Chương 33: Máy móc hết điện
Hội Thuyết Thoại Đích Trửu Tử
11/05/2021
Trong màn đêm, Khánh Trần nhanh chóng vượt qua hai đoạn bờ tường thấp của trung cư. Tại khu vực hắn quen thuộc nhất xuyên qua đêm tối.
Toàn bộ khu nhà số 4, tất cả mọi ngõ ngách như hình ảnh không gian ba chiều, nhanh chóng hiện ra trong đầu hắn.
Gió thu kèm theo hơi lạnh, hoà vào một chút hanh khô ban ngày.
Mát lát sau, Khánh Trần đã tình toán được hướng đi vào tốc độ của người kia. . .
Không được rồi, mình phải nhanh hơn nữa mới được!
Khánh Trần cảm giác được lá phổi của mình như bị lửa đốt, máu cũng bắt đầu di chuyển nhanh hơn.
Đột nhiên, hắn dừng lại ở một chỗ rẽ trong bóng tối, lặng im đứng đó.
Nín thở.
Trong khu trung cư từng chiếc lá của cây ngô đồng thổi sào sạt, phía dưới sân là những chiếc bóng của nó lay động trên mặt đất.
Cách đó không xa, đã bắt đầu nghe thấy tiếng chạy bộ. Những ngọn đèn đã tắt.
Không quan trọng.
3.
2.
1.
Ngay lúc này.
Khánh Trần từ trong đêm tối, vung thật mạnh cái xẻng đa năng vào đoạn rẽ.
Bịch một tiếng, một người đàn ông trung tuổi đang chạy thật nhanh, bị giáng một quả trời đánh vào hai chân, làm cho người đó lộn mấy vòng về phía trước mặt.
Khánh Trần không nhìn đối phương nhiều, mà quay người nhanh chóng biết mất chỗ bóng tối giữa hai chung cư. Một đòn trí mạng rồi rời đi luôn.
Mãi tới khi hắn biến mất, tiếng kêu thảm thiết của người trung niên kia mới vọng ra toàn bộ chung cư, vô số cửa sổ mở ra, đêm tối bỗng nhiên sáng lên. Có người chạy ra ngoài xem tình hình, thấy có một người đàn ông nằm ôm chân, kêu la thảm thiết.
Cái đùi của gã đã bị gãy, máu chảy ra ồ ạt.
Một lát sau, đã có rất đông người tụ tập lại đây hóng chuyện. Họ chỉ nhìn thấy một gã trung niên, còn không một ai nhìn thấy bóng dáng Khánh Trần.
Ngay cả tên nằm kia cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Khi Khánh Trần về tới nhà Giang Tuyết. Hắn thấy cô ôm Lý Đồng Vân đang run lẩy bẩy vào lòng. Khánh Trần hỏi: "Tiểu Vân có bị thương không cô?"
"Chỉ bị doạ thôi. Bây giờ cô gọi công an, để họ đến sử lý người này."
"Cô không cần gọi đâu, cháu báo rồi." Khánh Trần nói.
Lúc này, Giang Tuyết để ý cánh tay đang cầm xẻng của Khánh Trần đã bị rách một đoạn. Cô đoán được cậu nhóc này đã gặp tên lưu manh kia, không những thế còn xảy ra va chạm.
Nhưng cô kiểm tra những chỗ khác trên cơ thể lại không thâu bị gì, chỉ phát hiện ra lòng bàn tay cầm xẻng bị thương mà thôi.
"Bàn tay cháu bị thương rồi, để cô đi lấy băng gạc cồn sơ cứu." Giang Tuyết nói.
"Dù sao vẫn là người bình thường." Khánh Trần cúi xuống nhìn tay của mình. Bản thân hắn mạnh nhất chỉ có bộ não, nhưng không tương xứng với thân thể.
Hắn tại Thế Giới Bên Trong nhất định phải thu được cơ hội thành người siêu phàm, nhất định làm được.
"Không cần phiền vậy đâu, cô Giang Tuyết." Khánh Trần nói: "Nhà cháu cũng có."
Lúc này, hàng xóm đã bắt đầu ra khỏi nhà, vừa rồi họ không dám ra. Nhưng hiện tại mọi chuyện đã lắng xuống nên đoán không việc gì cả.
Khánh Trần thấy người ngày càng đông, nên vội vàng nói: "Rất nhanh công an sẽ tới. Cháu về phòng trước. Cô nhớ kỹ, hôm nay cháu không làm gì."
Giang Tuyết đắn đo chút rồi trả lời: "Được."
. . .
Bên ngoài cửa, tiếng nói chuyện ồn ào, kèm theo tiếng còi xe cảnh sát, tiếp theo nữa là tiếng bước chân dồn dập. Nhưng việc này không hề ảnh hưởng đến Khánh Trần.
Hắn nằm trên giường suy nghĩ. Hôm nay, khi chiếc xẻng vung lên, giống như hắn đã xé mở ra một cuộc sống mới.
Khánh Trần đuổi theo tên lưu manh kia, một phần hắn không thể chấp nhận được đứa trẻ như Lý Đồng Vân bị tổn thương như vậy.
Một điều nữa, hắn luôn cảm thấy nếu sự can đảm ấy mà mình cũng không làm được, cũng không cần nghĩ đến việc mở ra một cuộc sống mới ở Thế Giới Bên Trong nữa.
Hắn từ từ rơi vào giấc ngủ, mãi cho tới khi tiếng gõ cửa vang lên mới tỉnh dậy.
Khánh Trần trong cảm giác ngái ngủ, lững thững bước ra mở cửa. Ngoài cửa là Lý Đồng Vân.
"Anh Khánh Trần, anh đến nhà em ngồi một lát có được không?" Lý Đồng Vân thỏ thẻ hỏi.
"Sao thế?" Khánh Trần hỏi.
"Anh nhanh giúp mẹ em." Lý Đồng Vân gấp gáp nói.
Khánh Trần lên tầng, trông thấy Giang Tuyết đang ngồi trước bàn an, hai tay buông thõng xuống có vẻ bất lực.
"Cô bị thương sao?" Khánh Trần hỏi.
"Không, không phải bị thương." Giang Tuyết trả lời: ". . Là do máy móc thay thế không còn năng lượng."
Lần này đến lượt Khánh Trần ngây người. Từ trước đến này, Khánh Trần chưa tập trung tìm hiểu cách vận hành của máy móc được thay thế. Hắn cứ nghĩ, Thế Giới Bên Trong khoa học tiên tiến, đã vận dụng kỹ thuật đen tối nào đó, ví dụ cất dấu một viên đá năng lượng nào bên trong máy móc.
Không nghĩ tới, hôm nay Giang Tuyết tiết lộ ra máy móc vẫn cần có năng lượng mới hoạt động được, khiến nó hết năng lượng lập tức biến thành đồ chơi trẻ con.
Giải thích đơn giản hơn, là hết điện.
"Chờ đã, sao độ bền của nó kém vậy?" Khánh Trần nghi ngờ: "Nếu như vậy sao người ở Thế Giới Bên Trong có thể chiến đấu trong thời gian dài được đây?"
Giang Tuyết giải thích: "Cậu không phải người xuyên việt nên không biết. Thế Giới Bên Trong đã hoàn thành phát triển mạng lưới nạp điện vô tuyến. Đường biên của các thành phố rất dễ dàng nhìn thấy những nhà máy điện hạt nhân, chúng được xây dựng thành hình tháp, nơi đó sản xuất ra tất cả điện. Thông qua các 'Vân Lưu Tháp' đặt ở các nơi trong thành phố, cung cấp điện đến tất cả mọi người."
"Tại thế giới bên trong, dù là xe cộ, thiết bị thông tin, máy móc thay thế thân thể, nồi cơm điện, bóng đèn, 90% thiết bị dùng điện sẽ có bộ phận truyền và thu điện. Nó giống như mạng internet ở đây, có một cái Wifi vô cùng, vô cùng to lớn bao trùm cả khu vực thành phố."
"Mỗi người có một mã ID dùng để trả tiền, giống như CMND, chỉ cần chúng ta trả tiền hàng tháng, thì sẽ được hưởng thụ công cụ nhanh gọn. Tập đoàn sẽ căn cứ vào lượng tiêu thụ của từng người tiến hành thu phí."
"Bên trong thành phố số 18, có khoảng 300 Lưu Vân Tháp phục vụ dân cư ở đó. Nên tại Thế Giới Bên Trong không có khái niệm 'nạp điện', bởi vì nơi đó hàng giờ, hàng phút, thiết bị của chúng ta đều đang nạp điện.
Nạp điện xuyên qua không khí? Khánh Trần ngẩn người ra, đây không phải là ước mơ của nhà khoa học Nocola. Tesla đó sao?
Lúc này, trình độ học bá của Khánh Trần được phát huy. Hắn rất nhanh đã phân tích ra.
Nạp điện theo lý thuyết truyền năng lượng. Trên thực tế, khoa học kỹ thuật tại Thế Giới Bên Ngoài đã làm được điều này, đó là sản phẩm mới của Xiaomi có thể sạc từ xa và phủ sóng toàn bộ căn phòng.
Xiaomi có thể nạp điện từ xa, đó là bước đột phá trong công nghệ chỉnh lưu và công nghệ định vị. Giúp thiết bị có thể bắt chính sác đến từng milimet sóng do bộ sạc truyền đi.
Trong hai công nghệ này, công nghệ định vị là quan trọng nhất. Nếu không bộ sạc phát tán ra sóng có dạng hình cầu thay vì truyền đến chính xác vị trí thiết bị cần sạc.
Nói rõ hơn là, không có công nghệ định vị, sạc sẽ hoạt động theo hình thức 'lò vi sóng' .
Điều này thật đáng sợ.
Mà Thế Giới Bên Trong khẳng định kỹ thuật không giống Thế Giới Bên Ngoài. Kỹ thuật nơi đó không biết gấp hằng bao nhiêu lần.
Vật như vậy có thể ảnh hưởng không tốt tới thân thể con người không? Đáp án là không, bởi vì phóng xạ nó phát ra còn nhỏ hơn cả từ điện thoại phát ra.
Chỉ cẩn công nghệ định vị đủ tiên tiến, sẽ không có ảnh hưởng gì hết.
Hiện tại, Khánh Trần không thể nghiến cứu rõ ràng nguyên lý truyền thu tại Thế Giới Bên Trong được, cho nên không thể khẳng định công nghệ nơi đó có phải phát triển lên từ mơ ước của Tesla hay không, hoặc công nghệ nạp điện từ xa đó có giống thế giới bên ngoài không?
Nhưng dù thế nào, có thể khiến thế giới nạp điện cách xa cũng khiến người nghe kinh hãi.
Bỗng, Lý Đồng Vân lên tiếng hỏi: "Vậy nạp điện cách xa vật sẽ có phóng sạ sao? Tháng trước, có một bác gái khu nhà mình đã viết đơn yêu cầu phá huỷ tháp phát sóng gần khu mình đó mẹ. Có phải cách kia còn sản sinh ra nhiều phóng xạ hơn nữa không?"
Giang Tuyết cũng chưa bao giờ suy nghĩ đến chuyện này, nhưng hiện tại nghe Lý Đồng Vân nhắc đến cũng có chút lo lắng. Cô hỏi: "Mọi người đều nói, trạm thu phát sóng điện thoại rất nguy hiểm đến sức khoẻ con người. Không biết Lưu Vân Tháp có phải cũng gây tổn thương cho sức khoẻ chúng ta hay không?"
Thật ra, có rất nhiều người truyền miệng với nhau rằng sóng điện thoại rất độc hại.
Số người tin chuyện này cũng không hề ít, thậm chí có nhiều người còn kể ví dụ những người sinh sống quanh đó bị ảnh hưởng thế nào.
Khánh Trần suy nghĩ rồi trả lời: "Phóng xạ ảnh hưởng nhiều ít tuỳ thuộc vào từng người."
"Có nghĩa là sao?" Lý Đồng Vân tò mò.
Khánh Trần dừng lại chút rồi trả lời: "Là trình độ thấp, thì ảnh hưởng của phọng xạ càng lớn."
Lý Đồng Vân: ". . ."
Giang Tuyết: "? ? ?"
Toàn bộ khu nhà số 4, tất cả mọi ngõ ngách như hình ảnh không gian ba chiều, nhanh chóng hiện ra trong đầu hắn.
Gió thu kèm theo hơi lạnh, hoà vào một chút hanh khô ban ngày.
Mát lát sau, Khánh Trần đã tình toán được hướng đi vào tốc độ của người kia. . .
Không được rồi, mình phải nhanh hơn nữa mới được!
Khánh Trần cảm giác được lá phổi của mình như bị lửa đốt, máu cũng bắt đầu di chuyển nhanh hơn.
Đột nhiên, hắn dừng lại ở một chỗ rẽ trong bóng tối, lặng im đứng đó.
Nín thở.
Trong khu trung cư từng chiếc lá của cây ngô đồng thổi sào sạt, phía dưới sân là những chiếc bóng của nó lay động trên mặt đất.
Cách đó không xa, đã bắt đầu nghe thấy tiếng chạy bộ. Những ngọn đèn đã tắt.
Không quan trọng.
3.
2.
1.
Ngay lúc này.
Khánh Trần từ trong đêm tối, vung thật mạnh cái xẻng đa năng vào đoạn rẽ.
Bịch một tiếng, một người đàn ông trung tuổi đang chạy thật nhanh, bị giáng một quả trời đánh vào hai chân, làm cho người đó lộn mấy vòng về phía trước mặt.
Khánh Trần không nhìn đối phương nhiều, mà quay người nhanh chóng biết mất chỗ bóng tối giữa hai chung cư. Một đòn trí mạng rồi rời đi luôn.
Mãi tới khi hắn biến mất, tiếng kêu thảm thiết của người trung niên kia mới vọng ra toàn bộ chung cư, vô số cửa sổ mở ra, đêm tối bỗng nhiên sáng lên. Có người chạy ra ngoài xem tình hình, thấy có một người đàn ông nằm ôm chân, kêu la thảm thiết.
Cái đùi của gã đã bị gãy, máu chảy ra ồ ạt.
Một lát sau, đã có rất đông người tụ tập lại đây hóng chuyện. Họ chỉ nhìn thấy một gã trung niên, còn không một ai nhìn thấy bóng dáng Khánh Trần.
Ngay cả tên nằm kia cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Khi Khánh Trần về tới nhà Giang Tuyết. Hắn thấy cô ôm Lý Đồng Vân đang run lẩy bẩy vào lòng. Khánh Trần hỏi: "Tiểu Vân có bị thương không cô?"
"Chỉ bị doạ thôi. Bây giờ cô gọi công an, để họ đến sử lý người này."
"Cô không cần gọi đâu, cháu báo rồi." Khánh Trần nói.
Lúc này, Giang Tuyết để ý cánh tay đang cầm xẻng của Khánh Trần đã bị rách một đoạn. Cô đoán được cậu nhóc này đã gặp tên lưu manh kia, không những thế còn xảy ra va chạm.
Nhưng cô kiểm tra những chỗ khác trên cơ thể lại không thâu bị gì, chỉ phát hiện ra lòng bàn tay cầm xẻng bị thương mà thôi.
"Bàn tay cháu bị thương rồi, để cô đi lấy băng gạc cồn sơ cứu." Giang Tuyết nói.
"Dù sao vẫn là người bình thường." Khánh Trần cúi xuống nhìn tay của mình. Bản thân hắn mạnh nhất chỉ có bộ não, nhưng không tương xứng với thân thể.
Hắn tại Thế Giới Bên Trong nhất định phải thu được cơ hội thành người siêu phàm, nhất định làm được.
"Không cần phiền vậy đâu, cô Giang Tuyết." Khánh Trần nói: "Nhà cháu cũng có."
Lúc này, hàng xóm đã bắt đầu ra khỏi nhà, vừa rồi họ không dám ra. Nhưng hiện tại mọi chuyện đã lắng xuống nên đoán không việc gì cả.
Khánh Trần thấy người ngày càng đông, nên vội vàng nói: "Rất nhanh công an sẽ tới. Cháu về phòng trước. Cô nhớ kỹ, hôm nay cháu không làm gì."
Giang Tuyết đắn đo chút rồi trả lời: "Được."
. . .
Bên ngoài cửa, tiếng nói chuyện ồn ào, kèm theo tiếng còi xe cảnh sát, tiếp theo nữa là tiếng bước chân dồn dập. Nhưng việc này không hề ảnh hưởng đến Khánh Trần.
Hắn nằm trên giường suy nghĩ. Hôm nay, khi chiếc xẻng vung lên, giống như hắn đã xé mở ra một cuộc sống mới.
Khánh Trần đuổi theo tên lưu manh kia, một phần hắn không thể chấp nhận được đứa trẻ như Lý Đồng Vân bị tổn thương như vậy.
Một điều nữa, hắn luôn cảm thấy nếu sự can đảm ấy mà mình cũng không làm được, cũng không cần nghĩ đến việc mở ra một cuộc sống mới ở Thế Giới Bên Trong nữa.
Hắn từ từ rơi vào giấc ngủ, mãi cho tới khi tiếng gõ cửa vang lên mới tỉnh dậy.
Khánh Trần trong cảm giác ngái ngủ, lững thững bước ra mở cửa. Ngoài cửa là Lý Đồng Vân.
"Anh Khánh Trần, anh đến nhà em ngồi một lát có được không?" Lý Đồng Vân thỏ thẻ hỏi.
"Sao thế?" Khánh Trần hỏi.
"Anh nhanh giúp mẹ em." Lý Đồng Vân gấp gáp nói.
Khánh Trần lên tầng, trông thấy Giang Tuyết đang ngồi trước bàn an, hai tay buông thõng xuống có vẻ bất lực.
"Cô bị thương sao?" Khánh Trần hỏi.
"Không, không phải bị thương." Giang Tuyết trả lời: ". . Là do máy móc thay thế không còn năng lượng."
Lần này đến lượt Khánh Trần ngây người. Từ trước đến này, Khánh Trần chưa tập trung tìm hiểu cách vận hành của máy móc được thay thế. Hắn cứ nghĩ, Thế Giới Bên Trong khoa học tiên tiến, đã vận dụng kỹ thuật đen tối nào đó, ví dụ cất dấu một viên đá năng lượng nào bên trong máy móc.
Không nghĩ tới, hôm nay Giang Tuyết tiết lộ ra máy móc vẫn cần có năng lượng mới hoạt động được, khiến nó hết năng lượng lập tức biến thành đồ chơi trẻ con.
Giải thích đơn giản hơn, là hết điện.
"Chờ đã, sao độ bền của nó kém vậy?" Khánh Trần nghi ngờ: "Nếu như vậy sao người ở Thế Giới Bên Trong có thể chiến đấu trong thời gian dài được đây?"
Giang Tuyết giải thích: "Cậu không phải người xuyên việt nên không biết. Thế Giới Bên Trong đã hoàn thành phát triển mạng lưới nạp điện vô tuyến. Đường biên của các thành phố rất dễ dàng nhìn thấy những nhà máy điện hạt nhân, chúng được xây dựng thành hình tháp, nơi đó sản xuất ra tất cả điện. Thông qua các 'Vân Lưu Tháp' đặt ở các nơi trong thành phố, cung cấp điện đến tất cả mọi người."
"Tại thế giới bên trong, dù là xe cộ, thiết bị thông tin, máy móc thay thế thân thể, nồi cơm điện, bóng đèn, 90% thiết bị dùng điện sẽ có bộ phận truyền và thu điện. Nó giống như mạng internet ở đây, có một cái Wifi vô cùng, vô cùng to lớn bao trùm cả khu vực thành phố."
"Mỗi người có một mã ID dùng để trả tiền, giống như CMND, chỉ cần chúng ta trả tiền hàng tháng, thì sẽ được hưởng thụ công cụ nhanh gọn. Tập đoàn sẽ căn cứ vào lượng tiêu thụ của từng người tiến hành thu phí."
"Bên trong thành phố số 18, có khoảng 300 Lưu Vân Tháp phục vụ dân cư ở đó. Nên tại Thế Giới Bên Trong không có khái niệm 'nạp điện', bởi vì nơi đó hàng giờ, hàng phút, thiết bị của chúng ta đều đang nạp điện.
Nạp điện xuyên qua không khí? Khánh Trần ngẩn người ra, đây không phải là ước mơ của nhà khoa học Nocola. Tesla đó sao?
Lúc này, trình độ học bá của Khánh Trần được phát huy. Hắn rất nhanh đã phân tích ra.
Nạp điện theo lý thuyết truyền năng lượng. Trên thực tế, khoa học kỹ thuật tại Thế Giới Bên Ngoài đã làm được điều này, đó là sản phẩm mới của Xiaomi có thể sạc từ xa và phủ sóng toàn bộ căn phòng.
Xiaomi có thể nạp điện từ xa, đó là bước đột phá trong công nghệ chỉnh lưu và công nghệ định vị. Giúp thiết bị có thể bắt chính sác đến từng milimet sóng do bộ sạc truyền đi.
Trong hai công nghệ này, công nghệ định vị là quan trọng nhất. Nếu không bộ sạc phát tán ra sóng có dạng hình cầu thay vì truyền đến chính xác vị trí thiết bị cần sạc.
Nói rõ hơn là, không có công nghệ định vị, sạc sẽ hoạt động theo hình thức 'lò vi sóng' .
Điều này thật đáng sợ.
Mà Thế Giới Bên Trong khẳng định kỹ thuật không giống Thế Giới Bên Ngoài. Kỹ thuật nơi đó không biết gấp hằng bao nhiêu lần.
Vật như vậy có thể ảnh hưởng không tốt tới thân thể con người không? Đáp án là không, bởi vì phóng xạ nó phát ra còn nhỏ hơn cả từ điện thoại phát ra.
Chỉ cẩn công nghệ định vị đủ tiên tiến, sẽ không có ảnh hưởng gì hết.
Hiện tại, Khánh Trần không thể nghiến cứu rõ ràng nguyên lý truyền thu tại Thế Giới Bên Trong được, cho nên không thể khẳng định công nghệ nơi đó có phải phát triển lên từ mơ ước của Tesla hay không, hoặc công nghệ nạp điện từ xa đó có giống thế giới bên ngoài không?
Nhưng dù thế nào, có thể khiến thế giới nạp điện cách xa cũng khiến người nghe kinh hãi.
Bỗng, Lý Đồng Vân lên tiếng hỏi: "Vậy nạp điện cách xa vật sẽ có phóng sạ sao? Tháng trước, có một bác gái khu nhà mình đã viết đơn yêu cầu phá huỷ tháp phát sóng gần khu mình đó mẹ. Có phải cách kia còn sản sinh ra nhiều phóng xạ hơn nữa không?"
Giang Tuyết cũng chưa bao giờ suy nghĩ đến chuyện này, nhưng hiện tại nghe Lý Đồng Vân nhắc đến cũng có chút lo lắng. Cô hỏi: "Mọi người đều nói, trạm thu phát sóng điện thoại rất nguy hiểm đến sức khoẻ con người. Không biết Lưu Vân Tháp có phải cũng gây tổn thương cho sức khoẻ chúng ta hay không?"
Thật ra, có rất nhiều người truyền miệng với nhau rằng sóng điện thoại rất độc hại.
Số người tin chuyện này cũng không hề ít, thậm chí có nhiều người còn kể ví dụ những người sinh sống quanh đó bị ảnh hưởng thế nào.
Khánh Trần suy nghĩ rồi trả lời: "Phóng xạ ảnh hưởng nhiều ít tuỳ thuộc vào từng người."
"Có nghĩa là sao?" Lý Đồng Vân tò mò.
Khánh Trần dừng lại chút rồi trả lời: "Là trình độ thấp, thì ảnh hưởng của phọng xạ càng lớn."
Lý Đồng Vân: ". . ."
Giang Tuyết: "? ? ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.