Chương 11: Thông minh và tự cho là thông minh
Quỷ Quỷ Mộng Du
04/12/2016
Trang Trạch Lương đi mấy bước mới biết rằng, mình đang cách Trần Kiều
Nương cùng một đôi nhi nữ thật xa, trước mắt thỉnh thoảng hiện lên một
gương mặt, cười yếu ớt, tin cậy, cùng với lãnh đạm .
Ngay từ đầu hắn đã tồn tại tâm tư mắt cao hơn đầu, nên đối với một nữ tử như vậy động tâm thật sự là chuyện rất dễ dàng.
Hắn là thật có yêu Đổng Uyển Như.
Cho dù nàng thủy chung là tiểu thư được muôn vàn sủng ái của Đổng gia, nhưng dù có cùng hắn ngã xuống bụi rậm cũng không tổn hại đến kiêu ngạo của nàng, khi đó nếu nàng có thể mềm mại một ít, không cần dùng ánh mắt kinh thường như vậy nhìn hắn, không đuổi hắn ra phòng khác, hắn lại như thế nào có thể...
Trần di nương cùng hắn có tình cảm thanh mai trúc mã, nhưng trăm lần ngàn lần cộng lại cũng không thể so được với mị lực của Uyển Như, nhưng so về hiểu ý ôn nhu Uyển Như cũng không bao giờ đối với hắn như vậy. (Tiêu Huân: Yêu một người mà lại đem ra so sánh thiệt hơn như vậy )
Thời gian lâu, hắn tất nhiên là hướng những địa phương thoải mái mà đi.
Uyển Như qua đời hắn cũng đau khổ, nhưng khi nghĩ rằng sẽ không có người nào lại dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, hắn lại cao hứng, rốt cục hắn đã giải thoát rồi.
Nhưng mà hôm nay, hắn ở trên người nữ nhi của chính mình lại thấy được ánh mắt như vậy, khinh thường, khinh thị, phảng phất hắn là con rệp nhỏ bé.
Khuôn mặt tương tự nàng làm cho hắn rốt cục nhớ lại, đó là nữ nhi của hắn cùng Uyển Như, đó là nữ nhi đã từng nhát gan yếu đuối, nhưng lại mất tin cậy vào hắn, sau cuối cùng lột xác, trở nên càng lúc càng giống nàng.
Nghĩ đến ngày ấy nàng thay Thư Hàn cản hắn tiện tay dùng nghiên mực đập đến, té xỉu ngay trước mắt hắn, lộ ra ánh mắt không thể tin, Trang Trạch Lương bước chân đều dừng lại, rõ ràng nhìn thấy nàng máu cháy đầy mặt, rõ ràng biết nàng bị thương không nhẹ, nhưng hắn thế nào không liếc mắt nhìn một cái?
"Lão gia, làm sao vậy?" Trần Kiều Nương hơi thở dồn dập đuổi theo, nguyên tưởng rằng lão gia sẽ chờ nàng, đợi đến gần mới phát hiện đều không phải như thế, sắc mặt lão gia quá khó coi .
Phục hồi tinh thần lại, ánh mắt Trang Trạch Lương bình tĩnh nhìn nữ tử từ nhỏ cùng nhau lớn lên này, từ thê thành thiếp quả thật là ủy khuất nàng, nhưng mà, nàng có phải hay không thật sự rộng lượng vô tội như vậy?
"Ta nhớ là lúc ấy có dặn cho ngươi, nói ngươi thỉnh đại phu qua phủ xem vết thương cho Tình nhi, ngươi có làm không?"
Trần Kiều Nương cảm thấy cả kinh, cố gắng trấn định lộ ra bộ dáng cùng vẻ mặt ủy khuất, "Thiếp lúc đó trở về báo với nương, nương nói chỉ cần cầm máu sẽ không trở ngại, nằm khoảng hai ngày thì tốt rồi, thiếp thân vốn cũng tính toán mời nhưng nương không cho thỉnh đại phu, thiếp thân nào dám ngỗ nghịch nương."
Đây là thiếu phụ xinh đẹp này cùng Uyển Như bất đồng.
Trang Trạch Lương xem trước mắt này cũng không phải bình hoa, hắn từ nhỏ đã mất phụ thân, là mẫu thân một tay nuôi hắn lớn lên, Trần di nương lúc trước phụng dưỡng mẫu thân như mẹ ruột, Uyển Như lại không làm được như thế, mặc dù nàng không cao cao tại thượng, nhưng lại thuỷ chung cùng nương không thân cận, nương không thích nàng, không thiếu lời trong lời ngoài chỉ trích nàng, khiến hắn cảm thấy cũng bất mãn.
Đúng rồi, thì ra là như vậy, thiếu nữ xinh đẹp đều có chút tiểu tâm tư, lại từ trước đến giờ đều coi hắn như trời của nàng, mà Uyển Như... Uyển Như...
Trang Trạch Lương cảm thấy hoảng hốt, bỗng nhiên nhớ tới lời Tình nhi vừa rồi mới nói qua, đúng vậy, lấy thân thế của Uyển Như, nàng từ bỏ dòng họ của mình, nếu nàng không có thương hắn sâu sắc như vậy, thì sao có thể bỏ xuống hết thảy để gả cho hắn.
Đã từng, hắn cũng là trời của Uyển Như.
Nhưng mà, từ lúc nào đã bắt đầu không phải vậy?
"Lão gia, ngài không tin lời nói của thiếp thân, vậy thì ngài trở về hãy hỏi nương, thiếp thân không có nửa câu nói dối."
"Không phải ta không tin ngươi." Trang Trạch Lương lấy lại bình tĩnh, nhìn một đôi nhi nữ bình thường hắn luôn kiêu ngạo đều đuổi đến đây liền thuận thế chuyển đề tài, "Trong nhà hạ nhân cũng đã thu thập xong rồi, trở về đi."
Trần di nương xinh đẹp nhìn đến ánh mắt của nữ nhi, vội ôn nhu đi theo.
Trang Thư Đình tinh thần có chút không tập chung, hôm nay nhìn thấy Trang Thư Tình, làm trong lòng nàng cảm thấy thật bất an.
Còn có những đồ cưới kia, nhất định phải lấy tới tay, nương có tổ mẫu làm chỗ dựa, chỉ chờ hết thời gian giữa tang đi qua liền có thể trở thành chính thê, đến lúc đó nàng danh chính ngôn thuận trở thành tiểu thư dòng chính, nghị thân cũng có càng nhiều lựa chọn, nếu lại có những đồ cưới xa xỉ kia, thì nàng cả đời này cũng sẽ không cần sầu não lo nghĩ.
Lúc này trời cũng đã tối, là lúc dùng cơm chiều, Trang Trạch Lương đi gặp thân thích, hiếm thấy không mang theo Trang Thư Diệu.
Trang Thư Đình vừa lúc có việc muốn cùng mẫu thân thương nghị, an ủi đệ đệ lòng đang tràn đầy buồn bực vài câu nên nhẹ giọng nói: "Ta cùng nương có vài chuyện muốn nói, ngươi ở bên ngoài trông chừng, cẩn thận tai vách mạch rừng."
Chuyện như vậy trước kia cũng làm không thiếu, Trang Thư Diệu không có gì kháng cự đi ra ngoài cửa.
Nơi này dù sao không quen thuộc như ở nhà, Trần Kiều Nương cũng theo bản năng thả chậm thanh âm, "Đình Nhi, ta thế nào cảm thấy Trang Thư Tình hiện tại có chút đáng sợ? Phải hay không bị quỷ ám lên thân?"
Trước kia nói cũng không dám nói lớn, hiện tại lại...
Trang Thư Đình hiện tại trong lòng đều tràn đầy là này đồ cưới, nghe vậy nhướng mày, "Kia quản nàng nhiều làm gì, nương, chúng ta hiện tại là cần phải làm như thế nào mới có thể thuyết phục cha gật đầu đồng ý."
"Cha ngươi là người trọng thể diện như vậy sẽ không có khả năng đồng ý." Trần Kiều Nương cũng đỏ mắt những đồ cưới này, muốn nói Đổng thị kia đúng là có bản lĩnh, rõ ràng trong tay cũng không có dư dả gì, nhưng khi đặt mua cái gì cũng đều là Trần Kiều Nương nàng so ra kém xa, nếu có thể danh chính ngôn thuận lấy tới tay, điều đó là không thể nào tốt hơn .
"Chủ yếu phải khiến cha đồng ý." Trang Thư Đình cắn môi, cảm thấy vội vàng xao động, nàng làm sao không biết cha là cái người sĩ diện, nếu là tự mình trục xuất đi cũng liền thôi, hiện tại nhưng là Trang Thư Tình muốn tự đuổi ra khỏi môn tường, lấy tính tình của cha nhất định sẽ sống chết cũng không gật đầu đồng ý.
Nhưng là, nếu như đôi tỷ đệ kia thật sự tự muốn đi ra ngoài, về sau nàng chính là đích trưởng nữ .
Cái này đối nàng rất có chỗ tốt .
"Nương, ngươi có nhớ hay không cha từng nói qua muốn đi Hội Nguyên Phủ sống?"
"Đã nói qua, nhưng tổ mẫu ngươi không đồng ý, trong nhà có mấy cửa hàng kia, ở Lãnh sơn huyện tất nhiên sẽ có được cuộc sống dư dả, tới Hội Nguyên Phủ loại địa phương này chi sợ là sẽ không sống được tốt, thế nào? Ngươi nghĩ gì về việc này?"
Trang Thư Đình dựa vào Trần Kiều Nương ngồi xuống, "Nương, ngài nói là Hội Nguyên Phủ tốt hay là Lãnh sơn tốt?"
"Vô nghĩa, tất nhiên là phủ thành mới tốt."
"Ngài nói ta là gả tại Lãnh sơn tốt hay là Hội Nguyên Phủ tốt?"
"..." Trần Kiều Nương đầu tiên là sửng sốt, lập tức phản ứng kịp ý tứ trong lời nói nữ nhi.
Thấy nương đã hiểu, Trang Thư Đình cười, "Nương cảm thấy ta như vậy, bọn họ có nhìn tới không? Dù là gả không được vào cửa son nhà giàu, nhưng nhà ta gả cũng không phải một cái huyện nhỏ như Lãnh Sơn có thể so sánh, chỉ cần vào cửa, lấy thủ đoạn của ta còn sợ không thể giúp đỡ nhà mẹ đẻ? Bỏ qua một bên không nói, đệ đệ cũng cần có một khởi điểm tốt, nương nói phải hay không? Chỉ cần đem mấy thứ đồ cưới kia lấy tới tay, trong tay nương toàn là bạc không ngại cầm một ít đem ra, thứ nhất để cha biết không chỉ đại nương vì Trang gia, vì hắn trả giá , ngươi cũng nguyện ý đem những gì chính mình có hoàn toàn đưa cho hắn, mặt khác, bạc dù sao cũng dư dả, tổ mẫu nơi đó muốn nhả ra sẽ không khó."
Muốn đi Hội Nguyên Phủ sao? Trần Kiều Nương tất nhiên là đã nghĩ đến, phi thường nghĩ, nhưng mà lúc trước không có điều kiện, hiện tại nghe nữ nhi nói như vậy, nàng tâm tư triệt để bị lung lay.
Hai mẹ con đầu kề với nhau thương nghị hồi lâu mới tán đi, không lâu sau Trang Trạch Lương liền trở lại, sắc mặt thấy không phải tốt.
Trần Kiều Nương tiến lên thoát ngoại sam bên ngoài cho hắn, lại tự mình đi ngâm trà, cuối cùng còn cực kì hiểu ý ôn nhu đứng ở phía sau đấm lưng hắn.
Nhìn nàng vì mình vôi trước vội sau, Trang Trạch Lương sắc mặt mới hòa hoãn xuống, giữ lấy đôi tay trên vai hắn, nói: "Khó được mấy khi trở về, ngày mai ta cùng ngươi trở về nhà mẹ đẻ một chuyến."
Trần Kiều Nương nhân thể ôm cổ hắn, đầu tựa vào gáy, thổ khí như lan, "Không vội, lúc đi lại trở về một chuyến là được, trước chuyện của lão gia quan trọng hơn."
Trang Trạch Lương cười, vẫn là Trần di nương xinh đẹp hiểu chuyện.
Nhân tâm vốn là trời, hắn chính là trời hắn thích sao thì làm vậy? Ai dám nói chính mình chuyện gì đều cũng có thể làm công chính công bằng, về phần một đám người lời trong lời ngoài nhắc nhở hắn?
Đều là bởi vì nữ nhi bất hiếu kia, làm thể diện hắn mất hết.
"Lão gia, ta có câu không biết có nên nói hay không."
"Muốn nói thì nói."
"Nhưng ta sợ nói ra lão gia người lại mất hứng, cảm thấy ta xu lợi, chỉ biết nhìn dưới mí mắt."
"Nguyên lai ngươi cũng biết khuyết điểm này của ngươi." Trang Trạch Lương lôi kéo người đến trước mặt mình ngồi xuống, "Nói đi."
Trần Kiều Nương cắn môi, nhìn một bộ dáng muốn nói lại không dám nói, khiếp khiếp sợ sợ, rõ ràng là một phụ nhân ba mươi tuổi, lại làm ra loại thần thái này nhìn thế nào cũng không được tự nhiên.
Phảng phất do dự thật lâu, Trần Kiều Nương mới mở miệng, "Thiếp thân nhớ rõ lão gia lúc trước có nói qua muốn chuyển nhà đến Hội Nguyên Phủ, nhưng lại bởi vì một chút việc nên không thành."
Lời này ra Trang Trạch Lương liền cảm thấy tâm vừa động, Lãnh sơn huyện so với Khê Thủy Trấn tốt với, nhưng rốt cuộc vẫn là quá nhỏ, tuy mấy hộ như vậy có thể khiến hắn xem trọng, nhưng nếu đi tới Hội Nguyên Phủ, đó mới là địa phương có nhiều người quyền quý.
"Thiếp thân thấy Tình nhi cùng Hàn nhi quyết tâm như vậy, nếu cố tình dẫn người trở về, thì về sau chỉ sợ sẽ tìm cơ hội đào tẩu, đến lúc đó nếu như bọn hắn trực tiếp đi tới kinh đô, kia mới là chuyện phiền phức, lão gia cũng biết nương không thích tỷ đệ bọn họ, khó tránh khỏi sẽ có những lúc hà khắc, đứa nhỏ hiện tại đã có tâm tư phản kháng, dù sao cũng không thể nhốt bọn họ cả đời, Tình nhi đã nguyện ý đem đồ cưới của nàng để giải quyết việc này, thiếp thân cảm thấy nên tùy vào tâm ý bọn họ, tóm lại bọn họ vẫn đang phản kháng, liền để bọn họ dưỡng tại Khê Thủy Trấn này cũng không phải không tốt, có những đồ cưới kia thiếp thân sẽ không cần lại tốn bạc đi đặt mua đồ cưới cho Đình nhi, thiếp thân mấy năm nay cũng có chút tiền riêng tiết kiệm được đều có thể lấy ra, nói nhiều cũng không nhiều, đi Hội Nguyên Phủ đặt mua mấy cái mặt tiền cửa hiệu may ra là đủ, chúng ta lại đem mấy mặt tiền cửa hiệu ở Lãnh sơn huyện đều thu vào tay, đến lúc đó thì ăn uống cũng không lo, nương cũng không thể tìm lí do ngăn cản được, lão gia nói thiếp thân lo lắng có đạo lý hay không?"
Trang Trạch Lương nghe được thì tâm đã động, nhưng mà...
"Đình nhi là người có chủ ý, chỉ cần tìm cho nàng một người trong sạch, về sau định có thể giúp đỡ Diệu nhi, lão gia, hàn nhi cùng ngài bất đồng suy nghĩ, về sau người chúng ta có thể trông cậy vào chỉ có Diệu nhi, vậy cũng nên vì hắn lo lắng nhiều hơn vài phần, Lãnh sơn dù sao cũng chỉ là thị trấn, cơ hội ở có phủ thành sẽ càng nhiều hơn, đến lúc đó cho hắn bái một tiên sinh tốt làm thầy, về sau không chừng có thể làm cho Trang gia rạng rỡ tổ tông."
Lời này của Trần Kiều Nương chính là nói đến những gì ở trong lòng của Trang Trạch Lương, hắn nếu không có cái ý nghĩ kia, sao lại có thể đặt tên con trai nàng là Diệu.
Xem lão gia lúc này ý đã động, Trần Kiều Nương thông minh không tiếp tục nói nữa, nói nhiều sai nhiều, thay vì để lão gia nghe thêm, chẳng bằng chính hắn tự cân nhắc.
Nàng biết nam nhân này, chỉ cần cho hắn một ít gợi ý, hắn nhất định có thể theo từ cái gợi ý kia mà tự mình nghĩ ra, huống chi, hắn vốn đã có ý muốn chuyển đến Hội Nguyên Phủ.
Buông tầm mắt xuống, Trần Kiều Nương ôn nhu nở nụ cười, Đổng thị không đủ thông minh, lúc trước lão gia cũng không phải không thích nàng, thường túc trực trong phòng mình cũng chỉ vì muốn kích thích nàng thôi, đáng tiếc nàng dùng biện pháp sai lầm rồi, đem người càng đẩy càng xa, chính là vừa lúc tiện nghi nàng.
Không đúng, vị trí Trang phu nhân này, vốn là của nàng, hiện tại bất quá hết thảy đều đã trở về quỹ đạo cũ.
Ngay từ đầu hắn đã tồn tại tâm tư mắt cao hơn đầu, nên đối với một nữ tử như vậy động tâm thật sự là chuyện rất dễ dàng.
Hắn là thật có yêu Đổng Uyển Như.
Cho dù nàng thủy chung là tiểu thư được muôn vàn sủng ái của Đổng gia, nhưng dù có cùng hắn ngã xuống bụi rậm cũng không tổn hại đến kiêu ngạo của nàng, khi đó nếu nàng có thể mềm mại một ít, không cần dùng ánh mắt kinh thường như vậy nhìn hắn, không đuổi hắn ra phòng khác, hắn lại như thế nào có thể...
Trần di nương cùng hắn có tình cảm thanh mai trúc mã, nhưng trăm lần ngàn lần cộng lại cũng không thể so được với mị lực của Uyển Như, nhưng so về hiểu ý ôn nhu Uyển Như cũng không bao giờ đối với hắn như vậy. (Tiêu Huân: Yêu một người mà lại đem ra so sánh thiệt hơn như vậy )
Thời gian lâu, hắn tất nhiên là hướng những địa phương thoải mái mà đi.
Uyển Như qua đời hắn cũng đau khổ, nhưng khi nghĩ rằng sẽ không có người nào lại dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, hắn lại cao hứng, rốt cục hắn đã giải thoát rồi.
Nhưng mà hôm nay, hắn ở trên người nữ nhi của chính mình lại thấy được ánh mắt như vậy, khinh thường, khinh thị, phảng phất hắn là con rệp nhỏ bé.
Khuôn mặt tương tự nàng làm cho hắn rốt cục nhớ lại, đó là nữ nhi của hắn cùng Uyển Như, đó là nữ nhi đã từng nhát gan yếu đuối, nhưng lại mất tin cậy vào hắn, sau cuối cùng lột xác, trở nên càng lúc càng giống nàng.
Nghĩ đến ngày ấy nàng thay Thư Hàn cản hắn tiện tay dùng nghiên mực đập đến, té xỉu ngay trước mắt hắn, lộ ra ánh mắt không thể tin, Trang Trạch Lương bước chân đều dừng lại, rõ ràng nhìn thấy nàng máu cháy đầy mặt, rõ ràng biết nàng bị thương không nhẹ, nhưng hắn thế nào không liếc mắt nhìn một cái?
"Lão gia, làm sao vậy?" Trần Kiều Nương hơi thở dồn dập đuổi theo, nguyên tưởng rằng lão gia sẽ chờ nàng, đợi đến gần mới phát hiện đều không phải như thế, sắc mặt lão gia quá khó coi .
Phục hồi tinh thần lại, ánh mắt Trang Trạch Lương bình tĩnh nhìn nữ tử từ nhỏ cùng nhau lớn lên này, từ thê thành thiếp quả thật là ủy khuất nàng, nhưng mà, nàng có phải hay không thật sự rộng lượng vô tội như vậy?
"Ta nhớ là lúc ấy có dặn cho ngươi, nói ngươi thỉnh đại phu qua phủ xem vết thương cho Tình nhi, ngươi có làm không?"
Trần Kiều Nương cảm thấy cả kinh, cố gắng trấn định lộ ra bộ dáng cùng vẻ mặt ủy khuất, "Thiếp lúc đó trở về báo với nương, nương nói chỉ cần cầm máu sẽ không trở ngại, nằm khoảng hai ngày thì tốt rồi, thiếp thân vốn cũng tính toán mời nhưng nương không cho thỉnh đại phu, thiếp thân nào dám ngỗ nghịch nương."
Đây là thiếu phụ xinh đẹp này cùng Uyển Như bất đồng.
Trang Trạch Lương xem trước mắt này cũng không phải bình hoa, hắn từ nhỏ đã mất phụ thân, là mẫu thân một tay nuôi hắn lớn lên, Trần di nương lúc trước phụng dưỡng mẫu thân như mẹ ruột, Uyển Như lại không làm được như thế, mặc dù nàng không cao cao tại thượng, nhưng lại thuỷ chung cùng nương không thân cận, nương không thích nàng, không thiếu lời trong lời ngoài chỉ trích nàng, khiến hắn cảm thấy cũng bất mãn.
Đúng rồi, thì ra là như vậy, thiếu nữ xinh đẹp đều có chút tiểu tâm tư, lại từ trước đến giờ đều coi hắn như trời của nàng, mà Uyển Như... Uyển Như...
Trang Trạch Lương cảm thấy hoảng hốt, bỗng nhiên nhớ tới lời Tình nhi vừa rồi mới nói qua, đúng vậy, lấy thân thế của Uyển Như, nàng từ bỏ dòng họ của mình, nếu nàng không có thương hắn sâu sắc như vậy, thì sao có thể bỏ xuống hết thảy để gả cho hắn.
Đã từng, hắn cũng là trời của Uyển Như.
Nhưng mà, từ lúc nào đã bắt đầu không phải vậy?
"Lão gia, ngài không tin lời nói của thiếp thân, vậy thì ngài trở về hãy hỏi nương, thiếp thân không có nửa câu nói dối."
"Không phải ta không tin ngươi." Trang Trạch Lương lấy lại bình tĩnh, nhìn một đôi nhi nữ bình thường hắn luôn kiêu ngạo đều đuổi đến đây liền thuận thế chuyển đề tài, "Trong nhà hạ nhân cũng đã thu thập xong rồi, trở về đi."
Trần di nương xinh đẹp nhìn đến ánh mắt của nữ nhi, vội ôn nhu đi theo.
Trang Thư Đình tinh thần có chút không tập chung, hôm nay nhìn thấy Trang Thư Tình, làm trong lòng nàng cảm thấy thật bất an.
Còn có những đồ cưới kia, nhất định phải lấy tới tay, nương có tổ mẫu làm chỗ dựa, chỉ chờ hết thời gian giữa tang đi qua liền có thể trở thành chính thê, đến lúc đó nàng danh chính ngôn thuận trở thành tiểu thư dòng chính, nghị thân cũng có càng nhiều lựa chọn, nếu lại có những đồ cưới xa xỉ kia, thì nàng cả đời này cũng sẽ không cần sầu não lo nghĩ.
Lúc này trời cũng đã tối, là lúc dùng cơm chiều, Trang Trạch Lương đi gặp thân thích, hiếm thấy không mang theo Trang Thư Diệu.
Trang Thư Đình vừa lúc có việc muốn cùng mẫu thân thương nghị, an ủi đệ đệ lòng đang tràn đầy buồn bực vài câu nên nhẹ giọng nói: "Ta cùng nương có vài chuyện muốn nói, ngươi ở bên ngoài trông chừng, cẩn thận tai vách mạch rừng."
Chuyện như vậy trước kia cũng làm không thiếu, Trang Thư Diệu không có gì kháng cự đi ra ngoài cửa.
Nơi này dù sao không quen thuộc như ở nhà, Trần Kiều Nương cũng theo bản năng thả chậm thanh âm, "Đình Nhi, ta thế nào cảm thấy Trang Thư Tình hiện tại có chút đáng sợ? Phải hay không bị quỷ ám lên thân?"
Trước kia nói cũng không dám nói lớn, hiện tại lại...
Trang Thư Đình hiện tại trong lòng đều tràn đầy là này đồ cưới, nghe vậy nhướng mày, "Kia quản nàng nhiều làm gì, nương, chúng ta hiện tại là cần phải làm như thế nào mới có thể thuyết phục cha gật đầu đồng ý."
"Cha ngươi là người trọng thể diện như vậy sẽ không có khả năng đồng ý." Trần Kiều Nương cũng đỏ mắt những đồ cưới này, muốn nói Đổng thị kia đúng là có bản lĩnh, rõ ràng trong tay cũng không có dư dả gì, nhưng khi đặt mua cái gì cũng đều là Trần Kiều Nương nàng so ra kém xa, nếu có thể danh chính ngôn thuận lấy tới tay, điều đó là không thể nào tốt hơn .
"Chủ yếu phải khiến cha đồng ý." Trang Thư Đình cắn môi, cảm thấy vội vàng xao động, nàng làm sao không biết cha là cái người sĩ diện, nếu là tự mình trục xuất đi cũng liền thôi, hiện tại nhưng là Trang Thư Tình muốn tự đuổi ra khỏi môn tường, lấy tính tình của cha nhất định sẽ sống chết cũng không gật đầu đồng ý.
Nhưng là, nếu như đôi tỷ đệ kia thật sự tự muốn đi ra ngoài, về sau nàng chính là đích trưởng nữ .
Cái này đối nàng rất có chỗ tốt .
"Nương, ngươi có nhớ hay không cha từng nói qua muốn đi Hội Nguyên Phủ sống?"
"Đã nói qua, nhưng tổ mẫu ngươi không đồng ý, trong nhà có mấy cửa hàng kia, ở Lãnh sơn huyện tất nhiên sẽ có được cuộc sống dư dả, tới Hội Nguyên Phủ loại địa phương này chi sợ là sẽ không sống được tốt, thế nào? Ngươi nghĩ gì về việc này?"
Trang Thư Đình dựa vào Trần Kiều Nương ngồi xuống, "Nương, ngài nói là Hội Nguyên Phủ tốt hay là Lãnh sơn tốt?"
"Vô nghĩa, tất nhiên là phủ thành mới tốt."
"Ngài nói ta là gả tại Lãnh sơn tốt hay là Hội Nguyên Phủ tốt?"
"..." Trần Kiều Nương đầu tiên là sửng sốt, lập tức phản ứng kịp ý tứ trong lời nói nữ nhi.
Thấy nương đã hiểu, Trang Thư Đình cười, "Nương cảm thấy ta như vậy, bọn họ có nhìn tới không? Dù là gả không được vào cửa son nhà giàu, nhưng nhà ta gả cũng không phải một cái huyện nhỏ như Lãnh Sơn có thể so sánh, chỉ cần vào cửa, lấy thủ đoạn của ta còn sợ không thể giúp đỡ nhà mẹ đẻ? Bỏ qua một bên không nói, đệ đệ cũng cần có một khởi điểm tốt, nương nói phải hay không? Chỉ cần đem mấy thứ đồ cưới kia lấy tới tay, trong tay nương toàn là bạc không ngại cầm một ít đem ra, thứ nhất để cha biết không chỉ đại nương vì Trang gia, vì hắn trả giá , ngươi cũng nguyện ý đem những gì chính mình có hoàn toàn đưa cho hắn, mặt khác, bạc dù sao cũng dư dả, tổ mẫu nơi đó muốn nhả ra sẽ không khó."
Muốn đi Hội Nguyên Phủ sao? Trần Kiều Nương tất nhiên là đã nghĩ đến, phi thường nghĩ, nhưng mà lúc trước không có điều kiện, hiện tại nghe nữ nhi nói như vậy, nàng tâm tư triệt để bị lung lay.
Hai mẹ con đầu kề với nhau thương nghị hồi lâu mới tán đi, không lâu sau Trang Trạch Lương liền trở lại, sắc mặt thấy không phải tốt.
Trần Kiều Nương tiến lên thoát ngoại sam bên ngoài cho hắn, lại tự mình đi ngâm trà, cuối cùng còn cực kì hiểu ý ôn nhu đứng ở phía sau đấm lưng hắn.
Nhìn nàng vì mình vôi trước vội sau, Trang Trạch Lương sắc mặt mới hòa hoãn xuống, giữ lấy đôi tay trên vai hắn, nói: "Khó được mấy khi trở về, ngày mai ta cùng ngươi trở về nhà mẹ đẻ một chuyến."
Trần Kiều Nương nhân thể ôm cổ hắn, đầu tựa vào gáy, thổ khí như lan, "Không vội, lúc đi lại trở về một chuyến là được, trước chuyện của lão gia quan trọng hơn."
Trang Trạch Lương cười, vẫn là Trần di nương xinh đẹp hiểu chuyện.
Nhân tâm vốn là trời, hắn chính là trời hắn thích sao thì làm vậy? Ai dám nói chính mình chuyện gì đều cũng có thể làm công chính công bằng, về phần một đám người lời trong lời ngoài nhắc nhở hắn?
Đều là bởi vì nữ nhi bất hiếu kia, làm thể diện hắn mất hết.
"Lão gia, ta có câu không biết có nên nói hay không."
"Muốn nói thì nói."
"Nhưng ta sợ nói ra lão gia người lại mất hứng, cảm thấy ta xu lợi, chỉ biết nhìn dưới mí mắt."
"Nguyên lai ngươi cũng biết khuyết điểm này của ngươi." Trang Trạch Lương lôi kéo người đến trước mặt mình ngồi xuống, "Nói đi."
Trần Kiều Nương cắn môi, nhìn một bộ dáng muốn nói lại không dám nói, khiếp khiếp sợ sợ, rõ ràng là một phụ nhân ba mươi tuổi, lại làm ra loại thần thái này nhìn thế nào cũng không được tự nhiên.
Phảng phất do dự thật lâu, Trần Kiều Nương mới mở miệng, "Thiếp thân nhớ rõ lão gia lúc trước có nói qua muốn chuyển nhà đến Hội Nguyên Phủ, nhưng lại bởi vì một chút việc nên không thành."
Lời này ra Trang Trạch Lương liền cảm thấy tâm vừa động, Lãnh sơn huyện so với Khê Thủy Trấn tốt với, nhưng rốt cuộc vẫn là quá nhỏ, tuy mấy hộ như vậy có thể khiến hắn xem trọng, nhưng nếu đi tới Hội Nguyên Phủ, đó mới là địa phương có nhiều người quyền quý.
"Thiếp thân thấy Tình nhi cùng Hàn nhi quyết tâm như vậy, nếu cố tình dẫn người trở về, thì về sau chỉ sợ sẽ tìm cơ hội đào tẩu, đến lúc đó nếu như bọn hắn trực tiếp đi tới kinh đô, kia mới là chuyện phiền phức, lão gia cũng biết nương không thích tỷ đệ bọn họ, khó tránh khỏi sẽ có những lúc hà khắc, đứa nhỏ hiện tại đã có tâm tư phản kháng, dù sao cũng không thể nhốt bọn họ cả đời, Tình nhi đã nguyện ý đem đồ cưới của nàng để giải quyết việc này, thiếp thân cảm thấy nên tùy vào tâm ý bọn họ, tóm lại bọn họ vẫn đang phản kháng, liền để bọn họ dưỡng tại Khê Thủy Trấn này cũng không phải không tốt, có những đồ cưới kia thiếp thân sẽ không cần lại tốn bạc đi đặt mua đồ cưới cho Đình nhi, thiếp thân mấy năm nay cũng có chút tiền riêng tiết kiệm được đều có thể lấy ra, nói nhiều cũng không nhiều, đi Hội Nguyên Phủ đặt mua mấy cái mặt tiền cửa hiệu may ra là đủ, chúng ta lại đem mấy mặt tiền cửa hiệu ở Lãnh sơn huyện đều thu vào tay, đến lúc đó thì ăn uống cũng không lo, nương cũng không thể tìm lí do ngăn cản được, lão gia nói thiếp thân lo lắng có đạo lý hay không?"
Trang Trạch Lương nghe được thì tâm đã động, nhưng mà...
"Đình nhi là người có chủ ý, chỉ cần tìm cho nàng một người trong sạch, về sau định có thể giúp đỡ Diệu nhi, lão gia, hàn nhi cùng ngài bất đồng suy nghĩ, về sau người chúng ta có thể trông cậy vào chỉ có Diệu nhi, vậy cũng nên vì hắn lo lắng nhiều hơn vài phần, Lãnh sơn dù sao cũng chỉ là thị trấn, cơ hội ở có phủ thành sẽ càng nhiều hơn, đến lúc đó cho hắn bái một tiên sinh tốt làm thầy, về sau không chừng có thể làm cho Trang gia rạng rỡ tổ tông."
Lời này của Trần Kiều Nương chính là nói đến những gì ở trong lòng của Trang Trạch Lương, hắn nếu không có cái ý nghĩ kia, sao lại có thể đặt tên con trai nàng là Diệu.
Xem lão gia lúc này ý đã động, Trần Kiều Nương thông minh không tiếp tục nói nữa, nói nhiều sai nhiều, thay vì để lão gia nghe thêm, chẳng bằng chính hắn tự cân nhắc.
Nàng biết nam nhân này, chỉ cần cho hắn một ít gợi ý, hắn nhất định có thể theo từ cái gợi ý kia mà tự mình nghĩ ra, huống chi, hắn vốn đã có ý muốn chuyển đến Hội Nguyên Phủ.
Buông tầm mắt xuống, Trần Kiều Nương ôn nhu nở nụ cười, Đổng thị không đủ thông minh, lúc trước lão gia cũng không phải không thích nàng, thường túc trực trong phòng mình cũng chỉ vì muốn kích thích nàng thôi, đáng tiếc nàng dùng biện pháp sai lầm rồi, đem người càng đẩy càng xa, chính là vừa lúc tiện nghi nàng.
Không đúng, vị trí Trang phu nhân này, vốn là của nàng, hiện tại bất quá hết thảy đều đã trở về quỹ đạo cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.