Chương 79: Điệu hổ ly sơn
Hội Thuyết Thoại Đích Trửu Tử
22/06/2021
Giang Tuyết đột nhiên nói: "Chuẩn bị xuyên việt rồi. Tiểu Trần, tại Thế Giới Bên Trong, cô giúp gì được cho cháu không?"
Thật ra, câu nói này có ý nghĩa, trong tiềm thức cô ấy đã biết Khánh Trần là lữ khách thời gian.
Nhưng điều này không phải quan trọng, bởi vì cái đêm hắn ra tay cứu người đã lộ rất nhiều thứ.
Khánh Trần suy nghĩ rồi trả lời: "Cô Giang Tuyết, đừng dính quá nhiều tại Thế Giới Bên Trong. Có lẽ, khi mọi người trở về, cháu đã tìm ra cách giải quyết."
Lý Đồng Vân chớp chớp mắt: "Mọi người đang nói chuyện gì vậy? Con nghe không hiểu."
Khánh Trần quay qua nhìn cô bé, cố gắng nhịn cười. Cho tới tận bây giờ, cô bé mới là người che dấu tốt nhất.
Trừ mình ra, thật sự không một ai biết thân phận lữ khách thời gian của cô bé.
Cùng lúc đó, tại phía bắc Lạc Thành, Huyện Mạnh.
Lộ Viễn dẫn đội đi qua đồi núi gập ghềnh, đường núi nhỏ tới tận trong làng. 7 chiếc xe việt dã đã dính đầy bùn đất.
Trong thôn, có ba người khác nhau gọi điện báo án, nói trong thôn xuất hiện 5 người lạ, đeo từng chiếc balo lớn vào trong núi. Trên người bọn chúng còn có máy móc được thay thế, có người là chân, có người là tay.
Trong lúc báo an, bọn họ không hề nói đây là những tên tội phạm nguy hiểm, chỉ đưa ra nghi ngờ của bản thân.
Một người báo án có làn da ngăm đen, trên mặt tràn đầy vết nhăn, nhìn qua là biết một nông dân điển hình.
Lộ Viễn hỏi: "Ngài nhìn thấy bọn chúng lúc nào?"
Trong căn phòng cấp bốn đơn sơ, ánh mắt ông cụ có vẻ hoảng hốt trả lời: "Buổi chiều, khoảng 3, 4 giờ, tôi vừa nhìn thấy bọn chúng lập tức đi báo án ngay."
Lộ Viễn cảm giác được có điều không đúng, vội hỏi: "Bọn chúng mặc quần áo thế nào?"
"Giống như mọi người trong thành phố hay mặc ấy, là quần áo thể thao, gọi là gì nhỉ? Đúng rồi, áo jacket." Ông cụ trả lời.
"Có con gái sao?" Lộ Viễn nghiêm túc hẳn lên.
Ông lão ngạc nhiên chút rồi trả lời: "Hình như có. . ."
"Bọn chúng mặc áo jacket màu gì? Trong mười giây phải trả lời tôi."
Ông cụ ấp a ấp úng, muốn nói nhưng không nói nổi.
"Ông nhận bao nhiêu tiền để báo án giả?" Lỗ Viễn tức giận đứng dậy: "Ông có biết vì hành động báo án giả này mà hại chết bao nhiêu người không?"
Chẳng cần hỏi thêm điều gì, bởi vì người chân chính báo án sẽ không làm như vậy.
Nếu như Lộ Viễn không sỡ hữu khả năng phán đoán, cũng không thể gia nhập Côn Luân.
Anh ta quay người bước ra khỏi căn phòng này. Một thành viên Côn Luân hỏi: "Người đó nói sao đội trưởng? Tôi thấy có điểm kỳ lạ nên điều tra, vợ ông ấy nói tự nhiên hôm qua chồng cầm về một sấp tiền mới tinh về nhà."
"Điệu hổ ly sơn." Lộ Viễn im lặng đứng bên ngoài suy nghĩ. Kế điệu hổ ly sơn này có ý nghĩa gì đây? Bên trong nội thành có 6 thành viên Côn Luân thay phiên nhau trực ban. Dù cho mình không có ở đó, một khi đối phương hành động, cũng khó lòng mà thoát đi dễ dàng.
Không đúng!
Lộ Viễn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, núi Lão Quân!
Đối phương tính toán đủ mọi cách dẫn mình tới nơi hoang vu hẻo lánh này, để mình không có khả năng đến núi Lão Quân tiếp viện kịp thời.
Từ nơi này về nội thành mất chứng 4 tiếng, từ nội thành đến núi Lão Quân mất 3 tiếng.
Đám tội phạm này suy tính mọi việc, chỉ vì muốn đạt được 7 tiếng thảnh thơi này.
Cho nên, trong kế hoạch của bọn chúng, phải làm hết mọi việc trước 7 giờ.
Bầu trời ngày càng tối.
Bọn chúng muốn thi chạy trong đêm.
Đếm ngược về không.
Trở về đếm ngược 48: 00: 00
Sau khi tối tăm biến mất, trên mặt Khánh Trần vẫn còn tồn tại mặt nạ hình mèo.
Hắn đứng trong hành lang tối đen.
Mà bên trong phòng giam biệt lập, Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu 'vừa mới' tiêm cho Lưu Đức Trụ một mũi thuốc biến đổi gen.
Lưu Đức Trụ cũng vừa mới xuyên qua, nhìn thấy hai người này bỗng giật nảy mình. Cậu ta nhả từ trong miệng ra một thỏi vàng nói: "Hai vị có thể thả tôi ra trước được không? Tiêm cũng đã tiêm rồi."
Khánh Trần từ từ đi vào trong phòng giam hững hờ nói: "Vì sao không trả lời tin nhắn?"
Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu liếc mắt nhìn nhau rồi lui ra, bởi bọn họ cũng không biết Tại Thế Giới Bên Ngoài xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy Lưu Đức Trụ nằm trên giường cẩn thận báo cáo: "Ông chủ, không phải tôi không muốn nhắn lại cho ngài. Có điều, tôi đang đi cùng với bạn học, không sao tìm được cơ hội trả lời thôi."
Thật ra, Lưu Đức Trụ đang nói dối. Chỉ cần cậu ta dành chút thời gian đi nhà vệ sinh nhắn tin lại là được, nhưng ở trên xe chơi với bạn bè đang vui. Sau đó khi mọi người đến nơi lại tập trung cùng một chỗ tổ chức bữa tiếc dưới đồng lửa, nên quên mất cả việc nhắn tin lại.
Khánh Trần còn chưa biết điều này, nên nói lại nội dung nhắn tin: "Lần này trở về, lễ quốc khánh không được ra khỏi cửa? Nhớ chưa?"
Lưu Đức Trụ ngạc nhiên: "Ông chủ, tôi đã đến núi Lão Quân rồi, khi từ núi Lão Quân trở về lập tức không ra khỏi nhà có được không?"
Lần này đến phiên Khánh Trần bất ngờ.
Hiện tại, trên chiếc xe chứa 47 người, toàn bộ đã đến núi Lão Quân.
Không chỉ có thế, đám người Hồ Tiểu Quân, Trương Thiên Chân còn bắt đầu tổ chức những cuộc chơi.
Trước khi đếm ngược về không, đám người còn đốt lửa, chơi trò chơi. Tiếng nhạc xập xình không ngừng, kèm theo tiếng cười đùa vui vẻ.
Thế Giới Bên Ngoài, tiếng nhạc vẫn còn tiếp tục.
Khánh Trần yên lặng suy nghĩ một lúc thật lâu rồi mới hỏi: "Các người đã đến núi Lão Quân? Thuê chỗ nào qua đêm?"
Lưu Đức Trụ trả lời: "Hình như tên là Home Stay Vân Thượng, có vẻ rất nổi tiếng tại núi Lão Quân. Chúng tôi gồm có 47 bạn học, mấy bạn chuyển trường từ Hải Thành bỏ tiền ra thuê nơi đó ba ngày."
Khánh Trần hỏi: "Đây là quyết định từ trước đó của các người sao? Vì sao chưa hề đề cập với tôi vấn đề này?"
Lưu Đức Trụ thấy ông chủ giường như đang tức giận, vội vàng giải thích: "Không phải quyết định từ trước, chỉ là quyết định bất chợt của nhóm học sinh chuyển trường từ Hải Thành mà thôi. Với lại, mọi người định sàng ngày 1 tháng 10 mới xuất phát, nhưng trường học cho nghỉ học sớm, nên rời thời gian xuất phát sớm hơn."
Lúc này, trong đầu Lưu Đức Trụ không ngừng phán đoán, có lẽ ông chủ không phải bạn học của mình. Bởi vì ngài ấy không biết sự việc núi Lão Quân.
Hiện tại, vẻ mặt Khánh Trần sau chiếc mặt nạ mèo đã bình tĩnh trở lại.
Homestay Vân Thượng, Giang Tuyết đã từng nhắc qua.
Thì ra, Giang Tuyết dự định thuê Homestay này, nhưng quy mô homestay này quá lớn. Mà dịp quốc khánh, nơi này chỉ nhận tiếp đón đoàn du lịch.
Điểm quan trọng chính là homestay Vân Thượng ngay cạnh homestay bọn họ đã thuê.
Khánh Trần nhìn Lưu Đức Trụ, rồi suy nghĩ đến tiếng nhạc sập xình bên cạnh, thì ra đó là nơi các người đã thuê. . .
Tuyệt!
Mấy chục người tụ tập cùng một chỗ kèm theo tiếng nhạc quá lớn, khoảng cách hơn 50 mét. Khiến cho Khánh Trần không sao nhận ra được một giọng nói quen thuộc nào.
Chắc chắn, mục tiêu đám tội phạm là Lưu Đức Trụ.
Trên núi Lão Quân, có một Lưu Đức Trụ giá trị hơn xa những lữ khách thời gian bên ngoài.
Có một điều, Khánh Trần suy nghĩ mãi vẫn không hiểu. Tại sao đám tội phạm này biết được, Lưu Đức Trụ sẽ đến núi Lão Quân?
Bởi vì bọn chúng có chuẩn bị mà đến, ngay cả địa điểm Lưu Đức Trụ thuê là Homestay Vận Thượng, bọn chúng cũng đã nắm được.
"Có tay trong." Khánh Trần bình tĩnh nói ra: "Có người báo cáo tình hình của cậu cho đám tội phạm. Đám tội phạm không chỉ biết rõ các người thuê ở đâu, mà còn biết được các người xuất phát sớm hơn dự kiến một ngày."
Lưu Đức Trụ nhìn người đeo mặt nạ mèo trước mặt: "Ông chủ, ngài đang nói gì vậy?"
Thật ra, câu nói này có ý nghĩa, trong tiềm thức cô ấy đã biết Khánh Trần là lữ khách thời gian.
Nhưng điều này không phải quan trọng, bởi vì cái đêm hắn ra tay cứu người đã lộ rất nhiều thứ.
Khánh Trần suy nghĩ rồi trả lời: "Cô Giang Tuyết, đừng dính quá nhiều tại Thế Giới Bên Trong. Có lẽ, khi mọi người trở về, cháu đã tìm ra cách giải quyết."
Lý Đồng Vân chớp chớp mắt: "Mọi người đang nói chuyện gì vậy? Con nghe không hiểu."
Khánh Trần quay qua nhìn cô bé, cố gắng nhịn cười. Cho tới tận bây giờ, cô bé mới là người che dấu tốt nhất.
Trừ mình ra, thật sự không một ai biết thân phận lữ khách thời gian của cô bé.
Cùng lúc đó, tại phía bắc Lạc Thành, Huyện Mạnh.
Lộ Viễn dẫn đội đi qua đồi núi gập ghềnh, đường núi nhỏ tới tận trong làng. 7 chiếc xe việt dã đã dính đầy bùn đất.
Trong thôn, có ba người khác nhau gọi điện báo án, nói trong thôn xuất hiện 5 người lạ, đeo từng chiếc balo lớn vào trong núi. Trên người bọn chúng còn có máy móc được thay thế, có người là chân, có người là tay.
Trong lúc báo an, bọn họ không hề nói đây là những tên tội phạm nguy hiểm, chỉ đưa ra nghi ngờ của bản thân.
Một người báo án có làn da ngăm đen, trên mặt tràn đầy vết nhăn, nhìn qua là biết một nông dân điển hình.
Lộ Viễn hỏi: "Ngài nhìn thấy bọn chúng lúc nào?"
Trong căn phòng cấp bốn đơn sơ, ánh mắt ông cụ có vẻ hoảng hốt trả lời: "Buổi chiều, khoảng 3, 4 giờ, tôi vừa nhìn thấy bọn chúng lập tức đi báo án ngay."
Lộ Viễn cảm giác được có điều không đúng, vội hỏi: "Bọn chúng mặc quần áo thế nào?"
"Giống như mọi người trong thành phố hay mặc ấy, là quần áo thể thao, gọi là gì nhỉ? Đúng rồi, áo jacket." Ông cụ trả lời.
"Có con gái sao?" Lộ Viễn nghiêm túc hẳn lên.
Ông lão ngạc nhiên chút rồi trả lời: "Hình như có. . ."
"Bọn chúng mặc áo jacket màu gì? Trong mười giây phải trả lời tôi."
Ông cụ ấp a ấp úng, muốn nói nhưng không nói nổi.
"Ông nhận bao nhiêu tiền để báo án giả?" Lỗ Viễn tức giận đứng dậy: "Ông có biết vì hành động báo án giả này mà hại chết bao nhiêu người không?"
Chẳng cần hỏi thêm điều gì, bởi vì người chân chính báo án sẽ không làm như vậy.
Nếu như Lộ Viễn không sỡ hữu khả năng phán đoán, cũng không thể gia nhập Côn Luân.
Anh ta quay người bước ra khỏi căn phòng này. Một thành viên Côn Luân hỏi: "Người đó nói sao đội trưởng? Tôi thấy có điểm kỳ lạ nên điều tra, vợ ông ấy nói tự nhiên hôm qua chồng cầm về một sấp tiền mới tinh về nhà."
"Điệu hổ ly sơn." Lộ Viễn im lặng đứng bên ngoài suy nghĩ. Kế điệu hổ ly sơn này có ý nghĩa gì đây? Bên trong nội thành có 6 thành viên Côn Luân thay phiên nhau trực ban. Dù cho mình không có ở đó, một khi đối phương hành động, cũng khó lòng mà thoát đi dễ dàng.
Không đúng!
Lộ Viễn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, núi Lão Quân!
Đối phương tính toán đủ mọi cách dẫn mình tới nơi hoang vu hẻo lánh này, để mình không có khả năng đến núi Lão Quân tiếp viện kịp thời.
Từ nơi này về nội thành mất chứng 4 tiếng, từ nội thành đến núi Lão Quân mất 3 tiếng.
Đám tội phạm này suy tính mọi việc, chỉ vì muốn đạt được 7 tiếng thảnh thơi này.
Cho nên, trong kế hoạch của bọn chúng, phải làm hết mọi việc trước 7 giờ.
Bầu trời ngày càng tối.
Bọn chúng muốn thi chạy trong đêm.
Đếm ngược về không.
Trở về đếm ngược 48: 00: 00
Sau khi tối tăm biến mất, trên mặt Khánh Trần vẫn còn tồn tại mặt nạ hình mèo.
Hắn đứng trong hành lang tối đen.
Mà bên trong phòng giam biệt lập, Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu 'vừa mới' tiêm cho Lưu Đức Trụ một mũi thuốc biến đổi gen.
Lưu Đức Trụ cũng vừa mới xuyên qua, nhìn thấy hai người này bỗng giật nảy mình. Cậu ta nhả từ trong miệng ra một thỏi vàng nói: "Hai vị có thể thả tôi ra trước được không? Tiêm cũng đã tiêm rồi."
Khánh Trần từ từ đi vào trong phòng giam hững hờ nói: "Vì sao không trả lời tin nhắn?"
Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu liếc mắt nhìn nhau rồi lui ra, bởi bọn họ cũng không biết Tại Thế Giới Bên Ngoài xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy Lưu Đức Trụ nằm trên giường cẩn thận báo cáo: "Ông chủ, không phải tôi không muốn nhắn lại cho ngài. Có điều, tôi đang đi cùng với bạn học, không sao tìm được cơ hội trả lời thôi."
Thật ra, Lưu Đức Trụ đang nói dối. Chỉ cần cậu ta dành chút thời gian đi nhà vệ sinh nhắn tin lại là được, nhưng ở trên xe chơi với bạn bè đang vui. Sau đó khi mọi người đến nơi lại tập trung cùng một chỗ tổ chức bữa tiếc dưới đồng lửa, nên quên mất cả việc nhắn tin lại.
Khánh Trần còn chưa biết điều này, nên nói lại nội dung nhắn tin: "Lần này trở về, lễ quốc khánh không được ra khỏi cửa? Nhớ chưa?"
Lưu Đức Trụ ngạc nhiên: "Ông chủ, tôi đã đến núi Lão Quân rồi, khi từ núi Lão Quân trở về lập tức không ra khỏi nhà có được không?"
Lần này đến phiên Khánh Trần bất ngờ.
Hiện tại, trên chiếc xe chứa 47 người, toàn bộ đã đến núi Lão Quân.
Không chỉ có thế, đám người Hồ Tiểu Quân, Trương Thiên Chân còn bắt đầu tổ chức những cuộc chơi.
Trước khi đếm ngược về không, đám người còn đốt lửa, chơi trò chơi. Tiếng nhạc xập xình không ngừng, kèm theo tiếng cười đùa vui vẻ.
Thế Giới Bên Ngoài, tiếng nhạc vẫn còn tiếp tục.
Khánh Trần yên lặng suy nghĩ một lúc thật lâu rồi mới hỏi: "Các người đã đến núi Lão Quân? Thuê chỗ nào qua đêm?"
Lưu Đức Trụ trả lời: "Hình như tên là Home Stay Vân Thượng, có vẻ rất nổi tiếng tại núi Lão Quân. Chúng tôi gồm có 47 bạn học, mấy bạn chuyển trường từ Hải Thành bỏ tiền ra thuê nơi đó ba ngày."
Khánh Trần hỏi: "Đây là quyết định từ trước đó của các người sao? Vì sao chưa hề đề cập với tôi vấn đề này?"
Lưu Đức Trụ thấy ông chủ giường như đang tức giận, vội vàng giải thích: "Không phải quyết định từ trước, chỉ là quyết định bất chợt của nhóm học sinh chuyển trường từ Hải Thành mà thôi. Với lại, mọi người định sàng ngày 1 tháng 10 mới xuất phát, nhưng trường học cho nghỉ học sớm, nên rời thời gian xuất phát sớm hơn."
Lúc này, trong đầu Lưu Đức Trụ không ngừng phán đoán, có lẽ ông chủ không phải bạn học của mình. Bởi vì ngài ấy không biết sự việc núi Lão Quân.
Hiện tại, vẻ mặt Khánh Trần sau chiếc mặt nạ mèo đã bình tĩnh trở lại.
Homestay Vân Thượng, Giang Tuyết đã từng nhắc qua.
Thì ra, Giang Tuyết dự định thuê Homestay này, nhưng quy mô homestay này quá lớn. Mà dịp quốc khánh, nơi này chỉ nhận tiếp đón đoàn du lịch.
Điểm quan trọng chính là homestay Vân Thượng ngay cạnh homestay bọn họ đã thuê.
Khánh Trần nhìn Lưu Đức Trụ, rồi suy nghĩ đến tiếng nhạc sập xình bên cạnh, thì ra đó là nơi các người đã thuê. . .
Tuyệt!
Mấy chục người tụ tập cùng một chỗ kèm theo tiếng nhạc quá lớn, khoảng cách hơn 50 mét. Khiến cho Khánh Trần không sao nhận ra được một giọng nói quen thuộc nào.
Chắc chắn, mục tiêu đám tội phạm là Lưu Đức Trụ.
Trên núi Lão Quân, có một Lưu Đức Trụ giá trị hơn xa những lữ khách thời gian bên ngoài.
Có một điều, Khánh Trần suy nghĩ mãi vẫn không hiểu. Tại sao đám tội phạm này biết được, Lưu Đức Trụ sẽ đến núi Lão Quân?
Bởi vì bọn chúng có chuẩn bị mà đến, ngay cả địa điểm Lưu Đức Trụ thuê là Homestay Vận Thượng, bọn chúng cũng đã nắm được.
"Có tay trong." Khánh Trần bình tĩnh nói ra: "Có người báo cáo tình hình của cậu cho đám tội phạm. Đám tội phạm không chỉ biết rõ các người thuê ở đâu, mà còn biết được các người xuất phát sớm hơn dự kiến một ngày."
Lưu Đức Trụ nhìn người đeo mặt nạ mèo trước mặt: "Ông chủ, ngài đang nói gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.