Chương 30: Lạc Lối Giữa Màn Sương
Ôn Nhu Khuyển Thụy Sư
27/09/2024
Chuyện gì vậy?
Hai đội kia cũng đã tìm thấy tam thiếu gia rồi sao?
Mặt Tô Đình Đình trắng bệch, cả người không ngừng run run, cô quá sợ hãi trước cảnh tượng kỳ quái không thể giải thích được trước mắt và cả Dương Tiêu đang tức giận.
Trong lúc sợ hãi con người ta sẽ làm ra những chuyện không thể lự đoán trước được, Dương Tiêu biết không thể hù dọa cô nữa, từ từ buông tay ra, Tô Đình Đình ngã ngồi xuống đất, môi run rẩy không ngừng xin lỗi, khóe mắt cũng đỏ hoe, "Xin… Xin lỗi, tôi chỉ là muốn rời khỏi nơi này thật nhanh, xin lỗi, tôi không biết sẽ………."
Quét mắt nhìn bãi lau sậy, tam thiếu gia vẫn y như con quỷ kia, quay lưng về phía bọn họ, không ngừng phát ra tiếng khóc quái dị.
Dương Tiêu hít một hơi thật sâu, chậm rãi ngồi xổm xuống, trước ánh mắt sợ hãi của Tô Đình Đình liền nhẹ nhàng ôm lấy cô, "Đừng sợ, tôi biết cô không cố ý, bây giờ hãy bình tĩnh nào."
Vội thì sinh loạn, loạn thì sinh biến, đạo lý này Dương Tiêu vẫn hiểu, đảm bảo cho Tô Đình Đình bình tĩnh lại để không làm chuyện dại dột là điều tối quan trọng.
Đợi Tô Đình Đình không còn run rẩy nữa, Dương Tiêu nâng mặt cô lên, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình, "Từ giờ trở đi, cô nghe lời tôi hết, tôi sẽ đưa cô về nhà, được không?"
Nghe đến hai từ về nhà, đôi mắt u ám của Tô Đình Đình sáng bừng lên, vội vàng gật đầu, so với cảm giác xa cách mà các đồng đội khác mang lại thì Dương Tiêu lúc này quả là thiên thần.
"Vâng, tôi nghe lời anh." Tô Đình Đình rất phối hợp, "Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì, rời khỏi đây trước đã có đúng không?"
Dương Tiêu lắc đầu, "Chưa được, cô có nhớ Lưu quản gia nói gì ngoài việc tam thiếu gia mất tích không?"
Tô Đình Đình lập tức phản ứng lại, "Còn có hai hình nhân thế mạng bằng giấy của tam thiếu gia."
"Đúng, tôi nghĩ ba đội chúng ta gặp chỉ có một tam thiếu gia là thật, hai người còn lại đều là hình nhân giấy giả mạo."
Những lời còn lại không cần nói trắng ra, lỡ như sơ ý đưa nhầm hình nhân giấy lên thuyền thì những người trên thuyền kia nhất định là hung nhiều, cát ít.
Do dự một lát, Tô Đình Đình hỏi câu hỏi mấu chốt nhất, "Vậy theo anh, tam thiếu gia này là thật hay giả?"
"Tôi không biết, cậu ta đang quay lưng về phía chúng ta, khó mà phán đoán được." Dương Tiêu dặn Tô Đình Đình trông chừng chiếc lồng đèn và ở đầu thuyền, còn mình đứng dậy, điều khiển sào tre, định đổi hướng khác để xem thử chân tướng của vị tam thiếu gia này.
Âm thanh của cây sào khuấy động mặt nước hoàn toàn không khiến Tam thiếu gia chú ý, điều này rất kỳ lạ, nhưng nghĩ đến việc Tam thiếu gia đã phát điên, điểm này không đủ để làm căn cứ phán đoán.
Nhưng sau khi đổi hướng khác, Dương Tiêu và Tô Đình Đình đều im lặng, bọn họ vẫn không nhìn rõ mặt Tam thiếu gia, bởi vì tư thế của Tam thiếu gia cũng đã thay đổi.
Cả người hơi ngồi xổm, cơ thể nghiêng ngả, một cánh tay duỗi ra, cánh tay kia cong lại, ống tay áo rộng thùng thình buông xuống, vừa vặn che khuất mặt, tiếng khóc thút thít truyền ra từ phía sau tay áo, lúc ẩn lúc hiện.
Cảnh tượng mơ hồ như ẩn như hiện này xuất hiện ở đây, không những không có chút thẩm mỹ nào, ngược lại chỉ mang đến cho Dương Tiêu và Tô Đình Đình nỗi sợ hãi dày đặc.
Dương Tiêu chèo sào, thuyền chậm rãi đi về phía Tam thiếu gia, điều này khiến Tô Đình Đình giật mình, cô dùng ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Dương Tiêu.
Dương Tiêu đưa cho cô một ánh mắt trấn an, lúc này thậm chí Dương Tiêu có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, nhưng hắn nhất định phải đến gần, nếu không một khi vị Tam thiếu gia này là thật, vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, thậm chí sẽ liên lụy đến đồng đội trên hai chiếc thuyền còn lại.
Cách Tam thiếu gia chỉ còn 3, 4 mét, Dương Tiêu lập tức lái thuyền lùi lại, tốc độ so với lúc đến nhanh hơn rất nhiều, Tô Đình Đình tuy không nhìn ra gì, nhưng cô biết rõ Dương Tiêu nhất định là đã phát hiện ra manh mối, xác định vị Tam thiếu gia này là giả.
Đợi đến khi kéo dài khoảng cách, bóng dáng Tam thiếu gia hoàn toàn biến mất trong màn sương mù, Dương Tiêu rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, mà lúc này Tô Đình Đình mới lên tiếng hỏi.
"Tam thiếu gia này là giả?"
"Ừ." Dương Tiêu gật đầu.
"Sao anh nhìn ra được?"
"Vừa rồi lúc thuyền đến gần, tôi mượn ánh sáng đèn lồng nhìn thấy quần áo của hắn, quần áo của hắn khô ráo, vạt áo cũng khô ráo, thử nghĩ xem, một kẻ điên điên khùng khùng nửa đêm mò mẫm trộm thuyền chạy đến trên hồ, trên người làm sao có thể không dính một giọt nước nào?" Dương Tiêu dựa vào mép khoang thuyền ngồi xuống, trong tay vẫn nắm chặt cây sào, "Trừ phi là thứ đó."
Tô Đình Đình chợt hiểu ra, "Hình nhân giấy?"
"Ừ, chỉ có hình nhân giấy mới sợ nước."
Lúc này Tô Đình Đình không khỏi mừng thầm, bản thân có thể được phân vào một nhóm với người tên Dương Tiêu này, thật sự là trong bất hạnh có vạn hạnh, "Anh thật lợi hại, hoàn toàn không giống người mới."
"Người mới người cũ chênh lệch không lớn như vậy, cô phải chú ý quan sát, tin tưởng phán đoán của chính mình." Dương Tiêu khó có được tâm trạng chỉ điểm Tô Đình Đình vài câu.
"Hả?" Ánh mắt Tô Đình Đình dừng lại, sau đó trên mặt lộ vẻ vui mừng, chỉ tay về phía sau Dương Tiêu, "Mau nhìn, có người đến kìa."
Dương Tiêu lập tức đứng dậy, nhìn về phía sau, chỉ thấy trong màn sương mờ ảo, một điểm sáng màu trắng lờ mờ, đang hướng về phía họ.
Là đèn lồng trắng treo ở đầu một con thuyền khác, Dương Tiêu nghĩ nhất định là những con thuyền khác nhìn thấy đèn trời đỏ mà họ thả ra nên mới vội vàng đuổi theo, chỉ là không biết là thuyền nào.
"Hy vọng là Quảng đại ca và Hứa Túc tỷ." Trên mặt Tô Đình Đình tràn đầy mong đợi, ở trên mặt hồ mênh mông này, không có gì đáng mong chờ hơn việc gặp được đồng đội.
Theo như hai chiếc thuyền càng ngày càng đến gần, Tô Đình Đình đã có thể nhìn thấy hai bóng người mờ ảo đứng trên thuyền đối diện, nhưng cũng chính vào lúc này, Dương Tiêu ý thức được điều gì đó không ổn.
Hắn nắm chặt cây sào, bắt đầu cố gắng đổi hướng, đồng thời hạ lệnh cho Tô Đình Đình: "Nhanh, đi dập tắt đèn lồng của chúng ta!"
Sau khi làm xong tất cả những điều này, một chiếc thuyền khác trong màn sương dần dần lộ ra, đầu tiên là một chiếc đèn lồng trắng lớn phá sương, tiếp theo là một chiếc thuyền có mái che giống hệt như chiếc thuyền dưới chân họ.
Thế nhưng lúc này tim Tô Đình Đình như ngừng đập, bởi vì hai người đứng trên chiếc thuyền này căn bản không phải đồng đội của bọn họ, mà là hai người ăn mặc như người hầu.
Cả người hai người ướt sũng, tóc đều đang nhỏ nước xuống, giống như vừa được vớt từ dưới nước lên, điều đáng sợ hơn là người đứng phía trước rõ ràng chính là người hầu đã chết đuối cách đây không lâu, Tôn A Mao!
Tô Đình Đình vẫn nhớ cái tên này, cách đây không lâu bọn họ suýt chút nữa thì xảy ra xung đột với đám người nhà họ Phủ vì cái chết của người này.
Người phía sau hiển nhiên là đã chết lâu hơn, toàn thân đều bị nước ngâm sưng phồng, da trương lên, mặt mũi hoàn toàn mơ hồ.
Hai thi thể cứ đứng thẳng tắp trên thuyền, không nhúc nhích.
Dưới sự điều khiển của Dương Tiêu, hai chiếc thuyền cuối cùng cũng tránh được nhau trong gang tấc, sau đó hắn không khỏi sợ hãi, nếu chậm một bước nữa, e rằng đã đâm vào nhau rồi.
Dương Tiêu khó khăn nuốt nước miếng, khoảnh khắc hai chiếc thuyền lướt qua nhau, hắn đã nhìn rõ, chiếc thuyền đối diện chính là thuyền của đồng đội, đầu thuyền còn đặt lư hương, đồ đạc vứt lung tung trên thuyền, một thanh đoản đao cắm nghiêng trên mạn thuyền, vết máu trên đó rất rõ ràng.
Hai đội kia cũng đã tìm thấy tam thiếu gia rồi sao?
Mặt Tô Đình Đình trắng bệch, cả người không ngừng run run, cô quá sợ hãi trước cảnh tượng kỳ quái không thể giải thích được trước mắt và cả Dương Tiêu đang tức giận.
Trong lúc sợ hãi con người ta sẽ làm ra những chuyện không thể lự đoán trước được, Dương Tiêu biết không thể hù dọa cô nữa, từ từ buông tay ra, Tô Đình Đình ngã ngồi xuống đất, môi run rẩy không ngừng xin lỗi, khóe mắt cũng đỏ hoe, "Xin… Xin lỗi, tôi chỉ là muốn rời khỏi nơi này thật nhanh, xin lỗi, tôi không biết sẽ………."
Quét mắt nhìn bãi lau sậy, tam thiếu gia vẫn y như con quỷ kia, quay lưng về phía bọn họ, không ngừng phát ra tiếng khóc quái dị.
Dương Tiêu hít một hơi thật sâu, chậm rãi ngồi xổm xuống, trước ánh mắt sợ hãi của Tô Đình Đình liền nhẹ nhàng ôm lấy cô, "Đừng sợ, tôi biết cô không cố ý, bây giờ hãy bình tĩnh nào."
Vội thì sinh loạn, loạn thì sinh biến, đạo lý này Dương Tiêu vẫn hiểu, đảm bảo cho Tô Đình Đình bình tĩnh lại để không làm chuyện dại dột là điều tối quan trọng.
Đợi Tô Đình Đình không còn run rẩy nữa, Dương Tiêu nâng mặt cô lên, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình, "Từ giờ trở đi, cô nghe lời tôi hết, tôi sẽ đưa cô về nhà, được không?"
Nghe đến hai từ về nhà, đôi mắt u ám của Tô Đình Đình sáng bừng lên, vội vàng gật đầu, so với cảm giác xa cách mà các đồng đội khác mang lại thì Dương Tiêu lúc này quả là thiên thần.
"Vâng, tôi nghe lời anh." Tô Đình Đình rất phối hợp, "Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì, rời khỏi đây trước đã có đúng không?"
Dương Tiêu lắc đầu, "Chưa được, cô có nhớ Lưu quản gia nói gì ngoài việc tam thiếu gia mất tích không?"
Tô Đình Đình lập tức phản ứng lại, "Còn có hai hình nhân thế mạng bằng giấy của tam thiếu gia."
"Đúng, tôi nghĩ ba đội chúng ta gặp chỉ có một tam thiếu gia là thật, hai người còn lại đều là hình nhân giấy giả mạo."
Những lời còn lại không cần nói trắng ra, lỡ như sơ ý đưa nhầm hình nhân giấy lên thuyền thì những người trên thuyền kia nhất định là hung nhiều, cát ít.
Do dự một lát, Tô Đình Đình hỏi câu hỏi mấu chốt nhất, "Vậy theo anh, tam thiếu gia này là thật hay giả?"
"Tôi không biết, cậu ta đang quay lưng về phía chúng ta, khó mà phán đoán được." Dương Tiêu dặn Tô Đình Đình trông chừng chiếc lồng đèn và ở đầu thuyền, còn mình đứng dậy, điều khiển sào tre, định đổi hướng khác để xem thử chân tướng của vị tam thiếu gia này.
Âm thanh của cây sào khuấy động mặt nước hoàn toàn không khiến Tam thiếu gia chú ý, điều này rất kỳ lạ, nhưng nghĩ đến việc Tam thiếu gia đã phát điên, điểm này không đủ để làm căn cứ phán đoán.
Nhưng sau khi đổi hướng khác, Dương Tiêu và Tô Đình Đình đều im lặng, bọn họ vẫn không nhìn rõ mặt Tam thiếu gia, bởi vì tư thế của Tam thiếu gia cũng đã thay đổi.
Cả người hơi ngồi xổm, cơ thể nghiêng ngả, một cánh tay duỗi ra, cánh tay kia cong lại, ống tay áo rộng thùng thình buông xuống, vừa vặn che khuất mặt, tiếng khóc thút thít truyền ra từ phía sau tay áo, lúc ẩn lúc hiện.
Cảnh tượng mơ hồ như ẩn như hiện này xuất hiện ở đây, không những không có chút thẩm mỹ nào, ngược lại chỉ mang đến cho Dương Tiêu và Tô Đình Đình nỗi sợ hãi dày đặc.
Dương Tiêu chèo sào, thuyền chậm rãi đi về phía Tam thiếu gia, điều này khiến Tô Đình Đình giật mình, cô dùng ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Dương Tiêu.
Dương Tiêu đưa cho cô một ánh mắt trấn an, lúc này thậm chí Dương Tiêu có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, nhưng hắn nhất định phải đến gần, nếu không một khi vị Tam thiếu gia này là thật, vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, thậm chí sẽ liên lụy đến đồng đội trên hai chiếc thuyền còn lại.
Cách Tam thiếu gia chỉ còn 3, 4 mét, Dương Tiêu lập tức lái thuyền lùi lại, tốc độ so với lúc đến nhanh hơn rất nhiều, Tô Đình Đình tuy không nhìn ra gì, nhưng cô biết rõ Dương Tiêu nhất định là đã phát hiện ra manh mối, xác định vị Tam thiếu gia này là giả.
Đợi đến khi kéo dài khoảng cách, bóng dáng Tam thiếu gia hoàn toàn biến mất trong màn sương mù, Dương Tiêu rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, mà lúc này Tô Đình Đình mới lên tiếng hỏi.
"Tam thiếu gia này là giả?"
"Ừ." Dương Tiêu gật đầu.
"Sao anh nhìn ra được?"
"Vừa rồi lúc thuyền đến gần, tôi mượn ánh sáng đèn lồng nhìn thấy quần áo của hắn, quần áo của hắn khô ráo, vạt áo cũng khô ráo, thử nghĩ xem, một kẻ điên điên khùng khùng nửa đêm mò mẫm trộm thuyền chạy đến trên hồ, trên người làm sao có thể không dính một giọt nước nào?" Dương Tiêu dựa vào mép khoang thuyền ngồi xuống, trong tay vẫn nắm chặt cây sào, "Trừ phi là thứ đó."
Tô Đình Đình chợt hiểu ra, "Hình nhân giấy?"
"Ừ, chỉ có hình nhân giấy mới sợ nước."
Lúc này Tô Đình Đình không khỏi mừng thầm, bản thân có thể được phân vào một nhóm với người tên Dương Tiêu này, thật sự là trong bất hạnh có vạn hạnh, "Anh thật lợi hại, hoàn toàn không giống người mới."
"Người mới người cũ chênh lệch không lớn như vậy, cô phải chú ý quan sát, tin tưởng phán đoán của chính mình." Dương Tiêu khó có được tâm trạng chỉ điểm Tô Đình Đình vài câu.
"Hả?" Ánh mắt Tô Đình Đình dừng lại, sau đó trên mặt lộ vẻ vui mừng, chỉ tay về phía sau Dương Tiêu, "Mau nhìn, có người đến kìa."
Dương Tiêu lập tức đứng dậy, nhìn về phía sau, chỉ thấy trong màn sương mờ ảo, một điểm sáng màu trắng lờ mờ, đang hướng về phía họ.
Là đèn lồng trắng treo ở đầu một con thuyền khác, Dương Tiêu nghĩ nhất định là những con thuyền khác nhìn thấy đèn trời đỏ mà họ thả ra nên mới vội vàng đuổi theo, chỉ là không biết là thuyền nào.
"Hy vọng là Quảng đại ca và Hứa Túc tỷ." Trên mặt Tô Đình Đình tràn đầy mong đợi, ở trên mặt hồ mênh mông này, không có gì đáng mong chờ hơn việc gặp được đồng đội.
Theo như hai chiếc thuyền càng ngày càng đến gần, Tô Đình Đình đã có thể nhìn thấy hai bóng người mờ ảo đứng trên thuyền đối diện, nhưng cũng chính vào lúc này, Dương Tiêu ý thức được điều gì đó không ổn.
Hắn nắm chặt cây sào, bắt đầu cố gắng đổi hướng, đồng thời hạ lệnh cho Tô Đình Đình: "Nhanh, đi dập tắt đèn lồng của chúng ta!"
Sau khi làm xong tất cả những điều này, một chiếc thuyền khác trong màn sương dần dần lộ ra, đầu tiên là một chiếc đèn lồng trắng lớn phá sương, tiếp theo là một chiếc thuyền có mái che giống hệt như chiếc thuyền dưới chân họ.
Thế nhưng lúc này tim Tô Đình Đình như ngừng đập, bởi vì hai người đứng trên chiếc thuyền này căn bản không phải đồng đội của bọn họ, mà là hai người ăn mặc như người hầu.
Cả người hai người ướt sũng, tóc đều đang nhỏ nước xuống, giống như vừa được vớt từ dưới nước lên, điều đáng sợ hơn là người đứng phía trước rõ ràng chính là người hầu đã chết đuối cách đây không lâu, Tôn A Mao!
Tô Đình Đình vẫn nhớ cái tên này, cách đây không lâu bọn họ suýt chút nữa thì xảy ra xung đột với đám người nhà họ Phủ vì cái chết của người này.
Người phía sau hiển nhiên là đã chết lâu hơn, toàn thân đều bị nước ngâm sưng phồng, da trương lên, mặt mũi hoàn toàn mơ hồ.
Hai thi thể cứ đứng thẳng tắp trên thuyền, không nhúc nhích.
Dưới sự điều khiển của Dương Tiêu, hai chiếc thuyền cuối cùng cũng tránh được nhau trong gang tấc, sau đó hắn không khỏi sợ hãi, nếu chậm một bước nữa, e rằng đã đâm vào nhau rồi.
Dương Tiêu khó khăn nuốt nước miếng, khoảnh khắc hai chiếc thuyền lướt qua nhau, hắn đã nhìn rõ, chiếc thuyền đối diện chính là thuyền của đồng đội, đầu thuyền còn đặt lư hương, đồ đạc vứt lung tung trên thuyền, một thanh đoản đao cắm nghiêng trên mạn thuyền, vết máu trên đó rất rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.