Ác Nhân Thành Đôi

Chương 192: Bộ tộc Mộc Hạ

Quỷ Quỷ Mộng Du

05/02/2017

Vừa mới bước đến phòng chính, lão gia tử liền nghe thấy lời này của nàng, trong lòng có chút chua xót.

Tuy rằng là ngoại tổ phụ, chính là người thân, nhưng đối với việc này hắn cũng chỉ có thể nhìn chứ khôngthể làm, hắn hiểu quá rõ, đối với chuyện này hắn không nên hành động như vậy, điều đó chỉ mang đến phiền toái cho nàng.

Giống như lão thê nói, một tiểu cô nương như vậy, có thể đứng trên vị trí kia, không biết có phải là phúc khí của nàng hay không.

Đẩy cửa ra, nhìn thấy cháu gái, lão gia tử liền hiểu vì sao lời của thê tử đều mang theo đau lòng, “Lại gầy đi như vậy còn nhìn thế nào được nữa, còn có thể chịu đựng được?”

“Lúc này cho dù không chịu được cũng phải liều.” Ngồi xuống đối diện ngoại tổ phụ, Trang Thư Tình cười cười, “Ngài yên tâm, lúc trước có chút khó chịu, sau này đã không sao rồi.”

Chuyện phát sinh ở trong cung, mỗi một mệnh lệnh nàng thông báo, tam nhi về nhà liền nói cho hắnbiết, trong lòng hắn không thể kiềm chế được kiêu ngạo, nhưng đồng thời cũng vô cùng lo lắng, mượn cối giết lừa cũng không phải là chuyện hiếm thấy, tuy hiện tại nhìn thái tử coi như tốt, nhưng về saukhông biết có thể dung được nàng hay không, dù sao, uy vọng hiện tại của nàng thật sự rất cao, chuyện này đối với bất kỳ người kế vị nào mà nói cũng đều là uy hiếp.

không phải bất cứ ai đều sẽ tin tưởng nàng không có dã tâm.

Nhưng mà hắn cũng chỉ có thể lo lắng trong lòng, những lời này không thể nói ra.

“Chuyện lần này con làm rất tốt, từ trước đến giờ, mỗi chuyện con làm đều rất tốt, bất luận người nào ngồi lên vị trí kia cũng không thể làm tốt hơn con.”

Miệng Trang Thư Tình hơi mở, ý cười ngưng trên mặt.

Nàng không nghĩ tới sẽ nhận được lời khen ngợi như vậy từ ngoại tổ phụ, bằng tính tình của ngoại tổ phụ, có thể nói một tiếng tốt đã chứng minh được nàng thật sự làm không sai, nhưng vừa rồi, ngoại tổ phụkhông chỉ nói một chữ tốt!

sự tán thành này, khiến nàng nhất thời không nói được lời nào.

Giống như một người đang làm xiếc trong bóng đêm, không ai biết được ngươi đang làm gì, lúc này lại đột nhiên có một vệt sáng, một người đứng trước vệt sáng đó nói: Ngươi rất nỗ lực, ngươi làm rất tốt. Nàng nghĩ, cho dù là ai cũng đều cảm thấy thỏa mãn.

Lão gia tử như không nhận thấy được cảm xúc của nàng, làm như không có việc gì, uống một ngụm trà sau đó hỏi, “Con số thương vong đã thống kê ra chưa? Có bao nhiêu?”

“Chết hơn hai ngàn, bị thương có hơn hai vạn.”

Con số này không tính là nhỏ, nhưng lão gia tử lại liên tục gật đầu, trên mặt vui vẻ, “Kinh thanh có hơn ba mươi vạn người, nếu không có mười một tiếng chuông kia, người chết có thể còn nhiều hơn như vậy, chết hơn mấy vạn cũng là bình thường. đã nhiều ngày rảnh rỗi ta có xem chút sách sử, trong đó có ghi lại mấy trận động đất, gần đây nhất là ở hai mươi lăm năm trước, ở Thanh Châu phủ, trong đó có ghi lại số người tử vong là bảy vạn người, trước đó nữa là năm mươi hai năm trước, người chết là mười mộtvạn, bây giờ chỉ có hai ngàn người, so với những con số kia không là gì cảm sách sử sẽ nhớ công của con.”

Nếu không có mười một tiếng chuông dẫn mọi người ra khỏi phòng, nhân số ở kinh đô nhiều như vậy, chỉ cần phát sinh động đất số người tử vong sẽ vô cùng kinh khủng, hơn ba mươi vạn người, nếu có thể còn lại một nữa, thì số người bị thương cũng chiếm phần lớn.

“Cũng may là Niệm Niệm kiên trì muốn ở bên cạnh con, con cũng có thể nghe hiểu ý nó, bằng không, cũng sẽ không có đủ thời gian, nói đến cùng cũng là vận số của Chu Quốc chưa hết, dân chúng có thể tránh đi kiếp nạn lần này.”

Lão gia tử biết Niệm Niệm là tên của ngân sói, nghe vậy cũng cảm thấy may mắn không thôi, “Mười mộttiếng chuông kia, hoàng thượng có nói gì không?”

“Hoàng thượng nói, cho dù con có gõ đến tiếng thứ mười hai ngài ấy cũng sẽ không trách con.”

Tuy là nói như thế, nhưng nàng cũng đã phạm vào điều kiêng kị, lại đúng lúc hoàng thượng đang suy yếu, trong lòng của có chút lo sợ diềm xấu. Tránh được thì tốt, Trang Thư Tình nhìn chuyện rất rõ ràng.hiện tại nàng đang là lúc có uy vọng nhất, nhưng dù sao cũng không phải họ Chu, cung không phải con trai hoàng thượng.”

Đừng nói đến chuyện nàng chưa gả vào Chu gia, cho dù thật sự thành thân với Chỉ Cố, nàng cũng chỉ là con dâu, con dâu có quyền quản gia, chứ tuyệt không có quyền chưởng quản quốc gia đại sự.

Lão gia tử suy nghĩ một hồi, cũng cố nhắc nhở một câu, “Chú ý nhiều một chút, tóm lại là không được làm việc xảy ra lỗ hổng, con bây giờ còn mang họ Trang, chưa phải con dâu nhà họ Chu.”



“Vâng, ngoại tổ phụ,con sẽ để ý.”

Lão gia tử khẽ gật đầu, “Bạch công tử còn chưa có tin tức truyền về sao?”

nói đến chuyện này, tâm tình Trang Thư Tình liền thấp xuống, “không có, Tây Vực bên kia vô cùng xa lạ, chàng ấy sẽ không đưa tin cho người lạ truyền đến chỗ con, con cũng không cần hắn đưa tin, chỉ cầnhắn nhanh chóng trở về là được.”

Nhìn về phía giá sách, Trang Thư Tình lẩm bẩm nói: “Con sẽ đem hết khả năng để có thể làm được tốt nhất, nếu hiện tại lại xảy ra sự cố nào, con không chắc có thể tiếp tục ứng phó thêm nữa hay không.”

Lão gia tử không hỏi cái gì, áp lực của nàng hiện tại rất lớn, nhìn cơ thể nàng gầy đi nhanh chóng trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng có thể biết được nàng phải vất vả như thế nào, hắn hỏi nhiều hơn cũng không thể giúp được nàng cái gì, còn mang chuyện này ra hỏi làm chi, biết rõ lòng nàng không yên còn nói ra, đúng thật là.

Trang Thư Tình vừa ăn vừa có người gắp cho nàng, sau khi xong bửa trưa, Trang Thư Tình mang mộtcái bụng tròn vo rời khỏi Đổng phủ, tiếp tục hồi cung bán mạng.

Phá hoại là chuyện trong nháy mắt, nhưng trùng kiến lại mất rất nhiều sức lực, cũng may là mùa mưa đãqua, thời tiết càng ngày càng nóng, thời gian ban ngày cũng kéo dài, thời gian làm việc cũng tăng lên rất nhiều, một đoạn thời gian trôi qua, những chỗ cần trùng tu đã dần được trùng tu xong, kinh thành đại khái đã khôi phục rất nhiều.

Trang Thư Tình lúc này mới nhớ tới một đám hoàng thân quốc thích bị nàng ném vào thiên lao. Hoàng thượng biết việc này để nàng xử lý cũng không tốt, không muốn để nàng khó xử nên liền gọi thái tử đến, “Muốn làm thể nào bản thân con cứ đi an bày, việc này, chỉ có con mới có thể quyết định, không được đưa đến tay Thư Tình.”

Chu Tri Tiếu lúc này đã sớm không phải lục hoàng tử không hiểu chuyện, sau khi đi theo Trang Thư Tình lăn lộn một thời gian, liếc mắt cũng biết ý tứ của phụ hoàng, sự trân trọng của hắn đối với Trang tỷ tỷ cũng không hề ít hơn bất luận người nào, phụ hoàng vừa nói xong, hắn lập tức liền gật đầu đáp ứng.

Thái tử vừa đi, hoàng đế liền cười, “thật là làm khó nàng, trong khoảng thời gian ngắn đã có thể dạy Tiểu Nhi được thành như vậy, ván cược kia trẫm sợ là sẽ thua mất.”

Trong mắt Ôn Đức cũng hiện lên ý cười, “Trang tiểu thư rất dụng tâm chỉ dạy cho thái tử, nghe nói lần động đất này, cho dù làm việc mệt mỏi nhưng nàng vẫn gọi điện hạ và Trang công tử đến trước mắt hỏi bọn họ ngày hôm nay có thể ngộ ra được điều gì, thật đúng là đã hao hết tâm tư,hơn nữa Tô thái phó cũng không dạy theo phương thức bình thường, mấy ngày nay, không một ai mà không thể nhận ra được thái tử điện hạ đang ngày càng xuất sắc, đây cũng là phúc khí của Đại Chu ta.”

“Đúng vậy, là phúc khí của Đại Chu.” Hoàng đế cười đến thích ý gồi đầu nằm xuống, nếu Chiêm Nhi có thể mau chóng trở về, như vậy càng là phúc khi, đứa nhỏ kia, mấy ngày nay đã gầy đi rất nhiều.

Bạch Chiêm, người đang được mọi người nhớ thương, lúc này hắn đang động thủ đánh người.

Đám người Trần Nguyên ở một chỗ không xa đứng chờ, trong lòng tuy rằng sốt ruột, nhưng lại không thể tiến lên.

“Cảm giác thể nào?” Giọng người nói có chút cỗ quái, nhưng vẫn có thể khiến người nghe hiểu, bộ dạng người kia khác với người Trung Nguyên,có hoa văn trên gương mặt, ngũ quan thâm thúy, hơn nữa còn mặc trang phục khác lạ.

Hiển nhiên, đây là người Tây Vực.

Bạch Chiêm nhìn gầy một chút, nhưng vẻ mặt vẫn như lúc trước, “Còn kém một chút, tiếp tục đi.”

Người đối diện liên tục xua tay, “không luyện nữa, hôm nay đến đây thôi, mệt.”

trên thực tế ngày mai hắn cũng không muốn đánh nhau với tên này, nhưng tộc trưởng lại nhận hắn là tộc nhân lưu lạc bên ngoài, cũng đem nhiệm vụ giúp tên này đột phá giao cho hắn, vì vậy, tháng ngày cực khổ của hắn liền bắt đầu.

Người này lợi hại như thế nào hắn đã chứng mắt nhìn thấy, hẳn đã là dũng sĩ lợi hại nhất của Mộc Hạ bộ tộc, hơn nữa đã đột phá đến tằng thứ sáu, thế nhưng hắn lại đánh không lại tên còn chưa đột phá này, như vậy mặt của hắn còn để ở chỗ nào nữa chứ!

Mày Bạch Chiêm nhăn lại, trong lòng có chút bực bội.

hắn tìm được bộ tộc Mộc Hạ đã mười ngày, đại khái bởi vì hắn họ Bạch, tên của Bạch gia có được ghi lại trong bộ tộc, hơn nữa biết rõ lý do hắn rồi đi, tộc trưởng dễ dàng liền tiếp nhận hắn, biện pháp đột phá tầng thứ sáu cũng không dấu giếm.



Lại nói tiếp, kì thực muốn đột phá cũng rất đơn giản,thậm chí có thể nói là rất đơn giản, chính là dùng sức mạnh để đột phá.

Tuy rằng toàn tộc đều luyện công pháp này, hơn nữa cũng biết phương pháp để đột phá, nhưng trong đám người trẻ tuổi, cũng chỉ có một Bạch Trạch Nhi là đã đột phá, mà vị tộc nhân lưu lạc bên ngoài này tuy rằng vẫn chưa đột phá, nhưng lại có thể đánh ngã Bạch Trạch Nhi, đây cũng là một trong những nguyên nhân bộ tộc Mộc Hạ tiếp nhận hắn.

Cường giả, đến nơi nào cũng có thể nhận được sự tôn trọng.

“Bạch huynh đệ, ngày mai ta lại tới tìm ngươi.”

Bạch Chiêm lại không ngời, ngày mai phải đi tìm tộc trưởng.

Nam nhân Mộc Hạ bộ tộc gương mặt đều có hiện lên hoa văn, tộc trưởng cũng không ngoại lệ, chỉ là hoa văn trên mặt hắn đường nét rất rõ ràng, cho dù tộc trưởng đã già, nhưng mắt không hề đục ngầu.

Vị lão nhân này không dễ chọc.

“Bạch Chiêm Nhi, có chuyện gì không?”

Đám người Trần Nguyên đứng phía sau, gương mặt bọn họ đã có chút vặn vẹo, công tử bọn họ là người uy phong như vậy nhưng lại thêm một chữ Nhi đằng sau tên nghe có vẽ vô cùng mềm mại,bọ họ thật sựkhông quen.

Nhưng mà không có cách nào, người của bộ tộc đều như vậy.

trên mặt Bạch chiêm không có vẻ gì biến hóa, thong dong ngồi xuống đối diện tộc trưởng, “Bạch Trạch Nhi quá yếu, không thể giúp ta, mong tộc trưởng phái người khác đến giúp ta.”

Mộc Hạ tộc trưởng gọi là Bạch Thực Nhi, đừng nhìn tên của hắn mềm đến vô lực như vậy, thực sự hắnchỉnh là người mạnh nhất bộ tộc, không chỉ thân thủ, mà đầu óc cũng vô cùng tốt.

hắn chưa từng hỏi đến thân phận hiện thời của Bạch Chiêm, cũng không cần hỏi, hắn có một đôi mắt sắc bén, nhìn ra được vị tộc nhân lưu lạc ở bên ngoài này có bao nhiêu bất phàm.

Bạch Trạch Nhi là người trẻ tuổi đáng được chú ý nhất tộc nhưng cũng không thể đánh lại Bạch Chiêm Nhi, cho dù là chống lại bảy trong tám tên thuộc hạ của hắn, trừ một người là đại phu ra, hắn cũngkhông thấy được có mấy phần thắng.

Bộ tộc Mộc Hạ là cường giả ở Tây Vực, rất ít có địch thủ, nhưng nói đến Bạch Trạch Nhi, hắn kỳ thực cũng không yếu, chỉ là hắn thiếu sự ma luyện sát khí trên chiến trường,mà Bạch chiêm và vài tên thuộc hạ kia của hắn, người nào cũng không phải lương thiện.

thật may là Bạch Chiêm Nhi trở lại lúc này, những người trẻ tuổi, thực lực mạnh mẽ, lúc này đã chìm xuống rất nhiều.

Cho dù hắn thực sự không có suy nghĩ muốn trấn hưng bộ tộc, nhưng trong lòng tộc trưởng cũng rất biết ơn.

“Ta đi an bày.” Bạch Thực Nhi nhìn hắn, “Người rất vội vàng muốn trở về?”

Bạch Chiêm khó có khi nói nhiều hơn hai câu, hơn nữa vẻ mặt của hắn vô cùng ôn nhu, đại khái cũng bởi vì quá mức tưởng niệm, “Nhà của ta hiện tại thể tử đang phải trông nom, nàng sẽ vất vả.”

Bạch Thực Nhi nửa thật nửa giả cười, “Ta thực tò mò thân phận ở Trung Nguyên của ngươi.”

“Hoàng tử Chu Quốc.” Bạch Chiêm vô cùng thoải mái trả lời, một bộ thân phận này cũng không có gì quan trọng lắm, lời nói ra vô cùng sảng khoái, “không phải ngươi vẫn luôn quan sát sao? không nhìn ra?”

“Tình huống ở Trang Nguyên ta cũng hiểu đại khái, hoàng tử Chu Quốc, hẳn là họ Chu.”

“Ta theo họ mẹ.” Đây đã là lời nhiều nhất trong ngày hôm nay của hắn, nói xong hắn liền đứng dậy, “Ngay tối hôm nay đi, càng nhanh càng tốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Nhân Thành Đôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook