Chương 59
mysweetlovelyday
25/07/2014
Hơn 10 giờ sáng hôm sau, hắn lái xe đưa tôi ra sân bay.
Hôm nay cũng không có nhiều bạn bè đưa tiễn hắn. Ngoài tôi và Khánh Phương ra thì không còn ai cả.
Khánh Phương và hắn mặc dù còn có nhiều khúc mắc và hiểu lầm, nhưng cả hai đều là bạn tốt của nhau, nên có hiểu lầm gì họ cũng có thể hóa giải và giúp đỡ lẫn nhau.
Việc Khánh Phương thích tôi và dám công khai tỏ tình với tôi trước mặt hắn, vẫn khiến hắn tức giận và ghen tuông. Nay hắn không còn được ở bên cạnh chăm sóc và che chở cho tôi nữa, nỗi lo lắng mất tôi trong lòng hắn càng cao hơn trước gấp vạn lần.
Nhìn khuôn mặt cau có và khó chịu của hắn khi thấy Khánh Phương xuất hiện và đứng bên cạnh tôi, khiến tôi vừa buồn cười vừa hạnh phúc rơi lệ, vì hắn đã yêu tôi thật lòng nên hắn mới ghen và mới sợ mất tôi. Tôi đang tận hưởng nốt cảm giác ngọt ngào và ấm áp mà hắn mang lại cho tôi.
Hoàng Anh ôm siết lấy tôi, trước mặt Khánh Phương và mọi người xung quanh, hắn hôn tôi cuồng nhiệt, hắn phả hơi nóng rực vào tai tôi, giọng hắn vừa đe dọa vừa bá đạo vừa quyến luyến không muốn chia tay.
_Em nhớ giữ gìn sức khỏe, nhớ tự chăm sóc bản thân mình cho thật tốt. Anh không muốn em bỏ bữa, không muốn em thức quá khuya, cũng không muốn em tự hành hạ bản thân mình và nhớ là đừng rơi lệ vì anh.
Giọng hắn càng lúc càng thấp, càng buồn rầu, tôi bị hắn ôm đến ghẹt thở.
_Còn nữa, anh không cho phép em được để ý đến bất cứ chàng trai nào, không được có tình cảm với bất kì ai khác. Nếu em để anh mà biết được, anh sẽ ngay lập tức bay sang Việt nam tìm em, sẽ hành hạ và dày vò em thật thảm khốc, sẽ giết chết bất kì kẻ nào mà em để mắt đến. Em nên nhớ cho kĩ những lời mà anh đã nói. Em đã thuộc về anh. Cả đời này em đều là của anh, dù cho kiếp này hay kiếp sau, em cũng đừng hòng mà chạy thoát.
Sau khi tuyên bố quyền sở hữu cho tôi biết, hắn nhắc lại đạo lý bất di bất dịch đó.
Hắn tham luyến hôn tôi, ôm tôi, và dặn dò tôi thật nhiều, chỉ đến khi loa phóng thanh của sân bay thông báo chuyến bay sắp cất cánh hắn mới nuối tiếc buông tôi ra.
Đôi mắt xanh biếc của hắn giờ là một biển yêu thương nồng nàn và khát vọng, hắn đắm đuối nhìn tôi, khuôn mặt hắn kiên định và tràn đầy niềm tin. Tuy nội tâm hắn thống khổ và đau đớn, nhưng bên ngoài hắn vẫn muốn thể hiện cho tôi biết, hắn yêu tôi nhiều như thế nào, tin tưởng vào tương lai của chúng tôi ra sao. Hắn muốn nói với tôi rằng, hắn làm tất cả mọi việc cũng chỉ vì hắn yêu tôi và muốn có được tôi trọn vẹn.
Tôi hiểu hắn, hoàn toàn tin tưởng hắn. Tôi vừa khóc nức nở trong vòng tay hắn, vừa ôm hắn thật chặt, vừa nói lên câu yêu thương mà tôi chôn chặt bấy lấy nay.
_Em…em yêu anh. Em hy vọng anh đi rồi sẽ trở về tìm em. Em sẽ chờ đợi anh, cho dù phải chờ đợi anh cả đời này, em cũng chờ.
Hoàng Anh hạnh phúc nở một nụ cười hiếm hoi kể từ đêm hôm qua đến giờ. Hắn kích động và vui mừng vì đã có được lời hứa trọn kiếp đều yêu và chờ hắn của tôi. Khi nhìn vào mắt tôi, tôi đọc được sự vững tin của hắn vào tương lai của hai chúng tôi.
Khánh Phương chỉ đứng im ở bên cạnh nhìn hai chúng tôi quyến luyến chia tay nhau. Anh có nhiều điều muốn nói với hắn, nhưng vì không muốn chúng tôi mất đi cơ hội được nói chuyện và thể hiện tình cảm của mình, nên anh không hề lên tiếng. Đến khi hắn hôn tạm biệt tôi lần cuối, anh mới lên tiếng nói chuyện với hắn.
Đáp lại tình cảm chân thành của anh, hắn lạnh lùng bảo anh.
_Tôi cấm cậu không được lợi dụng thời gian tôi không ở bên cạnh Hồng Anh, để tán tỉnh và quyến rũ cô ấy. Nếu cậu làm gì quá phận, tôi sẽ giết chết cậu.
Khánh Phương lắc đầu thở dài ngán ngẩm.
_Cậu có thể bớt ghen tuông đi được không. Chẳng lẽ cậu không tin tưởng rằng, Hồng Anh chỉ yêu một mình cậu.
Hắn dịu dàng và mỉm cười nhìn tôi, khi nghe Khánh Phương chất vấn hắn.
_Tôi chỉ muốn nhắc nhở cho cậu biết cô ấy đã thuộc về tôi, nên cậu không được phép có một chút ý đồ gì với cô ấy.
Khánh Phương bất lực bảo hắn.
_Tôi biết rồi, cậu khỏi cần phải nhắc. Khi sang bên ấy cậu cố gắng học tập và làm việc cho thật tốt. Cậu nhớ sớm trở về. Cô ấy sẽ buồn và cô đơn nếu như cậu đi lâu quá.
_Cảm ơn cậu.
Khuôn mặt hắn buồn rười rượi, hắn đau khổ nhìn tôi. Không còn dũng khí nhìn tôi khóc ngất và đau đớn nhìn mình nữa, hắn gạt lệ bi thương để quay lưng bước đi.
Tôi khóc như mưa, tôi run rẩy đứng một chỗ nhìn hắn bước đi, nhìn hắn dần rời xa tôi. Ba năm là thời gian quá dài, tôi biết phải sống như thế nào trong ba năm đây ?
Khi hình bóng hắn khuất sau cánh cửa kính, tôi đã ngồi thụp xuống đất, nước mắt trên má tôi lặng lẽ rơi, chân tay tôi mềm nhũn. Tôi rất muốn chạy theo hắn, muốn lôi hắn quay lại, nhưng tôi phải cố nén, tôi và hắn đã có giao ước với nhau, nên tôi phải gắng gượng để sống tiếp, gắng gượng vượt qua giai đoạn khó khăn này. Nếu tôi gục ngã ở đây, tôi sẽ phụ tấm lòng của hắn dành cho tôi.
Cố lên tấm thân mệt mõi rã rời đến gần tấm cửa kính nhìn ra sân bay, tôi cố tìm kiếm hình bóng hắn, cố lưu giữ lại hình ảnh sau cùng của hắn. Tôi đứng lặng nhìn chiếc máy bay mang theo hắn về phương trời xa, đang tung cánh bay trên bầu trời. Tôi đã đứng ở đấy rất lâu, nước mắt tôi giống như thác lũ, tôi đã khóc quá nhiều.
Đến khi Khánh Phương lên tiếng, tôi mới bối rối lau đi hai dòng lên đang chảy trên má mình.
Anh dịu dàng đưa cho tôi một chiếc khăn tay màu trắng.
Tôi run run đón lấy, giọng tôi hơi khàn và nghẹn ngào.
_Cảm…cảm ơn anh.
Tôi được Khánh Phương lái xe đưa về nhà. Trên đường đi, anh và tôi không ai nói với ai câu nào. Anh vì tôn trọng ước nguyện muốn được yên tĩnh và không muốn bị ai làm phiền của tôi nên không nói gì. Tôi vì vẫn còn chìm đắm vào nỗi đau của bản thân, nên cũng không lên tiếng nói chuyện với anh.
Về đến nhà tôi, anh chỉ dặn dò tôi đôi câu, sau đó lái xe đi.
Có lẽ anh muốn vào nhà tôi chơi, muốn nói chuyện với tôi thêm một lúc nữa, nhưng vì khuôn mặt tôi quá buồn đau, có quá nhiều tâm sự u uất, tôi lại là người kín tiếng, ít nói ra tâm sự của mình cho người khác biết, nên anh đã biết ý để cho tôi yên.
Tôi không trở về căn nhà của mình ngay, tôi mở cánh cổng sắt của nhà hắn, rồi bước vào trong. Cũng may hắn vì sợ tôi buồn chán và cô đơn nên đã để lại con Micky cho tôi.
Tôi vừa khóc vừa cười và ôm chặt lấy cổ con Micky khi nó chạy từ trong nhà ra, sủa toáng lên mừng rỡ đón tôi trở về, và nhảy chồm lên người tôi để liếm khắp mặt và tay tôi.
Tôi dụi đầu vào cổ nó, ôm nó thật chặt, hôn lên mặt nó. Từ nay trở về sau, Micky sẽ là bạn của tôi, nó sẽ cùng tôi chia sẻ cảm giác nhớ thương hắn, chờ đợi hắn và mong ngóng một mai kia chúng tôi sẽ không còn phải xa nhau nữa.
***************
Một tuần sau đó, bố mẹ tôi mới trở về thăm tôi. Sau khi biết là hắn đã quay về Trung Quốc, bố mẹ tôi đã an ủi tôi rất nhiều. Tôi mặc dù buồn khổ, nhưng cũng cố gắng gượng nở một nụ cười và nói rằng tôi không sao.
Con Micky và tôi vẫn sống tại căn biệt thự mà hắn đã thuê. Vì hắn đã đặt cọc tiền thuê nhà gần nửa năm cho người chủ của căn biệt thự, nên tôi và con chó có thể sử dụng cho đến hết tháng giêng sang năm.
Biết tin hắn đã quay trở về Trung Quốc, Tuyết Lan cũng nhanh chóng bay sang Trung Quốc. Có lẽ cô ả cho rằng, hắn đã biết sợ và hối hận nên không còn dám tiếp tục ở bên cạnh tôi nữa.
Tuyết Lan bỏ đi, nên bọn con gái giống như rắn mắt đầu. Bọn họ không còn dám bày trò để hại tôi nữa, mà chỉ dám nói vu vơ vài câu, sau đó ù té chạy khi tôi trừng mắt và dơ tay lên như chuẩn bị đánh họ.
Cậu bạn mập trong lớp đã bị tôi bức phải khai ra ai là người đã lấy chiếc túi xách của tôi. Cuối cùng thủ phạm mà tôi không ngờ tới được lại là hắn. Khi biết được điều này, tôi thật sự rất muốn mua ngay vé máy bay sang Trung Quốc và đánh cho hắn một trận. Tên chết tiệt, tại sao hắn có thể lén lút lấy trộm đồ của tôi mà không thấy có một chút hổ thẹn và áy náy nào ? Hắn có biết, tôi đã phải vất vả và đau đầu nghĩ cách để tìm kiếm chiếc túi xách đó không ?
Hơn một tuần qua, hắn chỉ nhắn tin cho tôi duy nhất một lần. Hắn chỉ nói ngắn gọn là : “Đừng nhắn tin cho anh, đừng gọi điện cho anh, đừng bay sang đây tìm anh và hãy chờ anh trở về !”
Khi đọc được dòng chữ tin nhắn của hắn, trái tim tôi ngừng đập, lồng ngực tôi co thắt, tôi đau đớn rơi lệ, tôi không thể thở nổi. Hắn thật tuyệt tình, thật tàn nhẫn. Chỉ xa hắn có một tuần tôi đã nhớ hắn đến phát điên, tôi ăn không ngon, ngủ cũng không được, đêm nào tôi cũng mơ và gọi tên hắn. Tại sao hắn không cho phép tôi nhắn tin và gọi điện cho hắn ? Ngay cả việc tôi bay sang Trung Quốc để tìm hắn, hắn cũng không cho phép.
Hắn có yêu tôi không, nhớ tôi không, mà hắn có thể ra một cái lệnh không có tình người như thế ?
Nếu không phải vì tôi biết, hắn yêu tôi nhiều như thế nào, và mong muốn chúng tôi có thể sớm được trọn vẹn ở bên nhau ra sao, tôi đã nghi ngờ tình cảm của hắn dành cho tôi rồi.
Mặc dù tôi rất buồn bã và thất vọng vì không có cách nào biểu lộ tình cảm, nỗi nhớ và tình yêu của mình cho hắn biết, nhưng tôi tin hắn làm thế vì hắn muốn dồn tất cả tâm huyết và lý trí của mình vào công việc và mục tiêu mà hắn đã đề ra.
Tôi vì muốn cố gắng san sẻ một phần trách nhiệm, vất vả và khó khăn mà hắn gặp phải, bằng cách học tập thật chăm chỉ. Giờ đây, tôi không còn đi lang thang ở ngoài đường, hay không chăm chú lắng nghe thầy cô giáo giảng bài nữa, tôi đã học tập thật hăng say.
Khi đi học về, tôi dành cả buổi chiều để làm bài tập và vẽ tranh, chiều tối nấu cơm cho tôi và con Micky ăn, tối lại học bài đến hơn 12 giờ đêm mới đi ngủ.
Đêm nào tôi cũng gặp ác mộng và hay khóc thầm, nên tôi ngủ cùng con chó, có nó tôi sẽ bớt sợ và bớt cô đơn hơn. Sáng nào tôi cũng chạy bộ cùng nó, cuộc sống của tôi cứ tuần hoàn và lặp lại từ ngày này qua ngày khác. Tôi đang mong thời gian ba năm trôi qua thật nhanh.
Hôm nay cũng không có nhiều bạn bè đưa tiễn hắn. Ngoài tôi và Khánh Phương ra thì không còn ai cả.
Khánh Phương và hắn mặc dù còn có nhiều khúc mắc và hiểu lầm, nhưng cả hai đều là bạn tốt của nhau, nên có hiểu lầm gì họ cũng có thể hóa giải và giúp đỡ lẫn nhau.
Việc Khánh Phương thích tôi và dám công khai tỏ tình với tôi trước mặt hắn, vẫn khiến hắn tức giận và ghen tuông. Nay hắn không còn được ở bên cạnh chăm sóc và che chở cho tôi nữa, nỗi lo lắng mất tôi trong lòng hắn càng cao hơn trước gấp vạn lần.
Nhìn khuôn mặt cau có và khó chịu của hắn khi thấy Khánh Phương xuất hiện và đứng bên cạnh tôi, khiến tôi vừa buồn cười vừa hạnh phúc rơi lệ, vì hắn đã yêu tôi thật lòng nên hắn mới ghen và mới sợ mất tôi. Tôi đang tận hưởng nốt cảm giác ngọt ngào và ấm áp mà hắn mang lại cho tôi.
Hoàng Anh ôm siết lấy tôi, trước mặt Khánh Phương và mọi người xung quanh, hắn hôn tôi cuồng nhiệt, hắn phả hơi nóng rực vào tai tôi, giọng hắn vừa đe dọa vừa bá đạo vừa quyến luyến không muốn chia tay.
_Em nhớ giữ gìn sức khỏe, nhớ tự chăm sóc bản thân mình cho thật tốt. Anh không muốn em bỏ bữa, không muốn em thức quá khuya, cũng không muốn em tự hành hạ bản thân mình và nhớ là đừng rơi lệ vì anh.
Giọng hắn càng lúc càng thấp, càng buồn rầu, tôi bị hắn ôm đến ghẹt thở.
_Còn nữa, anh không cho phép em được để ý đến bất cứ chàng trai nào, không được có tình cảm với bất kì ai khác. Nếu em để anh mà biết được, anh sẽ ngay lập tức bay sang Việt nam tìm em, sẽ hành hạ và dày vò em thật thảm khốc, sẽ giết chết bất kì kẻ nào mà em để mắt đến. Em nên nhớ cho kĩ những lời mà anh đã nói. Em đã thuộc về anh. Cả đời này em đều là của anh, dù cho kiếp này hay kiếp sau, em cũng đừng hòng mà chạy thoát.
Sau khi tuyên bố quyền sở hữu cho tôi biết, hắn nhắc lại đạo lý bất di bất dịch đó.
Hắn tham luyến hôn tôi, ôm tôi, và dặn dò tôi thật nhiều, chỉ đến khi loa phóng thanh của sân bay thông báo chuyến bay sắp cất cánh hắn mới nuối tiếc buông tôi ra.
Đôi mắt xanh biếc của hắn giờ là một biển yêu thương nồng nàn và khát vọng, hắn đắm đuối nhìn tôi, khuôn mặt hắn kiên định và tràn đầy niềm tin. Tuy nội tâm hắn thống khổ và đau đớn, nhưng bên ngoài hắn vẫn muốn thể hiện cho tôi biết, hắn yêu tôi nhiều như thế nào, tin tưởng vào tương lai của chúng tôi ra sao. Hắn muốn nói với tôi rằng, hắn làm tất cả mọi việc cũng chỉ vì hắn yêu tôi và muốn có được tôi trọn vẹn.
Tôi hiểu hắn, hoàn toàn tin tưởng hắn. Tôi vừa khóc nức nở trong vòng tay hắn, vừa ôm hắn thật chặt, vừa nói lên câu yêu thương mà tôi chôn chặt bấy lấy nay.
_Em…em yêu anh. Em hy vọng anh đi rồi sẽ trở về tìm em. Em sẽ chờ đợi anh, cho dù phải chờ đợi anh cả đời này, em cũng chờ.
Hoàng Anh hạnh phúc nở một nụ cười hiếm hoi kể từ đêm hôm qua đến giờ. Hắn kích động và vui mừng vì đã có được lời hứa trọn kiếp đều yêu và chờ hắn của tôi. Khi nhìn vào mắt tôi, tôi đọc được sự vững tin của hắn vào tương lai của hai chúng tôi.
Khánh Phương chỉ đứng im ở bên cạnh nhìn hai chúng tôi quyến luyến chia tay nhau. Anh có nhiều điều muốn nói với hắn, nhưng vì không muốn chúng tôi mất đi cơ hội được nói chuyện và thể hiện tình cảm của mình, nên anh không hề lên tiếng. Đến khi hắn hôn tạm biệt tôi lần cuối, anh mới lên tiếng nói chuyện với hắn.
Đáp lại tình cảm chân thành của anh, hắn lạnh lùng bảo anh.
_Tôi cấm cậu không được lợi dụng thời gian tôi không ở bên cạnh Hồng Anh, để tán tỉnh và quyến rũ cô ấy. Nếu cậu làm gì quá phận, tôi sẽ giết chết cậu.
Khánh Phương lắc đầu thở dài ngán ngẩm.
_Cậu có thể bớt ghen tuông đi được không. Chẳng lẽ cậu không tin tưởng rằng, Hồng Anh chỉ yêu một mình cậu.
Hắn dịu dàng và mỉm cười nhìn tôi, khi nghe Khánh Phương chất vấn hắn.
_Tôi chỉ muốn nhắc nhở cho cậu biết cô ấy đã thuộc về tôi, nên cậu không được phép có một chút ý đồ gì với cô ấy.
Khánh Phương bất lực bảo hắn.
_Tôi biết rồi, cậu khỏi cần phải nhắc. Khi sang bên ấy cậu cố gắng học tập và làm việc cho thật tốt. Cậu nhớ sớm trở về. Cô ấy sẽ buồn và cô đơn nếu như cậu đi lâu quá.
_Cảm ơn cậu.
Khuôn mặt hắn buồn rười rượi, hắn đau khổ nhìn tôi. Không còn dũng khí nhìn tôi khóc ngất và đau đớn nhìn mình nữa, hắn gạt lệ bi thương để quay lưng bước đi.
Tôi khóc như mưa, tôi run rẩy đứng một chỗ nhìn hắn bước đi, nhìn hắn dần rời xa tôi. Ba năm là thời gian quá dài, tôi biết phải sống như thế nào trong ba năm đây ?
Khi hình bóng hắn khuất sau cánh cửa kính, tôi đã ngồi thụp xuống đất, nước mắt trên má tôi lặng lẽ rơi, chân tay tôi mềm nhũn. Tôi rất muốn chạy theo hắn, muốn lôi hắn quay lại, nhưng tôi phải cố nén, tôi và hắn đã có giao ước với nhau, nên tôi phải gắng gượng để sống tiếp, gắng gượng vượt qua giai đoạn khó khăn này. Nếu tôi gục ngã ở đây, tôi sẽ phụ tấm lòng của hắn dành cho tôi.
Cố lên tấm thân mệt mõi rã rời đến gần tấm cửa kính nhìn ra sân bay, tôi cố tìm kiếm hình bóng hắn, cố lưu giữ lại hình ảnh sau cùng của hắn. Tôi đứng lặng nhìn chiếc máy bay mang theo hắn về phương trời xa, đang tung cánh bay trên bầu trời. Tôi đã đứng ở đấy rất lâu, nước mắt tôi giống như thác lũ, tôi đã khóc quá nhiều.
Đến khi Khánh Phương lên tiếng, tôi mới bối rối lau đi hai dòng lên đang chảy trên má mình.
Anh dịu dàng đưa cho tôi một chiếc khăn tay màu trắng.
Tôi run run đón lấy, giọng tôi hơi khàn và nghẹn ngào.
_Cảm…cảm ơn anh.
Tôi được Khánh Phương lái xe đưa về nhà. Trên đường đi, anh và tôi không ai nói với ai câu nào. Anh vì tôn trọng ước nguyện muốn được yên tĩnh và không muốn bị ai làm phiền của tôi nên không nói gì. Tôi vì vẫn còn chìm đắm vào nỗi đau của bản thân, nên cũng không lên tiếng nói chuyện với anh.
Về đến nhà tôi, anh chỉ dặn dò tôi đôi câu, sau đó lái xe đi.
Có lẽ anh muốn vào nhà tôi chơi, muốn nói chuyện với tôi thêm một lúc nữa, nhưng vì khuôn mặt tôi quá buồn đau, có quá nhiều tâm sự u uất, tôi lại là người kín tiếng, ít nói ra tâm sự của mình cho người khác biết, nên anh đã biết ý để cho tôi yên.
Tôi không trở về căn nhà của mình ngay, tôi mở cánh cổng sắt của nhà hắn, rồi bước vào trong. Cũng may hắn vì sợ tôi buồn chán và cô đơn nên đã để lại con Micky cho tôi.
Tôi vừa khóc vừa cười và ôm chặt lấy cổ con Micky khi nó chạy từ trong nhà ra, sủa toáng lên mừng rỡ đón tôi trở về, và nhảy chồm lên người tôi để liếm khắp mặt và tay tôi.
Tôi dụi đầu vào cổ nó, ôm nó thật chặt, hôn lên mặt nó. Từ nay trở về sau, Micky sẽ là bạn của tôi, nó sẽ cùng tôi chia sẻ cảm giác nhớ thương hắn, chờ đợi hắn và mong ngóng một mai kia chúng tôi sẽ không còn phải xa nhau nữa.
***************
Một tuần sau đó, bố mẹ tôi mới trở về thăm tôi. Sau khi biết là hắn đã quay về Trung Quốc, bố mẹ tôi đã an ủi tôi rất nhiều. Tôi mặc dù buồn khổ, nhưng cũng cố gắng gượng nở một nụ cười và nói rằng tôi không sao.
Con Micky và tôi vẫn sống tại căn biệt thự mà hắn đã thuê. Vì hắn đã đặt cọc tiền thuê nhà gần nửa năm cho người chủ của căn biệt thự, nên tôi và con chó có thể sử dụng cho đến hết tháng giêng sang năm.
Biết tin hắn đã quay trở về Trung Quốc, Tuyết Lan cũng nhanh chóng bay sang Trung Quốc. Có lẽ cô ả cho rằng, hắn đã biết sợ và hối hận nên không còn dám tiếp tục ở bên cạnh tôi nữa.
Tuyết Lan bỏ đi, nên bọn con gái giống như rắn mắt đầu. Bọn họ không còn dám bày trò để hại tôi nữa, mà chỉ dám nói vu vơ vài câu, sau đó ù té chạy khi tôi trừng mắt và dơ tay lên như chuẩn bị đánh họ.
Cậu bạn mập trong lớp đã bị tôi bức phải khai ra ai là người đã lấy chiếc túi xách của tôi. Cuối cùng thủ phạm mà tôi không ngờ tới được lại là hắn. Khi biết được điều này, tôi thật sự rất muốn mua ngay vé máy bay sang Trung Quốc và đánh cho hắn một trận. Tên chết tiệt, tại sao hắn có thể lén lút lấy trộm đồ của tôi mà không thấy có một chút hổ thẹn và áy náy nào ? Hắn có biết, tôi đã phải vất vả và đau đầu nghĩ cách để tìm kiếm chiếc túi xách đó không ?
Hơn một tuần qua, hắn chỉ nhắn tin cho tôi duy nhất một lần. Hắn chỉ nói ngắn gọn là : “Đừng nhắn tin cho anh, đừng gọi điện cho anh, đừng bay sang đây tìm anh và hãy chờ anh trở về !”
Khi đọc được dòng chữ tin nhắn của hắn, trái tim tôi ngừng đập, lồng ngực tôi co thắt, tôi đau đớn rơi lệ, tôi không thể thở nổi. Hắn thật tuyệt tình, thật tàn nhẫn. Chỉ xa hắn có một tuần tôi đã nhớ hắn đến phát điên, tôi ăn không ngon, ngủ cũng không được, đêm nào tôi cũng mơ và gọi tên hắn. Tại sao hắn không cho phép tôi nhắn tin và gọi điện cho hắn ? Ngay cả việc tôi bay sang Trung Quốc để tìm hắn, hắn cũng không cho phép.
Hắn có yêu tôi không, nhớ tôi không, mà hắn có thể ra một cái lệnh không có tình người như thế ?
Nếu không phải vì tôi biết, hắn yêu tôi nhiều như thế nào, và mong muốn chúng tôi có thể sớm được trọn vẹn ở bên nhau ra sao, tôi đã nghi ngờ tình cảm của hắn dành cho tôi rồi.
Mặc dù tôi rất buồn bã và thất vọng vì không có cách nào biểu lộ tình cảm, nỗi nhớ và tình yêu của mình cho hắn biết, nhưng tôi tin hắn làm thế vì hắn muốn dồn tất cả tâm huyết và lý trí của mình vào công việc và mục tiêu mà hắn đã đề ra.
Tôi vì muốn cố gắng san sẻ một phần trách nhiệm, vất vả và khó khăn mà hắn gặp phải, bằng cách học tập thật chăm chỉ. Giờ đây, tôi không còn đi lang thang ở ngoài đường, hay không chăm chú lắng nghe thầy cô giáo giảng bài nữa, tôi đã học tập thật hăng say.
Khi đi học về, tôi dành cả buổi chiều để làm bài tập và vẽ tranh, chiều tối nấu cơm cho tôi và con Micky ăn, tối lại học bài đến hơn 12 giờ đêm mới đi ngủ.
Đêm nào tôi cũng gặp ác mộng và hay khóc thầm, nên tôi ngủ cùng con chó, có nó tôi sẽ bớt sợ và bớt cô đơn hơn. Sáng nào tôi cũng chạy bộ cùng nó, cuộc sống của tôi cứ tuần hoàn và lặp lại từ ngày này qua ngày khác. Tôi đang mong thời gian ba năm trôi qua thật nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.