Chương 58: Tâm Tư? Tình Ý
Quỷ Quỷ Mộng Du
04/12/2016
Trở lại xe ngựa , cửa ngăn cách gian trong và gian ngoài không khóa,
nhiệt độ từ lò sưởi tỏa ra làm không khí xung quanh xe thật ấm.
Từ trời tuyết mùa đông lạnh giá bước vào xe ngựa liền chuyển thành trời xuân ấm áp thanh tân, cảm nhận nhiệt khí từng chút một thấm vào người , Trang Thư Tình cảm thấy mỗi tế bào cơ thể đều được thả lỏng chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc thật sảng khoái, cả người nàng lộ ra dáng vẻ lười nhác, nhìn khác xa bộ dạng nghiêm túc thường ngày
“Thanh Dương Tử, loại thuốc tê kia có tiến triển gì không ?"
Thanh Dương Tử vẫn còn ôm hai quả thánh tâm không buông, cười tủm tỉm giống như mèo trộm được thịt, vừa nghe thấy Trang Thư Tình hỏi vấn đề này nhất thời im bặt.
Sở trường lớn nhất của hắn chính là luyện dược, hắn am hiểu tất cả các loại thảo dược, vốn cho là chỉ cần có người nói ra được công dụng của thuốc là hắn tức khắc có thể điều chế, nhưng cái thuốc tê này thực sự đả kích hắn không nhỏ.
Trang Thư Tình thấy hắn như vậy đã biết tiến triển không được thuận lợi, liền an ủi "Loại thuốc này vốn không phải dễ dàng làm ra, không điều chế được trong thời gian ngắn cũng là chuyện bình thường, ngươi không cần thể hiện ra bộ dạng này."
"Cũng không phải là không có tiến triển." Buông thánh tâm quả xuống, Thanh Dương Tử xoa xoa cái ót, mấy sợi tóc không được cố định kỹ, vài sợi rơi xuống thái dương, "Chỉ là liều lượng không khống chế tốt, nên..."
"Thanh đạo trưởng, mời dùng chén trà nóng." Nha hoàn nhanh tay lẹ mắt đưa chén trà qua cho hắn, lúc Thanh Dương Tử tiếp trà thì chén có hơi bị nghiêng nên có chút trà hắt lên tay hắn.
Thanh Dương Tử theo bản năng giương mắt, liền thấy nha hoàn kia đang hung hăng trợn mắt nhìn hắn, lại nhìn qua chỗ công tử, tốt rồi, ánh mắt kia nếu có thể biến thành ám khí, hắn đã chết không biết bao nhiêu lần.
Hắn nói sai cái gì?
Chợt nghĩ tới lời nói vừa rồi của mình, Thanh Dương Tử nhất thời lạnh cả người, hắn hiện giờ đã biết mình nói sai cái gì, nếu như không có nha hoàn này chen vào, hắn đã đem câu 'Bốn người đã chết' này nói hoàn chỉnh , vậy khẳng định là hắn xong rồi, thất sách, quá thất sách.
Ngay cả đến sói, loài mãnh thú này nàng cón tận lực cứu chữa huống chi là con người, lại càng không thể nhẫn tâm đem người sống đi thử thuốc, nhưng mà đây là nàng yêu cầu, nên những người đó dù có chết một trăm lần cũng xứng đáng. (Tiểu Huân: Ta thực tò mò, nếu như tỷ biết tỷ vì cứu một người mà bốn người phải chết thì sẽ có phản ứng gì?)
Ho một tiếng, Thanh Dương Tử hướng ánh mắt cảm tạ thật sâu với nha hoàn này.
Trang Thư Tình tinh thần không quá tập trung, nửa híp mắt nên cũng không chú ý tới động tác nhỏ của bọn họ. Truy vấn nói: "Nên làm sao?"
"Nên... Nên, đúng. Nên ta đã điều chỉnh cách phối dược một lần nữa, Trang tiểu thư yên tâm, ta nhất định sẽ có thể làm ra loại thuốc tê này, còn có, thuốc giảm nhiệt kia ta cũng sẽ suy nghĩ cách làm."
"Đạo trưởng nếu thật có thể làm ra hai loại dược này thì đúng là tạo phúc cho bá tánh.” Trang Thư Tình ngầm thở dài, đâu chỉ là tạo phúc cho bá tánh, quả thực là tạo phúc toàn nhân loại, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không có người nào lợi dụng loại thuốc này khiến người khác mất đi tri giác.
"Ngươi không phải vẫn luôn muốn đến khố phòng của ta lấy dược liệu sao? Chỉ cần ngươi có thể làm ra được thuốc tê và thuốc giảm nhiệt, ta liền cho ngươi đi đến đó lấy về ba loại, mặt khác, nếu như làm không được ta sẽ tính sổ toàn bộ với ngươi."
"Thật sao? Công tử, nếu như người gạt ta thì tâm nguyện cả đời này của nàng sẽ không thành sự thật đâu!" Hắn vừa dứt lời lập tức biết mình nói sai, sợ đến nỗi hai quả thánh tâm lăn từ trên người xuống cũng không màng nhặt lên.
Hắn thật sự sợ đến không còn cảm giác, hồn bay đâu mất, đối với hắn mà nói luyện dược là đam mê, để có được dược liệu luyện dược hắn có thể đổi mạng, nếu vì hắn chọc giận mà công tử không cung cấp dược cho hắn thì thà giết hắn còn tốt hơn.
"Bỏ hắn lại đi."
"Công tử, ta sai rồi. Ta sai rồi, người nhất định có thể ôm mỹ nhân về." Thanh Dương Tử thật hận không thể đánh miệng mình, trong lòng hối hận không thôi, hắn thật sự là ngu xuẩn vô cùng , trong mắt công tử không thể nào chứa một hạt cát, hắn thế nào lại nói như vậy, vậy không phải là đang trù công tử bị rủi ro sao?
Nhưng hối hận cũng đã muộn.
Hai nha hoàn mỗi người kéo một cánh tay, dễ dàng ném hắn xuống xe ngựa.
Trần Nguyên đi ngựa bên cạnh, từ cao nhìn xuống, đánh giá vẻ mặt cổ quái của Thanh Dương Tử, "Ngươi đang yên đang lành sao lại ngã xuống?"
Thanh Dương Tử đứng lên vỗ vỗ tuyết trên người, mở miệng cười, "Không sao, không sao, đại tổng quản, chỉ là công tử có chuyện muốn ta truyền đạt."
Trần Nguyên nhanh chóng xuống ngựa, " Chuyện gì?"
Thanh Dương Tử kề sát vào, ngón tay lặng lẽ bắn ra một tia thuốc bột, "Đại tổng quản, đắc tội, đắc tội, cho ta mượn ngựa dùng đỡ, đợi quay về sẽ tặng ngươi một trăm viên tráng dương để bồi tội, yên tâm, dược này chỉ có thể chế trụ ngươi trong nửa khắc, bằng tốc độ của ngươi rất nhanh là có thể đuổi kịp xe ngựa công tử."
Thật may công tử chỉ vứt hắn khỏi xe ngựa cũng không nói đuổi hắn, hắn phải chạy trước tránh xa tầm mắt công tử, nếu không công tử thấy hắn lại chướng mắt thì khó nói lắm.
Thân Trần Nguyên không thể động, miệng không thể nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thanh Dương Tử xoay mình lên ngựa biến mất ngay trước mắt mình, tức giận đến đau răng. Thanh Dương Tử, ngươi khá lắm, xem lão tử trở về làm thế nào thu thập ngươi, dược liệu hàng tháng sẽ giảm đi một nửa, không, giảm một nửa rồi lại giảm tiếp một nữa, đến lúc đó ta sẽ chống mắt lên nhìn ngươi đến cầu lão tử thế nào!
Nhưng mà sau khi trở về hắn mới phát hiện lượng dược liệu của Thanh Dương Tử chẳng những không thể giảm, đãi ngộ còn tăng thêm, hắn muốn cái gì liền phải cho hắn cái đó, chất lượng tất yếu còn là thượng hạng, tức giận này hắn nhịn xuống, đợi đến lúc có cơ hội hắn sẽ tính toàn bộ sổ sách với Thanh Dương Tử.
Đương nhiên, hắn tạm thời không biết, có đôi khi không biết cũng là một loại hạnh phúc.
Ở bên trong xe ngựa, thấy Thư Tình không muốn tiếp tục đề cập đến đề tài này Bạch Chiêm vốn định kiếm chuyện khác để nói, thật không ngờ Trang Thư Tình lại chủ động trò chuyện với hắn, "Bạch công tử làm việc thật dụng tâm, ơn này người trong thiên hạ đều sẽ ghi nhớ."
"Ta theo tâm ý bản thân mà làm, không cầu thiên hạ cảm tạ, chỉ cần nàng hiểu. "
Đối với người xuyên không như Trang Thư Tình, sống thời hiện đại bao nhiêu năm có thể không hiểu chuyện tình cảm sao, nhưng hiểu là một chuyện có thể chấp nhận hay không lại là một chuyện khác.
Học sinh trung học đã biết yêu đương, nhưng nàng thì khác, đã ba mươi tuổi còn chưa có mối tình chân tâm thật ý nào, cũng chẳng có ý định kết hôn.
Bây giờ Thư Hàn đã được bái danh sư, có Tô tiên sinh nâng đỡ bảo ban, đố kị chắc chắn cũng nhiều hơn, nàng không muốn khiến cho chuyện trở nên quá mức phức tạp, Bạch Chiêm hắn không ngại phiền phức nhưng nàng ngại.
Lại nói Bạch Chiêm ở nhà nàng tự do ra vào, dù nàng gật đầu hay không gật đầu thì cũng không còn quan trọng, Bạch Chiêm đã đem chuyện này thành chuyện hiển nhiên, Trang Thư Tình có thể ngại lời bàn tán sao, chỉ cần mình hiểu bản thân trong sạch thì có gì phải sợ.
Nàng chỉ có thể bày ra bộ dáng nghiêm nghị không thể xâm phạm, thấy bản thân mình có thể làm được như vậy quả thật rất lợi hại, nói không chừng người ta còn tưởng nàng đang hoan nghênh người nhà!
Vậy...Có thể suy nghĩ về phương diện yêu đương không? Tuy rằng số tuổi thật của nàng so với hắn lớn hơn nhiều, nhưng nàng vẫn rất ít kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, nàng lại không phải linh hồn thật sự của thân thể này, cảm thấy mình thân bất do kỷ, nàng có thể yêu sao?
Cùng với một người quyền quý như hắn bàn luận chuyện yêu đương nàng thật cảm thấy đây là đãi ngộ ông trời dành tặng nàng, không phải sao? Hắn cung cấp cho nàng mọi thứ nàng cần, lo cho nàng từng chút một, tôn trọng ý kiến của nàng, thấu hiểu tâm tư nàng.
Bạc, nàng không cần, vậy thử nhìn từ phương diện khác, thử cho nàng một chỗ dựa để nàng có thể tuỳ ý cáo mượn oai hùm (*)xem sao, chỉ cần nàng không cần giống như những nữ tử cổ đại, một bước cũng không được ra cổng, thì đặc quyền này cũng có thể chấp nhận.
(*)cáo mượn oai hùm ở đây ý là kẻ yếu mượn oai phong của kẻ mạnh để làm những việc vượt ngoài năng lực của mình.
Tình yêu, nàng đã từng chờ mong, thậm chí đã từng có, đến cuối cùng tuy người đối phương lựa chọn dung mạo không bằng nàng, dáng người không bằng nàng, phẩm tính cũng không bằng nàng, nhưng gia thế lại mạnh hơn nàng, nhưng dù sao thì khoảng thời gian đó cũng thật đẹp.
Loại hạnh phúc này, bầu không khí ngọt ngào này chỉ có tình yêu có thể đem lại.
Một khi đã như vậy, thì thử cảm thụ lại một lần, như thế nào?
Còn về phần kết quả ra sao... Chỉ cần nàng không ôm ảo tưởng, thì sẽ không đến nỗi thất bại thảm hại.
"Bạch công tử cảm thấy hiện tại như thế nào?"
"Sao?" Bạch Chiêm không biết nàng đang nghĩ chuyện gì, chỉ ngưng thần nhìn nàng.
Trang Thư Tình một tay nâng cằm lên, lười biếng nói: "Không có ích lợi lôi kéo, không có người khác làm phiền, cũng không có những nữ tử đến tranh thủ tình cảm khiến cho người khác đau đầu, ta không cần vàng bạc phú quý của Bạch công tử, không cần quyền thế mưu lợi của ngài, không cần ngài nghĩ biện pháp đến dỗ ngọt, không cầu ngài làm chuyện mà người khác không làm được, có trà thì cùng uống trà, đến bữa cơm thì mọi người cùng nhau ăn như người một nhà ... Cách thức ở chung như vậy, có phải rất tốt hay không?"
"Uhm."
"Chúng ta có thể như vậy sao?"
Trong lòng Bạch Chiêm xẹt qua một ý nghĩ, nhưng lại không dám khẳng định Trang Thư Tình rốt cuộc đang muốn biểu đạt ý tứ gì, "Nếu có thể như vậy ..."
"Ta biết một cánh cửa mong manh không ngăn được Bạch công tử, cái gọi là thanh danh đối với Bạch công tử mà nói cũng không đáng giá để nhắc tới, mặc kệ ta làm cái gì, mặc kệ ta có thái độ gì cũng không thể thay đổi chuyện ngài đã quyết định, ta cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện, về sau cứ như vậy đi, bản thân ta đang có hiếu kỳ, đối với người ngoài, ngài không cần làm cho ta mất mặt đã là tốt rồi."
Bạch Chiêm cơ hồ không thể tin được lỗ tai mình, ý tứ của Thư Tình là, đồng ý ? Nguyện ý sau khi hiếu kỳ qua sẽ thành thân cùng hắn?
"Bất quá cũng mong Bạch công tử nói trước với thê tử sau này của ngài, khi nàng vào cửa ngài cũng đừng coi chỗ ta là một môn đình nhỏ để lấy uy phong của ngài mà đùa giỡn, hơn nữa chuyện ta nói với công tử cũng chỉ tồn tại đến khi Bạch công tử thành thân." Trang Thư Tình buông tầm mắt xuống, “Đây là hạn định cuối cùng của ta, mong Bạch công tử tôn trọng ta một phần."
Tới khi đó, nàng hẳn là sẽ rời Hội Nguyên phủ.
Nhưng đây đã là kết quả tốt nhất nàng có thể nghĩ đến.
Người như Bạch Chiêm không phải nàng muốn không cần có liên quan liền sẽ thành không có liên quan, nàng càng đẩy người ra xa, đối với hắn mà nói lại càng khiến hắn mưu cầu bằng được, vậy thì liền đổi cách khác, đem quyền chủ động nắm trong tay, sẽ không khiến cho cục diện trở nên không thể khống chế.
Nếu như thực sự chọc hắn giận, khiến hắn cố ý muốn lấy nàng vào cửa, nàng căn bản không có sức phản kháng.
Đây là một xã hội nam quyền.
Huống chi, nàng cũng không phải kẻ đầu gỗ.
"Ta sẽ không cưới ai khác ngoài nàng. " Bạch Chiêm bỗng nhiên liền hiểu thế nào là cảm giác đau lòng, hắn không biết là bản thân mình làm sai việc gì, nhưng cũng biết Trang Thư Tình quyết định như vậy là vì bị hắn từng bước ép sát.
Kết quả trở nên như vậy, hắn thật may mắn khi bản thân mình không bị nàng bức điên.
Chống lại tầm mắt kinh ngạc của Trang Thư Tình, ánh mắt Bạch Chiêm cười đến nhu hoà, thoáng ánh lên tình ý chân thành, "Ta chưa có vợ, cũng chưa có đính hôn, lần trước cha ta đến cửa hàng để nhìn nàng, bởi vì ta nói với phụ thân là muốn cưới nàng."
Lòng tràn đầy rối rắm, nhất thời đầu óc nàng như bị một hồi trống đánh mạnh, lời nói chân thành vừa rồi đã khiến tâm tình Tranh Thư Tình luôn chấn định xuất hiện vết nứt.
Làm sao có thể, làm sao có thể?
Người quyền quý đều chú ý môn đăng hộ đối, nàng thì có cái gì? Bạch Chiêm sao có thể có ý nghĩ như vậy, gia đình của hắn lại có thể đồng ý sao?
"Tuy rằng ta thành thân với ai phụ thân không thể xen vào, nhưng người cũng chưa từng phản đối, còn nói sính lễ tùy ta đến khố phòng của người để chọn."
Trang Thư Tình ngồi thẳng người, trừng lớn mắt, trong mắt đều là vẻ không dám tin.
Bạch Chiêm nắm bàn tay không quá mềm mại của nàng, do trong thời tiết như vậy mà lại hai ngày liên tục xử lý vết thương nên có chút sưng đỏ, "Ta biết nàng không tin, vậy thì nàng có thể chờ xem, hai năm sau ta nhất định cưới nàng vào cửa."
"Ta không muốn có chung một phu quân với những người khác."
"Sẽ không có người khác."
Trang Thư Tình không tin, nàng không tin Bạch Chiêm có thể tốt như vậy, cũng không tin bản thân mình có mệnh tốt, có thể gặp được người như vậy.
" Cái gì nàng cũng không cần nghĩ, chỉ cần làm chuyện nàng muốn làm, đến một ngày nào đó nàng sẽ thông suốt." Bạch Chiêm dùng sức nắm chặt tay Trang Thư Tình, nói ra lời chân thành nhất trong cuộc đời hắn.
Từ trời tuyết mùa đông lạnh giá bước vào xe ngựa liền chuyển thành trời xuân ấm áp thanh tân, cảm nhận nhiệt khí từng chút một thấm vào người , Trang Thư Tình cảm thấy mỗi tế bào cơ thể đều được thả lỏng chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc thật sảng khoái, cả người nàng lộ ra dáng vẻ lười nhác, nhìn khác xa bộ dạng nghiêm túc thường ngày
“Thanh Dương Tử, loại thuốc tê kia có tiến triển gì không ?"
Thanh Dương Tử vẫn còn ôm hai quả thánh tâm không buông, cười tủm tỉm giống như mèo trộm được thịt, vừa nghe thấy Trang Thư Tình hỏi vấn đề này nhất thời im bặt.
Sở trường lớn nhất của hắn chính là luyện dược, hắn am hiểu tất cả các loại thảo dược, vốn cho là chỉ cần có người nói ra được công dụng của thuốc là hắn tức khắc có thể điều chế, nhưng cái thuốc tê này thực sự đả kích hắn không nhỏ.
Trang Thư Tình thấy hắn như vậy đã biết tiến triển không được thuận lợi, liền an ủi "Loại thuốc này vốn không phải dễ dàng làm ra, không điều chế được trong thời gian ngắn cũng là chuyện bình thường, ngươi không cần thể hiện ra bộ dạng này."
"Cũng không phải là không có tiến triển." Buông thánh tâm quả xuống, Thanh Dương Tử xoa xoa cái ót, mấy sợi tóc không được cố định kỹ, vài sợi rơi xuống thái dương, "Chỉ là liều lượng không khống chế tốt, nên..."
"Thanh đạo trưởng, mời dùng chén trà nóng." Nha hoàn nhanh tay lẹ mắt đưa chén trà qua cho hắn, lúc Thanh Dương Tử tiếp trà thì chén có hơi bị nghiêng nên có chút trà hắt lên tay hắn.
Thanh Dương Tử theo bản năng giương mắt, liền thấy nha hoàn kia đang hung hăng trợn mắt nhìn hắn, lại nhìn qua chỗ công tử, tốt rồi, ánh mắt kia nếu có thể biến thành ám khí, hắn đã chết không biết bao nhiêu lần.
Hắn nói sai cái gì?
Chợt nghĩ tới lời nói vừa rồi của mình, Thanh Dương Tử nhất thời lạnh cả người, hắn hiện giờ đã biết mình nói sai cái gì, nếu như không có nha hoàn này chen vào, hắn đã đem câu 'Bốn người đã chết' này nói hoàn chỉnh , vậy khẳng định là hắn xong rồi, thất sách, quá thất sách.
Ngay cả đến sói, loài mãnh thú này nàng cón tận lực cứu chữa huống chi là con người, lại càng không thể nhẫn tâm đem người sống đi thử thuốc, nhưng mà đây là nàng yêu cầu, nên những người đó dù có chết một trăm lần cũng xứng đáng. (Tiểu Huân: Ta thực tò mò, nếu như tỷ biết tỷ vì cứu một người mà bốn người phải chết thì sẽ có phản ứng gì?)
Ho một tiếng, Thanh Dương Tử hướng ánh mắt cảm tạ thật sâu với nha hoàn này.
Trang Thư Tình tinh thần không quá tập trung, nửa híp mắt nên cũng không chú ý tới động tác nhỏ của bọn họ. Truy vấn nói: "Nên làm sao?"
"Nên... Nên, đúng. Nên ta đã điều chỉnh cách phối dược một lần nữa, Trang tiểu thư yên tâm, ta nhất định sẽ có thể làm ra loại thuốc tê này, còn có, thuốc giảm nhiệt kia ta cũng sẽ suy nghĩ cách làm."
"Đạo trưởng nếu thật có thể làm ra hai loại dược này thì đúng là tạo phúc cho bá tánh.” Trang Thư Tình ngầm thở dài, đâu chỉ là tạo phúc cho bá tánh, quả thực là tạo phúc toàn nhân loại, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không có người nào lợi dụng loại thuốc này khiến người khác mất đi tri giác.
"Ngươi không phải vẫn luôn muốn đến khố phòng của ta lấy dược liệu sao? Chỉ cần ngươi có thể làm ra được thuốc tê và thuốc giảm nhiệt, ta liền cho ngươi đi đến đó lấy về ba loại, mặt khác, nếu như làm không được ta sẽ tính sổ toàn bộ với ngươi."
"Thật sao? Công tử, nếu như người gạt ta thì tâm nguyện cả đời này của nàng sẽ không thành sự thật đâu!" Hắn vừa dứt lời lập tức biết mình nói sai, sợ đến nỗi hai quả thánh tâm lăn từ trên người xuống cũng không màng nhặt lên.
Hắn thật sự sợ đến không còn cảm giác, hồn bay đâu mất, đối với hắn mà nói luyện dược là đam mê, để có được dược liệu luyện dược hắn có thể đổi mạng, nếu vì hắn chọc giận mà công tử không cung cấp dược cho hắn thì thà giết hắn còn tốt hơn.
"Bỏ hắn lại đi."
"Công tử, ta sai rồi. Ta sai rồi, người nhất định có thể ôm mỹ nhân về." Thanh Dương Tử thật hận không thể đánh miệng mình, trong lòng hối hận không thôi, hắn thật sự là ngu xuẩn vô cùng , trong mắt công tử không thể nào chứa một hạt cát, hắn thế nào lại nói như vậy, vậy không phải là đang trù công tử bị rủi ro sao?
Nhưng hối hận cũng đã muộn.
Hai nha hoàn mỗi người kéo một cánh tay, dễ dàng ném hắn xuống xe ngựa.
Trần Nguyên đi ngựa bên cạnh, từ cao nhìn xuống, đánh giá vẻ mặt cổ quái của Thanh Dương Tử, "Ngươi đang yên đang lành sao lại ngã xuống?"
Thanh Dương Tử đứng lên vỗ vỗ tuyết trên người, mở miệng cười, "Không sao, không sao, đại tổng quản, chỉ là công tử có chuyện muốn ta truyền đạt."
Trần Nguyên nhanh chóng xuống ngựa, " Chuyện gì?"
Thanh Dương Tử kề sát vào, ngón tay lặng lẽ bắn ra một tia thuốc bột, "Đại tổng quản, đắc tội, đắc tội, cho ta mượn ngựa dùng đỡ, đợi quay về sẽ tặng ngươi một trăm viên tráng dương để bồi tội, yên tâm, dược này chỉ có thể chế trụ ngươi trong nửa khắc, bằng tốc độ của ngươi rất nhanh là có thể đuổi kịp xe ngựa công tử."
Thật may công tử chỉ vứt hắn khỏi xe ngựa cũng không nói đuổi hắn, hắn phải chạy trước tránh xa tầm mắt công tử, nếu không công tử thấy hắn lại chướng mắt thì khó nói lắm.
Thân Trần Nguyên không thể động, miệng không thể nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thanh Dương Tử xoay mình lên ngựa biến mất ngay trước mắt mình, tức giận đến đau răng. Thanh Dương Tử, ngươi khá lắm, xem lão tử trở về làm thế nào thu thập ngươi, dược liệu hàng tháng sẽ giảm đi một nửa, không, giảm một nửa rồi lại giảm tiếp một nữa, đến lúc đó ta sẽ chống mắt lên nhìn ngươi đến cầu lão tử thế nào!
Nhưng mà sau khi trở về hắn mới phát hiện lượng dược liệu của Thanh Dương Tử chẳng những không thể giảm, đãi ngộ còn tăng thêm, hắn muốn cái gì liền phải cho hắn cái đó, chất lượng tất yếu còn là thượng hạng, tức giận này hắn nhịn xuống, đợi đến lúc có cơ hội hắn sẽ tính toàn bộ sổ sách với Thanh Dương Tử.
Đương nhiên, hắn tạm thời không biết, có đôi khi không biết cũng là một loại hạnh phúc.
Ở bên trong xe ngựa, thấy Thư Tình không muốn tiếp tục đề cập đến đề tài này Bạch Chiêm vốn định kiếm chuyện khác để nói, thật không ngờ Trang Thư Tình lại chủ động trò chuyện với hắn, "Bạch công tử làm việc thật dụng tâm, ơn này người trong thiên hạ đều sẽ ghi nhớ."
"Ta theo tâm ý bản thân mà làm, không cầu thiên hạ cảm tạ, chỉ cần nàng hiểu. "
Đối với người xuyên không như Trang Thư Tình, sống thời hiện đại bao nhiêu năm có thể không hiểu chuyện tình cảm sao, nhưng hiểu là một chuyện có thể chấp nhận hay không lại là một chuyện khác.
Học sinh trung học đã biết yêu đương, nhưng nàng thì khác, đã ba mươi tuổi còn chưa có mối tình chân tâm thật ý nào, cũng chẳng có ý định kết hôn.
Bây giờ Thư Hàn đã được bái danh sư, có Tô tiên sinh nâng đỡ bảo ban, đố kị chắc chắn cũng nhiều hơn, nàng không muốn khiến cho chuyện trở nên quá mức phức tạp, Bạch Chiêm hắn không ngại phiền phức nhưng nàng ngại.
Lại nói Bạch Chiêm ở nhà nàng tự do ra vào, dù nàng gật đầu hay không gật đầu thì cũng không còn quan trọng, Bạch Chiêm đã đem chuyện này thành chuyện hiển nhiên, Trang Thư Tình có thể ngại lời bàn tán sao, chỉ cần mình hiểu bản thân trong sạch thì có gì phải sợ.
Nàng chỉ có thể bày ra bộ dáng nghiêm nghị không thể xâm phạm, thấy bản thân mình có thể làm được như vậy quả thật rất lợi hại, nói không chừng người ta còn tưởng nàng đang hoan nghênh người nhà!
Vậy...Có thể suy nghĩ về phương diện yêu đương không? Tuy rằng số tuổi thật của nàng so với hắn lớn hơn nhiều, nhưng nàng vẫn rất ít kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, nàng lại không phải linh hồn thật sự của thân thể này, cảm thấy mình thân bất do kỷ, nàng có thể yêu sao?
Cùng với một người quyền quý như hắn bàn luận chuyện yêu đương nàng thật cảm thấy đây là đãi ngộ ông trời dành tặng nàng, không phải sao? Hắn cung cấp cho nàng mọi thứ nàng cần, lo cho nàng từng chút một, tôn trọng ý kiến của nàng, thấu hiểu tâm tư nàng.
Bạc, nàng không cần, vậy thử nhìn từ phương diện khác, thử cho nàng một chỗ dựa để nàng có thể tuỳ ý cáo mượn oai hùm (*)xem sao, chỉ cần nàng không cần giống như những nữ tử cổ đại, một bước cũng không được ra cổng, thì đặc quyền này cũng có thể chấp nhận.
(*)cáo mượn oai hùm ở đây ý là kẻ yếu mượn oai phong của kẻ mạnh để làm những việc vượt ngoài năng lực của mình.
Tình yêu, nàng đã từng chờ mong, thậm chí đã từng có, đến cuối cùng tuy người đối phương lựa chọn dung mạo không bằng nàng, dáng người không bằng nàng, phẩm tính cũng không bằng nàng, nhưng gia thế lại mạnh hơn nàng, nhưng dù sao thì khoảng thời gian đó cũng thật đẹp.
Loại hạnh phúc này, bầu không khí ngọt ngào này chỉ có tình yêu có thể đem lại.
Một khi đã như vậy, thì thử cảm thụ lại một lần, như thế nào?
Còn về phần kết quả ra sao... Chỉ cần nàng không ôm ảo tưởng, thì sẽ không đến nỗi thất bại thảm hại.
"Bạch công tử cảm thấy hiện tại như thế nào?"
"Sao?" Bạch Chiêm không biết nàng đang nghĩ chuyện gì, chỉ ngưng thần nhìn nàng.
Trang Thư Tình một tay nâng cằm lên, lười biếng nói: "Không có ích lợi lôi kéo, không có người khác làm phiền, cũng không có những nữ tử đến tranh thủ tình cảm khiến cho người khác đau đầu, ta không cần vàng bạc phú quý của Bạch công tử, không cần quyền thế mưu lợi của ngài, không cần ngài nghĩ biện pháp đến dỗ ngọt, không cầu ngài làm chuyện mà người khác không làm được, có trà thì cùng uống trà, đến bữa cơm thì mọi người cùng nhau ăn như người một nhà ... Cách thức ở chung như vậy, có phải rất tốt hay không?"
"Uhm."
"Chúng ta có thể như vậy sao?"
Trong lòng Bạch Chiêm xẹt qua một ý nghĩ, nhưng lại không dám khẳng định Trang Thư Tình rốt cuộc đang muốn biểu đạt ý tứ gì, "Nếu có thể như vậy ..."
"Ta biết một cánh cửa mong manh không ngăn được Bạch công tử, cái gọi là thanh danh đối với Bạch công tử mà nói cũng không đáng giá để nhắc tới, mặc kệ ta làm cái gì, mặc kệ ta có thái độ gì cũng không thể thay đổi chuyện ngài đã quyết định, ta cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện, về sau cứ như vậy đi, bản thân ta đang có hiếu kỳ, đối với người ngoài, ngài không cần làm cho ta mất mặt đã là tốt rồi."
Bạch Chiêm cơ hồ không thể tin được lỗ tai mình, ý tứ của Thư Tình là, đồng ý ? Nguyện ý sau khi hiếu kỳ qua sẽ thành thân cùng hắn?
"Bất quá cũng mong Bạch công tử nói trước với thê tử sau này của ngài, khi nàng vào cửa ngài cũng đừng coi chỗ ta là một môn đình nhỏ để lấy uy phong của ngài mà đùa giỡn, hơn nữa chuyện ta nói với công tử cũng chỉ tồn tại đến khi Bạch công tử thành thân." Trang Thư Tình buông tầm mắt xuống, “Đây là hạn định cuối cùng của ta, mong Bạch công tử tôn trọng ta một phần."
Tới khi đó, nàng hẳn là sẽ rời Hội Nguyên phủ.
Nhưng đây đã là kết quả tốt nhất nàng có thể nghĩ đến.
Người như Bạch Chiêm không phải nàng muốn không cần có liên quan liền sẽ thành không có liên quan, nàng càng đẩy người ra xa, đối với hắn mà nói lại càng khiến hắn mưu cầu bằng được, vậy thì liền đổi cách khác, đem quyền chủ động nắm trong tay, sẽ không khiến cho cục diện trở nên không thể khống chế.
Nếu như thực sự chọc hắn giận, khiến hắn cố ý muốn lấy nàng vào cửa, nàng căn bản không có sức phản kháng.
Đây là một xã hội nam quyền.
Huống chi, nàng cũng không phải kẻ đầu gỗ.
"Ta sẽ không cưới ai khác ngoài nàng. " Bạch Chiêm bỗng nhiên liền hiểu thế nào là cảm giác đau lòng, hắn không biết là bản thân mình làm sai việc gì, nhưng cũng biết Trang Thư Tình quyết định như vậy là vì bị hắn từng bước ép sát.
Kết quả trở nên như vậy, hắn thật may mắn khi bản thân mình không bị nàng bức điên.
Chống lại tầm mắt kinh ngạc của Trang Thư Tình, ánh mắt Bạch Chiêm cười đến nhu hoà, thoáng ánh lên tình ý chân thành, "Ta chưa có vợ, cũng chưa có đính hôn, lần trước cha ta đến cửa hàng để nhìn nàng, bởi vì ta nói với phụ thân là muốn cưới nàng."
Lòng tràn đầy rối rắm, nhất thời đầu óc nàng như bị một hồi trống đánh mạnh, lời nói chân thành vừa rồi đã khiến tâm tình Tranh Thư Tình luôn chấn định xuất hiện vết nứt.
Làm sao có thể, làm sao có thể?
Người quyền quý đều chú ý môn đăng hộ đối, nàng thì có cái gì? Bạch Chiêm sao có thể có ý nghĩ như vậy, gia đình của hắn lại có thể đồng ý sao?
"Tuy rằng ta thành thân với ai phụ thân không thể xen vào, nhưng người cũng chưa từng phản đối, còn nói sính lễ tùy ta đến khố phòng của người để chọn."
Trang Thư Tình ngồi thẳng người, trừng lớn mắt, trong mắt đều là vẻ không dám tin.
Bạch Chiêm nắm bàn tay không quá mềm mại của nàng, do trong thời tiết như vậy mà lại hai ngày liên tục xử lý vết thương nên có chút sưng đỏ, "Ta biết nàng không tin, vậy thì nàng có thể chờ xem, hai năm sau ta nhất định cưới nàng vào cửa."
"Ta không muốn có chung một phu quân với những người khác."
"Sẽ không có người khác."
Trang Thư Tình không tin, nàng không tin Bạch Chiêm có thể tốt như vậy, cũng không tin bản thân mình có mệnh tốt, có thể gặp được người như vậy.
" Cái gì nàng cũng không cần nghĩ, chỉ cần làm chuyện nàng muốn làm, đến một ngày nào đó nàng sẽ thông suốt." Bạch Chiêm dùng sức nắm chặt tay Trang Thư Tình, nói ra lời chân thành nhất trong cuộc đời hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.