Ác Nhân Thành Đôi

Chương 79: Ngoài ý muốn

Quỷ Quỷ Mộng Du

04/12/2016

Bạch Chiêm thấy vẻ mặt nàng có chút không đúng, nhíu mày nhìn nàng, “Thế nào? Không muốn hắn đến sao? Bình thường không phải nàng luôn đợi hắn đến sao?”

"Sao có thể không cần hắn đến chứ, kiến thức về dược của hắn tốt hơn ta nhiều.” Trang Thư Tình năng mắt nhìn hắn, thấy hắn lộ vẻ nghi hoặc, nhất thời cũng thấy bản thân quả thực có chút không hiểu làm sao, việc gì phải ngượng ngùng, chiếm tiện nghi của người ta còn thiếu hay sao? Bây giờ còn ngượng ngùng không phải là quá muộn rồi sao.

Ở trong lòng thầm mắng mình một phen, cuối cùng thở ra, “Ta chỉ cảm thấy có chút áy náy, ta cũng chưa từng vì chàng làm chuyện gì.”

"Ta cam nguyện." Ba chữ kết thúc đề tài này, Bạch Chiêm mang nàng về phòng,

“Lúc trước không phải nàng muốn đóng cửa cửa hàng ở chợ Đông kia sao? Nghĩ kĩ chưa?”

"Ta cũng muốn đóng cửa, nhưng nghĩ thế nào cũng không thấy thích hợp, nhiều tú nương như vậy, các nàng ở cùng nhau cũng đã quen, hiện tại nếu giải tán thì có chút không đành lòng, ta tính hạ thấp giá của cửa hàng xuống, cũng không tiếp tục làm những đồ thêu độc nhất vô nhị nữa, tay nghề của tú nương đều tốt, chỉ cần đồ thêu ra không quá kém thì cửa hàng tiếp tục duy trì cũng không có vấn dề gì, chỉ là tiền thu về mỗi tháng ít hơn một chút thôi, số bạc hiện tại của ta cũng đủ dùng rồi.”

Suy tính như vậy với Bạch Chiêm mà nói cũng không quá quan trọng, mọi chuyện hắn đều theo Thư Tình, thấy nàng quyết định như ậy cũng không nhiều lời nữa.

Trang Thư Hàn đỗ đầu. Tô Văn tuy rằng cao hứng nhưng cũng chỉ uống nhiều hơn một ly, hai đệ tử trước đều là người không chịu thua kém, một người đậu Tiến sĩ ra làm quan, một người được Giải Nguyên, khởi đầu của Thư hàn coi như không tệ, nhưng tiền đồ về sau có được như hai vị sư huynh hay không thì khó mà nói trước được. Tô Văn không nhìn lầm một mần non tốt. Không cần nhìn mặt mũi của Bạch Chiêm hắn cũng phá lệ để bụng với vị đệ tử này.

Thái độ của Thư Tình với chuyện Trang Thư Hàn mỗi ngày đều ra ngoài từ sáng sớm, trời tối lại trở về đã rất bình thường.

Cho đến trước tháng tư. Trang Thư tình cảm thấy người đệ đệ đã gầy đi một vòng, cũng may tinh thần của hắn không tệ.

Ngày mười hai tháng tư, kì thi thứ hai rốt cuộc cũng đến.

Cũng giống như khi thi huyện, nàng đã dậy từ sớm, trước giờ mẹo đưa người đến trường thi.

Nhìn theo bóng người bước vào trường thi, lần này Trang Thư Tình không trở về mà một mực ở lại chờ, Trang Thư Mẫn cũng tận lòng ở một bên chăm sóc cho Thư Cố.

Ở Hội Nguyên Phủ hơn một tháng. Khí sắc của Trang Thư Mẫn so với lúc mới đến đã tốt hơn nhiều, tư thái cũng rất thoải mái, ghé tai hỏi Thư Tình. "Bạch công tử khi nào thì trở về?"

"Nhanh thì mười ngày, chậm thì nửa tháng." Trang Thư Tình thu hồi tầm mắt đang nhìn chằm chằm cửa trường thi, "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"

"Không thấy hắn suốt ngày vây quanh bên người muội hay sao, bây giờ không thấy nữa nên có chút không quen thôi.”

Trang Thư Tình nghĩ. Cũng đúng, kỳ thực nàng cũng có chút không quen, còn có một chút nàng không thể thừa nhận, “Ngày thứ tám sẽ về”

"Chưa nói đi nơi nào sao?"

"Nói là gặp phụ thân, muội cũng không hỏi nhiều, tình huống nhà hắn hẳn là cũng không đơn giản."

"Chẳng lẽ nhà hắn không ở Hội Nguyên Phủ sao? Không phải nàng nói là đã gặp phụ thân của hắn rồi sao?"

"Mẫn tỷ tỷ hôm này lòng hiếu kỳ của tỷ thật nhiều a.”

Trang Thư Mẫn giận dữ liếc mắt nhìn nàng, "Còn không phải là ta quan tâm muội hay sao, sợ muội phải chịu thiệt."

"Nếu hắn nguyện ý muốn nói với muội. Sớm muộn một ngày nào đó muội cũng sẽ biết, nếu như không nói, vậy thì việc đó không quan trọng đến mức muội bắt buộc phải biết. Nghĩ nhiều làm gì, chưa cần nói đến chuyện có phải đi vào cửa lớn Bạch gia hay không, muội còn chưa có tâm tư muốn vào đó để làm oán phụ đâu!"

Không cần vì việc vặt mà phải bận tâm, không cần lo lắng cuộc sống, cũng không có bất kỳ áp lực nào, cả ngày làm bạn cùng dược liệu. Có một quyển từ điển được liệu sống tùy thời nàng có thể đến thỉnh giáo, thường thường nàng cũng thể chế tạo ra vài loại dược liệu. Những ngày này quả thực là tự tại như thần tiên, gan của nàng cũng ngày càng lớn hơn, không muốn bị trói buộc.

"Chuyện gì muội cũng dám nói."

Trang Thư Tình cười, cũng không cố ý muốn che giấu cuộc đối thoại, cũng bởi vì được Bạch Chiêm nuông chiều nên người này ngày càn kiêu căng, gan cũng càng lớn không phải sao?

Nhưng nàng cũng nhìn ra được, Bạch Chiêm thích nàng như vậy, bản thân mình cũng sống rất tự tại, việc gì phải để ý người khác nghĩ gì, có sao lại không sống thật thoải mái?

Vì dậy quá sớm nên hiện tại Thư Tình đã sớm vùi đầu vào gối mềm Bạch Chiêm đặc biệt vì nàng chuẩn bị mà thiếp đi, trong mơ hồ nàng cảm giác được có người đắp chăn cho mình, khóe miệng nhếch lên ngủ càng sâu.

Cũng không biết là ngủ bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào nàng lập tức mở mắt, "Sao vậy?"



Trang Thư Cố lập tức kéo mành cửa sổ nhìn ra bên ngoài rồi quay đầu nói với Thư Tình: “Tỷ tỷ, có người từ bên trong được nâng ra?”

Hai tỷ muội vội nhìn ra ngoài, thật đúng là có người bị nâng xuất ra; thoáng nghe thấy tiếng công sai gọi lớn: "Trần Lượng, người nhà của Trần Lượng có ở đây không?"

Không có người đáp lại.

Mà người được nâng ra bị dặt trên mặt đất không có nửa điểm động tĩnh, cũng không biết là bệnh gì bộc phát, còn sống hay là...

Trang Thư Tình có chút không quản được chân của chính mình.

"Tình muội muội, muội đi đâu vậy?"

"Đi xem."

Trang Thư Mẫn còn chưa giữ chặt nàng lai,người đã lưu loát đi ra ngoài, nàng cắn răng một cái, dặn Thư Cố ở lại trong xe ngựa, chính mình cũng đi theo Thư Tình.

Có nhiều gia đình ở trước cửa trường thi chờ người, bây giờ đều đứng vây quanh không ít, hành động của Trang thư Tình cũng không quá thu hút người khác.

Nhưng đợi đến khi nhìn thấy bộ dáng người kia, nàng liền có chút ngây ngốc.

Sắc mặt xanh tím, môi thâm đen, bên miệng có dấu vết vừa mới nôn, thời tiết như vậy , trên mặt đều là mồ hôi, cổ áo đã bị thấm ướt, đây rõ ràng là tình huống bệnh tim phát tác.

Không phải là nàng lo lắng nhiều, nhưng nhìn tình huống của người này có chút không đành lòng, quay đầu nói với những người đang che chở nàng khỏi chen lấn: “Mau giải tán bọn họ, mau lên.”

"Trang tiểu thư, ngài..."

"Hắn sắp chết rồi, nếu như ta có thể cứu kịp thời, may ra hắn còn có thể sống.”

Trần Nguyên đã đi theo Bạch Chiêm đi tới kinh đô, những người đi theo bảo hộ Trang Thư Tình đều lấy Tam Tử làm đầu.

Tam Tử phảng phất như thấy được hình ảnh Trang tiểu thư ở trong thôn nhỏ kia, ánh mắt và hành động của tiểu thư lúc cứu hổ con vào nhưng thôn dân, đều toát lên vẻ tự tin, cái gì cũng không nói nữa, phất tay một cái, mấy người đi theo lập tức phân tán những người đang vây quanh đó lui về vài bước.

Trước mắt bao người, Trang Thư Tình ngồi xốm xuống trước mặt nam tử trung niên.

Công sai ngây người, vội hỏi: "Ngươi muốn làm gì, người đã tắt thở ."

Ở trong mắt người thường, người không thể hô hấp, tim không còn đập chính là đã chết không phải bàn cãi.

Trang Thư Tình không để ý tới, một bàn tay đặt ở chính giữa ngực, tay kia đặt lên tay còn còn, đầu ngón tay khép lại, hai khuỷu tay duỗi thẳng, vuông góc xuống dưới, dùng sức ấn xuống. Mỗi lần ấn xuống lực đều khuếch tán, tiếp tục tấn xuống, động tác nhanh mà có lực. Không gián đoạn.

Người chung quanh vây xem đều ngây người, không biết hành động này là đang làm gì.

Bất quá cũng hiểu được một chút, mới một lát mà trán Trang Thư Tình đã đầy mồ hôi, động tác đều rất cố sức, thân thể cô nương mười lăm tuổi cũng có hạn.

"Mẫn tỷ tỷ, giúp hắn xử lý những chỗ bị bẩn một chút."

Trang Thư Mẫn đứng một bên cũng không biết phải giúp đõ nàng như thế nào, nghe vậy cũng bất chấp dơ bẩn. Tiến lên dùng khăn tay thanh lý những chỗ vấy bẩn.

Động tác của Trang Thư Tình vẫn luôn không ngừng.

Công sai nhìn ra ý đồ của nàng, tâm cũng cảm thấy ý tốt của nàng. Ngữ khí ôn hòa đi không ít, “Cô nương ngươi cũng lưu lại chút khí lực đi, người đã đi... Ngón tay động đậy rồi!”

Trang Thư Tình vốn đã muốn kiệt sức, đang nghĩ có nên hô hấp nhân tạo hay không. Cuối cùng cũng nghe thấy được lồng ngực người bên dưới truyền đến tiếng tim đập.

Rất chậm, nhưng chung quy vẫn là có .



"Có nghe thấy ta nói không? Được rồi, nghe lời ta, hít vào... Thở ra, lại hít vào... Thở ra, tiếp tục hít vào... thở ra, đúng, cứ như vậy. Làm lại lần nữa.”

Vòng đi vòng lại vài lần, hô hấp của nam nhân cuối cùng cũng ổn định lại, ánh mắt những người vây xem nhìn về phía Trang Thư Tình nhất thời trở nên bất đồng.

Ngay cả người sắp chết cũng có thể cứu sống a!

Trang Thư Tình hoàn toàn không cảm giác này, lưu loát cởi bỏ áo ngoài của nam nhân, nhìn thần trí của hắn còn chưa hoàn toàn hồi phục, đỡ đầu của hắn lên, cầm một cánh tay lại gần phía nàng hơi gập xuống đầu gối, cũng điều chỉnh lại tư thế của hắn để hô hấp được lưu thông.

Thấy tình huống đã chuyển biến tốt. Trang Thư Tình mới yên lòng, có thể cứu một mạng người. Nàng vẫn cảm thấy rất có thành tựu .

Bởi vì đang còn đỡ đầu người bệnh, Trang Thư Tình cũng không tiện di động, ngẩng đầu hỏi: "Đi mời đại phu chưa?"

Người nhà của nam nhan này không có ở đây, ai sẽ đi mời đại phu, công sai trầm mặc không trả lời.

Trang Thư Tình hiểu được, đành phải đứng ra làm người tốt, để Tam tử phái vài người đưa hắn đi y quán..

Bị Bạch Chiêm ảnh hưởng, Trang Thư Tình hiện tại cũng càng không đem mặt khác nhân ánh mắt để ở trong lòng, tâm tình thật tốt đang muốn hồi trên xe ngựa tiếp tục ngây ngốc, liền nhìn thấy một người đang phóng ngựa chạy tới.

Là Chu Châu.

Từ khi biết Hướng Tả và Từng Yến, Chu Châu đều là người của Bạch Chiêm, Trang Thư Tình đã đem hai nàng đổi chỗ cho Dụ Quyên và Long Diễm Diễm.

Nàng rất ít khi đến cửa hàng, hiện tại nhìn thấy người nàng mới phái hiện, giống như đã rất lâu rồi không gặp.

"Chưởng quầy , trong cửa hàng có người bị hành hung bị thương."

"Ai bị thương? Từng Yến?" Trang Thư Tình nhất thời thay đổi sắc mặt, vừa nói vừa chạy về phía xe ngựa, ba người kia trừ việc giấu diếm thân phận cũng không có chỗ nào không ổn, thậm chí so với hạ nhân chuyên chúc còn tận tâm hơn vài phần, mặc kệ là ai bị thương nàng cũng không thể mạc kệ.

Biết Bạch Chiêm không phải là người bình thường có thể chọc sao? Hắn vừa không có ở trong thành liền ra tay!

Chu Châu không phải người nói nhiều, vốn cho rằng chưởng quầy ghét các nàng, lúc này nhìn thấy trưởng quầy còn quan tâm các nàng như vậy chứng tỏ trong lòng vẫn còn nhớ đến bọn họ, trong lòng không khỏi ấm lên, vội đi tới giải thích: “Người bị thương không phải Từng Yến, là một khách nhân trong cửa hàng.”

Bước chân Trang Thư Tình cũng không có chậm lại, kéo Trang Thư Mẫn lên xe ngựa, tiếp đó Chu Châu cũng đi lên, "Mời đại phu chưa?"

"Nô tỳ đến đây còn Từng Yến đã đi mời, chỉ là... Tình huống của khách nhân kia không tốt lắm.”

Trang Thư Tình nhăn mày lại, vén rèm cửa sổ lên phân phó nói: "Ngừng một chút."

Xe ngựa dừng lại.

"Mẫn tỷ tỷ, nơi này cách nhà không xa, muội để người đưa tỷ và Thư Cố về.”

Trang Thư Mẫn không nói hai lời, ôm lấy Thư Cố xuống xe ngựa.

"Tam Tử, ngươi phái người đưa tỷ đệ bọn họ về, những người khác lấy tốc độ nhanh nhất đi gọi Thanh Dương Tử đến, nói hắn mang theo cả hòm thuốc kia của hắn cùng với cái rương của ta."

"Vâng."

Hiện tại người trong Bạch phủ đều biết nữ chủ nhân tương lai có kiến thức y thuật rất ly kỳ cổ quai, cho nên khi nhìn thấy vị khách nhân không may mắn chịu tội kia, Hướng Tả lập tức nói Chu Châu đến mời Trang Thư Tình.

Bọn họ không sợ người chết, nhưng người bị giết trong địa bàn của công tử mà không làm được gì chính là đang đánh lên mặt của công tử!

Những thứ khác có thể để sau tính, nguyên nhân cũng ném sang một bên, cho dù người này đáng chết cũng phải cứu về.

“Khách nhân kia là người nhà ai?"

Chu Châu cắn răng, trong mắt hiện lên tức giận hiếm thấy, "Là hồng bài của Hồng Hương các, vào cửa hàng không bao lâu đã bị người đè ra đâm cho hai đao, trên mặt cũng bị một đao, người động thủ là Tần gia thiếu phu nhân, có tiếng mạnh mẽ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Nhân Thành Đôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook