Chương 60: Chương 60
Điển Y
06/01/2017
Sự việc trở nên như vậy , thật sự không thể đoán được … Đúng thế, chuyện ngoài ý muốn này đến quá đột ngột!
Một tháng trước, hình xăm đã hoàn thành. Trình Hi đi ra ngoài , bắt cậu đi cùng, hình như cha Trình Hi yêu cầu hắn đi tiễn chị mình, chị hắn ở đây hơn nửa năm là vì chuẩn bị chuyển về định cư ở Trung Quốc, chị Trình Hi cũng không định kế thừa công ty cha mình mà muốn gây dựng một sự nghiệp riêng!
Chuẩn bị đã xong xuôi, chị Trình Hi quay lại Mĩ để thu xếp hoàn thành công việc bên đó.
Trình Hi vốn cũng thấy hổ thẹn khi động thủ với chị mình nên không nói gì liền đáp ứng. Về phần cậu đi theo , hoàn toàn là ngoài ý muốn , bởi vì cha Trình Hi đã nói với hắn rằng tốt nhất là đừng nên rời mắt khỏi cậu, kết quả cậu lại là nguyên nhân khiến bất hoà giữa Trình Hi và cha hắn càng thêm kịch liệt hơn.
Cậu cũng thấy rất kỳ quái , thái độ của Trình Hi đối với cha hắn hoàn toàn không giống như là thái độ của con cái đối với cha mình.
Có điều hiếu kì thì vẫn chỉ là hiếu kì, tìm hiểu tâm tư hắn , cậu không có hứng thú!
Lúc Trình Ảnh thấy cậu theo ở phía sau , niềm vui lúc nhìn thấy Trình Hi lập tức biến mất, cô ta tức giận nói “ Em nhất định phải chọc giận chị sao !”
Kết quả, chuyện hòa hợp của hai chị em lại không giải quyết được gì.
Lúc nhìn thấy máy bay của Trình Ảnh đã mất hút về phía chân trời, bọn họ cũng chuẩn bị trở về. Mới vừa đi đến bãi đỗ xe , điện thoại Trình Hi đột nhiên reo lên, cùng lúc hắn nghe điện thoại, một chiếc xe mercedes màu đen đột ngột lao đến… Nơi này là bãi đỗ xe, không có chiếc xe nào có thể chạy với tốc độ như thế… Sau đó, cậu bỗng thấy chiếc điện thoại màu trắng của Trình Hi bị ném qua một bên.. .cậu bị hắn đẩy ra xa…. .
Chuyện sảy ra quá đột ngột! Cậu một mực tin rằng đây chỉ là tai nạn.
Thế nhưng khi nghe thấy âm thanh khóc thét lên của cha Trình Hi, khi nghe tiếng ông ta thều thào nói “không thể!”, khi nghe được tiếng trách móc , thì cậu mới bừng tỉnh hiểu ra, nguyên lai, mục tiêu là cậu!
Thế này là tự làm tự chịu sao, cậu cười ha ha, cậu chỉ biết rằng nhất định có một ngày sẽ được giải thoát, nhưng không ngờ lại là giải thoát theo phương thức này. Có lẽ đây mới chính là tự do chân chính, từ nay, Trình Hi sẽ không còn ảnh hưởng đến cậu nữa.
Lý trí nói cho cậu biết, cậu nên đi thôi, đi ra ngoài, rửa hết máu trên tay, sau đó liên lạc điện thoại, tất cả sẽ kết thúc. Nhưng trong đầu lại nhớ tới lúc hắn đẩy cậu ra, trong nháy mắt còn mơ hồ như vậy nhìn thấy ánh mắt của hắn, nghĩ lại, hình ảnh hiện lên quá rõ ràng, rõ ràng đến cả ánh mắt kinh ngạc cùng thất thần của hắn…
Cậu rất ghét hắn , tuy rằng hắn cũng có nhiều mặt khiến cậu kinh ngạc, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ có thể buông tha một cơ hội có được tự do tốt như thế này.
Cậu nợ hắn một mạng! Cậu quyết định bỏ ra một năm , một năm nay cậu sẽ ở lại bệnh viện để chăm sóc hắn , một năm sau, bất luận kết quả có như thế nào, cậu cũng sẽ rời đi, tìm tự do của mình. Bởi vì đây chính là điều hắn nợ cậu…
Chị gái Trình Hi vừa đến nơi liền vội vã đáp chuyến bay tiếp theo để trở về. Dáng vẻ yêu kiều trước khi đi không còn nữa, nhìn cha mình, cô khóc không thành tiếng.
“ Nếu biết trước như thế này …. nếu biết trước … con thế nào cũng sẽ không đồng ý để cha làm như vậy a….oa oa…” Nước mắt Trình Ảnh ngập đầy hai mắt mà kêu gào “ A Hi a …..”
“……”
“ Tại sao lại động thủ nhanh như vậy… tại sao lại nhằm lúc có A Hi ở cạnh chứ… không thể nào mà… không thể nào… em trai a….”
“ Cha không ngờ chúng lại hành động nhanh như vậy, vốn dĩ… cha chuẩn bị gọi nó đến công ty , sau đó mới, mới … không ngờ … Ảnh nhi … cha không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy a !”
Bọn họ xem ra rất là bi thương, cư nhiên lại ở trước mặt đương sự là cậu mà thảo luận vấn đề này!
Đối với quyết định của cậu ,bọn họ cũng không phản đối, mà Trình Ảnh lại biểu thị nếu như Trình Hi tỉnh lại, nhất định sẽ không bao giờ…quản chuyện của bọn họ nữa . Đối với thái độ ấy của cô ta , cậu chỉ gượng cười, cô ta chắc không phải là hiểu lầm cái gì chứ. Đang muốn giải thích, nhưng nhìn về phía Trình Hi đang hôn mê, chắc cũng không cần nữa … Nghe bác sĩ nói, thời gian Trình Hi tỉnh lại cũng không xác định!
Cậu ở lại một năm, đơn giản chỉ là muốn để cho lòng mình thanh thản
Mà Trình gia cũng không để lộ tin tức Trình Hi bị tai nạn ra ngoài, chỉ là thay hắn làm thủ tục nghỉ học, bên ngoài thì nói hắn đã ra xuất ngoại. Điều này là do Trình Ảnh nói cho cậu biết , cô ta cũng không còn tâm tư để lo cho sự nghiệp của mình nữa.
Tuy cậu ở bệnh viện chưa được một tháng , nhưng , mỗi ngày đều rất chu đáo, lo lắng mọi việc, nên ban đầu bọn họ nghĩ cậu là hạ nhân của Trình gia, sau thấy không phải, lại cho rằng cậu là em trai của Trình Hi , cậu chỉ cười cười , cậu vốn cũng không muốn bị hiểu lầm là em trai của hắn, nhưng vẫn không thể nói ra cậu với hắn là bạn học, có người nào liên tục chiếu cố bạn mình như vậy sao, phần lớn thời gian đều ở bệnh viện, còn cha Trình Hi vẩn đang bận trộn với công việc, thỉnh thoảng mới đến thăm Trình Hi , ngoại trừ sắc mặt khó chịu khi nhìn cậu thì cũng không nói thêm gì.
“ Ta vốn nghĩ cậu với những kẻ đó như nhau ….” Cậu đang gọt táo, Trình Ảnh đột nhiên nói.
” ? “
“ Ngay từ lúc sinh ra , a Hi đã là một đứa trẻ rất được hoan nghênh, các bạn nữ rất coi trọng dung mạo lẫn gia thế của nó. Nó tính tình không tốt, những người vốn thật lòng thích nó thì lại không dám tiếp cận, còn những kẻ tiếp cận nó, cùng nó gặp mặt, đều là những kẻ bụng đầy tâm kế… Lúc ta nhìn thấy cậu, đã nghĩ rằng, nếu cậu đã không thích nó thì đừng giả mù sa mưa mà không chịu rời đi… Vốn dĩ cậu chỉ là một kẻ đạo đức giả. Cậu chẳng qua tâm cơ quá thâm hiểm…”
Cậu nghe mà vô cùng kinh ngạc, cô ta ngừng một chút rồi nói tiếp, “ … ta có phải rất xấu xa hay không, ta chưa từng trách cứ A Hi … đúng vậy, ai chết cũng được, chỉ cần nó không có việc gì là được rồi! Ta biết cậu thực ra là sợ nó… ta cũng biết rõ thủ đoạn của Trình gia, biện pháp khiến cho kẻ khác muốn chết mà không được … biết hai đứa ở cùng chỗ sẽ gặp nhiều khó khăn, cũng biết chỉ cần A Hi nguyện ý, sẽ không có ai nói gì được các ngươi, bởi vì nó là người Trình gia. Nhưng mà, ta là chị nó, ta mong nó thực sự hạnh phúc… không ai có thể bảo đảm tương lai nó sẽ không hối hận … hạnh phúc của hắn…”
Trình Ảnh nói, nói mãi, rồi cô khóc nấc lên.
Cậu nói “ Chị nói đúng, là em sai… chị đừng khóc nữa…” vỗ vỗ lưng, giúp cô nhuận khí.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, Trình Ảnh vì chuyện của Trình Hi mà trở nên yếu đuối đáng thương.
“ Nếu như nó tỉnh lại, ta sẽ chúc phúc cho hai đứa. Cha cũng sẽ không dễ dàng mà động tới cậu nữa… trải qua lần này, chính ta mới biết được A Hi có bao nhiêu quan tâm tới cậu…”
Trình Hi ….quan tâm đến mình ?!
“ Không phải , hắn chỉ sợ mất đi một món đồ chơi mà thôi .” Cậu cười khổ nói.
Trình Ảnh kinh ngạc thở mạnh nói “ món đồ chơi ?! … cậu sẽ vì một món đồ chơi mà liều mạng để xe tông sao ?! “
Cậu giật mình nói “ Ai biết được……”
Trình Ảnh bỗng nhiên đứng lên, tia sáng chiếu vào thấy rõ vệt nước mắt trên khuôn mặt cô! Dùng ánh mắt phức tạp xem xét cậu thật lâu, thẳng đến khi cậu trốn tránh đi ra ngoài, mới nghe được âm thanh hút khí của Trình Ảnh. Đóng cửa lại, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Trước đây , cậu luôn tìm cách tránh tiếp cận Trình Hi, nhưng hiện tại lại có thể tự nhiên ngồi bên cạnh hắn, thỉnh thoảng còn học theo hộ lý của Trình gia giúp hắn xoa bóp cơ thể… Một Trình Hi lúc nào cũng kiêu ngạo thích công kích người khác đã biến mât, chỉ còn lại một khối thân thể vô tri vô giác đẹp đẽ….
Có lúc cậu cũng thấy hắn thật đáng đời, nhưng bất giác lại phủ nhận, là hắn đã cứu mạng của cậu a, trong ngực bỗng co thắt một cái, sao có thể quên chính hắn đã hại cậu, là hắn khiến cậu phải sống dở chết dở! Nghĩ như thế, cậu lại không nhịn được ý muốn trả thù….
Trước đây , cậu chưa từng nghĩ đến hai chữ “trả thù”, bởi vì cậu không có năng lực để làm chuyện đó, nhưng bây giờ chỉ cần cậu động thủ một chút, Trình Hi ngay lập tức sẽ đi gặp Diêm Vương … mấy lần, tay cậu đụng vào bình thuốc, nhưng cuối cùng cũng rụt trở về, cậu từ lúc nào thì trở nên xấu xa như vậy chứ.
Trình Ảnh tựa hồ không biết cậu sẽ có cái ý niệm như thế trong đầu, cho nên nếu không thật sự cần thiết thì cô ta cũng sẽ không nói chuyện với cậu. Mà cha của Trình Hi, có lẽ là hiểu rõ mối quan hệ của cậu và Trình Hi nhất… hắn hiện tại đồng ý để cậu chiếu cố Trình Hi, nhưng cũng âm thầm cảnh cáo, nếu như có bất cứ chuyện gì, nhất định sẽ không để cậu được yên!
Gừng càng già càng cay – câu danh ngôn này thật có đạo lý. Thực ra, sự uy hiếp của ông ta cũng là một lý do để cậu thu tay về, hoặc cũng có thể cậu chỉ muốn mượn một cái cớ mà che dấu cho sự bất lực của chính mình…
Trình Ảnh tuy rằng đã chuyển giao hầu hết các bộ phận công việc, nhưng cũng có một số cái cần đích thân cô, vì thế vừa ngồi một lát liền đứng dậy đi về. Cậu cười trừ nói “ tạm biệt ”, trong lòng lại rơi vào tĩnh lặng.
Ngày tháng trôi qua thật nhanh, mới đó đã nửa năm trôi qua. kỳ tích bọn họ mong chờ vẫn không xuất hiện, cho dù Trình gia có tiền như thế nào, khoa học kỹ thuật cũng không có khả năng phát triển vượt bậc trong một ngày để bọn họ sử dụng, cho dù có bác sĩ tốt nhất hay thuốc thang tốt nhất thì Trình Hi vẫn gầy gò như cũ, vẫn không thể hấp thụ được chất dinh dưỡng đưa vào….
Nếu so với những bệnh nhân khác, Trình Hi đã may mắn rất nhiều, cơ thể hắn mỗi ngày đều được xoa bóp cẩn thận, cho dù có gầy như thế nào cũng không ảnh hưởng đến dung mạo của hắn…. ở một mức độ nào đó vẫn rất anh tuấn!
Bây giờ cậu vẫn còn đang ở Trình gia , không phải do cậu không muốn đi, thực tế thì ngày thứ hai sau khi Trình Hi bị tai nạn cậu đã chuẩn bị hết đồ đạc để dọn ra ngoài nhưng lại bị Trình Ảnh ngăn cản. Cô ta nhất định bắt cạu phải ở lại để chăm sóc đứa nhỏ, còn cả cái cam kết một năm kia nữa! cậu cũng không đoán được tâm tư của cô ta. Còn căn nhà, cha của Trình Hi một lần cũng không thấy tới, chỉ có Trình Ảnh lâu lâu lại đến một lần.
Lúc đầu nhìn thái độ của cô ta, cậu cứ ngỡ cô ta cũng thật sự thích đứa nhỏ này. Lần cô ta đánh cậu, cậu đã biết nàng chán ghét đứa nhỏ này bao nhiêu! Thời gian trôi qua rất bình thản, cậu ngoại trừ mỗi ngày đi đến bệnh viện, còn lại thì đi làm ở một hiệu sách, công việc cậu làm là ngoài giờ, vốn muốn tích góp tiền, coi như là dành cho dự định tương lai.
Cậu cũng không liên lạc với cha mẹ mình nữa, cậu nghĩ nếu như cậu trở về cũng chỉ làm bọn họ thêm thương tâm. Lâu như vậy rồi, chắc họ cũng nghĩ cậu đã chết , đã lâu như vậy, cuộc sống của họ cũng đã bình thường lại rồi….
***
Điều làm cậu để tâm nhất lúc này là đứa con của mình, cậu cũng không biết từ lúc nào mà đã thực lòng thương nó. Nó đã hai tuổi, cũng biết làm nũng rồi. Nó hỏi cậu mẹ nó đâu…. mỗi lần như thế lại khiến cậu rất xấu hổ, cậu tuy là cha thân sinh ra nó….nhưng lại không có cách nào có thể cho nó một ngươi mẹ….
Có một lần , Trình Ảnh cũng có mặt ở đó , nó liền hướng cô ta mà kêu mẹ… kết quả bị Trình Ảnh nghe được, cậu xấu hổ đến mức hận không thể kiếm được chỗ mà chui vào, Trình Ảnh cười thật to, nhìn đứa nhỏ hài lòng như vậy, cậu thầm nghĩ cô ta cười lên thật đẹp… Trừ bỏ chuyện Trình Hi, cô ta cứ như là con người khác vậy!
Nhưng khi nghe câu nói tiếp theo của cô ta, nụ cười của cậu liềm tắt. Nàng lấy kẹo đùa với Tư nhi, rồi nói
“Tiểu Tư phải làm sao bây giờ?!… làm sao đây, tính tình a Hi trở nên như vậy, phân nửa trách nhiệm đều do cha chúng ta, bởi vì cha nên nó mới trở thành như thế! Mẹ của chúng ta, vì chuyện cha đã làm… mà chết…. ta cũng không muốn Tư nhi trở thành một đứa trẻ không cha.”
“Vậy… phải làm sao bây giờ?” Không lẽ Trình gia có thể để cho con cháu của mình cưới cậu sao “ Không bằng nói cho Tư nhi tôi không phải là cha của nó…”.
“ Cậu định nói cậu là mẹ của nó sao?!”
“Đương nhiên là không phải” cậu nhịn không được nói lớn tiếng, “ Nói em là người tạm thời chăm sóc nó là được …”.
“Không được!” Trình Ảnh lập tức phản đối.
Sau đó, cô nói, “Như vậy đi… còn 5 tháng nữa là cậu có thể rời khỏi Trình gia, nếu thế thì để ta kết hôn với cậu luôn…. làm thế đối với Tư nhi cũng tốt, còn về phía cha ta thì cứ để ta! Thêm nữa Tư nhi còn nhỏ, sau này chỉ cần nói dối vài câu là có thể dễ dàng cho qua!…. huống chi nó thật ra cùng với ta cũng là chung huyết thống a…”
Cậu há hốc mồm, nhìn cô ta tự nhiên nói với mình, cũng không biết là nói thật hay là đùa giỡn ….
Một tháng trước, hình xăm đã hoàn thành. Trình Hi đi ra ngoài , bắt cậu đi cùng, hình như cha Trình Hi yêu cầu hắn đi tiễn chị mình, chị hắn ở đây hơn nửa năm là vì chuẩn bị chuyển về định cư ở Trung Quốc, chị Trình Hi cũng không định kế thừa công ty cha mình mà muốn gây dựng một sự nghiệp riêng!
Chuẩn bị đã xong xuôi, chị Trình Hi quay lại Mĩ để thu xếp hoàn thành công việc bên đó.
Trình Hi vốn cũng thấy hổ thẹn khi động thủ với chị mình nên không nói gì liền đáp ứng. Về phần cậu đi theo , hoàn toàn là ngoài ý muốn , bởi vì cha Trình Hi đã nói với hắn rằng tốt nhất là đừng nên rời mắt khỏi cậu, kết quả cậu lại là nguyên nhân khiến bất hoà giữa Trình Hi và cha hắn càng thêm kịch liệt hơn.
Cậu cũng thấy rất kỳ quái , thái độ của Trình Hi đối với cha hắn hoàn toàn không giống như là thái độ của con cái đối với cha mình.
Có điều hiếu kì thì vẫn chỉ là hiếu kì, tìm hiểu tâm tư hắn , cậu không có hứng thú!
Lúc Trình Ảnh thấy cậu theo ở phía sau , niềm vui lúc nhìn thấy Trình Hi lập tức biến mất, cô ta tức giận nói “ Em nhất định phải chọc giận chị sao !”
Kết quả, chuyện hòa hợp của hai chị em lại không giải quyết được gì.
Lúc nhìn thấy máy bay của Trình Ảnh đã mất hút về phía chân trời, bọn họ cũng chuẩn bị trở về. Mới vừa đi đến bãi đỗ xe , điện thoại Trình Hi đột nhiên reo lên, cùng lúc hắn nghe điện thoại, một chiếc xe mercedes màu đen đột ngột lao đến… Nơi này là bãi đỗ xe, không có chiếc xe nào có thể chạy với tốc độ như thế… Sau đó, cậu bỗng thấy chiếc điện thoại màu trắng của Trình Hi bị ném qua một bên.. .cậu bị hắn đẩy ra xa…. .
Chuyện sảy ra quá đột ngột! Cậu một mực tin rằng đây chỉ là tai nạn.
Thế nhưng khi nghe thấy âm thanh khóc thét lên của cha Trình Hi, khi nghe tiếng ông ta thều thào nói “không thể!”, khi nghe được tiếng trách móc , thì cậu mới bừng tỉnh hiểu ra, nguyên lai, mục tiêu là cậu!
Thế này là tự làm tự chịu sao, cậu cười ha ha, cậu chỉ biết rằng nhất định có một ngày sẽ được giải thoát, nhưng không ngờ lại là giải thoát theo phương thức này. Có lẽ đây mới chính là tự do chân chính, từ nay, Trình Hi sẽ không còn ảnh hưởng đến cậu nữa.
Lý trí nói cho cậu biết, cậu nên đi thôi, đi ra ngoài, rửa hết máu trên tay, sau đó liên lạc điện thoại, tất cả sẽ kết thúc. Nhưng trong đầu lại nhớ tới lúc hắn đẩy cậu ra, trong nháy mắt còn mơ hồ như vậy nhìn thấy ánh mắt của hắn, nghĩ lại, hình ảnh hiện lên quá rõ ràng, rõ ràng đến cả ánh mắt kinh ngạc cùng thất thần của hắn…
Cậu rất ghét hắn , tuy rằng hắn cũng có nhiều mặt khiến cậu kinh ngạc, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ có thể buông tha một cơ hội có được tự do tốt như thế này.
Cậu nợ hắn một mạng! Cậu quyết định bỏ ra một năm , một năm nay cậu sẽ ở lại bệnh viện để chăm sóc hắn , một năm sau, bất luận kết quả có như thế nào, cậu cũng sẽ rời đi, tìm tự do của mình. Bởi vì đây chính là điều hắn nợ cậu…
Chị gái Trình Hi vừa đến nơi liền vội vã đáp chuyến bay tiếp theo để trở về. Dáng vẻ yêu kiều trước khi đi không còn nữa, nhìn cha mình, cô khóc không thành tiếng.
“ Nếu biết trước như thế này …. nếu biết trước … con thế nào cũng sẽ không đồng ý để cha làm như vậy a….oa oa…” Nước mắt Trình Ảnh ngập đầy hai mắt mà kêu gào “ A Hi a …..”
“……”
“ Tại sao lại động thủ nhanh như vậy… tại sao lại nhằm lúc có A Hi ở cạnh chứ… không thể nào mà… không thể nào… em trai a….”
“ Cha không ngờ chúng lại hành động nhanh như vậy, vốn dĩ… cha chuẩn bị gọi nó đến công ty , sau đó mới, mới … không ngờ … Ảnh nhi … cha không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy a !”
Bọn họ xem ra rất là bi thương, cư nhiên lại ở trước mặt đương sự là cậu mà thảo luận vấn đề này!
Đối với quyết định của cậu ,bọn họ cũng không phản đối, mà Trình Ảnh lại biểu thị nếu như Trình Hi tỉnh lại, nhất định sẽ không bao giờ…quản chuyện của bọn họ nữa . Đối với thái độ ấy của cô ta , cậu chỉ gượng cười, cô ta chắc không phải là hiểu lầm cái gì chứ. Đang muốn giải thích, nhưng nhìn về phía Trình Hi đang hôn mê, chắc cũng không cần nữa … Nghe bác sĩ nói, thời gian Trình Hi tỉnh lại cũng không xác định!
Cậu ở lại một năm, đơn giản chỉ là muốn để cho lòng mình thanh thản
Mà Trình gia cũng không để lộ tin tức Trình Hi bị tai nạn ra ngoài, chỉ là thay hắn làm thủ tục nghỉ học, bên ngoài thì nói hắn đã ra xuất ngoại. Điều này là do Trình Ảnh nói cho cậu biết , cô ta cũng không còn tâm tư để lo cho sự nghiệp của mình nữa.
Tuy cậu ở bệnh viện chưa được một tháng , nhưng , mỗi ngày đều rất chu đáo, lo lắng mọi việc, nên ban đầu bọn họ nghĩ cậu là hạ nhân của Trình gia, sau thấy không phải, lại cho rằng cậu là em trai của Trình Hi , cậu chỉ cười cười , cậu vốn cũng không muốn bị hiểu lầm là em trai của hắn, nhưng vẫn không thể nói ra cậu với hắn là bạn học, có người nào liên tục chiếu cố bạn mình như vậy sao, phần lớn thời gian đều ở bệnh viện, còn cha Trình Hi vẩn đang bận trộn với công việc, thỉnh thoảng mới đến thăm Trình Hi , ngoại trừ sắc mặt khó chịu khi nhìn cậu thì cũng không nói thêm gì.
“ Ta vốn nghĩ cậu với những kẻ đó như nhau ….” Cậu đang gọt táo, Trình Ảnh đột nhiên nói.
” ? “
“ Ngay từ lúc sinh ra , a Hi đã là một đứa trẻ rất được hoan nghênh, các bạn nữ rất coi trọng dung mạo lẫn gia thế của nó. Nó tính tình không tốt, những người vốn thật lòng thích nó thì lại không dám tiếp cận, còn những kẻ tiếp cận nó, cùng nó gặp mặt, đều là những kẻ bụng đầy tâm kế… Lúc ta nhìn thấy cậu, đã nghĩ rằng, nếu cậu đã không thích nó thì đừng giả mù sa mưa mà không chịu rời đi… Vốn dĩ cậu chỉ là một kẻ đạo đức giả. Cậu chẳng qua tâm cơ quá thâm hiểm…”
Cậu nghe mà vô cùng kinh ngạc, cô ta ngừng một chút rồi nói tiếp, “ … ta có phải rất xấu xa hay không, ta chưa từng trách cứ A Hi … đúng vậy, ai chết cũng được, chỉ cần nó không có việc gì là được rồi! Ta biết cậu thực ra là sợ nó… ta cũng biết rõ thủ đoạn của Trình gia, biện pháp khiến cho kẻ khác muốn chết mà không được … biết hai đứa ở cùng chỗ sẽ gặp nhiều khó khăn, cũng biết chỉ cần A Hi nguyện ý, sẽ không có ai nói gì được các ngươi, bởi vì nó là người Trình gia. Nhưng mà, ta là chị nó, ta mong nó thực sự hạnh phúc… không ai có thể bảo đảm tương lai nó sẽ không hối hận … hạnh phúc của hắn…”
Trình Ảnh nói, nói mãi, rồi cô khóc nấc lên.
Cậu nói “ Chị nói đúng, là em sai… chị đừng khóc nữa…” vỗ vỗ lưng, giúp cô nhuận khí.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, Trình Ảnh vì chuyện của Trình Hi mà trở nên yếu đuối đáng thương.
“ Nếu như nó tỉnh lại, ta sẽ chúc phúc cho hai đứa. Cha cũng sẽ không dễ dàng mà động tới cậu nữa… trải qua lần này, chính ta mới biết được A Hi có bao nhiêu quan tâm tới cậu…”
Trình Hi ….quan tâm đến mình ?!
“ Không phải , hắn chỉ sợ mất đi một món đồ chơi mà thôi .” Cậu cười khổ nói.
Trình Ảnh kinh ngạc thở mạnh nói “ món đồ chơi ?! … cậu sẽ vì một món đồ chơi mà liều mạng để xe tông sao ?! “
Cậu giật mình nói “ Ai biết được……”
Trình Ảnh bỗng nhiên đứng lên, tia sáng chiếu vào thấy rõ vệt nước mắt trên khuôn mặt cô! Dùng ánh mắt phức tạp xem xét cậu thật lâu, thẳng đến khi cậu trốn tránh đi ra ngoài, mới nghe được âm thanh hút khí của Trình Ảnh. Đóng cửa lại, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Trước đây , cậu luôn tìm cách tránh tiếp cận Trình Hi, nhưng hiện tại lại có thể tự nhiên ngồi bên cạnh hắn, thỉnh thoảng còn học theo hộ lý của Trình gia giúp hắn xoa bóp cơ thể… Một Trình Hi lúc nào cũng kiêu ngạo thích công kích người khác đã biến mât, chỉ còn lại một khối thân thể vô tri vô giác đẹp đẽ….
Có lúc cậu cũng thấy hắn thật đáng đời, nhưng bất giác lại phủ nhận, là hắn đã cứu mạng của cậu a, trong ngực bỗng co thắt một cái, sao có thể quên chính hắn đã hại cậu, là hắn khiến cậu phải sống dở chết dở! Nghĩ như thế, cậu lại không nhịn được ý muốn trả thù….
Trước đây , cậu chưa từng nghĩ đến hai chữ “trả thù”, bởi vì cậu không có năng lực để làm chuyện đó, nhưng bây giờ chỉ cần cậu động thủ một chút, Trình Hi ngay lập tức sẽ đi gặp Diêm Vương … mấy lần, tay cậu đụng vào bình thuốc, nhưng cuối cùng cũng rụt trở về, cậu từ lúc nào thì trở nên xấu xa như vậy chứ.
Trình Ảnh tựa hồ không biết cậu sẽ có cái ý niệm như thế trong đầu, cho nên nếu không thật sự cần thiết thì cô ta cũng sẽ không nói chuyện với cậu. Mà cha của Trình Hi, có lẽ là hiểu rõ mối quan hệ của cậu và Trình Hi nhất… hắn hiện tại đồng ý để cậu chiếu cố Trình Hi, nhưng cũng âm thầm cảnh cáo, nếu như có bất cứ chuyện gì, nhất định sẽ không để cậu được yên!
Gừng càng già càng cay – câu danh ngôn này thật có đạo lý. Thực ra, sự uy hiếp của ông ta cũng là một lý do để cậu thu tay về, hoặc cũng có thể cậu chỉ muốn mượn một cái cớ mà che dấu cho sự bất lực của chính mình…
Trình Ảnh tuy rằng đã chuyển giao hầu hết các bộ phận công việc, nhưng cũng có một số cái cần đích thân cô, vì thế vừa ngồi một lát liền đứng dậy đi về. Cậu cười trừ nói “ tạm biệt ”, trong lòng lại rơi vào tĩnh lặng.
Ngày tháng trôi qua thật nhanh, mới đó đã nửa năm trôi qua. kỳ tích bọn họ mong chờ vẫn không xuất hiện, cho dù Trình gia có tiền như thế nào, khoa học kỹ thuật cũng không có khả năng phát triển vượt bậc trong một ngày để bọn họ sử dụng, cho dù có bác sĩ tốt nhất hay thuốc thang tốt nhất thì Trình Hi vẫn gầy gò như cũ, vẫn không thể hấp thụ được chất dinh dưỡng đưa vào….
Nếu so với những bệnh nhân khác, Trình Hi đã may mắn rất nhiều, cơ thể hắn mỗi ngày đều được xoa bóp cẩn thận, cho dù có gầy như thế nào cũng không ảnh hưởng đến dung mạo của hắn…. ở một mức độ nào đó vẫn rất anh tuấn!
Bây giờ cậu vẫn còn đang ở Trình gia , không phải do cậu không muốn đi, thực tế thì ngày thứ hai sau khi Trình Hi bị tai nạn cậu đã chuẩn bị hết đồ đạc để dọn ra ngoài nhưng lại bị Trình Ảnh ngăn cản. Cô ta nhất định bắt cạu phải ở lại để chăm sóc đứa nhỏ, còn cả cái cam kết một năm kia nữa! cậu cũng không đoán được tâm tư của cô ta. Còn căn nhà, cha của Trình Hi một lần cũng không thấy tới, chỉ có Trình Ảnh lâu lâu lại đến một lần.
Lúc đầu nhìn thái độ của cô ta, cậu cứ ngỡ cô ta cũng thật sự thích đứa nhỏ này. Lần cô ta đánh cậu, cậu đã biết nàng chán ghét đứa nhỏ này bao nhiêu! Thời gian trôi qua rất bình thản, cậu ngoại trừ mỗi ngày đi đến bệnh viện, còn lại thì đi làm ở một hiệu sách, công việc cậu làm là ngoài giờ, vốn muốn tích góp tiền, coi như là dành cho dự định tương lai.
Cậu cũng không liên lạc với cha mẹ mình nữa, cậu nghĩ nếu như cậu trở về cũng chỉ làm bọn họ thêm thương tâm. Lâu như vậy rồi, chắc họ cũng nghĩ cậu đã chết , đã lâu như vậy, cuộc sống của họ cũng đã bình thường lại rồi….
***
Điều làm cậu để tâm nhất lúc này là đứa con của mình, cậu cũng không biết từ lúc nào mà đã thực lòng thương nó. Nó đã hai tuổi, cũng biết làm nũng rồi. Nó hỏi cậu mẹ nó đâu…. mỗi lần như thế lại khiến cậu rất xấu hổ, cậu tuy là cha thân sinh ra nó….nhưng lại không có cách nào có thể cho nó một ngươi mẹ….
Có một lần , Trình Ảnh cũng có mặt ở đó , nó liền hướng cô ta mà kêu mẹ… kết quả bị Trình Ảnh nghe được, cậu xấu hổ đến mức hận không thể kiếm được chỗ mà chui vào, Trình Ảnh cười thật to, nhìn đứa nhỏ hài lòng như vậy, cậu thầm nghĩ cô ta cười lên thật đẹp… Trừ bỏ chuyện Trình Hi, cô ta cứ như là con người khác vậy!
Nhưng khi nghe câu nói tiếp theo của cô ta, nụ cười của cậu liềm tắt. Nàng lấy kẹo đùa với Tư nhi, rồi nói
“Tiểu Tư phải làm sao bây giờ?!… làm sao đây, tính tình a Hi trở nên như vậy, phân nửa trách nhiệm đều do cha chúng ta, bởi vì cha nên nó mới trở thành như thế! Mẹ của chúng ta, vì chuyện cha đã làm… mà chết…. ta cũng không muốn Tư nhi trở thành một đứa trẻ không cha.”
“Vậy… phải làm sao bây giờ?” Không lẽ Trình gia có thể để cho con cháu của mình cưới cậu sao “ Không bằng nói cho Tư nhi tôi không phải là cha của nó…”.
“ Cậu định nói cậu là mẹ của nó sao?!”
“Đương nhiên là không phải” cậu nhịn không được nói lớn tiếng, “ Nói em là người tạm thời chăm sóc nó là được …”.
“Không được!” Trình Ảnh lập tức phản đối.
Sau đó, cô nói, “Như vậy đi… còn 5 tháng nữa là cậu có thể rời khỏi Trình gia, nếu thế thì để ta kết hôn với cậu luôn…. làm thế đối với Tư nhi cũng tốt, còn về phía cha ta thì cứ để ta! Thêm nữa Tư nhi còn nhỏ, sau này chỉ cần nói dối vài câu là có thể dễ dàng cho qua!…. huống chi nó thật ra cùng với ta cũng là chung huyết thống a…”
Cậu há hốc mồm, nhìn cô ta tự nhiên nói với mình, cũng không biết là nói thật hay là đùa giỡn ….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.