Chương 52: Hàng xóm mới
Hội Thuyết Thoại Đích Trửu Tử
30/05/2021
"Bạn học, bạn có biết Lưu Đức Trụ lớp bên không?"
Câu này chỉ cần 0,001 giây đã xuyên qua trái tim Nam Canh Thần.
Hai bạn nữ xinh gái như vậy, Nam Canh Thần chỉ cần một cái nháy mắt đã say nắng.
Sau đó, không còn sau đó.
Giống như Thần Cupid tạo cho mình một mũi tên. Kết quả, bản thân chính mắt nhìn thấy đối phương cầm lấy mũi tên tình yêu, biến nó thành một quả tên lửa RPG.
Sự việc quả bất ngờ.
Nam Canh Thần chết lặng tại chỗ, mãi một lúc sau mới trả lời: "Không quen. . . nhưng mình có thể dẫn cậu đến tìm cậu ta."
Vương Vân cười cười, không tiếp tục nói chuyện tiếp, mà quay lại tập trung vào việc chăm sóc cái bàn mới của mình.
Hai cô gái đến nhập học cũng không mang theo nhiều đồ vật, chỉ cầm theo một ít đồ dùng học tập kèm theo sách giáo khoa, không có thêm đồ vật nào khác.
Khánh Trần nhìn thấy nhãn hiệu trên quần áo đối phương, hắn cũng không biết đó là nhãn hiệu nào.
Dù cho hắn đã đọc lướt qua rất nhiều thứ, nhưng cuộc sống nghèo khổ dẫn chưa được tiếp súc đồ vật của tầng lớp cao hơn. Nên có thể hiểu được, tại sao không nhận ra những nhãn hiệu xa xỉ này.
Hắn và Nam Canh Thần nghèo thế nào?
Nói như vậy, để chứng minh tình bạn của bọn họ, hay nói cách khác là hai người có cùng đẳng cấp.
Đều là những con người cấp thấp bị ép tách ra khỏi quá trình hưởng thụ của con người.
Một tiết học trôi qua, Khánh Trần cơ bản đã đoán được, Vương Vân và Bạch Uyển Nhi cũng là lữ khách thời gian. Hai cô gái này chuyển trường mục đích chính là vì Lưu Đức Trụ.
Trong 45 phút của tiết học, Vương Vân nhịn không được đã nhìn cánh tay của mình 6 lần. Bạch Uyển Nhi đã nhìn 5 lần, ánh mắt đều tập trung vào vị trí đếm ngược.
Có một điều thú vị là Nam Canh Thần nhìn vào vị trí đó 21 lần.
Sau khi hết tiết, Vương Vân và Bạch Uyển Nhi bước tới lớp bên cạnh, trong hành lang đã có hai tên con trai trực sẵn ở đó.
Đây là hai người con trai mà Khánh Trần chưa gặp bao giờ. Một người cao lớn trắng trẻo, trên mắt còn có chiếc kính gọng vàng, nhìn qua rất giống tổng tài hào hoa trong phim ảnh.
Một người khác cũng vậy, chỉ khác gọng kính là màu đen.
Bốn người đứng trên hành lang thì thầm to nhỏ nói chuyện, khiến cho rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn tới.
Tầng một, dãy nhà Khánh Trần đang học có 6 lớp, bao gồm 452 học sinh.
Nhưng khi bốn người này đứng ở đó, giống như tầng này chỉ còn lại bọn họ. Ánh mắt đám người bị cảnh tượng này ép phải quay qua chỗ khác, trong tâm trí mỗi người bỗng nhiên xuất hiện cảm giác tự ti mặc cảm.
Người con trai đeo mắt kính màu vàng kia giống như thủ lĩnh, bởi thời gian cậu ta nói chuyện nhiều nhất. Ba người còn lại hầu như chỉ im lặng lắng nghe.
Lúc này, Nam Canh Thần vội vã trở về lớp học. Cu cậu nhỏ giọng nói: "Bốn người đó đều là học sinh chuyển trường. Tao đã hỏi lớp bên cạnh rồi, hai tên kia chuyển đến lớp 4 khoá 11.
"Ừ." Khánh Trần nói: "Còn gì nữa không?"
"Tên con trai có cắp kính vàng kia tên là Hồ Tiểu Ngưu. Có người nhìn thấy, sáng nay tên này lái xe đưa ba người kia tới trường." Nam Canh Thần nói tiếp: "Còn một người con trai khác tên là Trương Thiên Chân."
"Lái xe?" Khánh Trần ngạc nhiên hỏi.
Bọn hắn thuộc tầng lớp dân ngu, nào có khái niệm lái xe ô tô đi học. Chuyện này không phải chỉ là tình tiết trong những bộ phim ngôn tình thôi sao?
Nhưng, Khánh Trần nghĩ ra, hiện tại Lưu Đức Trụ đã biến thành bia ngắm. Có lẽ tương lai sẽ có rất nhiều người hướng tới, vì cái tên Lý Thúc Đồng.
Mà Lưu Đức Trụ sẽ từ từ biến thành trung tâm vòng xoáy, không ngừng thu hút đám lữ khách thời gian tiến vào.
Ròng rã một ngày học tập, Vương Bân và Bạch Uyển Nhi không nói chuyện gì với bạn cùng lớp. Mỗi khi học xong một tiết, các cô ấy lại ra ngoài tụ tập với Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân nói chuyện.
Căn bản, không cho đám học sinh trong trường có một cơ hội nào để tiếp xúc.
Ngày hôm nay, hai cô gái chỉ nói với Nam Canh Thần vài câu, đại loại như tên giáo viên, tiến độ học tập, hay một vài khu vực trong trường.
Còn Khánh Trần, một câu các cô ấy cũng không nói.
Khánh Trần nhìn thấy, trình độ học tập của hai cô gái này so với mặt bằng chung của học sinh trong trường, tốt hơn rất nhiều.
Trong tiết Anh ngữ, Khánh Trần còn nhìn thấy Bạch Uyển Nhi lấy ra một tập đề TOEFL mới nhất năm 2021, mà hắn đã làm qua.
Còn Vương Vân chỉ tập trung vào đề thi đấu môn vật lý, còn nhưng môn khác không hề quan tâm. Những đề thi này, Khánh Trần còn chưa làm bao giờ, chắc hẳn nó là tài liệu ôn thi nội bộ của cơ cấu giáo dục nào đó.
Với lại, có một lần đi vệ sinh. Hắn đi qua đám người này và nghe được bọn họ giao tiếp bằng tiếng anh.
Có lẽ, bọn họ không muốn người khác nghe được họ đang nói gì, nên mới dùng cách này.
Khánh Trần không có cách nào nghe lén được toàn bộ câu chuyện. Nhưng vẫn nghe được vài từ mấu chốt là lữ khách thời gian, xuyên qua, làm cách nào từ thành phố số 7 đi đến thành phố số 18.
Đến giờ tự học buổi tối, Khánh Trần nhỏ giọng nói với Nam Canh Thần: "Tao về trước đây. Trong trường có chuyện gì nhớ liên lạc với tao qua Wechat."
Vương Vân và Bạch Uyển Nhi nhìn thấy Khánh Trần ra khỏi lớp, bèn quay qua hỏi Nam Canh Thần: "Bạn ấy trốn học sao?"
"Ừ." Nam Canh Thần chán nản trả lời.
"Không phải cậu ấy là học sinh giỏi sao? Vậy mà lại đi trốn học?" Bạch Uyển Nhi tò mò hỏi.
"Đây là đặc quyền của học sinh giỏi. Từ trước tới giờ, chưa một thầy cô giáo nào nói hắn cả." Nam Canh Thần nói.
Cậu ta vừa nói xong, đã thấy Vương Vân và Bạch Uyển Nhi cũng đứng dậy, thu dọn sách vở, quay người trốn học.
Chỉ còn lẻ lỏi một mình Nam Canh Thần trơ trọi ngồi hàng cuối cùng.
Nam Canh Thần nhìn khung cảnh chiều tà bên ngoài, cảm giác có chút cô đơn. . .
. . .
Khánh Trần về nhà. Hắn muốn thay đổi một bộ quần áo đã lâu thật lâu không dùng đến. . . Sau đó kiếm một cửa hàng vàng bạc nào đó, bán số vàng mình mới bóc lột được từ Lộ Quang Nghĩa đi.
Thuật hô hấp tiêu hao quá nhiều năng lượng trong cơ thể, bắt buộc hắn phải có thực phẩm bổ xung mới luyện tập được.
Có điều, hắn còn chưa xác định được, vàng tại Thế Giới Bên Trong, với vàng tại Thế Giới Bên Ngoài có giống nhau hay không?
Mặc dù qua bài kiểm tra nhỏ của hắn thì rõ ràng giống nhau, mật độ cũng như nhau, nhưng vẫn khiến hắn không yên tâm.
Kiểm tra vàng, chính là bỏ vàng vào trong nước tính ra thể tích của chúng, sau đó lấy trọng lượng tính ra mật độ. Cách làm này vẫn còn thô sơ.
Tại nhiệt độ bình thường, mật độ của vàng là 19,25 g/ cm3.
Nếu đó ra được tỷ lệ này, đó chính là vàng.
Sau khi Khánh Trần chuẩn bị kỹ càng. Hắn đeo một ba lô lên bước ra ngoài, bỗng trùng hợp gặp được Vương Vân, Bạch Uyển Nhi, Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân đang đi cùng nhau.
Hắn đã hiểu ra, hàng xóm mới của mình gồm những ai.
Vương Vân, Bạch Uyển Nhi ở tầng 2, cạnh nhà Giang Tuyết.
Còn Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân, ngay cạnh phòng hắn.
Mục tiêu chính của bọn họ là Lưu Đức trụ, nhưng tiện thể quen biết được Giang Tuyết cũng là việc tốt biết bao.
Đây chính là lý do duy nhất giải thích việc họ chọn toà nhà nhỏ bé cũ kỹ này.
Vương Vân nhìn Khánh Trần tỏ ra ngạc nhiên, cô cười nói: "Không ngờ bạn cũng ở đây."
Hồ Tiểu Ngưu là người có cặp kính viền vàng hỏi Vương Vân: "Đây là?"
"Đây là bạn học lớp 3 khối 11." Vương Vân giải thích: "Nghe thầy giáo giới thiệu, cậu ấy là học sinh giỏi nhất toàn khối."
Hồ Tiểu Ngưu quay về phía Khánh Trần chào hỏi: "Chào cậu, mình là Hồ Tiểu Ngưu, xin giúp đỡ nhiều hơn."
"Ừ." Khánh Trần bình tĩnh gật đầu trả lời: "Về sau quan tâm lẫn nhau."
Hắn nói xong, lập tức rời đi, hoà mình vào ráng chiều. Hắn không có ý định tiếp xúc nhiều với đám người này.
Câu này chỉ cần 0,001 giây đã xuyên qua trái tim Nam Canh Thần.
Hai bạn nữ xinh gái như vậy, Nam Canh Thần chỉ cần một cái nháy mắt đã say nắng.
Sau đó, không còn sau đó.
Giống như Thần Cupid tạo cho mình một mũi tên. Kết quả, bản thân chính mắt nhìn thấy đối phương cầm lấy mũi tên tình yêu, biến nó thành một quả tên lửa RPG.
Sự việc quả bất ngờ.
Nam Canh Thần chết lặng tại chỗ, mãi một lúc sau mới trả lời: "Không quen. . . nhưng mình có thể dẫn cậu đến tìm cậu ta."
Vương Vân cười cười, không tiếp tục nói chuyện tiếp, mà quay lại tập trung vào việc chăm sóc cái bàn mới của mình.
Hai cô gái đến nhập học cũng không mang theo nhiều đồ vật, chỉ cầm theo một ít đồ dùng học tập kèm theo sách giáo khoa, không có thêm đồ vật nào khác.
Khánh Trần nhìn thấy nhãn hiệu trên quần áo đối phương, hắn cũng không biết đó là nhãn hiệu nào.
Dù cho hắn đã đọc lướt qua rất nhiều thứ, nhưng cuộc sống nghèo khổ dẫn chưa được tiếp súc đồ vật của tầng lớp cao hơn. Nên có thể hiểu được, tại sao không nhận ra những nhãn hiệu xa xỉ này.
Hắn và Nam Canh Thần nghèo thế nào?
Nói như vậy, để chứng minh tình bạn của bọn họ, hay nói cách khác là hai người có cùng đẳng cấp.
Đều là những con người cấp thấp bị ép tách ra khỏi quá trình hưởng thụ của con người.
Một tiết học trôi qua, Khánh Trần cơ bản đã đoán được, Vương Vân và Bạch Uyển Nhi cũng là lữ khách thời gian. Hai cô gái này chuyển trường mục đích chính là vì Lưu Đức Trụ.
Trong 45 phút của tiết học, Vương Vân nhịn không được đã nhìn cánh tay của mình 6 lần. Bạch Uyển Nhi đã nhìn 5 lần, ánh mắt đều tập trung vào vị trí đếm ngược.
Có một điều thú vị là Nam Canh Thần nhìn vào vị trí đó 21 lần.
Sau khi hết tiết, Vương Vân và Bạch Uyển Nhi bước tới lớp bên cạnh, trong hành lang đã có hai tên con trai trực sẵn ở đó.
Đây là hai người con trai mà Khánh Trần chưa gặp bao giờ. Một người cao lớn trắng trẻo, trên mắt còn có chiếc kính gọng vàng, nhìn qua rất giống tổng tài hào hoa trong phim ảnh.
Một người khác cũng vậy, chỉ khác gọng kính là màu đen.
Bốn người đứng trên hành lang thì thầm to nhỏ nói chuyện, khiến cho rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn tới.
Tầng một, dãy nhà Khánh Trần đang học có 6 lớp, bao gồm 452 học sinh.
Nhưng khi bốn người này đứng ở đó, giống như tầng này chỉ còn lại bọn họ. Ánh mắt đám người bị cảnh tượng này ép phải quay qua chỗ khác, trong tâm trí mỗi người bỗng nhiên xuất hiện cảm giác tự ti mặc cảm.
Người con trai đeo mắt kính màu vàng kia giống như thủ lĩnh, bởi thời gian cậu ta nói chuyện nhiều nhất. Ba người còn lại hầu như chỉ im lặng lắng nghe.
Lúc này, Nam Canh Thần vội vã trở về lớp học. Cu cậu nhỏ giọng nói: "Bốn người đó đều là học sinh chuyển trường. Tao đã hỏi lớp bên cạnh rồi, hai tên kia chuyển đến lớp 4 khoá 11.
"Ừ." Khánh Trần nói: "Còn gì nữa không?"
"Tên con trai có cắp kính vàng kia tên là Hồ Tiểu Ngưu. Có người nhìn thấy, sáng nay tên này lái xe đưa ba người kia tới trường." Nam Canh Thần nói tiếp: "Còn một người con trai khác tên là Trương Thiên Chân."
"Lái xe?" Khánh Trần ngạc nhiên hỏi.
Bọn hắn thuộc tầng lớp dân ngu, nào có khái niệm lái xe ô tô đi học. Chuyện này không phải chỉ là tình tiết trong những bộ phim ngôn tình thôi sao?
Nhưng, Khánh Trần nghĩ ra, hiện tại Lưu Đức Trụ đã biến thành bia ngắm. Có lẽ tương lai sẽ có rất nhiều người hướng tới, vì cái tên Lý Thúc Đồng.
Mà Lưu Đức Trụ sẽ từ từ biến thành trung tâm vòng xoáy, không ngừng thu hút đám lữ khách thời gian tiến vào.
Ròng rã một ngày học tập, Vương Bân và Bạch Uyển Nhi không nói chuyện gì với bạn cùng lớp. Mỗi khi học xong một tiết, các cô ấy lại ra ngoài tụ tập với Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân nói chuyện.
Căn bản, không cho đám học sinh trong trường có một cơ hội nào để tiếp xúc.
Ngày hôm nay, hai cô gái chỉ nói với Nam Canh Thần vài câu, đại loại như tên giáo viên, tiến độ học tập, hay một vài khu vực trong trường.
Còn Khánh Trần, một câu các cô ấy cũng không nói.
Khánh Trần nhìn thấy, trình độ học tập của hai cô gái này so với mặt bằng chung của học sinh trong trường, tốt hơn rất nhiều.
Trong tiết Anh ngữ, Khánh Trần còn nhìn thấy Bạch Uyển Nhi lấy ra một tập đề TOEFL mới nhất năm 2021, mà hắn đã làm qua.
Còn Vương Vân chỉ tập trung vào đề thi đấu môn vật lý, còn nhưng môn khác không hề quan tâm. Những đề thi này, Khánh Trần còn chưa làm bao giờ, chắc hẳn nó là tài liệu ôn thi nội bộ của cơ cấu giáo dục nào đó.
Với lại, có một lần đi vệ sinh. Hắn đi qua đám người này và nghe được bọn họ giao tiếp bằng tiếng anh.
Có lẽ, bọn họ không muốn người khác nghe được họ đang nói gì, nên mới dùng cách này.
Khánh Trần không có cách nào nghe lén được toàn bộ câu chuyện. Nhưng vẫn nghe được vài từ mấu chốt là lữ khách thời gian, xuyên qua, làm cách nào từ thành phố số 7 đi đến thành phố số 18.
Đến giờ tự học buổi tối, Khánh Trần nhỏ giọng nói với Nam Canh Thần: "Tao về trước đây. Trong trường có chuyện gì nhớ liên lạc với tao qua Wechat."
Vương Vân và Bạch Uyển Nhi nhìn thấy Khánh Trần ra khỏi lớp, bèn quay qua hỏi Nam Canh Thần: "Bạn ấy trốn học sao?"
"Ừ." Nam Canh Thần chán nản trả lời.
"Không phải cậu ấy là học sinh giỏi sao? Vậy mà lại đi trốn học?" Bạch Uyển Nhi tò mò hỏi.
"Đây là đặc quyền của học sinh giỏi. Từ trước tới giờ, chưa một thầy cô giáo nào nói hắn cả." Nam Canh Thần nói.
Cậu ta vừa nói xong, đã thấy Vương Vân và Bạch Uyển Nhi cũng đứng dậy, thu dọn sách vở, quay người trốn học.
Chỉ còn lẻ lỏi một mình Nam Canh Thần trơ trọi ngồi hàng cuối cùng.
Nam Canh Thần nhìn khung cảnh chiều tà bên ngoài, cảm giác có chút cô đơn. . .
. . .
Khánh Trần về nhà. Hắn muốn thay đổi một bộ quần áo đã lâu thật lâu không dùng đến. . . Sau đó kiếm một cửa hàng vàng bạc nào đó, bán số vàng mình mới bóc lột được từ Lộ Quang Nghĩa đi.
Thuật hô hấp tiêu hao quá nhiều năng lượng trong cơ thể, bắt buộc hắn phải có thực phẩm bổ xung mới luyện tập được.
Có điều, hắn còn chưa xác định được, vàng tại Thế Giới Bên Trong, với vàng tại Thế Giới Bên Ngoài có giống nhau hay không?
Mặc dù qua bài kiểm tra nhỏ của hắn thì rõ ràng giống nhau, mật độ cũng như nhau, nhưng vẫn khiến hắn không yên tâm.
Kiểm tra vàng, chính là bỏ vàng vào trong nước tính ra thể tích của chúng, sau đó lấy trọng lượng tính ra mật độ. Cách làm này vẫn còn thô sơ.
Tại nhiệt độ bình thường, mật độ của vàng là 19,25 g/ cm3.
Nếu đó ra được tỷ lệ này, đó chính là vàng.
Sau khi Khánh Trần chuẩn bị kỹ càng. Hắn đeo một ba lô lên bước ra ngoài, bỗng trùng hợp gặp được Vương Vân, Bạch Uyển Nhi, Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân đang đi cùng nhau.
Hắn đã hiểu ra, hàng xóm mới của mình gồm những ai.
Vương Vân, Bạch Uyển Nhi ở tầng 2, cạnh nhà Giang Tuyết.
Còn Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân, ngay cạnh phòng hắn.
Mục tiêu chính của bọn họ là Lưu Đức trụ, nhưng tiện thể quen biết được Giang Tuyết cũng là việc tốt biết bao.
Đây chính là lý do duy nhất giải thích việc họ chọn toà nhà nhỏ bé cũ kỹ này.
Vương Vân nhìn Khánh Trần tỏ ra ngạc nhiên, cô cười nói: "Không ngờ bạn cũng ở đây."
Hồ Tiểu Ngưu là người có cặp kính viền vàng hỏi Vương Vân: "Đây là?"
"Đây là bạn học lớp 3 khối 11." Vương Vân giải thích: "Nghe thầy giáo giới thiệu, cậu ấy là học sinh giỏi nhất toàn khối."
Hồ Tiểu Ngưu quay về phía Khánh Trần chào hỏi: "Chào cậu, mình là Hồ Tiểu Ngưu, xin giúp đỡ nhiều hơn."
"Ừ." Khánh Trần bình tĩnh gật đầu trả lời: "Về sau quan tâm lẫn nhau."
Hắn nói xong, lập tức rời đi, hoà mình vào ráng chiều. Hắn không có ý định tiếp xúc nhiều với đám người này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.