Ác Ma Xấu Xa Lão Đại

Chương 2

Mễ Nhạc

10/06/2014

“Xem cậu nói tổng tài lợi hại như vậy, còn vẻ mặt sùng bái, mình còn tưởng cậu chán ghét hắn a.” Nàng đi làm ngày đầu tiên đã nói tổng tài bọn họ thực hung.

Nghe vậy, Đường Tiểu Oánh cảm thấy không tự nhiên lắm.“mình là có điểm sợ hắn, nhưng không chán ghét hắn.” Nàng đoán sở dĩ mình luôn hoàn thành công tác được giao rất nhanh, hơn nữa không dám phạm sai lầm, có một phần nguyên nhân là sợ hắn tức giận.

“Đúng rồi, sao mình chỉ nghe chuyện của tổng tài các cậu, công ty không còn nam đồng nghiệp khác sao?”

“Đương nhiên là có, cậu hỏi cái này làm gì?”

“Còn hỏi nữa, đương nhiên là hy vọng cậu có tình cảm mới, mọi người thường nói muốn quên đau khổ thì lập tức tìm tình yêu mới, không phải sao?” Hà Hương Dục sợ bạn tốt ‘một khi bị rắn cắn, mười năm sợ thảo thằng’, lần trước nàng không phải gọi điện thoại tới tiểu a di của nàng, cự tuyệt gặp mặt sao?

Đường Tiểu Oánh cười khổ,“Hương Dục, cậu không cần lo lắng, kỳ thật mình đã quên chuyện trước kia rồi.” Đảm nhiệm chức vụ trợ lý, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, đầu óc căn bản không có thời gian dư thừa để nghĩ chuyện khác

“Nhưng cậu……” Lúc này di động của Hà Hương Dục vang lên, chỉ thấy nàng cao hứng nghe máy:“Anh đến rồi a…… Được, em lập tức đi xuống.”

Đường Tiểu Oánh sửng sốt.“Hương Dục, đã trễ thế này, cậu còn muốn đi ra ngoài a?”

“Ừ, buổi tối không trở lại, cậu cẩn thận một chút.” Hà Hương Dục vừa thu thập đồ vừa dặn dò.

Nhìn nàng cầm hộp phấn, bắt đầu hoá trang, Đường Tiểu Oánh có chút lo lắng nói:“Hương Dục, mình cho tới bây giờ chưa thấy qua bạn trai cậu, hay kêu anh ta lên đây ngồi một chút?” Hương Dục cùng bạn trai hiện tại kết giao cũng gẩn nửa năm, nàng chưa từng gặp qua đối phương. Mỗi lần hắn tới đón Hương Dục, đều là gọi điện thoại kêu nàng xuống lầu.

Hương Dục tóc ngắn,dáng người cao cao, sáng sủa hoạt bát, rất khó tưởng tượng tính tình khác biệt giữa hai người cư nhiên có thể trở thành bạn tốt. Ngay cả chính nàng cũng hiểu được điều này khó xảy ra, nhưng là các nàng tán gẫu cũng thực hợp. Đây là lý do vì sao sau khi các nàng tốt nghiệp đại học còn có thể cùng chung nhau thuê phòng.

“Cậu yên tâm, anh ấy không phải người xấu(TN: đúng là yêu vào người tình hóa Tây Thi, yêu là mù quáng, chỉ có con gái chúng mình là chịu thiệt thôi . ), có cơ hội mình sẽ giới thiệu anh ấy với cậu.” Hà Hương Dục chuốt lông mi, tô son môi, cười ngọt ngào, nàng cũng biết Tiểu Oánh là lo lắng cho nàng.

“Nhưng là……”

Hà Hương Dục hai phút thể hiện kỹ thuật hóa trang cao siêu.“Tốt lắm, mình đi đây, gặp lại sau.”

Nàng cũng chỉ đem suy nghĩ giữ trong đầu, ngày sau sẽ tìm cơ hội nói.“Ân, cậu cũng cẩn thận một chút.”

“Ừ.”

Đường Tiểu Oánh đi đến khung cửa sổ, thấy trước cửa là chiếc xe thể thao màu đỏ, nàng biết đó là xe của bạn trai Hương Dục . Sau đó Hương Dục tiến vào xe , xe lập tức gào rú phóng đi.

Hai bạn trai trước của Hương Dục nàng đều gặp qua, duy nhất bạn trai bây giờ, nàng chẳng những không chưa gặp đối phương, thậm chí nàng hỏi tên, Hương Dục cũng không chịu lộ ra, cảm giác thật thần bí nha

Lần trước Hương Dục còn nói nàng tùy lúc sẽ kết hôn, dọa nàng nhảy dựng, các nàng năm trước vừa mới tốt nghiệp đại học, như vậy có sớm quá không? Bất quá Hương Dục thích đối phương là được.

Chẳng lẽ Hương Dục định kết hôn chớp nhoáng?

“Hoàng thư ký, là tôi, tìm tất cả tư liệu về dự án khách sạn Garth dựng lên án.” Ngồi trong văn phòng, Tôn Hạo Trạch gọi điện thoại quốc tế.

“Vâng, đại thiếu gia.”



“Còn nữa, hoạt động của nhân viên toàn bộ tạm dừng, chờ tôi trở về xử lý sau.”

“Vâng.”

“Có việc tôi sẽ liên lạc sau.”

Tôn Hạo Trạch cúp điện thoại, lại lần nữa tập trung công tác. Gần đây hắn thật sự bề bộn nhiều việc, trừ bỏ công việc ở Đài Loan, còn có công ty bên Mỹ, bất quá công việc bên Đài Loan đã sắp xong, về sau cơ hội về Đài Loan không nhiều lắm.

‘Cộc..Cộc..’

Nghe được tiếng đập cửa, hắn nhìn cửa văn phòng mở rộng, lập tức lại cúi đầu tiếp tục bận rộn, hắn lạnh lùng khiến cho người đứng ở cửa bất mãn.

“Uy, Tôn tổng tài, làm chi không để ý tới ta, ngươi như vậy làm tổn thương tâm hồn nam nhi trong sang của ta a.” (TN: kinh =.=) Thân là tổng giám đốc công ty, Tề Diệc Vĩ vừa nói vừa bước vào văn phòng.

Sáu năm trước, hai người bọn họ cùng nhau hùn vốn thành lập công ty cố vấn áo cưới quốc tế Điển Á, một người quản lý công ty, một người phụ trách thiết kế, vài năm trở lại đã chiếm một mảnh giang sơn áo cưới ở Đài Loan.

Tuy nhiên với cá tính Tôn Hạo Trạch tùy hứng ăn mặc, áo sơ mi, quần bò đi làm, đối lập với Tề Diệc Vĩ luôn một thân tây trang, tuấn dật nhã nhặn, phong độ.

“Ngây thơ ? Không phải đang ám muội ở quán bar sao, sao lại đến công ty?”

“Ta lại đây lấy vài thứ. Ngươi nha, làm như ta hoa tâm lắm, ta nói cho ngươi, ngẫu nhiên đi quán bar, uống ít rượu là cuộc sống bình thường cua nam nhân a.”

“Tốc độ thay bạn gái nhanh đến mức làm cho người ta không một lần nhớ rõ diện mạo mạo bạn gái hiện tại như thế nào, cái này gọi là bình thường?”

“Nói như vậy hơi quá đáng a.” Tề Diệc Vĩ vừa mắng lập tức nở nụ cười .“Thật là, làm chi động tí là mắng chửi người, rõ ràng ta cũng rất bình thường, là người nào đó không bình thường……” Thấy bạn tốt cúi đầu làm việc, bộ dáng không muốn lãng phí thời gian cùng hắn nói chuyện, hắn thế này mới thu hồi khuôn mặt tươi cười.

“Nghe nó tuần sau là đi ôn tuyền chi lữ, ngươi không đi có phải hay không?” Cao thư ký hôm nay thống kê nhân số, ngoài việc muốn thỉnh tiểu ba sĩ ngoại (TN: thứ lỗi ta ko hiểu chỗ này lắm nên để nguyên nha), còn muốn vì mọi người mua bảo hiểm.

“Ta luôn luôn không đi, cũng không phải chỉ có lần này.” Tề Diệc Vĩ thường chiêu đãi nhân viên đi du lịch. Theo như hắn nói, công việc đương nhiên phải làm, nhưng là phải nghỉ ngơi thích hợp, hưởng thụ nhân sinh.“Hơn nữa, có người biết rõ ta sắp trở về Mĩ, còn liều mình tiếp một đống đơn đặt hàng, ta đi sao được.”

“Chính là biết ngươi phải đi, cho nên mới liều mình tiếp thôi.” Tề Diệc Vĩ nói thầm. Không có biện pháp, mọi người đều thích Hạo Trạch thiết kế, con gà vàng như hắn sắp chạy mất, đương nhiên hy vọng tranh thủ cơ hội.

“Ta xem ngươi lần này nên đi cùng đoàn, coi như làm là tiệc đưa tiễn.” theo cá tính Hạo Trạch,đảm bảo không cho ai biết hắn phải về nước Mỹ, nếu không mọi người chắc khóc thành một đoàn đưa tiễn, khẳng định sẽ bị hắn làm thịt.

Tôn Hạo Trạch dừng chút,“Vẫn là không cần.”

“Hạo Trạch, ngươi thật xác định tháng sau sẽ hồi nước Mỹ?”

“Đây là kỳ hạn đã sớm định ra, không phải sao?”

“Không phải, ta nghĩ hay là ngươi làm xong hôn lễ cho nữ nhi của văn lai phú hào rồi hãy trở về?”

Con gái của văn lai phú hào hai tháng sau sẽ xuất giá, tìm tới Tôn Hạo Trạch thay nàng thiết kế hôn lễ. Địa điểm là nhà gái, diện tích chiếm ngàn bình trang viên, hôn lễ bố trí dự toán xa hoa không tưởng, hắn được trả thù lao một trăm vạn Mĩ kim(USD ý), bất quá sinh ý này đã bị hắn cự tuyệt.

Ô ~~ một trăm vạn Mĩ kim nha, càng động lòng người càng đau long mà. Tiền tài cứ như vậy đẩy ra bên ngoài, hắn rốt cuộc có biết hay không số tiền ấy đặt lên bàn có thể chất cao a, bất quá, người này hẳn là không biết, bởi vì với hắn mà nói, đây chỉ là đồng xu thôi.



“Không được!” Tôn Hạo Trạch kiên quyết trả lời.

“Không lo lắng?”

“Không lo lắng.”

Ai, đành thất thoát một trăm vạn Mĩ kim a! Nhưng người nào đó vẫn là không nghĩ buông tha, bởi vì hắn nghĩ đau lòng đến chết.“Hạo Trạch, đối với ngươi mà nói, một trăm vạn Mĩ kim tuy rằng chỉ bằng đồng xu, nhưng đối Điển Á mà nói lại là món tiền rất lớn, cho nên ngươi nên nghĩ một chút .”

Tôn Hạo Trạch cười lạnh,“Như ngươi nói, đấy hẳn chỉ bằng đồng xu?”

Hắn không phải hay nói giỡn, một trăm vạn Mĩ kim đối với hắn chỉ đến thế, Diệc Vĩ nói không sai. (TN: ước gì mình có lão công như vầy…~,~)

Người này đi theo thời đại mà bắt đầu đầu tư, về phần hạng mục thôi, như lời hắn nói, chỉ cần có thể kiếm tiền hắn đều có hứng thú. Bởi vậy tuy nghề chính là kinh doanh công ty áo cưới, nhưng nghề phụ hắn đầu tư làm lớn hơn nữa. Phàm là sản xuất ô tô, ngành hàng không, còn có khách sạn, công ty bách hóa, rực rỡ muôn màu, hơn nữa mỗi hạng đầu tư đều kiếm ra tiền.

Nói thực ra, tài sản của bạn tốt có bao nhiêu, hắn không rõ ràng lắm, bất quá sáu năm trước hắn thoải mái xuất ra hai triệu để thành lập Điển Á. Chỉ biết bản thân hắn khẳng định có không ít, một trăm vạn Mĩ kim với hắn mà nói, tuyệt đối chẳng là gì.

Tuy rằng bị nói móc, nhưng Tề Diệc Vĩ vẫn tiếp tục giả ngu.“Với ta mà nói, đồng xu cũng là tiền, vĩnh viễn đều là đồng tiền lớn.”

Tôn Hạo Trạch trừng mắt liếc hắn một cái,“ Quên đi, ta nghĩ ngươi nên sửa thành họ Tiền.”

“Ta cũng nghĩ như vậy, nếu không phải sợ bị lão ba cùng Tề gia liệt tổ liệt tông mắng bất hiếu, ta đã sớm thành họ ‘Tiền’ đâu, ha ha ha.” Tề Diệc Vĩ sang sảng cười.

Tôn Hạo Trạch thật sự là bị bạn tốt đả bại. Hai người nói chuyện không để ý ngày sắp tàn, Tề Diệc Vĩ không khỏi có chút sầu não.“Ngươi về nước Mỹ, ta nhất định sẽ rất nhớ ngươi.”

“Ta thấy ngươi là khổ sở vì ta không thể lại thay ngươi kiếm cái gọi là đồng tiền lớn đi.”

“Chán ghét, ngươi làm chi nói toẹt a.” Hắn rất nhanh thu lại cảm xúc, nói giỡn thay thế sầu não.

Hắn so với bất luận kẻ nào đều biết rõ bạn tốt như thế nào sống qua sáu năm nay. Chỉ có thể nói, hết thảy đều là tạo hóa trêu người, Hạo Trạch nên trở vị trí của về hắn, sống một cuộc sống mới.

“Ta nghĩ Tôn bá phụ cùng Tôn bá mẫu bọn họ chắc hẳn rất cao hứng vì rốt cục ngươi phải đi về, đương nhiên, còn có vị hôn thê của ngươi, ta nhớ hình như gọi là Mẫn Mẫn a.”

“Mẫn Mẫn? Vị hôn thê?” Tôn Hạo Trạch dừng lại.

“Không thể nào, ngươi đã quên chính mình có vị hôn thê?”

Tôn Hạo Trạch cười mỉa, hắn thật là đã quên, bởi vì từ đầu tới đuôi hắn đều không có tham dự sự kiện kia.“Ta nghĩ ta trở về việc đầu tiên muốn xử lý chính là chuyện vị hôn thê này.”

Cư nhiên muốn đem vị hôn thê trở thành sự kiện xử lý, xem ra hắn thật đúng là không thích vị hôn thê kia. Cũng đúng, đột nhiên lòi ra cái vị hôn thê, đổi lại là mình cũng sẽ đem đối phương trở thành “Sự việc” cần xử lý, bất quá lý do đầu tiên là nàng bộ dạng thật sự không được tốt lắm. (TN: nói như anh thì em vĩnh viễn ko có ai yêu rồi T^T oa hu hu) Xem ra miếu nhỏ không lưu được đại phật.

Hiếm khi thấy Tề Diệc Vĩ lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí cũng khác: “Hạo Trạch, hy vọng sau khi ngươi trở về nước Mỹ, có thể có cuộc sống tốt đẹp, đương nhiên phải biết hưởng thụ nhân sinh, biết không?”

Cảm động chỉ có một lúc, Tôn Hạo Trạch chậc thanh,“Câu sau miễn đi”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Ma Xấu Xa Lão Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook