Chương 50
mysweetlovelyday
25/07/2014
Đến trường, tôi cảm nhận được không khí căng thẳng và đượm mùi thuốc súng ở quanh đây. Hình như hôm nay, bọn con gái đang tính kế hại tôi, nên bọn họ mới nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn như thế.
Tôi đoán, sau khi nói chuyện với Hoàng Anh vào buổi chiều hôm qua, Tuyết Lan đã nổi giận lôi đình, cô ả ngay lập tức huy động bọn con gái trong lớp chống lại tôi.
Tôi hiểu, một cô tiểu thư nhiều tiền của và danh giá của nhà họ Trần, lại xinh đẹp, biết cách lấy lòng người như cô ả, làm sao không thể tìm được cách để lợi dụng người khác làm nô tài cho mình.
Giờ đây, tôi trở thành kẻ thù của toàn con gái trong trường. Xem ra những ngày còn học tập ở đây, tôi sẽ không thể sống được yên.
Trên khóe môi tôi nở một nụ cười nhàn nhạt. Tôi đã chán làm một con rùa rụt đầu lắm rồi. Nếu họ còn tiếp tục dở trò với tôi, tôi sẽ dạy cho họ một bài học. Tôi không phải là một cô gái chỉ biết khóc, và luôn tìm cách trốn tránh hiện thực của chính mình. Nếu không một lần đứng lên dành lấy lẽ phải, suốt đời này tôi sẽ phải sống trong nơm nớp lo sợ, và bị họ đè đầu cưỡi cổ.
Hoàng Anh nắm lấy tay tôi, cả hai sánh đôi cùng nhau đi trên sân trường. Bàn tay nhỏ bé của tôi nằm gọn trong lòng bàn tay thon dài và nam tính của hắn. Sau khi mọi hiểu lầm và khúc mắc được làm sáng tỏ, tôi thấy lòng mình thanh thản và nhẹ nhõm. Từ nay về sau, dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng không bị lạc vào sương mù nữa, mà đã có thể mở to mắt để nhìn nhận tất cả mọi sự việc một cách thấu tình đạt lý.
Tôi đã xác định được tình cảm của bản thân, cũng biết Hoàng Anh yêu tôi nhiều như thế nào. Cả hai chúng tôi đều yêu nhau, đều hướng về nhau. Dù mai sau, có thể vì hoàn cảnh chúng tôi không thể ở bên nhau, nhưng mối tình này sẽ khắc sâu vào trong tâm trí tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên hắn, sẽ không ngừng yêu hắn và không thể quên được hắn.
Hắn là ngọn lửa thiêu đốt tôi, là mạch nguồn cảm xúc của tôi. Một chàng trai có thể điều khiển và kiểm soát được mọi suy nghĩ và giác quan của tôi, đâu có thể là một chàng trai tầm thường được.
Đến tiền sảnh của khu B, Hoàng Anh và tôi dừng lại.
Vuốt nhẹ lên má tôi, Hoàng Anh mỉm cười bảo tôi.
_Em học cho tốt. Chiều hôm nay, anh sẽ đưa em đi chơi.
Tôi vui mừng hỏi ngay.
_Anh nói thật chứ ? Có đúng là chiều hôm nay, anh sẽ dẫn em đi chơi không ?
Hắn nháy mắt với tôi, giọng hắn ngọt lịm.
_Em không nhớ là cuối tuần này, chúng ta phải nộp tranh cho câu lạc bộ “Vẽ tranh” sao ?
Tôi vuốt nhẹ lên sống mũi, mắt tôi chớp chớp, tôi le lưỡi, đầu tôi hơi rụt lại.
_Em nhớ rồi. Tất cả cũng là tại anh hại em ốm yếu mệt mỏi, nên đến giờ, em vẫn chưa thể vẽ được một chút gì.
Hắn đứng sát vào người tôi, đôi môi quyến rũ của hắn cong lên thành một nụ cười dụ hoặc.
_Em muốn nói anh hành em ốm yếu là ở trên giường hay là do anh nuông chiều em quá, nên em mới mệt ?
Tôi đỏ bừng mặt, môi tôi mím chặt. Tôi hung hăng trừng mắt nhìn tên kia.
_Anh có im đi không hả ? Anh có biết, đây là đâu không ? Anh mà còn dám ăn nói lung tung thêm một lần nữa, thì làm ơn tránh em xa một chút.
Hắn cười tươi như hoa nở, đôi mắt xanh biếc của hắn lóe sáng.
_Anh đang nói chuyện tử tế, đứng đắn. Sao em lại bảo, anh đang nói lung tung ?
Tôi không dám đứng ở đây để cãi nhau lôi thôi với hắn nữa. Tôi quay người, sau đó đi thật nhanh lên lầu.
Bọn con gái đứng ở xung quanh đấy, mặc dù muốn tìm tôi để tính xổ và trút giận, nhưng vì có mặt hắn ở đây, nên bọn họ không dám làm gì.
Chờ tôi đi khuất, hắn mới tiến về khu A nơi mà hắn đang học.
Đứng ở trên lầu hai của khu B, tôi ngắm nhìn hắn từ xa. Trên môi từ từ giãn nở một nụ cười. Tôi hiện giờ là một cô gái đang yêu, đang chìm đắm vào trong mật ngọt của mối tình đầu.
Bọn con gái không thể tìm cách gây sự ở dưới tiền sảnh, họ đi lên hẳn lầu hai để tìm tôi.
Tôi mệt mỏi và chán nản nhìn họ. Tôi không hiểu tại sao họ lại có nhiều thời gian rảnh dỗi như thế ? Chuyện khúc mắc giữ ba chúng tôi thì có liên quan gì đến họ, mà họ cứ nhất quyết phải nhảy vào để phân chia phe phái ?
Tôi không kiên nhẫn lên tiếng, khi bị bọn con gái bao vây lấy tôi vào giữa.
_Các cô muốn gì ? Muốn tìm tôi để đánh nhau đúng không ?
Cô ả có mái tóc hoa sen luôn là người đầu tiên mở miệng mắng tôi.
_Con kia ! Mày vẫn cố tình tiếp cận với Hoàng Anh là thế nào ? Có phải mày muốn bọn tao phải đánh mày một trận nữa thì mày mới biết điều mà rút lui đúng không ?
Bọn con gái đứng xung quanh, tặng cho một ánh mắt có thể xuyên thủng hơn 10,000 lỗ trên cơ thể tôi.
Tôi giả vờ rùng mình ớn lạnh, hai tay tôi xoa lên hai cánh tay giống như tôi đang nổi da gà.
Tôi nhếch mép cười nhạt, giọng tôi đầy khinh miệt và mỉa mai.
_Cô nói thật đi, có phải cô cũng thích và yêu Hoàng Anh đúng không ?
Cô ả có mái tóc hoa sen giật mình nhìn tôi, mắt cô ả lúng túng, cử chỉ không được tự nhiên.
Bọn con gái cũng để ý đến thái độ khác thường của cô ả.
Để chữa thẹn vì hành vi không đáng có của mình, thanh âm cao vút của cô ả vang lên.
_Con kia ! Mày đừng ăn nói lung tung ! Ai bảo mày là tao có tình cảm với Hoàng Anh ?
Tôi cười khẩy, giọng tôi trầm xuống.
_Cô đừng cao giọng với tôi. Việc cô có thích và có yêu anh ấy không, thì trong lòng cô hiểu rõ nhất. Đừng cố tìm cách gây sự với tôi nữa. Kiểu ăn không được, rồi đi phá người khác là không hay đâu.
Hai cô ả ăn mặc giống dân Hippy nối tiếp cuộc chiến.
_Cứ cho là bọn tao thích và có tình cảm vời Hoàng Anh thì thế nào ? Mày có thể cấm bọn tao không được để ý đến anh ấy sao ? Mày tưởng mày là ai ?
Tôi “hừ” lạnh, giọng tôi sắc bén.
_Tôi không cấm các người, cũng không dùng những cách xấu xa và bỉ ổi như các người. Nếu các người có giỏi, thì hãy tìm anh ấy mà tỏ tình. Nếu anh ấy chọn các người, tôi cũng không thể ép anh ấy không được tiếp nhận các người.
Tôi ung dung đút hai tay vào túi quần, mắt tôi lạnh lẽo nhìn khắp một lượt.
_Dù bằng chứng hôm qua đã bị Hoàng Anh xóa, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không thể tìm được cách khác để vạch trần tội lỗi của các người. Nếu muốn người khác không biết, trừ phi các người không làm gì cả. Còn nếu không, các người hãy đợi đấy, tôi nhất định sẽ bắt các người phải trả giá gấp đôi.
Tôi nhìn trừng trừng vào mặt ba cô gái đang đứng trước mặt tôi. Tôi muốn bảo họ rằng: “Nếu không tránh đường, thì đừng trách tôi độc ác !”
Đôi mắt chứa toàn sát khí của tôi, đã khiến họ phải thụ động đứng nhích dần sang hai bên.
Tôi đi lướt qua họ giống như đang đi dạo trên đường. Tôi không để họ vào mắt. Mặc dù biết mọi chuyện không kết thúc một cách đơn giản ở đây, nhưng sống mà lúc nào cũng lo sợ vu vơ và sợ hết mọi thứ không phải là cách mà tôi lựa chọn. Tôi muốn mình đối mặt với tất cả.
Bước vào lớp, tôi tiến đến chiếc bàn gần cuối lớp mà tôi hay ngồi.
Mỗi lần thấy tôi xuất hiện, bọn bạn trong lớp đều tò mò và hiếu kì nhìn tôi. Dù tôi không chơi thân với ai cả, cũng ít khi nói chuyện với người khác, nhưng chí ít, họ cũng học với tôi hơn một tuần, nên cũng được coi là có quen biết.
Tôi đút túi xách vào ngăn bàn, tôi bước đến chiếc bàn mà cậu bạn đeo kính cận đang ngồi. Tôi muốn mượn tạm chiếc máy tính Acer của cậu ta để chơi cờ tướng trực tuyến với chú tôi.
Sau khi tôi lịch sự hỏi mượn, câu ta lúng túng đồng ý cho tôi mượn.
Tôi không khách sáo ngồi xuống bên cạnh cậu ta, rồi bắt đầu chơi.
Trong lớp những bạn nào biết chơi cờ, họ đứng xung quanh để góp ý cho tôi, còn bạn nào không biết, họ chỉ đứng xem vì hiếu kì.
Bọn họ luôn tranh cãi nhau mỗi lúc tôi chọn một nước cờ không hợp với mong muốn của họ. Tôi vừa chơi cờ, vừa buồn cười, lại vừa lắc đầu ngán ngẩm. Đánh cờ, đòi hỏi phải tập trung yên tĩnh để suy nghĩ. Ồn ào như họ thì làm sao đi được những nước cờ hay.
Cuối cùng, chúng tôi kết thúc đấu khẩu và ồn ào, khi thầy giáo dạy toán vào lớp. Đây là lần thứ hai, thầy giáo bắt gặp hình ảnh cả lớp tôi tụ tập một chỗ và cao giọng đấu khẩu với nhau.
Trả lại máy tính Acer cho cậu ta, tôi trở về chỗ ngồi của mình.
Trong giờ học, tôi tập trung vào nghe giảng và chép bài. Nhờ Hoàng Anh dạy thêm ở nhà, nên tôi đã có thể hiểu bài và ham học hơn trước.
Ngày trước, tôi không quan tâm là mình có thể thi đỗ vào một trường đại học nào đó không, nhưng kể từ lúc yêu hắn, thấy hắn hơn hẳn mình, tôi không muốn thua kém hắn, tôi muốn thi đậu đậu đại học, nhất định tôi phải khiến mình xứng với hắn.
Giờ ra chơi, trong khi tôi còn đang đút sách vở vào túi xách, Hoàng Anh đã đứng ở trước cửa lớp tôi.
Sự xuất hiện của hắn, đã khiến bọn con gái lớp tôi xôn xao và ồn ào hẳn lên. Bọn họ kẻ đứng người ngồi, họ nhấp nhổm nhìn và ngắm hắn. Mặt họ hơi ửng đỏ, còn mắt họ long lanh nhìn hắn. Nhìn hắn chẳng khác gì thần tượng của bọn họ.
Hoàng Anh tiến về chiếc bàn mà tôi đang ngồi, nở một cười ấm áp và ngọt ngào, hắn bảo tôi.
_Chúng ta đi thôi.
Tôi mở to mắt nhìn hắn, tôi không dám tin là hắn sang tận đây để tìm tôi. Chẳng lẽ hắn đã hoàn toàn thay đổi rồi sao ?
Hắn nắm lấy tay tôi, sau đó lôi tôi đi.
Bọn con gái há hốc mồm, mắt họ tròn xoe, họ vì quá bất ngờ nên ngay cả những tiếng thì thầm, họ cũng quên mở miệng để nói. Xem ra hắn vừa mới làm trái tim của bọn họ đóng băng.
Tôi và hắn bước ra khỏi cửa lớp, lúc này bọn con gái mới bật ra được tiếng thốt ở trong cổ họng.
Tôi vừa đi theo hắn vừa cười thầm. Tôi không biết, khi được nghe tôi kể hết sự thật về tình sử của tôi và hắn, không hiểu họ có còn mong ước được làm bạn gái của hắn nữa không, hay là họ đã cao chạy xa bay và đã chết ngất hết cả rồi ?
Hắn muốn đưa tôi xuống canteen của trường để ăn cơm, nhưng tôi từ chối. Lúc sáng, trước khi đi học, hắn đã nấu cơm cho tôi ăn rồi nên tôi không còn chỗ trống để chứa thêm thức ăn nữa.
Hắn chiều theo ước muốn của tôi, bằng cách dẫn tôi ra sau khu A. Chúng tôi cùng nhau đi dạo trong vườn trường.
Lần đầu tiên sau ba năm, tôi và hắn mới có được những phút giây vui vẻ, và hạnh phúc thế này.
Đến ghế đá được đặt ở gần hồ, dưới gốc cây liễu, hắn kéo tôi ngồi xuống.
Hai chúng tôi ngồi im ngắm mây trời và cảnh sắc thiên nhiên trước mặt. Tôi và hắn không ai lên tiếng, cũng không muốn phá vỡ đi khoảnh khắc ngọt ngào và bình yên mà chúng tôi đang có.
Một lúc lâu sau, tay hắn kéo đầu tôi ngả vào vai hắn, giọng nói ngọt và sâu của hắn vang lên bên tai tôi.
_Em còn nhớ chuyện ngày xưa không ?
Tôi nhẹ nhàng đáp lại lời hắn.
_Em không quên một kỉ niệm nào cả.
Hắn cười tươi, mắt hắn nhìn về xa xăm, mặt hắn trở nên mờ ảo.
_Anh cũng thế. Ngày trước chúng ta thật trẻ con. Anh nhớ chúng ta đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần chỉ vì mấy vấn đề cỏn con và vụn vặt.
Tôi cười thành tiếng, mắt tôi lấp lánh niềm vui.
_Ngày xưa anh còn trẻ con hơn cả em. Anh còn nhớ chuyện em cứu anh, và anh đã giận em hơn một tuần lễ không ?
Thấy tôi nhắc đến chuyện này, mặt hắn kém vui, mắt hắn hờn giận nhìn tôi.
_Em còn nói nữa, em có thấy có thằng đàn ông nào vui nổi khi để cho bạn gái mình cứu mình không ? Một thằng đàn ông vô dụng như thế làm sao có thể sống mà không cảm thấy buồn chán và thất vọng về bản thân.
Tôi căm tức nhìn hắn, mồm tôi phồng lên.
_Phải rồi, anh muốn mạnh hơn em để anh có thể bắt nạt và hành hạ em chứ gì ? Có phải vì chuyện đó nên anh mới học võ giỏi hơn em, để trả thù em, đúng không ?
Cơ thể hắn hơi run lên, mặt hắn trầm xuống, đôi mắt xanh biếc của hắn mang theo mệt mỏi và hối hận.
_Em…em vẫn còn hận và giận anh về vụ đó sao ? Em…em vẫn còn chưa tha thứ cho anh sao ?
Tôi vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn, tuy không thể tha thứ cho hắn hoàn toàn, nhưng tôi không còn hận hắn nữa.
_Anh đừng lo, em giờ đã thông suốt và thấu hiểu được nhiều điều, nên em sẽ không hận anh, hay căm ghét anh nhiều như trước. Bây gờ em chỉ muốn, cùng anh tạo dựng một tương lai tốt đẹp, tràn đầy nụ cười và niềm vui.
Tôi đoán, sau khi nói chuyện với Hoàng Anh vào buổi chiều hôm qua, Tuyết Lan đã nổi giận lôi đình, cô ả ngay lập tức huy động bọn con gái trong lớp chống lại tôi.
Tôi hiểu, một cô tiểu thư nhiều tiền của và danh giá của nhà họ Trần, lại xinh đẹp, biết cách lấy lòng người như cô ả, làm sao không thể tìm được cách để lợi dụng người khác làm nô tài cho mình.
Giờ đây, tôi trở thành kẻ thù của toàn con gái trong trường. Xem ra những ngày còn học tập ở đây, tôi sẽ không thể sống được yên.
Trên khóe môi tôi nở một nụ cười nhàn nhạt. Tôi đã chán làm một con rùa rụt đầu lắm rồi. Nếu họ còn tiếp tục dở trò với tôi, tôi sẽ dạy cho họ một bài học. Tôi không phải là một cô gái chỉ biết khóc, và luôn tìm cách trốn tránh hiện thực của chính mình. Nếu không một lần đứng lên dành lấy lẽ phải, suốt đời này tôi sẽ phải sống trong nơm nớp lo sợ, và bị họ đè đầu cưỡi cổ.
Hoàng Anh nắm lấy tay tôi, cả hai sánh đôi cùng nhau đi trên sân trường. Bàn tay nhỏ bé của tôi nằm gọn trong lòng bàn tay thon dài và nam tính của hắn. Sau khi mọi hiểu lầm và khúc mắc được làm sáng tỏ, tôi thấy lòng mình thanh thản và nhẹ nhõm. Từ nay về sau, dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng không bị lạc vào sương mù nữa, mà đã có thể mở to mắt để nhìn nhận tất cả mọi sự việc một cách thấu tình đạt lý.
Tôi đã xác định được tình cảm của bản thân, cũng biết Hoàng Anh yêu tôi nhiều như thế nào. Cả hai chúng tôi đều yêu nhau, đều hướng về nhau. Dù mai sau, có thể vì hoàn cảnh chúng tôi không thể ở bên nhau, nhưng mối tình này sẽ khắc sâu vào trong tâm trí tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên hắn, sẽ không ngừng yêu hắn và không thể quên được hắn.
Hắn là ngọn lửa thiêu đốt tôi, là mạch nguồn cảm xúc của tôi. Một chàng trai có thể điều khiển và kiểm soát được mọi suy nghĩ và giác quan của tôi, đâu có thể là một chàng trai tầm thường được.
Đến tiền sảnh của khu B, Hoàng Anh và tôi dừng lại.
Vuốt nhẹ lên má tôi, Hoàng Anh mỉm cười bảo tôi.
_Em học cho tốt. Chiều hôm nay, anh sẽ đưa em đi chơi.
Tôi vui mừng hỏi ngay.
_Anh nói thật chứ ? Có đúng là chiều hôm nay, anh sẽ dẫn em đi chơi không ?
Hắn nháy mắt với tôi, giọng hắn ngọt lịm.
_Em không nhớ là cuối tuần này, chúng ta phải nộp tranh cho câu lạc bộ “Vẽ tranh” sao ?
Tôi vuốt nhẹ lên sống mũi, mắt tôi chớp chớp, tôi le lưỡi, đầu tôi hơi rụt lại.
_Em nhớ rồi. Tất cả cũng là tại anh hại em ốm yếu mệt mỏi, nên đến giờ, em vẫn chưa thể vẽ được một chút gì.
Hắn đứng sát vào người tôi, đôi môi quyến rũ của hắn cong lên thành một nụ cười dụ hoặc.
_Em muốn nói anh hành em ốm yếu là ở trên giường hay là do anh nuông chiều em quá, nên em mới mệt ?
Tôi đỏ bừng mặt, môi tôi mím chặt. Tôi hung hăng trừng mắt nhìn tên kia.
_Anh có im đi không hả ? Anh có biết, đây là đâu không ? Anh mà còn dám ăn nói lung tung thêm một lần nữa, thì làm ơn tránh em xa một chút.
Hắn cười tươi như hoa nở, đôi mắt xanh biếc của hắn lóe sáng.
_Anh đang nói chuyện tử tế, đứng đắn. Sao em lại bảo, anh đang nói lung tung ?
Tôi không dám đứng ở đây để cãi nhau lôi thôi với hắn nữa. Tôi quay người, sau đó đi thật nhanh lên lầu.
Bọn con gái đứng ở xung quanh đấy, mặc dù muốn tìm tôi để tính xổ và trút giận, nhưng vì có mặt hắn ở đây, nên bọn họ không dám làm gì.
Chờ tôi đi khuất, hắn mới tiến về khu A nơi mà hắn đang học.
Đứng ở trên lầu hai của khu B, tôi ngắm nhìn hắn từ xa. Trên môi từ từ giãn nở một nụ cười. Tôi hiện giờ là một cô gái đang yêu, đang chìm đắm vào trong mật ngọt của mối tình đầu.
Bọn con gái không thể tìm cách gây sự ở dưới tiền sảnh, họ đi lên hẳn lầu hai để tìm tôi.
Tôi mệt mỏi và chán nản nhìn họ. Tôi không hiểu tại sao họ lại có nhiều thời gian rảnh dỗi như thế ? Chuyện khúc mắc giữ ba chúng tôi thì có liên quan gì đến họ, mà họ cứ nhất quyết phải nhảy vào để phân chia phe phái ?
Tôi không kiên nhẫn lên tiếng, khi bị bọn con gái bao vây lấy tôi vào giữa.
_Các cô muốn gì ? Muốn tìm tôi để đánh nhau đúng không ?
Cô ả có mái tóc hoa sen luôn là người đầu tiên mở miệng mắng tôi.
_Con kia ! Mày vẫn cố tình tiếp cận với Hoàng Anh là thế nào ? Có phải mày muốn bọn tao phải đánh mày một trận nữa thì mày mới biết điều mà rút lui đúng không ?
Bọn con gái đứng xung quanh, tặng cho một ánh mắt có thể xuyên thủng hơn 10,000 lỗ trên cơ thể tôi.
Tôi giả vờ rùng mình ớn lạnh, hai tay tôi xoa lên hai cánh tay giống như tôi đang nổi da gà.
Tôi nhếch mép cười nhạt, giọng tôi đầy khinh miệt và mỉa mai.
_Cô nói thật đi, có phải cô cũng thích và yêu Hoàng Anh đúng không ?
Cô ả có mái tóc hoa sen giật mình nhìn tôi, mắt cô ả lúng túng, cử chỉ không được tự nhiên.
Bọn con gái cũng để ý đến thái độ khác thường của cô ả.
Để chữa thẹn vì hành vi không đáng có của mình, thanh âm cao vút của cô ả vang lên.
_Con kia ! Mày đừng ăn nói lung tung ! Ai bảo mày là tao có tình cảm với Hoàng Anh ?
Tôi cười khẩy, giọng tôi trầm xuống.
_Cô đừng cao giọng với tôi. Việc cô có thích và có yêu anh ấy không, thì trong lòng cô hiểu rõ nhất. Đừng cố tìm cách gây sự với tôi nữa. Kiểu ăn không được, rồi đi phá người khác là không hay đâu.
Hai cô ả ăn mặc giống dân Hippy nối tiếp cuộc chiến.
_Cứ cho là bọn tao thích và có tình cảm vời Hoàng Anh thì thế nào ? Mày có thể cấm bọn tao không được để ý đến anh ấy sao ? Mày tưởng mày là ai ?
Tôi “hừ” lạnh, giọng tôi sắc bén.
_Tôi không cấm các người, cũng không dùng những cách xấu xa và bỉ ổi như các người. Nếu các người có giỏi, thì hãy tìm anh ấy mà tỏ tình. Nếu anh ấy chọn các người, tôi cũng không thể ép anh ấy không được tiếp nhận các người.
Tôi ung dung đút hai tay vào túi quần, mắt tôi lạnh lẽo nhìn khắp một lượt.
_Dù bằng chứng hôm qua đã bị Hoàng Anh xóa, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không thể tìm được cách khác để vạch trần tội lỗi của các người. Nếu muốn người khác không biết, trừ phi các người không làm gì cả. Còn nếu không, các người hãy đợi đấy, tôi nhất định sẽ bắt các người phải trả giá gấp đôi.
Tôi nhìn trừng trừng vào mặt ba cô gái đang đứng trước mặt tôi. Tôi muốn bảo họ rằng: “Nếu không tránh đường, thì đừng trách tôi độc ác !”
Đôi mắt chứa toàn sát khí của tôi, đã khiến họ phải thụ động đứng nhích dần sang hai bên.
Tôi đi lướt qua họ giống như đang đi dạo trên đường. Tôi không để họ vào mắt. Mặc dù biết mọi chuyện không kết thúc một cách đơn giản ở đây, nhưng sống mà lúc nào cũng lo sợ vu vơ và sợ hết mọi thứ không phải là cách mà tôi lựa chọn. Tôi muốn mình đối mặt với tất cả.
Bước vào lớp, tôi tiến đến chiếc bàn gần cuối lớp mà tôi hay ngồi.
Mỗi lần thấy tôi xuất hiện, bọn bạn trong lớp đều tò mò và hiếu kì nhìn tôi. Dù tôi không chơi thân với ai cả, cũng ít khi nói chuyện với người khác, nhưng chí ít, họ cũng học với tôi hơn một tuần, nên cũng được coi là có quen biết.
Tôi đút túi xách vào ngăn bàn, tôi bước đến chiếc bàn mà cậu bạn đeo kính cận đang ngồi. Tôi muốn mượn tạm chiếc máy tính Acer của cậu ta để chơi cờ tướng trực tuyến với chú tôi.
Sau khi tôi lịch sự hỏi mượn, câu ta lúng túng đồng ý cho tôi mượn.
Tôi không khách sáo ngồi xuống bên cạnh cậu ta, rồi bắt đầu chơi.
Trong lớp những bạn nào biết chơi cờ, họ đứng xung quanh để góp ý cho tôi, còn bạn nào không biết, họ chỉ đứng xem vì hiếu kì.
Bọn họ luôn tranh cãi nhau mỗi lúc tôi chọn một nước cờ không hợp với mong muốn của họ. Tôi vừa chơi cờ, vừa buồn cười, lại vừa lắc đầu ngán ngẩm. Đánh cờ, đòi hỏi phải tập trung yên tĩnh để suy nghĩ. Ồn ào như họ thì làm sao đi được những nước cờ hay.
Cuối cùng, chúng tôi kết thúc đấu khẩu và ồn ào, khi thầy giáo dạy toán vào lớp. Đây là lần thứ hai, thầy giáo bắt gặp hình ảnh cả lớp tôi tụ tập một chỗ và cao giọng đấu khẩu với nhau.
Trả lại máy tính Acer cho cậu ta, tôi trở về chỗ ngồi của mình.
Trong giờ học, tôi tập trung vào nghe giảng và chép bài. Nhờ Hoàng Anh dạy thêm ở nhà, nên tôi đã có thể hiểu bài và ham học hơn trước.
Ngày trước, tôi không quan tâm là mình có thể thi đỗ vào một trường đại học nào đó không, nhưng kể từ lúc yêu hắn, thấy hắn hơn hẳn mình, tôi không muốn thua kém hắn, tôi muốn thi đậu đậu đại học, nhất định tôi phải khiến mình xứng với hắn.
Giờ ra chơi, trong khi tôi còn đang đút sách vở vào túi xách, Hoàng Anh đã đứng ở trước cửa lớp tôi.
Sự xuất hiện của hắn, đã khiến bọn con gái lớp tôi xôn xao và ồn ào hẳn lên. Bọn họ kẻ đứng người ngồi, họ nhấp nhổm nhìn và ngắm hắn. Mặt họ hơi ửng đỏ, còn mắt họ long lanh nhìn hắn. Nhìn hắn chẳng khác gì thần tượng của bọn họ.
Hoàng Anh tiến về chiếc bàn mà tôi đang ngồi, nở một cười ấm áp và ngọt ngào, hắn bảo tôi.
_Chúng ta đi thôi.
Tôi mở to mắt nhìn hắn, tôi không dám tin là hắn sang tận đây để tìm tôi. Chẳng lẽ hắn đã hoàn toàn thay đổi rồi sao ?
Hắn nắm lấy tay tôi, sau đó lôi tôi đi.
Bọn con gái há hốc mồm, mắt họ tròn xoe, họ vì quá bất ngờ nên ngay cả những tiếng thì thầm, họ cũng quên mở miệng để nói. Xem ra hắn vừa mới làm trái tim của bọn họ đóng băng.
Tôi và hắn bước ra khỏi cửa lớp, lúc này bọn con gái mới bật ra được tiếng thốt ở trong cổ họng.
Tôi vừa đi theo hắn vừa cười thầm. Tôi không biết, khi được nghe tôi kể hết sự thật về tình sử của tôi và hắn, không hiểu họ có còn mong ước được làm bạn gái của hắn nữa không, hay là họ đã cao chạy xa bay và đã chết ngất hết cả rồi ?
Hắn muốn đưa tôi xuống canteen của trường để ăn cơm, nhưng tôi từ chối. Lúc sáng, trước khi đi học, hắn đã nấu cơm cho tôi ăn rồi nên tôi không còn chỗ trống để chứa thêm thức ăn nữa.
Hắn chiều theo ước muốn của tôi, bằng cách dẫn tôi ra sau khu A. Chúng tôi cùng nhau đi dạo trong vườn trường.
Lần đầu tiên sau ba năm, tôi và hắn mới có được những phút giây vui vẻ, và hạnh phúc thế này.
Đến ghế đá được đặt ở gần hồ, dưới gốc cây liễu, hắn kéo tôi ngồi xuống.
Hai chúng tôi ngồi im ngắm mây trời và cảnh sắc thiên nhiên trước mặt. Tôi và hắn không ai lên tiếng, cũng không muốn phá vỡ đi khoảnh khắc ngọt ngào và bình yên mà chúng tôi đang có.
Một lúc lâu sau, tay hắn kéo đầu tôi ngả vào vai hắn, giọng nói ngọt và sâu của hắn vang lên bên tai tôi.
_Em còn nhớ chuyện ngày xưa không ?
Tôi nhẹ nhàng đáp lại lời hắn.
_Em không quên một kỉ niệm nào cả.
Hắn cười tươi, mắt hắn nhìn về xa xăm, mặt hắn trở nên mờ ảo.
_Anh cũng thế. Ngày trước chúng ta thật trẻ con. Anh nhớ chúng ta đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần chỉ vì mấy vấn đề cỏn con và vụn vặt.
Tôi cười thành tiếng, mắt tôi lấp lánh niềm vui.
_Ngày xưa anh còn trẻ con hơn cả em. Anh còn nhớ chuyện em cứu anh, và anh đã giận em hơn một tuần lễ không ?
Thấy tôi nhắc đến chuyện này, mặt hắn kém vui, mắt hắn hờn giận nhìn tôi.
_Em còn nói nữa, em có thấy có thằng đàn ông nào vui nổi khi để cho bạn gái mình cứu mình không ? Một thằng đàn ông vô dụng như thế làm sao có thể sống mà không cảm thấy buồn chán và thất vọng về bản thân.
Tôi căm tức nhìn hắn, mồm tôi phồng lên.
_Phải rồi, anh muốn mạnh hơn em để anh có thể bắt nạt và hành hạ em chứ gì ? Có phải vì chuyện đó nên anh mới học võ giỏi hơn em, để trả thù em, đúng không ?
Cơ thể hắn hơi run lên, mặt hắn trầm xuống, đôi mắt xanh biếc của hắn mang theo mệt mỏi và hối hận.
_Em…em vẫn còn hận và giận anh về vụ đó sao ? Em…em vẫn còn chưa tha thứ cho anh sao ?
Tôi vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn, tuy không thể tha thứ cho hắn hoàn toàn, nhưng tôi không còn hận hắn nữa.
_Anh đừng lo, em giờ đã thông suốt và thấu hiểu được nhiều điều, nên em sẽ không hận anh, hay căm ghét anh nhiều như trước. Bây gờ em chỉ muốn, cùng anh tạo dựng một tương lai tốt đẹp, tràn đầy nụ cười và niềm vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.