Ác Nhân Thành Đôi

Chương 87: Đổng gia xuất hiện

Quỷ Quỷ Mộng Du

04/12/2016

Trang Thư Hàn thong thả bước ra ngoài cửa, thường thường quay lại nhìn về phía đường cái.

"Hàn Nhi."

Thanh âm này...

Theo tiếng gọi Trang Thư Hàn quay đầu lại, sắc mặt không chút nào thay đổi, cũng không mở miệng nói chuyện, giống như đối mặt với một người hoàn toàn xa lạ.

Nếu là trước kia, Trang Trạch Lương nhất định sẽ mở miệng chỉ trích ngay lập tức, nhưng sau khi bị hai tỷ đệ nhiều lần lãnh đạm, hiện tại thấy thái độ của Trang Thư Hàn hắn cũng không bất ngờ.

Đến gần vài bước, Trang Trạch Lương nỗ lực để bản thân thoạt nhìn giống như một vị phụ thân hiền, "Ta nhìn thấy bảng vàng được dán trước nha môn, chúc mừng con tiếp tục đỗ đầu bảng."

Đây chính là lý do Trang Thư Hàn đứng ở chỗ này chờ tỷ tỷ về, hắn muốn chính miệng thông báo tin tốt của mình cho tỷ tỷ, muốn nhìn thấy bộ dáng tỷ tỷ vui vẻ, không nghĩ là không đợi được tỷ tỷ trở về, ngược lại còn gặp phải người không muốn gặp.

Nghĩ đến lời dạy của tỷ tỷ, Trang Thư Hàn cũng không tiếp tục lạnh lùng trừng mắt, sắc mặt lạnh nhạt mở miệng, "Đa tạ quan tâm."

"Không việc gì, là ta nên làm." Được Trang Thư Hàn đáp lại, Trang Trạch Lương cao hứng, không khỏi đến gần thêm vài bước, cách nhi tử chỉ còn hai ba bước, nhìn gần như vậy, hắn mới phát hiện, chỉ mới ngắn ngủn vài tháng nhi tử đã cao thêm rất nhiều, dáng người thẳng tắp, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn.

Đối lập hoàn toàn với Diệu Nhi, Trang Trạch Lương hận không thể để thời gian quay ngược trở lại, chỉ cần quay lại một năm thôi, hắn nắm chắc có thể hòa dịu lại mối quan hệ giữa hai tỷ đệ.

Âm thầm hối hận một hồi, ý cười trên mặt Trang Trạch Lương vẫn còn trên mặt, "Ta đã chuyển đến Hội Nguyên Phủ, rất gần với nơi này..."

"Ngài không cần nói với ta, ta sẽ không tới." Trang Thư Hàn cắt đứt lời nói của hắn. Hắn không thể giống như tỷ tỷ, không oán không giận, hắn chỉ có thể nỗ lực khiến chính mình coi bọn họ là người xa lạ.

"Hàn Nhi, ta biết con hận cha. Cha cũng biết bản thân mình làm không đúng, về sau cha sẽ nỗ lực bồi thường lại cho con, nói như thế nào thì chúng ta cũng là người nhà, trong người con chảy dòng máu của ta, con cũng nên nghĩ cho tỷ tỷ con, một thiếu nữ không cha không mẹ, sao có thể gả cho một gia đình tốt, đến cuối cùng cha cũng có thể giúp cho tỷ tỷ con một chút."

"Không cần. Tỷ tỷ có ta là đủ rồi, bản thân ta còn tốt hơn nhiều so với ngài. Ngài đi đi, tỷ tỷ cũng sắp trở về." Lời nói của Trang Trạch Lương, nửa chữ hắn cũng không tin, tuy rằng trong lòng hắn cũng không muốn tỷ tỷ đối mặt với người trước mắt, bọn họ không thể đo được trong lòng vị 'phụ thân' này đối với tỷ đệ bọn họ còn có bao nhiêu tình cảm. Hắn chỉ là không muốn tỷ tỷ vì bảo vệ hắn mà phải khom lưng trước người ta.

Tính tình tỷ tỷ trước giờ rất mềm yếu, nếu như không phải bị ép đến cực hạn thì bỗng nhiên sao có thể trở nên lợi hại như vậy.

Tỷ tỷ như vậy khiền cho hắn cảm thấy đau lòng, hắn sẽ không nhịn được mà suy nghĩ, nếu như hắn là ca ca thì tốt rồi, nếu như mẫu thân còn sống thì tốt rồi, tỷ tỷ sẽ không cần phải thay đổi, chỉ cần thêu thùa may vá, làm những việc nữ tử thích làm sau đó chờ đến khi gặp gia đình là được.

Càng nghĩ càng phiền, Trang Thư Hàn đang định lên tiếng đuổi người. Lại thấy Trang Trạch Lươn bình tĩnh nhìn về phía sau của mình, Trang Thư Hàn theo bản năng quay đầu lại, đó là chiếc xe mà toàn Hội Nguyên Phủ cũng chỉ có một chiếc, xe ngựa chậm rãi đi tới, đừng trước mặt hai người, cảm giác mười phần áp bách.

Bước xuống đầu tiên là hai vị nha hoàn, đặt xuống đất một chiếc ghế dài. Sau đó Bạch Chiêm liền bước ra xe ngựa, Trang Thư Tình cũng theo Bạch Chiêm bước xuống.

Đứng ở trên xe, cao cao tại thượng nhìn xuống Trang Trạch Lương, Trang Thư Tình đỡ tay Bạch Chiêm bước xuống, hình ảnh như vậy khiến nhiều người hướng mắt nhìn về phía bọn họ. Ngoại trừ Trang Thư Hàn, trong lòng hắn cảm thấy hành động của Bạch Chiêm vô cùng bình thường.

Nhưng rơi vào trong mắt Trang Trạch Lương, hắn hoàn toàn không thể đem vị quý nữ khí chất cao quý trước mắt liên hệ với vị nữ nhi yếu đuối đến một câu cũng không dám nói của hắn ở Trang gia.

Một người sao có thể có chuyển biến lớn như thế? Hắn đôi khi còn có loại cảm giác vị nữ tử trước mắt không phải nữ nhi của hắn.

"Sao ngài lại tới đây?"

Trang Trạch Lương theo bản năng mở miệng, "Chúng ta mới chuyển đến Hội Nguyên Phủ."

Thế nhưng...



Lấy quyết tâm lúc trước của toàn gia, đây cũng không là chuyện gì ngoài ý muốn, Trang Thư Tình cũng không tiếp tục nhìn hắn, dắt đệ đệ trở về phòng, hoàn toàn không có ý muốn hỏi thêm.

Trang Trạch Lương định gọi người lại, nhưng khi chống lại ánh mắt của Bạch Chiêm liền lập tức ngậm miệng, cho đến khi người vào cũng không dám nói một chữ.

"Ở bên ngoài chờ tỷ tỷ sao?"

"Vâng." Trang Thư Hàn trả lời, cằm hơi nâng lên, mang theo chút kiêu ngạo, "Tỷ tỷ, đệ lại đỗ đầu."

Trang Thư Tình dừng bước lại, trên mặt tràn đầy ý mừng, "Giỏi như vậy? Tô tiên sinh có biết không?"

"Đã biết, tiên sinh rất cao hứng, dặn đệ tiếp tục nỗ lực trong kì thi tiếp theo."

Trang Thư Tình rất có kì vọng với đệ đệ, nhưng nàng cũng không nghĩ tới sẽ nuôi được một vị thiên tài, dù sau đến tháng bảy này, tuổi mụ của Thư Hàn cũng chỉ mới mười một, nàng lo Thư Hàn sẽ vì vậy mà cao ngạo.

"Tỷ tỷ không muốn đệ có quá nhiều áp lực, kì thi thứ ba dù có rớt cũng không sau, lần sau chúng ta thi tiếp."

"Tỷ tỷ yên tâm, đệ tin tưởng khả năng của mình." Trang Thư Tình nhẹ giọng an ủi tỷ tỷ: "Sau khi vượt qua kì thi thứ ba sẽ có thể thi Hương, tiên sinh nói, cho dù đệ có thi đậu lần tiếp theo cũng sẽ hoãn lại kết quả, tuy rằng trụ cột đệ học tốt nhưng còn chưa đủ vững chắc, còn phải từ từ tu bổ, ba năm sau mới để đệ dự thi, lại nói bây giờ đệ cũng đang trong hiếu kì, thi tú tài chỉ có chút quy tắc nhỏ, hơn nữa lúc trước cũng có chuẩn bị, sẽ không có người dám nói lung tung, nhưng thi Hương không như vậy, miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ."

Nàng không biết người đang trong hiếu kì không thể dự thi, nhìn nhìn nam nhân đang trầm mặc ở phía sau, Trang Thư tình cười với hắn, đối phương cũng nhìn nàng mỉm cười.

"Tỷ tỷ cũng không hiểu những thứ này, đều nghe Tô tiên sinh an bày vậy."

"Vâng." Trang Thư Hàn vừa nghiêng người vừa hỏi: "Tiến sinh muốn để đệ ở lại nhà của tiên sinh, đệ đã từ chối, nhưng mà trước khi thi kỳ thứ ba sợ là đệ sẽ phải về trễ một chút."

"Nếu như quá mệt thì ở lại chỗ của Tô tiên sinh cũng không sao, tỷ tỷ yên tâm."

Trang Thư Hàn lắc đầu, hắn sẽ lo lắng cho tỷ tỷ mà không ngủ được.

Cũng tại ngày này, thanh danh của hai tỷ đệ lập tức được truyền rộng.

Một người liên tục đỗ đầu hai kỳ thi, không biết bao nhiêu người đoán hắn không biết sẽ tiếp tục đỗ đầu kỳ thứ ba hay không.

Người còn lại chính là thần y, đến người nuốt vàng cũng thể cứu sống, không phải thần y thì là cai gì?

Vì tên của hai người quá mức tương tự, nên có nhiều người tra ra, hai người này đích xác là hai tỷ đệ, có nhiều người ngưỡng mộ, thanh danh của hai tỷ đệ càng truyền xa.

Trang Thư Tình ban đầu còn lo lắng đệ đệ sẽ bị ảnh hưởng, nhưng nhìn thấy hắn không có bất kỳ lơi lỏng còn thêm dụng tâm học tập, nàng liền cảm thấy mình hoàn toàn không cần lo lắng.

Ngược lại hình như nàng mới là người chịu nhiều phiền toái, càng ngày càng có nhiều người tới cửa tìm thần y.

Trừ việc am hiểu phẫu thuật, phương diện khác nàng không thể so sánh với đại phu, nàng cũng không dám nhận chữa hết tất cả, cũng may có Bạch Chiêm ra tay trấn áp, không ai dám mạnh bạo.

Nhưng mà dần dần càng có nhiều lời khó nghe truyền ra.

Thấy Bạch Chiêm đen mặt, Trang Thư Tình ngược lại tâm bình khí hòa an ủi hắn, "Bĩnh tĩnh, miệng người khó chặn, cứ để họ nói đi, thà bị nói, còn hơn để bọn họ chết trên bàn phẫu thuật."

"Lũ người đó đúng là không biết phân biệt tốt xấu."

"Đúng đúng đúng, là bọn họ không biết phân biệt." Trang Thư Tình thuận theo, "Ta muốn đi xem hổ con, chàng có đi không?"



Từ khi hổ con trở về nàng cũng chưa có gặp lại, không biết lông trên người nó đã mọc dài ra chưa, thay vì sốt rột ở trong lòng, không bằng trực tiếp lên núi thăm nó.

"Đi."

Niệm Niệm nghe vậy lập tức nhảy lên người nàng, chỉ sợ nàng sẽ ném nó lại.

Nhưng hai người vừa đứng dậy, liền thấy Bảo Châu cầm thứ gì đó bước nhanh vào, "Tiểu thư, bên ngoài có người đưa bái thiếp đến, nói là họ Đổng."

Đổngng, là Đổng gia kia sao?

Trang Thư Tình mở bái thiếp ra xem, "Cữu cữu Đồngng Minh Đức, thế nhưng thật người Đổng gia."

Bạch Chiêm nhìn lướt qua, "Muốn gặp sao?"

"Người đã tới cửa, sao có thể không gặp." Trang Thư Tình đứng dậy sửa quần áo, "Ta đi nghênh đón."

Bạch Chiêm muốn đi cùng, nhưng Trang Thư Tình lắc đầu cự tuyệt, "Tuy rằng ta không biết Đổng gia kia là người như thế nào, nhưng chàng đừng đi cùng, trong lòng ta có chút suy nghĩ, chàng ở trong này chờ ta là được."

"Suy nghĩ cái gì?"

"Chờ khi nhìn thấy người sẽ biết, bây giờ khó có thể nói trước."

Đổng Minh Đức chính là một nam nhân trung niên oai hùng như hổ, Trang Thư Tình không biết hắn xếp hàng thứ mấy tại Đổng gia, nhưng nhìn thấy khối ngọc bội hắn đeo bên hông, nàng liền xác định dược thân phận của hắn.

Khối ngọc này, giống y đức khối ngọc trên cổ của Thư Hàn.

Nàng chưa bao giờ gặp qua người này, vì vậy sau khi nhìn thấy cũng chỉ vén áo thi lễ, sau đó chỉ bảo trì trầm mặc.

Đổng Minh Đức nhìn như vô cùng quen thuộc, hơn nữa còn có chút thân thiện vượt qua đoán trước của nàng, đây không nên là thái độ của Đổng gia khi đối mặt với một nữ nhi mồ côi như nàng.

"Bộ dạng giống tú muội khi còn trẻ như đúc, nhìn lại bản thân mình nếu như không phải ta đã già đi, ta còn thật nghĩ rằng con chính là muội ấy, chỉ là không ngờ muội ấy đã không còn sống, nàng đã..." Đổng Minh Đức thở dài, sau khi hoài niệm qua đi bắt đầu giới thiệu, "Ta là nhị cữu của con, nương con đã từng nhắc đến ta với con chưa?"

Trang Thư Tình lắc đầu, "Trong lòng nương vẫn luôn hối hận về hành động trước kia nên rất ít nói đến chuyện của Đổng gia."

"Muội ấy còn biết hối hận sao? Làm ra chuyện hồ đồ như vậy, hại đến bản thân, còn liên lụy đến cha mẹ phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẽ đầu xanh, đúng là vô cùng bất hiếu."

Chuyện này không đến phiên một vãn bối như nàng có thể xen vào bình luận, Trang Thư Tình cúi thấp tầm mắt, linh hoạt thay đổi chủ đề, "Nhị cữu sao biết hai tỷ đệ chúng ta ở đây?"

Từ khi nương của con rời nhà, chúng ta vẫn chưa từng ngừng tìm kiếm nàng, vất vả mới tra được tới Lãnh Sơn huyện, lại nghe nói đã qua đời, chỉ để lại một đôi nam nữ, các con khi rời đi tạo thành động tĩnh không nhỏ, chỉ tra một chút là có thể ra được, sau khi biết tin tức ta liền đuổi tới, vừa đến Hội Nguyên Phủ đã nghe thấy đại danh của các con, không nghĩ tới một người là thần y, một người sắp tới sẽ bước vào kỳ thi thứ ba, bây giờ Thư Hàn mới bao lớn chứ? Đúng là đứa nhỏ của Đổng gia, một chút cũng không chịu thua kém.

Trang Thư Tình từ chối cho ý kiến, cúi người đi vào phòng chính, sau khi bước vào phòng khóe mắt Trang Thư Tình gắt gao nhìn chằm chằm Đổng Minh Đức.

Bạch Chiêm cũng nể tình đứng dậy đưa hắn tới cửa, sau đó chỉ nhìn Đổng Minh Đức chào như có lễ.

Tư thái có chút lười biếng, hắn là trưởng bối của Trang Thư Tình, theo lý sắc mặt sẽ không tốt như vậy.

Nhưng Đổng Minh Đức lại không hề biến sắc, Trang Thư Tình nhìn thấy rõ ràng, vừa rồi trong mắt hắn mang theo chút hưng phấn, giống như đang xác nhận đúng chuyện gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Nhân Thành Đôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook