Chương 63: Tìm cơ hội trốn ra ngoài chơi thêm lần nữa
Hội Thuyết Thoại Đích Trửu Tử
06/06/2021
Không một ai chú ý đến khu vực cầu thang bộ phát sinh chuyện gì. Nơi
đó giống như vực sâu, hút hết tất cả chuyện xảy ra tại nơi này.
Bên ngoài phòng ăn, vang lên tiếng bước chân.
Một người trẻ tuổi, trên người mặc bộ vest màu tím từ tốn đi vào nhà hàng Nhật Quang. Trên ống tay áo của anh ta có thêu một ký hiệu hình xoáy nước.
Lý Thúc Đồng đã ăn hết phần thịt kho tàu được mang lên, đang ngồi tại chỗ nhìn cậu nhóc trước mặt ăn mỳ xào tương.
Ở vị trí người trẻ tuổi vừa mới bước vào, anh ta chỉ nhìn thấy mặt mũi Lý Thúc Đồng, và phần lưng của Khánh Trần.
Anh ta đang định mở lời, đã thấy Lý Thúc Đồng giơ tay lên, ngăn ý định của anh ta lại.
Lão chỉ chỉ vào người Khánh Trần nói: "Để đứa nhóc này ăn xong cái đã."
Người trẻ tuổi ngạc nhiên, ánh mắt tò mò nhìn vào phía lưng Khánh Trần.
Bởi vì Khánh Trần đưa lưng về phía anh ta, cho nên anh ta không thể nào nhìn ra được thân phận Khánh Trần.
Anh ta vô cùng tò mò. Không biết đó là người nào có thể làm cho Lý Thúc Đồng nhẫn nhịn chờ đợi như vậy.
Về phần Khánh Trần, mặc kệ có người chờ đợi, hắn vẫn từ tốn ăn, không nhanh không chậm.
Kể cả, tiếng ầm ầm của động cơ Hắc Diên-01 đang bay ngoài kia. Hay mười mấy chiếc khác, kèm theo thuyền bay được trang bị súng đạn kỳ lạ đang trên mái toà nhà Vĩnh Hằng.
Tất cả điều đó tạo ra một áp lực khổng lồ.
Giống như những hành tinh nhỏ vây quanh một hành tinh lớn.
"Tôi ăn xong rồi." Khánh Trần lau miệng, sau đó đeo chiếc mặt nạ hình mèo lên nhìn sư phụ của mình.
Lý Thúc Đồng nhìn người trẻ tuổi đứng ngay tại cửa nói: "Con cả Trần thị trưởng, Trần Dã Hồ? Nghe nói cậu đã thăng lên cấp A?"
"Việc tăng mấy cấp của vãn bối không quan trọng. Hiện tại, chúng tôi vô ý khai chiến với Kỵ Sĩ, Hằng Xã. Chỉ xin ngài trở về nhà tù số 18. . . Sự việc không nhất thiết phải làm cho long trời lở đất." Trần Dã Hồ cúi người cẩn thận nói.
"Yên tâm, bọn tôi chỉ ngồi đây trò chuyện một chút rồi đi ngay, không làm khó câu." Lý Thúc Đồng trả lời.
"Vậy được rồi, không tiếp tục quấy rầy ngài nữa. Chờ ngài đi, chúng tôi sẽ đi." Trần Dã Hồ rời đi nhà hàng Nhật Quang. Đội tác chiến bên dưới án binh chờ lệnh. Máy bay trực thăng vũ trang bay tại chỗ.
Thậm chí, máy bay còn tắt cả đèn quan sát đi, tiếng động cơ cũng hạ xuống mức thấp nhất.
Sự việc kết thúc một cách đơn giản như vậy.
Lý Thúc Đồng nhìn Khánh Trần: "Mỗi lần ta ra khỏi nhà tù số 18 sẽ khiến rất nhiều người không ngồi yên được. Bởi vậy đó là nguyên nhân ta không ra ngoài."
"Bọn họ sợ người sao?" Khánh Trần hỏi.
Lý Thúc Đồng cười lắc đầu: "Bây giờ là thời đại nào rồi? Dù cho bước tới cảnh giới Bán Thần cũng không thể vô địch. Bọn chúng không phải sợ ta mà sợ lửa. Đi thôi, về nhà."
Khánh Trần mang theo mặt nạ đứng trên thượng cao vót, nhìn lại thành phố như một dải Ngân Hà, còn cả chiếc máy bay đang bay tại chỗ dưới kia.
Hắn biết, sớm hay muộn mình cũng phải quay trở lại.
. . .
Trần Dã Hồ yên lặng đứng tại một cái cửa sổ nào đó của toà nhà, bĩnh tĩnh nhìn chiếc Hắc Võ Sĩ lơ lửng trên không rồi biến mất trong màn đêm.
Anh ta lên tiếng hỏi: "Đã tìm thấy đội tác chiến kia chưa?"
Có người sau lưng trả lời: "Đã tìm được, tất cả đều hôn mê. Theo phán đoán của tôi, bọn họ đã bị tập kích đoạn cầu thang bộ, sau đó người đó từ đó biến mất."
Trần Dã Hồ cười cười: "Đây là có người nói cho chúng ta biết, cái lưới kia chúng ta bện cũng không phải là chắc chắn cho lắm. Rút thôi, về nhà ngủ."
Có điều người trong cuộc đã về nhà đi ngủ hết rồi, nhưng có một số người bị quấy rầy đêm nay lại không cách nào ngủ được.
Không biết trong đêm nay, có bao nhiêu người phải tạm dừng hội nghị để nghe điện thoại, cũng không biết có bao nhiêu người còn phải ngồi miệt mài làm báo cáo phân tích chuyện vừa xảy ra.
Bên trọng mạng lưới truyền tới một tin tức quan trọng, truyền thông cũng bắt đầu tranh nhau đưa tin.
Có người đưa ra phân tích, không biết Lý Thúc Đồng gặp nhân vật nào, có thể là một thế lực bên ngoài.
Còn có người dự đoán, gần đây phát sinh sự việc người xuyên việt, Thế Giới Bên Ngoài đưa tới một sự chấn động, cho nên Lý Thúc Đồng xuất hiện lần nữa trong tầm mắt mọi người, mưu đồ chuyện mới nào đó.
Đêm nay, toàn bộ Liên Bang tạo thành ảnh hưởng không cách nào đong đếm được.
Thật ra, mọi người đều nghiêng về dự đoán thứ nhất: Lý Thúc Đồng đã ở trong nhà tù 8 năm, có thể ông ta muốn gặp một người quan trọng để bàn bạc một việc vô cùng quan trọng nào đó.
Mặc dù họ không đoán được cái người mang theo mặt nạ kia là ai, nhưng có thể biết được người này rất quan trọng.
Từ dáng vẻ người này có thể đoán được, có thể là Khánh Tầm hay Rama của tập đoàn Khánh thị? Lý Chính Tể tập đoàn Lộc Đảo? Hoặc có thể Thần Đại Kim Xuất của tập đoàn Thần Đại?
Không có cách nào xác định chính xác.
Nhưng bọn họ đâu biết được, Lý Thúc Đồng bước ra khỏi nhà tù số 18, ngồi trên chiếc máy bay vũ trang kèm theo hoả lực mạnh mẽ.
Củng chỉ vì muốn cùng Khánh Trần ra ngoài ngắm cảnh.
Đúng như những gì lão đã nói, những gì người khác có thể nhìn thấy được, đệ tử của lão cũng phải nhìn thấy được.
Chỉ thế thôi.
Với lại, lão thích thịt kho tàu, đơn giản muốn ăn một phần thịt kho tàu.
Trên đường trở về, Khánh Trần ngồi lơ lửng trên chiếc ghế mềm mại trong máy bay. Lý Thúc Đồng nói với hắn: "Con biết tại sao ta để con mang mặt nạ không?"
"Bởi vì người không muốn cho người bên ngoài biết con và người có liên quan." Khánh Trần trả lời.
Lý Thúc Đồng hỏi tiếp: "Thế con biết tại sao ta thu con làm đệ tử không? Với lại con có nguyện ý hay không? Có thể cảm thấy nó không công bằng hay không?"
"Chắc chắn là không rồi." Khánh Trần bình tĩnh lắc đầu: "Con biết người cảm thấy bản thân rất khó tháo bỏ những gông cùm xiềng xích trên người ra, cho nên mới lo lắng những cái gông cùm kia ảnh hưởng đến con. Cám ơn sư phụ."
"Con rất thông minh, khả năng không thể đong đếm được." Lý Thúc Đồng khen ngợi: "Đương nhiên chuyện đơn giản vậy thôi, ta quyết định không để con vướng vào bất cứ điều gì, thoải mái nhất tiến vào chiến trường này."
Lý Thúc Đồng vẫn suy nghĩ. Lão sẽ làm một sư phụ khác biệt nhất từ trước tới nay, người sư phụ này sẽ không chiến đấu cùng một chỗ với đệ tử của mình.
Lão chỉ đi cùng Khánh Trần một đoạn đường, sau đó dõi theo bóng lưng đệ tử mình, xem cậu nhóc này đi được bao xa?
Khánh Trần không bàn về vấn đề này nữa, mà hỏi một câu: "Về sau chúng ta còn cơ hội ra ngoài nữa không?"
Lý Thúc Đồng cảm thấy hứng thú hỏi: "Con muốn đi ra ngoài chơi nữa sao?"
"Vâng." Khánh Trần gật đầu: "Bởi vì con phải chạy đua với thời gian, cũng có thể nói chạy đua với đám lữ khách thời gian khác."
"Được, vậy mấy ngày nữa kiếm cơ hội cho con ra chơi tiếp." Lý Thúc Đồng mỉm cười nói. Giống như trận chiến vừa rồi, chẳng đáng để lão bận tâm.
Người đàn ông trung niên này, trong từ điển chưa bao giờ xuất hiện từ sợ hãi.
Lúc này, mới là 3 giờ sáng, hắn chỉ mới vừa xuyên qua nơi này đúng 3 tiếng đồng hồ.
Nhưng Khánh Trần cảm nhận được, đây là 3 giờ đồng hồ khiến mình vui sướng nhất, trong 17 năm sống trên đời.
. . .
Lúc này, Trinh Viễn Đông lặng lẽ đi vào quán bar dành cho lính đánh thuê thành phố số 18. Lộ Viễn đã sớm chờ đợi ở chỗ này rồi.
Trịnh Viên Đông hỏi: "Xem tin tức."
Lộ Viễn trả lời: "Đã xem rồi ông chủ. Tôi cảm thấy cẩn thử tiếp xúc với Lưu Đức Trụ thêm một lần nữa. Địa vị Lý Thúc Đồng tại Thế Giới Bên Trong này quá quan trọng. Dù chúng ta ghét Lưu Đức Trụ thế nào, cũng nhất đích phải xem xét lại bởi cậu ta là người ở gần Lý Thúc Đồng nhất."
Trịnh Viễn Đông vẫn như cũ lắc đầu: "Tôi tin vào trực giác của mình, mà niềm tin này ngày càng lớn. Lộ Viễn, cậu cần phải hiểu điều này, với một nhân vật như Lý Thúc Đồng, sẽ không bao giờ coi trọng Lưu Đức Trụ. Trong nhà tù số 18, nhất định còn một lữ khách thời gian thứ ba."
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Lộ Viễn bất đắc dĩ hỏi lại.
"Tìm người này."
Bên ngoài phòng ăn, vang lên tiếng bước chân.
Một người trẻ tuổi, trên người mặc bộ vest màu tím từ tốn đi vào nhà hàng Nhật Quang. Trên ống tay áo của anh ta có thêu một ký hiệu hình xoáy nước.
Lý Thúc Đồng đã ăn hết phần thịt kho tàu được mang lên, đang ngồi tại chỗ nhìn cậu nhóc trước mặt ăn mỳ xào tương.
Ở vị trí người trẻ tuổi vừa mới bước vào, anh ta chỉ nhìn thấy mặt mũi Lý Thúc Đồng, và phần lưng của Khánh Trần.
Anh ta đang định mở lời, đã thấy Lý Thúc Đồng giơ tay lên, ngăn ý định của anh ta lại.
Lão chỉ chỉ vào người Khánh Trần nói: "Để đứa nhóc này ăn xong cái đã."
Người trẻ tuổi ngạc nhiên, ánh mắt tò mò nhìn vào phía lưng Khánh Trần.
Bởi vì Khánh Trần đưa lưng về phía anh ta, cho nên anh ta không thể nào nhìn ra được thân phận Khánh Trần.
Anh ta vô cùng tò mò. Không biết đó là người nào có thể làm cho Lý Thúc Đồng nhẫn nhịn chờ đợi như vậy.
Về phần Khánh Trần, mặc kệ có người chờ đợi, hắn vẫn từ tốn ăn, không nhanh không chậm.
Kể cả, tiếng ầm ầm của động cơ Hắc Diên-01 đang bay ngoài kia. Hay mười mấy chiếc khác, kèm theo thuyền bay được trang bị súng đạn kỳ lạ đang trên mái toà nhà Vĩnh Hằng.
Tất cả điều đó tạo ra một áp lực khổng lồ.
Giống như những hành tinh nhỏ vây quanh một hành tinh lớn.
"Tôi ăn xong rồi." Khánh Trần lau miệng, sau đó đeo chiếc mặt nạ hình mèo lên nhìn sư phụ của mình.
Lý Thúc Đồng nhìn người trẻ tuổi đứng ngay tại cửa nói: "Con cả Trần thị trưởng, Trần Dã Hồ? Nghe nói cậu đã thăng lên cấp A?"
"Việc tăng mấy cấp của vãn bối không quan trọng. Hiện tại, chúng tôi vô ý khai chiến với Kỵ Sĩ, Hằng Xã. Chỉ xin ngài trở về nhà tù số 18. . . Sự việc không nhất thiết phải làm cho long trời lở đất." Trần Dã Hồ cúi người cẩn thận nói.
"Yên tâm, bọn tôi chỉ ngồi đây trò chuyện một chút rồi đi ngay, không làm khó câu." Lý Thúc Đồng trả lời.
"Vậy được rồi, không tiếp tục quấy rầy ngài nữa. Chờ ngài đi, chúng tôi sẽ đi." Trần Dã Hồ rời đi nhà hàng Nhật Quang. Đội tác chiến bên dưới án binh chờ lệnh. Máy bay trực thăng vũ trang bay tại chỗ.
Thậm chí, máy bay còn tắt cả đèn quan sát đi, tiếng động cơ cũng hạ xuống mức thấp nhất.
Sự việc kết thúc một cách đơn giản như vậy.
Lý Thúc Đồng nhìn Khánh Trần: "Mỗi lần ta ra khỏi nhà tù số 18 sẽ khiến rất nhiều người không ngồi yên được. Bởi vậy đó là nguyên nhân ta không ra ngoài."
"Bọn họ sợ người sao?" Khánh Trần hỏi.
Lý Thúc Đồng cười lắc đầu: "Bây giờ là thời đại nào rồi? Dù cho bước tới cảnh giới Bán Thần cũng không thể vô địch. Bọn chúng không phải sợ ta mà sợ lửa. Đi thôi, về nhà."
Khánh Trần mang theo mặt nạ đứng trên thượng cao vót, nhìn lại thành phố như một dải Ngân Hà, còn cả chiếc máy bay đang bay tại chỗ dưới kia.
Hắn biết, sớm hay muộn mình cũng phải quay trở lại.
. . .
Trần Dã Hồ yên lặng đứng tại một cái cửa sổ nào đó của toà nhà, bĩnh tĩnh nhìn chiếc Hắc Võ Sĩ lơ lửng trên không rồi biến mất trong màn đêm.
Anh ta lên tiếng hỏi: "Đã tìm thấy đội tác chiến kia chưa?"
Có người sau lưng trả lời: "Đã tìm được, tất cả đều hôn mê. Theo phán đoán của tôi, bọn họ đã bị tập kích đoạn cầu thang bộ, sau đó người đó từ đó biến mất."
Trần Dã Hồ cười cười: "Đây là có người nói cho chúng ta biết, cái lưới kia chúng ta bện cũng không phải là chắc chắn cho lắm. Rút thôi, về nhà ngủ."
Có điều người trong cuộc đã về nhà đi ngủ hết rồi, nhưng có một số người bị quấy rầy đêm nay lại không cách nào ngủ được.
Không biết trong đêm nay, có bao nhiêu người phải tạm dừng hội nghị để nghe điện thoại, cũng không biết có bao nhiêu người còn phải ngồi miệt mài làm báo cáo phân tích chuyện vừa xảy ra.
Bên trọng mạng lưới truyền tới một tin tức quan trọng, truyền thông cũng bắt đầu tranh nhau đưa tin.
Có người đưa ra phân tích, không biết Lý Thúc Đồng gặp nhân vật nào, có thể là một thế lực bên ngoài.
Còn có người dự đoán, gần đây phát sinh sự việc người xuyên việt, Thế Giới Bên Ngoài đưa tới một sự chấn động, cho nên Lý Thúc Đồng xuất hiện lần nữa trong tầm mắt mọi người, mưu đồ chuyện mới nào đó.
Đêm nay, toàn bộ Liên Bang tạo thành ảnh hưởng không cách nào đong đếm được.
Thật ra, mọi người đều nghiêng về dự đoán thứ nhất: Lý Thúc Đồng đã ở trong nhà tù 8 năm, có thể ông ta muốn gặp một người quan trọng để bàn bạc một việc vô cùng quan trọng nào đó.
Mặc dù họ không đoán được cái người mang theo mặt nạ kia là ai, nhưng có thể biết được người này rất quan trọng.
Từ dáng vẻ người này có thể đoán được, có thể là Khánh Tầm hay Rama của tập đoàn Khánh thị? Lý Chính Tể tập đoàn Lộc Đảo? Hoặc có thể Thần Đại Kim Xuất của tập đoàn Thần Đại?
Không có cách nào xác định chính xác.
Nhưng bọn họ đâu biết được, Lý Thúc Đồng bước ra khỏi nhà tù số 18, ngồi trên chiếc máy bay vũ trang kèm theo hoả lực mạnh mẽ.
Củng chỉ vì muốn cùng Khánh Trần ra ngoài ngắm cảnh.
Đúng như những gì lão đã nói, những gì người khác có thể nhìn thấy được, đệ tử của lão cũng phải nhìn thấy được.
Chỉ thế thôi.
Với lại, lão thích thịt kho tàu, đơn giản muốn ăn một phần thịt kho tàu.
Trên đường trở về, Khánh Trần ngồi lơ lửng trên chiếc ghế mềm mại trong máy bay. Lý Thúc Đồng nói với hắn: "Con biết tại sao ta để con mang mặt nạ không?"
"Bởi vì người không muốn cho người bên ngoài biết con và người có liên quan." Khánh Trần trả lời.
Lý Thúc Đồng hỏi tiếp: "Thế con biết tại sao ta thu con làm đệ tử không? Với lại con có nguyện ý hay không? Có thể cảm thấy nó không công bằng hay không?"
"Chắc chắn là không rồi." Khánh Trần bình tĩnh lắc đầu: "Con biết người cảm thấy bản thân rất khó tháo bỏ những gông cùm xiềng xích trên người ra, cho nên mới lo lắng những cái gông cùm kia ảnh hưởng đến con. Cám ơn sư phụ."
"Con rất thông minh, khả năng không thể đong đếm được." Lý Thúc Đồng khen ngợi: "Đương nhiên chuyện đơn giản vậy thôi, ta quyết định không để con vướng vào bất cứ điều gì, thoải mái nhất tiến vào chiến trường này."
Lý Thúc Đồng vẫn suy nghĩ. Lão sẽ làm một sư phụ khác biệt nhất từ trước tới nay, người sư phụ này sẽ không chiến đấu cùng một chỗ với đệ tử của mình.
Lão chỉ đi cùng Khánh Trần một đoạn đường, sau đó dõi theo bóng lưng đệ tử mình, xem cậu nhóc này đi được bao xa?
Khánh Trần không bàn về vấn đề này nữa, mà hỏi một câu: "Về sau chúng ta còn cơ hội ra ngoài nữa không?"
Lý Thúc Đồng cảm thấy hứng thú hỏi: "Con muốn đi ra ngoài chơi nữa sao?"
"Vâng." Khánh Trần gật đầu: "Bởi vì con phải chạy đua với thời gian, cũng có thể nói chạy đua với đám lữ khách thời gian khác."
"Được, vậy mấy ngày nữa kiếm cơ hội cho con ra chơi tiếp." Lý Thúc Đồng mỉm cười nói. Giống như trận chiến vừa rồi, chẳng đáng để lão bận tâm.
Người đàn ông trung niên này, trong từ điển chưa bao giờ xuất hiện từ sợ hãi.
Lúc này, mới là 3 giờ sáng, hắn chỉ mới vừa xuyên qua nơi này đúng 3 tiếng đồng hồ.
Nhưng Khánh Trần cảm nhận được, đây là 3 giờ đồng hồ khiến mình vui sướng nhất, trong 17 năm sống trên đời.
. . .
Lúc này, Trinh Viễn Đông lặng lẽ đi vào quán bar dành cho lính đánh thuê thành phố số 18. Lộ Viễn đã sớm chờ đợi ở chỗ này rồi.
Trịnh Viên Đông hỏi: "Xem tin tức."
Lộ Viễn trả lời: "Đã xem rồi ông chủ. Tôi cảm thấy cẩn thử tiếp xúc với Lưu Đức Trụ thêm một lần nữa. Địa vị Lý Thúc Đồng tại Thế Giới Bên Trong này quá quan trọng. Dù chúng ta ghét Lưu Đức Trụ thế nào, cũng nhất đích phải xem xét lại bởi cậu ta là người ở gần Lý Thúc Đồng nhất."
Trịnh Viễn Đông vẫn như cũ lắc đầu: "Tôi tin vào trực giác của mình, mà niềm tin này ngày càng lớn. Lộ Viễn, cậu cần phải hiểu điều này, với một nhân vật như Lý Thúc Đồng, sẽ không bao giờ coi trọng Lưu Đức Trụ. Trong nhà tù số 18, nhất định còn một lữ khách thời gian thứ ba."
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Lộ Viễn bất đắc dĩ hỏi lại.
"Tìm người này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.