Chương 30: đông đi xuân đến
Quỷ Quỷ Mộng Du
04/12/2016
Bạch Chiêm giống như là sáng sớm cố ý tới bắt nàng tạ lễ, đồ lấy tới tay ngây ngốc hồi lâu liền rời đi.
Trang Thư Tình trong lòng thoáng có chút cao hứng, ném đi lý do tại sao, tập trung vào việc cửa hàng.
Trang Thư Hàn vẫn một mực không nói gì đột nhiên mở miệng, "mẫu thân của hắn khẳng định cũng mất."
Thấy tỷ tỷ nhìn phía hắn, hắn tiếp tục nói: "Hắn vừa rồi biểu tình giống như khi tỷ tỷ hoài niệm mẫu thân, ta cũng nhớ kỹ nương thích ăn cái gì, nương thích mặc cái gì quần áo màu sắc nào, nương thường hát dân ca ta ngẫu nhiên cũng sẽ hát vài câu ở trong lòng, ta rất sợ sẽ quên những thứ này, thật giống như nêu quên hết liền sẽ quên nương ."
"Ân, chúng ta đều nhớ kỹ nương." Nhìn hắn đỏ hốc mắt, Trang Thư Tình vỗ vỗ lưng cho hắn, đỡ lấy bờ vai của hắn đem hắn xoay người sang chỗ khác, "Chúng ta sống được tốt nương liền an tâm, trước không nghĩ những thứ này nữa, mau cầm cái chổi lông gà đi quét bụi, nhớ kỹ canh thời gian, giờ lành vừa đến phải đem khăn đỏ trùm trên bảng hiệu kéo xuống, đệ là nam nhân trong nhà, việc này đều do đệ làm."
Trang Thư Hàn đứng lên ưỡn ngực, trước khi giờ lành trước đến liền chạy ra cửa nhìn một hồi, chỉ sợ sai canh giờ.
Đem đệ đệ đuổi ra ngoài, Trang Thư Tình thở dài một ngụm, trong lòng đề phòng đối với Bạch Chiêm đột nhiên liền không còn nặng như trước.
Một người có thể bởi vì mẫu thân thích màu tím mà thủy chung mặc một thân tử trang, dù là người không tốt cũng không hoàn toàn là người xấu như vậy.
Nàng không nghĩ biểu hiện của hắn không giống người thường, cũng một mực trói buộc chính mình làm việc trong quy tắc, tuy nàng thủy chung không phải người ở thế giới này, thứ nàng tiếp thu không phải quan niệm cùng giáo dục ở đây, người mẫn cảm tất nhiên là cảm giác được, Bạch Chiêm có thể nhìn ra nàng là người dị thường tuyệt không chút kỳ quái.
Tuy người khác muốn nàng sống giống như các cô nương tiểu thư khuê các ở cổ đại... Nhưng nàng không có điều kiện như vậy, cũng không có người dạy nàng sống thế nào để giống như một cổ nhân.
Chợ càng ngày càng đông, khi thời gian đã đến, khăn đỏ vừa mở, người trên chợ nghe thấy tiếng động đều kéo đến cửa hàng đề tên là ‘cửa hàng thêu đông đi xuân đến’, cùng các cửa hàng khác bất đồng là, trên bảng hiệu còn có một hàng chữ nhỏ: Trang phục độc nhất vô nhị.
Ở trước cửa không có động tĩnh gì, Hội Nguyên Phủ trên đường phố hôm nay so với ngày thường còn muốn náo nhiệt vài phần.
Một đám trẻ con không quá mười tuổi, mấy tiểu tử bất quá mới bốn năm tuổi hỗn độn trong đám người, cầm trong tay một chồng giấy, ngăn đón những người đi đường phát tờ giấy trong tay, trên mặt luôn tươi cười, đem tờ giấy bỏ vào trong tay người này rồi lại bỏ chạy đi tìm mục tiêu kế tiếp, mặc dù là người ít khi nóng giận cũng thật sự là tức giận không đứng dậy được.
Nếu như có vận khí tốt thì mới đọc xuống tới năm dòng kế tiếp, tất cả đều là một dạng chữ viết cùng một nội dung duy nhất: Muốn độc nhất vô nhị sao? Chợ đông 140 hào cửa hàng thêu ‘đông đi xuân đến’ nhất định có thể thỏa mãn ngươi, mong hạ cố quan lâm.
Chỉ cần có chút nhàn lại có chút tiền, người đều muốn nhìn một chút đó là một cửa hàng như thế nào, dám dõng dạc nói độc nhất vô nhị, phải biết rằng người có địa vị đều người đặc biệt tới cửa yêu cầu xiêm y mỗi mùa, đây mới là độc nhất vô nhị.
Khi đi vào trong cửa hàng bọn họ mới biết được cái gọi là độc nhất vô nhị là chuyện gì, cửa tiệm chân này chính là bán xiêm y dạng thêu.
Trong cửa hàng sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, xiêm y chỉnh tề treo trên tường, nhìn lại vừa xem liền hiểu ngay, hơn nữa những thứ thêu lên sẽ y phục cũng không giống nhau, nếu như một kiện bị người khác mua đi, thì cái dạng thêu này liền không bao giờ có nữa, đây mới là nguyên nhân cửa tiệm dám nói chính mình độc nhất vô nhị.
Vào trong cửa hàng người đến càng ngày càng nhiều, hỏi cũng càng lúc càng đông, "Ta thích cái này, nhưng kiện này ta mặc không vừa, có thể sửa không?"
Đã không biết là lần thứ mấy hỏi qua vấn đề này, Trang Thư Tình vẫn chịu khó giải thích nói: "Quần áo tất nhiên là có thể sửa, nhưng dù là sửa lớn hay là sửa nhỏ đều khẳng định không có đẹp mắt như hiện tại vậy, ở cái dạng thêu này mọi thời điểm đều có tú nương chỉnh thể lo lắng, ở vị trí này thêu đẹp mắt nhất, sửa lớn sửa nhỏ vị trí liền thay đổi, ta cũng không dám cam đoan nói nhất định còn có thể hợp tâm ý ngài như hiện tại."
"Cái dạng thêu này ta thích, ta mua nhưng không mặc, ngươi ấn theo số đo của ta làm ra một kiện như thế này cho ta có được không?"
"Chỉ cần hai kiện ngài đều trả tiền, tất nhiên là có thể."
"Có phải là ta muốn dạng thêu như thế nào ngươi đều có thể làm ra cho ta hết?"
"Nếu vẽ ra một dạng thêu đẹp mắt thì phải có lời nói cuối cùng mới được, từ trong cửa hàng ta đi ra, ta không thể lấy chiêu bài nhà mình."
"Nơi này của ngươi có dạng thêu cho ta lựa chọn hay không?"
"Có, bất quá ngài phải chờ, vị khách nhân này, cả quần áo lẫn hoa văn lại cho ngươi."
"..."
Trang Thư Tình biết phát truyền đơn nhất định sẽ có hiệu quả, đối với cổ nhân mà nói rất thích những thứ mới mẻ, tuy nàng không nghĩ tới sẽ đưa đến nhiều người như vậy, nam nhân đứng một bên, nữ nhân đứng một bên, phân biệt rõ ràng, hơn nữa sau khi tiến vào xem qua sẽ có hứng thú lớn như vậy, liền vận dụng một hồi công phu, người trong cửa hàng đã đông hơn phân nửa.
Vu nương tử thấy thế liền nhanh chóng lại đây hỗ trợ, Trang Thư Tình lúc này mới có thời gian đi vào phòng trong lấy quần áo cùng giá áo ra treo lên tiếp.
Sau đó lại là một vòng vấn đề mới.
Đã có năm khách nhân hỏi có hoa văn lựa chọn để lựa chọn hay không, Trang Thư Tình lền dẫn người đến một bên, lấy ra một xấp hoa văn thật dày, "Vài vị có thể nhìn xem có thích những thứ này không, ta có thể cam đoan những thứ này trên thị trường không có ."
"Như thế nào cam đoan?"
Trang Thư Tình chỉ chỉ đầu chính mình, "Đây đều là ta vẽ ra, ta không bán ra bên ngoài, đương nhiên là không có ."
Năm khách nhân đều là nữ tử, có phụ nhân cũng có cả những cô nương tuổi cập kê, "Đây đều là ngươi vẽ?"
"Đúng, vài vị chậm rãi xem."
Hoa văn đều là một trương mỏng manh, nếu như muốn giấu cũng không phải là việc khó, nhưng Trang Thư Tình là biểu hiện phá lệ tin tưởng các nàng, nên khi một nhóm người đối mặt với nàng, nàng lại quay đi, nhưng mà thời gian đưa lưng về phía các nàng lâu như vậy cũng không quay đầu một lần.
Năm cái người nhìn nhau, đối với lão bản cô nương này rõ ràng sinh ra vài phần hảo cảm, cảm giác được người tín nhận luôn luôn rất tốt.
Ứng phó xong một vị khách nhân, Trang Thư Tình khóe mắt dư quang phiêu du nhìn ra bên ngoài, người đều muốn mặt mũi, mặc dù năm người này bên trong đều có cái ý tưởng kia, cũng sẽ đề phòng bị những người khác một từ nói toạc ra ở trước mặt nhiều người như vậy, không nói chính mình khó khăn, nhưng mà người ở Hội Nguyên Phủ đều muốn được sống yên ổn.
Biết được khớp xương trong đó, nàng mừng rỡ giả bộ hào phóng.
"Tiểu chưởng quầy, cái này bán bao nhiêu?"
Trang Thư Tình thu liễm suy nghĩ này, tiếp tục bận việc.
Đã là giữa trưa tháng mười, Trang Thư Hàn lúc này trán cũng đã ướt mồ hôi, hắn không chỉ muốn thu tiền, nhưng vì tỷ tỷ bận quá mức lại còn phải chào hỏi khách khứa, lúc này hắn liền âm thầm may mắn chính mình xin phép đến hỗ trợ, hơn nữa dùng thời gian buổi sáng đem giá cả đều nhớ kỹ, bằng không chỉ bằng một người là tỷ tỷ ở đây thật không biết sẽ vội thành dạng gì.
Năm người bên kia đều chọn được hoa văn tốt, Vu nương tử dẫn người vào buồng trong đem số lượng kích cỡ đưa cho các nàng, nhất nhất nhớ kỹ, nhận lấy tiền đặt cọc sau giao cho Thư Tình, nói các nàng mười ngày sau tới lấy đồ may.
Một buổi sáng này nàng cũng mệt đến ngất ngư, nhớ tới trong cửa hàng của mình nàng cũng thật lâu rồi không vội qua như vậy, thật hy vọng khi nào thì cũng có thể có vài ngày được như vậy.
Trương Tú Nhi giữa trưa đến đưa cơm, đứng ở ngoài cửa một hồi lâu không dám tiến vào, trong lòng cũng hiện lên lo lắng, trong tiệm này nam khách thật sự quá nhiều.
Cũng may đã là buổi trưa, không bao lâu khách nhân liền tán đi ít nhiều.
"Tú Nhi tỷ, ngươi đã đến rồi." Trang Thư Tình đã sớm đói đến nỗi ngực dán vào lưng, nhìn thấy người ánh mắt đều sáng, khiên hư Hàn trước nhìn, liền lôi kéo người vào buồng trong.
"Vu nương tử, ngươi cũng mệt mỏi một buổi sáng, bây giờ cùng chúng ta ăn trước một chút, buổi chiều tránh không được còn nhờ nương tử đến hỗ trợ."
Vu nương tử vẫy vẫy cánh tay, "Một bữa cơm đã nghĩ muốn sai ta? Tiền công có phải cũng nên cấp một chút hay không ."
"Cấp, đương nhiên phải cấp, nhưng cơm vẫn phải ăn." Trang Thư Tình đem đồ ăn lấy ra, cũng may Trương Tú Nhi chuẩn bị số lượng lớn, hơn nữa nàng cũng không ăn, chỉ nói mình ở nhà đã ăn rồi, còn có đưa một phần cho tên tiểu gia hoả kia.
"Muội tử làm đồ ăn này thực ngon." Vu nương tử tuy rằng là thương nhân thông minh lanh lợi, nhưng làm người cũng cực kì lanh lẹ, chưa đến một hồi liền cùng Trương Tú Nhi đối đáp mấy câu.
Cũng vì thế mà đến lúc này nàng mới biết được cái tiểu cô nương đem việc buôn bán làm được đến phong sinh thủy khởi (*) này dĩ nhiên là thuê phòng ở lại, hơn nữa là phụ nhân ở cái tuổi này còn trẻ như vậy đã phải thủ tiết.
(*)phong sinh thủy khởi = gió nổi nước lên: gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc
Trách không được ngày đó có ân nhân đến cũng là phải đi đến cửa hàng, lo lắng được như vậy cũng làđã chu toàn.
Thỉnh thoảng vẫn có khách đến, hai tỷ đệ thay nhau ăn cơm, một chút nghỉ nơi cũng không có, Trương Tú Nhi cao hứng trong cửa hàng buôn bán tốt, lại lo lắng Thư Tình ăn như vậy sẽ không tiêu.
Hôm nay còn có Thư Hàn ở bên cạnh, trong cửa hàng có người đến hỗ trợ, nhưng Thư Hàn còn phải đến trường, người khác cũng không có khả năng một mực hỗ trợ, trong tiệm này trong ngoài đều bận việc sao chỉ có thể có một người là Thư Tình, thân thể thế nào chịu được.
"Tú Nhi tỷ, tình huống trong cửa hàng ngươi cũng thấy đấy, thật sự bận quá mức, ngươi có hay không biết người nguyện ý làm việc để kiếm một phần tiền?"
Thừa dịp này khách nhân không còn nhiều, Trang Thư Tình lôi kéo Trương Tú Nhi hỏi.
"Nữ nhân cũng được?"
"Trong cửa hàng son phấn cũng không phải là có tiểu cô nương làm tiểu nhị sao? Ta muốn là ở trong cửa hàng thuê mấy nam nhân, còn không biết phải mời đến người nào?"
"Tuy trong cửa hàng ngươi cũng có nam khách nhân, làm đồ may sẵn khó tránh khỏi có thời điểm cần người bên cạnh đo lường kích cỡ, dùng tiểu cô nương cũng không thích hợp đi."
Trang Thư Tình xoa đầu, này thật đúng là chuyện phiền toái, "Tuổi còn nhỏ cũng không sao đâu? Khoảng mười tuổi, cũng không thể còn truyền ra lời nói này nọ lung tung."
"Khó nói, ta đến hỏi Thư Thành, tiểu cô nương không khó tìm, cũng có tiểu cô nương trong nhà muốn ra ngoài tìm việc làm, ở trong cửa hàng làm so với bán mình làm nô tì thì tốt hơn nhiều." Trương Tú Nhi thanh tú cau mày, "Trong tay muội không phải còn chút bạc nào sao? Nếu thật sự không được thì đi mua hai người, nam nữ đều được, có tầng quan hệ chủ tớ này ở đây, ai cũng nói không được gì."
Trang Thư Tình liền thấy hiểu ra, nàng thế nào đã quên đó là một có thể mua người a, nàng không làm địa chủ, mua để trong cửa hàng cũng là tốt.
"Nhìn ánh mắt này của ngươi sáng lên này." Trương Tú Nhi không khỏi bật cười, "Ta đi rồi sẽ trở về, buổi tối không nên về quá muộn."
"Trễ không xong, phải hạn chế bán mới được, bằng không đồ trong cửa hàng đều phải bán không ra." Trang Thư Tình chỉ vào ngăn tủ trên kia một nói, "trữ hàng toàn ở nơi đó , Tú Nhi tỷ ngươi nói cho Dệt tỷ tỷ một cái tin, khiến các nàng gia tăng người làm, ngày mai trước cứ đưa một ít đến đây cho muội."
"ừ, ta đã biết." Xem có khách vào cửa không, Trương Tú Nhi không lại nói nữa, cầm theo rổ cúi đầu rời đi.
Trang Thư Tình trong lòng thoáng có chút cao hứng, ném đi lý do tại sao, tập trung vào việc cửa hàng.
Trang Thư Hàn vẫn một mực không nói gì đột nhiên mở miệng, "mẫu thân của hắn khẳng định cũng mất."
Thấy tỷ tỷ nhìn phía hắn, hắn tiếp tục nói: "Hắn vừa rồi biểu tình giống như khi tỷ tỷ hoài niệm mẫu thân, ta cũng nhớ kỹ nương thích ăn cái gì, nương thích mặc cái gì quần áo màu sắc nào, nương thường hát dân ca ta ngẫu nhiên cũng sẽ hát vài câu ở trong lòng, ta rất sợ sẽ quên những thứ này, thật giống như nêu quên hết liền sẽ quên nương ."
"Ân, chúng ta đều nhớ kỹ nương." Nhìn hắn đỏ hốc mắt, Trang Thư Tình vỗ vỗ lưng cho hắn, đỡ lấy bờ vai của hắn đem hắn xoay người sang chỗ khác, "Chúng ta sống được tốt nương liền an tâm, trước không nghĩ những thứ này nữa, mau cầm cái chổi lông gà đi quét bụi, nhớ kỹ canh thời gian, giờ lành vừa đến phải đem khăn đỏ trùm trên bảng hiệu kéo xuống, đệ là nam nhân trong nhà, việc này đều do đệ làm."
Trang Thư Hàn đứng lên ưỡn ngực, trước khi giờ lành trước đến liền chạy ra cửa nhìn một hồi, chỉ sợ sai canh giờ.
Đem đệ đệ đuổi ra ngoài, Trang Thư Tình thở dài một ngụm, trong lòng đề phòng đối với Bạch Chiêm đột nhiên liền không còn nặng như trước.
Một người có thể bởi vì mẫu thân thích màu tím mà thủy chung mặc một thân tử trang, dù là người không tốt cũng không hoàn toàn là người xấu như vậy.
Nàng không nghĩ biểu hiện của hắn không giống người thường, cũng một mực trói buộc chính mình làm việc trong quy tắc, tuy nàng thủy chung không phải người ở thế giới này, thứ nàng tiếp thu không phải quan niệm cùng giáo dục ở đây, người mẫn cảm tất nhiên là cảm giác được, Bạch Chiêm có thể nhìn ra nàng là người dị thường tuyệt không chút kỳ quái.
Tuy người khác muốn nàng sống giống như các cô nương tiểu thư khuê các ở cổ đại... Nhưng nàng không có điều kiện như vậy, cũng không có người dạy nàng sống thế nào để giống như một cổ nhân.
Chợ càng ngày càng đông, khi thời gian đã đến, khăn đỏ vừa mở, người trên chợ nghe thấy tiếng động đều kéo đến cửa hàng đề tên là ‘cửa hàng thêu đông đi xuân đến’, cùng các cửa hàng khác bất đồng là, trên bảng hiệu còn có một hàng chữ nhỏ: Trang phục độc nhất vô nhị.
Ở trước cửa không có động tĩnh gì, Hội Nguyên Phủ trên đường phố hôm nay so với ngày thường còn muốn náo nhiệt vài phần.
Một đám trẻ con không quá mười tuổi, mấy tiểu tử bất quá mới bốn năm tuổi hỗn độn trong đám người, cầm trong tay một chồng giấy, ngăn đón những người đi đường phát tờ giấy trong tay, trên mặt luôn tươi cười, đem tờ giấy bỏ vào trong tay người này rồi lại bỏ chạy đi tìm mục tiêu kế tiếp, mặc dù là người ít khi nóng giận cũng thật sự là tức giận không đứng dậy được.
Nếu như có vận khí tốt thì mới đọc xuống tới năm dòng kế tiếp, tất cả đều là một dạng chữ viết cùng một nội dung duy nhất: Muốn độc nhất vô nhị sao? Chợ đông 140 hào cửa hàng thêu ‘đông đi xuân đến’ nhất định có thể thỏa mãn ngươi, mong hạ cố quan lâm.
Chỉ cần có chút nhàn lại có chút tiền, người đều muốn nhìn một chút đó là một cửa hàng như thế nào, dám dõng dạc nói độc nhất vô nhị, phải biết rằng người có địa vị đều người đặc biệt tới cửa yêu cầu xiêm y mỗi mùa, đây mới là độc nhất vô nhị.
Khi đi vào trong cửa hàng bọn họ mới biết được cái gọi là độc nhất vô nhị là chuyện gì, cửa tiệm chân này chính là bán xiêm y dạng thêu.
Trong cửa hàng sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, xiêm y chỉnh tề treo trên tường, nhìn lại vừa xem liền hiểu ngay, hơn nữa những thứ thêu lên sẽ y phục cũng không giống nhau, nếu như một kiện bị người khác mua đi, thì cái dạng thêu này liền không bao giờ có nữa, đây mới là nguyên nhân cửa tiệm dám nói chính mình độc nhất vô nhị.
Vào trong cửa hàng người đến càng ngày càng nhiều, hỏi cũng càng lúc càng đông, "Ta thích cái này, nhưng kiện này ta mặc không vừa, có thể sửa không?"
Đã không biết là lần thứ mấy hỏi qua vấn đề này, Trang Thư Tình vẫn chịu khó giải thích nói: "Quần áo tất nhiên là có thể sửa, nhưng dù là sửa lớn hay là sửa nhỏ đều khẳng định không có đẹp mắt như hiện tại vậy, ở cái dạng thêu này mọi thời điểm đều có tú nương chỉnh thể lo lắng, ở vị trí này thêu đẹp mắt nhất, sửa lớn sửa nhỏ vị trí liền thay đổi, ta cũng không dám cam đoan nói nhất định còn có thể hợp tâm ý ngài như hiện tại."
"Cái dạng thêu này ta thích, ta mua nhưng không mặc, ngươi ấn theo số đo của ta làm ra một kiện như thế này cho ta có được không?"
"Chỉ cần hai kiện ngài đều trả tiền, tất nhiên là có thể."
"Có phải là ta muốn dạng thêu như thế nào ngươi đều có thể làm ra cho ta hết?"
"Nếu vẽ ra một dạng thêu đẹp mắt thì phải có lời nói cuối cùng mới được, từ trong cửa hàng ta đi ra, ta không thể lấy chiêu bài nhà mình."
"Nơi này của ngươi có dạng thêu cho ta lựa chọn hay không?"
"Có, bất quá ngài phải chờ, vị khách nhân này, cả quần áo lẫn hoa văn lại cho ngươi."
"..."
Trang Thư Tình biết phát truyền đơn nhất định sẽ có hiệu quả, đối với cổ nhân mà nói rất thích những thứ mới mẻ, tuy nàng không nghĩ tới sẽ đưa đến nhiều người như vậy, nam nhân đứng một bên, nữ nhân đứng một bên, phân biệt rõ ràng, hơn nữa sau khi tiến vào xem qua sẽ có hứng thú lớn như vậy, liền vận dụng một hồi công phu, người trong cửa hàng đã đông hơn phân nửa.
Vu nương tử thấy thế liền nhanh chóng lại đây hỗ trợ, Trang Thư Tình lúc này mới có thời gian đi vào phòng trong lấy quần áo cùng giá áo ra treo lên tiếp.
Sau đó lại là một vòng vấn đề mới.
Đã có năm khách nhân hỏi có hoa văn lựa chọn để lựa chọn hay không, Trang Thư Tình lền dẫn người đến một bên, lấy ra một xấp hoa văn thật dày, "Vài vị có thể nhìn xem có thích những thứ này không, ta có thể cam đoan những thứ này trên thị trường không có ."
"Như thế nào cam đoan?"
Trang Thư Tình chỉ chỉ đầu chính mình, "Đây đều là ta vẽ ra, ta không bán ra bên ngoài, đương nhiên là không có ."
Năm khách nhân đều là nữ tử, có phụ nhân cũng có cả những cô nương tuổi cập kê, "Đây đều là ngươi vẽ?"
"Đúng, vài vị chậm rãi xem."
Hoa văn đều là một trương mỏng manh, nếu như muốn giấu cũng không phải là việc khó, nhưng Trang Thư Tình là biểu hiện phá lệ tin tưởng các nàng, nên khi một nhóm người đối mặt với nàng, nàng lại quay đi, nhưng mà thời gian đưa lưng về phía các nàng lâu như vậy cũng không quay đầu một lần.
Năm cái người nhìn nhau, đối với lão bản cô nương này rõ ràng sinh ra vài phần hảo cảm, cảm giác được người tín nhận luôn luôn rất tốt.
Ứng phó xong một vị khách nhân, Trang Thư Tình khóe mắt dư quang phiêu du nhìn ra bên ngoài, người đều muốn mặt mũi, mặc dù năm người này bên trong đều có cái ý tưởng kia, cũng sẽ đề phòng bị những người khác một từ nói toạc ra ở trước mặt nhiều người như vậy, không nói chính mình khó khăn, nhưng mà người ở Hội Nguyên Phủ đều muốn được sống yên ổn.
Biết được khớp xương trong đó, nàng mừng rỡ giả bộ hào phóng.
"Tiểu chưởng quầy, cái này bán bao nhiêu?"
Trang Thư Tình thu liễm suy nghĩ này, tiếp tục bận việc.
Đã là giữa trưa tháng mười, Trang Thư Hàn lúc này trán cũng đã ướt mồ hôi, hắn không chỉ muốn thu tiền, nhưng vì tỷ tỷ bận quá mức lại còn phải chào hỏi khách khứa, lúc này hắn liền âm thầm may mắn chính mình xin phép đến hỗ trợ, hơn nữa dùng thời gian buổi sáng đem giá cả đều nhớ kỹ, bằng không chỉ bằng một người là tỷ tỷ ở đây thật không biết sẽ vội thành dạng gì.
Năm người bên kia đều chọn được hoa văn tốt, Vu nương tử dẫn người vào buồng trong đem số lượng kích cỡ đưa cho các nàng, nhất nhất nhớ kỹ, nhận lấy tiền đặt cọc sau giao cho Thư Tình, nói các nàng mười ngày sau tới lấy đồ may.
Một buổi sáng này nàng cũng mệt đến ngất ngư, nhớ tới trong cửa hàng của mình nàng cũng thật lâu rồi không vội qua như vậy, thật hy vọng khi nào thì cũng có thể có vài ngày được như vậy.
Trương Tú Nhi giữa trưa đến đưa cơm, đứng ở ngoài cửa một hồi lâu không dám tiến vào, trong lòng cũng hiện lên lo lắng, trong tiệm này nam khách thật sự quá nhiều.
Cũng may đã là buổi trưa, không bao lâu khách nhân liền tán đi ít nhiều.
"Tú Nhi tỷ, ngươi đã đến rồi." Trang Thư Tình đã sớm đói đến nỗi ngực dán vào lưng, nhìn thấy người ánh mắt đều sáng, khiên hư Hàn trước nhìn, liền lôi kéo người vào buồng trong.
"Vu nương tử, ngươi cũng mệt mỏi một buổi sáng, bây giờ cùng chúng ta ăn trước một chút, buổi chiều tránh không được còn nhờ nương tử đến hỗ trợ."
Vu nương tử vẫy vẫy cánh tay, "Một bữa cơm đã nghĩ muốn sai ta? Tiền công có phải cũng nên cấp một chút hay không ."
"Cấp, đương nhiên phải cấp, nhưng cơm vẫn phải ăn." Trang Thư Tình đem đồ ăn lấy ra, cũng may Trương Tú Nhi chuẩn bị số lượng lớn, hơn nữa nàng cũng không ăn, chỉ nói mình ở nhà đã ăn rồi, còn có đưa một phần cho tên tiểu gia hoả kia.
"Muội tử làm đồ ăn này thực ngon." Vu nương tử tuy rằng là thương nhân thông minh lanh lợi, nhưng làm người cũng cực kì lanh lẹ, chưa đến một hồi liền cùng Trương Tú Nhi đối đáp mấy câu.
Cũng vì thế mà đến lúc này nàng mới biết được cái tiểu cô nương đem việc buôn bán làm được đến phong sinh thủy khởi (*) này dĩ nhiên là thuê phòng ở lại, hơn nữa là phụ nhân ở cái tuổi này còn trẻ như vậy đã phải thủ tiết.
(*)phong sinh thủy khởi = gió nổi nước lên: gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc
Trách không được ngày đó có ân nhân đến cũng là phải đi đến cửa hàng, lo lắng được như vậy cũng làđã chu toàn.
Thỉnh thoảng vẫn có khách đến, hai tỷ đệ thay nhau ăn cơm, một chút nghỉ nơi cũng không có, Trương Tú Nhi cao hứng trong cửa hàng buôn bán tốt, lại lo lắng Thư Tình ăn như vậy sẽ không tiêu.
Hôm nay còn có Thư Hàn ở bên cạnh, trong cửa hàng có người đến hỗ trợ, nhưng Thư Hàn còn phải đến trường, người khác cũng không có khả năng một mực hỗ trợ, trong tiệm này trong ngoài đều bận việc sao chỉ có thể có một người là Thư Tình, thân thể thế nào chịu được.
"Tú Nhi tỷ, tình huống trong cửa hàng ngươi cũng thấy đấy, thật sự bận quá mức, ngươi có hay không biết người nguyện ý làm việc để kiếm một phần tiền?"
Thừa dịp này khách nhân không còn nhiều, Trang Thư Tình lôi kéo Trương Tú Nhi hỏi.
"Nữ nhân cũng được?"
"Trong cửa hàng son phấn cũng không phải là có tiểu cô nương làm tiểu nhị sao? Ta muốn là ở trong cửa hàng thuê mấy nam nhân, còn không biết phải mời đến người nào?"
"Tuy trong cửa hàng ngươi cũng có nam khách nhân, làm đồ may sẵn khó tránh khỏi có thời điểm cần người bên cạnh đo lường kích cỡ, dùng tiểu cô nương cũng không thích hợp đi."
Trang Thư Tình xoa đầu, này thật đúng là chuyện phiền toái, "Tuổi còn nhỏ cũng không sao đâu? Khoảng mười tuổi, cũng không thể còn truyền ra lời nói này nọ lung tung."
"Khó nói, ta đến hỏi Thư Thành, tiểu cô nương không khó tìm, cũng có tiểu cô nương trong nhà muốn ra ngoài tìm việc làm, ở trong cửa hàng làm so với bán mình làm nô tì thì tốt hơn nhiều." Trương Tú Nhi thanh tú cau mày, "Trong tay muội không phải còn chút bạc nào sao? Nếu thật sự không được thì đi mua hai người, nam nữ đều được, có tầng quan hệ chủ tớ này ở đây, ai cũng nói không được gì."
Trang Thư Tình liền thấy hiểu ra, nàng thế nào đã quên đó là một có thể mua người a, nàng không làm địa chủ, mua để trong cửa hàng cũng là tốt.
"Nhìn ánh mắt này của ngươi sáng lên này." Trương Tú Nhi không khỏi bật cười, "Ta đi rồi sẽ trở về, buổi tối không nên về quá muộn."
"Trễ không xong, phải hạn chế bán mới được, bằng không đồ trong cửa hàng đều phải bán không ra." Trang Thư Tình chỉ vào ngăn tủ trên kia một nói, "trữ hàng toàn ở nơi đó , Tú Nhi tỷ ngươi nói cho Dệt tỷ tỷ một cái tin, khiến các nàng gia tăng người làm, ngày mai trước cứ đưa một ít đến đây cho muội."
"ừ, ta đã biết." Xem có khách vào cửa không, Trương Tú Nhi không lại nói nữa, cầm theo rổ cúi đầu rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.