Chương 83: Khả năng nhạy bén trong chiến đấu
Hội Thuyết Thoại Đích Trửu Tử
26/06/2021
Nếu như bản thân mình không bằng người khác, cách duy nhất để dành chiến thắng là đánh lén.
Như Diệp Vãn đã nói, con người không bao giờ có khả năng luôn luôn đặt mình vào vị trí chủ động. Đánh lén chỉ là giải pháp tình thế, nhưng một người theo đuổi khả năng đánh lén, mãi mãi không bao giờ phát triển được.
Khánh Trần không ngừng thử nghiệm mọi động tác tấn công, cắm đầu cắm cổ luyện tập, không biết mệt mỏi là gì.
Hắn cầm trong tay con dao bấm hàng thật giá thật. Đối thủ cũng không phải là không khí, mà chính là Diệp Vãn, máu thịt đầy đủ.
Diệp Vãn như một ngọn núi lớn, dù Khánh Trần cố gắng tấn công kiểu gì, anh ta đều có thể dễ dàng ngăn cản.
Nếu như bước đầu tiên là nhân biết điểm yếu hại.
Như vậy bước thứ hai chính là: Cách hành động.
Theo lý thuyết, cũng không có nhiều cách để đâm vào vị trí lá lách, đơn giản chỉ có mấy loại.
Nhưng Diệp Vãn dạy hắn cách làm cho đối thủ không phân biệt được vị trí mình muốn hướng tới, dẫn tới phán đoán sai lầm, sau đó vô tình mở một con đường tới thẳng vị trí lá lách.
"Nếu như ngày từ đầu chú đã khiến kẻ địch biết được mục đích của mình, như vậy trong chiến đấu luôn luôn rơi vào thế yếu." Diệp Vãn nói: "Thời điểm thực lực của cậu còn chưa đủ nghiền ép một ai, như vậy động tác giả chính là phương pháp tốt nhất trong kỹ thuật giết người."
Khánh Trần tựa như đã nắm được điều gì.
Vừa rồi, hắn suy nghĩ chuyện này có phần đơn giản, chỉ luyện đâm thẳng thế nào, đâm nghiêng ra sao.
Không nghĩ tới, Diệp Vãn muốn dạy mình cách này.
Giống như, mình giả vờ vung dao hướng về phía cổ đối thủ, tại khoảnh khắc đối thủ ra tay ngăn cản hành động đó. Cơ thể mình sẽ dùng hết sức bật của phần eo và khuỷ tay, tạo ra một lực bộc phát, biến đổi quỹ tích con dao, đâm vào vị trí lá lách đối phương.
Cùng một mục đích đó, Diệp Vãn dạy hơn 60 cách thực hiện.
Trong đó có tới mười loại, phải dùng đến hai lần động tác giả.
Diệp Vãn nói: "Chú cần phải nhớ kỹ một điều, chiến đấu là một loại biến hoá kỳ diệu. Nếu như cậu nhìn thấy những võ sư đỉnh cao, trong một giây họ có thể sử dụng rất nhiều chiêu, nhưng trong đó chỉ có một chiêu duy nhất để tấn công."
Chiến đấu là một cuộc đấu tranh tâm lý nguy hiểm nhất.
Diệp Vãn chỉ có thể dạy cho Khánh Trần những cách làm thực dụng nhất, để trong vòng hai ngày hắn nắm được cơ sở giết người.
Về phần Khánh Trần, hắn cần phải đưa những thứ này vào bên trong đầu mình.
Bước thứ ba, chính là bước quan trọng nhất: Thực chiến.
Đầu óc biết chẳng giải quyết được gì. Diệp Vãn cho rằng Khánh Trần cần phải hiểu cơ thể của mình làm được những gì.
Sức mạnh của mình đến mức độ nào, tốc độ nhanh bao nhiêu, điều này nhất định phải nắm rõ.
Nhưng nắm rõ thôi còn chưa đủ, còn phải khiến nó thành bản năng.
Mỗi lần rèn luyện kiểu này, Khánh Trần chỉ có thể làm được vẻn vẹn 3 giờ đồng hồ, sẽ rơi vào tình trạng kiệt sức.
Thêm vào đó, cả buổi tối hôm qua hắn chỉ đứng im trước cửa sổ. Nên tầm 9h sáng trở đi, phản ứng của hắn có phần chậm chạp trông thấy.
Lúc này, đã qua thời gian ăn cơm 2 giờ 40 phút.
Trong nhà tù, đám tù nhân đã phát hiện ra có điều không đúng, nên bọn chúng điên cuồng đập vào cánh cửa hợp kim của phòng giam.
Nhưng mặc kệ bọn chúng đập thế nào cũng không có hành động nào trả lời lại.
Mặc kệ bọn chúng thích làm gì thì làm, dù cho đập vỡ cả cánh cửa cũng vậy.
Trong số đó, cánh cửa phòng giam của Quách Hổ Thiền bị đập mạnh nhất, có lẽ tên này định dùng sức phá vỡ cánh cửa để ra ngoài.
Nhưng Lý Thúc Đồng đến từng cánh cửa một cảnh cáo đám tù nhân này, mới khiến cho không khí dần lắng xuống.
Quách Hổ Thiền đứng trong phòng giam không giận mà còn cười, nhiệt tình nói: "Ông chủ Lý, ngài đang làm chuyện gì bí mật vậy? Nói tôi nghe chút coi, nếu không thả tôi ra ngoài nhập bọn cũng được? Dù sao tôi cũng thuộc Hắc Đào, từng là một quân sư chuyên mày mưu tính kế đó."
Về phần Lý Thúc Đồng chẳng thèm để ý tên này nói gì.
Dần dần, đám tù nhân cũng yên tĩnh trở lại. Bọn chúng vẫn còn sợ chuyện đêm qua. Bọn họ cảm nhận được nhà tù này hình như không giống bình thường.
Nơi này để chứa trọng phạm, một nửa số người ở đây bị phán trên 5 năm.
Trước đó, bọn họ chưa từng gặp phải chuyện này bao giờ.
Nhưng, bọn họ có vắt hết trí óc cũng không nghĩ được, điều quái lạ đang diễn ra chỉ bởi vì một thiếu niên chuẩn bị đối mặt với nguy hiểm. Sư phụ của cậu ta muốn cậu ta có nhiều thời gian để tập luyện hơn, chỉ đơn gian thế thôi.
Thời điểm, Diệp Vãn ra hiệu có thể nghỉ ngơi, Khánh Trần lập tức nằm ra đất, ngủ không biết trời đất là gì.
Lâm Tiểu Tiếu bưng tới một đĩa cơm. Anh ta nhìn thấy đường vân lửa trên mặt Khánh Trần đã biến mất, sau đó bế đứa em lên: "Từ hãy để đám tù nhân ra, có lẽ Khánh Trần không ra ăn cơm sẽ bị nghi ngờ. Lúc nào ăn cơm, chờ hắn tỉnh lại cái đã."
Diệp Vãn gật đầu: "Có điều, giấc ngủ này phải tối mới tỉnh được. Đám tù nhân có lẽ phải nhịn ít nhất là hai bữa."
Lâm Tiểu Tiếu cười đùa hớn hở: "Không sao, ông chủ nói bọn chúng nhịn hai bữa không chết được."
Thật ra, ngay từ đầu khi Khánh Trần tiếp xúc với ba người Lý Thúc Đồng. Mọi người đều dùng thái độ hoà nhã giao tiếp với nhau.
Nên hắn còn chưa nhìn thấy mặt khác của Kỵ Sĩ hay Hằng Xã.
Một bộ mặt lạnh lùng, tàn nhẫn.
. . . .
Đến giờ cơm tối, Khánh Trần mới tỉnh dậy. Khi đó, cửa phòng giam đám tù nhân mới từ từ được nâng lên.
Thời điểm ăn cơm, đám tù nhân vô cùng cẩn thận, không một ai dám lên tiếng. Chỉ sợ bản thân mình làm ra hành động gì đó, khiến cho nửa đêm bị người ta đem ra luyện tập.
Chẳng may. . . Lần luyện tập này không chỉ nói miệng thì sao?
Sau khi mọi người cơm nước xong xuôi, loa thông báo trong nhà tù vang lên, báo cho tất cả tù nhân về phòng. Đám tù nhân lần lượt từng người một trở về.
Lý Thúc Đồng hứng thú nhìn Khánh Trần hỏi: "Sao rồi? Đã nắm được cơ bản chưa?"
Khánh Trần suy nghĩ: "Chắc là tạm được. Con không ngờ trong chiến đấu, trí nhớ và suy đoán phải vận dụng hơn con tưởng tưởng rất nhiều. Có điều thuật hô hấp con luyện thời gian quá ngắn, thân thể cũng không phải tốt lắm. Sau này con nhất định sẽ chăm chỉ hơn."
Thuật hộ hấp, nếu như luyện một ngày bằng người thường luyện nửa tháng. Nhưng thời gian tu luyện của hắn quá ngắn, tính toán rõ ràng ra thì hắn mới luyện được 10 ngày.
Dù sao mức độ huấn luyện này đã vượt qua dự định ban đầu của Diệp Vãn rất nhiều rồi.
Lâm Tiểu Tiểu nhìn Diệp Vãn hỏi: "Lấy tiêu chuẩn của anh, thì tiến độ huấn luyện của thằng nhóc này thế nào?"
Diệp Vãn suy nghĩ chút rồi trả lời: "Người bình thường kém cậu ta quá xa. Còn với bản thân tôi, thời điểm huấn luyện cách chiến đấu, phải mất ba tháng mới được như cậu ta bây giờ. Trạng thái siêu trí nhớ thật sự quá khủng khiếp. Đêm nay luyện, sáng mai luyện, giết một người không phải mạnh lắm không thành vấn đề."
"Khuyết điểm thì sao?" Lâm Tiểu Tiếu hỏi.
Diệp Vãn trả lời: "Khuyết điểm chỉ có duy nhất một điều, kinh nghiệm thực chiến quá ít, cộng với đó hành động theo công thức quá nhiều. Gặp người bình thường thì còn đỡ, nhưng gặp được cao thủ rất dễ bị bọn họ chơi đùa. Đặc điểm này phải dựa vào khả năng nhạy bén của từng người."
Cũng giống như Khánh Trần đánh cờ với Lý Thúc Đồng chẳng hạn, cho dù hắn nắm hết tất cả biến hoá của thế cờ đó, nhưng có đôi khi không cách nào thằng được Lý Thúc Đồng.
Rõ ràng có thể thắng, mà bị buộc vào thế cờ hoà.
Đây cũng là nguyên nhân hắn chưa từng có ý định tham gia vào đội tuyển cờ tướng.
Diệp Vãn nhìn Khánh Trần hỏi: "Chú em ngủ ngon chứ?"
"Ngủ đủ rồi, đã có thể tiếp tục." Khánh Trần gật đầu. Đây chính là sự kỳ diệu của thuật hô hấp, chỉ cần ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ, sức mạnh sẽ được khôi phục hoàn toàn.
"Đến đây, tôi cùng cậu thử chút." Lâm Tiểu Tiếu cười tươi hớn hở nói.
Anh ta nói xong, chủ động đứng giữa sân, nhấc tay vẫy vẫy Khánh Trần.
Khánh Trần suy nghĩ chút, rồi đột nhiên bộc phát lực ở chân, dao bấm trong tay đâm về phía đùi Lâm Tiểu Tiếu.
Lâm Tiểu Tiếu vui mừng nói: "Loại nghi binh này đúng là trò vặt. . . Úi! Suýt chút nữa lật thuyền trong mương."
Khánh Trần bỗng nhiên đâm về phía đùi anh ta. Cũng may anh ta phản ứng kịp, dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi dao, nếu không có lẽ đã bị chảy máu.
Khánh Trần ngạc nhiên. Trước đó Lâm Tiểu Tiếu đã nói, mình không thuộc loại chiến đấu, chỉ dùng công kích loại tinh thần.
Nhưng, anh ta dùng hai ngón tay kẹp mũi dao, năng lực này khiến hắn không tưởng tượng nổi.
Giữa người siêu phàm và người bình thường, khoảng cách không một thứ gì có thể đong đếm nổi. Cùng người siêu phàm chiến đấu, chỉ có thể là người siêu phàm.
Lúc này, Lâm Tiểu Tiếu tức giận nói: "Không phải nói chú mày đang học tấn công lá lách sao? Thế sao vừa rồi cậu lại tấn công vào đùi, mà nhát dao lại thẳng tuột thế? Đã nói học xong động tác giả và giả vờ tiến công rồi cơ mà?"
Lý Thúc Đồng mỉm cười nhìn Diệp Vãn hỏi: "Khả năng nhạy bén thế nào?"
Diệp Vãn trả lời: "Ngay từ đầu tôi đã không bằng cậu ta."
"Tiếp tục luyện tập, không nên lười biếng." Lý Thúc Đồng cười ha hả, rồi đứng dậy đi vào khu vực đọc sách.
"Được rồi, trước mặt huấn luyện kỹ xảo coi như là đủ. Nên dạy cậu ta cách đánh lén thế nào thôi." Diệp Vãn trả lời.
Như Diệp Vãn đã nói, con người không bao giờ có khả năng luôn luôn đặt mình vào vị trí chủ động. Đánh lén chỉ là giải pháp tình thế, nhưng một người theo đuổi khả năng đánh lén, mãi mãi không bao giờ phát triển được.
Khánh Trần không ngừng thử nghiệm mọi động tác tấn công, cắm đầu cắm cổ luyện tập, không biết mệt mỏi là gì.
Hắn cầm trong tay con dao bấm hàng thật giá thật. Đối thủ cũng không phải là không khí, mà chính là Diệp Vãn, máu thịt đầy đủ.
Diệp Vãn như một ngọn núi lớn, dù Khánh Trần cố gắng tấn công kiểu gì, anh ta đều có thể dễ dàng ngăn cản.
Nếu như bước đầu tiên là nhân biết điểm yếu hại.
Như vậy bước thứ hai chính là: Cách hành động.
Theo lý thuyết, cũng không có nhiều cách để đâm vào vị trí lá lách, đơn giản chỉ có mấy loại.
Nhưng Diệp Vãn dạy hắn cách làm cho đối thủ không phân biệt được vị trí mình muốn hướng tới, dẫn tới phán đoán sai lầm, sau đó vô tình mở một con đường tới thẳng vị trí lá lách.
"Nếu như ngày từ đầu chú đã khiến kẻ địch biết được mục đích của mình, như vậy trong chiến đấu luôn luôn rơi vào thế yếu." Diệp Vãn nói: "Thời điểm thực lực của cậu còn chưa đủ nghiền ép một ai, như vậy động tác giả chính là phương pháp tốt nhất trong kỹ thuật giết người."
Khánh Trần tựa như đã nắm được điều gì.
Vừa rồi, hắn suy nghĩ chuyện này có phần đơn giản, chỉ luyện đâm thẳng thế nào, đâm nghiêng ra sao.
Không nghĩ tới, Diệp Vãn muốn dạy mình cách này.
Giống như, mình giả vờ vung dao hướng về phía cổ đối thủ, tại khoảnh khắc đối thủ ra tay ngăn cản hành động đó. Cơ thể mình sẽ dùng hết sức bật của phần eo và khuỷ tay, tạo ra một lực bộc phát, biến đổi quỹ tích con dao, đâm vào vị trí lá lách đối phương.
Cùng một mục đích đó, Diệp Vãn dạy hơn 60 cách thực hiện.
Trong đó có tới mười loại, phải dùng đến hai lần động tác giả.
Diệp Vãn nói: "Chú cần phải nhớ kỹ một điều, chiến đấu là một loại biến hoá kỳ diệu. Nếu như cậu nhìn thấy những võ sư đỉnh cao, trong một giây họ có thể sử dụng rất nhiều chiêu, nhưng trong đó chỉ có một chiêu duy nhất để tấn công."
Chiến đấu là một cuộc đấu tranh tâm lý nguy hiểm nhất.
Diệp Vãn chỉ có thể dạy cho Khánh Trần những cách làm thực dụng nhất, để trong vòng hai ngày hắn nắm được cơ sở giết người.
Về phần Khánh Trần, hắn cần phải đưa những thứ này vào bên trong đầu mình.
Bước thứ ba, chính là bước quan trọng nhất: Thực chiến.
Đầu óc biết chẳng giải quyết được gì. Diệp Vãn cho rằng Khánh Trần cần phải hiểu cơ thể của mình làm được những gì.
Sức mạnh của mình đến mức độ nào, tốc độ nhanh bao nhiêu, điều này nhất định phải nắm rõ.
Nhưng nắm rõ thôi còn chưa đủ, còn phải khiến nó thành bản năng.
Mỗi lần rèn luyện kiểu này, Khánh Trần chỉ có thể làm được vẻn vẹn 3 giờ đồng hồ, sẽ rơi vào tình trạng kiệt sức.
Thêm vào đó, cả buổi tối hôm qua hắn chỉ đứng im trước cửa sổ. Nên tầm 9h sáng trở đi, phản ứng của hắn có phần chậm chạp trông thấy.
Lúc này, đã qua thời gian ăn cơm 2 giờ 40 phút.
Trong nhà tù, đám tù nhân đã phát hiện ra có điều không đúng, nên bọn chúng điên cuồng đập vào cánh cửa hợp kim của phòng giam.
Nhưng mặc kệ bọn chúng đập thế nào cũng không có hành động nào trả lời lại.
Mặc kệ bọn chúng thích làm gì thì làm, dù cho đập vỡ cả cánh cửa cũng vậy.
Trong số đó, cánh cửa phòng giam của Quách Hổ Thiền bị đập mạnh nhất, có lẽ tên này định dùng sức phá vỡ cánh cửa để ra ngoài.
Nhưng Lý Thúc Đồng đến từng cánh cửa một cảnh cáo đám tù nhân này, mới khiến cho không khí dần lắng xuống.
Quách Hổ Thiền đứng trong phòng giam không giận mà còn cười, nhiệt tình nói: "Ông chủ Lý, ngài đang làm chuyện gì bí mật vậy? Nói tôi nghe chút coi, nếu không thả tôi ra ngoài nhập bọn cũng được? Dù sao tôi cũng thuộc Hắc Đào, từng là một quân sư chuyên mày mưu tính kế đó."
Về phần Lý Thúc Đồng chẳng thèm để ý tên này nói gì.
Dần dần, đám tù nhân cũng yên tĩnh trở lại. Bọn chúng vẫn còn sợ chuyện đêm qua. Bọn họ cảm nhận được nhà tù này hình như không giống bình thường.
Nơi này để chứa trọng phạm, một nửa số người ở đây bị phán trên 5 năm.
Trước đó, bọn họ chưa từng gặp phải chuyện này bao giờ.
Nhưng, bọn họ có vắt hết trí óc cũng không nghĩ được, điều quái lạ đang diễn ra chỉ bởi vì một thiếu niên chuẩn bị đối mặt với nguy hiểm. Sư phụ của cậu ta muốn cậu ta có nhiều thời gian để tập luyện hơn, chỉ đơn gian thế thôi.
Thời điểm, Diệp Vãn ra hiệu có thể nghỉ ngơi, Khánh Trần lập tức nằm ra đất, ngủ không biết trời đất là gì.
Lâm Tiểu Tiếu bưng tới một đĩa cơm. Anh ta nhìn thấy đường vân lửa trên mặt Khánh Trần đã biến mất, sau đó bế đứa em lên: "Từ hãy để đám tù nhân ra, có lẽ Khánh Trần không ra ăn cơm sẽ bị nghi ngờ. Lúc nào ăn cơm, chờ hắn tỉnh lại cái đã."
Diệp Vãn gật đầu: "Có điều, giấc ngủ này phải tối mới tỉnh được. Đám tù nhân có lẽ phải nhịn ít nhất là hai bữa."
Lâm Tiểu Tiếu cười đùa hớn hở: "Không sao, ông chủ nói bọn chúng nhịn hai bữa không chết được."
Thật ra, ngay từ đầu khi Khánh Trần tiếp xúc với ba người Lý Thúc Đồng. Mọi người đều dùng thái độ hoà nhã giao tiếp với nhau.
Nên hắn còn chưa nhìn thấy mặt khác của Kỵ Sĩ hay Hằng Xã.
Một bộ mặt lạnh lùng, tàn nhẫn.
. . . .
Đến giờ cơm tối, Khánh Trần mới tỉnh dậy. Khi đó, cửa phòng giam đám tù nhân mới từ từ được nâng lên.
Thời điểm ăn cơm, đám tù nhân vô cùng cẩn thận, không một ai dám lên tiếng. Chỉ sợ bản thân mình làm ra hành động gì đó, khiến cho nửa đêm bị người ta đem ra luyện tập.
Chẳng may. . . Lần luyện tập này không chỉ nói miệng thì sao?
Sau khi mọi người cơm nước xong xuôi, loa thông báo trong nhà tù vang lên, báo cho tất cả tù nhân về phòng. Đám tù nhân lần lượt từng người một trở về.
Lý Thúc Đồng hứng thú nhìn Khánh Trần hỏi: "Sao rồi? Đã nắm được cơ bản chưa?"
Khánh Trần suy nghĩ: "Chắc là tạm được. Con không ngờ trong chiến đấu, trí nhớ và suy đoán phải vận dụng hơn con tưởng tưởng rất nhiều. Có điều thuật hô hấp con luyện thời gian quá ngắn, thân thể cũng không phải tốt lắm. Sau này con nhất định sẽ chăm chỉ hơn."
Thuật hộ hấp, nếu như luyện một ngày bằng người thường luyện nửa tháng. Nhưng thời gian tu luyện của hắn quá ngắn, tính toán rõ ràng ra thì hắn mới luyện được 10 ngày.
Dù sao mức độ huấn luyện này đã vượt qua dự định ban đầu của Diệp Vãn rất nhiều rồi.
Lâm Tiểu Tiểu nhìn Diệp Vãn hỏi: "Lấy tiêu chuẩn của anh, thì tiến độ huấn luyện của thằng nhóc này thế nào?"
Diệp Vãn suy nghĩ chút rồi trả lời: "Người bình thường kém cậu ta quá xa. Còn với bản thân tôi, thời điểm huấn luyện cách chiến đấu, phải mất ba tháng mới được như cậu ta bây giờ. Trạng thái siêu trí nhớ thật sự quá khủng khiếp. Đêm nay luyện, sáng mai luyện, giết một người không phải mạnh lắm không thành vấn đề."
"Khuyết điểm thì sao?" Lâm Tiểu Tiếu hỏi.
Diệp Vãn trả lời: "Khuyết điểm chỉ có duy nhất một điều, kinh nghiệm thực chiến quá ít, cộng với đó hành động theo công thức quá nhiều. Gặp người bình thường thì còn đỡ, nhưng gặp được cao thủ rất dễ bị bọn họ chơi đùa. Đặc điểm này phải dựa vào khả năng nhạy bén của từng người."
Cũng giống như Khánh Trần đánh cờ với Lý Thúc Đồng chẳng hạn, cho dù hắn nắm hết tất cả biến hoá của thế cờ đó, nhưng có đôi khi không cách nào thằng được Lý Thúc Đồng.
Rõ ràng có thể thắng, mà bị buộc vào thế cờ hoà.
Đây cũng là nguyên nhân hắn chưa từng có ý định tham gia vào đội tuyển cờ tướng.
Diệp Vãn nhìn Khánh Trần hỏi: "Chú em ngủ ngon chứ?"
"Ngủ đủ rồi, đã có thể tiếp tục." Khánh Trần gật đầu. Đây chính là sự kỳ diệu của thuật hô hấp, chỉ cần ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ, sức mạnh sẽ được khôi phục hoàn toàn.
"Đến đây, tôi cùng cậu thử chút." Lâm Tiểu Tiếu cười tươi hớn hở nói.
Anh ta nói xong, chủ động đứng giữa sân, nhấc tay vẫy vẫy Khánh Trần.
Khánh Trần suy nghĩ chút, rồi đột nhiên bộc phát lực ở chân, dao bấm trong tay đâm về phía đùi Lâm Tiểu Tiếu.
Lâm Tiểu Tiếu vui mừng nói: "Loại nghi binh này đúng là trò vặt. . . Úi! Suýt chút nữa lật thuyền trong mương."
Khánh Trần bỗng nhiên đâm về phía đùi anh ta. Cũng may anh ta phản ứng kịp, dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi dao, nếu không có lẽ đã bị chảy máu.
Khánh Trần ngạc nhiên. Trước đó Lâm Tiểu Tiếu đã nói, mình không thuộc loại chiến đấu, chỉ dùng công kích loại tinh thần.
Nhưng, anh ta dùng hai ngón tay kẹp mũi dao, năng lực này khiến hắn không tưởng tượng nổi.
Giữa người siêu phàm và người bình thường, khoảng cách không một thứ gì có thể đong đếm nổi. Cùng người siêu phàm chiến đấu, chỉ có thể là người siêu phàm.
Lúc này, Lâm Tiểu Tiếu tức giận nói: "Không phải nói chú mày đang học tấn công lá lách sao? Thế sao vừa rồi cậu lại tấn công vào đùi, mà nhát dao lại thẳng tuột thế? Đã nói học xong động tác giả và giả vờ tiến công rồi cơ mà?"
Lý Thúc Đồng mỉm cười nhìn Diệp Vãn hỏi: "Khả năng nhạy bén thế nào?"
Diệp Vãn trả lời: "Ngay từ đầu tôi đã không bằng cậu ta."
"Tiếp tục luyện tập, không nên lười biếng." Lý Thúc Đồng cười ha hả, rồi đứng dậy đi vào khu vực đọc sách.
"Được rồi, trước mặt huấn luyện kỹ xảo coi như là đủ. Nên dạy cậu ta cách đánh lén thế nào thôi." Diệp Vãn trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.