nàng cùng Đằng Tuấn trong lúc đó chiến hỏa càng lúc càng liệt. Bất
quá, chỉ sợ nàng vẫn đang bị Tôn Trường Dung nắm trong tay, trở thành
công cụ đối phó Đằng Tuấn. Các ngươi hẳn là biết, Đằng Tuấn căn bản sẽ
không thương tổn nàng.” Giang Trừng nói có ý tại ngôn ngoại (lời nói có hàm ý bên trong).
Ngũ Hành Kỳ Lân kỳ thật đều nhìn ra được Đào Ý Khiêm với Đằng Tuấn
trong lúc đó đều có chút giống như vô tình ti, chính là, hai người ngay
từ đầu liền đối lập, cục diện này làm cho phân cảm tình chậm chạp không
thể sáng tỏ, hơn nữa Tôn Trường Dung ở giữa đảo loạn, khiến cho tình yêu này trở nên càng thêm phức tạp.
“Ta nghĩ, Đằng Tuấn mấy ngày nay phiền lòng chính là nàng đi?” Lâm Kiếm Hi thở dài một hơi.
“Đúng vậy, hắn đối tình yêu không hề khái niệm, việc này đại khái là hắn lần đầu tiên gặp, chuyện tình này hắn nắm giữ không được!” Giang
Trừng cũng giúp không được gì.
“Này chứng tỏ người khôn khéo cũng tham không ra tình yêu thay đổi
thất thường, tình yêu này ngoạn ý quả thực hại người rất nặng.” Phương
Đằng rất tin tưởng lực lượng tình yêu.
“Bất quá, trên cơ bản ta cho rằng, chúng ta cầu nguyện Đằng Tuấn có
thể có tình yêu viên mãn, nếu không chúng ta sau này khả năng ngày cũng
sẽ không quá tốt.” Vũ Bộ Vân phòng ngừa chu đáo chấm dứt đàm luận.
Những người khác lòng có linh tê, đồng thời gật đầu.
Trong lúc mọi người thảo luận, Đằng Tuấn một người ở Kỳ Lân Hiên, không thể bình tĩnh, tâm cảm thấy vô lực.
Từ sau khi Đào Ý Khiêm rời đi, trong đầu hắn tất cả đều là bóng dáng của nàng, việc này quả thực tựa như bị làm pháp thuật làm cho người ta
không thể chống đỡ, hắn khống chế không được xúc động nhớ nàng, từ lúc
nàng lần đầu tiên xuất hiện ở trước mặt hắn, đến lúc nàng ở trong lòng
hắn rên rỉ, hết thảy từng đoạn ngắn lặp lại trong đầu hắn, yêu hận của
nàng, hỉ giận của nàng, một cái nhăn mày một cái tươi cười của nàng,
tổng hội khi hắn ở một mình một người đều ăn mòn tâm linh hắn, làm cho
hắn tâm phiền ý loạn.
Hắn không biết nàng sẽ đi đâu, mạng lưới tình báo Tường Hòa Hội Quán tìm không thấy nàng, nàng tựa như không căn cứ tiêu thất mất, hoàn toàn rời đi tầm mắt hắn.
Là hắn muốn nàng cút! Nhưng là, vì sao đối với an nguy của nàng lại
để ý như vậy? Đằng Tuấn mỗi khi nghĩ đến nàng có thể vì hắn thương tổn
mà tự sát, lòng liền bất an không yên, hàng đêm trong mộng đều thấy nàng thân mình nhiễm máu tươi, ngay cả cánh cũng thành màu đỏ…
Vì sao nàng lại ảnh hưởng hắn như thế? Vì sao chỉ có nàng có thể
nhiễu hắn làm hắn không thể an bình? Hắn chưa bao giờ để ý bất luận kẻ
nào như vậy, cho dù là Ngũ Hành Kỳ Lân cũng không có dắt hắn sở hữu cảm
giác, chẳng lẽ loại cảm giác làm cho người ta dục si muốn điên này chính là yêu?
Hắn thật sự yêu thương Đào Ý Khiêm?
Ý nghĩ này làm hắn cả kinh, quay đầu nhìn lại từng chút từng chút
thời điểm nàng ở bên người hắn, tâm hắn mờ mịt đã lâu dần dần đột phá mê võng, thấy rõ chân tướng.
“Ta yêu nàng?” Hắn kinh ngạc đứng ở bên cửa sổ lẩm nhẩm, nhìn đóa
hoa nở rộ trong tiểu viên ngoài phòng, giật mình hiểu ra cảm xúc ba đào
không nghe chính mình chỉ huy, đó là yêu a!
Một “động từ” xa lạ làm hắn tim đập nhanh!
Từ khi nào bắt đầu? Hắn đã phân không rõ, chỉ biết là nàng quấy
nhiễu tính tình hắn xưa nay luôn bình tĩnh, tự chế, giải trừ bức tường
tự vệ cùng vũ trang của hắn đối với người khác, nàng làm cho hắn nhận rõ chân chính bản thân, một lần nữa đối mặt Hades quá khứ.
Mà hắn đã làm gì với nàng? Hắn cấp nàng ngoài hận ra, cái gì cũng không có.
Nghĩ đến đây, tâm hắn càng trầm trọng.
Chân chính làm cho thiên sứ sa đọa, là do chính hắn!
Hắn có tư cách gì trách cứ nàng, thương tổn nàng?
Đằng Tuấn thu đau, tâm thật lâu không thể bình ổn, hắn đã đem tất cả đắc tội cùng sai trái đều quăng cấp Đào Ý Khiêm, muốn nàng một người
gánh vác hết thảy, mà tên đầu sỏ gây nên là hắn lại cấp nàng một kích
trí mạng, làm cho nàng tan nát cõi lòng.
“Ý Khiêm…” Gọi tên của nàng, tâm hắn vô cùng lo lắng, hắn không thể
còn như vậy đi xuống, hắn phải tìm được nàng! Mặc kệ nàng hiện tại là cỡ nào hận hắn, hắn đều phải mang nàng trở lại bên người hắn.
Hắn muốn cho nàng biết, hắn kỳ thật rất yêu nàng.
Nghĩ thong suốt, hắn liền kích động ra khỏi Kỳ Lân Hiên, nghĩ đi đến trung tâm máy tính tư liệu đi xác nhận hành tung Đào Ý Khiêm, nhưng
điện thoại riêng của hắn lại tại đây vang lên, cản trở hắn hành động.
Hắn tùy tay tiếp mở điện thoại, ngoài ý muốn lại nghe thấy thanh âm Tôn Trường Dung.
“Hades, gần đây được chứ?”
“Tôn Trường Dung, ngươi không có theo lời ta nói rời đi Hồng Kông
sao, vậy cũng đừng trách ta không lưu tình.” Đằng Tuấn tại đây khi nghe
thấy thanh âm hắn ta tâm tình càng tệ hơn.
“Phải không? Ta nếu thật sự sợ ngươi sẽ không hội lưu lại.”
“Vậy ngươi tìm ta muốn làm gì?”
“Ta muốn ngươi! Vô luận như thế nào, cho dù là đại giới, ta cũng
muốn ngươi vĩnh viễn ở bên người ta.” Tôn Trường Dung ngữ khí vẫn thật
sự bệnh hoạn.
“Loại lời nói ghê tởm này đừng nên nói lung tung, người khác nghe
thấy liền nghĩ đến chủ tịch tập đoàn tài chính Thượng Đế có cái gì ám
muội cổ quái.” Đằng Tuấn cảm thấy buồn nôn.
“Ai sẽ biết? Chỉ đối với ngươi là ta chấp nhất sáu năm, chỉ hy vọng
tìm được ngươi, ta nghĩ đến ngươi sẽ bị thành tâm của ta đả động, làm
việc cho ta, nhưng ngươi lại đem giấc mộng nhiều năm qua của ta giẫm
nát… Hades, ngươi hơi quá đáng! Kế hoạch mười năm trong mộng của ta cứ
như vậy mà mất!” Tôn Trường Dung ở đầu kia điện thoại hô to.
“Nói đi! Muốn như thế nào ngươi mới có thể dừng tay?” Đằng Tuấn làm
rõ nói, lại cùng người như thế tếp tục dây dưa, chỉ hao tổn tinh thần mà thôi.
“Ta muốn ngươi một mình đến gặp ta một lần, làm cho hai người chúng
ta một chọi một đến giải quyết vấn đề chúng ta trong lúc đó.”
“Vì sao ta phải tự mình ra mặt? Ngươi không đáng để ta động thủ,
nhóm thủ hạ của ta tự nhiên sẽ làm ngươi biến mất khỏi thế giới này.”
“Ngươi nhất định sẽ đến.” Tôn Trường Dung phi thường chắc chắn.
“Nga?” Hắn cười lạnh.
“Trừ phi ngươi không muốn cứu Đào Ý Khiêm…”
Đằng Tuấn tươi cười biến mất. Đào Ý Khiêm lại trở lại nơi của Tôn Trường Dung?
“Ta vì sao muốn cứu nàng? Nàng đối với ta hận ý khó tiêu, nàng chết với ta mà nói rất tốt.” Miệng hắn cứng rắn phản bác.
“Chính ngươi không rõ, nhưng mọi người đều thấy rõ ràng. Ngươi thích nàng, Hades, ngươi căn bản là yêu nàng.” Tôn Trường Dung hì hì cười.
“Cho nên, nếu không nghĩ nàng chết ở trong tay ta, đi đến căn nhà
lớn lần trước tìm ta. Nhớ rõ, chỉ có thể ngươi một người đến, đừng mang
người hầu. Đương nhiên, nếu ngươi hy vọng ta thay ngươi giải quyết nàng, ta cũng vui vẻ hỗ trợ.” Tôn Trường Dung nói xong lập tức treo điện
thoại.
Ý khiêm…
Đằng Tuấn trong tay nắm ống nghe, vẻ mặt âm ám thâm trầm. Hắn đương
nhiên sẽ đi cứu nàng. Cho dù bọn họ trong lúc đó thù hận sâu đậm, cũng
tuyệt không cho phép Tôn Trường Dung đến nhúng tay. Đêm nay, hắn không
chỉ muốn dẫn hồi Đào Ý Khiêm, cũng muốn thuận tiện giải quyết điệu lão
nhân biến thái đuổi theo bóng dáng Hades không để yên này, hắn một khi
rõ ràng chuyện đã qua có liên quan đến Hades thì không thể lưu dấu vết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.