Ác Ma

Chương 2

Liên Liên

26/06/2013

Hơn bảy giờ tối, tại tầng ba của một khách sạn cao cấp, nhân viên công ty áo cưới quốc tế Điển Á đã ở trong này làm việc vài ngày. Hôn lễ xa hoa cuối cùng đại công cáo thành. (thành công tốt đẹp)

“Thật tốt quá, cuối cùng cũng xong.”

“Thật sự là mệt chết mà, ta hiện tại muốn về sớm một chút nghỉ ngơi.” Liên tục lamg việc nhiều tuần lễ, vài nhân viên nữ hoàn toàn suy sụp, bao gồm Đường Tiểu Oánh.

Oánh.

“Tổng tài nói chúng ta làm xong là có thể trực tiếp đi về trước, Tiểu Oánh, muốn về cùng không?” La Duẫn Hàm tay xách túi da nói, đây là quà A Tuấn vừa mới tặng, hắn cũng muốn nàng đi về trước nghỉ ngơi, không cần chờ hắn.

“Em còn xem tổng tài có gì phân phó, biết đâu anh ấy còn việc gì đó cần em làm.”

“Phải không?”

“Không sao, mọi người về trước đi.”

La Duẫn Hàm nhìn về bạn trai đang chuyển đồ ở vũ đài phía trước, nam nhân trời sinh thể lực tốt nên làm việc nặng, mà nữ nhân thì làm công việc trang trí.“ Bọn họ bên kia hẳn là cũng sắp xong.”

“Em nghĩ tổng tài muốn em thu don đồ này nọ, thật sự không có gì, mọi người đi trước đi.”

“Vậy được rồi, thật sự quá mệt mỏi, chúng ta đi trước, em cũng không nên ôm nhiều việc, dành thời gian nghỉ ngơi nha.”

“Hảo.”

Sau khi mấy nữ đồng nghiệp rời đi, Đường Tiểu Oánh cũng không có đi qua quấy rầy tổng tài, thời điểm hắn làm việc ghét nhất bị người làm phiền, bởi vậy nàng ra ghế dựa ngồi, chờ tổng tài cần việc gì thì giúp.

Nàng nhìn tổng tài cùng đồng nghiệp nói chuyện, sau đó cảm thấy mí mắt nặng dần. Không biết qua bao lâu, đến khi di động vang lên mới giật mình tỉnh dậy, nàng thế này mới phát hiện chính mình cư nhiên đang ngủ. Là Hương Dục gọi tới, HƯơng Dục muốn nàng buổi tối đóng cửa cẩn thận, bởi vì hôm nay nàng không về nhà.

“Được, mình biết rồi.” Vừa cất di động, Đường Tiểu Oánh ngẩng đầu thấy ngay Tôn Hạo Trạch đang đứng trước mặt nàng, nàng hoảng sợ, lập tức đứng lên.“Tổng tài?”

Tôn Hạo Trạch kinh ngạc không thể so nàng thiếu.“Cô như thế nào còn ở nơi này?”

“Cái kia…… tôi nghĩ còn có việc gì sẽ giúp…” Nàng trả lời, thế này mới phát hiện toàn bộ hội trường chỉ còn lại có nàng cùng tổng giám.“Những người khác đâu?”

“Vừa mới về rồi.” Không ai biết nàng ngồi ở góc này ngủ, vừa rồi nếu không nghe thấy tiếng di động, hắn cũng sẽ không phát hiện nàng còn ở đây.“Lần sau hãy đi về trước, không cần đợi.”

“Mọi việc xong hết rồi sao?” Cảm giác hơi hỗn độn.

“Chỉ phải thu thập đạo cụ thôi, mọi người đều mệt mỏi, tôi kêu bọn họ đi về trước, chỗ này cũng không mất bao nhiêu thời gian.” Tôn Hạo Trạch vừa nói vừa cất đồ, hắn thấy Đường Tiểu Oánh ngơ ngác nhìn mình, đối bộ dạng khờ khờ của nàng đúng là hết cách,“Đứng không lãng phí thời gian , không bằng lại đây giúp một tay.”

“Vâng.” Nàng lập tức tiến lên hỗ trợ.

Ước chừng qua nửa giờ,đạo cụ đã được thu dọn xong. Đường Tiểu Oánh thấy Tôn Hạo Trạch ôm một thùng lớn, tay còn lại chuẩn bị nhấc một cái gói to, nàng chạy nhanh tới trước cầm lấy cái gói to.“Tổng tài, để tôi cầm cho.”

“Để trên xe giúp tôi”

“Được.”

Nàng tay cầm gói to, đi theo phía sau Tôn Hạo Trạch ra khách sạn, nào biết ở đại sảnh không cẩn thận đụng phải một nữ nhân. Nàng mất đi trọng tâm, cước bộ lảo đảo thiếu chút nữa té lăn quay, may mắn có một bàn tay to hữu lực ôm lấy nàng.

“Đi kiểu gì vậy?”

“Thực xin lỗi.”

Đường Tiểu Oánh kích động đứng vững trong cánh tay Tôn Hạo Trạch, vừa mới mở miệng liền nghe được có người kêu nàng -“Đường Tiểu Oánh, sao lại ở trong này?”

Nàng vừa ngẩng đầu,liền nhìn thấy Phương Chính Duy làm cho nàng sắc mặt đông cứng.

Nghe nói bạn gái muốn tới khách sạn năm sao cao cấp cùng nam nhân khác ăn cơm, Phương Chính Duy đi theo, không nghĩ tới sẽ gặp bạn gái cũ đi cùng với nam nhân khác, hơn nữa nhìn từ xa hai người bọn họ còn ôm nhau a.(TN: thằng cha vô duyên, đã đá ng` ta còn để ý ng` ta đi vs ai làm giề)

Hắn cùng con gái chủ tịch- Trương Thiên Hoa kết giao hơn hai tháng. Lúc trước nữ nhân kia chủ động câu dẫn hắn, hắn mới vội vàng đá Đường Tiểu Oánh, nào ngờ, bây giờ lại lạnh lùng làm cho hắn ăn tức không ít.

Hôm nay nàng vốn đáp ứng muốn cùng nhau ăn cơm, kết quả lại hủy hẹn, hắn theo đồng sự khác nói mới biết được nàng gần đây rất thân với tổng giám đốc Hứa, làm cho hắn tức giận không thôi.

Đường Tiểu Oánh cúi đầu, không muốn để ý đến hắn, cũng không muốn cùng hắn nói chuyện, bất quá thái độ của nàng làm cho Phương Chính Duy cảm thấy chẳng ra tư vị gì. Vẻ mặt kia như là rất sợ bạn trai hiện tại biết hắn chính là bạn trai cũ của nàng, làm cho hắn nội tâm oán khí càng sâu.

“Đường Tiểu Oánh, thì ra cô không đơn thuần như vẻ bề ngoài.” Phương Chính Duy trào phúng nói, hắn trong cơn giận dữ thầm nghĩ tìm người phát tiết.

Nàng vi lăng khó hiểu,“Anh đang nói cái gì?”

Hắn cười lạnh nói:“Hai tháng trước tôi chia tay cô, bộ dáng cô lúc ấy lắm khổ sở, kết quả chưa được bao lâu, cô còn có bạn trai mới, còn ôm ôm ấp ấp trước mặt thiên hạ, thì ra là tôi bị lừa rồi.” (TN: mk, ghét thằng này ghê, ta khing )

Bởi vì thấy nàng đơn thuần đáng yêu, bởi vậy bọn họ cùng nhau nửa năm, trừ bỏ ngẫu nhiên ôm với hôn khẽ cũng chưa tiến thêm hành động thân mật nào, nếu biết trước như vậy cũng không giả ngây thơ với nàng, trực tiếp ăn nàng. (TN: thằng mất dạy )

“Ngươi đừng nói bậy!” Nghe được hắn đem Tôn Hạo Trạch thành bạn trai mới của nàng, Đường Tiểu Oánh cảm thấy bất khả tư nghị, nếu là ngày trước còn có một tia lưu luyến thì giờ phút này cũng hoàn toàn tiêu thất.

Lúc này nàng thầm nghĩ nhanh chút rời đi, không muốn làm cho tổng tài thấy bộ mặt khổ sở của nàng.

“Tổng tài, chúng ta đi mau……”

“Làm chi vội vã rời đi?” Phương Chính Duy ngăn trước Đường Tiểu Oánh, hắn nhìn nam nhân cao lớn bên cạnh :“Sao vậy, sợ bạn trai mới biết tôi là người yêu cũ sao?” (TN: lo cho bạn gái của mi đi kìa)

Tuy rằng nàng rất muốn trực tiếp nói cho Phương Chính Duy, đúng vậy, người cạnh nàng chính là bạn trai mới, nhưng là không được. Nàng không thể làm loại sự tình này với tổng tài, giả bộ làm bạn trai, chỉ sợ tổng tài không nguyện ý.

Bởi vậy đối với việc Chính Duy tức giận, nàng vẫn muốn nói ràng thân phận Tôn Hạo Trạch.

“Anh ấy không phải bạn trai tôi, anh ấy là cấp……”

“Con mẹ nó nói xong thì cút cho ta, đừng quấy rầy ta cùng bạn gái!”

Tôn Hạo Trạch rống to, thanh âm hoàn toàn lấn át Đường Tiểu Oánh. Không chỉ nàng hoảng sợ, Phương Chính Duy cũng bị khí thế hung hãn của hắn làm kinh sợ.

Đường Tiểu Oánh thật sự bị dọa ngây người, không chỉ là hắn rống giận, hơn nữa hắn nói nàng là bạn gái hắn ? Hắn đang giúp nàng?

Phương Chính Duy còn muốn mở miệng nói thêm, nhưng Tôn Hạo Trạch so với hắn cao hơn nửa cái đầu, vẻ mặt ngạo nghễ hung ác từ trên cao nhìn xuống làm hắn cảm giác bức bách, trong nháy mắt nói không ra lời.

Tôn Hạo Trạch đã nhịn hồi lâu, hắn đặc biệt hoài nghi Đường Tiểu Oánh tai có vấn đề, bởi vì từ đầu tới cuối mặc kệ bị nam nhân trào phúng hay nói khó nghe cỡ nào thì nàng ngay cả cãi lại một câu cũng không dám, cứ để bị khi dễ vậy a?

Thật sự nhìn không được, cũng chịu không nổi!

“Tôn tổng, đã lâu không gặp, không ngờ gặp anh ở đây?”

Ba người quay lại, chỉ thấy Trương Thiên Hoa một thân ăn mặc gợi cảm, bên cạnh là nam nhân cao lớn nhã nhặn ôm nàng đi tới.

Phương Chính Duy thấy thế, tức giận không thôi.“Thiên Hoa, em với người này… ?”

Không nghĩ nàng thật sự cùng một chỗ với tổng giám đốc Hứa. Trương Thiên Hoa không để ý tới hắn, lực chú ý của nàng tất cả trên người Tôn Hạo Trạch.

Năm trước tỷ tỷ nàng kết hôn, từ áo cưới, hôn lễ đến tuần trăng mật, toàn giao cho Điển Á xử lý, nàng cùng tỷ tỷ gặp mặt Tôn Hạo Trạch, nàng lần đầu tiên nhìn hắn liền thích, chỉ tiếc hắn đối với vài lời mời của nàng đều cự tuyệt, hiện tại lại gặp mặt lần nữa, hắn vẫn anh tuấn gợi cảm động lòng người.

Chính là hắn sao lại đi chung với Đường Tiểu Oánh? Nàng còn nghe thấy cái gì mà bạn gái, không thể nào, Đường Tiểu Oánh là bạn gái hắn?

“Tôn tổng, anh sao lại cùng một chỗ với Tiểu Oánh?”

“Thiên Hoa, cái này anh hỏi mới đúng, sao em lại cùng một chỗ với tên này? Anh vì em chia tay Tiểu Oánh, sao em lại đối xử với anh như vậy??” Phương Chính Duy tức giận lên án.

“Phương Chính Duy, anh nói chuyện cẩn thận một chút, tổng giám đốc Hứa là khách của công ty chúng ta. Còn nữa, chúng ta đã chia tay, tôi đi với ai đến lươyj anh quản sao?” Tuy rằng Phương Chính Duy bề ngoài không tệ, nhưng thân phận bối cảnh bình thường, tính cách cũng không thú vị, bởi vậy trước đây nàng đã muốn chia tay, là hắn không chịu đáp ứng. (TN: chê him thì lúc trc’ câu dẫn him làm giề??)

“Anh không đồng ý.”

“Không đáp ứng là chuyện của anh.”



“Thiên Hoa, sao em có thể đối với anh như vậy, anh yêu em thật lòng mà.”

“Nếu anh thật sự yêu tôi thì chia tay đi, đừng quấn quít lấy tôi.”

Đường Tiểu Oánh nhìn Phương Chính Duy, đột nhiên cảm thấy hắn có chút đáng thương, kỳ thật hắn đối xử với bạn gái cũng tốt, cảm tình lại bị giẫm lên như vậy.

Tôn Hạo Trạch phát hiện nàng còn si ngốc nhìn bạn trai cũ, không hiểu sao thấy khó chịu, bàn tay to một trảo nắm lấy đôi tay nhỏ bé.“Nhìn cái gì, đi thôi!”

“Nha.” Đường Tiểu Oánh có thể nói là bị lôi kéo rời đi.

Tôn Hạo Trạch lẳng lặng kéo nàng bỏ của chạy lấy người, hoàn toàn không để ý tới ba người phía sau đang đấu khẩu, dù sao việc kia không liên quan đến nàng.

Đường Tiểu Oánh không hiểu vì sao tổng tài đột nhiên kéo tay nàng, nàng đoán có lẽ là hắn muốn đóng giả bạn trai thì giả cho trót, chính là Phương Chính Duy căn bản không rảnh xem, bởi vì bọn họ còn đang ầm ỹ.

Có nên kêu tổng tài buông tay nàng ra không?

“Tổng tài, cái kia……”

“Đèn xanh, xe của tôi bên kia đường, nhanh chút đi qua.”

“Vâng.”

Bàn tay to vẫn gắt gao nắm lấy tay nhỏ bé, trong khi đèn xanh đang đếm ngược thì hai người nhanh chóng đi qua vạch kẻ đường.

Đến khi sang bãi cỏ bên đường, Tôn Hạo Trạch mới buông tay nàng ra, ôm thùng bỏ vào trong cốp xe, nàng cũng tiện tay bỏ gói đồ vào.

“Lên xe.”

“Hả?” Nghĩ đến hắn muốn lái xe đưa nàng về, Đường Tiểu Oánh cười khẽ lắc đầu.“Tổng tài, không cần đâu, trạm xe điện ngầm ngay gần đây, tôi tự đi về cũng được.”

“Tôi đói bụng, cùng đi ăn bữa tối.”

Cùng tổng tài ăn bữa tối? Nàng nhớ tới hình ảnh kia, liền cảm thấy da đầu run lên.

“Không cần đâu, kỳ thật tôi cũng không đói bụng……”

“Đây là mệnh lệnh!” (TN: bá đạo a :X cơ mà ta thích lắm )

Mệnh lệnh?

Nàng còn suy nghĩ vấn đề này cho đến khi ngồi trong một quán ăn nhỏ vẫn thất thần, đây coi như là công việc sao?

Nhìn không khí hai người có mấy phần không được tự nhiên. Tôn Hạo Trạch đang nhìn thực đơn đột nhiên hỏi nàng,“Cô thích cơm rang hay mì xào?”

“Ách, cái này……”

“Nhanh chút!”

“Tôi thích cơm rang.”

Nàng vừa nói xong, đại thẩm mập mập ghi món ăn cười ái muội :“ Cái này có xuất dành cho tình nhân a.”

Đường Tiểu Oánh nhất thời không phản ứng, nàng nhận ra lời đại thẩm có ý khác, nhất thời đỏ bừng mặt.“Không phải, tôi không phải……”

“Thêm một xuất cơm rang.”

“Được.” Đại thẩm tiếp nhận thực đơn,“Soái ca, bạn gái cậu thật đáng yêu, dễ đỏ mặt, thực ngây thơ, tuổi trẻ thật tốt, ha ha a.”

“Không phải,tôi không phải bạn gái anh ấy.” Nhưng đại thẩm đã xoay người rời đi. Đường Tiểu Oánh quay đầu, ánh mắt chăm chú của Tôn Hạo Trạch làm cho tim nàng đập mạnh .“Cái kia…… Đại thẩm hiểu lầm, chờ chút nữa tôi sẽ giải thích.” Bởi vì quá mức khẩn trương làm cho nàng nói chuyện có chút không thuận.

“Không cần giải thích.”

“Nha.” Cá tính tổng tài không thích phiền toái, hắn sẽ không để ý tới chuyện nhàm chán này, đương nhiên không cần giải thích.

Nàng nhớ tới mình còn chưa cám ơn người ta: “Tổng tài, vừa rồi cám ơn anh.”

Tuy rằng nàng không biết nguyên nhân hắn giúp nàng, chắc là bởi vì nhìn thấy cấp dưới bị khi dễ nên mới phát huy chính nghĩa nói hắn là bạn trai mình, lớn tiếng mắng Phương Chính Duy. Mặc kệ như thế nào, nàng thực cám ơn hắn là được.

Nghĩ đến tư thái mắng Phương Chính Duy của tổng tài, không hiểu sao nội tâm nàng dâng lên một cỗ vui sướng. Đại khái là vì đối với Phương Chính Duy rất tức giận, có người thay nàng mắng hắn, làm cho nàng cảm thấy cao hứng. Dựa vào điểm này đủ để nàng nói với hắn câu cám ơn, bởi vì lúc đầu, nàng còn tưởng rằng tổng tài đang giễu cợt nàng.

Hiện tại nàng đại khái biết vì sao đồng sự ở công ty đều đối với tổng tài kính trọng cho dù mỗi ngày đều bị mắng vài câu nhưng đều không có câu oán hận. Bề ngoài thoạt nhìn hung dữ, lại ác khẩu, nhưng kỳ thật hắn là người ôn nhu.

Lúc này đồ ăn đã được mang hết lên bàn, mà mỗi lần đưa đồ ăn lại đây, đại thẩm luôn hướng nàng cười, làm cho nàng xấu hổ không thôi.

“Đến đây, đại thẩm thực quý các ngươi nên khuyến mại một xuất Ngưu Bàng (*) xào với cà rốt.” Đại thẩm béo lại cầm một đĩa Ngưu Bàng đến.“Nghe nói đồ ăn này phụ nữ ăn vào tác dụng dưỡng nhan, nam nhân ăn thì… ha ha a,‘Cơm rang’ sẽ rất lợi hại.” Lời nói đại thẩm làm cho khách trong quán tất cả đều nở nụ cười.

Đường Tiểu Oánh cúi đầu chăm chú ăn, nàng đoán mặt mình hẳn là hồng a. Đại thẩm nói chuyện lớn tiếng như vậy có thể biết mọi người ở đây dùng cái biểu tình gì xem nàng.

Thời điểm đại thẩm bưng đồ ăn lên, thấy nàng cười như vậy Đường Tiểu Oánh liền thầm nghĩ giờ phút này nàng nên ăn nhanh chút sau đó rời đi.

Tôn Hạo Trạch nhìn Đường Tiểu Oánh bởi vì thẹn thùng mà cúi đầu hung hang ăn cơm rang, khóe miệng nhếch lên có chút ôn nhu ngay cả chính hắn đều không có phát hiện.

“Sao chỉ ăn cơm, ăn miếng thịt gà đi.” Hắn rất thích ăn cơm tại quán nhỏ nhỏ này bởi có thể hưởng thụ hương vị Đài Loan nồng đậm, hơn nữa chủ quán bình thường đều thực nhiệt tình.

“Tổng tài, ngài không cần gắp hộ……”

“Bỏ.”

“Cái gì?” Đường Tiểu Oánh sửng sốt, khó hiểu nhìn hắn.

“Tôi cũng không phải lão nhân, sao lại kêu ngài, phiền chết, bỏ đi.”

“Nhưng là…… Tôi đã biết!” Nàng vốn muốn nói hắn là sếp, nên xưng hô như vậy, nhưng thấy khuôn mặt anh tuấn nghiêm lại, nàng đành gật đầu.

“Cái tên Phương Chính Duy kia là bạn trai trước của cô sao?”

“…… Ân.”

“Cô còn yêu hắn sao?”

Vấn đề này thiếu chút nữa làm cho nàng nghẹn. Tuy rằng không biết vì sao tổng tài hỏi cái này, nhưng nàng cẩn thận suy nghĩ mới trả lời,“Tôi nghĩ chắc là không!”

“Có là có mà không là không, làm chi mà trả lời ấp úng.” Tôn Hạo Trạch không biết chính mình tức giận cái gì.“Cái loại nam nhân này, cô tốt nhất lập tức quên hắn đi.”

“Ừm.” Này cũng là mệnh lệnh sao? Ngữ khí thật hung dữ nha.

Tùy tiện bị hắn nạt, nhưng mà ngoài ý muốn là nàng phát hiện mình thế nhưng không sợ hãi giống lúc trước. Có lẽ là bởi vì biết hắn kỳ thật là boss tốt bụng quan tâm cấp dưới. Cái gọi là mặt ác tâm thiện đại khái chính là chỉ người như tổng tài.

Hắn không chỉ giúp nàng giải vây, thay nàng mắng tên người yêu bạc bẽo, lúc nãy còn cho mọi người đi về trước nghỉ ngơi, chẳng lẽ hắn không mệt sao? Tuy rằng hắn thoải mái nói thu thập này nọ không mất bao nhiêu thời gian, nhưng là nếu không phải nàng ở đó khẳng định một mình hắn một giờ mới có thể làm xong.

Nhớ tới chính mình lúc trước rất sợ hắn, nàng không khỏi cảm thấy buồn cười, người trước mắt này rõ ràng là người tốt, có cái gì phải sợ?

Tôn Hạo Trạch nhìn nàng cười ngây ngốc, nói nhỏ một câu,“ Cười cái gì, ăn!”

Còn chưa thấy rõ ràng hắn gắp cái gì, thức ăn đã bị nhét vào miệng, cắn vài cái, nguyên lai là cá.

Không khí lúc này không xấu hổ như vừa nãy mà là thoải mái trừ bỏ đại thẩm béo ngẫu nhiên đi qua nói nàng cái vài câu, tỷ như “Buổi tối ta cũng muốn bảo lão nhân gia nhà ta đút ta ăn cơm, không làm lão nương đêm nay sẽ không cho hắn ăn cơm.” Câu nói tiếu lâm này lại chọc mọi người cười vang. Lần sau, nàng nhất định sẽ không đến nơi này ăn cơm.

Buổi chiều thứ Năm khi tan tầm, mọi người tâm tình phi thường khoái trá, bởi vì ngày mai sẽ đến suối nước nóng ba ngày.

“Lần này toàn thể nhân viên đều đi, ngày mai buổi sáng chín giờ tập hợp trước cổng công ty, ai đến muộn hoặc nhất thời có việc thì gọi điện thông báo trước nha. Bằng không xe sẽ không đợi đâu.” Thư ký Tổng giám đốc Cao Tư Quân nói xong, sau đó cầm danh sách phòng ở đưa A Tuấn đi an bài.

Đường Tiểu Oánh đối với lời của nàng cảm thấy hoang mang,“Cao thư ký, chị nói toàn thể nhân viên đều đi, tổng tài không đi sao?”



Cao Tư Quân cười cười,“Đó là bởi vì tổng tài rất ít đi du lịch cùng chúng ta, nên mỗi khi đi chơi đều có thói quen không tính sếp.”

“Vì sao anh ấy không đi?”

“Này chị cũng không biết, chuyện cá nhân của sếp mọi người biết không nhiều lắm.”

Cao Tư Quân lắc đầu.“Bất quá có thể khẳng định là lần này lại có người phải thất vọng.”

“Ai?”

“Tiểu Oánh, chờ đến khách sạn em sẽ biết.” La Duẫn Hàm cười thần bí.

“Yêu chi lữ, không gặp được người yêu, đương nhiên sẽthất vọng.” Một đồng nghiệp nữ nói.

Nàng càng thêm không hiểu ra sao,“Yêu chi lữ?”

“Em mới tới nên không biết, công ty hàng năm đều đi du lịch. Đặc biệt sau khi đi khách sạn ôn tuyền trở về lại có them mấy cặp thành đôi, giống A Tuấn cùng Duẫn Hàm đó. Bởi vậy mọi người đều nói đây là yêu chi lữ.” Cao Tư Quân hướng nàng giải thích truyền thuyết về ‘Yêu chi lữ’.

Nguyên lai là vậy, bảo sao mọi người thấy thú vị.

“Mình nghĩ năm nay tỉ lệ có đôi mới rất cao.” Cao Tư Quân nhìn nàng.“Bởi vì nghe nói nam nhân bên kia có vài người để ý, Tiểu Oánh, có thể cho biết đang nhắm người nào hay không, chúng ta sẽ tạo cơ hội cho hai người.”

Thay nàng tạo cơ hội?“Không cần.”

Mọi người làm nàng ngượng ngùng.“Đừng thẹn thùng, mau nói cho chúng ta, em thích ai?”

“Kỳ thật ai em đều thích.” Nàng nói thoái thác.

“Vậy đặc biệt thích ai nhất?” La Duẫn Hàm hỏi.

Đặc biệt thích?

Bỗng dưng, người trong óc Đường Tiểu Oánh hiện lên cư nhiên là tổng tài. Nhưng là làm sao có thể…… Đêm đó mạc danh kỳ diệu(kỳ lạ, bất ngờ) cùng ăn bữa tối sau. Kỳ thật bọn họ trong lúc đó không có tư tâm, cõ chỗ không giống bình thường là nàng đối với hắn không hề cảm thấy sợ hãi, còn thấy hắn là người thực chiếu cố nhân viên……“Tiểu Oánh, nghĩ lâu như vậy rốt cuộc thích ai a?” Cao Tư Quân thúc giục hỏi.

“Ta……” Nhìn mọi người vẻ mặt tò mò nhìn nàng, chờ nàng trả lời…:”Tổng tài”

Hai chữ này nàng làm sao có thể nói nên lời.“Em không có đặc biệt thích ai, nói thực ra, bây giờ em không có tâm tình kiếm bạn trai.”

Đi làm ngày đầu tiên, mọi người liền hỏi qua nàng có bạn trai hay không. Nàng cũng thực thành thật trả lời, bởi vì cùng bạn trai chia tay mới thay đổi công tác nên mọi người đều biết.

“Đáp án khẳng định sẽ làm rất nhiều nam nhân bên kia thất vọng.” La Duẫn Hàm thấy Tôn Hạo Trạch đi tới,“Tổng tài, anh muốn tìm Tiểu Oánh sao?”

Nghe thấy sếp đến đây, Đường Tiểu Oánh tâm chấn hạ, vội vàng đứng dậy.“Tổng tài, anh tìm tôi?”

Tôn Hạo Trạch tay cầm tư liệu đưa cho nàng.“Đưa vào máy tính, sau đó lưu lại.”

“Vâng.” Nàng tiếp nhận tư liệu, nhìn hắn thân ảnh hắn rời đi, trong lòng nghĩ không biết vừa rồi hắn có nghe thấy các nàng nói chuyện không? Nàng có chút may mắn nãy không nói mấy lời trong đầu kia, tổng tài nghe thấy khẳng định sẽ phức tạp.

____________________________________

Buổi sáng hôm sau.

Tôn Hạo Trạch lái xe đi vào công ty, vừa mới xuống xe điện thoại của hắn liền vang lên.

“Hạo Trạch, ngươi đang ở công ty sao?”

“Đang trong bãi đỗ xe, sao vậy? quên gì sao?” Bọn họ là chín giờ xuất phát, hiện tại đã mười giờ .

“Thật là quên, bất quá không phải ‘này nọ’, là Đường Tiểu Oánh, nàng không đuổi kịp mọi người.”

“Các ngươi làm cái quỷ gì vậy, vì sao không đợi nàng?”

“Nha, Hạo Trạch, ngươi hiện tại là vì Đường Tiểu Oánh mắng ta sao?” Tề Diệc Vĩ nhịn không được châm chọc một câu, giọng điệu đùa cợt, nhưng chọc giận Tôn Hạo Trạch.

“Tề Diệc Vĩ!”

“Ngươi thật sự không có nơron hài hước.” Tề Diệc Vĩ thanh minh.“Không phải chúng ta không đợi Tiểu Oánh. Mọi người đợi ở cổng đến chín giờ bốn mươi phút, vẫn không thấy cô ấy đến, cũng không biết cô ấy có việc gì không thể tới hay không. Nếu đợi them chút nữa sẽ không kịp giờ ăn trưa cho nên đành phải xuất phát trước.”

Cái người kia rốt cuộc đang làm cái khỉ gì vậy, vì sao đến muộn, hơn nữa di động không liên lạc được?

Không phải là xảy ra chuyện gì đi? Bởi vì nàng sẽ không im lặng như vậy……“Hạo Trạch, bọn này tiếp tục gọi cho cô ấy, bất quá nếu Tiểu Oánh có gọi điện thoại đến công ty, mời ngươi nói cho cô ấy biết chúng ta xuất phát trước, nếu còn muốn đến, cũng chỉ có thể tự mình bắt xe đến, hy vọng không lạc đường.”

“Ta đã biết.” Tôn Hạo Trạch tắt máy, lúc này hắn thấy phía trước có một thân ảnh tinh tế, trên tay xách túi lớn, vội vội vàng vàng chạy tới, nhất thời mi tâm tự động thả lỏng.

Thật là… Hắn không xuống xe, mà là đem xe quay trở lại bên ngoài.

Đường Tiểu Oánh đi cửa công ty không thấy một ai, xem ra mọi người đã đi trước, nàng ngược lại nhẹ nhàng thở ra. Cũng tốt, nàng rất sợ để cho mọi người chờ lâu như vậy.

Đồng hồ báo thức tối hôm qua chạy đến nửa đêm thì chết, bởi vậy buổi sáng hôm nay không đánh thức nàng đúng giờ. Đến khi nàng tỉnh ngủ đã là chín rưỡi, may mắn nàng tối hôm qua đã đem hành lý đóng gói tốt.

Rất nhanh rửa mặt chải đầu sau, nàng cầm di động tính lien lạc với Duẫn Hàm tỷ, không ngờ lên xe mới phát hiện di động hết pin. Tuy rằng trong túi có mang sạc pin, nhưng nàng lại không mang pin sơ cua

Xem ra nàng đành phải bắt xe đi. Ngày hôm qua thư ký Cao có đưa cho mọi người bản đồ chỉ dẫn đường đến khách sạn như thế nào. Đường Tiểu Oánh đang hướng trạm xe điện ngầm đi đến thì nàng thấy xe Tôn Hạo Trạch đỗ bên kia đường, còn tưởng rằng chính mình nhận sai xe, nhưng mà thấy thân ảnh cao lớn trong xe bước xuống mới biết nàng không nhìn lầm, trong long nhất thời khẩn trương

Đợi hắn đến gần, Đường Tiểu Oánh cười gượng chào hỏi,“Tổng tài, chào bưổi sáng.”

Tôn Hạo Trạch nhìn nàng,“Cô biết hiện tại mấy giờ không?”

“Hẳn là mười giờ.”

“Thời gian tập trung không phải chín giờ sao?”

“Thực xin lỗi, bởi vì đồng hồ báo thức bị chết nên tôi ngủ quên.”

“Vậy sao di động gọi không được?”

Nàng biểu tình càng xấu hổ.“Điện thoại của tôi vừa lúc hết pin.”

“Cái gì?” Tôn Hạo Trạch cương nghiêm mặt tức giận cũng là bất đắc dĩ, làm sao có thể có người ngốc đến trình độ này, di động cùng đồng hồ báo thức đồng thời hết pin?

“Vậy làm sao bây giờ? Muốn bắt xe sao?”

“Tuy rằng chưa đi bao giờ, nhưng thư ký Cao ngày hôm qua có đưa mọi lộ tuyến,chắc sẽ không lạc đường.” Nàng theo mở túi lấy ra bản đồ, cười khờ khạo, muốn hóa giải xấu hổ lúc này. Tại sao mỗi lần gặp chuyện đều gặp tổng tài?

Tôn Hạo Trạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười ngây ngô, vẻ mặt càng hiện vẻ lo lắng.

Đường Tiểu Oánh đương nhiên cũng nhìn ra được hắn tức giận, là nàng sai, ai bảo nàng ngủ quên.“Thực xin lỗi, tổng tài, hại anh lo lắng, tôi đi trước.” Nàng triển khai cước bộ đi phía trước.

“Lên xe!”

“Hả?” Nàng kinh ngạc xoay người, nàng nghe lầm sao?

“Ngốc cái gì, lên xe, tôi lái xe đưa cô đi.”

“Không cần, tôi có lộ trình……” Sau đó bản đồ bị người có ‘khuôn mặt ác quỷ nhưng tốt bụng’ đoạt đi, quay về xe.

Tôn Hạo Trạch quay đầu lại, thấy nàng vẫn sửng sờ tại chỗ, gầm nhẹ:“Còn không mau lên xe, đừng để tôi nói them lần nữa!”

Hung dữ! Trách không được mọi người gọi hắn dã thú, bất quá hắn là dã thú ôn nhu nha. (TN: bó tay, =]] )

Đường Tiểu Oánh cười ngọt ngào trèo lên xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Ma

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook