Chương 107: Đánh ngất rồi mang đi
Quỷ Quỷ Mộng Du
04/12/2016
Hai con phố bên ngoài Trang gia, hai ngày nay Trần Kiều Nương cực kì phấn
khởi, sắc mặt hồng nhuận như mỗi ngày đều được ăn tổ yến bào ngư, gương
mặt bên ngoài trông nhỏ hơn tuổi thật không ít.
Đã tức, vô cùng đã tức, mỗi ngày nàng ngủ cũng vui vẻ cười tỉnh, mong sao những ngày này có thể trường trường cửu cửu, tốt nhất là đến khi nàng chết cùng không thay đổi
"Nói như vậy thì ranh con kia quả thật là phù thủy a, chiêu này dùng vô cùng chính xác, không uổng công mỗi ngày ta đều cho người đi thư phòng của lão gia xem một chút sách sử, trong lịch sử đã từng xuất hiện phù thủy, tài năng cũng thật lớn, thay đổi như chong chóng, trở tay liền gây ra mưa lũ, khiến nhân dân lầm than, còn có thể cứu được người chết, vị kế nữ kia của ngươi thật lợi hại như vậy?"
Nghe vị phu nhân cách vách nói Trang Thư Tình lợi hại, Trần Kiều Nương lại vô cùng mất hứng, hừ một tiếng: "Nàng ta làm sao có thể lợi hại như phù thủy được, cho dù thật có yêu thuật thì gặp phải người có bản lĩnh cao hơn nàng ta chắc hẳn sẽ phải chết, khụ..."
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của đối phương, Trần Kiều Nương vội vàng thu liểm cảm xúc của mình, thở dài một tiếng, phảng phất như hàm chứa vô tận đau thương khổ ý, "Làm kế mẫu người ta, phải rộng lượng, lúc nào cũng phải xử lý mọi việc công bằng, tuy rằng đúng là ta có hơi thiên vị đứa nhỏ mình sinh ra nhưng ta cũng chưa từng chèn ép nàng ta chuyện gì, hơi thiên vị một chút cũng là thói thường của con người, nói có đúng hay không? Vậy mà nàng ta lại ghi hận ta, ỷ vào gia thế cũa vị Bạch công tử kia liền đam nữ nhi của ta gả cho một tên đào mỏ, nhà hắn nghèo đến nỗi không lấy được vợ, ta sao có thể không oán, nếu như không phải nghe được lời đồn này, ta cũng không cảm thấy nàng ta khác với trước đây rất nhiều, hiện tại rốt cuộc đã hiểu, nếu không phải phù thủy. Thì tâm sao có thể ác độc được như vậy..."
"Chuyện này đúng là buồn cười, vị nữ nhi kia của ngươi không phải tự mình không biết sống chết chọc công tử nhà ta tức giận cho nên mới bị công tử nhà ta xử lý sao? Có liên quan gì đến Trang tiểu thư, thân là muội muội lại muốn cướp nam nhân của tỷ tỷ. Làm ra chuyện không biết xấu hổ còn tự con mình như trânn bảo hiến ra ngoài, kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, làm ra chuyện như vậy, ai cũng muốn ghê tởm thay nàng ta..."
Trần Nguyên khoanh tay thong thả bước vào, hắn ở ngoài nghe thấy ả đàn bà này khua môi múa mép, tức giận đến cười, cái gì gọi là ác độc nhất tâm mẹ kế, coi như hôm nay hắn được lãnh giáo.
"Ngươi... Ngươi..." Trần Kiều Nương mạnh mẽ đứng lên, sắc mặt hồng nhuận như bị rút hết huyết sắc, người này... sao hắn lại đến?!
Vị phu nhân bên cạnh nhìn thấy tình huống trước mắt cũng đoán được đại khái là chuyện gì xảy ra. Tình huống trước mắt vừa nhìn là biết có nội tình bên trong. Chuyện bái quái dù có thú vị nhưng mệnh của mình quan trọng hơn, người này nhìn là biết không dễ chọc, nói hai ba câu liền chạy mất.
Trần Kiều Nương thoạt nhìn vô cùng đường hoàng, nếu người đến không phải Trần Nguyên thì chắc chắn sẽ phải cố kị một hai. Nhưng ánh mắt của Trần Nguyên nhìn nàng vô cùng chăm chú khiến cho nàng không thể mở miệng được, lúc này ngoài âm thầm sợ hãi thì cũng chỉ có thể để người vụng trộm đi ra ngoài báo tin, nếu để hắn biết được tin đồn là từ nàng truyền ra...
Nhưng mà Trang Thư Tình kia có tài năng gì lại khiến một thiếu gia nhìn qua đã biết gia thế vô cùng lớn không vứt bỏ nàng khi tin đồn này được lan truyền rộng như vậy.
"Nói đi , tiếp tục nói, nói cho ta nghe một chút, là Trang tiểu thư đã làm ra những chuyện gì có lỗi với ngươi mà khiến ngươi có thể bức tử nương của nàng, lại còn muốn hủy đi thanh danh của nàng, muốn đem nàng đẩy vào chỗ chết."
"Ta, ta không hại nàng." Trần Kiều Nương đỡ tay nha hoàn, gắt gao đỡ cánh tay để cho mình thêm can đảm. "ta cũng không bức tử nương nàng, là Đổng Thị không còn lưu luyến nên nàng ta không muốn sống, ta không bức nàng chết."
"Chậc." Trần Nguyên lười nói chuyện vô nghĩ cới nàng, cong tay lên, bốn người phía sau lập tức tiến lên, "Trói lại."
Trần Kiều Nương sợ tới mức kêu to, Theo bản năng lui về phía sau,"Các ngươi muốn làm gì! Đừng tới đây. Đừng tới đây! !"
"Nếu các ngươi chịu an phận thì cũng không có ai rảnh rỗi nhớ tới các ngươi, càng muốn làm chuyện ác thì càng phải trả giá cho những việc mình đã gây ra, đánh ngất rồi mang đi."
Trần Kiều Nương sợ tới mức kêu to, sau đó im bặt, mấy nha hoàn trong phòng nhìn thấy phu nhân ngã xuống mặt đất bất tỉnh nhân sự liền sợ đến muốn hét lên, nhưng vẫn cố nhịn xuống, quỳ trên mặt đất không dám nói một tiếng, đầu giống như áp sát xuống sàn.
"Nương... Các ngươi là ai, buông nương ta ra!" Trang Thư Diệu nghe thấy tiếng mẹ mình kêu thất thanh liền vội vã chạy tới, nhìn thấy tình huống trước mắt, Trang Thư Diệu lập tức đánh tới người nam nhân trước mặt.
Trần Nguyên lập tức xử lý Trang Thư Diệu nhanh gọn, "Đi đến vừa lúc, bớt việc, đi tìm Trang Trạch Lương."
Trang Trạch Lương là tìm được trong thư phòng.
Học vấn của hắn sớm đã gác xuống, nhưng mà bài trí trong thư phòng vô cùng cẩn thận, sách cũng không thiếu, những thứ sách này không phải để hắn xem, để lên đó cũng chỉ để thư phòng nhìn cho trang nhã.
Thời điềm thư phòng bị người phá cửa xông vào, hắn đang cầm tay một nha hoàn xinh đẹp dạy cho nàng cách viết chữ, nhìn qua vô cùng nhu tình mật ý.
"Các ngươi..." Đem nha hoàn chắn ở trước mặt, Trang Trạch Lương thấy Trần Nguyên tiến vào không biết đối phương vì sao lại đến, "Không liên quan đến ta, những lời này không phải ta truyền ra, đều là do Trần thị làm, ta sớm muốn ngăn cản nàng nhưng nàng lại không nghe, các ngươi không tin thì hỏi Tình Nhi, việc này thực không phải ta làm."
"Ta thực không hiểu được, người như ngươi vậy sao có thể sinh ra được hai vị như Trang tiểu thư và Trang cổng tử, trói lại."
"Các ngươi dám!" hai tay Trang Trạch Lương dùng sức nắm lấy bờ vai của nha hoàn, núp ở phía sau, không có chút nghĩ khí nói, "Nói như thế nào thì Tình Nhi và Hàn Nhi cũng là hai đứa con của ta, đây là sự thật không thể thay đổi, ngươi làm như vậy chính là nói cho cả thiên hạ biết nàng bất hiếu... A!"
Trang Trạch Lương bị đẩy ra ngoài, bị dọa đến chân đều nhũn ra, té ở một bên ôm lấy đầu gối, thân thể phát run, trong mắt đều là oán hận, vừa rồi, lão gia hắn thế nhưng bị nàng đẩy ra ngoài, uông công hắn lúc trước còn nói thích nàng, không có lương tâm, không có lương tâm!
Trần Nguyên nhanh chóng tiến tới trói chặt lấy, vỗ vỗ bên má không còn chút huyết sắc của Trang Trạch Lương: "Việc này có liên quan gì đến Trang tiểu Thư? Trang tiểu thư không thể ra lệnh cho bọn ta, không cần trì hoãn, hiện tại lập tức liền mang đi."
"Các ngươi muốn đem con ta đi nơi nào!" Lão thái thái một tay đỡ gậy một tay vịn vú già đi tiến vào, hình như là chạy tới nên hơi thở còn có chút suyễn, trong mắt đều là tàn khốc, "Có phải là Trang Thư Tình gọi các ngươi đến? Nàng muốn làm gì? vô tình vô nghĩa đến mức như vậy hay sao?"
Trần Nguyền tức cười nhìn lão thái thái trước mắt hỏi nàng, "Ngươi có biết con của ngươi, con dâu của ngươi làm chút chuyện tốt gì không?"
Lão thái thái cứng lại, những rất nhanh liền nói: "Mặc kệ là ta biết hay không thì đây cũng là chuyện của Trang gia, không đến lượt một ngoại nhân như ngươi đến chất vấn, mau thả người."
"Xem bộ dáng có vẻ là đã biết, già không biết thẹn."
"Ngươi!"
"Còn thất thần làm gì, đánh ngất đi."
"Vâng." Người đi theo Trần Nguyên không nói hai lời, một tay vỗ xuống, trước mặt lão thái thái đánh con trai nàng hôn mê, mắt lão thái thái lập tức liền trợn tròn, căn bản như không nghĩ tới đối phương thật dám muốn là như vậy!
"Đi thôi."
Đến khi lão thái thái phải ứng kịp, lập tức liền chạy ra vươn hai tay ngăn cửa lại, "Muốn đem con trai ta đi, trừ phi bước qua xác ta."
"Hừ!" Trần Nguyên dùng lực vừa phải đẩy người qua, lão thái thái liền ngồi bệt xuống đất, trước khi đi Trần Nguyên cò không quên quay đầu nhìn nàng cười, "Mang người đi."
Lão thái thái như bị kích thích, lập tức chạy ra ngoài, những chân như không theo ý mình, loạng choạng muốn ngã xuống đất, vú già đỡ lấy mới miễn cưỡng đứng vững, chân mềm nhũn lại ngã ngồi xuống đất.
Người nàng muốn đuổi theo ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe thấy.
Lão thái thái nhất thời hoảng, bà chỉ có một đứa con, vất vả nuôi nấng hắn lớn lên, người đã mấy chục tuổi lại bị đánh ngất mang đi trước mắt mình, còn không biết sẽ bị mang đi nơi nào...
Không được, tuyệt đối không được!
"Nâng kiệu trúc đến, mau"
Việc này Trang Thư Tình không thoát được liên quan, cho dù phải liều cái mạng già này, hôm nay ta cũng quyết phải chặn bằng được người lại, cho dù trở về Lãnh Sơn huyện, trở về nhà cũ ở Khê Thủy Trần cũng phải mang người về!
Kiệu bị mang đến nàng cũng biết được tin tức con dâu và tôn tử cũng đã bị mang đi, lão thái thái cố gắng ổn định hơi thở, trong lòng càng thêm hốt hoảng, lúc này nàng mới biết, trước đây Trang Thư Tình vẫn còn thủ hạ lưu tình với bọn họ, nếu như nàng không lưu thũ, bọn họ căn bản không có lực lượng đối kháng.
Lão bà ta xem thường thứ cháu gái kia, hận nàng vô tâm, phù thủy, nàng chính là phù thủy, nếu không phải phù thủy thì sao có thể nhẫn tâm như vậy, đó là phụ thân ruột, là phụ thân ruột a!
"Nâng ta đến cửa Trang Thư Tình."
"Lão phu nhân, bây giờ mưa vẫn còn rất lớn..."
"Có mưa mới tốt, ta ngất ở đó hay chết ở đó cũng dược, chỉ cần có thể để Trang Thư tình thả Lương Nhi ra, như thế nào cũng được! Nâng ta đi!"
Lão thái thái vì đứa con trai duy nhất này cũng có thể hạ ngoan tâm với chính bản thân mình, lúc còn trẻ vì sinh ra hắn nàng không tiếc thanh danh khó nghe, sau này hắn muốn kết hơn với Đổng Uyển Như, nàng vì nhà mẹ để người ta có điều kiện tốt nàng nguyện cúi đầu, chỉ cần con trai sống tốt, nàng chịu chút thiệt thòi có là gì.
Trúc kiệu không có đỉnh, lão thái thái vừa ra khỏi cửa liền ướt sũng, chờ đến khi được nâng đến cửa nhà Trang Thư Tình, trên người không chỗ nào không bị ướt.
Lão thái thái cảm thấy cả người bà cũng đều lạnh lẽo
Run rẩy hạ kiệu, cũng không để người đỡ, lão thái thái kêu gào, "Trang Thư Tình, ngươi mau ra đây gặp ta!"
Chu Thất nhíu mày, cho người vào báo với Trang Thư Tình
Trang Thư Tình nghe cong, nhìn mưa bên ngoài hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Lão thái thái vẫn luôn là gốc rễ che chỡ cho Trang Trạch Lương, Trang Trạch Lương có người mẹ này, nhưng lại không tiếc phúc."
"Mềm lòng ?"
"Đối với mấy người đó, tâm ta không thể mềm nổi, nếu ta trốn không gặp, như vậy từ hữu lý cũng sẽ biến thành vô lý, không phải lão thái bà muốn gặp ta sao, vậy thì gặp đi, Bảo Châu, lấy ô."
"Ta cho người đuổi bà ta đi là được, lúc này trời đang mưa lớn."
"Nếu không thấy ta, lão thái bà nhất định sẽ không bỏ qua, nếu không gặp được, bà ấy sẽ lưu lại môt phong huyết thư rồi ở nhà tìm chết, đến khi đó sẽ phiền toái."
Bạch Chiêm cảm thấy hắn hẳn cũng nên đem lão thái bà quăng luôn vào quặng cho xong, để một nhà bọn họ đoàn viên.
"Ta đi với nàng, cầm giày đi mưa đến."
Trang Thư Tình không có cự tuyệt, trời lạnh, nước mưa cũng lạnh, nàng không muốn một mình đối mặt với Trang lão thái thái kia.
Tuy rằng mưa to nên khó đi chuyển, vì vậy bên ngoài cũng không nhiều người, nhưng cũng chỉ là không nhiều, chứ không phải không có, nhìn một lão thái thái đứng bên ngoài chịu mưa, mọi người đều ào ào dừng chân muốn xem chuyện, cũng có người lân cận nghe hạ nhân nói lại nên cũng bái quái ra xem.
Thanh danh hiên tại của Trang Thư Tình ở Hội Nguyên Phủ cũng không nhỏ, chỗ ở của nàng cũng không phải bí mật gì, lúc này không ít người tìm tới, Trang đại phu này thường ngày không dễ dàng gặp được, rõ ràng một thân y thuật cao minh nhưng vẫn không thấy có người thân, vậy hiện vị trước mắt này là ai?
Đã tức, vô cùng đã tức, mỗi ngày nàng ngủ cũng vui vẻ cười tỉnh, mong sao những ngày này có thể trường trường cửu cửu, tốt nhất là đến khi nàng chết cùng không thay đổi
"Nói như vậy thì ranh con kia quả thật là phù thủy a, chiêu này dùng vô cùng chính xác, không uổng công mỗi ngày ta đều cho người đi thư phòng của lão gia xem một chút sách sử, trong lịch sử đã từng xuất hiện phù thủy, tài năng cũng thật lớn, thay đổi như chong chóng, trở tay liền gây ra mưa lũ, khiến nhân dân lầm than, còn có thể cứu được người chết, vị kế nữ kia của ngươi thật lợi hại như vậy?"
Nghe vị phu nhân cách vách nói Trang Thư Tình lợi hại, Trần Kiều Nương lại vô cùng mất hứng, hừ một tiếng: "Nàng ta làm sao có thể lợi hại như phù thủy được, cho dù thật có yêu thuật thì gặp phải người có bản lĩnh cao hơn nàng ta chắc hẳn sẽ phải chết, khụ..."
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của đối phương, Trần Kiều Nương vội vàng thu liểm cảm xúc của mình, thở dài một tiếng, phảng phất như hàm chứa vô tận đau thương khổ ý, "Làm kế mẫu người ta, phải rộng lượng, lúc nào cũng phải xử lý mọi việc công bằng, tuy rằng đúng là ta có hơi thiên vị đứa nhỏ mình sinh ra nhưng ta cũng chưa từng chèn ép nàng ta chuyện gì, hơi thiên vị một chút cũng là thói thường của con người, nói có đúng hay không? Vậy mà nàng ta lại ghi hận ta, ỷ vào gia thế cũa vị Bạch công tử kia liền đam nữ nhi của ta gả cho một tên đào mỏ, nhà hắn nghèo đến nỗi không lấy được vợ, ta sao có thể không oán, nếu như không phải nghe được lời đồn này, ta cũng không cảm thấy nàng ta khác với trước đây rất nhiều, hiện tại rốt cuộc đã hiểu, nếu không phải phù thủy. Thì tâm sao có thể ác độc được như vậy..."
"Chuyện này đúng là buồn cười, vị nữ nhi kia của ngươi không phải tự mình không biết sống chết chọc công tử nhà ta tức giận cho nên mới bị công tử nhà ta xử lý sao? Có liên quan gì đến Trang tiểu thư, thân là muội muội lại muốn cướp nam nhân của tỷ tỷ. Làm ra chuyện không biết xấu hổ còn tự con mình như trânn bảo hiến ra ngoài, kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, làm ra chuyện như vậy, ai cũng muốn ghê tởm thay nàng ta..."
Trần Nguyên khoanh tay thong thả bước vào, hắn ở ngoài nghe thấy ả đàn bà này khua môi múa mép, tức giận đến cười, cái gì gọi là ác độc nhất tâm mẹ kế, coi như hôm nay hắn được lãnh giáo.
"Ngươi... Ngươi..." Trần Kiều Nương mạnh mẽ đứng lên, sắc mặt hồng nhuận như bị rút hết huyết sắc, người này... sao hắn lại đến?!
Vị phu nhân bên cạnh nhìn thấy tình huống trước mắt cũng đoán được đại khái là chuyện gì xảy ra. Tình huống trước mắt vừa nhìn là biết có nội tình bên trong. Chuyện bái quái dù có thú vị nhưng mệnh của mình quan trọng hơn, người này nhìn là biết không dễ chọc, nói hai ba câu liền chạy mất.
Trần Kiều Nương thoạt nhìn vô cùng đường hoàng, nếu người đến không phải Trần Nguyên thì chắc chắn sẽ phải cố kị một hai. Nhưng ánh mắt của Trần Nguyên nhìn nàng vô cùng chăm chú khiến cho nàng không thể mở miệng được, lúc này ngoài âm thầm sợ hãi thì cũng chỉ có thể để người vụng trộm đi ra ngoài báo tin, nếu để hắn biết được tin đồn là từ nàng truyền ra...
Nhưng mà Trang Thư Tình kia có tài năng gì lại khiến một thiếu gia nhìn qua đã biết gia thế vô cùng lớn không vứt bỏ nàng khi tin đồn này được lan truyền rộng như vậy.
"Nói đi , tiếp tục nói, nói cho ta nghe một chút, là Trang tiểu thư đã làm ra những chuyện gì có lỗi với ngươi mà khiến ngươi có thể bức tử nương của nàng, lại còn muốn hủy đi thanh danh của nàng, muốn đem nàng đẩy vào chỗ chết."
"Ta, ta không hại nàng." Trần Kiều Nương đỡ tay nha hoàn, gắt gao đỡ cánh tay để cho mình thêm can đảm. "ta cũng không bức tử nương nàng, là Đổng Thị không còn lưu luyến nên nàng ta không muốn sống, ta không bức nàng chết."
"Chậc." Trần Nguyên lười nói chuyện vô nghĩ cới nàng, cong tay lên, bốn người phía sau lập tức tiến lên, "Trói lại."
Trần Kiều Nương sợ tới mức kêu to, Theo bản năng lui về phía sau,"Các ngươi muốn làm gì! Đừng tới đây. Đừng tới đây! !"
"Nếu các ngươi chịu an phận thì cũng không có ai rảnh rỗi nhớ tới các ngươi, càng muốn làm chuyện ác thì càng phải trả giá cho những việc mình đã gây ra, đánh ngất rồi mang đi."
Trần Kiều Nương sợ tới mức kêu to, sau đó im bặt, mấy nha hoàn trong phòng nhìn thấy phu nhân ngã xuống mặt đất bất tỉnh nhân sự liền sợ đến muốn hét lên, nhưng vẫn cố nhịn xuống, quỳ trên mặt đất không dám nói một tiếng, đầu giống như áp sát xuống sàn.
"Nương... Các ngươi là ai, buông nương ta ra!" Trang Thư Diệu nghe thấy tiếng mẹ mình kêu thất thanh liền vội vã chạy tới, nhìn thấy tình huống trước mắt, Trang Thư Diệu lập tức đánh tới người nam nhân trước mặt.
Trần Nguyên lập tức xử lý Trang Thư Diệu nhanh gọn, "Đi đến vừa lúc, bớt việc, đi tìm Trang Trạch Lương."
Trang Trạch Lương là tìm được trong thư phòng.
Học vấn của hắn sớm đã gác xuống, nhưng mà bài trí trong thư phòng vô cùng cẩn thận, sách cũng không thiếu, những thứ sách này không phải để hắn xem, để lên đó cũng chỉ để thư phòng nhìn cho trang nhã.
Thời điềm thư phòng bị người phá cửa xông vào, hắn đang cầm tay một nha hoàn xinh đẹp dạy cho nàng cách viết chữ, nhìn qua vô cùng nhu tình mật ý.
"Các ngươi..." Đem nha hoàn chắn ở trước mặt, Trang Trạch Lương thấy Trần Nguyên tiến vào không biết đối phương vì sao lại đến, "Không liên quan đến ta, những lời này không phải ta truyền ra, đều là do Trần thị làm, ta sớm muốn ngăn cản nàng nhưng nàng lại không nghe, các ngươi không tin thì hỏi Tình Nhi, việc này thực không phải ta làm."
"Ta thực không hiểu được, người như ngươi vậy sao có thể sinh ra được hai vị như Trang tiểu thư và Trang cổng tử, trói lại."
"Các ngươi dám!" hai tay Trang Trạch Lương dùng sức nắm lấy bờ vai của nha hoàn, núp ở phía sau, không có chút nghĩ khí nói, "Nói như thế nào thì Tình Nhi và Hàn Nhi cũng là hai đứa con của ta, đây là sự thật không thể thay đổi, ngươi làm như vậy chính là nói cho cả thiên hạ biết nàng bất hiếu... A!"
Trang Trạch Lương bị đẩy ra ngoài, bị dọa đến chân đều nhũn ra, té ở một bên ôm lấy đầu gối, thân thể phát run, trong mắt đều là oán hận, vừa rồi, lão gia hắn thế nhưng bị nàng đẩy ra ngoài, uông công hắn lúc trước còn nói thích nàng, không có lương tâm, không có lương tâm!
Trần Nguyên nhanh chóng tiến tới trói chặt lấy, vỗ vỗ bên má không còn chút huyết sắc của Trang Trạch Lương: "Việc này có liên quan gì đến Trang tiểu Thư? Trang tiểu thư không thể ra lệnh cho bọn ta, không cần trì hoãn, hiện tại lập tức liền mang đi."
"Các ngươi muốn đem con ta đi nơi nào!" Lão thái thái một tay đỡ gậy một tay vịn vú già đi tiến vào, hình như là chạy tới nên hơi thở còn có chút suyễn, trong mắt đều là tàn khốc, "Có phải là Trang Thư Tình gọi các ngươi đến? Nàng muốn làm gì? vô tình vô nghĩa đến mức như vậy hay sao?"
Trần Nguyền tức cười nhìn lão thái thái trước mắt hỏi nàng, "Ngươi có biết con của ngươi, con dâu của ngươi làm chút chuyện tốt gì không?"
Lão thái thái cứng lại, những rất nhanh liền nói: "Mặc kệ là ta biết hay không thì đây cũng là chuyện của Trang gia, không đến lượt một ngoại nhân như ngươi đến chất vấn, mau thả người."
"Xem bộ dáng có vẻ là đã biết, già không biết thẹn."
"Ngươi!"
"Còn thất thần làm gì, đánh ngất đi."
"Vâng." Người đi theo Trần Nguyên không nói hai lời, một tay vỗ xuống, trước mặt lão thái thái đánh con trai nàng hôn mê, mắt lão thái thái lập tức liền trợn tròn, căn bản như không nghĩ tới đối phương thật dám muốn là như vậy!
"Đi thôi."
Đến khi lão thái thái phải ứng kịp, lập tức liền chạy ra vươn hai tay ngăn cửa lại, "Muốn đem con trai ta đi, trừ phi bước qua xác ta."
"Hừ!" Trần Nguyên dùng lực vừa phải đẩy người qua, lão thái thái liền ngồi bệt xuống đất, trước khi đi Trần Nguyên cò không quên quay đầu nhìn nàng cười, "Mang người đi."
Lão thái thái như bị kích thích, lập tức chạy ra ngoài, những chân như không theo ý mình, loạng choạng muốn ngã xuống đất, vú già đỡ lấy mới miễn cưỡng đứng vững, chân mềm nhũn lại ngã ngồi xuống đất.
Người nàng muốn đuổi theo ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe thấy.
Lão thái thái nhất thời hoảng, bà chỉ có một đứa con, vất vả nuôi nấng hắn lớn lên, người đã mấy chục tuổi lại bị đánh ngất mang đi trước mắt mình, còn không biết sẽ bị mang đi nơi nào...
Không được, tuyệt đối không được!
"Nâng kiệu trúc đến, mau"
Việc này Trang Thư Tình không thoát được liên quan, cho dù phải liều cái mạng già này, hôm nay ta cũng quyết phải chặn bằng được người lại, cho dù trở về Lãnh Sơn huyện, trở về nhà cũ ở Khê Thủy Trần cũng phải mang người về!
Kiệu bị mang đến nàng cũng biết được tin tức con dâu và tôn tử cũng đã bị mang đi, lão thái thái cố gắng ổn định hơi thở, trong lòng càng thêm hốt hoảng, lúc này nàng mới biết, trước đây Trang Thư Tình vẫn còn thủ hạ lưu tình với bọn họ, nếu như nàng không lưu thũ, bọn họ căn bản không có lực lượng đối kháng.
Lão bà ta xem thường thứ cháu gái kia, hận nàng vô tâm, phù thủy, nàng chính là phù thủy, nếu không phải phù thủy thì sao có thể nhẫn tâm như vậy, đó là phụ thân ruột, là phụ thân ruột a!
"Nâng ta đến cửa Trang Thư Tình."
"Lão phu nhân, bây giờ mưa vẫn còn rất lớn..."
"Có mưa mới tốt, ta ngất ở đó hay chết ở đó cũng dược, chỉ cần có thể để Trang Thư tình thả Lương Nhi ra, như thế nào cũng được! Nâng ta đi!"
Lão thái thái vì đứa con trai duy nhất này cũng có thể hạ ngoan tâm với chính bản thân mình, lúc còn trẻ vì sinh ra hắn nàng không tiếc thanh danh khó nghe, sau này hắn muốn kết hơn với Đổng Uyển Như, nàng vì nhà mẹ để người ta có điều kiện tốt nàng nguyện cúi đầu, chỉ cần con trai sống tốt, nàng chịu chút thiệt thòi có là gì.
Trúc kiệu không có đỉnh, lão thái thái vừa ra khỏi cửa liền ướt sũng, chờ đến khi được nâng đến cửa nhà Trang Thư Tình, trên người không chỗ nào không bị ướt.
Lão thái thái cảm thấy cả người bà cũng đều lạnh lẽo
Run rẩy hạ kiệu, cũng không để người đỡ, lão thái thái kêu gào, "Trang Thư Tình, ngươi mau ra đây gặp ta!"
Chu Thất nhíu mày, cho người vào báo với Trang Thư Tình
Trang Thư Tình nghe cong, nhìn mưa bên ngoài hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Lão thái thái vẫn luôn là gốc rễ che chỡ cho Trang Trạch Lương, Trang Trạch Lương có người mẹ này, nhưng lại không tiếc phúc."
"Mềm lòng ?"
"Đối với mấy người đó, tâm ta không thể mềm nổi, nếu ta trốn không gặp, như vậy từ hữu lý cũng sẽ biến thành vô lý, không phải lão thái bà muốn gặp ta sao, vậy thì gặp đi, Bảo Châu, lấy ô."
"Ta cho người đuổi bà ta đi là được, lúc này trời đang mưa lớn."
"Nếu không thấy ta, lão thái bà nhất định sẽ không bỏ qua, nếu không gặp được, bà ấy sẽ lưu lại môt phong huyết thư rồi ở nhà tìm chết, đến khi đó sẽ phiền toái."
Bạch Chiêm cảm thấy hắn hẳn cũng nên đem lão thái bà quăng luôn vào quặng cho xong, để một nhà bọn họ đoàn viên.
"Ta đi với nàng, cầm giày đi mưa đến."
Trang Thư Tình không có cự tuyệt, trời lạnh, nước mưa cũng lạnh, nàng không muốn một mình đối mặt với Trang lão thái thái kia.
Tuy rằng mưa to nên khó đi chuyển, vì vậy bên ngoài cũng không nhiều người, nhưng cũng chỉ là không nhiều, chứ không phải không có, nhìn một lão thái thái đứng bên ngoài chịu mưa, mọi người đều ào ào dừng chân muốn xem chuyện, cũng có người lân cận nghe hạ nhân nói lại nên cũng bái quái ra xem.
Thanh danh hiên tại của Trang Thư Tình ở Hội Nguyên Phủ cũng không nhỏ, chỗ ở của nàng cũng không phải bí mật gì, lúc này không ít người tìm tới, Trang đại phu này thường ngày không dễ dàng gặp được, rõ ràng một thân y thuật cao minh nhưng vẫn không thấy có người thân, vậy hiện vị trước mắt này là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.