Chương 114: Quyết định của hoàng đế
Quỷ Quỷ Mộng Du
04/12/2016
Bọn họ tính trước tính sau, chỉ là tính không được vị trí của Bạch Chiêm trong lòng hoàng đế, càng không thể nghĩ đến, chính vì một kế ly gián
này lại khiến hoàng đế đưa ra quyết định như vậy.
Đương nhiên, bọn họ có tính đến chuyện Bạch Chiêm tuyệt đối sẽ không thể nén giận, lại không nghĩ rằng, Bạch Chiêm làm việc trước giờ không có bất kì chỗ nào cố kị, thủ hạ của hắn lại là nhân tài trong nhân tài, bọn họ kiêu ngạo, bọn họ tuyệt không thể khiến công tử chịu thiệt.
Vì vậy trên đường đến kinh đô bọn họ đã thảo luận vô số biện pháp như thế nào có thể lật tung cả kinh thành, chờ khi chính miệng người trong cuộc nói ra đây chỉ là một kế ly gián, như vậy lão gia tử cũng sẽ không gây bất lợi cho công tử.
Nhưng mà đám người bọn họ tuyệt sẽ không bỏ qua, điều này không cần nói ra lão gia tử cũng biết.
"Tội thần biết lỗi lầm của mình không thể tha thứ, cũng không có bất kỳ lời nào thanh minh cho bản thân, chỉ cầu hoàng thượng có thể tha tội cho tánh mạng già trẻ trong nhà thần, tội thần... tội thần cầu hoàng thượng."
Hoàng đế cười như không hiểu, "Lã Đông, ngươi có biết mình phạm tội gì không? Giả truyền thánh chỉ là tội tru di cửu tộc, lúc ngươi làm ra chuyện này ngươi có nghĩ đến trong nhà ngươi còn có trên già dưới trẻ? Ngươi có nghĩ đến bởi vì hành động lần này của ngươi khả năng sẽ khiến cho một đôi phụ tử trở mặt thành thù? Thiên hạ này không chỉ một mình ngươi mới có nhi tử, Chiêm Nhi cũng là nhi tử của trẫm!"
Mặt Lã Đông xám như tro tàn, cửu tộc, tru di cửu tộc...
Bình phục một chút cảm xúc, hoàng đế nhìn về phía Tam Tử, "Nếu để Chiêm Nhi đến xử lý việc này, Chiêm Nhi sẽ làm như thế nào?"
Tam Tử sửng sốt, không chút nghĩ ngợi nói: "Ai phạm đến công tử, công tử giết người đó, nhưng người tuyệt không đuổi giết già trẻ, làm hại thê nhi trong nhà người ta."
"Không sợ đứa nhỏ trưởng thành bị người khác khiêu khích tìm đến trả thù sao?"
"Lúc trước công tử ngày thường nhàn rỗi muốn mốc meo, ngài chưa từng từ chối chuyện vui tìm đến cửa. Nhưng đến bây giờ thì không còn" Cái gì là trảm thảo trừ căn, diệt cỏ phải diệt tận gốc gì đó, trong cuộc sống của công tử chưa từng có chuyện như vậy. Người thậm chí còn đi giúp thổi thêm chút gió, tìm cho mình chút việc vui để làm.
Đương nhiên đây chỉ là tâm lý lúc trước, hiện tại mỗi ngày công tử còn hận không thể dán lên người Trang tiểu thư, đã không còn tâm tư tìm kiếm chuyện khác để làm, những ý tưởng này đại khái cũng không còn.
Người ở Bạch phủ đôi khi cũng vô cùng buồn bực, có một vị chủ tử quá lợi hại cũng không phải chuyện gì tốt. Có chút chuyện vui để làm cũng không tới phiên bọn họ, người trong phủ đều giống như ăn không ngồi rồi.
Hoàng đế nghĩ tới tên nhóc cuồng ngạo kia liền không tự chủ lộ ra nụ cười kiêu ngạo của một vị phụ thân. Tâm tình kém tới cực điểm cũng tốt lên không ít, "Vậy làm theo Chiêm Nhi đi, Lã Đông, nhớ đi Hội Nguyên Phủ tạ ơn, Nói cho con trai của ngươi nhớ kỹ ân đức của Chiêm Nhi, đừng để cho trẫm hối hận vì đã làm ra quyết định này."
Mấy câu ngắn ngủi, khiến Lã Đông từ tuyệt vọng chuyển thành hi vọng, nước mắt nhất thời nước mắt lưng tròng, hắn chết cũng không tiếc, nhưng hắn không thể liên lụy đến người nhà.
"Tội thần khấu tạ hoàng thượng, tội thần khấu tạ công tử. Về sau kinh đô sẽ không còn Lã gia."
Cấm vệ tiến vào mang Lã Đông đi, nhìn mấy cấm vệ tiến vào, nhìn thấy đám người Tam tử không ai có sắc mặt tốt, hoàng đế không khỏi hỏi một câu. "Kết thù với cấm vệ?"
Tam Tử nhún vai, "Chúng thần cùng lệnh bài của công tử tiến vào cửa cung, khi đó xe ngựa có một tấm bạt để che, cấm vệ nhất quyết thế nào cũng phải kiểm tra, vì vậy liền nổi lên chút xung đột, người đến thông truyền bị chúng thần chế trụ. Bọn họ đại khái là cảm thấy mất mặt."
Đổi lại là hắn, hắn cũng mang thù! Hoàng đế bất đắc dĩ lắc đầu. "Nói đi, Chiêm Nhi phân phó các ngươi như thế nào?"
"Công tử nói chúng thần đem thi thể ném vào cung, sau đó đại náo kinh đô." Tam Từ nhìn hoàng đế, bắt đầu giải vậy cho công tử nhà mình, "Lão gia tử ngài cũng đừng tức giận công tử, sau khi lão phu nhân mất công tử cũng chỉ có mình ngài là người thân, tuy rằng công tử không biết dỗ ngài vui vẻ nhưng tình cảm của công tử đối với ngài không có một chút tạp niệm và tư tâm, ngày đó công tử còn cho rằng ngài rõ ràng biết Trang tiểu thư quan trọng như thế nào với công tử nhưng vẫn cho người đi bắt Trang tiểu thư về kinh nên mới tức giận, công tử nhìn thấy người nào cũng đều phát giận ra mặt, hoàn toàn không thèm nể mặt, công tử làm như vậy đã là rất nể mặt ngài rồi!"
"Biết các ngươi đều trung tâm với hắn." Hoàng đế được dỗ đến vui vẻ nhưng lại có chút tức ngực, rõ ràng là đến phá lại còn lấy lý do, ngụy biện, "Trẫm thấy ngươi rất có tài, có nguyện ý ở lại trong kinh nhậm chức hay không?"
"Không muốn." Tam tử không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, nửa phần uyển chuyển cũng không có, "Quan viên trong kinh thành đều là người mồm miệng lanh lợi, ai cũng có khả năng nói chuyện, am hiểu sử dụng ám chiêu sau lưng, nếu thần thực muốn làm quan, sợ là nhịn không được đánh người tàn phế trước mặt ngài, đến lúc đó ngài sẽ trị tội thần."
Hoàng đế ý vị thâm tường liếc hắn một cái, cũng không tiếp tục kiên trì, "Đã không lưu được các người, vậy các ngươi đều đi đi, về nói cho Chiêm Nhi, trẫm để Lã Đông đến tìm hắn vốn là muốn hắn tháng sau mang theo tâm can của hắn đến mừng sinh thần lần thứ năm mươi của trẫm, coi như đây là biểu lộ thái độ của hắn, lời đồn này không lâu cũng sẽ biết mất, nhưng mà bây giờ hắn không thể chờ được đến tháng sau được, việc này, trẫm cần một vị đại phu hiểu rõ được tình hình đi bình ổn bệnh ở các phủ thành, trận đại nạn này phải mau chóng kế thúc, bằng không sẽ dao động đến căn cơ của đất nước."
"Vâng, nhất định chuyển đạt."
"Còn nữa, các ngươi về nói với Chiêm Nhi lập tức hồi kinh tham dự đại thọ của ta, không được quên."
Tam Tử nhất thời cứng miệng, "Tuân chỉ."
Rất nhanh, trong điện phụng nghi chỉ còn một mình hoàng đế, trống rỗng thở ài một tiếng cũng không có hồi âm.
Hoàng đế nhịn không được lại thở dài, oán hắn bất công, hắn quả thật bất công, nhưng phần bất công kia cũng là dùng thật tâm để đổi, nếu không phải phần chân tâm này quá mức khó có được, cả đời của chỉ nhận được vài lần, hắn sao có thể không đối tốt với Chiêm Nhi?
Cho dù hắn có cao cao tại thượng, nhưng mà hắn cũng ngóng trong có người có thể đối tốt với hắn không phải vì thân phận này của hắn.
Không có bất kỳ người nào trong đại diện, lưng hoàng đế rốt cục không còn thẳng như trước, mệt mỏi trên mặt không thể che lấp, bỗng chốc như già đi mười tuổi.
Đám người Bạch phủ chỉ lưu lại kinh đô một ngày, nhưng thời gian một ngày này những bí mật của đại hoàng tử và tứ hoàng tử đều lộ ra ngoài, không ít những chuyện không thể đưa ra ngoài ánh sáng đều bị phơi bày khắp thiên hạ, Ôn Đức cái gì cũng chưa cần điều tra đã có người đưa tới, còn trình lên cho hoàng đế một phần chứng cứ vô cùng quan trọng.
Hai thế lực của đại hoàng tử và tứ hoàng tử đều bị đánh cho trở tay không kịp, một vài thứ căn bản không kịp che dấu, của cải và quốc khố bị bọn họ bòn rút cũng dêu bị lôi ra, sự tình càng lăn càng lớn, lúc này người Bạch phủ lại phủi mông ly khai
Lúc bọn họ trở lại Hội Nguyên Phủ, mưa rốt cục cũng ngừng, thái dương đã lâu chưa lộ diện lúc này đã chiếu sáng rực rỡ khiến cho tâm tình của mọi người đều tốt lên không ít.
Nghe xong thu hoạch lần này của bọn họ, biểu hiện của Bạch Chiêm tuy rằng không có gì biến hóa, nhưng từ trong mắt hắn Trang Thư Tình vẫn có thể nhìn ra được một tia cao hứng, cũng đúng, ai cũng không muốn những người quan tâm mình thất vọng.
Lúc đó, chẳng phải nàng cũng nghĩ như thế sao? Biết chứng cớ kia là lấy được từ tay của vị tam thúc kia nàng cũng không quá chờ mong
"Thư Tình, đi không?"
"Đi thôi, điều này cũng là nên, nghe Tuyết ma ma nói thân thể ngoại tổ phụ không tốt, ta cũng có chút lo lắng."
"Tốt, khi nào nàng muốn đi?"
"Tất nhiên là càng nhanh càng tốt, bệnh đã thành như vậy, sao ta có thể tiếp tục ở lại đây." Nàng không hỏi nhiều, nhưng cũng không phải không biết chuyện được ép xuống đến mức này mới bộc phát ra là công lao của ai.
Bạch Chiêm nguyên ý phí tâm đi làm việc này khẳng định là có nguyên nhân của hắn, cho dù nàng không tán thành cũng không muốn nói lời gì, ỷ vào người khác dung túng liền vọng tưởng có thể thay đổi quan niệm của đối phương là một suy nghĩ hết sức sai lầm, thậm chí động thủ với người khác cũng không phải chuyện nàng nên làm, đồng thời không phải hành động người thông minh nên làm.
Trang Thư Tình tự mình đến chỗ của Tô Văn xin phép cho đệ đệ.
"Ta biết làm như vậy sẽ khiến Thư Hàn phân tâm, thậm chí có thể lỡ mất kì thi vào tháng bảy này, nhưng dù sao thì chữ hiếu vẫn đứng phía trước, ta cũng không gạt Tô tiên sinh, Đổng gia cũng có mấy phần liên quan sâu xa trong chuyện này, đến lúc đó ngoại tổ phụ có thể chống đỡ được Đổng gia hay không cũng không biết, nhưng vô luận là thế nào, vào thời điểm này, ta hi vọng ta và Thư Hàn có thể bồi bên cạnh hai vị lão nhân, coi như giúp nương ta thực hiện hết tâm nguyện."
Tô Văn nhìn về phía tiểu đệ tử của mình, "Ngươi cũng nghĩ như vậy?"
"Vâng, đệ tử chỉ đành nói lời xin lỗi với tiên sinh..."
"Ngươi không có lỗi với ta." Vẻ mặt Tô Văn vui mừng, "Năm nay bỏ lỡ thì còn có năm sau, nhưng có một số việc nếu như bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời, tỷ đệ các ngươi quyết định như vậy là rất đúng, ta vẫn luôn quan niệm, người đọc sách, trước chữa tài phải có chữ đức, nếu như ngươi cố ý lưu lại ta mới cảm thấy thất vọng, Tần sư huynh của ngươi ở kinh đô, ta viết cho hắn một phong thư, ngươi mang theo thư tín đi gặp hắn sẽ biết ngươi là ai, vị trí hiện giờ của hắn tuy không thể giúp gì đến việc lớn, nhưng tin tức so với bình thường đều mau hơn rất nhiều."
"Đa tạ tiên sinh."
"Sớm đi kinh đô cũng tốt, nhưng ngàn vạn phải nhớ kỹ, mặc kệ là gặp phải tình huống gì cũng nhất định phải bình tĩnh, không được dễ dàng nhụt chí, lúc nào cũng phải thẳng thắt lưng, gặp chuyện cũng có thể tôi luyện bản thân, nếu như gặp mưa gió gì cũng nên tự mình đảm đương, tỷ tỷ không thể che gió che mưa cho ngươi cả đời, làm người bảo vệ người khác hay là một người được bảo vệ là do chính ngươi quyết định."
Trang Thư Hàn theo bản năng ưỡn ngực, hít sâu một hơi, "Học sinh sẽ không phụ kì vọng của tiên sinh."
"Ta chờ biểu hiện của con." Tô Văn hòa hoãn ngữ khí, "Đi ra ngoài trước đi, ta muốn cùng tỷ tỷ con nói mấy câu."
Thấy tỷ tỷ gật đầu, Trang Thư Hàn mới nhấc chân rời đi.
Tô Văn có chút không nhịn được cười, "Tiểu tử này quan tâm ngươi như vậy, ở nhà hắn có hay bất hòa với Bạch Chiêm?"
Trang Thư Tình cười, "Thư Hàn kỳ thực rất khâm phục Bạch Chiêm, Bạch Chiêm đối với hắn cũng rất tốt, hai người đều rất dễ sống chung, sao có thể bất hòa."
"Bạch Chiêm ngươi nói nhất định không phải là người mà ta quen, trừ ngươi ra, trước kia ta cũng chưa thấy hắn đối tốt với ai như vậy." Nói giỡn xong, thần sắc Tô Văn trở nên đứng đắn, "Chuyện lúc này so với tưởng tượng của ngươi muốn còn nghiêm trọng hơn, đại hoàng tử và tứ hoàng tử hội triệt để mất đi cơ hội với vị trí kia, ta không lo lắng gì khác, chỉ sợ có người sẽ xuống tay từ trên người ngươi, Bạch Chiêm khẳng định cũng sẽ chú ý, chính ngươi trong ngày thường cũng phải cẩn thận, không cần mắc mưu, những người ở kinh đô đều quan thuộc sử dụng ám chiêu, luôn luôn phải có lòng phòng bị."
"Vâng, lời của tiên sinh Thư Tình nhớ kỹ."
"Còn có một chuyện, tính tình Bạch Chiêm trước giờ đều vô pháp vô thiên, vị kia lại vô cùng dung túng hắn, nếu đến lúc hắn làm chuyện có chút quá mức ngươi ở bên khuyên nhủ hắn một chút, không cần vì những người râu ria mà tổn hại âm đức."
Trang Thư Tình không thích nghe nói như vậy, há mồm liền phản bác, "tính tình Bạch Chiêm tuy là có chút ngông cuồng, nhưng cũng sẽ không động thủ với người vô tội, người tới chọc hắn tất nhiên không phải người vô tội, ví dụ như muốn dùng ta để khống chế hắn, nếu như hai người đều sống không được vui vẻ, ta sao có thể đứng bên cạnh hắn, ý của tiên sinh ta hiểu, ta sẽ làm theo khả năng."
Tô Văn nhất thời có chút cứng ngắc, nhưng nghĩ lại vẫn thấy nàng nói rất có lý, thật sự là...
"Tóm lại vẫn là khoan dung độ lượng đi."
"Vâng, Thư Tình ghi nhớ."
Đương nhiên, bọn họ có tính đến chuyện Bạch Chiêm tuyệt đối sẽ không thể nén giận, lại không nghĩ rằng, Bạch Chiêm làm việc trước giờ không có bất kì chỗ nào cố kị, thủ hạ của hắn lại là nhân tài trong nhân tài, bọn họ kiêu ngạo, bọn họ tuyệt không thể khiến công tử chịu thiệt.
Vì vậy trên đường đến kinh đô bọn họ đã thảo luận vô số biện pháp như thế nào có thể lật tung cả kinh thành, chờ khi chính miệng người trong cuộc nói ra đây chỉ là một kế ly gián, như vậy lão gia tử cũng sẽ không gây bất lợi cho công tử.
Nhưng mà đám người bọn họ tuyệt sẽ không bỏ qua, điều này không cần nói ra lão gia tử cũng biết.
"Tội thần biết lỗi lầm của mình không thể tha thứ, cũng không có bất kỳ lời nào thanh minh cho bản thân, chỉ cầu hoàng thượng có thể tha tội cho tánh mạng già trẻ trong nhà thần, tội thần... tội thần cầu hoàng thượng."
Hoàng đế cười như không hiểu, "Lã Đông, ngươi có biết mình phạm tội gì không? Giả truyền thánh chỉ là tội tru di cửu tộc, lúc ngươi làm ra chuyện này ngươi có nghĩ đến trong nhà ngươi còn có trên già dưới trẻ? Ngươi có nghĩ đến bởi vì hành động lần này của ngươi khả năng sẽ khiến cho một đôi phụ tử trở mặt thành thù? Thiên hạ này không chỉ một mình ngươi mới có nhi tử, Chiêm Nhi cũng là nhi tử của trẫm!"
Mặt Lã Đông xám như tro tàn, cửu tộc, tru di cửu tộc...
Bình phục một chút cảm xúc, hoàng đế nhìn về phía Tam Tử, "Nếu để Chiêm Nhi đến xử lý việc này, Chiêm Nhi sẽ làm như thế nào?"
Tam Tử sửng sốt, không chút nghĩ ngợi nói: "Ai phạm đến công tử, công tử giết người đó, nhưng người tuyệt không đuổi giết già trẻ, làm hại thê nhi trong nhà người ta."
"Không sợ đứa nhỏ trưởng thành bị người khác khiêu khích tìm đến trả thù sao?"
"Lúc trước công tử ngày thường nhàn rỗi muốn mốc meo, ngài chưa từng từ chối chuyện vui tìm đến cửa. Nhưng đến bây giờ thì không còn" Cái gì là trảm thảo trừ căn, diệt cỏ phải diệt tận gốc gì đó, trong cuộc sống của công tử chưa từng có chuyện như vậy. Người thậm chí còn đi giúp thổi thêm chút gió, tìm cho mình chút việc vui để làm.
Đương nhiên đây chỉ là tâm lý lúc trước, hiện tại mỗi ngày công tử còn hận không thể dán lên người Trang tiểu thư, đã không còn tâm tư tìm kiếm chuyện khác để làm, những ý tưởng này đại khái cũng không còn.
Người ở Bạch phủ đôi khi cũng vô cùng buồn bực, có một vị chủ tử quá lợi hại cũng không phải chuyện gì tốt. Có chút chuyện vui để làm cũng không tới phiên bọn họ, người trong phủ đều giống như ăn không ngồi rồi.
Hoàng đế nghĩ tới tên nhóc cuồng ngạo kia liền không tự chủ lộ ra nụ cười kiêu ngạo của một vị phụ thân. Tâm tình kém tới cực điểm cũng tốt lên không ít, "Vậy làm theo Chiêm Nhi đi, Lã Đông, nhớ đi Hội Nguyên Phủ tạ ơn, Nói cho con trai của ngươi nhớ kỹ ân đức của Chiêm Nhi, đừng để cho trẫm hối hận vì đã làm ra quyết định này."
Mấy câu ngắn ngủi, khiến Lã Đông từ tuyệt vọng chuyển thành hi vọng, nước mắt nhất thời nước mắt lưng tròng, hắn chết cũng không tiếc, nhưng hắn không thể liên lụy đến người nhà.
"Tội thần khấu tạ hoàng thượng, tội thần khấu tạ công tử. Về sau kinh đô sẽ không còn Lã gia."
Cấm vệ tiến vào mang Lã Đông đi, nhìn mấy cấm vệ tiến vào, nhìn thấy đám người Tam tử không ai có sắc mặt tốt, hoàng đế không khỏi hỏi một câu. "Kết thù với cấm vệ?"
Tam Tử nhún vai, "Chúng thần cùng lệnh bài của công tử tiến vào cửa cung, khi đó xe ngựa có một tấm bạt để che, cấm vệ nhất quyết thế nào cũng phải kiểm tra, vì vậy liền nổi lên chút xung đột, người đến thông truyền bị chúng thần chế trụ. Bọn họ đại khái là cảm thấy mất mặt."
Đổi lại là hắn, hắn cũng mang thù! Hoàng đế bất đắc dĩ lắc đầu. "Nói đi, Chiêm Nhi phân phó các ngươi như thế nào?"
"Công tử nói chúng thần đem thi thể ném vào cung, sau đó đại náo kinh đô." Tam Từ nhìn hoàng đế, bắt đầu giải vậy cho công tử nhà mình, "Lão gia tử ngài cũng đừng tức giận công tử, sau khi lão phu nhân mất công tử cũng chỉ có mình ngài là người thân, tuy rằng công tử không biết dỗ ngài vui vẻ nhưng tình cảm của công tử đối với ngài không có một chút tạp niệm và tư tâm, ngày đó công tử còn cho rằng ngài rõ ràng biết Trang tiểu thư quan trọng như thế nào với công tử nhưng vẫn cho người đi bắt Trang tiểu thư về kinh nên mới tức giận, công tử nhìn thấy người nào cũng đều phát giận ra mặt, hoàn toàn không thèm nể mặt, công tử làm như vậy đã là rất nể mặt ngài rồi!"
"Biết các ngươi đều trung tâm với hắn." Hoàng đế được dỗ đến vui vẻ nhưng lại có chút tức ngực, rõ ràng là đến phá lại còn lấy lý do, ngụy biện, "Trẫm thấy ngươi rất có tài, có nguyện ý ở lại trong kinh nhậm chức hay không?"
"Không muốn." Tam tử không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, nửa phần uyển chuyển cũng không có, "Quan viên trong kinh thành đều là người mồm miệng lanh lợi, ai cũng có khả năng nói chuyện, am hiểu sử dụng ám chiêu sau lưng, nếu thần thực muốn làm quan, sợ là nhịn không được đánh người tàn phế trước mặt ngài, đến lúc đó ngài sẽ trị tội thần."
Hoàng đế ý vị thâm tường liếc hắn một cái, cũng không tiếp tục kiên trì, "Đã không lưu được các người, vậy các ngươi đều đi đi, về nói cho Chiêm Nhi, trẫm để Lã Đông đến tìm hắn vốn là muốn hắn tháng sau mang theo tâm can của hắn đến mừng sinh thần lần thứ năm mươi của trẫm, coi như đây là biểu lộ thái độ của hắn, lời đồn này không lâu cũng sẽ biết mất, nhưng mà bây giờ hắn không thể chờ được đến tháng sau được, việc này, trẫm cần một vị đại phu hiểu rõ được tình hình đi bình ổn bệnh ở các phủ thành, trận đại nạn này phải mau chóng kế thúc, bằng không sẽ dao động đến căn cơ của đất nước."
"Vâng, nhất định chuyển đạt."
"Còn nữa, các ngươi về nói với Chiêm Nhi lập tức hồi kinh tham dự đại thọ của ta, không được quên."
Tam Tử nhất thời cứng miệng, "Tuân chỉ."
Rất nhanh, trong điện phụng nghi chỉ còn một mình hoàng đế, trống rỗng thở ài một tiếng cũng không có hồi âm.
Hoàng đế nhịn không được lại thở dài, oán hắn bất công, hắn quả thật bất công, nhưng phần bất công kia cũng là dùng thật tâm để đổi, nếu không phải phần chân tâm này quá mức khó có được, cả đời của chỉ nhận được vài lần, hắn sao có thể không đối tốt với Chiêm Nhi?
Cho dù hắn có cao cao tại thượng, nhưng mà hắn cũng ngóng trong có người có thể đối tốt với hắn không phải vì thân phận này của hắn.
Không có bất kỳ người nào trong đại diện, lưng hoàng đế rốt cục không còn thẳng như trước, mệt mỏi trên mặt không thể che lấp, bỗng chốc như già đi mười tuổi.
Đám người Bạch phủ chỉ lưu lại kinh đô một ngày, nhưng thời gian một ngày này những bí mật của đại hoàng tử và tứ hoàng tử đều lộ ra ngoài, không ít những chuyện không thể đưa ra ngoài ánh sáng đều bị phơi bày khắp thiên hạ, Ôn Đức cái gì cũng chưa cần điều tra đã có người đưa tới, còn trình lên cho hoàng đế một phần chứng cứ vô cùng quan trọng.
Hai thế lực của đại hoàng tử và tứ hoàng tử đều bị đánh cho trở tay không kịp, một vài thứ căn bản không kịp che dấu, của cải và quốc khố bị bọn họ bòn rút cũng dêu bị lôi ra, sự tình càng lăn càng lớn, lúc này người Bạch phủ lại phủi mông ly khai
Lúc bọn họ trở lại Hội Nguyên Phủ, mưa rốt cục cũng ngừng, thái dương đã lâu chưa lộ diện lúc này đã chiếu sáng rực rỡ khiến cho tâm tình của mọi người đều tốt lên không ít.
Nghe xong thu hoạch lần này của bọn họ, biểu hiện của Bạch Chiêm tuy rằng không có gì biến hóa, nhưng từ trong mắt hắn Trang Thư Tình vẫn có thể nhìn ra được một tia cao hứng, cũng đúng, ai cũng không muốn những người quan tâm mình thất vọng.
Lúc đó, chẳng phải nàng cũng nghĩ như thế sao? Biết chứng cớ kia là lấy được từ tay của vị tam thúc kia nàng cũng không quá chờ mong
"Thư Tình, đi không?"
"Đi thôi, điều này cũng là nên, nghe Tuyết ma ma nói thân thể ngoại tổ phụ không tốt, ta cũng có chút lo lắng."
"Tốt, khi nào nàng muốn đi?"
"Tất nhiên là càng nhanh càng tốt, bệnh đã thành như vậy, sao ta có thể tiếp tục ở lại đây." Nàng không hỏi nhiều, nhưng cũng không phải không biết chuyện được ép xuống đến mức này mới bộc phát ra là công lao của ai.
Bạch Chiêm nguyên ý phí tâm đi làm việc này khẳng định là có nguyên nhân của hắn, cho dù nàng không tán thành cũng không muốn nói lời gì, ỷ vào người khác dung túng liền vọng tưởng có thể thay đổi quan niệm của đối phương là một suy nghĩ hết sức sai lầm, thậm chí động thủ với người khác cũng không phải chuyện nàng nên làm, đồng thời không phải hành động người thông minh nên làm.
Trang Thư Tình tự mình đến chỗ của Tô Văn xin phép cho đệ đệ.
"Ta biết làm như vậy sẽ khiến Thư Hàn phân tâm, thậm chí có thể lỡ mất kì thi vào tháng bảy này, nhưng dù sao thì chữ hiếu vẫn đứng phía trước, ta cũng không gạt Tô tiên sinh, Đổng gia cũng có mấy phần liên quan sâu xa trong chuyện này, đến lúc đó ngoại tổ phụ có thể chống đỡ được Đổng gia hay không cũng không biết, nhưng vô luận là thế nào, vào thời điểm này, ta hi vọng ta và Thư Hàn có thể bồi bên cạnh hai vị lão nhân, coi như giúp nương ta thực hiện hết tâm nguyện."
Tô Văn nhìn về phía tiểu đệ tử của mình, "Ngươi cũng nghĩ như vậy?"
"Vâng, đệ tử chỉ đành nói lời xin lỗi với tiên sinh..."
"Ngươi không có lỗi với ta." Vẻ mặt Tô Văn vui mừng, "Năm nay bỏ lỡ thì còn có năm sau, nhưng có một số việc nếu như bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời, tỷ đệ các ngươi quyết định như vậy là rất đúng, ta vẫn luôn quan niệm, người đọc sách, trước chữa tài phải có chữ đức, nếu như ngươi cố ý lưu lại ta mới cảm thấy thất vọng, Tần sư huynh của ngươi ở kinh đô, ta viết cho hắn một phong thư, ngươi mang theo thư tín đi gặp hắn sẽ biết ngươi là ai, vị trí hiện giờ của hắn tuy không thể giúp gì đến việc lớn, nhưng tin tức so với bình thường đều mau hơn rất nhiều."
"Đa tạ tiên sinh."
"Sớm đi kinh đô cũng tốt, nhưng ngàn vạn phải nhớ kỹ, mặc kệ là gặp phải tình huống gì cũng nhất định phải bình tĩnh, không được dễ dàng nhụt chí, lúc nào cũng phải thẳng thắt lưng, gặp chuyện cũng có thể tôi luyện bản thân, nếu như gặp mưa gió gì cũng nên tự mình đảm đương, tỷ tỷ không thể che gió che mưa cho ngươi cả đời, làm người bảo vệ người khác hay là một người được bảo vệ là do chính ngươi quyết định."
Trang Thư Hàn theo bản năng ưỡn ngực, hít sâu một hơi, "Học sinh sẽ không phụ kì vọng của tiên sinh."
"Ta chờ biểu hiện của con." Tô Văn hòa hoãn ngữ khí, "Đi ra ngoài trước đi, ta muốn cùng tỷ tỷ con nói mấy câu."
Thấy tỷ tỷ gật đầu, Trang Thư Hàn mới nhấc chân rời đi.
Tô Văn có chút không nhịn được cười, "Tiểu tử này quan tâm ngươi như vậy, ở nhà hắn có hay bất hòa với Bạch Chiêm?"
Trang Thư Tình cười, "Thư Hàn kỳ thực rất khâm phục Bạch Chiêm, Bạch Chiêm đối với hắn cũng rất tốt, hai người đều rất dễ sống chung, sao có thể bất hòa."
"Bạch Chiêm ngươi nói nhất định không phải là người mà ta quen, trừ ngươi ra, trước kia ta cũng chưa thấy hắn đối tốt với ai như vậy." Nói giỡn xong, thần sắc Tô Văn trở nên đứng đắn, "Chuyện lúc này so với tưởng tượng của ngươi muốn còn nghiêm trọng hơn, đại hoàng tử và tứ hoàng tử hội triệt để mất đi cơ hội với vị trí kia, ta không lo lắng gì khác, chỉ sợ có người sẽ xuống tay từ trên người ngươi, Bạch Chiêm khẳng định cũng sẽ chú ý, chính ngươi trong ngày thường cũng phải cẩn thận, không cần mắc mưu, những người ở kinh đô đều quan thuộc sử dụng ám chiêu, luôn luôn phải có lòng phòng bị."
"Vâng, lời của tiên sinh Thư Tình nhớ kỹ."
"Còn có một chuyện, tính tình Bạch Chiêm trước giờ đều vô pháp vô thiên, vị kia lại vô cùng dung túng hắn, nếu đến lúc hắn làm chuyện có chút quá mức ngươi ở bên khuyên nhủ hắn một chút, không cần vì những người râu ria mà tổn hại âm đức."
Trang Thư Tình không thích nghe nói như vậy, há mồm liền phản bác, "tính tình Bạch Chiêm tuy là có chút ngông cuồng, nhưng cũng sẽ không động thủ với người vô tội, người tới chọc hắn tất nhiên không phải người vô tội, ví dụ như muốn dùng ta để khống chế hắn, nếu như hai người đều sống không được vui vẻ, ta sao có thể đứng bên cạnh hắn, ý của tiên sinh ta hiểu, ta sẽ làm theo khả năng."
Tô Văn nhất thời có chút cứng ngắc, nhưng nghĩ lại vẫn thấy nàng nói rất có lý, thật sự là...
"Tóm lại vẫn là khoan dung độ lượng đi."
"Vâng, Thư Tình ghi nhớ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.