Chương 109: Liễu tam bệnh nặng
Quỷ Quỷ Mộng Du
04/12/2016
Liễu nhị lão gia hận không thể đi lên cho nàng mấy cái bạt tai, thật muốn
hỏi nàng một câu, nữ nhi nhà hắn rốt cuộc là có cừu hận gì với nàng ta.
Nhưng Trang Thư Tình lại phản ứng nhanh hơn, "Theo như ý của tứ tiểu thư, vậy tam tiểu vốn hẳn là cứ như vậy chết đi mới khiến ngươi không thất vọng sao? Không bằng tứ tiểu thư cứ nói thẳng ra đi, tam tiểu thư dựa vào cái gì mà phải để ý đến việc ngươi có thất vọng hay không? Đến lúc này, mệnh của nàng cũng sắp không còn, vậy thì dựa vào cái gì tiểu thư phải để ý đến cảm nhận ngươi? Ngươi là ai? Nhàn rỗi không việc gì thú vị để làm nên muốn lấy mạng người ra đùa giỡn? Hay chỉ vì muốn kéo ta xuống nước mà cả tính mạng của đường tỷ mình cũng có thể hy sinh? Thực hận ta như vậy? Người đang cùng ngươi hợp mưu làm ra chuyện này cho ngươi bao nhiêu ích lợi to lớn lại có thể khiến ngươi có thể bỏ qua cả tính mạng đường tỷ ruột của mình? Liễu tứ tiểu thư, ngươi không sợ liệt tổ liệt tông Liễu gia đến tìm ngươi tính sổ hay sao?"
Liểu Trí U bị những lời nói của Trang Thư Tình sợ tới mức lui về phía sau một bước, chợt phản ứng kịp, nàng liền lập tức tiến lên một bước, ánh mắt tuy không nhìn Bạch Chiêm, nhưng khóe mắt tất cả đều bắt lấy từng vẻ mặt của nam nhân kia
"Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta cùng ai hợp mưu? Ta là tứ tiểu thư Liễu gia, người hiện đang hôn mê bất tỉnh là dường tỷ ta, ta quan tâm tỷ tỷ nên mới phản ứng kích động như vậy, lúc đó nếu không phải ngươi động dao lên người nàng, nàng sao có thể ngất đi như vậy, còn không phải bỡi vì ngươi sao? Nhị thúc, để ta phái người đi mời đại phu, Lưu đại phu cùng vị Trang Thư Tình nàng là củng một ruột với nhau, chúng ta đỗi người khác..."
"Câm miệng, ta chưa có chết, người đứng đầu chi thứ hai của Liễu gia chưa chết, từ khi nào chuyện sống chết của nữ nhi ta lại tới phiên ngươi làm chủ? Liễu Trí U, về sau không cho ngươi bước vào trong phạm vi của chi thứ hai nửa bước, tránh xa người nhà của ta ra, chân nào của ngươi bước vào ta lập tức đánh gãy chân đó, không tin ngươi có thể thử xem thúc thúc ta đây có dám không.
Ánh mắt Liễu nhị lão gia nhìn nàng vô cùng lạnh lẽo phảng phất như muốn đông chết nàng tại chỗ, hắn từ trước giờ nhát gan. Không có dã tâm lớn như các huynh đệ khác trong gia đình, nhưng sinh ra ở một gia tộc như Liễu gia, những chuyện nên hiểu hắn đều phải hiểu. Được Trang đại phu nhắc tính, lại nghĩ đến bên ngoài đột nhiên lại truyền đến lời đồn kỳ quái, hắn sao có thể không biết chuyện gì sẽ phát sinh phía sau lời đồn đó!
Những người này lại dám tính kế đến mệnh của nữ nhi hắn, thật sự khá lắm! Lão đại quả đã sinh được một nữ nhi tốt!
"Trang đại phu, Quỳnh Nhi ở bên trong, mời."
Liễu Trí U còn muốn ngăn đón, Bạch Chiêm thấy nàng thật phiền, lập tức hạ một cước vào cẳng chân của nàng ta. Tiếng xương cốt bị gãy truyền đến nhưng Trang Thư Tình lại không thèm nhìn nàng mảy may một cái. Lướt nhanh qua đi về phía phòng của Liễu Tam.
"A! Đau quá! Người đâu, mau ngăn bọn họ lại..."
Liễu nhị lão gia cũng không quay đầu, chỉ nám lại một câu, "Ai dám động, lập tức loạn côn đánh chết!"
Lời vừa ra, nha hoàn hoàn bên người Liễu Trí U động cũng không dám động. Nữ nhân rồi cũng sẽ bị gả ra bên ngoài, ở trong nhà vẫn luôn là nam nhân làm chủ, cho dù thường ngày lão nhị gia không thường xuyên quản chuyện trong phủ, nhưng có cho bọn họ gan bọn họ cũng không dám chọc.
Liễu Trí U ngồi dưới đất ôm chân khóc lớn, "Đau, đau quá, các ngươi đều chết hết rồi sao? Không biết đi tìm đại phu đến sao còn đứng đó mà nhìn? Đi tìm nương ta, nhanh!"
Trang Thư Tình nghe đống hỗn loạn phía sau, trong lòng lại không một tia gợn sóng. Nếu là bình thường, khi nhìn thấy một đại nam nhân động tay động chân một nữ nhân yếu đuối thì chắc chắn nàng sẽ đồng tình với nữ tử kia, một nam nhân lại hành động như vậy, sao có thể gọi là nam nhân. Nhưng mà lúc này, khi thấy Bạch Chiêm hạ thủ nặng tay với Liễu Trí U thì quả thật nàng không thể nào đồng tình nổi, là nàng ta tự tìm, đáng đời, nàng còn hận không thể quay lại đạp thêm cho nàng ta mấy phát mới hả giận.
Nhị phu nhân dường như đã khóc một hồi, hai mắt đã sớm sưng lên, con dâu lớn lúc này cũng hồng hồng khóe mắt. Nhìn thấy người đến lập tức liền mừng rỡ, "Nương. Trang đại phu đến rồi."
Lưu Thanh Quân vẫn luôn chờ ở ngoài cửa, thấy người đến liền lập tức bước ra nghênh đón, "Trang đại phu, lão phu vô năng, những biện pháp có thể nghĩ ta đều đã nghĩ, ngày hôm qua tam tiểu thư vẫn còn tốt, miễn cưỡng có thể uống được chút thuốc, nhiệt độ cơ thể cũng hơi giảm xuống, nhưng hôm nay người lại nóng bừng, hơn nữa dường như đang dần tăng cao, hiện không thể tiếp tục uống thuốc được nữa!"
Thấy bộ dáng tiều tụy của Lưu Thanh Quân, Trang Thư Tình cũng biết mấy ngày nay hắn đã vô cùng tận tâm, bước chân Trang Thư Tình vẫn không ngừng, nàng nhẹ giọng an ủi, "Không phải y thuật của Lưu đại phu không thể tinh thông, hai loại y thuật này vốn cách biệt nhau về thời gian, giải phẫu có thể trị liệu nhanh chóng một ít chứng bệnh, nhưng cũng để lại một số triệu chứng như cảm nhiễm sau khi mổ, nguyên tưởng rằng tam tiểu thư đã không có chuyện gì nhưng lại đột nhiên lại xảy ra chuyện này... Việc này nói đến cùng cũng là do ta không chuẩn bị chu đáo, không có liên quan gì đến Lưu đại phu, Lưu đại phu không cần tự trách."
Lưu Thanh Quân cười khổ, không có nói nữa.
Trang Thư Tình cũng không cố hơn được nữa, nàng thậm chí cũng không có thời gian đứng lại chào hỏi nhị phu nhân, lập tức đi vào liền chế trụ cổ tay của Liễu tam, nhiệt độ cơ thể nóng rực khiến nàng kinh hãi, lập tức vén áo của nàng lên để nhìn miệng vết thương, vết thương nguyên bản đã khép nay lại có chút sưng đỏ, còn may là báo cho nàng sớm, hiện chưa có sưng mủ.
"Ta phải mang người đi."
"Mang... mang đi?" Nhị phu nhân hoang mang lo sợ, theo bản năng nhìn về phía nhị lão gia.
Nhị lão gia dù sao cũng là nam nhân trong nhà, tinh thần lúc này cũng đã bình ổn được phần nào, thấy nhị phu nhân nhìn qua liền hiểu ý hỏi, "Trang đại phu muốn dẫn Quỳnh Nhi đi nơi nào?"
"Nhà của ta, tình huống hiện tại của tam tiểu thư vô cùng không tốt, ta phải trông chừng dưới mí mắt, tránh để tình huống càng thêm nghiêm trọng, dù sao thì Liễu gia có một số người không đồng ý để ta ở lại đây, chẳng bằng mang Tam tiểu thư đến nhà ta, cũng tiện để ta theo dõi bệnh tình của nàng." Trang Thư Tình kiềm chế lửa giận trong lòng nói rõ ràng từng lời, đây là bệnh nhân của nàng, mặc kệ bọn họ có đồng ý hay không hôm nay nàng cũng phải mang người đi, để Tam tiểu thư ở đây khiến nàng lúc nào cũng phải thấp thỏm, chẳng bằng dẫn người đi để yên tâm trông coi.
Cho dù muốn đối địch với Liễu gia nàng cũng làm, nếu để Liễu tam ở đây còn không biết sẽ phải chết lúc nào.
Bệnh nhân của nàng, nàng phụ trách.
Nhị phu nhân nghẹn ngào hỏi, "Trang đại phu, Quỳnh Nhi của ta còn có thể tốt lên sao? Ngài có thể chữa trị tốt cho nữ nhi của ta không?"
"Y thuật khó tránh khỏi sẽ có tình huống ngoài ý muốn, ta không dám nói lời chắc chắn, Nhị phu nhân, ta chỉ có thể hứa hẹn với ngài, ta nhất định sẽ đem toàn lực chữa trị cho Tam tiểu thư..."
Ngày đó, ngày mà Quỳnh Nhi được trị liệu, vị đại phu này đã đứng trước mặt nàng, trịnh trọng nói rằng nàng sẽ tận hết khả năng của mình để chữa trị cho Quỳnh Nhi, tuổi của nàng còn nhỏ hơn cả Quỳnh Nhi nhưng lời nói ra lại kiên định vô cùng, kết quả là Quỳnh Nhi quả thật đã tốt lên, mỗi một ngày đều đang dần chuyển biến tốt, nếu không phải, nếu không phải xảy ra chuyện này, nữ nhi của nàng sao có thể...
"Ta tin Trang đại phu, ta tin, tốt, ngài mang Quỳnh Nhi đi thôi, những người ở Liễu gia này ta không tin được, Thanh Thanh, mau đi thu thập một chút đi, ngươi cũng qua đó hầu hạ tiểu thư, Thanh Hà, Thanh Liên, các ngươi cũng đi theo đi, có chuyện gì lập tức về báo cho ta biết, không cần cố kị bất kỳ ai, mọi chuyện đều lấy tam tiểu thư làm trọng.
"Vâng."
Trang Thư Tình không dám tiếp tục trì hoãn thời gian, để Thanh Thanh đi lấy áo choàng thật dày đến, "Bảo Châu, ngươi có thể ôm được động?"
"Nô tì có thể."
"Tốt, ngươi tới, đem nhân ôm lên xe ngựa đi."
"Vâng."
Bảo Châu cẩn thận ôm lấy người, bởi vì đầu không cao nên thoạt nhìn có vẻ cố sức, nhưng Trang Thư Tình nhìn được, quả thật nàng ôm không có chút vấn đề gì.
"Để ta." Trưởng tử chi thứ hai, Liễu Tri Thuần nhanh chóng tiến vào, vừa vào sân đã có người nói cho hắn biết tình huống bên trong, lập tức liền không nhiều lời vô nghĩa, cẩn thận đỡ lấy muội muội từ trong tay Bảo Châu.
"Che kín người bằng áo choàng, mũ cũng phải che kín, bên ngoài có gió, tam tiểu thư bây giờ không thể chịu gió.
Thanh Thanh cẩn thận che kín người tiểu thư lại, lúc này đoàn người mới nhanh chóng bước ra ngoài.
Trang Thư tình nguyên bản có chút lo lắng người Liễu gia đều xuất thân là văn nhân nên sẽ có chút văn nhược, nhưng không ngờ Liễu Tri Thuần ôm lấy Liễu Tri Quỳnh không hề có sức, Bạch Chiêm ở một bên nói: "Bước chân của hắn rất ổn."
Ý tứ là trong đám văn nhân lại dưỡng ra một người tập võ? Nhưng dù sao thì bước chân vững vàng là tốt rồi
Cho đến khi bước ra khỏi nội viện, đại phu nhân Liễu gia mới mang theo một đám người hùng hổ chạy đến, "Đến Liễu gia ta lại dám đánh nữ nhi ta, Nhị thúc, trên đời này sao lại có loại người không nói lý như vậy, ta biết ngươi lo lắng cho tam nha đầu, nhưng người bị đã thương dù sao cũng là cháu ruột của ngươi, sao ngươi có thể trơ mắt nhìn nàng bị đánh mà không ra tay giúp đỡ! Là muốn coi khinh Liễu gia không có người dám ra mặt sao?"
Liễu nhị lão gia cười lạnh, "Ta chỉ tiếc là người đá nàng không phải ta ta, đại tẩu, đến hưng sư vấn tội thật nhanh a, sao ngươi không hỏi nữ nhi ngoan của ngươi đã làm ra chuyện tốt gì, việc này coi như xong, ta đã cho người mời phụ thân trở về, đến lúc đó, đại tẩu, ngài nên về suy nghĩ xem sẽ phải biện hộ như thế nào trước mặt phụ thân đi, Thuần Nhi, chúng ta đi."
Đại phòng nhân còn muốn cản, ánh mắt Liễu Tri Thuần lập tức lộ ra ngoan lệ, "Ai dám!"
Đây không phải khí tức văn nhân nên có! Trang Thư Tình nhìn về phía Bạch Chiêm, Bạch Chiêm gật đầu khẳng định suy đoán của.
Nhị lão gia nghe xong cũng không có lộ ra nửa phần kinh ngạc, chi thứ hai chỉ có Quỳnh Nhi quanh năm bị bệnh nên được lão thái gia quan tâm coi trọng, bản thân hắn không có tài năng gì, nên cũng không quá bắt ép nhi nữ phải theo khuôn khổ, nhi tử muốn tập võ, hắn liền mời một sư phụ đến chỉ dạy, nữ nhi muốn đọc sách, hắn cũng tận lực đáp ứng nguyện vọng của nữ nhi, sinh ở Liễu gia, cũng coi như là cơm áo không lo, huynh trưởng và đệ đệ có dã tâm tiến tới, bọn họ chỉ cần không chọc ra phiền toái gì là tốt rồi.
Hắn một mực vẫn luôn suy nghĩ như vậy, cho dù bị xem nhẹ cũng không để vào trong lòng, nhưng cũng đừng vì hắn không tranh mà muốn đến khi dễ hắn, khi dễ nữ nhi của hắn.
Đè lại khóe mắt đang dần đỏ lên, nhị lão gia tiến lên trước vỗ vỗ bả vai nhi tử, "Đi thôi, ta muốn nhìn xem ai có gan muốn ngăn cản!"
Liễu Tri Thuần kinh ngạc nhìn phụ thân, hắn không nghĩ tới vị phụ thân vẫn luôn luôn hòa ái cũng có một ngài trở nên cứng rắn như vậy!
Hạ nhân rốt cuộc cũng không dám động thủ với chủ tữ, đại phu nhân dù có mắng lớn tiếng cũng không có người mảy may dám động thủ.
Trang Thư Tình vẫn luôn kéo Bạch Chiêm lại không để hắn động thủ lần nữa, đây là Liễu gia, không phải vì mình mà vì tam tiểu thư, dù sao đây cũng là nhà nàng, nàng cũng phải trở về.
Xe ngựa đã tiến đến trước viện.
Liễu Tri Thuần ôm muội muội lên xe ngựa, dựa theo lời nha hoàn sắp xếp tốt cho Liễu Tri QUỳnh, ánh mắt thoáng đảo qua cách bày trí bên trong, nhất thời an tâm lui ra ngoài.
Bạch Chiêm đi trước mỡ ô chờ Thư Tình, Trang Thư Tình nhìn về phía nhị lão gia và nhị phu nhân kẽ gật đầu, đạp lên ghế kê, vịn tay Bạch Chiêm bước lên xe ngựa, ô được đặc chế nên góc áo không hề bị ướt.
"Có nước không?"
Trong xe ngựa không thiếu thứ gì, nước ấm lập tức được lấy ra, Trang Thư Tình nhận lấy, cảm nhận độ ấm của nước trong cốc.
"Cởi giày của Liễu tam ra, ủ ấm cho chân của nàng."
"Vâng."
Tiếng mưa rơi trên nóc xe tạo ra âm thanh rất lớn, nhưng bên trong xe ngựa lại vô cùng yên tĩnh, Trang Thư Tình có chút hiểu được thế nào gọi là dù cho mưa rền gió dữ ta vẫn đứng yên không chịu tác động là loại cảm giác như thế nào.
Bạch Chiêm đang nhắm mắt dưỡng thần, lại đột mở mắt, ngồi thẳng thân thể.
"Ngừng."
Không biết là người bên ngoài làm cách nào có thể nghe thấy tiếng Bạch Chiêm truyền ra trong tiếng mưa ồn ào đang rơi không ngừng như lúc này nhưng xe ngựa quả thật dần dần ngừng lại.
Thanh âm của Tam Tử từ bên ngoài truyền đến, "Công tử, nhân số không ít."
"A." Đã bao lâu rồi đường hắn đi mới có thể bị chặn lại nhiều như ngày hôm nay? Lần đầu tiên là ở Liễu gia, hiện tại lại bị bao vây ở đây, thật là, muốn tìm náo nhiệt cũng không cần gấp như vậy.
Hai nha hoàn bên trong giống như là không nghe thấy được, động tác vẫn không ngừng.
Trang Thư Tình đổi khăn cho Liễu Tam, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Chiêm, cũng lẳng lặng không nói chuyện, trong mắt lại không hề có một tia bối rối.
Lòng Bạch Chiêm bởi vì ánh mắt của nàng mà không ngừng dâng lên cảm giác vui vẻ, ấn xuống một chỗ trên xe ngựa, vạch bên tường xe lộ ra một trường kiếm nhỏ dài tinh tế.
Cúi người hôn lên hai mắt của Trang Thư Tình, Bạch CHiêm xoay người ra ngoài, một chút cũng không hề giống như đang ra ngoài giết người, "Rất nhanh là tốt rồi."
"Ta chờ chàng."
Nhưng Trang Thư Tình lại phản ứng nhanh hơn, "Theo như ý của tứ tiểu thư, vậy tam tiểu vốn hẳn là cứ như vậy chết đi mới khiến ngươi không thất vọng sao? Không bằng tứ tiểu thư cứ nói thẳng ra đi, tam tiểu thư dựa vào cái gì mà phải để ý đến việc ngươi có thất vọng hay không? Đến lúc này, mệnh của nàng cũng sắp không còn, vậy thì dựa vào cái gì tiểu thư phải để ý đến cảm nhận ngươi? Ngươi là ai? Nhàn rỗi không việc gì thú vị để làm nên muốn lấy mạng người ra đùa giỡn? Hay chỉ vì muốn kéo ta xuống nước mà cả tính mạng của đường tỷ mình cũng có thể hy sinh? Thực hận ta như vậy? Người đang cùng ngươi hợp mưu làm ra chuyện này cho ngươi bao nhiêu ích lợi to lớn lại có thể khiến ngươi có thể bỏ qua cả tính mạng đường tỷ ruột của mình? Liễu tứ tiểu thư, ngươi không sợ liệt tổ liệt tông Liễu gia đến tìm ngươi tính sổ hay sao?"
Liểu Trí U bị những lời nói của Trang Thư Tình sợ tới mức lui về phía sau một bước, chợt phản ứng kịp, nàng liền lập tức tiến lên một bước, ánh mắt tuy không nhìn Bạch Chiêm, nhưng khóe mắt tất cả đều bắt lấy từng vẻ mặt của nam nhân kia
"Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta cùng ai hợp mưu? Ta là tứ tiểu thư Liễu gia, người hiện đang hôn mê bất tỉnh là dường tỷ ta, ta quan tâm tỷ tỷ nên mới phản ứng kích động như vậy, lúc đó nếu không phải ngươi động dao lên người nàng, nàng sao có thể ngất đi như vậy, còn không phải bỡi vì ngươi sao? Nhị thúc, để ta phái người đi mời đại phu, Lưu đại phu cùng vị Trang Thư Tình nàng là củng một ruột với nhau, chúng ta đỗi người khác..."
"Câm miệng, ta chưa có chết, người đứng đầu chi thứ hai của Liễu gia chưa chết, từ khi nào chuyện sống chết của nữ nhi ta lại tới phiên ngươi làm chủ? Liễu Trí U, về sau không cho ngươi bước vào trong phạm vi của chi thứ hai nửa bước, tránh xa người nhà của ta ra, chân nào của ngươi bước vào ta lập tức đánh gãy chân đó, không tin ngươi có thể thử xem thúc thúc ta đây có dám không.
Ánh mắt Liễu nhị lão gia nhìn nàng vô cùng lạnh lẽo phảng phất như muốn đông chết nàng tại chỗ, hắn từ trước giờ nhát gan. Không có dã tâm lớn như các huynh đệ khác trong gia đình, nhưng sinh ra ở một gia tộc như Liễu gia, những chuyện nên hiểu hắn đều phải hiểu. Được Trang đại phu nhắc tính, lại nghĩ đến bên ngoài đột nhiên lại truyền đến lời đồn kỳ quái, hắn sao có thể không biết chuyện gì sẽ phát sinh phía sau lời đồn đó!
Những người này lại dám tính kế đến mệnh của nữ nhi hắn, thật sự khá lắm! Lão đại quả đã sinh được một nữ nhi tốt!
"Trang đại phu, Quỳnh Nhi ở bên trong, mời."
Liễu Trí U còn muốn ngăn đón, Bạch Chiêm thấy nàng thật phiền, lập tức hạ một cước vào cẳng chân của nàng ta. Tiếng xương cốt bị gãy truyền đến nhưng Trang Thư Tình lại không thèm nhìn nàng mảy may một cái. Lướt nhanh qua đi về phía phòng của Liễu Tam.
"A! Đau quá! Người đâu, mau ngăn bọn họ lại..."
Liễu nhị lão gia cũng không quay đầu, chỉ nám lại một câu, "Ai dám động, lập tức loạn côn đánh chết!"
Lời vừa ra, nha hoàn hoàn bên người Liễu Trí U động cũng không dám động. Nữ nhân rồi cũng sẽ bị gả ra bên ngoài, ở trong nhà vẫn luôn là nam nhân làm chủ, cho dù thường ngày lão nhị gia không thường xuyên quản chuyện trong phủ, nhưng có cho bọn họ gan bọn họ cũng không dám chọc.
Liễu Trí U ngồi dưới đất ôm chân khóc lớn, "Đau, đau quá, các ngươi đều chết hết rồi sao? Không biết đi tìm đại phu đến sao còn đứng đó mà nhìn? Đi tìm nương ta, nhanh!"
Trang Thư Tình nghe đống hỗn loạn phía sau, trong lòng lại không một tia gợn sóng. Nếu là bình thường, khi nhìn thấy một đại nam nhân động tay động chân một nữ nhân yếu đuối thì chắc chắn nàng sẽ đồng tình với nữ tử kia, một nam nhân lại hành động như vậy, sao có thể gọi là nam nhân. Nhưng mà lúc này, khi thấy Bạch Chiêm hạ thủ nặng tay với Liễu Trí U thì quả thật nàng không thể nào đồng tình nổi, là nàng ta tự tìm, đáng đời, nàng còn hận không thể quay lại đạp thêm cho nàng ta mấy phát mới hả giận.
Nhị phu nhân dường như đã khóc một hồi, hai mắt đã sớm sưng lên, con dâu lớn lúc này cũng hồng hồng khóe mắt. Nhìn thấy người đến lập tức liền mừng rỡ, "Nương. Trang đại phu đến rồi."
Lưu Thanh Quân vẫn luôn chờ ở ngoài cửa, thấy người đến liền lập tức bước ra nghênh đón, "Trang đại phu, lão phu vô năng, những biện pháp có thể nghĩ ta đều đã nghĩ, ngày hôm qua tam tiểu thư vẫn còn tốt, miễn cưỡng có thể uống được chút thuốc, nhiệt độ cơ thể cũng hơi giảm xuống, nhưng hôm nay người lại nóng bừng, hơn nữa dường như đang dần tăng cao, hiện không thể tiếp tục uống thuốc được nữa!"
Thấy bộ dáng tiều tụy của Lưu Thanh Quân, Trang Thư Tình cũng biết mấy ngày nay hắn đã vô cùng tận tâm, bước chân Trang Thư Tình vẫn không ngừng, nàng nhẹ giọng an ủi, "Không phải y thuật của Lưu đại phu không thể tinh thông, hai loại y thuật này vốn cách biệt nhau về thời gian, giải phẫu có thể trị liệu nhanh chóng một ít chứng bệnh, nhưng cũng để lại một số triệu chứng như cảm nhiễm sau khi mổ, nguyên tưởng rằng tam tiểu thư đã không có chuyện gì nhưng lại đột nhiên lại xảy ra chuyện này... Việc này nói đến cùng cũng là do ta không chuẩn bị chu đáo, không có liên quan gì đến Lưu đại phu, Lưu đại phu không cần tự trách."
Lưu Thanh Quân cười khổ, không có nói nữa.
Trang Thư Tình cũng không cố hơn được nữa, nàng thậm chí cũng không có thời gian đứng lại chào hỏi nhị phu nhân, lập tức đi vào liền chế trụ cổ tay của Liễu tam, nhiệt độ cơ thể nóng rực khiến nàng kinh hãi, lập tức vén áo của nàng lên để nhìn miệng vết thương, vết thương nguyên bản đã khép nay lại có chút sưng đỏ, còn may là báo cho nàng sớm, hiện chưa có sưng mủ.
"Ta phải mang người đi."
"Mang... mang đi?" Nhị phu nhân hoang mang lo sợ, theo bản năng nhìn về phía nhị lão gia.
Nhị lão gia dù sao cũng là nam nhân trong nhà, tinh thần lúc này cũng đã bình ổn được phần nào, thấy nhị phu nhân nhìn qua liền hiểu ý hỏi, "Trang đại phu muốn dẫn Quỳnh Nhi đi nơi nào?"
"Nhà của ta, tình huống hiện tại của tam tiểu thư vô cùng không tốt, ta phải trông chừng dưới mí mắt, tránh để tình huống càng thêm nghiêm trọng, dù sao thì Liễu gia có một số người không đồng ý để ta ở lại đây, chẳng bằng mang Tam tiểu thư đến nhà ta, cũng tiện để ta theo dõi bệnh tình của nàng." Trang Thư Tình kiềm chế lửa giận trong lòng nói rõ ràng từng lời, đây là bệnh nhân của nàng, mặc kệ bọn họ có đồng ý hay không hôm nay nàng cũng phải mang người đi, để Tam tiểu thư ở đây khiến nàng lúc nào cũng phải thấp thỏm, chẳng bằng dẫn người đi để yên tâm trông coi.
Cho dù muốn đối địch với Liễu gia nàng cũng làm, nếu để Liễu tam ở đây còn không biết sẽ phải chết lúc nào.
Bệnh nhân của nàng, nàng phụ trách.
Nhị phu nhân nghẹn ngào hỏi, "Trang đại phu, Quỳnh Nhi của ta còn có thể tốt lên sao? Ngài có thể chữa trị tốt cho nữ nhi của ta không?"
"Y thuật khó tránh khỏi sẽ có tình huống ngoài ý muốn, ta không dám nói lời chắc chắn, Nhị phu nhân, ta chỉ có thể hứa hẹn với ngài, ta nhất định sẽ đem toàn lực chữa trị cho Tam tiểu thư..."
Ngày đó, ngày mà Quỳnh Nhi được trị liệu, vị đại phu này đã đứng trước mặt nàng, trịnh trọng nói rằng nàng sẽ tận hết khả năng của mình để chữa trị cho Quỳnh Nhi, tuổi của nàng còn nhỏ hơn cả Quỳnh Nhi nhưng lời nói ra lại kiên định vô cùng, kết quả là Quỳnh Nhi quả thật đã tốt lên, mỗi một ngày đều đang dần chuyển biến tốt, nếu không phải, nếu không phải xảy ra chuyện này, nữ nhi của nàng sao có thể...
"Ta tin Trang đại phu, ta tin, tốt, ngài mang Quỳnh Nhi đi thôi, những người ở Liễu gia này ta không tin được, Thanh Thanh, mau đi thu thập một chút đi, ngươi cũng qua đó hầu hạ tiểu thư, Thanh Hà, Thanh Liên, các ngươi cũng đi theo đi, có chuyện gì lập tức về báo cho ta biết, không cần cố kị bất kỳ ai, mọi chuyện đều lấy tam tiểu thư làm trọng.
"Vâng."
Trang Thư Tình không dám tiếp tục trì hoãn thời gian, để Thanh Thanh đi lấy áo choàng thật dày đến, "Bảo Châu, ngươi có thể ôm được động?"
"Nô tì có thể."
"Tốt, ngươi tới, đem nhân ôm lên xe ngựa đi."
"Vâng."
Bảo Châu cẩn thận ôm lấy người, bởi vì đầu không cao nên thoạt nhìn có vẻ cố sức, nhưng Trang Thư Tình nhìn được, quả thật nàng ôm không có chút vấn đề gì.
"Để ta." Trưởng tử chi thứ hai, Liễu Tri Thuần nhanh chóng tiến vào, vừa vào sân đã có người nói cho hắn biết tình huống bên trong, lập tức liền không nhiều lời vô nghĩa, cẩn thận đỡ lấy muội muội từ trong tay Bảo Châu.
"Che kín người bằng áo choàng, mũ cũng phải che kín, bên ngoài có gió, tam tiểu thư bây giờ không thể chịu gió.
Thanh Thanh cẩn thận che kín người tiểu thư lại, lúc này đoàn người mới nhanh chóng bước ra ngoài.
Trang Thư tình nguyên bản có chút lo lắng người Liễu gia đều xuất thân là văn nhân nên sẽ có chút văn nhược, nhưng không ngờ Liễu Tri Thuần ôm lấy Liễu Tri Quỳnh không hề có sức, Bạch Chiêm ở một bên nói: "Bước chân của hắn rất ổn."
Ý tứ là trong đám văn nhân lại dưỡng ra một người tập võ? Nhưng dù sao thì bước chân vững vàng là tốt rồi
Cho đến khi bước ra khỏi nội viện, đại phu nhân Liễu gia mới mang theo một đám người hùng hổ chạy đến, "Đến Liễu gia ta lại dám đánh nữ nhi ta, Nhị thúc, trên đời này sao lại có loại người không nói lý như vậy, ta biết ngươi lo lắng cho tam nha đầu, nhưng người bị đã thương dù sao cũng là cháu ruột của ngươi, sao ngươi có thể trơ mắt nhìn nàng bị đánh mà không ra tay giúp đỡ! Là muốn coi khinh Liễu gia không có người dám ra mặt sao?"
Liễu nhị lão gia cười lạnh, "Ta chỉ tiếc là người đá nàng không phải ta ta, đại tẩu, đến hưng sư vấn tội thật nhanh a, sao ngươi không hỏi nữ nhi ngoan của ngươi đã làm ra chuyện tốt gì, việc này coi như xong, ta đã cho người mời phụ thân trở về, đến lúc đó, đại tẩu, ngài nên về suy nghĩ xem sẽ phải biện hộ như thế nào trước mặt phụ thân đi, Thuần Nhi, chúng ta đi."
Đại phòng nhân còn muốn cản, ánh mắt Liễu Tri Thuần lập tức lộ ra ngoan lệ, "Ai dám!"
Đây không phải khí tức văn nhân nên có! Trang Thư Tình nhìn về phía Bạch Chiêm, Bạch Chiêm gật đầu khẳng định suy đoán của.
Nhị lão gia nghe xong cũng không có lộ ra nửa phần kinh ngạc, chi thứ hai chỉ có Quỳnh Nhi quanh năm bị bệnh nên được lão thái gia quan tâm coi trọng, bản thân hắn không có tài năng gì, nên cũng không quá bắt ép nhi nữ phải theo khuôn khổ, nhi tử muốn tập võ, hắn liền mời một sư phụ đến chỉ dạy, nữ nhi muốn đọc sách, hắn cũng tận lực đáp ứng nguyện vọng của nữ nhi, sinh ở Liễu gia, cũng coi như là cơm áo không lo, huynh trưởng và đệ đệ có dã tâm tiến tới, bọn họ chỉ cần không chọc ra phiền toái gì là tốt rồi.
Hắn một mực vẫn luôn suy nghĩ như vậy, cho dù bị xem nhẹ cũng không để vào trong lòng, nhưng cũng đừng vì hắn không tranh mà muốn đến khi dễ hắn, khi dễ nữ nhi của hắn.
Đè lại khóe mắt đang dần đỏ lên, nhị lão gia tiến lên trước vỗ vỗ bả vai nhi tử, "Đi thôi, ta muốn nhìn xem ai có gan muốn ngăn cản!"
Liễu Tri Thuần kinh ngạc nhìn phụ thân, hắn không nghĩ tới vị phụ thân vẫn luôn luôn hòa ái cũng có một ngài trở nên cứng rắn như vậy!
Hạ nhân rốt cuộc cũng không dám động thủ với chủ tữ, đại phu nhân dù có mắng lớn tiếng cũng không có người mảy may dám động thủ.
Trang Thư Tình vẫn luôn kéo Bạch Chiêm lại không để hắn động thủ lần nữa, đây là Liễu gia, không phải vì mình mà vì tam tiểu thư, dù sao đây cũng là nhà nàng, nàng cũng phải trở về.
Xe ngựa đã tiến đến trước viện.
Liễu Tri Thuần ôm muội muội lên xe ngựa, dựa theo lời nha hoàn sắp xếp tốt cho Liễu Tri QUỳnh, ánh mắt thoáng đảo qua cách bày trí bên trong, nhất thời an tâm lui ra ngoài.
Bạch Chiêm đi trước mỡ ô chờ Thư Tình, Trang Thư Tình nhìn về phía nhị lão gia và nhị phu nhân kẽ gật đầu, đạp lên ghế kê, vịn tay Bạch Chiêm bước lên xe ngựa, ô được đặc chế nên góc áo không hề bị ướt.
"Có nước không?"
Trong xe ngựa không thiếu thứ gì, nước ấm lập tức được lấy ra, Trang Thư Tình nhận lấy, cảm nhận độ ấm của nước trong cốc.
"Cởi giày của Liễu tam ra, ủ ấm cho chân của nàng."
"Vâng."
Tiếng mưa rơi trên nóc xe tạo ra âm thanh rất lớn, nhưng bên trong xe ngựa lại vô cùng yên tĩnh, Trang Thư Tình có chút hiểu được thế nào gọi là dù cho mưa rền gió dữ ta vẫn đứng yên không chịu tác động là loại cảm giác như thế nào.
Bạch Chiêm đang nhắm mắt dưỡng thần, lại đột mở mắt, ngồi thẳng thân thể.
"Ngừng."
Không biết là người bên ngoài làm cách nào có thể nghe thấy tiếng Bạch Chiêm truyền ra trong tiếng mưa ồn ào đang rơi không ngừng như lúc này nhưng xe ngựa quả thật dần dần ngừng lại.
Thanh âm của Tam Tử từ bên ngoài truyền đến, "Công tử, nhân số không ít."
"A." Đã bao lâu rồi đường hắn đi mới có thể bị chặn lại nhiều như ngày hôm nay? Lần đầu tiên là ở Liễu gia, hiện tại lại bị bao vây ở đây, thật là, muốn tìm náo nhiệt cũng không cần gấp như vậy.
Hai nha hoàn bên trong giống như là không nghe thấy được, động tác vẫn không ngừng.
Trang Thư Tình đổi khăn cho Liễu Tam, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Chiêm, cũng lẳng lặng không nói chuyện, trong mắt lại không hề có một tia bối rối.
Lòng Bạch Chiêm bởi vì ánh mắt của nàng mà không ngừng dâng lên cảm giác vui vẻ, ấn xuống một chỗ trên xe ngựa, vạch bên tường xe lộ ra một trường kiếm nhỏ dài tinh tế.
Cúi người hôn lên hai mắt của Trang Thư Tình, Bạch CHiêm xoay người ra ngoài, một chút cũng không hề giống như đang ra ngoài giết người, "Rất nhanh là tốt rồi."
"Ta chờ chàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.