Chương 18: chương 18
Mễ Nhạc
10/06/2014
Thật sự quá kinh ngạc!
Sau nửa năm không gặp, khi Tôn Hạo Trạch một lần nữa nhìn thấy Đường Tiểu Oánh thì điều khiến hắn không ngờ chính là người kinh ngạc lại là mình, bởi vì nàng trong tay đang ôm một đứa bé con.
“Trời ạ, nó là con của chúng ta?? Nhưng Diệc Vĩ chưa từng nói em sinh đứa nhỏ a?”
Đường Tiểu Oánh như thế nào cũng không nghĩ đến sẽ gặp Tôn Hạo Trạch ở quán trọ nhỏ này.
Lôi tỷ bề bộn nhiều việc mà Tường Tường (tên đứa nhỏ Tiểu Oánh bế a ) thì vẫn đang khóc. Sợ ầm ỹ đến khách nhân, nàng đành phải ôm nó ra ngoài dỗ.
Thấy hắn hiểu lầm Tường Tường là đứa nhỏ của bọn họ, nàng nhất thời đỏ mặt.
“Đừng nói bậy, nó không phải con anh.”
“Không phải của anh?” Tuấn nhan lập tức sầm xuống, lớn tiếng hỏi: “Bằng không nó là con ai?”
“Oa……” Thật vất vả Tường Tường mới yên tĩnh một lúc, lập tức lại khóc lớn.
“Anh không cần lớn tiếng như vậy, dọa đứa nhỏ sợ.” Đường Tiểu Oánh vỗ lưng trấn an tiểu bảo bảo.
Tiếng khóc của Tường Tường truyền tới mẹ nó: “Tiểu Oánh, chị xong việc rồi, đưa Tường Tường cho chị……Nha, trời ạ, cậu không phải là đại tổng tài anh tuấn Tôn Hạo Trạch trên tivi đấy chứ?” Kỉ Lôi vốn định bế con, nhưng thấy nam nhân đứng bên cạnh Đường Tiểu Oánh không khỏi kinh hỉ kêu to.
“Chị Lôi à, Tường Tường……”
“Tiên sinh à, cơn gió nào dẫn cậu đến nhà trọ nhỏ của chúng tôi vậy? để tôi đi lấy máy chụp ảnh, sau đó post lên mạng.” Nàng vui vẻ chạy về phòng.
“Chị Lôi……” Tường tường còn đang khóc nha.
Đường Tiểu Oánh đặt Tường Tường vào trong xe đẩy, tính vừa đi vừa dỗ nó.
Tôn Hạo Trạch nhìn nàng, lý giải: “Nhóc này là con của nữ nhân kia?”
Bởi vì vừa mới nhìn đã thấy nàng ôm đứa nhỏ, vẻ mặt dịu dàng dỗ dành, làm hắn lầm tưởng nàng là mẫu thân đứa bé, nhưng tính ngày ra thì bọn họ cho dù có con cũng không có khả năng sinh ra sớm như vậy.
“Ân.”
“Em ở đây làm việc này?” Sắc mặt hắn lại trầm xuống.
“Ân?” Vậy thì sao? Nàng còn chưa hỏi vì sao hắn lại xuất hiện trong này, hắn liền mạc danh kỳ diệu thẩm tra nàng.
“Em làm việc ở đây chứ không phải làm bảo mẫu, làm chi lại giữ đứa nhỏ cho người ta? Bà chủ kia xem ra thực nhàn, mau đem đứa nhỏ trả lại cho cô ấy.” Nửa năm không gặp, cá tính của nàng vẫn không thay đổi, người ta kêu nàng làm cái gì nàng liền làm cái đó.
“Không phải, vừa nãy mọi người đều……” Đột nhiên Đường Tiểu Oánh cảm thấy chính mình vì sao phải giải thích với hắn? Nàng liền chuyển đề tài: “Sao anh lại ở đây?”
“Em không biết sao?” Tôn Hạo Trạch nghiêm mặt hỏi lại.
Hắn thoạt nhìn giống như đang tức giận, vì sao vậy? Chẳng lẽ là vì chuyện nửa năm trước, nhưng là đều đã qua nửa năm nha, nào có ai giận lâu như vậy.
Lúc này Kỉ Lôi cầm máy ảnh dẫn đầu đoàn người chạy đến, mọi người đều ngạc nhiên nhìn Tôn Hạo Trạch, không nghĩ tới đại nhân vật nổi tiếng này sẽ đến nhà trọ của bọn họ.
“Tôn tổng tài, để tôi giúp cậu chụp ảnh.” Kỉ lôi cao hứng nói, đây là cơ hội nổi tiếng hiếm có.
Hắn gật gật đầu: “Giúp tôi chụp với lão bà.” (TN: ta thấy gọi là lão bà rứt tình cảm nga :”>)
“Lão bà?”
Thấy Tôn Hạo Trạch dời tầm mắt về phía Đường Tiểu Oánh, mọi người hoàn toàn ngây người.“Tiểu Oánh là bà xã cậu?”
“Không phải……” Đường Tiểu Oánh lắc lắc tay vội vàng phủ nhận, nàng làm sao có thể là lão bà của hắn?
“Em đã trao nhẫn rồi còn dám phủ nhận!”
“Đó là……” Nam nhân này, hắn biết rõ bọn họ trong lúc đó là đùa giỡn mà thôi.
Nàng nhìn hắn, nhớ lại hắn trên tivi nói mình đã kết hôn, vậy…cái kia thật là nói nàng?
Hội Duẫn Hàm từng đến đây chơi, bởi vậy việc hắn biết nàng ở trong này cũng không có gì kỳ quái. Chính là, hắn thật sự đến tìm nàng? Nàng tim không khỏi đập nhanh hơn.
“Tiểu Oánh, người đeo ‘nhẫn’ cho Tôn tổng tài là cậu sao?” Hà Hương Dục rất kinh ngạc, không nghĩ tới bạn tốt trước đây là cùng Tôn Hạo Trạch yêu đương.
“Vậy cái ‘nhẫn’ kia là mang vào như thế nào? Nghe nói phương thức mang rất đặc biệt, là như thế nào vậy?” Kỉ Lôi bắt đầu truy vấn, nàng hảo muốn biết nha.
“Em…… Em……” Nhớ lại ngày hôm ấy, Đường Tiểu Oánh đương trường đỏ mặt.
Mà lúc này Tôn Hạo Trạch lại kéo tay nàng. Nàng tưởng hắn sẽ trao ‘nhẫn’ trước măt mọi người, vừa thẹn vội kêu to “Không nên, Hạo Trạch, đừng……”
Kết quả hắn thực là đeo nhẫn cho nàng, bất quá không phải phải là ‘nhẫn’ kia, mà là một chiếc nhẫn kim cương lóe sang xinh đẹp ngay ngắn lồng vào ngón áp út nàng, nhất thời làm cho Đường Tiểu Oánh đầu óc choáng váng.
Tôn Hạo Trạch hôn lên hai má cái người còn đang sững sờ kia. “Đường Tiểu Oánh, nhân tiện có nhiều người làm chứng ở đây, dù cho bệnh tật khổ đau, em có nguyện ý trở thành vợ Tôn Hạo Trạch này không.”
Nhìn nhẫn trên tay, Đường Tiểu Oánh nội tâm dâng đầy cảm động mà quên luôn chuyện bọn họ đã chia tay. Đôi mắt chan chứa lệ quang, nàng gật đầu cười ngọt ngào, “Em nguyện ý.”
Hiện trường vang lên một tràng vỗ tay hoan hô lớn.
“Đến lượt em trao nhẫn.” Tôn Hạo Trạch nói.
“Nhẫn của anh đâu?” Nàng nhìn hắn muốn nhẫn.
“Không có, anh chỉ mua của em.”
Nàng sửng sốt: “Vậy chúng ta trao đổi nhẫn như thế nào đây?”
“Em có thể dùng ‘nhẫn’ kia.” Hắn cười đến tà mị, ánh mắt tràn đầy chờ mong.
“Cái gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng nhiễm hồng.
“Thật muốn biết ‘nhẫn của hoàng đế’ mang như thế nào nha?”
Kỉ Lôi kêu lên, kéo theo mọi người ồn ào,“Nhanh chút mang! Nhanh chút mang! Nhanh chút mang!”
Hắn thật sự muốn ở trước mặt mọi người trao ‘nhẫn’ sao? Đường Tiểu Oánh thực sự khó xử, nhưng nhìn mọi người đều ánh mắt chờ mong, hắn cũng vậy, nàng tựa hồ rất khó cự tuyệt…… Đường Tiểu Oánh vươn tay thẹn thùng không thôi. Nhưng khi nàng vừa mới kéo tay hắn, cả người liền lập tức bị bế lên.“Hạo Trạch?”
“Anh nhớ rồi, nhẫn đặt ở trong xe, chúng ta đi lấy.” Tôn Hạo Trạch vừa nói vừa đi nhanh về phía trước.
“Không cần đi lấy, trực tiếp trao nhẫn không phải nhanh hơn sao?”
“Đúng rồi, bọn tôi muốn nhìn nhẫn kia đeo như nào a.”
Tôn Hạo Trạch không thèm để ý tới mọi người. Đùa sao, bộ dáng tiểu nữ nhân đáng yêu trao nhẫn làm sao có thể để người khác xem? Cái đó chỉ riêng mình hắn mới được nhìn thôi.
Kỳ thật nhẫn ở trong túi áo hắn, vừa mới chính là trừng phạt nho nhỏ mà thôi, bởi vì hắn còn giận nàng chuyện chia tay nửa năm trước.
Nhưng khi thấy nàng nắm tay hắn định trao nhẫn, hắn thật sự rất cảm động. Hắn biết nàng là người thẹn thùng cỡ nào, xem ra nàng thực sự thương hắn a.
Mà hắn cũng vậy.
Hắn cho nàng biết đáp án muộn của câu hỏi nửa năm trước: “Em và Tư Viện cùng rơi xuống biển một lúc, anh sẽ cứu Tư Viện trước, bởi vì đó là hửa hẹn với An Viện sẽ hảo hảo chiếu cố người nhà cô ấy. Nếu không kịp cứu em, anh sẽ đi theo em, đây là đáp án của anh.” Đủ trực tiếp, đủ rõ ràng đi!
Đường Tiểu Oánh thủ gắt ôm trụ cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cảm động chôn ở ngực hắn, thanh âm nghẹn ngào, “Thực xin lỗi.”
Nàng thật sự đáng giận. Hắn vẫn đối nàng tốt lắm, vẫn đối nàng thực ôn nhu, nàng rõ ràng biết nhưng lại chỉ vì suy nghĩ miên man mà hỏi hắn loại vấn đề bốc đồng này.
May mắn là hắn còn tìm nàng.
“Em yêu anh, thật sự thật sự yêu anh.” Nàng ngay cả câu này cũng chưa nói một lần, bởi vì không giống hắn nói ra những lời ngon tiếng ngọt.
Tôn Hạo Trạch trong lòng dâng lên một trận ngọt ngào, khóe miệng giơ cao. Mỗi khi cùng một chỗ với nàng sẽ làm cho hắn có cảm giác hạnh phúc, tựa như bây giờ đây, rõ ràng còn có điểm tức nàng nhưng là khi nghe thấy thổ lộ của nàng, bực mình phiền chán kia liền vứt lên tận chin tầng mây.
“Về Mĩ với anh”
“Hảo.”
Hắn dùng thái độ cường ngạnh ôm nàng đi thì nàng còn dám nói không sao?
Thật đúng là phong cách dã thú nha.
Nhìn hắn, Đường Tiểu Oánh cảm thấy mình lúc trước để ý cái gì mà thân phận với địa vị thật sự là ngốc đến không chịu được, cái này không quan hệ, yêu nhau thật lòng là tốt rồi.
Về sau bọn họ sẽ cả đời bên nhau, vĩnh viễn không xa rời
………
Kết thúc
Một ngày nọ, Tôn Hạo Trạch về Đường gia bái phỏng cha mẹ Đường Tiểu Oánh, thỉnh cầu bọn họ đáp ứng đem nữ nhi gả cho hắn.
“Anh nên cẩn thận một chút, ba em nói sẽ không dễ dàng đáp ứng, còn nói cho dù anh đứng ngoài cửa ba ngày ba đêm, ba vẫn không đáp ứng.”
“Anh biết, em không cần lo lắng.”
Vừa dứt lời tiến vào cửa, liền gặp ba Đường trừng mắt nhìn Tôn Hạo Trạch, trong lòng hắn liền khẩn trương một chút.
Đường phụ nhìn Tôn Hạo Trạch không chút hoà nhã, lúc trước không thấy con gái nói có bạn trai, hiện tại đột nhiên bảo muốn kết hôn nhưng mà lại phải sang Mĩ. Ô…con gái đáng yêu của ta, vợ chồng bọn họ vốn định gả nàng ở gần đây a.
“Cậu thật sự muốn lấy Tiểu Oánh làm vợ?”
“Vâng.”
“Cậu thích nó chỗ nào? Ta nói cho biết, nha đầu kia từ nhỏ rất sợ phiền phức, lại nhát gan, hơn nữa cái gì cũng không giỏi, quan trọng nhất là nó không thông minh, bản thủ bản cước. Như vậy, cậu còn muốn cưới nó sao?”
“Ba!” Nghe thấy cha mình nói như vậy làm nàng có cảm giác thật không tốt.
Mẹ Đường một bên thật sự nghe không nổi nữa, tuy rằng bà biết chồng mình là vì luyến khi phải đem con gái gả sang Mĩ đi, nhưng nói thế kia cũng hơi quá.
“MÌnh à, sao ông lại nói Tiểu Oánh thành như vậy. Tuy rằng đó là sự thật, nhưng ông cũng không nên nói hết vậy, đúng rồi, ông còn quên một sự kiện, nó trước đây thực hay đái dầm.” (TN: =)) Đường bá phụ à, ko đc nói như vậy nga, mà phải phát huy như Bá mẫu kìa )
“Mẹ!”
“Bất quá đó là ngày xưa.” Mẹ Đường cười nói.
Nguyên lai là di truyền nha! Tôn Hạo Trạch cười khẽ, người nhà bọn họ thật sự đều rất đơn thuần.
“Bác trai, bác gái, khuyết điểm của Tiểu Oánh cháu đều biết. Khi Tiểu Oánh là cấp dưới của cháu, bởi vì bản thủ bản cước mà bị cháu mắng, cũng vì không thông minh, lại hay miên man suy nghĩ làm cháu tức giận, còn có nhát gan, sợ phiền phức, cái này cháu đều biết hết.”
Tiếng nói trầm thấp hữu lực làm cho người ta không thể không chuyên chú lắng nghe, ngay cả ba Đường là một đại nam nhân cũng phải ngây ngẩn cả người.
“Nhưng Tiểu Oánh phi thường đáng yêu, tuy rằng đôi khi có chút mơ hồ, nhưng cá tính ôn nhu thiện lương, cho dù ai muốn giúp đỡ cái gì, cô ấy luôn cười nói hảo, chưa bao giờ cự tuyệt một ai. Nhìn Tiểu Oánh ở trong công ty chạy tới chạy lui, so với cấp trên như cháu còn muốn bận rộn hơn. Cháu thật sự cảm thấy Tiểu Oánh rất tốt, lại làm cho người ta cảm thấy đau lòng, rất muốn bảo vệ, yêu thương, không ai có thể khi dễ cô ấy.” Chỉ có hắn mới được. (TN: câu mấu chốt a)
Cha mẹ Đường thoáng chốc tất cả đều đỏ hốc mắt, bọn họ cảm nhận được hắn là thiệt tình yêu thương Tiểu Oánh, hơn nữa sẽ hảo hảo đối tốt nàng.
“Khi Tiểu Oánh tươi cười sẽ khiến người ta có cảm giác hạnh phúc. Cho dù có không thông minh cũng không vấn đề gì, cháu chỉ muốn cô ấy bên cạnh để khi quay đầu lại có thể thấy nụ cười của cô ấy. Như vậy là đủ, chỉ như vậy cháu đã cảm thấy thực hạnh phúc, khoái hoạt.”
Đường Tiểu Oánh nghe được cảm động không thôi, thưởng cho hắn một cái mỉm cười, thấy hắn cũng đáp lại bằng nụ cười thập phần anh tuấn, tim nàng đập nhanh hơn, rốt cuộc là ai tươi cười làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc a?
“bác trai, bác gái, cháu yêu Tiểu Oánh, cháu cam đoan sẽ nắm tay Tiểu Oánh cho đến khi già, bởi vì nụ cười của cô ấy chính là hạnh phúc của cháu.”
“Ô……”
Mẹ Đường òa khóc, ba Đường tuy rằng không khóc nhưng hốc mắt cũng ẩm ướt, tiểu tử này thật sự có thể nói tốt nha, hơn nữa đều nói đến tâm lý bọn họ.
“Không cần nói nữa, ta đồng ý cho hai đứa kết hôn, mau đem nó đi thôi.”
“Ta cũng đồng ý.” Mẹ Đường gật đầu.
Cho dù bọn họ không muốn đem con gái đáng yêu gả sang nước ngoài, nhưng nhìn ra được tiểu tử trước mắt này là thật thực lòng. Hạnh phúc chung thân của nữ nhi là quan trọng nhất. Vợ chồng bọn họ giống như hắn nói, mãi cho đến khi già vẫn bên nhau.
Không cần ba ngày ba đêm, Tôn Hạo Trạch liền cầu hôn thành công, bởi vì cha mẹ Đường đều phi thường đơn thuần, rất dễ tín nhiệm người– đương nhiên, hắn tuyệt đối là thật tâm.
Tiểu Oánh cùng cha mẹ khóc thành một đoàn. Hắn kỳ thật còn chưa nói xong, nếu bọn họ đồng ý, hắn rất sẵn lòng đón hai vị sang Mĩ, bất quá cái này chắc phải đợi một lát mới nói được.
Lớn lên tại gia đình đơn thuần như vậy khó trách Tiểu Oánh của hắn lại đáng yêu thiện lương. Nàng đơn thuần, khi sinh đứa nhỏ cũng nhất định đơn thuần đáng yêu. Hắn có thể đoán được nhà của hắn tương lai sẽ là cỡ nào hạnh phúc ấm áp a.
[ Toàn văn hoàn ]
Sau nửa năm không gặp, khi Tôn Hạo Trạch một lần nữa nhìn thấy Đường Tiểu Oánh thì điều khiến hắn không ngờ chính là người kinh ngạc lại là mình, bởi vì nàng trong tay đang ôm một đứa bé con.
“Trời ạ, nó là con của chúng ta?? Nhưng Diệc Vĩ chưa từng nói em sinh đứa nhỏ a?”
Đường Tiểu Oánh như thế nào cũng không nghĩ đến sẽ gặp Tôn Hạo Trạch ở quán trọ nhỏ này.
Lôi tỷ bề bộn nhiều việc mà Tường Tường (tên đứa nhỏ Tiểu Oánh bế a ) thì vẫn đang khóc. Sợ ầm ỹ đến khách nhân, nàng đành phải ôm nó ra ngoài dỗ.
Thấy hắn hiểu lầm Tường Tường là đứa nhỏ của bọn họ, nàng nhất thời đỏ mặt.
“Đừng nói bậy, nó không phải con anh.”
“Không phải của anh?” Tuấn nhan lập tức sầm xuống, lớn tiếng hỏi: “Bằng không nó là con ai?”
“Oa……” Thật vất vả Tường Tường mới yên tĩnh một lúc, lập tức lại khóc lớn.
“Anh không cần lớn tiếng như vậy, dọa đứa nhỏ sợ.” Đường Tiểu Oánh vỗ lưng trấn an tiểu bảo bảo.
Tiếng khóc của Tường Tường truyền tới mẹ nó: “Tiểu Oánh, chị xong việc rồi, đưa Tường Tường cho chị……Nha, trời ạ, cậu không phải là đại tổng tài anh tuấn Tôn Hạo Trạch trên tivi đấy chứ?” Kỉ Lôi vốn định bế con, nhưng thấy nam nhân đứng bên cạnh Đường Tiểu Oánh không khỏi kinh hỉ kêu to.
“Chị Lôi à, Tường Tường……”
“Tiên sinh à, cơn gió nào dẫn cậu đến nhà trọ nhỏ của chúng tôi vậy? để tôi đi lấy máy chụp ảnh, sau đó post lên mạng.” Nàng vui vẻ chạy về phòng.
“Chị Lôi……” Tường tường còn đang khóc nha.
Đường Tiểu Oánh đặt Tường Tường vào trong xe đẩy, tính vừa đi vừa dỗ nó.
Tôn Hạo Trạch nhìn nàng, lý giải: “Nhóc này là con của nữ nhân kia?”
Bởi vì vừa mới nhìn đã thấy nàng ôm đứa nhỏ, vẻ mặt dịu dàng dỗ dành, làm hắn lầm tưởng nàng là mẫu thân đứa bé, nhưng tính ngày ra thì bọn họ cho dù có con cũng không có khả năng sinh ra sớm như vậy.
“Ân.”
“Em ở đây làm việc này?” Sắc mặt hắn lại trầm xuống.
“Ân?” Vậy thì sao? Nàng còn chưa hỏi vì sao hắn lại xuất hiện trong này, hắn liền mạc danh kỳ diệu thẩm tra nàng.
“Em làm việc ở đây chứ không phải làm bảo mẫu, làm chi lại giữ đứa nhỏ cho người ta? Bà chủ kia xem ra thực nhàn, mau đem đứa nhỏ trả lại cho cô ấy.” Nửa năm không gặp, cá tính của nàng vẫn không thay đổi, người ta kêu nàng làm cái gì nàng liền làm cái đó.
“Không phải, vừa nãy mọi người đều……” Đột nhiên Đường Tiểu Oánh cảm thấy chính mình vì sao phải giải thích với hắn? Nàng liền chuyển đề tài: “Sao anh lại ở đây?”
“Em không biết sao?” Tôn Hạo Trạch nghiêm mặt hỏi lại.
Hắn thoạt nhìn giống như đang tức giận, vì sao vậy? Chẳng lẽ là vì chuyện nửa năm trước, nhưng là đều đã qua nửa năm nha, nào có ai giận lâu như vậy.
Lúc này Kỉ Lôi cầm máy ảnh dẫn đầu đoàn người chạy đến, mọi người đều ngạc nhiên nhìn Tôn Hạo Trạch, không nghĩ tới đại nhân vật nổi tiếng này sẽ đến nhà trọ của bọn họ.
“Tôn tổng tài, để tôi giúp cậu chụp ảnh.” Kỉ lôi cao hứng nói, đây là cơ hội nổi tiếng hiếm có.
Hắn gật gật đầu: “Giúp tôi chụp với lão bà.” (TN: ta thấy gọi là lão bà rứt tình cảm nga :”>)
“Lão bà?”
Thấy Tôn Hạo Trạch dời tầm mắt về phía Đường Tiểu Oánh, mọi người hoàn toàn ngây người.“Tiểu Oánh là bà xã cậu?”
“Không phải……” Đường Tiểu Oánh lắc lắc tay vội vàng phủ nhận, nàng làm sao có thể là lão bà của hắn?
“Em đã trao nhẫn rồi còn dám phủ nhận!”
“Đó là……” Nam nhân này, hắn biết rõ bọn họ trong lúc đó là đùa giỡn mà thôi.
Nàng nhìn hắn, nhớ lại hắn trên tivi nói mình đã kết hôn, vậy…cái kia thật là nói nàng?
Hội Duẫn Hàm từng đến đây chơi, bởi vậy việc hắn biết nàng ở trong này cũng không có gì kỳ quái. Chính là, hắn thật sự đến tìm nàng? Nàng tim không khỏi đập nhanh hơn.
“Tiểu Oánh, người đeo ‘nhẫn’ cho Tôn tổng tài là cậu sao?” Hà Hương Dục rất kinh ngạc, không nghĩ tới bạn tốt trước đây là cùng Tôn Hạo Trạch yêu đương.
“Vậy cái ‘nhẫn’ kia là mang vào như thế nào? Nghe nói phương thức mang rất đặc biệt, là như thế nào vậy?” Kỉ Lôi bắt đầu truy vấn, nàng hảo muốn biết nha.
“Em…… Em……” Nhớ lại ngày hôm ấy, Đường Tiểu Oánh đương trường đỏ mặt.
Mà lúc này Tôn Hạo Trạch lại kéo tay nàng. Nàng tưởng hắn sẽ trao ‘nhẫn’ trước măt mọi người, vừa thẹn vội kêu to “Không nên, Hạo Trạch, đừng……”
Kết quả hắn thực là đeo nhẫn cho nàng, bất quá không phải phải là ‘nhẫn’ kia, mà là một chiếc nhẫn kim cương lóe sang xinh đẹp ngay ngắn lồng vào ngón áp út nàng, nhất thời làm cho Đường Tiểu Oánh đầu óc choáng váng.
Tôn Hạo Trạch hôn lên hai má cái người còn đang sững sờ kia. “Đường Tiểu Oánh, nhân tiện có nhiều người làm chứng ở đây, dù cho bệnh tật khổ đau, em có nguyện ý trở thành vợ Tôn Hạo Trạch này không.”
Nhìn nhẫn trên tay, Đường Tiểu Oánh nội tâm dâng đầy cảm động mà quên luôn chuyện bọn họ đã chia tay. Đôi mắt chan chứa lệ quang, nàng gật đầu cười ngọt ngào, “Em nguyện ý.”
Hiện trường vang lên một tràng vỗ tay hoan hô lớn.
“Đến lượt em trao nhẫn.” Tôn Hạo Trạch nói.
“Nhẫn của anh đâu?” Nàng nhìn hắn muốn nhẫn.
“Không có, anh chỉ mua của em.”
Nàng sửng sốt: “Vậy chúng ta trao đổi nhẫn như thế nào đây?”
“Em có thể dùng ‘nhẫn’ kia.” Hắn cười đến tà mị, ánh mắt tràn đầy chờ mong.
“Cái gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng nhiễm hồng.
“Thật muốn biết ‘nhẫn của hoàng đế’ mang như thế nào nha?”
Kỉ Lôi kêu lên, kéo theo mọi người ồn ào,“Nhanh chút mang! Nhanh chút mang! Nhanh chút mang!”
Hắn thật sự muốn ở trước mặt mọi người trao ‘nhẫn’ sao? Đường Tiểu Oánh thực sự khó xử, nhưng nhìn mọi người đều ánh mắt chờ mong, hắn cũng vậy, nàng tựa hồ rất khó cự tuyệt…… Đường Tiểu Oánh vươn tay thẹn thùng không thôi. Nhưng khi nàng vừa mới kéo tay hắn, cả người liền lập tức bị bế lên.“Hạo Trạch?”
“Anh nhớ rồi, nhẫn đặt ở trong xe, chúng ta đi lấy.” Tôn Hạo Trạch vừa nói vừa đi nhanh về phía trước.
“Không cần đi lấy, trực tiếp trao nhẫn không phải nhanh hơn sao?”
“Đúng rồi, bọn tôi muốn nhìn nhẫn kia đeo như nào a.”
Tôn Hạo Trạch không thèm để ý tới mọi người. Đùa sao, bộ dáng tiểu nữ nhân đáng yêu trao nhẫn làm sao có thể để người khác xem? Cái đó chỉ riêng mình hắn mới được nhìn thôi.
Kỳ thật nhẫn ở trong túi áo hắn, vừa mới chính là trừng phạt nho nhỏ mà thôi, bởi vì hắn còn giận nàng chuyện chia tay nửa năm trước.
Nhưng khi thấy nàng nắm tay hắn định trao nhẫn, hắn thật sự rất cảm động. Hắn biết nàng là người thẹn thùng cỡ nào, xem ra nàng thực sự thương hắn a.
Mà hắn cũng vậy.
Hắn cho nàng biết đáp án muộn của câu hỏi nửa năm trước: “Em và Tư Viện cùng rơi xuống biển một lúc, anh sẽ cứu Tư Viện trước, bởi vì đó là hửa hẹn với An Viện sẽ hảo hảo chiếu cố người nhà cô ấy. Nếu không kịp cứu em, anh sẽ đi theo em, đây là đáp án của anh.” Đủ trực tiếp, đủ rõ ràng đi!
Đường Tiểu Oánh thủ gắt ôm trụ cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cảm động chôn ở ngực hắn, thanh âm nghẹn ngào, “Thực xin lỗi.”
Nàng thật sự đáng giận. Hắn vẫn đối nàng tốt lắm, vẫn đối nàng thực ôn nhu, nàng rõ ràng biết nhưng lại chỉ vì suy nghĩ miên man mà hỏi hắn loại vấn đề bốc đồng này.
May mắn là hắn còn tìm nàng.
“Em yêu anh, thật sự thật sự yêu anh.” Nàng ngay cả câu này cũng chưa nói một lần, bởi vì không giống hắn nói ra những lời ngon tiếng ngọt.
Tôn Hạo Trạch trong lòng dâng lên một trận ngọt ngào, khóe miệng giơ cao. Mỗi khi cùng một chỗ với nàng sẽ làm cho hắn có cảm giác hạnh phúc, tựa như bây giờ đây, rõ ràng còn có điểm tức nàng nhưng là khi nghe thấy thổ lộ của nàng, bực mình phiền chán kia liền vứt lên tận chin tầng mây.
“Về Mĩ với anh”
“Hảo.”
Hắn dùng thái độ cường ngạnh ôm nàng đi thì nàng còn dám nói không sao?
Thật đúng là phong cách dã thú nha.
Nhìn hắn, Đường Tiểu Oánh cảm thấy mình lúc trước để ý cái gì mà thân phận với địa vị thật sự là ngốc đến không chịu được, cái này không quan hệ, yêu nhau thật lòng là tốt rồi.
Về sau bọn họ sẽ cả đời bên nhau, vĩnh viễn không xa rời
………
Kết thúc
Một ngày nọ, Tôn Hạo Trạch về Đường gia bái phỏng cha mẹ Đường Tiểu Oánh, thỉnh cầu bọn họ đáp ứng đem nữ nhi gả cho hắn.
“Anh nên cẩn thận một chút, ba em nói sẽ không dễ dàng đáp ứng, còn nói cho dù anh đứng ngoài cửa ba ngày ba đêm, ba vẫn không đáp ứng.”
“Anh biết, em không cần lo lắng.”
Vừa dứt lời tiến vào cửa, liền gặp ba Đường trừng mắt nhìn Tôn Hạo Trạch, trong lòng hắn liền khẩn trương một chút.
Đường phụ nhìn Tôn Hạo Trạch không chút hoà nhã, lúc trước không thấy con gái nói có bạn trai, hiện tại đột nhiên bảo muốn kết hôn nhưng mà lại phải sang Mĩ. Ô…con gái đáng yêu của ta, vợ chồng bọn họ vốn định gả nàng ở gần đây a.
“Cậu thật sự muốn lấy Tiểu Oánh làm vợ?”
“Vâng.”
“Cậu thích nó chỗ nào? Ta nói cho biết, nha đầu kia từ nhỏ rất sợ phiền phức, lại nhát gan, hơn nữa cái gì cũng không giỏi, quan trọng nhất là nó không thông minh, bản thủ bản cước. Như vậy, cậu còn muốn cưới nó sao?”
“Ba!” Nghe thấy cha mình nói như vậy làm nàng có cảm giác thật không tốt.
Mẹ Đường một bên thật sự nghe không nổi nữa, tuy rằng bà biết chồng mình là vì luyến khi phải đem con gái gả sang Mĩ đi, nhưng nói thế kia cũng hơi quá.
“MÌnh à, sao ông lại nói Tiểu Oánh thành như vậy. Tuy rằng đó là sự thật, nhưng ông cũng không nên nói hết vậy, đúng rồi, ông còn quên một sự kiện, nó trước đây thực hay đái dầm.” (TN: =)) Đường bá phụ à, ko đc nói như vậy nga, mà phải phát huy như Bá mẫu kìa )
“Mẹ!”
“Bất quá đó là ngày xưa.” Mẹ Đường cười nói.
Nguyên lai là di truyền nha! Tôn Hạo Trạch cười khẽ, người nhà bọn họ thật sự đều rất đơn thuần.
“Bác trai, bác gái, khuyết điểm của Tiểu Oánh cháu đều biết. Khi Tiểu Oánh là cấp dưới của cháu, bởi vì bản thủ bản cước mà bị cháu mắng, cũng vì không thông minh, lại hay miên man suy nghĩ làm cháu tức giận, còn có nhát gan, sợ phiền phức, cái này cháu đều biết hết.”
Tiếng nói trầm thấp hữu lực làm cho người ta không thể không chuyên chú lắng nghe, ngay cả ba Đường là một đại nam nhân cũng phải ngây ngẩn cả người.
“Nhưng Tiểu Oánh phi thường đáng yêu, tuy rằng đôi khi có chút mơ hồ, nhưng cá tính ôn nhu thiện lương, cho dù ai muốn giúp đỡ cái gì, cô ấy luôn cười nói hảo, chưa bao giờ cự tuyệt một ai. Nhìn Tiểu Oánh ở trong công ty chạy tới chạy lui, so với cấp trên như cháu còn muốn bận rộn hơn. Cháu thật sự cảm thấy Tiểu Oánh rất tốt, lại làm cho người ta cảm thấy đau lòng, rất muốn bảo vệ, yêu thương, không ai có thể khi dễ cô ấy.” Chỉ có hắn mới được. (TN: câu mấu chốt a)
Cha mẹ Đường thoáng chốc tất cả đều đỏ hốc mắt, bọn họ cảm nhận được hắn là thiệt tình yêu thương Tiểu Oánh, hơn nữa sẽ hảo hảo đối tốt nàng.
“Khi Tiểu Oánh tươi cười sẽ khiến người ta có cảm giác hạnh phúc. Cho dù có không thông minh cũng không vấn đề gì, cháu chỉ muốn cô ấy bên cạnh để khi quay đầu lại có thể thấy nụ cười của cô ấy. Như vậy là đủ, chỉ như vậy cháu đã cảm thấy thực hạnh phúc, khoái hoạt.”
Đường Tiểu Oánh nghe được cảm động không thôi, thưởng cho hắn một cái mỉm cười, thấy hắn cũng đáp lại bằng nụ cười thập phần anh tuấn, tim nàng đập nhanh hơn, rốt cuộc là ai tươi cười làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc a?
“bác trai, bác gái, cháu yêu Tiểu Oánh, cháu cam đoan sẽ nắm tay Tiểu Oánh cho đến khi già, bởi vì nụ cười của cô ấy chính là hạnh phúc của cháu.”
“Ô……”
Mẹ Đường òa khóc, ba Đường tuy rằng không khóc nhưng hốc mắt cũng ẩm ướt, tiểu tử này thật sự có thể nói tốt nha, hơn nữa đều nói đến tâm lý bọn họ.
“Không cần nói nữa, ta đồng ý cho hai đứa kết hôn, mau đem nó đi thôi.”
“Ta cũng đồng ý.” Mẹ Đường gật đầu.
Cho dù bọn họ không muốn đem con gái đáng yêu gả sang nước ngoài, nhưng nhìn ra được tiểu tử trước mắt này là thật thực lòng. Hạnh phúc chung thân của nữ nhi là quan trọng nhất. Vợ chồng bọn họ giống như hắn nói, mãi cho đến khi già vẫn bên nhau.
Không cần ba ngày ba đêm, Tôn Hạo Trạch liền cầu hôn thành công, bởi vì cha mẹ Đường đều phi thường đơn thuần, rất dễ tín nhiệm người– đương nhiên, hắn tuyệt đối là thật tâm.
Tiểu Oánh cùng cha mẹ khóc thành một đoàn. Hắn kỳ thật còn chưa nói xong, nếu bọn họ đồng ý, hắn rất sẵn lòng đón hai vị sang Mĩ, bất quá cái này chắc phải đợi một lát mới nói được.
Lớn lên tại gia đình đơn thuần như vậy khó trách Tiểu Oánh của hắn lại đáng yêu thiện lương. Nàng đơn thuần, khi sinh đứa nhỏ cũng nhất định đơn thuần đáng yêu. Hắn có thể đoán được nhà của hắn tương lai sẽ là cỡ nào hạnh phúc ấm áp a.
[ Toàn văn hoàn ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.