Ác Mộng Tình Yêu

Chương 19

mysweetlovelyday

25/07/2014

Đột nhiên môi tôi bị đôi môi ướt át và mềm mại của tên kia bao trùm. Trong nháy mắt cả cơ thể tôi căng cứng, tôi giờ giống như một con ếch đang bị một con rắn rình mò và chuẩn bị ăn thịt. Sau mấy giây bần thần cả người, tôi cố gắng xô đẩy tên kia ra khỏi cơ thể, ánh mắt tôi hoảng loạn và đề phòng nhìn tên kia.

_Cô sợ tôi sao ?

Tên kia cười lãnh khốc, khuôn mặt tên kia lạnh băng.

Tôi sợ hãi lui gần sát vào bờ tường, tay tôi ôm chặt lấy chiếc gối màu trắng ở trên giường.

Tay tên kia vươn dài ra, cằm tôi bị tên kia giữ chặt.

Đau… Đau quá, vết sưng trên mặt tôi vẫn còn chưa lành hẳn. Giờ lại bị tên kia bóp, hàm răng tôi cũng muốn gãy lìa. Nước mắt vì không kiềm chế nổi nên đã rơi xuống.

Tên kia lộ ra khuôn mặt giống như là muốn nghiền nát và muốn hút cạn sức lực, cũng như linh hồn tôi, rồi cùng nhau rơi xuống địa ngục.

_Vừa chạm một chút, đã khóc rồi ?

Tên kia nâng cao âm thanh, giọng tên kia đã lạnh thêm vài phần.

_Cô định làm nũng với tôi đấy à ?

Tôi vẫn còn nhớ hành động quá đáng của tên kia vào lúc sáng ở trường học trong phòng của chủ tịch hội sinh viên, tên kia không phải là một người đơn giản và một kẻ dễ dàng buông tha cho người khác, nhất là một người dám đắc tội với mình.

_Anh mau buông tôi ra, nếu không tôi sẽ kêu to lên để gọi người tới cứu !

Tên kia như thể đang nghe thấy truyện cười, nên tên cười thật to, cười cuồng dại, cười giống như một con thú điên.

Chỉ bằng một động tác, tôi đã bị tên kia ngồi đè lên trên.

_Cô cứ kêu lên đi ! Kêu thật to vào ! Ở đây chỉ có hai chúng ta và con chó của tôi. Bố mẹ cô và bố mẹ tôi đều đi công tác xa. Cô nghĩ rằng cô đang kêu cho ai nghe, ai có thể lên đây để cứu cô ?

Tôi khiếp sợ nhìn tên kia, trong mắt tôi toàn lệ, mặt tôi trắng bệch, trái tim đập quá nhanh cơ hồ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chân tay tôi hư xuyễn. Tên này là ác quỷ chứ không phải là người.

Tôi liều mạng giãy giụa, chân tay tôi đấm đá lung tung. Tên kia nói đúng quanh đây không ai cả. Nếu muốn thoát khỏi bàn tay ác quỷ của tên kia, tôi phải tự cứu lấy chính mình.

Tên kia coi hành vi chống đối của tôi là khiêu khích, nên cười thập phần quỷ dị, nụ cười của tên kia chẳng khác gì ma quỷ.

_Vì cô là một cô gái không nghe lời, nên tôi phải trói cô lại. Thời gian còn dài, chúng ta hãy từ từ mà chơi với nhau.

Dứt lời, tên kia rút dây lưng đang đeo ở trên người, rồi quấn quanh hai cổ tay tôi.

Tôi cố gắng giãy giụa, cố gắng gỡ bỏ nút buộc trên cổ tay của mình… Rất nhanh, cổ tay tôi bắt đầu đỏ lên, nhưng sợi dây trói không thả lỏng chút nào, mà ngày càng chặt hơn, và đang cứa sâu vào da thịt.

_Em yêu ! Đừng cố gắng tháo bỏ nút thắt buộc trên cổ tay nữa. Nếu không em chỉ khiến chính bản thân mình bị thương thôi.

Đây là lần đầu tiên tôi bị một tên điên gọi là “em yêu” một cách ác ý. Tôi mở to mắt nhìn tên kia, trong đầu tôi lúc này chỉ là một mảng tối đen.

Tên kia vuốt ve khuôn mặt tôi. Ngón tay tên kia di chuyển từ mắt, đến mũi, chuyển sang má, cuối cùng xuống đến môi tôi.

_Em nên mừng và thấy có phúc khí khi có thể trao cho anh nụ hôn đầu và lần đầu tiên của em.

Chúa ơi ! Cái gì mà phúc khí ? Cái gì mà may mắn ! Đầu có tên này có được bình thường không ?

Không ! Ngàn vạn lần không ! Tôi không muốn thất thân với tên này. Tôi liều mạng giãy giụa. Tôi lắc đầu, tôi nhìn tên kia bằng ánh mắt van xin, miệng tôi nức nở khóc. Tôi đã quá sợ hãi.

_Em có nước da rất đẹp, khuôn mặt xinh xắn dễ thương, đôi môi gợi cảm. Tôi rất thích một cô gái giống như em. Em yên tâm, anh sẽ biến em thành của riêng anh và chỉ thuộc về duy nhất một mình anh thôi.



Tôi sợ hãi nhìn tên kia kéo chăn ra khỏi người tôi. Tôi gần như muốn ngất đi. Tên này hóa ra, lại là một kẻ biến thái. Nước mắt vì quá sợ đã rơi khắp mặt. Vì sao tôi lại bị rơi vào hoàn cảnh này ? Vì sao ?

Tôi không biết một người con gái bị một người con trai thô bạo cướp đi lần đầu tiên của mình sẽ có cảm giác gì. Còn tôi, tôi chỉ muốn chết, muốn nhảy lầu tự vẫn và muốn mãi mãi biến mất.

Tôi khóc không thành tiếng, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn vì gào khóc quá lâu. Hai cổ tay tôi vừa sưng, vừa chảy máu đo sợi dây đai lưng làm bằng nịt của tên kia cứa vào.

Tôi nằm bất động ở trên giường, tứ chi cùng xương cốt đều giã rời. Dù có trải qua một trận chiến, tôi cũng không mệt mỏi và rệu rã thế này. Giờ ngay cả linh hồn và suy nghĩ trong tôi cũng đã chết.

Tôi nặng nề nhắm mắt lại.

Tôi không muốn nhìn mặt tên kia, không muốn nhìn thấy khuôn mặt vừa có vẻ đẹp của một bông hoa hồng, nhưng lại mang đầy gai độc của tên kia. Tôi căm hận tên kia, tôi hận không thể giết chết tên kia, hận không thể chính tay tôi hủy đi khuôn mặt mà tôi vừa yêu vừa hận kia.

Có âm thanh gì đó, “Tách tách” rất quen thuộc, giống như phím ấn điện thoại. Tôi miễn cưỡng mở mắt ra, quả nhiên đúng là điện thoại di động. Một chiếc điện thoại di động hiệu Sony Ericsson đang đối diện với tôi.

Tôi giật mình phát hiện tên ác ma kia đang cầm điện thoại di động chụp khắp người tôi.

_Đừng… đừng! Anh xóa đi…Xóa đi…! Làm..làm ơn !

Tôi nhảy vọt lên, rồi lùi sâu vào gần bờ tường ! Tôi cố dùng chăn để che đi cơ thể mình.

_Che cái gì ?

Tên kia cười khinh miệt, giọng tên kia lạnh lùng và vô cảm.

_Tôi đã chụp hết rồi. Cô có muốn xem không ?

Thanh âm bình thản của tên kia, càng làm tôi tuyệt vọng.

_Đưa cho tôi, trả lại cho tôi !

Tôi không biết đã lấy dũng khí ở đâu ra, tôi nhào đến gần tên kia. Tôi muốn cướp lấy chiếc điện thoại có chứa bí mật của tôi.

Tên kia dễ dàng dùng tay đẩy tôi ngã xuống giường.

Ngồi trên cao, tên kia nhìn khuôn mặt tái nhợt, môi cắn đến rớm máu và ánh mắt thất thần đau khổ và bất lực của tôi.

_Anh làm ơn trả lại cho tôi đi ! Tôi xin anh !

Tôi nghẹn ngào khóc, nước mắt che khuất cả tầm nhìn trước mặt.

_Cô khóc cái gì ? Tôi không hề chiếm đoạt hay lấy một thứ gì của cô.

Tên kia nhàn nhã ngồi xuống, thỉnh thoảng đẩy tay của tôi ra.

Đúng ! Tên kia không lấy gì của tôi cả. Nhưng việc tên kia làm so với cướp đoạt còn đáng sợ hơn, tôi thà là bị tên kia ức hiếp và đánh tôi một trận, lấy tiền của tôi, còn hơn sử dụng cách uy hiếp vô sỉ và xấu xa như thế này.

_Anh làm ơn trả cho tôi đi, van xin anh…Cầu xin anh…. Anh muốn cái gì cũng được, tôi đều đáp ứng…Cầu xin anh…!

Giọng tôi càng ngày càng vô lực, tôi đã cầu xin và van xin tên kia lâu rồi, nhưng tên kia đều thờ ơ nhìn tôi.

_Không cần…Thứ tôi muốn rất đơn giản.

Tay tên kia vuốt má tôi, giọng tên kia trầm xuống.

_Cô sau này là người của tôi rồi ! Không chỉ thế, tôi sẽ cho cố bất cứ thứ gì mà cô muốn, chỉ với một điều kiện là cô phải nghe lời tôi tuyệt đối, đừng nghĩ đến việc phản bội tôi, hay tìm cách chạy trốn. Nếu không hậu quả mà cô nhận được sẽ rất thảm khốc.



Tôi nghiêng đầu sang bên cạnh, tôi không muốn tên kia động chạm vào cơ thể tôi.

_Đừng…. đừng…. đùa nữa…Anh…anh đã có được thứ mà anh muốn. Xin anh đừng hành hạ tôi nữa.

Tay tên kia dừng lại giữa không trung, mắt tên kia lạnh lẽo nhìn tôi, miệng tiếu ý cười.

_Chuyện đó, mới chỉ là bắt đầu! Tôi không thích ép buộc cô. Tôi đã muốn cùng cô tạo dựng một mối quan hệ tốt đẹp. Thế nhưng chính cô đã hủy đi tất cả.

Nụ cười trên môi tên kia càng lúc càng u ám, càng đáng sợ.

_Bây giờ dù tôi có muốn quay lại lúc ban đầu cũng không thể được nữa. Chính vì thế tôi phải dùng thủ đoạn…Tôi nghĩ ai cũng làm như thế thôi, nhưng không phải ai cũng có dũng khí làm đến cùng …

Tôi cắn môi đến rớm máu, mặt tái nhợt, mắt nhòe nhoẹt nước mắt, tôi không thở được.

_Nói đi cô sẽ chấp nhận yêu cầu của tôi chứ ? Tuy rằng tôi có nhiều biện pháp khác khiến cô phải đáp ứng, nhưng đây lại là cách đơn giản nhất… Thân thể của cô, tôi chỉ muốn một mình tôi biết, nhưng nếu cô không thuộc về tôi, tôi cũng không có nghĩa vụ phải giúp cô che dấu nó.

Tôi khóc không thành tiếng, tôi thì thào qua hơi thở.

_Anh uy hiếp tôi ?

Tên kia cười càng lớn, rồi tiếp tục nói.

_Tùy cô, nếu cô nói đó là uy hiếp cũng được…Tôi chỉ cần biết kết quả !

Tên kia nói thêm.

_Cô nên suy nghĩ cho cẩn thận.

Tôi nằm im không đáp, người tôi giờ giống như một khúc gỗ mục. Sự sống đang dần rời khỏi tôi.

Nếu tôi chấp nhận lời yêu cầu của tên kia, tôi sẽ giống như lúc này, sẽ bị tên kia đem ra đùa bỡn và hành hạ theo cách không phải là người yêu dành cho người yêu, mà giống như ông chủ với nô lệ của mình. Nếu tình trạng này cứ kéo dài mãi, tôi nhất định sẽ phát điên.

Nhưng nếu tên kia đem ảnh của tôi ra ngoài, tôi sẽ phải chịu đựng lời nói miệt thị, ánh mắt cười nhạo, biểu tình khinh bỉ của mọi người xung quanh. Chỉ cần tưởng tượng, tôi đã không thể chịu nổi. Còn có bố mẹ tôi, rồi họ hàng nữa. Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến họ nhiều như thế nào ? Tôi thật sự rất sợ.

_Ngoại trừ điều này, thì việc gì tôi cũng đáp ứng…Cầu xin anh buông tha cho tôi đi ! Anh đẹp trai như thế, nhất định có rất nhiều nữ sinh thích anh, anh làm ơn thả tôi ra… Tôi là một cô gái hung dữ, tính tình ương bướng không giống ai, tôi không xứng với anh đâu.

Tôi cố sức tự hạ thấp chính mình. Tôi hy vọng tên kia có thể buông tha cho tôi.

_Tôi hiện tại lại muốn cô làm bạn gái của tôi… Còn nữa, dù cô có tính cách hung dữ và không giống ai, đối với tôi cũng không thành vấn đề. Ngược lại, tôi rất có hứng thú với những cô gái có tính cách khác lạ như cô.

Tên kia nâng cằm tôi lên, rồi lãnh đạm bảo tôi.

_Đừng tiếp tục trì hoãn, mau đưa ra quyết định đi ! Cô đừng có dại mà thử thách tính kiên nhẫn của tôi.

Tôi đã hiểu tên kia rất kiên định, tôi yếu ớt đứng lên. Đi tới trước cửa sổ, mở mắt nhìn khoảng không rực sáng trước mặt, một sắc thiên thanh tuyệt đẹp. Hay là…

Tên kia dường như biết tôi đang có ý định tự sát, nên lôi giật tôi ngã vào lòng.

_Tôi quên không nói cho cô biết, Nếu như cô tự sát, coi như cô đã cự tuyệt yêu cầu của tôi, lúc đó tôi sẽ đem ảnh chụp của cô dán đầy tang lễ, rồi phát cho mọi người mỗi người một tấm. Không hiểu khi mọi người được tận mắt nhìn thấy cơ thể tuyệt đẹp của cô, họ sẽ có suy nghĩ và cảm giác như thế nào ?

Tên kia véo mũi tôi, mắt tên kia chợt lóe lên.

_Lúc đó sẽ rất thú vị, đúng không ?

Kinh sợ, tôi vô lực yên lặng nhìn tên kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Mộng Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook