Ác Mộng Tình Yêu

Chương 46

mysweetlovelyday

25/07/2014

Về đến nhà tôi, anh dừng xe trước cổng.

Tôi run run trèo xuống xe. Cởi nón bảo hiểm, tôi bối rối trả lại cho anh. Tôi muốn mời anh vào nhà tôi chơi, nhưng tôi e không tiện, nên lại thôi.

Anh dường như hiểu được sự khó xử của tôi, nên cười thân thiện bảo tôi.

_Em vào trong nhà đi. Ngoài này gió to không tốt cho sức khỏe của em. Còn nữa, em nhớ phải ăn uống đầy đủ, nhìn em xanh xao và gầy yếu quá.

Tôi cảm động nhìn anh, hốc mắt tôi đỏ hoe.

_Cảm….cảm ơn anh. Anh mau đi ăn đi, anh đã nhịn đói từ sáng đến giờ.

Trước khi đi, anh còn cười vui vẻ, nói mấy lời động viên và an ủi tôi.

Tôi đứng im nhìn hình bóng anh, khuất dần sau đầu ngõ, tôi mới quay người, và bước về phía cánh cổng sắt màu xanh nhạt của nhà tôi.

Điều mà tôi không ngờ được là Hoàng Anh lại mở cổng sắt nhà hắn, và tiến nhanh lại gần về phía tôi.

Tôi vì quá tập trung vào suy nghĩ rối rắm của bản thân, nên không chú ý đến sự xuất hiện của hắn. Đến khi tôi bị hắn thô bạo đẩy đứng sát vào cánh cửa sắt, mặt hắn dí sát vào mặt tôi, tôi mới bàng hoàng tỉnh lại.

Hơi thở của hắn phả lên mặt tôi, mắt hắn tối sầm, môi hắn mím chặt, còn mặt hắn lạnh băng. Trông hắn chẳng khác gì một con diều hâu đang đi săn mồi về đêm.

Nhìn thấy hắn, trái tim tôi ngừng đập, hơi thở hỗn loạn. Cơ thể cao lớn của hắn đã tạo nên áp lực cho tôi, tôi không thể thở được.

_Anh…anh muốn gì ?

Cuối cùng lấy hết dũng khí của bản thân, tôi run run lên tiếng hỏi hắn.

Đôi mắt màu xanh nước biển của hắn nhìn thẳng vào mặt tôi, khuôn mặt tuấn tú của hắn như muốn xuyên thủng trái tim và cướp đi hô hấp của tôi.

_Cô đã ở bên cạnh cậu ta suốt cả buổi sáng hôm nay ?

Tôi cay đắng cười nhạt, hốc mắt đỏ hoe, tôi thực sự rất muốn khóc.

_Anh quan tâm đến tôi làm gì nữa ? Chẳng phải bây giờ anh đã có vợ chưa cưới rồi sao ? Anh nên dành câu hỏi này cho vợ của anh, anh đừng để ý đến đời tư của tôi nữa.

_Rầm !

Cánh cửa sắt bị hắn giận dữ và tức giận dùng tay đập mạnh vào, hắn cao giọng quát tôi.

_Cô im đi, tôi cấm cô không bao giờ được phép nói những lời này nữa. Tôi đã từng nói là tôi không cho phép cô có quan hệ với một bất cứ một chàng trai nào khác ngoài tôi, tại sao cô không chịu nghe lời tôi ?

Tôi khóc nức nở, giọng tôi nghẹn ngào.

_Phải, anh đã từng nói như thế ? Nhưng tôi biết phải làm sao đây, khi tôi bị ngất xỉu, anh đang ở đâu ?

Tôi cười chua cay, mắt tôi căm ghét nhìn hắn.

_Anh chỉ biết quan tâm đến suy nghĩ và cảm nhận của anh thôi sao, còn tôi thì thế nào ? Tôi không được phép nhờ người khác giúp đỡ khi tôi gặp nạn hay sao ?

Hắn hốt hoảng nhìn tôi, bàn tay hắn run run chạm nhẹ vào gò má nhợt nhạt của tôi, giọng hắn tắc nghẹn.

_Em…em đã bị ngất xỉu sao ? Em…em hiện giờ có bị đau ở chỗ nào không ?

Tôi mở to mắt nhìn hắn, ngay cả gào khóc và cất tiếng nói để chất vấn hắn, tôi cũng quên. Tôi có đang nhìn nhầm không, tại sao khuôn mặt hắn lại đau đớn và thống khổ như thế kia ? Chẳng phải hắn đang vui sướng vì có thể hại tôi sống khổ sở và dằn vặt chính bản thân mình sao ?

Hai tay hắn ôm lấy khuôn mặt gầy gò và xanh xao của tôi, mắt hắn buồn rầu và đau xót nhìn tôi.

_Anh…anh xin lỗi, nếu anh biết em bị ngất, anh đã không bỏ đi như thế.

Tôi để cho hắn chạm nhẹ vào má, vào mắt và môi mình. Đôi mắt xanh biếc của hắn vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi.



Khi nhìn thật sâu vào mắt hắn, tôi không hề đọc được một sự vui sướng và hạnh phúc nào. Tôi ngơ ngác nhìn hắn, tôi hoàn toàn không hiểu hắn. Rõ ràng trước khi bỏ đi, hắn đã tuyệt tình nói rằng: tôi chỉ là một món đồ rách nát của hắn và hiện giờ hắn không còn cần tôi nữa. Tại sao hắn không để cho tôi yên, mà còn tiếp tục giả mù xa mưa thế này làm gì, hay là hắn thấy vẫn còn hành hạ tôi chưa đủ, nên còn muốn dùng thủ đoạn để hành hạ tôi tiếp ?

Cắn chặt môi, tôi quay mặt đi chỗ khác, tôi không muốn hắn chạm vào tôi nữa.

Cử chỉ cự tuyệt và vô tình của tôi khiến Hoàng Anh nổi giận. Hai bả vai tôi bị tay hắn bấu chặt, hắn bắt tôi phải đối diện với hắn, đôi mắt rực lửa của hắn nhìn thẳng vào mắt tôi.

_Anh hỏi em, sao em không chịu nói gì ? Em có mệt lắm không, để anh còn đưa em vào bệnh viện ?

Tôi vừa khóc, vừa đau đớn bảo hắn.

_Tôi xin anh, hãy buông tha cho tôi đi. Tất cả những gì mà tôi nợ anh, tôi đã trả hết cho anh rồi. Chẳng phải bây giờ, anh đã có vợ chưa cưới rồi sao ? Anh còn cần một món đồ cũ nát như tôi làm gì ?

Khuôn mặt hắn phút chốc trắng bệch, mắt hắn trở nên trống rỗng và vô hồn, thanh âm hắn hơi run, giọng hắn vang lên giống như một người sắp chết còn cố trút lại mấy lời sau cuối.

_Anh..anh xin lỗi vì đã làm tổn thương em. Em có thể tin anh được không ? Anh yêu em là thật, thích em cũng là thật, muốn em ở bên cạnh anh suốt đời cũng là thật. Anh chưa bao giờ lừa dối em. Chuyện Tuyết Lan là vợ chưa cưới của anh, không phải là do anh tự nguyện, tất cả đều là do gia đình anh sắp xếp.

Hoàng Anh nắm chặt lấy tay tôi.

_Anh biết là anh sai khi không nói rõ về hoàn cảnh cá nhân của anh cho biết ngay từ đầu. Em có biết một tuần qua anh sống trong lo sợ nhiều như thế nào không ? Một mặt anh luôn hoài nghi tình cảm của em dành cho anh, một mặt anh lại sợ em biết được sự thật, em sẽ khinh ghét và không tiếp nhận tình cảm của anh, nên anh mới phát điên lên như thế.

Hắn nắm chặt lấy hai tay tôi, thanh âm hắn khàn khàn. Mũi hắn hơi nghẹn nên nghe hắn nói giống như hắn đang khóc.

_Em có thể tin tưởng anh và đừng bỏ anh được không ? Anh không muốn bọn họ hại em, nên khi ở trước mặt họ, anh mới cố tình tỏ ra lạnh lùng và không cần em. Anh biết mình là một tên vô năng khi không thể bảo vệ được em hoàn toàn, nhưng anh sẽ cố gắng hết mình, để em được sống an toàn và không còn xảy ra bất cứ chuyện gì nữa.

Hắn ôm siết lấy tôi, giọng hắn ngọt ngào và sâu lắng.

_Hãy tin anh, anh không bao giờ mang em ra để đùa giỡn hay coi em là một món đồ cũ nát của anh. Từ trước đến nay, người con gái duy nhất mà anh yêu là em và sẽ mãi là như thế.

Tôi bật khóc nức nở, nước mắt tôi thấm ướt chiếc áo thun đang mặc trên người hắn. Tôi không biết lời nào của hắn là thật, và lời nào của hắn là giả dối. Nhưng tôi vẫn cảm nhận được tình cảm chân thành của hắn dành cho tôi.

Giờ phút này, tôi tự hỏi là tôi có nên tin tưởng hắn, và cho hắn thêm một cơ hội nữa không, hay là nên kết thúc tất cả mọi khổ đau ở đây ?

Vòng tay hắn ngày càng chặt. Tôi đứng thọt lỏm trong cơ thể cao lớn và rắn chắc của hắn.

Hắn dịu dàng lau nước mắt cho tôi, hôn lên má và mắt tôi, giọng nói ngọt ngào và sâu lắng của hắn không ngừng thủ thỉ và thì thầm bên tai tôi.

Tai tôi ù đi, tôi lại khóc quá nhiều, nên không nghe rõ những lời mà hắn nói với tôi. Tôi chỉ biết khi nghe được giọng nói ấm áp và tràn đầy tình yêu của hắn, tôi đã hoàn toàn chìm vào dòng nước nóng ấm và ngọt lành, tôi thấy nỗi đau và sự vẩn đục trong tâm hồn mình, đã dần dần được rửa trôi.

Khi đôi môi mềm mại và nam tính của hắn chạm vào môi tôi, tôi đã run rẩy và đứng không còn vững. Cơ thể tôi được hắn ôm gọn trong vòng tay. Vòng eo nhỏ bé của tôi được hắn siết chặt.

Nụ hôn của hắn đã xoa dịu và vuốt ve mọi vết thương trong lòng tôi, đã cho tôi thêm hy vọng vào cuộc sống và tình yêu của hắn.

Có nhiều lúc, tôi rất muốn đẩy hắn ra, muốn tát và quát vào mặt hắn, muốn mắng hắn một trận cho hả, muốn nói cho hắn biết tôi đã hận và căm ghét hắn nhiều như thế nào, nhưng khi hắn ôm tôi, hôn tôi và dịu dàng thì thầm vào tai tôi, tôi lại quên hết, lại dễ dàng tha thứ cho hắn.

Nước mắt tôi không ngừng rơi, nụ hôn hòa tan với nước mắt, đã rửa trôi đi bao nhiêu giận hờn và u uất mà tôi phải chịu từ sáng đến giờ. Tôi tuy không thể đoán trước được tương lai, không biết hắn có yêu tôi thật lòng không ? Nhưng có một thứ mà tôi đã biết và hiểu rõ là tình cảm của tôi dành cho hắn.

Tôi yêu hắn, yêu nhiều đến nỗi, chỉ cần nghĩ đến ngày không còn nhìn thấy hắn, hay không còn gặp hắn nữa, tôi sẽ héo mòn mà chết. Sáng nay chỉ mới nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng và vô tình của hắn, tôi đã dằn vặt bản thân mình đến chết.

Tôi phải làm sao, làm cách nào để có thể quên được hắn, và có thể sống vui vẻ mà không cần có hắn ?

Cúi xuống, Hoàng Anh bế tôi trên tay, hắn dịu dàng bảo tôi.

_Để anh đưa em sang nhà anh ăn cơm. Anh đã nấu sẵn cháo cho em ăn rồi.

Tôi ngây dại nhìn hắn, trái tim tôi từ lúc được hắn yêu thương đã lấy lại được những đập bình thường. Nay có thể nhìn thấy được nụ cười ấm áp như nắng mai của hắn, nhịp đập trong trái tim tôi lại không ngừng đập thật nhanh, mặt tôi hơi ửng đỏ, tôi lại quay về với cảm giác một cô gái đang yêu.

Hoàng Anh cười dịu dàng, vừa đi hắn vừa âu yếm nhìn tôi. Khuôn mặt hắn giờ cũng đã lấy lại được niềm vui và sức sống giống như hôm nào.

Đôi mắt xanh biếc của hắn lại thiêu đốt, và nung chảy tôi, tôi si dại nhìn hắn, tôi nhìn hắn không chớp mắt. Có đúng là tôi vẫn còn được hắn yêu và quan tâm không, hay đây chỉ là giấc mơ của tôi thôi ?



Dùng chân mở và đóng cánh cổng sắt, hắn bế tôi vào trong phòng khách.

Con chó Micky sủa lên mừng rỡ và sung sướng khi nhìn thấy tôi và hắn. Nó vẫy đuôi rối rít, và đi bằng hai chân, nó cố chồm lên người tôi.

Hoàng Anh mắng yêu con chó.

_Micky ! Mày ngồi im một chỗ đi ! Hôm nay cô ấy hơi mệt, nên sẽ không thể chơi cùng với mày được đâu.

Tôi vươn tay ôm lấy cổ của nó. Con Micky lợi dụng cơ hội để tiếp cận và gần gũi tôi. Lưỡi của nó thè ra, nó liếm khắp mặt và tay tôi. Tôi vừa cười khúc khích vì nhột, vừa cố lấy tay che mặt lại, tôi không thể chịu đựng cử chỉ thể hiện tình yêu cuồng nhiệt của con chó.

Ngồi ở bên cạnh tôi trên ghế sô pha ngoài phòng khách, Hoàng Anh vừa lắc đầu, vừa cười.

_Anh không biết, em đã dùng cách gì mà con chó Micky chỉ nhớ và thương mỗi một mình em. Dù anh đã nuôi dưỡng và chăm sóc nó từ nhỏ, nhưng nó lại thân thiết với một người xa lạ như em hơn cả anh.

Tôi vừa cố đẩy con Micky ra, vừa cầu xin hắn lôi con chó ra.

_Nếu anh muốn nó thể hiện tình cảm và sự vui mừng của nó dành cho anh, thì hãy mau lôi nó ra đi. Em sắp bị nó làm cho nhột chết rồi.

Hoàng Anh cười nhẹ nhõm và yên lòng, khi có thể nghe được tiếng cười trong trẻo và đáng yêu của tôi. Có lẽ từ sáng đến giờ, hắn luôn lo sợ tôi xảy ra chuyện và không thèm nhìn mặt hắn nữa.

Hắn giúp tôi lôi con chó ra. Đá nhẹ vào mông nó, hắn ra lệnh.

_Micky ! Mày ra sân chơi đi ! Tao và Hồng Anh còn có chuyện cần nói với nhau.

Con chó ương bướng không chịu rời khỏi tôi. Mặc dù bị hắn nắm dây xích lôi đi, nhưng nó vẫn cố chồm chân về phía tôi, lưỡi nó vẫn thè ra, hình như nó vẫn còn muốn liếm tôi tiếp.

Hình ảnh dễ thương của con cho đã khiến tôi bật cười. Tôi lấy tay xoa đầu nó.

_Em nghe lời chủ của em ra ngoài sân chơi đi. Chị hứa buổi chiều khi nào rảnh, chị sẽ chơi cùng với em.

Không biết nó có hiểu tôi nói gì không, nhưng khi hắn lôi nó đi, nó không còn quá cố chấp muốn được ở lại đây nữa.

Lôi được con chó ra sân, Hoàng Anh dẫn tôi đi vào nhà bếp. Bật bếp gas, hắn hâm nóng lại cháo và thức ăn cho tôi.

Lần đầu tiên được nhìn thấy hình ảnh hắn tự tay nấu thức ăn cho mình, tôi rất cảm động, mắt tôi đỏ hoe. Cảm giác ngọt ngào và ấm áp lại len lỏi vào trong từng mạch đập cảm xúc trong lòng tôi. Tôi rơi lệ vì hạnh phúc và vui mừng.

Đặt một bát cháo bốc khói trước mặt tôi, hắn giục.

_Em ăn đi cho nóng.

Tôi run run cầm lấy chiếc thìa mà hắn đưa. Múc một thìa cháo nhỏ, tôi cho lên miệng nếm.

Mùi vị cháo rất thơm ngon. Tuy đã từng được ăn nhiều món ăn ngon, nhưng đây là lần đầu tiên tôi mới hiểu thế nào là mỹ vị của thế gian. Được người mà mình yêu, nấu cháo cho ăn, tôi vừa ăn vừa khóc. Mỗi hạt gạo nát nhừ, là tấm lòng và tình cảm mà hắn dành cho tôi. Tôi muốn trân trọng và nâng niu từng khoảng khắc chua cay ngọt bùi khi được ở cùng với hắn. Có thể mai sau hắn không còn ở bên cạnh tôi nữa, nhưng tôi sẽ không quên những gì mà hắn đã làm cho tôi.

Hoàng Anh ngồi im nhìn tôi ăn, mắt hắn quan sát và chăm chú nhìn tôi. Nụ cười dịu dàng và ấm áp chưa có lúc nào tắt trên môi hắn. Mắt hắn đắm đuối và ngây dại nhìn tôi.

Dưới sức nóng của ánh mắt và nụ cười của hắn, tôi thấy trái tim mình tê dại, chân tay tôi trở nên thừa thãi, tôi lúng túng và ngượng ngùng giống hệt một cô gái mới được người yêu hôn và tỏ tình.

Lấy khăn tay màu trắng trong túi quần, hắn lau nước mắt trên má tôi. Đang lau, tay hắn đột nhiên dừng lại, mắt hắn lóe sáng, mặt hắn trở nên mờ ảo giống như sương sớm đang tan dần trong ánh sáng của mặt trời.

Một tay hắn nâng cằm của tôi lên, nụ cười trên môi hắn rực rỡ và lung linh giống hệt những ánh sáng trên trời cao.

Mặt tôi càng lúc càng đỏ, đôi mắt tròn xoe của tôi long lanh và ướt đẫm nước mắt, đôi môi tôi đỏ mọng và ướt át vì hương vị cháo ngon tuyệt, do hắn nấu.

Hắn chồm người lên, môi hắn chạm vào môi tôi, lưỡi hắn liếm mép tôi. Hơi nóng của hắn phả vào tai tôi.

_Cháo ngon tuyệt ! Không ngờ khi được nếm hương vị cháo trong miệng em lại thơm ngon và ngọt ngào như thế.

Mặt và cổ tôi đỏ như trứng tôm luộc, trái tim tôi đập “thình thịch” trong lồng ngực, mắt tôi tròn xoe nhìn hắn, tôi hoàn toàn bị đóng băng, bị hắn làm cho mềm nhũn. Tôi đã yêu hắn đến hết thuốc chữa rồi.

Chỉ một nụ cười, lời nói của hắn, tôi đã quên mất những gì mà hắn đã từng gây ra cho tôi. Hiện giờ trong đầu và trong trái tim tôi chỉ tràn ngập hình ảnh của hắn. Tôi không muốn lún sâu thêm vào tình cảm của hắn, nhưng càng cố thoát ra, càng cố giãy dụa, tôi càng yêu hắn nhiều hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Mộng Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook