Ác Nhân Thành Đôi

Chương 137: Nhà có sói và hổ

Quỷ Quỷ Mộng Du

04/12/2016

Người đã hôn mê ba ngày rốt cuộc cũng tỉnh.

Tuy rằng gầy đến nỗi gò má và tròng mắt đều hóp vào, nhưng vẫn có thể nhìn ra người này vốn rất anh tuấn.

"Sau khi tỉnh lại cũng đồng nghĩa với hắn đã bước khỏi cửa tử, những ngày sau đó phải chăm sóc kĩ cho hắn, Nguyễn Anh, ngươi và huynh đệ của ngươi có thể mang hắn khỏi phòng này."

Hai người sợ tới mức cơ hồ quỳ xuống, "Trang đại phu, công tử nhà ta bây giờ sao có thể rời đi y quán, hơn nữa chúng ta còn chưa trả..."

"Ta lúc nào nói để các ngươi rời khỏi y quán? Cho dù các ngươi muốn đi ta cũng không đồng ý, phía sau có mấy gian phòng bệnh, các ngươi chuyển hắn qua đó, lúc trước hắn chưa tỉnh ta vẫn chưa dám cho các ngươi đỡ hắn qua, dù sao thì phòng phẫu thuật cũng không phải nơi ở."

"Vâng, vâng, thật tốt, chúng ta lập tức chuyển ra sau." Chỉ cần không phải chuyển ra khỏi y quán, những thứ khác đều rất dễ làm.

Nam nhân nằm trên giường vẫn như là không tin chính mình còn sống, một hồi vẫn không có phản ứng, đợi cho đến khi mình bị chuyển đi mới nhìn về phía vị nữ đại phu vừa rồi mới nói chuyện, một nữ tử tuổi còn trẻ, tự tin, trên mặt cũng không có sợ hãi.

Cuộc đời này của hắn chưa từng thấy người nào như vậy.

Nhưng ngay sau đó, một người nam nhân khác xuất hiện khiến đồng tử của hắn co rút nhanh, nam nhân này, thật mạnh.

Trong mắt Bạch Chiêm căn bản không nhìn tới hắn, "Tiểu gia hỏa kia đến."

"Niệm Niệm?"

Bạch Chiêm gật đầu.

Trang Thư Tình lập tức muốn trở về, trước khi đi Nam Đài phủ nàng để cho người đem Niệm Niệm đi chỗ khác, sợ tiểu gia hỏa không cẩn thận sẽ bị nhiễm bệnh, đã mấy ngày không gặp, không biết Niệm Niệm bây giờ như thế nào.

Phòng bệnh thu thập rất sạch sẽ, cũng rất gọn gàng, giường không giống như những giường ngủ bình thường khác, không có màn, cũng không có giá treo, xung quanh phòng cũng chỉ có một cái giường ở trung tâm, tiện cho đại phu xem xét bệnh nhân.

Trang Thư Tình ngồi vào một bên vừa xem mạch vừa hỏi, "Trừ cảm thấy đau đớn còn cỏ chỗ nào không thoải mái hay không?"

Nam nhân nói như cố hết sức, thanh âm khàn đặc cực kì khó nghe, "Mắt, nhìn lâu sẽ thấy mờ."

"Thanh Dương Tử nói, độc dư trong cơ thể của ngươi cần một ít thời gian nữa mới có thể loại bỏ hết, sau khi tỉnh dậy thường sẽ có phản ứng như vậy, lâu lâu sẽ có thể bị đau đầu, cho dù không nhìn thấy gì cũng là bình thường, ngươi không cần sợ hãi."

Hắn muốn nói hắn không có sợ hại, hắn đường đường là... Hắn chưa từng có loại cảm xúc này, cho dù bị nhiều người vây giết, cho dù từng đối mặt với cái chết hắn cũng chưa từng sợ hãi.

Nhưng khi có một nữ đại phu nhỏ nhẹ nói với hắn rằng hắn không cần sợ. Trong lòng thật sự rối rắm không biết phản bác như thế nào.

"Bây giờ ngươi chỉ có thể ăn chút thức ăn lỏng, sau này mỗi bữa cơm sẽ có người đưa đồ ăn đến, đưa bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, không thể ăn nhiều, cũng không được chừa lại, nhớ không?"

Nam nhân khẽ gật đầu.

"Mấy ngày nay ngươi phải nằm cố định trên giường, không được phép cử động mạnh, nếu như vết thương bị rách ra, người chịu thiệt chính là ngươi."

Nam nhân lại gật đầu.

Trang Thư Tình rất vừa lòng , nàng rất thích những bệnh nhân biết nghe lời.

"Hạ Mạn, hôm nay tiếp tục truyền cho hắn hai bình máu, lượng nước muối vẫn giống như trước, còn nữa, mệnh vết thương của hắn cũng nên thay thuốc."

"Vâng, tiểu thư."

Trang Thư Tình đang định đứng dậy rời đi, vừa quay đầu lại liền thấy Trình Kha không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau nàng, vểnh tai lên nghe vô cùng nghiêm cẩn.

Bị phát hiện hắn cũng không hề ngượng ngùng, trên thực tế, bây giờ hắn đang tính toán có nên phản bội sư môn đầu nhập Trang tiểu thư.

Vội vàng trở về nhà, vừa mới tiến vào cửa, Niệm Niệm không tiết từ đâu xuất hiện, nhắm thẳng về phía Trang Thư Tình nhảy lên. Trang Thư Tình bị tập kích bất ngờ, phải lùi về sau một bước, được người đỡ lấy thắt lưng mới có thể ôm được tiểu gia hỏa, nếu không cái mông có lẽ sẽ tiếp xúc với đất.

"Sao lớn nhanh như vậy? Niệm Niệm, ngươi ăn cái gì?"



Trước kia nó còn nhỏ, một bàn tay đã ôm không nổi, bây giờ lại lớn như vậy, ôm có chút cố sức.

"Ngao ô!"

"Lúc đi theo ta chỉ biết kén chọn, trở về tộc rồi thì cái gì cũng phải ăn."

Nhưng mà cũng may là Niệm Niệm trở về tộc, nếu mỗi ngày đều đi theo nàng, một con sói cũng trở thành chó nuôi trong nhà, tuy rằng khả ái, nhưng về sau nó lớn lên mất đi dã tính, so với chó mèo cũng không có gì khác nhau.

"Ngao ô!"

"Có mang lễ vật cho ta? Cái gì vậy/"

Niệm Niệm giống như cũng biết bây giờ nó đã lớn, từ trên người nàng nhảy xuống, cắn váy của nàng muốn nàng đi theo.

Lão gia tử cũng đi đến xem, "Nó mang cái này chạy tới chạy lui mấy lần, ai cũng không cho đụng vào, tới gần cũng không được, thật là hung dữ, đây là con sói nhỏ lúc trước con mang đến kinh thành đây sao?"

"Chính là nó." Trang Thư Tình vào nhà, nhìn cái gói được bao cẩn thận đặt trên bàn, sói cũng biết gói đồ? Muốn thành tinh rồi sao?

"Ngao ô!"

"Biết biết, lập tức liền mở ra." Sờ sờ đầu nó, Trang Thư Tình hoàn toàn như không cảm giác được ánh mắt ngạc nhiên của ngoại tổ phụ.

Lão gia tử quả thật có chút kinh ngạc, lấn trước trạng thái thần kinh hắn vẫn suy yếu, chỉ thấy là sói con, cũng không chú ý tới giữa hai người có trao đổi, hôm nay mới nhìn thấy được, chắc là vì chuyện này nên cháu gái hắn mới bị đồn là phù thủy.

Bao vải được gói cũng không chặt, dễ dàng liền mở ra được, bên trong có cả đống dược liệu khác nhau nhưng tất cả đều bị dính bùn, bùn đất đã khô lại, nhìn ra được không phải chỉ tìm trong một ngày.

Niệm Niệm nhảy đến bên bàn cắn quyền sách mang tới, dùng chân trước chỉ chỉ một trang trong đó cho Trang Thư Tình xem.

Đây là một phần tư liệu và tranh vẽ giải thích về một dược liệu rất quý, rất nhiều trong số đó cực kỳ trân quý, có mấy thứ lại còn là dược liệu quý giá thế gian hiếm thấy, một cây thuốc trong đó hoàn toàn giống như hình ảnh được vẽ trong sách.

Trang Thư Tình ôm nó lên đùi, giống như mọi lần giúp đó xoa lông, "Vì vậy máy ngày nay đều vì tìm dược liệu cho ta mà chậm trễ đến đây?"

"Ngao ô."

"Đi với hổ con sao? Sao nó không cùng đến?"

"Ngao ô."

"Hồ nháo." Trang Thư Tình tức giận đứng lên, "Chỉ Cố, chàng cho người đến khe núi nửa dặm ngoài thành tìm hổ con đi, Niệm Niệm bắt nạt nó, để hổ con ở lại trong coi mấy thứ, thời gian đã qua lâu như vậy, à đúng rồi, để nhường tiểu lão hổ gặp qua người đi."

Bạch Chiêm ra ngoài phân phó Trần Nguyên một tiếng, Trần Nguyên tự mình dẫn người đi.

Trên bàn có ba túi vải, tất cả bên trong hầu như đều là dược liệu, hơn nữa được bảo quản rất kĩ lưỡng, không chừng tuổi thọ rất cao.

"Thanh Dương Tử mà biết nhất định sẽ cầu xin ta đưa cho hắn."

"Ta không có lấy hết, Trang tiểu thư, ngài chia cho ta một chút là đủ rồi." Thanh âm đáng thương tội nghiệp từ ngoài cửa truyền vào, ánh mắt cũng đáng thương đến không chịu được kia không phải là Thanh Dương Tử thì còn là ai

"Ngươi thật đúng là, vừa mới nhắc tới lâp tức liền có mặt." Trang Thư Tình bật cười, "Yên tâm, có phần của ngươi."

Trần Nguyên sau đó lại mang về thêm ba túi, cùng với một con hổ, nó đả lớn hơn lúc trước rất nhiều, toàn thân đều màu vàng, thì ra nó chính là kim hổ quý hiếm.

Đây vẫn là lần đầu tiên Trang Thư Tình thấy bộ dáng da lông hoàn chỉnh của nó.

Kim hổ ngao ô một tiếng rồi lập tức nhào tới, nếu không phai Bạch Chiêm chặn được nó, Trang Thư Tình sẽ không có khả năng đón được tiễu gia hỏa này.

"Tốt tốt, ta thấy được ngươi cũng rất vui vẻ, đến, để ta xem vết thương lúc trước của ngươi."



Lúc trước Trang Thư Tình còn lo lắng lông của hổ con sẽ không thể mọc dài ra, mất uy phong không nói, nếu động vật không có lớp da dày bảo vệ trong mùa đông có thể sẽ chết vì rét, nàng vốn định trước mùa đông sẽ lên núi một chuyến, nếu đúng như nàng lo lắng, vậy nàng sẽ mang nó về đây để tránh qua mùa đông.

Cũng may lo lắng của nàng chỉ là dư thừa.

"Hổ và sói là bằng hữu của nhau, nói ra ai có thể tin?" Lão gia tử nhìn nhìn hai con thú lắc đầu không thôi, cháu gái của hắn thật khiến hắn mở mang kiến thức.

Trang Thư Tình cũng cảm thấy buồn cười, nhưng mà cả hai đều là nàng cứu về, nàng tất nhiên không hy vọng chúng nó đấu đến ngươi chết ta sống.

"Trần Nguyên, ngươi cứ như vậy mang kim hổ trở về?"

Trần Nguyên cười lắc đầu, "Ta không mang nó theo, ta cứ tưởng lúc cầm đồ đi nó sẽ trở về núi, không nghĩ là về đến cửa lại nhìn thấy nó, nhưng mà là ở trên nóc nhà."

"Ngao ô!"

Trang Thư Tình sửng sốt, chợt cười mị mắt, "Đúng, đúng, đúng, ngươi thông minh nhất."

Sau đó nàng giải thích cho mọi người trong phòng, "Niệm Niệm nói nó biết một lối đi vào thành mà không bị người phát hiện, lúc trước nó đi lên núi nhiều lần nên có nhiều kinh nghiệm."

Bạch Chiêm vẫn không nói chuyện lại đột nhiên mở miệng, "Nói nó nang theo Trần Nguyên đi một chuyến xem thử."

Trang Thư Tình ngừng cười, "Có gì không ổn sao?"

"Nhìn xem thử là nơi như thế nào."

Trần Nguyên bước lên giải thích giúp công tử nhà mình: "Nếu người cũng có thể giống Niệm Niệm tự do ra vào, mà chúng ta khi ấy nếu có chút sơ sót, như vậy sẽ có rất nhiều nguy hiểm."

Cho nên kỳ thực Hội Nguyên Phủ hoàn toàn nằm trong vùng khống chế của Chỉ Cố đi, nghĩ đến chủ phủ của Hội Nguyên Phủ, Trang Thư Tỉnh nhất thời cảm thấy hắn có chút đáng thương.

"Niệm Niệm, nghe được sao? Hiện tại đi đi."

"Ngao ô." Niệm Niệm chạy ra bên bên ngoài vài bước, nhìn thấy Trần Nguyên theo kịp mới thả người nhảy lên nóc nhà, Trần Nguyên cũng phi thân đi lên.

Lão gia tử giống như không có nghe thấy lời bọn họ vừa nói, chỉ có chút thú vị nhìn kim hổ vẫn đang làm nũng với Tình nha đầu, "Chúng nó có thể nghe hiểu tiếng người sao?"

"Những người khác thì con không xác định, nhưng có đối khi cảm thấy chúng nó có thể nghe hiểu được, có đôi khi lại cảm thấy chúng nó căn bản không để ý tới, nhưng khi con nói thì chúng nó rất nhanh đáp lại."

Cho nên ngươi là phù thủy, những người khác không phải.

Lão gia tử có chút tin tưởng lời đồn này, Tình nha đầu mười mấy năm trước sống như thế nào hắn không nói có thể biết được nhất thanh nhị sở, nhưng cũng có thể biết được bảy tám phần, ,Đổng Minh Húc về vấn đề này không dấu diếm hắn.

Hàn tiểu tử từ khi còn nhỏ có thể thấy được là trí tuệ bất đồng, nhưng Tình nha đầu trước mười bốn tuổi cũng không xuất sắc, một thân y thuật của nàng giống như trong một đêm liền có được, còn có thể khiến sói và hổ, hai mãnh thú hung ác nghe lời nàng, như vậy cũng chỉ có phù thủy mới làm được.

Huống chi...

Nghĩ đến lời đồn mấy ngày nay hắn nghe được, người Hội Nguyên Phủ đối với nàng luôn có một loại bảo hộ, người bình thường không có khả năng này.

Sau khi thân thể lão gia tử tốt lên hắn đã đọc qua rất nhiều sách, tuy trong sách rất ít ghi về phù thủy, nhưng mỗi một điểm lại giống với Tình nha đầu.

Trong lịch sử từng xuất hiện một vị nữ phù thủy, cũng giống như Tình nha đầu có thể khiến người đang cận kề cái chết sống lại, bách thú có thể nghe theo lệnh nàng, hơn nữa, người người đều ủng hộ.

Chỉ là kết cục của vị nữ phù thủy kia không hề tốt đẹp, điều này cũng khiến cho hắn lo lắng.

Hoàng thượng hiện tại như không hề kiêng kị lời đồn này, nhưng chuyện như vậy hoàng thượng không có khả năng đảo mắt liền quền, khiến một vị hoàng đế chú ý cũng không phải chuyện tốt.

Nếu như có một ngày Bạch Chiêm không còn che trở Tình nha đầu, hắn không dám tưởng tượng Tình nha đầu sẽ như thế nào nữa.

Đổng gia đã không có năng lực có thể bảo vệ nàng.

Nhưng khả năng này của Tình nha đầu không chỉ khiến hoàng gia cố kị, cũng có rất nhiều người muốn lợi dụng nàng để bản thân có thể sở dụng, dã tâm của con người, từ trước đến này cũng không hề nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Nhân Thành Đôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook