Chương 93: Sợ sao?
Quỷ Quỷ Mộng Du
04/12/2016
Lục phủ ngũ tạng bị lấy ra ngoài, vẫn còn nóng hổi nằm trong lòng bàn
tay, cảm giác như vậy Lưu Thanh Quân thấy vô cùng bài xích, nhưng loại y thuật này với hắn mà nói lại có lực hấp dẫn trí mạng.
Nhịn lại nhịn, Lưu đại phu cuối cùng cũng nhịn không được nói, "Về sau Trang đại phu đi chẩn bệnh có thể mang lão hủ theo hay không. Những công việc khác tuy không thể giúp, nhưng về phần bắt mạch lão hủ có thể làm tốt."
Đây chính là lời Trang Thư Tình muốn nghe nhất, những nàng cũng không lập tức gật đầu, mà chỉ hói, "Không sợ sao?"
"Sợ, nhưng càng nhiều hơn là cảm thấy thần kỳ." Thân thể hơi dựa ra sau, Lưu Thanh Quân ngẩng đầu nhìn những đám mây đang trôi trên trời, "Ta mười tuổi đã nhập môn bái sư, cả đời cơ hồ đều chìm đắm trong thảo dược, y thuật, càng tìm hiểu càng cảm thấy nó mênh mông vô tận, từng năm từng năm trôi qua nghiên cứu các loại bệnh, năm trước không trị được, nói không chừng năm nay sẽ có biện pháp, hàng năm luôn có đại phu tìm ra được những loại phối phương mới, nhưng những chứng bệnh kia chúng ta vẫn bó tay không tìm được cách chữa trị, y thuật của Trang đại phu tuy có chút đặc thù nhưng càng nhiều hơn là thần kỳ."
Nhìn về phía Trang Thư Tình vẫn đang lắng nghe nghiêm cẩn, Lưu Thanh Quân cười đến ôn hòa, "Chỉ là, không phải đại phu nào cũng có thể tiếp thu loại phương pháp chữa bệnh này. Loại việc mổ bụng người để chữa bệnh không phải ai cũng có thể tiếp thu. Sau này sợ là nhận không ít chê trách. Nhưng thời gian lâu dần, Trang đại phu có thể khẳng định được y thuật của chính mình, thể hiện cho bọn họ thấy phương pháp này là dùng để cứu người, nhìn thấy mệnh người được cứu về ai còn có thể không tin? Không ai dám nói rằng bản thân mình có thể khỏe mạnh an khang, không có bất kỳ bệnh tật nào sống tới trăm tuổi? Trong lòng bọn họ có kiêng kị nên sẽ không dám làm quá đáng, lời của bọn họ, chủ yếu chỉ nghe cho vang, chứ thật ra không có tính uy hiếp là mấy."
Vì sợ nàng không chịu được áp lực nên mới đang khuyên giải sao?
Trang Thư Tình mới chữa bệnh xong nên có chút mỏi mệt, nhưng bây giờ tinh thần của nàng lại như được kích thích, cả người đều bừng sáng. "Lúc trước đúng là có chút sợ, sợ người khác coi ta là phù thủy, sẽ trói ta lại đem lên dàn hỏa thiêu, nhưng sau này có Bạch công tử làm chỗ dựa, ta mới dám dè dặt đi từng bước một, hiện tại có những lời này của Lưu đại phu. Tâm của ta cảm thấy an tâm hơn nhiều, ngài không thể đại biểu cho mọi người, nhưng ít nhất là một nhóm người cũng đủ khiến cho lá gan của ta lớn hơn."
Lưu Thanh Quân bật cười, thế nhưng một vị công tử trẻ tuổi cũng có thể làm chỗ dựa lớn như vậy cho nàng, thật không biết là lá gan nàng lớn hay là quá làm càn, nhưng mà nếu không có lá gan ấy, cũng không có người được cứu nhờ phương pháp mổ bụng đặc biệt này.
"Lão hủ phải đi về tiêu hóa hết những chuyện xảy ra ngày hôm nay, có chuyện gì Trang đại phu cứ tùy thời cho người đến truyền lời. Ta lập tức sẽ đến."
"Được."
Lưu Thanh Quân vừa đi, bên kia, Bạch Chiêm và Liễu Gia Hồng một trước một sau đi tới.
Bạch Chiêm dắt tay nàng, "Phòng đã thu thập xong. Đi nghĩ trước một lát."
"Quả thật là mệt mỏi." Trang Thư Tình nhìn về phía Liễu Gia Hồng, "Nghe nói lão gia tử từng là lễ bộ thượng thư, mong ngài bỏ qua cho ta nếu có chỗ nào thất lễ, chính ta cũng cảm thấy mình có chút thất lễ."
"Ngươi so với bất kì ai đều đã làm rất tốt." Liễu Gia Hồng rất có cảm tình với vị tiểu cô nương trước mắt, mặc dù nàng chỉ nhỏ hơn tam nha đầu một tuổi nhưng rất có tự tin và lễ độ, ngữ khí của gia chủ Liễu gia rất ôn hòa khiến mọi người đều ghé mắt. "Nhanh đi nghĩ ngơi. Không có ai dám gây khó dễ cho ngươi."
Cho dù ở trong nhà người khác, Bạch Chiêm cũng không có bất kỳ cố kị, vẫn tự nhiên cùng Trang Thư Tình trình diễn ân ái. Yên bình phảng phất cũng chỉ cần như thế.
Người Liễu gia tuy rằng cảm thấy chó chút hoang đường, nhưng mỗi khi Liễu tam tiểu thư có chút tình hướng, Trang Thư Tình đều sẽ sửa lại quần áo chỉnh tề từ phong khách chạy qua chẩn trị, hai buổi tối liên tiếp đều như thế, cho dù một số người nhìn không vừa mắt nhưng không thể không ngậm miệng, không dám tiếp tục bình luận sau lưng.
Chân tâm hay giả ý, là người có mắt đều có thể thấy được.
"Vẫn có chút nóng, đây chỉ là tình huống bình thường, không cần vì vậy mà phải lo lắng hãi hùng."
Tình thần Liễu Tri Quỳnh không còn tinh thần như khi mới tỉnh dậy, chỉ có thể mệt mỏi gật đầu.
Nhị phu nhân biểu hiện còn khẩn trương hơn so với nữ nhi, "Trang đại phu, ngài thật sự không thể lưu lại hai ngày nữa sao? Lúc trước máu còn chảy ra từ ống này..."
"Ta đã cẩn thận nhìn qua, tình huống của tam tiểu thư hiện tại xem ra đã ổn định, sau khi giải phẫu, trong vòng nửa tháng đều có khả năng sẽ xuất hiện những vấn đề khác, nhưng ta không thể ở lại Liễu gia nữa tháng." Trang Thư Tình cười cười, đối với tâm lý của người nhà bệnh nhân nàng có thể hiểu được, "Nhà của ta rất gần Liễu gia, nếu có gì không ổn Nhị phu nhân chỉ cần phái người đến thông báo, ta nhất định sẽ nhanh chóng tới đây."
Nhị phu nhân cũng biết yêu cầu của bản thân quá mức khó xử người ta, Trang đại phu không phải là những đại phu khác, nàng không sợ Liễu phủ, cũng không phải người Liễu phủ muốn sai khiến như thế nào thì nàng phải làm như thế đó, nàng làm Nhị phu nhân Liễu gia nhiều năm nên không thể nào không có đầu óc, thái độ của lão thái gia đối với vị Bạch công tử kia như thế nào, nàng có thể nhìn ra được, huống chi, từ đáy lòng nàng rất biết ơn vị đại phu trẻ tuổi này.
Liễu Tri Quỳnh nắm lấy tay Trang Thư Tình ôn nhu nói, "Nương của ta bị ép buộc nhiều năm, vất vả mới có một chút hi vọng, nên mới lo lắng ta sẽ xảy ra chuyện gì, muội đừng để trong lòng."
"Nếu như muội là một mẫu thân ta cũng sẽ lo lắng như vậy, nhưng mà muội quả thật không thể ở lại Liễu phủ, bên ngoài còn có hai bệnh nhân, hai ngày nay còn chưa đến xem tình huống của bọn họ như thế nào, sợ rằng trong lòng người nhà các nàng cũng không yên."
Trang thân y trước cứu hồng bài của Hồng Hương các là Nam Chị, nàng bị Tần thiếu phu nhân gây thương tích, sau lại cứu Tần thiếu phu nhân, chuyện này đã truyền khắp Hội Nguyên Phủ, Liễu Tri Quỳnh tất nhiên cũng biết, nhớ tới bản thân nàng cũng được Trang Thư Tình chữa trị, không khỏi mỉm cười, "Cho dù thả muội về, nhưng ta vẫn muốn trở thành bệnh nhân được muội quan tâm nhất."
"Đó là tất nhiên, khi nào tỷ hoàn toàn tốt lên ta mới có thể yên tâm." Trang Thư Tình cũng cười, "Mấy ngày này cho dù đau đớn và đói đến thế nào cũng không thể ăn biết không? Nếu như khát thì chấm chút nước lên môi, nếu không nhịn được thì sau nửa tháng sẽ phải tiếp tục chịu đựng đau khổ, nghiêm trọng hơn chính là nguy hiểm đến tính mạng, đừng cho là muội đang dọa tỷ, thật sự nghiêm trọng như vậy, nếu tình huống xấu đi, sợ rằng muội cũng không thể lại cứu tỷ lần nữa."
"Muội đã dặn dò vài lần, tỷ đều đã nhớ kỹ!"
Rốt cục đã ra khỏi Liễu phủ, Trang Thư Tình lập tức đi tới Từ phủ.
Gặp Tần Lam ở trước cửa, nàng chỉ hơi lui về một bước hành lễ, nhìn thấy Tần Lam tâm tình liền không tốt.
Tần Lam không vui, nàng cảm thấy rất bình thường. Từ Giai Oánh quyết tâm muốn rời khỏi Tần gia, Từ gia luôn ủng hộ nàng, Tần gia vốn không có lý. Dù là ngoài sáng hay trong tối đều bị cự tuyệt, trong lòng khó tránh khỏi tức giận, Ý niệm trong đầu, Từ Giai Oánh chết cùng không thay đổi, nhất quyết muốn trở về, Trang Thư Tình tất nhiên cũng không nhận được sắc mặt tốt.
Bạch Chiêm nhíu mắt, ánh mắt lạnh như băng khiến Tần Lam nháy mắt liền tình táo lại, vội hành lễ cáo lui.
"Trần Nguyên."
"Công tử."
"Để phụ thân làm chút chuyện có ích đi, để ý chút tới Tần gia, cũng thuận tay tìm chút phiền toái cho Tần Lam."
"Vâng."
Chờ hắn phân phó xong, Trang Thư Tình mới hỏi."Không đụng gì tới Tần gia sao?"
"Chỉ cần đi thăm dò, chuyện gì cũng sẽ được làm thỏa đáng, vào đi thôi."
Nhìn hắn không nói Trang Thư Tình cũng không tiếp tục truy hỏi, đi theo Từ phủ quản gia và Lí tẩu vào.
Mỗi khi đến, Trang Thư Tình đều tỉnh an trưởng gia trước. Từ Công Mậu khó gặp mặt, hôm nay lại đang ngồi ở đây.
Vừa thấy nàng đến, Từ phu nhân nhẹ nhàng thở ra, "Trang đại phu đã đến."
"Hai ngày nay có một bệnh nhân mới, bệnh tình có chút khó xử lý, thương thế của Từ tiểu thư đã không có gì đáng ngại, Từ phu nhân không cần lo lắng như thế."
Hai ngày nay Trang Thư Tình ở nơi nào, đang làm gì, những người trong phòng cơ bản đều biết, thấy nàng thoải mái như vậy không khỏi hỏi, "Trang đại phu đã chữa được bệnh bẩm sinh của Liễu tam tiểu thư rồi sao?"
"Có tốt lên được hay không phải vài ngày nữa mới biết được, nhưng ta đã tận lực, đại phu chỉ là môt phần, tất cả những chuyện còn lại phải dựa vào ý chí của người bệnh."
Từ phu nhân thở dài. "Cũng nhờ ông trời, nha đầu nhà ta và Liễu tam tiểu thư may mắn là gặp được một vị đại phu có tài năng như Trang tiểu thư, nếu không sợ là..."
Lời nói có chút tâng bốc, Trang Thư Tình cũng không muốn tiếp tục bàn luận vấn đề này, đành phải nâng chén trà lên uống.
"Trang đại phu. Lão hủ có chuyện này muốn hỏi ngài."
Trang Thư Tình lập tức ngồi thẳng thân thể, nàng đã nói mà, bình thường không thấy lão gia tử ở đây, hôm này lại chờ nàng nhất đỉnh là có chuyện. "Từ gia chủ mời nói."
Lông mày Từ Công Mậu gắt gao nhăn lại, cẩn thận lựa từ, "Nếu đột nhiên, trong một lúc lại có rất nhiều người bị bệnh ghẻ và mụn nước, như vậy khả năng là bệnh gì?"
"Này... có rất nhiều khả năng." Trang Thư tình đầu tiên là nghĩ đến bệnh ngoài da, hơn nữa là bệnh có tính truyền nhiễm, nhưng không tận mắt nhìn thấy, nàng cũng không dám khẳng định, "Còn có những biểu hiện khác của bệnh sao?"
Từ Công Mậu nghĩ nghĩ, "Giống như phát ban, hơn nữa lại ngứa... Trang đại phu có phải đã biết được hay không?"
Vừa nghe nói đến biểu hiện của chứng bệnh Trang Thư Tình lập tức bật dậy, "Từ gia chủ có tiếp xúc với những người đó không?"
từ Công Mậu cả kinh, cảm thấy có dự cảm không tốt, "Không có tiếp xúc trực tiếp, nhưng có việc gì sao?"
"Để ta bắt mạch cho Từ gia chủ." Vẻ mặt Trang Thư Tình nghiêm túc đến gần, không tiếp xúc trực tiếp, mà đặt một chiếc khăn tay lên cổ tay Từ Công Mậu rồi mới tiến hành bắt mạch, làm một đại phu, trong lúc trị bệnh cứu người, điều tốt thiểu nhất phải làm là bảo vệ tốt bản thân, đây mới là điều tốt thiểu giáo sư dạy cho nàng khi vừa vào trường y.
May mắn, Từ Công Mậu không có việc gì, cũng đúng, nếu Từ Công Mậu không thể tránh được bị truyền nhiểm thuộc hạ của hắn sợ là một người cũng trốn không được.
Từ phu nhân bị hành động của nàng cảm thấy hốt hoảng, "Trang đại phu, lão gia có sao không?"
"Từ gia chủ không có việc gì." Thu hồi khăn tay, Trang Thư Tình ngẩng đầu, "Nếu Từ gia chủ nói là tình huống trong quân doanh, vậy tình huống kia bây giờ đã rất tệ, đây rất có khả năng là một loại bệnh truyền nhiễm."
Đối với uy lực của bệnh truyền nhiễm, Từ Công Mậu vừa nghe đến sắc mặt lập tức biền biến, "Có ngiêm trong không? So với ôn dịch như thế nào?"
"Không đe dọa đến tính mạng con người lớn như ôn dịch, nhưng phạm vi truyền nhiễm lây lan rất rộng, hơn nữa rất giày vò, nếu là binh lính, sức chiến đấu của họ sẽ mất hết, nếu bệnh tình tăng lên, khả năng cao sẽ có người chết."
Y thuật cổ đại cũng có biện pháp xử lý những căn bệnh ngoài da, nhưng thứ Trang Thư Tình quan tâm hơn là chuyện khác, "từ gia chủ, bây giờ còn chưa đến tháng năm, theo lý thì bệnh ngoài da không thể xuất hiện vào khoảng thời gian này, còn là rất nhiều người sinh bệnh cùng nhau, ta hỏi một chút, gần đây nhất binh lính có tiếp xúc với những vật dụng gì bình thường họ không hay tiếp xúc hay có đi đến nơi nào không?"
"Mỗi ngày tướng sĩ đều phải tập luyện, mấy ngày nay cũng không có xuất doanh, sự tình nói đến..."Từ Công Mậu nổi gân xanh, "Trang đại phu nhắc ta mới nhớ ra, hai ngày trước có đưa đến mấy bộ quần áo mùa hè, ngày đó mọi người rất cao hứng, không ít người mặc thử một chút."
"Ngắn tay?"
"Đúng vậy, quần áo mùa hè rất đơn giản, đều là loại ngắn tay, vấn đề có phải xuất hiện trên quần áo hay không?"
"Xưa nay cũng không thiếu người động tay động chân ở phương diện này, tra đi." Bạch Chiêm tiếp nhận đề tai, nhìn về phía Trang Thư Tình đang khẩn trương nhíu mày, "Nếu là bệnh truyền nhiễm, bất cứ ai liên quan đều mơ tưởng muốn trốn tránh trách nhiệm."
Nhịn lại nhịn, Lưu đại phu cuối cùng cũng nhịn không được nói, "Về sau Trang đại phu đi chẩn bệnh có thể mang lão hủ theo hay không. Những công việc khác tuy không thể giúp, nhưng về phần bắt mạch lão hủ có thể làm tốt."
Đây chính là lời Trang Thư Tình muốn nghe nhất, những nàng cũng không lập tức gật đầu, mà chỉ hói, "Không sợ sao?"
"Sợ, nhưng càng nhiều hơn là cảm thấy thần kỳ." Thân thể hơi dựa ra sau, Lưu Thanh Quân ngẩng đầu nhìn những đám mây đang trôi trên trời, "Ta mười tuổi đã nhập môn bái sư, cả đời cơ hồ đều chìm đắm trong thảo dược, y thuật, càng tìm hiểu càng cảm thấy nó mênh mông vô tận, từng năm từng năm trôi qua nghiên cứu các loại bệnh, năm trước không trị được, nói không chừng năm nay sẽ có biện pháp, hàng năm luôn có đại phu tìm ra được những loại phối phương mới, nhưng những chứng bệnh kia chúng ta vẫn bó tay không tìm được cách chữa trị, y thuật của Trang đại phu tuy có chút đặc thù nhưng càng nhiều hơn là thần kỳ."
Nhìn về phía Trang Thư Tình vẫn đang lắng nghe nghiêm cẩn, Lưu Thanh Quân cười đến ôn hòa, "Chỉ là, không phải đại phu nào cũng có thể tiếp thu loại phương pháp chữa bệnh này. Loại việc mổ bụng người để chữa bệnh không phải ai cũng có thể tiếp thu. Sau này sợ là nhận không ít chê trách. Nhưng thời gian lâu dần, Trang đại phu có thể khẳng định được y thuật của chính mình, thể hiện cho bọn họ thấy phương pháp này là dùng để cứu người, nhìn thấy mệnh người được cứu về ai còn có thể không tin? Không ai dám nói rằng bản thân mình có thể khỏe mạnh an khang, không có bất kỳ bệnh tật nào sống tới trăm tuổi? Trong lòng bọn họ có kiêng kị nên sẽ không dám làm quá đáng, lời của bọn họ, chủ yếu chỉ nghe cho vang, chứ thật ra không có tính uy hiếp là mấy."
Vì sợ nàng không chịu được áp lực nên mới đang khuyên giải sao?
Trang Thư Tình mới chữa bệnh xong nên có chút mỏi mệt, nhưng bây giờ tinh thần của nàng lại như được kích thích, cả người đều bừng sáng. "Lúc trước đúng là có chút sợ, sợ người khác coi ta là phù thủy, sẽ trói ta lại đem lên dàn hỏa thiêu, nhưng sau này có Bạch công tử làm chỗ dựa, ta mới dám dè dặt đi từng bước một, hiện tại có những lời này của Lưu đại phu. Tâm của ta cảm thấy an tâm hơn nhiều, ngài không thể đại biểu cho mọi người, nhưng ít nhất là một nhóm người cũng đủ khiến cho lá gan của ta lớn hơn."
Lưu Thanh Quân bật cười, thế nhưng một vị công tử trẻ tuổi cũng có thể làm chỗ dựa lớn như vậy cho nàng, thật không biết là lá gan nàng lớn hay là quá làm càn, nhưng mà nếu không có lá gan ấy, cũng không có người được cứu nhờ phương pháp mổ bụng đặc biệt này.
"Lão hủ phải đi về tiêu hóa hết những chuyện xảy ra ngày hôm nay, có chuyện gì Trang đại phu cứ tùy thời cho người đến truyền lời. Ta lập tức sẽ đến."
"Được."
Lưu Thanh Quân vừa đi, bên kia, Bạch Chiêm và Liễu Gia Hồng một trước một sau đi tới.
Bạch Chiêm dắt tay nàng, "Phòng đã thu thập xong. Đi nghĩ trước một lát."
"Quả thật là mệt mỏi." Trang Thư Tình nhìn về phía Liễu Gia Hồng, "Nghe nói lão gia tử từng là lễ bộ thượng thư, mong ngài bỏ qua cho ta nếu có chỗ nào thất lễ, chính ta cũng cảm thấy mình có chút thất lễ."
"Ngươi so với bất kì ai đều đã làm rất tốt." Liễu Gia Hồng rất có cảm tình với vị tiểu cô nương trước mắt, mặc dù nàng chỉ nhỏ hơn tam nha đầu một tuổi nhưng rất có tự tin và lễ độ, ngữ khí của gia chủ Liễu gia rất ôn hòa khiến mọi người đều ghé mắt. "Nhanh đi nghĩ ngơi. Không có ai dám gây khó dễ cho ngươi."
Cho dù ở trong nhà người khác, Bạch Chiêm cũng không có bất kỳ cố kị, vẫn tự nhiên cùng Trang Thư Tình trình diễn ân ái. Yên bình phảng phất cũng chỉ cần như thế.
Người Liễu gia tuy rằng cảm thấy chó chút hoang đường, nhưng mỗi khi Liễu tam tiểu thư có chút tình hướng, Trang Thư Tình đều sẽ sửa lại quần áo chỉnh tề từ phong khách chạy qua chẩn trị, hai buổi tối liên tiếp đều như thế, cho dù một số người nhìn không vừa mắt nhưng không thể không ngậm miệng, không dám tiếp tục bình luận sau lưng.
Chân tâm hay giả ý, là người có mắt đều có thể thấy được.
"Vẫn có chút nóng, đây chỉ là tình huống bình thường, không cần vì vậy mà phải lo lắng hãi hùng."
Tình thần Liễu Tri Quỳnh không còn tinh thần như khi mới tỉnh dậy, chỉ có thể mệt mỏi gật đầu.
Nhị phu nhân biểu hiện còn khẩn trương hơn so với nữ nhi, "Trang đại phu, ngài thật sự không thể lưu lại hai ngày nữa sao? Lúc trước máu còn chảy ra từ ống này..."
"Ta đã cẩn thận nhìn qua, tình huống của tam tiểu thư hiện tại xem ra đã ổn định, sau khi giải phẫu, trong vòng nửa tháng đều có khả năng sẽ xuất hiện những vấn đề khác, nhưng ta không thể ở lại Liễu gia nữa tháng." Trang Thư Tình cười cười, đối với tâm lý của người nhà bệnh nhân nàng có thể hiểu được, "Nhà của ta rất gần Liễu gia, nếu có gì không ổn Nhị phu nhân chỉ cần phái người đến thông báo, ta nhất định sẽ nhanh chóng tới đây."
Nhị phu nhân cũng biết yêu cầu của bản thân quá mức khó xử người ta, Trang đại phu không phải là những đại phu khác, nàng không sợ Liễu phủ, cũng không phải người Liễu phủ muốn sai khiến như thế nào thì nàng phải làm như thế đó, nàng làm Nhị phu nhân Liễu gia nhiều năm nên không thể nào không có đầu óc, thái độ của lão thái gia đối với vị Bạch công tử kia như thế nào, nàng có thể nhìn ra được, huống chi, từ đáy lòng nàng rất biết ơn vị đại phu trẻ tuổi này.
Liễu Tri Quỳnh nắm lấy tay Trang Thư Tình ôn nhu nói, "Nương của ta bị ép buộc nhiều năm, vất vả mới có một chút hi vọng, nên mới lo lắng ta sẽ xảy ra chuyện gì, muội đừng để trong lòng."
"Nếu như muội là một mẫu thân ta cũng sẽ lo lắng như vậy, nhưng mà muội quả thật không thể ở lại Liễu phủ, bên ngoài còn có hai bệnh nhân, hai ngày nay còn chưa đến xem tình huống của bọn họ như thế nào, sợ rằng trong lòng người nhà các nàng cũng không yên."
Trang thân y trước cứu hồng bài của Hồng Hương các là Nam Chị, nàng bị Tần thiếu phu nhân gây thương tích, sau lại cứu Tần thiếu phu nhân, chuyện này đã truyền khắp Hội Nguyên Phủ, Liễu Tri Quỳnh tất nhiên cũng biết, nhớ tới bản thân nàng cũng được Trang Thư Tình chữa trị, không khỏi mỉm cười, "Cho dù thả muội về, nhưng ta vẫn muốn trở thành bệnh nhân được muội quan tâm nhất."
"Đó là tất nhiên, khi nào tỷ hoàn toàn tốt lên ta mới có thể yên tâm." Trang Thư Tình cũng cười, "Mấy ngày này cho dù đau đớn và đói đến thế nào cũng không thể ăn biết không? Nếu như khát thì chấm chút nước lên môi, nếu không nhịn được thì sau nửa tháng sẽ phải tiếp tục chịu đựng đau khổ, nghiêm trọng hơn chính là nguy hiểm đến tính mạng, đừng cho là muội đang dọa tỷ, thật sự nghiêm trọng như vậy, nếu tình huống xấu đi, sợ rằng muội cũng không thể lại cứu tỷ lần nữa."
"Muội đã dặn dò vài lần, tỷ đều đã nhớ kỹ!"
Rốt cục đã ra khỏi Liễu phủ, Trang Thư Tình lập tức đi tới Từ phủ.
Gặp Tần Lam ở trước cửa, nàng chỉ hơi lui về một bước hành lễ, nhìn thấy Tần Lam tâm tình liền không tốt.
Tần Lam không vui, nàng cảm thấy rất bình thường. Từ Giai Oánh quyết tâm muốn rời khỏi Tần gia, Từ gia luôn ủng hộ nàng, Tần gia vốn không có lý. Dù là ngoài sáng hay trong tối đều bị cự tuyệt, trong lòng khó tránh khỏi tức giận, Ý niệm trong đầu, Từ Giai Oánh chết cùng không thay đổi, nhất quyết muốn trở về, Trang Thư Tình tất nhiên cũng không nhận được sắc mặt tốt.
Bạch Chiêm nhíu mắt, ánh mắt lạnh như băng khiến Tần Lam nháy mắt liền tình táo lại, vội hành lễ cáo lui.
"Trần Nguyên."
"Công tử."
"Để phụ thân làm chút chuyện có ích đi, để ý chút tới Tần gia, cũng thuận tay tìm chút phiền toái cho Tần Lam."
"Vâng."
Chờ hắn phân phó xong, Trang Thư Tình mới hỏi."Không đụng gì tới Tần gia sao?"
"Chỉ cần đi thăm dò, chuyện gì cũng sẽ được làm thỏa đáng, vào đi thôi."
Nhìn hắn không nói Trang Thư Tình cũng không tiếp tục truy hỏi, đi theo Từ phủ quản gia và Lí tẩu vào.
Mỗi khi đến, Trang Thư Tình đều tỉnh an trưởng gia trước. Từ Công Mậu khó gặp mặt, hôm nay lại đang ngồi ở đây.
Vừa thấy nàng đến, Từ phu nhân nhẹ nhàng thở ra, "Trang đại phu đã đến."
"Hai ngày nay có một bệnh nhân mới, bệnh tình có chút khó xử lý, thương thế của Từ tiểu thư đã không có gì đáng ngại, Từ phu nhân không cần lo lắng như thế."
Hai ngày nay Trang Thư Tình ở nơi nào, đang làm gì, những người trong phòng cơ bản đều biết, thấy nàng thoải mái như vậy không khỏi hỏi, "Trang đại phu đã chữa được bệnh bẩm sinh của Liễu tam tiểu thư rồi sao?"
"Có tốt lên được hay không phải vài ngày nữa mới biết được, nhưng ta đã tận lực, đại phu chỉ là môt phần, tất cả những chuyện còn lại phải dựa vào ý chí của người bệnh."
Từ phu nhân thở dài. "Cũng nhờ ông trời, nha đầu nhà ta và Liễu tam tiểu thư may mắn là gặp được một vị đại phu có tài năng như Trang tiểu thư, nếu không sợ là..."
Lời nói có chút tâng bốc, Trang Thư Tình cũng không muốn tiếp tục bàn luận vấn đề này, đành phải nâng chén trà lên uống.
"Trang đại phu. Lão hủ có chuyện này muốn hỏi ngài."
Trang Thư Tình lập tức ngồi thẳng thân thể, nàng đã nói mà, bình thường không thấy lão gia tử ở đây, hôm này lại chờ nàng nhất đỉnh là có chuyện. "Từ gia chủ mời nói."
Lông mày Từ Công Mậu gắt gao nhăn lại, cẩn thận lựa từ, "Nếu đột nhiên, trong một lúc lại có rất nhiều người bị bệnh ghẻ và mụn nước, như vậy khả năng là bệnh gì?"
"Này... có rất nhiều khả năng." Trang Thư tình đầu tiên là nghĩ đến bệnh ngoài da, hơn nữa là bệnh có tính truyền nhiễm, nhưng không tận mắt nhìn thấy, nàng cũng không dám khẳng định, "Còn có những biểu hiện khác của bệnh sao?"
Từ Công Mậu nghĩ nghĩ, "Giống như phát ban, hơn nữa lại ngứa... Trang đại phu có phải đã biết được hay không?"
Vừa nghe nói đến biểu hiện của chứng bệnh Trang Thư Tình lập tức bật dậy, "Từ gia chủ có tiếp xúc với những người đó không?"
từ Công Mậu cả kinh, cảm thấy có dự cảm không tốt, "Không có tiếp xúc trực tiếp, nhưng có việc gì sao?"
"Để ta bắt mạch cho Từ gia chủ." Vẻ mặt Trang Thư Tình nghiêm túc đến gần, không tiếp xúc trực tiếp, mà đặt một chiếc khăn tay lên cổ tay Từ Công Mậu rồi mới tiến hành bắt mạch, làm một đại phu, trong lúc trị bệnh cứu người, điều tốt thiểu nhất phải làm là bảo vệ tốt bản thân, đây mới là điều tốt thiểu giáo sư dạy cho nàng khi vừa vào trường y.
May mắn, Từ Công Mậu không có việc gì, cũng đúng, nếu Từ Công Mậu không thể tránh được bị truyền nhiểm thuộc hạ của hắn sợ là một người cũng trốn không được.
Từ phu nhân bị hành động của nàng cảm thấy hốt hoảng, "Trang đại phu, lão gia có sao không?"
"Từ gia chủ không có việc gì." Thu hồi khăn tay, Trang Thư Tình ngẩng đầu, "Nếu Từ gia chủ nói là tình huống trong quân doanh, vậy tình huống kia bây giờ đã rất tệ, đây rất có khả năng là một loại bệnh truyền nhiễm."
Đối với uy lực của bệnh truyền nhiễm, Từ Công Mậu vừa nghe đến sắc mặt lập tức biền biến, "Có ngiêm trong không? So với ôn dịch như thế nào?"
"Không đe dọa đến tính mạng con người lớn như ôn dịch, nhưng phạm vi truyền nhiễm lây lan rất rộng, hơn nữa rất giày vò, nếu là binh lính, sức chiến đấu của họ sẽ mất hết, nếu bệnh tình tăng lên, khả năng cao sẽ có người chết."
Y thuật cổ đại cũng có biện pháp xử lý những căn bệnh ngoài da, nhưng thứ Trang Thư Tình quan tâm hơn là chuyện khác, "từ gia chủ, bây giờ còn chưa đến tháng năm, theo lý thì bệnh ngoài da không thể xuất hiện vào khoảng thời gian này, còn là rất nhiều người sinh bệnh cùng nhau, ta hỏi một chút, gần đây nhất binh lính có tiếp xúc với những vật dụng gì bình thường họ không hay tiếp xúc hay có đi đến nơi nào không?"
"Mỗi ngày tướng sĩ đều phải tập luyện, mấy ngày nay cũng không có xuất doanh, sự tình nói đến..."Từ Công Mậu nổi gân xanh, "Trang đại phu nhắc ta mới nhớ ra, hai ngày trước có đưa đến mấy bộ quần áo mùa hè, ngày đó mọi người rất cao hứng, không ít người mặc thử một chút."
"Ngắn tay?"
"Đúng vậy, quần áo mùa hè rất đơn giản, đều là loại ngắn tay, vấn đề có phải xuất hiện trên quần áo hay không?"
"Xưa nay cũng không thiếu người động tay động chân ở phương diện này, tra đi." Bạch Chiêm tiếp nhận đề tai, nhìn về phía Trang Thư Tình đang khẩn trương nhíu mày, "Nếu là bệnh truyền nhiễm, bất cứ ai liên quan đều mơ tưởng muốn trốn tránh trách nhiệm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.