Chương 205: Đoán lo trước lo sau
Quỷ Quỷ Mộng Du
02/04/2017
Bên trong Bạch phủ.
Phúc Nguyên vừa mở mắt ra, Bạch Chiêm liền lập tức hỏi, “Như thế nào?”
Phúc Nguyên lắc đầu, “Nhân quả của Trang thí chủ ở thế giới kia vẫn chưa hết, ràng buộc quá chặt.”
Đáy lòng Bạch Chiêm nổi lên ý lạnh, ánh mắt nhìn người có thể đục ra thành Lỗ, “ ngươi đã nói là có thể nắm chắc 6 phần.”
Phúc Nguyên không để ý thái độ của bạch Chiêm, “ Nhân quả của Trang tiểu thư ở thế giới kia vẫn chưa đoạn, nhưng không phải là không có cơ hội, chỉ là thời cơ chưa tới.”
Bạch Chiêm thu tầm mắt lại, nhìn về phía hoa sen trận, người trong hoa sen trận vẻ mặt vẫn hồng nhuận, Tuy rằng sắc mặt không tốt như trước, Nhưng bằng mắt thường vẫn có thể nhìn ra được, hai ngày qua, khí huyết của Hữu Phong đã yếu đi rất nhiều.
Thời cơ chưa tới, vậy phải chờ đến khi nào thì thời cơ mới tới?
Vào lúc này, tin tức Trang Thư Tình bệnh nặng đã truyền khắp cả nước, hoàng đế đã mấy lần sai người tới nghe ngóng tin tức, Bạch Chiêm cảm thấy phiền, lập tức đóng cửa Bạch Phủ, bất cứ ai cũng không cho vào.
Đổng Lão Gia Tử tự mình đến cửa.
“Tránh ra, lão nhân ta có quyền gặp mặt cháu gái mình.”
Hướng Tả không Có ý muốn nhường bước, “Đổng lão gia tử thứ lỗi, công tử chính miệng ra lệnh đóng cửa, chuyện này cũng là suy nghĩ cho Trang Tiểu Thư.”
Việc liên quan đến cháu gái, nếu để xảy ra chuyện, dù là nhỏ hắn cũng không thể khinh thường, nhất thời có ý thoái nhượng, “Tình huống của nha đầu kia rốt cuộc là như thế nào?”
“Thoạt nhìn không có gì khác, tiểu thư chỉ đang ngủ, nhưng mà gọi như thế nào Trang tiểu thư cũng không tỉnh lại, Phúc Nguyên đại sư của Tăng Trí Tự nói mệnh cách của Trang tiểu thư khác với người thường, đại sư đang bày hoa sen trận để cứu Trang tiểu thư, mong lão gia tử an tâm một chút.”Ngữ khí của Hướng Tả trầm trầm, “Chúng ta đều mong trang tiểu thư không xảy ra bất kỳ chuyện gì, mọi người đều tận lực thu xếp ổn thỏa.”
Lão già tử tin lời này, những người khác khó có thể nói, nhưng Bạch công tử hắn chắc chắn sẽ nghĩ tất cả biện pháp có thể để cứu Tình nha đầu.
Nhưng mà, nếu như tất cả biện pháp có thể nghĩ ra lại vẫn không thể khiến người tỉnh lại thì sao?
Lão gia tử cầm quải trượng, bàn tay run rẩy, không dám nghĩ sâu.
May mắn, hiện tại ở trong triều không xảy ra chuyện lớn, trong đó đa phần là do Tình nha đầu sắp xếp ổn thoả, khiến cho sự việc không có ảnh hưởng gì quá lớn.
Những việc nhỏ khác, thái tử và Lục Bộ triều thần có thể xử lý, cũng sẽ không xảy ra vấn đề lớn.
Triều đình không có người cầm lái, nhưng lại quy củ ngoài suy nghĩ của mọi người, quan viên biểu hiện vô cùng thành thật.
Ai cũng không phải là người ngu. Lúc này để xảy ra chuyện, Châm dầu vào ngọn lửa đang cháy của Bạch công tử, không biết hôm sau cái đầu của ngươi có còn trên cổ hay không, ai cũng không dám cam đoan bản thân có thể toàn mạng trước lửa giận của Bạch công tử.
Nhưng mà, họa vô đơn chí là vào lúc này hoàng thượng suy nghĩ quá nhiều, đã bị bệnh.
Vinh Chính mang phương thuốc trình lên, “Tâu Hoàng Thượng, đây là phương thuốc mà Trang tiểu thư khi ở trong cung đã có cùng thần thảo luận về cách ứng phó với bệnh tình của hoàng thượng trong trường hợp khẩn cấp” chính là tình huống trước mắt.
Tuy rằng lúc này hoàng đế cảm thấy đầu của hắn vô cùng đau đớn. nhưng lời của Vinh Chính hắn vẫn có thể nghe rõ, nhưng càng nghe rõ trong lòng Lại càng khó chịu, hắn bị bệnh đã sớm có trong những đoán của nàng. nhưng bệnh của nàng thì sao? Ai có thể giúp nàng vượt qua?
Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, hắn không hi vọng những lời này sẽ ứng nghiệm với nàng.
“Dùng đi.”
Vâng.”
“Tiếu nhi.”
Chu Tri Tiếu bước lên phía trước quỳ gối xuống, “ Phụ Hoàng, nhi thần ở đây.”
“Thư Tình đối với con cũng coi như là nửa ân sư, trước khi nàng tỉnh lại, con phải giúp nào ổn định lại giang sơn, không thể để nàng mất mặt.”
“Nhi thần... tuân chỉ”
Bởi vì Chu Tri Tiếu biết hắn phải đứng ra làm chủ. Hoàng đế tuy nhắm mắt, nhưng khoé miệng vẫn hiện lên nụ cười, “Tiếu nhi, Chu Quốc đã được thư tình ổn định lại, con còn cần phải e ngại điều gì? Lúc trước, vì có thể đưa con lên làm thái tử, nàng không tiếc đánh cược với trẫm. Mang đến cho con người thầy tốt nhất, thần tử đắc dụng nhất, dân tâm ổn định nhất, một giang sơn như vậy con còn ngồi không vững. vậy, làm sao có thể đáng với tấm lòng của nàng.”
Chu Tri Tiếu muốn nói rằng hắn sẽ không để cho Trang tỷ tỷ phải thất vọng, Nhưng cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại, một câu cũng không thể nói nên lời.
Hoàng đế cũng không thèm để ý, vừa nói hắn vừa hồi tưởng lại, mới giật mình phát hiện, thì ra, thời gian cũng chỉ trôi qua có mấy tháng, nhưng, nàng lại có thể khiến cho Chu Quốc hay hình đổi dạng.
Thần tử, ai làm chức lấy, cho dù xảy ra thiên tai và có người ngấm ngầm hãm hại, nhưng lòng trung thành của nhân dân chống đối với Chu Quốc lại mãnh liệt chưa từng có như lúc này. Nghe nói, hai ngày qua đã có một số người đến chùa cầu phúc cho nàng, trong thời điểm sĩ khí của Cúc quốc đang tăng vọt như hiện nay, nhưng những tướng sĩ nàng phái đi vẫn chưa từng rơi vào thế hạ phong..
Hoàng đế suy nghĩ, sau này, con cháu của Chu Quốc đều đang thừa hưởng ân tình của nàng.
“Truyền ý chỉ của trẫm, Hộ Bộ thượng thư Lâm Tri và Thái phó Tô Văn phụ trợ Thái Tử giám quốc.”
"Tuân chỉ."
Vốn dân chúng vẫn không quá tin tưởng rằng Trang tiểu thư bị bệnh nặng, nhưng sau đạo thánh chỉ này, toàn bộ kinh đô đều trở nên yên lặng.
Dân chúng đi chùa ngày càng nhiều.
Trang Thư Tình đương nhiên không biết những chuyện này, bởi vì vẫn không thể đi vào giấc mơ, thậm chí giấc ngủ của nàng cũng càng ngày càng kém, lúc này nàng còn đang hoài nghi bản thân có chứng ức chế.
Lưu Chân Chân không dám cho nàng làm việc quá nhiều, cũng không dám nàng ở một mình, mỗi ngày đều gọi Trang Thư Tình vào văn phòng của mình để ngồi.
Trang Tình là cô nhi, tình huống hiện tại của Trang Tình lúc này nếu để Trang Tình ở nhà một mình, cô sẽ không yên lòng.
Nhận điện thoại, Lưu Chân Chân nói: “Anh hai của tớ sắp đến.”
Trang Thư Tình ngồi thẳng người.
Lưu Bác vẫn mặc quần tây và áo sơ mi trắng, tay áo vén lên, lột da rắn chắc màu đồng.
Ngồi xuống vị trí đối diện Trang Thư Tình, lấy kính râm xuống đặt trên bàn, Lưu Bác ngẩng đầu, nhìn vào mắt Trang Thư Tình.
Không cần phải nói gì, Trang Thư Tình cũng biết được kết quả, cho nên mỉm cười, tuy rằng tinh thần không tốt, như nhưng lại như người nắm chắc thắng lợi trong tay.
"Trang tiểu thư thật tự tin."
"Thứ trong tay, tôi vẫn luôn nắm chắc.”
Lưu Bác nhún nhún vai, "Không biết Trang tiểu thư tính toán muốn hợp tác thế nào."
“Tôi thích nói chuyện với người thẳng thắn.” Trang Thư Tình ngả người dựa vào ghế, tư thái hoàn toàn thả lỏng khiến Lưu Bác càng thêm hứng thú.
Mấy ngày nay hắn đã đem lý lịch của Trang Tình tra xét từ đầu đến cuối, chuyện nàng học y nhiều năm là thật, bị hắt nước dơ lên người cũng là thật, thân phận cô nhi của nàng càng thật, nhưng biểu hiện của cô gái này, quá mức xuất sắc, khí độ của nàng, bối cảnh như vậy không thể nào dưỡng ra được.
Phương thuốc cổ truyền thì càng không thể cầm ra.
nhưng cố tình cô gái này lại có.
“Ba phương thuốc, hai phần trong đó dùng để đổi lấy 15% cổ phần, cho dù có bị pha loãng như thế nào thì 15% cổ phần của tôi cũng không thể thiếu, không có vấn đề gì chứ?”
“Trên thực tế, con số Trang tiểu thư muốn còn ít hơn dự đoán của tôi.”
“Tôi không có lòng tham quá lớn chỉ cần có đủ tiền là được, 15% cổ phần không phải là con số nhỏ.”
Lưu Bá khẽ gật đầu, “Vậy còn một phương thuốc còn lại thì sao?”
“Cái này, tôi tặng không cho Lưu tiên sinh, nhưng tôi hi vọng, Lưu tiên sinh có thể đáp ứng tôi hai diều kiện.”
"Mời nói."
Trang Thư Tình đã sớm nghĩ tốt, lúc này không hề lo lắng nói ra: “Tôi đoán anh hẳn là muốn rời khỏi Lưu gia dể bắt đầu từ con số không, nói như thế, sự tồn tại của tôi là không thể giấu giếm, như vậy, tôi hi vọng Lưu tiên sinh có thể cam đoan sự an toàn của tôi, cùng với những người có liên quan tới tôi.”
“Đây là điều tôi phải làm, còn cái thứ hai?”
“Cái thư hai.” Trang Thư Tình buông mắt tầm mắt xuống, “Hi vọng Lưu tiên sinh có thể chiếu cố cho cô nhi viên Trưởng Thành, những đứa nhỏ ở cô nhi viện muốn đến làm ở công ty, cũng xin Lưu tiên sinh dàn xếp.”
Phúc Nguyên vừa mở mắt ra, Bạch Chiêm liền lập tức hỏi, “Như thế nào?”
Phúc Nguyên lắc đầu, “Nhân quả của Trang thí chủ ở thế giới kia vẫn chưa hết, ràng buộc quá chặt.”
Đáy lòng Bạch Chiêm nổi lên ý lạnh, ánh mắt nhìn người có thể đục ra thành Lỗ, “ ngươi đã nói là có thể nắm chắc 6 phần.”
Phúc Nguyên không để ý thái độ của bạch Chiêm, “ Nhân quả của Trang tiểu thư ở thế giới kia vẫn chưa đoạn, nhưng không phải là không có cơ hội, chỉ là thời cơ chưa tới.”
Bạch Chiêm thu tầm mắt lại, nhìn về phía hoa sen trận, người trong hoa sen trận vẻ mặt vẫn hồng nhuận, Tuy rằng sắc mặt không tốt như trước, Nhưng bằng mắt thường vẫn có thể nhìn ra được, hai ngày qua, khí huyết của Hữu Phong đã yếu đi rất nhiều.
Thời cơ chưa tới, vậy phải chờ đến khi nào thì thời cơ mới tới?
Vào lúc này, tin tức Trang Thư Tình bệnh nặng đã truyền khắp cả nước, hoàng đế đã mấy lần sai người tới nghe ngóng tin tức, Bạch Chiêm cảm thấy phiền, lập tức đóng cửa Bạch Phủ, bất cứ ai cũng không cho vào.
Đổng Lão Gia Tử tự mình đến cửa.
“Tránh ra, lão nhân ta có quyền gặp mặt cháu gái mình.”
Hướng Tả không Có ý muốn nhường bước, “Đổng lão gia tử thứ lỗi, công tử chính miệng ra lệnh đóng cửa, chuyện này cũng là suy nghĩ cho Trang Tiểu Thư.”
Việc liên quan đến cháu gái, nếu để xảy ra chuyện, dù là nhỏ hắn cũng không thể khinh thường, nhất thời có ý thoái nhượng, “Tình huống của nha đầu kia rốt cuộc là như thế nào?”
“Thoạt nhìn không có gì khác, tiểu thư chỉ đang ngủ, nhưng mà gọi như thế nào Trang tiểu thư cũng không tỉnh lại, Phúc Nguyên đại sư của Tăng Trí Tự nói mệnh cách của Trang tiểu thư khác với người thường, đại sư đang bày hoa sen trận để cứu Trang tiểu thư, mong lão gia tử an tâm một chút.”Ngữ khí của Hướng Tả trầm trầm, “Chúng ta đều mong trang tiểu thư không xảy ra bất kỳ chuyện gì, mọi người đều tận lực thu xếp ổn thỏa.”
Lão già tử tin lời này, những người khác khó có thể nói, nhưng Bạch công tử hắn chắc chắn sẽ nghĩ tất cả biện pháp có thể để cứu Tình nha đầu.
Nhưng mà, nếu như tất cả biện pháp có thể nghĩ ra lại vẫn không thể khiến người tỉnh lại thì sao?
Lão gia tử cầm quải trượng, bàn tay run rẩy, không dám nghĩ sâu.
May mắn, hiện tại ở trong triều không xảy ra chuyện lớn, trong đó đa phần là do Tình nha đầu sắp xếp ổn thoả, khiến cho sự việc không có ảnh hưởng gì quá lớn.
Những việc nhỏ khác, thái tử và Lục Bộ triều thần có thể xử lý, cũng sẽ không xảy ra vấn đề lớn.
Triều đình không có người cầm lái, nhưng lại quy củ ngoài suy nghĩ của mọi người, quan viên biểu hiện vô cùng thành thật.
Ai cũng không phải là người ngu. Lúc này để xảy ra chuyện, Châm dầu vào ngọn lửa đang cháy của Bạch công tử, không biết hôm sau cái đầu của ngươi có còn trên cổ hay không, ai cũng không dám cam đoan bản thân có thể toàn mạng trước lửa giận của Bạch công tử.
Nhưng mà, họa vô đơn chí là vào lúc này hoàng thượng suy nghĩ quá nhiều, đã bị bệnh.
Vinh Chính mang phương thuốc trình lên, “Tâu Hoàng Thượng, đây là phương thuốc mà Trang tiểu thư khi ở trong cung đã có cùng thần thảo luận về cách ứng phó với bệnh tình của hoàng thượng trong trường hợp khẩn cấp” chính là tình huống trước mắt.
Tuy rằng lúc này hoàng đế cảm thấy đầu của hắn vô cùng đau đớn. nhưng lời của Vinh Chính hắn vẫn có thể nghe rõ, nhưng càng nghe rõ trong lòng Lại càng khó chịu, hắn bị bệnh đã sớm có trong những đoán của nàng. nhưng bệnh của nàng thì sao? Ai có thể giúp nàng vượt qua?
Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, hắn không hi vọng những lời này sẽ ứng nghiệm với nàng.
“Dùng đi.”
Vâng.”
“Tiếu nhi.”
Chu Tri Tiếu bước lên phía trước quỳ gối xuống, “ Phụ Hoàng, nhi thần ở đây.”
“Thư Tình đối với con cũng coi như là nửa ân sư, trước khi nàng tỉnh lại, con phải giúp nào ổn định lại giang sơn, không thể để nàng mất mặt.”
“Nhi thần... tuân chỉ”
Bởi vì Chu Tri Tiếu biết hắn phải đứng ra làm chủ. Hoàng đế tuy nhắm mắt, nhưng khoé miệng vẫn hiện lên nụ cười, “Tiếu nhi, Chu Quốc đã được thư tình ổn định lại, con còn cần phải e ngại điều gì? Lúc trước, vì có thể đưa con lên làm thái tử, nàng không tiếc đánh cược với trẫm. Mang đến cho con người thầy tốt nhất, thần tử đắc dụng nhất, dân tâm ổn định nhất, một giang sơn như vậy con còn ngồi không vững. vậy, làm sao có thể đáng với tấm lòng của nàng.”
Chu Tri Tiếu muốn nói rằng hắn sẽ không để cho Trang tỷ tỷ phải thất vọng, Nhưng cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại, một câu cũng không thể nói nên lời.
Hoàng đế cũng không thèm để ý, vừa nói hắn vừa hồi tưởng lại, mới giật mình phát hiện, thì ra, thời gian cũng chỉ trôi qua có mấy tháng, nhưng, nàng lại có thể khiến cho Chu Quốc hay hình đổi dạng.
Thần tử, ai làm chức lấy, cho dù xảy ra thiên tai và có người ngấm ngầm hãm hại, nhưng lòng trung thành của nhân dân chống đối với Chu Quốc lại mãnh liệt chưa từng có như lúc này. Nghe nói, hai ngày qua đã có một số người đến chùa cầu phúc cho nàng, trong thời điểm sĩ khí của Cúc quốc đang tăng vọt như hiện nay, nhưng những tướng sĩ nàng phái đi vẫn chưa từng rơi vào thế hạ phong..
Hoàng đế suy nghĩ, sau này, con cháu của Chu Quốc đều đang thừa hưởng ân tình của nàng.
“Truyền ý chỉ của trẫm, Hộ Bộ thượng thư Lâm Tri và Thái phó Tô Văn phụ trợ Thái Tử giám quốc.”
"Tuân chỉ."
Vốn dân chúng vẫn không quá tin tưởng rằng Trang tiểu thư bị bệnh nặng, nhưng sau đạo thánh chỉ này, toàn bộ kinh đô đều trở nên yên lặng.
Dân chúng đi chùa ngày càng nhiều.
Trang Thư Tình đương nhiên không biết những chuyện này, bởi vì vẫn không thể đi vào giấc mơ, thậm chí giấc ngủ của nàng cũng càng ngày càng kém, lúc này nàng còn đang hoài nghi bản thân có chứng ức chế.
Lưu Chân Chân không dám cho nàng làm việc quá nhiều, cũng không dám nàng ở một mình, mỗi ngày đều gọi Trang Thư Tình vào văn phòng của mình để ngồi.
Trang Tình là cô nhi, tình huống hiện tại của Trang Tình lúc này nếu để Trang Tình ở nhà một mình, cô sẽ không yên lòng.
Nhận điện thoại, Lưu Chân Chân nói: “Anh hai của tớ sắp đến.”
Trang Thư Tình ngồi thẳng người.
Lưu Bác vẫn mặc quần tây và áo sơ mi trắng, tay áo vén lên, lột da rắn chắc màu đồng.
Ngồi xuống vị trí đối diện Trang Thư Tình, lấy kính râm xuống đặt trên bàn, Lưu Bác ngẩng đầu, nhìn vào mắt Trang Thư Tình.
Không cần phải nói gì, Trang Thư Tình cũng biết được kết quả, cho nên mỉm cười, tuy rằng tinh thần không tốt, như nhưng lại như người nắm chắc thắng lợi trong tay.
"Trang tiểu thư thật tự tin."
"Thứ trong tay, tôi vẫn luôn nắm chắc.”
Lưu Bác nhún nhún vai, "Không biết Trang tiểu thư tính toán muốn hợp tác thế nào."
“Tôi thích nói chuyện với người thẳng thắn.” Trang Thư Tình ngả người dựa vào ghế, tư thái hoàn toàn thả lỏng khiến Lưu Bác càng thêm hứng thú.
Mấy ngày nay hắn đã đem lý lịch của Trang Tình tra xét từ đầu đến cuối, chuyện nàng học y nhiều năm là thật, bị hắt nước dơ lên người cũng là thật, thân phận cô nhi của nàng càng thật, nhưng biểu hiện của cô gái này, quá mức xuất sắc, khí độ của nàng, bối cảnh như vậy không thể nào dưỡng ra được.
Phương thuốc cổ truyền thì càng không thể cầm ra.
nhưng cố tình cô gái này lại có.
“Ba phương thuốc, hai phần trong đó dùng để đổi lấy 15% cổ phần, cho dù có bị pha loãng như thế nào thì 15% cổ phần của tôi cũng không thể thiếu, không có vấn đề gì chứ?”
“Trên thực tế, con số Trang tiểu thư muốn còn ít hơn dự đoán của tôi.”
“Tôi không có lòng tham quá lớn chỉ cần có đủ tiền là được, 15% cổ phần không phải là con số nhỏ.”
Lưu Bá khẽ gật đầu, “Vậy còn một phương thuốc còn lại thì sao?”
“Cái này, tôi tặng không cho Lưu tiên sinh, nhưng tôi hi vọng, Lưu tiên sinh có thể đáp ứng tôi hai diều kiện.”
"Mời nói."
Trang Thư Tình đã sớm nghĩ tốt, lúc này không hề lo lắng nói ra: “Tôi đoán anh hẳn là muốn rời khỏi Lưu gia dể bắt đầu từ con số không, nói như thế, sự tồn tại của tôi là không thể giấu giếm, như vậy, tôi hi vọng Lưu tiên sinh có thể cam đoan sự an toàn của tôi, cùng với những người có liên quan tới tôi.”
“Đây là điều tôi phải làm, còn cái thứ hai?”
“Cái thư hai.” Trang Thư Tình buông mắt tầm mắt xuống, “Hi vọng Lưu tiên sinh có thể chiếu cố cho cô nhi viên Trưởng Thành, những đứa nhỏ ở cô nhi viện muốn đến làm ở công ty, cũng xin Lưu tiên sinh dàn xếp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.