Chương 96: tình huống hỏng bét
Quỷ Quỷ Mộng Du
04/12/2016
"Lưu sư thúc."
Trang Thư Tình nhướng mày.
Lưu Thanh Quân cười giải thích, "Đây là đại đệ tử của sư huynh ta, sư huynh không vừa lòng hắn không an phận, ta lại cảm thấy hắn là người sống bằng đầu óc, chuyên cần nghiên cứu, phù hợp với tính cách của ngươi."
Đúng vậy, từ những lời lúc nãy, chỉ cần không phải người ngu thì lập tức có thể nhận ra đượcTrang Thư Tình này, nàng không biết sợ, không chút lo lắng cho tính mạng của bản thân, dám truyền khẩu dụ giả."
Vì vậy, cho dù trong lòng bọn họ có ý kiến gì cũng đều phải thành thật mà ngậm miệng lại.
Trang Thư Tình cười cười, cũng không đồng ý hay phủ định, chỉ hỏi, "Trình đại phu nói bệnh này có biện pháp chữa? Nói ra cho mọi người tham khảo một chút đi."
"Không dám, chỉ là một chút biện pháp nhỏ, sư phụ của ta rất chướng mắt với cái này." Tuy là nói như vậy, nhưng trên mặt Trình Kha đã có chút kích động, hiển nhiên, người này thật sự không hợp với hai từ 'an phận'
Lưu Thanh Quân vỗ sau đầu hắn một cái, "Gọi ngươi đến không phải để nói lời vô nghĩa."
Trình Kha nhất thời liền ủ rũ, "Ta có điều chế được một loại dầu cao, đối với những chứng bệnh không nghiêm trọng thì tác dụng không quá lớn, nhưng trong trường hợp này lại rất hữu hiệu, phương pháp cũng không khó, đem thuốc này sức lên miệng vết thương, đồng thời xông ngải cứu trong vòng một khắc, nếu số lượng người ít thì phương pháp này áp dụng rất tốt, nhưng tình hướng trước mắt lại không như vậy."
Quả thật là không được, người bị bệnh quá nhiều. Nếu như tất cả mọi người đều bị lây nhiễm, như vậy bệnh tình sẽ không dễ dàng không chế, nhung7 dù sao cũng phải thử. Nói không chừng sẽ có tác dụng.
"Điều chế dầu cao bằng cách nào?"
"Không khó." Trình Kha nhìn mọi người, không hề do dự nói: "Ta cần một ít dược liệu, tướng quân cho người đi mua là được."
"Không thành vấn đề." Từ Công Mậu lập tức cho người đi lấy giấy lên cho Trình Kha viết, sau đó liền mang theo một đám người đến doanh trại.
Trang Thư Tình càng xem càng kinh hãi, dọc theo đường nàng đi có không ít người đã bị nhiễm bệnh, một số người không cần nhìn cũng có thể khẳng định chắc chắn hắn đã bị lây bệnh.
Hiển nhiên những đại phu khác cũng đều phát hiện. Không khỏi xích lại gần Trang Thư Tình một ít, muốn nghe xem nàng nói như thế nào.
Bọn họ cũng từng trị những bệnh nhân từng có triệu chứng tương tự. Nhưng nghiêm trọng như tình huống trước mắt, không khỏi khiến da đầu bọn họ run lên.
Lưu Thanh Quân trầm giọng nói: "Tình huống không quá tốt."
Là vô cùng không ổn. Cho đến bây giờ, nhiều người cùng bị bệnh như vậy đã là chuyện vô cùng không ổn huống chi hiện tại không có thuốc kháng sinh, thuốc giảm nhiệt cũng chưa điều chế được.
Trang Thư Tình mân mân miệng, "Từ tướng quân, phiền toái ngài bố trí cho ta một chỗ có thể chuẩn bệnh, ờ bên ngoài cũng được, toàn bộ ngõ ngách trong doanh trại đều phải dùng nước nóng rửa sách, tất cả đồ dùng phải được chụng qua nước sôi, Mặt khác, ta cần đá thạch anh, rượu mạnh và một nồi lớn dùng để chưng rượu. Nếu có thể, mong tướng quân mời một sư phu làm rượu đến, ta cần hắn giúp đỡ."
Từ Công Mậu lập tức đi làm an bày.
Trang Thư Tình nhìn về phía những đại phu đi cùng, "Kê đơn thuốc không phải chuyện ta am hiểu, vì vậy, nếu mọi người muốn dùng loại thuốc gì đều do các vị quyết định, tình huống hiện tại các bạn cũng thấy được. Không thể tiếp tục trì hoãn."
"Chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn." Lưu Thanh Quân trầm giọng đáp ứng , "Trang đại phu, ta thay mặt mọi người hỏi một câu, đá thạch anh và rựơu mạnh, đại phu tính dùng để làm gì?
"Bệnh của bọn họ không phải từ bên trong, mà là do vật bên ngoài gây bệnh, ta tính điều chế một loại rựu mạnh dùng để tiêu độc, về phần thạch anh, ta nhớ rõ trong sách thuốc từng ghi, thủy ngân có thể trị bệnh ngoài da, biện pháo này ta không dùng, nhưng mà hai vật này đều có một điểm chung đó là đều có độc tính, nhưng nếu biết cách sử dụng thì nó chính là một loại thuốc có thể chữa bệnh.
Thủy ngân chữa bệnh bọn họ cũng đã từng nghe nói, nhưng phương pháp này chưa bao giờ thấy người nào từng áp dụng, Lưu Thanh Quân quyết tâm sau khi chuyện này qua phải hỏi Trang Thư Tình rõ ràng.
Đợi khi tất cả mọi người trong phòng đều đã ly khai, Trang Thư Tình mới thở ra một hơi, sau lưng có thân nhiệt ấm áp truyền đến, Trang Thư Tình cũng thuận thế dựa vào, "Tình huống so với đoán trước của ta có phần nghiêm trọng hơn, hơn ba vạn người, sợ rằng đa số đã bị truyền nhiễm, Bạch Chiêm, chàng nhất định phải tra xét rõ ràng, khi quốc gia có biến, binh lính chính là một phần quan trọng nhất, ngoài ra còn có một điểm này..."
Trang Thư Tình quay đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy lo âu, "Chàng phải tra rõ, quân phục mùa hè chỉ được phát trong quân doanh của Từ tướng quân hay tất cả quân doanh đều được phân phát, hiện tại điều ta lo lắng nhất là bệnh trong quân doanh hiện tại có phải đã bị truyền ra ngoài rồi hay không, nếu như một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ra đến ngàn vạn, đến lúc đó phải làm sao bây giờ? Hôm nay ta có thể cùng đi với các vị đại phu khác, nhưng những vị đại phu ở đây không biết rồi sẽ giống như ba đại phu lúc trước hay không? Ta chỉ có một đôi tay, không quản được nhiều chuyện như vậy."
Bạch Chiêm khẽ vuốt gương mặt lo lắng của nàng, "Ta đã viết thư cho phụ thân, để người ra roi thúc ngựa đi tới kinh đô, việc này sẽ có người đến lo liệu, hai bàn tay của nàng chỉ cần dùng để cứu người là ngượi, cần gì cứu nói, ta đều sẽ làm được cho nàng."
Không hiểu sao, Trang Thư Tình đột nhiên cảm thấy khóe mũi cay cay, tựa đầu lên bờ vai của nam nhân đang cho nàng dựa vào, nức nở 'ừm' một tiếng.
Từ Công Mậu phân phó mọi chuyện xong xuối liền thấy một màn như vậy, không khỏi dừng bước lại, hắn chư từng nhìn thấy vẻ mặt công tử nhu hòa như vậy, tất cả thương tiếc cùng sủng nịch trong mắt đều như tràn ra ngoài.
Cũng may là Trang Thư Tình còn nhớ được nàng còn đang ở bên ngoài, thất thố một chút liền trở lại như bình thường, ngẩng đầu cười nhìn Bạch Chiêm, hốc mắt ửng đỏ không hề khiến nàng chật vật, ngược lại còn mang theo một tia kinh diễm.
Tiểu cô nương mười lăm tuổi đã bắt đầu hiện ra một tia phong tình.
Quay đầu nhìn đến Từ Công Mậu, Trang Thư Tình có chút ngượng ngùng, cúi đầu che đấu nàng đang đỏ mặt.
Nàng lại không biết Từ Công Mậu nhìn ánh mắt nàng hồng hồng, nhưng lại nổi lên tâm tư thương tiếc, giống như khi hắn đối mặt với nữ nhi của mình.
"Khụ, điều kiện đơn sơ, chỉ có thể bố trí như vậy, Trang đại phu, ngươi xem..."
"Lập tức bắt đầu, bệnh tình người nào nghiêm trọng thì khám trước." Dừng một chút, Trang Thư Tình lại nói: "Số người bị bệnh thật sự quá nhiều, một mình ta không thể xem hết, nếu vị đại phu nào nguyện ý, tướng quân hãy để bọn họ hỗ trợ chuẩn bệnh, chỉ là ngàn vạn lần phải chút ý không được tiếp xúc với bệnh nhân, nhiệt độ thời tiết tăng cao, bệnh nhân sẽ đổ mồ hôi nhiều, đây là nguyên nhân khiến bệnh truyền nhiễm gia tăng."
"Trong lòng ta có tính toán."
Trang Thư Tình khẽ gật đầu. Đi về phía bàn cách đó không xa.
"Nam Châu Bảo Châu, đưa tất cả khăn tay của các người cho ta, những thứ như vậy không thể dùng trong doanh trại. Cho người đi cửa hàng mua lượng lớn vải sạch, chỗ những vị đại phu khác cũng để một ít."
"Vâng."
"Thanh Dương Tử, ta chuẩn bệnh như thể nào ngươi đã thấy rõ."
Thanh Dương Tử liên tục gật đầu, trải sẵn trận địa chuẩn bị đón quân địch.
Hiện tại cũng không giống như trước kia, Trang tiểu thư sớm đã nói rồi, nếu hắn muốn học y thuật của nàng. Quan trọng nhất phải học được căn bản, không thể nhanh chóng mà học được ngay.
Lưu Thanh Quân bước tiến đến."Trang đại phu, ta đến giúp một tay."
"Vừa đúng lúc nhân thủ không đủ dùng, phải phiền toái Lưu đại phu giúp ta ghi lại." Lấy một quyển sách từ trong rương ra cho hắn xem, trên giấy có ghi rõ tính danh, tuổi, bệnh trang., "Dùng cách này đi, đây là quân doanh, số lượng người rất nhiều, bên cạnh đó cũng cần lưu ý khi người trưởng quản trực tiếp là ai, miễn cho những người trùng tên sẽ gây phiền toái, có vấn đề gì không?"
Lưu Thanh Quân tỉ mỉ nhìn, sau đó gật đầu."Không thành vấn đề."
"Tốt lắm, Thanh Dương Tử, chuyển cái bàn đến cho Lưu đại phu."
Đội ngũ thật dài đã xếp hằng chờ ngoài cửa. Tuy rằng người chuẩn bệnh là mộ vị nữ y nhưng bởi vì là nữ y, mà phần đông các nam nhân trong quân doanh đã lâu chưa thấy được nữ nhân mà cảm xúc đã bắt đầu xao động, ào ào nhướng cổ lên phía trước nhìn xem.
Trong mắt Bạch Chiêm hơi híp, chuẩn bị muốn phát tác tính tình, Trang Thư Tình nhanh tay lẹ mắt giữ chặt hắn lại, "Ta đang đeo khẩu trang mà, bọn họ nhìn không thấy được, đừng so đo với bọn họ. Nể mặt hiện tại bọn họ là bệnh nhân, có được không?"
Đầu hơi ngửa về phía sau, thấy hình ảnh của bản thân hiện lên trong mắt Trang Thư Tình, lửa nóng trong dầu Bạch Chiêm giống như được một gáo nước dập tắt, chỉ còn lại nhu tình.
Giống như tuyên cáo chủ quyền , che mắt nàng lại.
Hắn hiểu được, tuy rằng cho đến hiện tại người Trang Thư Tình phẫu thuật đều là nữ nhân, nhưng đó đơn giản chỉ là vì bệnh nhân nàng gặp được trùng hợp là nữ nhân mà thôi, nếu như ngày đó là một người nam nhân bị chém, nàng sẽ sờ tới sờ lui trên người nam nhân đó, nói không chừng cả chỗ kia cũng đã nhìn thấy, mà lúc đó hắn lại không có ở đó để ngăn cản.
Nếu hắn dám ngăn cấm chuyện mà Trang Thư Tình muốn làm, nàng nhất định sẽ không chút do dự rời xa hắn.
Trong lòng Bạch Chiêm dâng lên một loại cảm khái, là nam nhân của Trang Thư Tình, hắn nhất định phải nhẫn, vì vậy Bạch đại công tử rất thức thời lui qua một bên.
Từ Công Mậu ở chỗ không xa nhìn thấy như vậy mới nhẹ nhàng thở ra, ở trong lòng lại thầm giơ ngón tay cái về phía Trang Thư Tình, thật lợi hại, ngự phu cũng cần phải có nghệ thuật, nếu nữ nhi số khổ của hắn có thể học được nửa chiêu thức của Trang đại phu chắc bây giờ cũng không đến nỗi rơi vào tình trạng như hiện tại.
Vừa có chỉ thị từng người lần lượt lập tức bước vào doanh trướng, sau khi ngồi xuống liền rất tự giác duỗi tay ra.
Đem khăn tay đặt lên cỗ tay của hắn, Trang Thư Tình vừa xem mạch vừa hỏi, "Tên, tuổi, đội trưởng là ai?"
Mặt nam nhân có chút hồng, không dám ngẩng mặt lên nhìn người, tiếng nói cũng rất nhỏ, "Trần Nhị, hai mươi ba tuổi, đội trưởng là Tần Quân."
Lưu Thanh Quân lập tức lưu loát viết xuống, lắng tai nghe.
"Trừ những chỗ trên người bị ngứa và đau đớn, còn có chỗ nào khác không thoải mái hay không?"
"Có, có." Nuốt nước miếng một cái, nam nhân nỗ lực đem bênh trạng của mình nói ra, "Sau khi ăn xong sẽ có cảm giác buồn nôn, có khi sẽ lập tức nôn ra ngoài, tức ngực khó chịu, như là không hô hấp được, còn có..."
Trần Nhị mở lòng bàn tay, chỉ vào các đốt ngón tay nói: "Chỗ này vô cùng trướng đau, những lúc khó chịu liền hận không thể dùng đá chặt đứt."
Trang Thư Tình khẽ gật đầu, tuy rằng đeo khẩu trang không thấy rõ mặt, nhưng thiện ý trong mắt vô cùng rõ ràng, "Không cần suy nghĩ nhiều, bệnh này có thể trị khỏi,Từ tướng quân đã cho người đi chuẩn bị được liệu, chỉ cần chúng ta kê đớn thuốc và điều trị tốt là có thể khỏi hắn, bây giờ ngươi đi theo người kia, hắn sẽ mang ngươi đến nơi mà ngươi phải ở đó điều trị mấy ngày."
"Không thể trở về doanh trại của ta sao?"
"Tạm thời thì không thể, nơi đó không sạch sẽ, sau khi xử lý sẽ cho các ngươi trở về sinh hoạt tiếp, chỉ cần mấy ngày là có thể trở về."
Thái độ của Trang Thư Tình rất tốt, ngữ khí lại ôn hòa chân thành, khiến cho người bệnh cảm giác như đây cũng chỉ là một căn bệnh nhỏ không có gì đáng lo ngại, chĩ cần uống thuốc và điều trị vài ngày là có thể tốt lên, vì vậy Trần Nhị rất yên tâm rời đi.
Đúng là một người đơn thuần dễ lừa Trang Thư Tình nghĩ.
Trang Thư Tình nhìn về phía Bạch đại công tử đang tựa lưng nhìn nàng, chỉ cần nàng quay người lại liền có thể lập tức thấy được hắn.
Này nam nhân này đang dùng thân thể của hắn cho nàng một chỗ dựa lưng, mỗi khi nàng dựa vào đều sẽ điều chỉnh tốt cỡ thể giúp nàng có thể thoải mái.
Trang Thư Tình nhướng mày.
Lưu Thanh Quân cười giải thích, "Đây là đại đệ tử của sư huynh ta, sư huynh không vừa lòng hắn không an phận, ta lại cảm thấy hắn là người sống bằng đầu óc, chuyên cần nghiên cứu, phù hợp với tính cách của ngươi."
Đúng vậy, từ những lời lúc nãy, chỉ cần không phải người ngu thì lập tức có thể nhận ra đượcTrang Thư Tình này, nàng không biết sợ, không chút lo lắng cho tính mạng của bản thân, dám truyền khẩu dụ giả."
Vì vậy, cho dù trong lòng bọn họ có ý kiến gì cũng đều phải thành thật mà ngậm miệng lại.
Trang Thư Tình cười cười, cũng không đồng ý hay phủ định, chỉ hỏi, "Trình đại phu nói bệnh này có biện pháp chữa? Nói ra cho mọi người tham khảo một chút đi."
"Không dám, chỉ là một chút biện pháp nhỏ, sư phụ của ta rất chướng mắt với cái này." Tuy là nói như vậy, nhưng trên mặt Trình Kha đã có chút kích động, hiển nhiên, người này thật sự không hợp với hai từ 'an phận'
Lưu Thanh Quân vỗ sau đầu hắn một cái, "Gọi ngươi đến không phải để nói lời vô nghĩa."
Trình Kha nhất thời liền ủ rũ, "Ta có điều chế được một loại dầu cao, đối với những chứng bệnh không nghiêm trọng thì tác dụng không quá lớn, nhưng trong trường hợp này lại rất hữu hiệu, phương pháp cũng không khó, đem thuốc này sức lên miệng vết thương, đồng thời xông ngải cứu trong vòng một khắc, nếu số lượng người ít thì phương pháp này áp dụng rất tốt, nhưng tình hướng trước mắt lại không như vậy."
Quả thật là không được, người bị bệnh quá nhiều. Nếu như tất cả mọi người đều bị lây nhiễm, như vậy bệnh tình sẽ không dễ dàng không chế, nhung7 dù sao cũng phải thử. Nói không chừng sẽ có tác dụng.
"Điều chế dầu cao bằng cách nào?"
"Không khó." Trình Kha nhìn mọi người, không hề do dự nói: "Ta cần một ít dược liệu, tướng quân cho người đi mua là được."
"Không thành vấn đề." Từ Công Mậu lập tức cho người đi lấy giấy lên cho Trình Kha viết, sau đó liền mang theo một đám người đến doanh trại.
Trang Thư Tình càng xem càng kinh hãi, dọc theo đường nàng đi có không ít người đã bị nhiễm bệnh, một số người không cần nhìn cũng có thể khẳng định chắc chắn hắn đã bị lây bệnh.
Hiển nhiên những đại phu khác cũng đều phát hiện. Không khỏi xích lại gần Trang Thư Tình một ít, muốn nghe xem nàng nói như thế nào.
Bọn họ cũng từng trị những bệnh nhân từng có triệu chứng tương tự. Nhưng nghiêm trọng như tình huống trước mắt, không khỏi khiến da đầu bọn họ run lên.
Lưu Thanh Quân trầm giọng nói: "Tình huống không quá tốt."
Là vô cùng không ổn. Cho đến bây giờ, nhiều người cùng bị bệnh như vậy đã là chuyện vô cùng không ổn huống chi hiện tại không có thuốc kháng sinh, thuốc giảm nhiệt cũng chưa điều chế được.
Trang Thư Tình mân mân miệng, "Từ tướng quân, phiền toái ngài bố trí cho ta một chỗ có thể chuẩn bệnh, ờ bên ngoài cũng được, toàn bộ ngõ ngách trong doanh trại đều phải dùng nước nóng rửa sách, tất cả đồ dùng phải được chụng qua nước sôi, Mặt khác, ta cần đá thạch anh, rượu mạnh và một nồi lớn dùng để chưng rượu. Nếu có thể, mong tướng quân mời một sư phu làm rượu đến, ta cần hắn giúp đỡ."
Từ Công Mậu lập tức đi làm an bày.
Trang Thư Tình nhìn về phía những đại phu đi cùng, "Kê đơn thuốc không phải chuyện ta am hiểu, vì vậy, nếu mọi người muốn dùng loại thuốc gì đều do các vị quyết định, tình huống hiện tại các bạn cũng thấy được. Không thể tiếp tục trì hoãn."
"Chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn." Lưu Thanh Quân trầm giọng đáp ứng , "Trang đại phu, ta thay mặt mọi người hỏi một câu, đá thạch anh và rựơu mạnh, đại phu tính dùng để làm gì?
"Bệnh của bọn họ không phải từ bên trong, mà là do vật bên ngoài gây bệnh, ta tính điều chế một loại rựu mạnh dùng để tiêu độc, về phần thạch anh, ta nhớ rõ trong sách thuốc từng ghi, thủy ngân có thể trị bệnh ngoài da, biện pháo này ta không dùng, nhưng mà hai vật này đều có một điểm chung đó là đều có độc tính, nhưng nếu biết cách sử dụng thì nó chính là một loại thuốc có thể chữa bệnh.
Thủy ngân chữa bệnh bọn họ cũng đã từng nghe nói, nhưng phương pháp này chưa bao giờ thấy người nào từng áp dụng, Lưu Thanh Quân quyết tâm sau khi chuyện này qua phải hỏi Trang Thư Tình rõ ràng.
Đợi khi tất cả mọi người trong phòng đều đã ly khai, Trang Thư Tình mới thở ra một hơi, sau lưng có thân nhiệt ấm áp truyền đến, Trang Thư Tình cũng thuận thế dựa vào, "Tình huống so với đoán trước của ta có phần nghiêm trọng hơn, hơn ba vạn người, sợ rằng đa số đã bị truyền nhiễm, Bạch Chiêm, chàng nhất định phải tra xét rõ ràng, khi quốc gia có biến, binh lính chính là một phần quan trọng nhất, ngoài ra còn có một điểm này..."
Trang Thư Tình quay đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy lo âu, "Chàng phải tra rõ, quân phục mùa hè chỉ được phát trong quân doanh của Từ tướng quân hay tất cả quân doanh đều được phân phát, hiện tại điều ta lo lắng nhất là bệnh trong quân doanh hiện tại có phải đã bị truyền ra ngoài rồi hay không, nếu như một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ra đến ngàn vạn, đến lúc đó phải làm sao bây giờ? Hôm nay ta có thể cùng đi với các vị đại phu khác, nhưng những vị đại phu ở đây không biết rồi sẽ giống như ba đại phu lúc trước hay không? Ta chỉ có một đôi tay, không quản được nhiều chuyện như vậy."
Bạch Chiêm khẽ vuốt gương mặt lo lắng của nàng, "Ta đã viết thư cho phụ thân, để người ra roi thúc ngựa đi tới kinh đô, việc này sẽ có người đến lo liệu, hai bàn tay của nàng chỉ cần dùng để cứu người là ngượi, cần gì cứu nói, ta đều sẽ làm được cho nàng."
Không hiểu sao, Trang Thư Tình đột nhiên cảm thấy khóe mũi cay cay, tựa đầu lên bờ vai của nam nhân đang cho nàng dựa vào, nức nở 'ừm' một tiếng.
Từ Công Mậu phân phó mọi chuyện xong xuối liền thấy một màn như vậy, không khỏi dừng bước lại, hắn chư từng nhìn thấy vẻ mặt công tử nhu hòa như vậy, tất cả thương tiếc cùng sủng nịch trong mắt đều như tràn ra ngoài.
Cũng may là Trang Thư Tình còn nhớ được nàng còn đang ở bên ngoài, thất thố một chút liền trở lại như bình thường, ngẩng đầu cười nhìn Bạch Chiêm, hốc mắt ửng đỏ không hề khiến nàng chật vật, ngược lại còn mang theo một tia kinh diễm.
Tiểu cô nương mười lăm tuổi đã bắt đầu hiện ra một tia phong tình.
Quay đầu nhìn đến Từ Công Mậu, Trang Thư Tình có chút ngượng ngùng, cúi đầu che đấu nàng đang đỏ mặt.
Nàng lại không biết Từ Công Mậu nhìn ánh mắt nàng hồng hồng, nhưng lại nổi lên tâm tư thương tiếc, giống như khi hắn đối mặt với nữ nhi của mình.
"Khụ, điều kiện đơn sơ, chỉ có thể bố trí như vậy, Trang đại phu, ngươi xem..."
"Lập tức bắt đầu, bệnh tình người nào nghiêm trọng thì khám trước." Dừng một chút, Trang Thư Tình lại nói: "Số người bị bệnh thật sự quá nhiều, một mình ta không thể xem hết, nếu vị đại phu nào nguyện ý, tướng quân hãy để bọn họ hỗ trợ chuẩn bệnh, chỉ là ngàn vạn lần phải chút ý không được tiếp xúc với bệnh nhân, nhiệt độ thời tiết tăng cao, bệnh nhân sẽ đổ mồ hôi nhiều, đây là nguyên nhân khiến bệnh truyền nhiễm gia tăng."
"Trong lòng ta có tính toán."
Trang Thư Tình khẽ gật đầu. Đi về phía bàn cách đó không xa.
"Nam Châu Bảo Châu, đưa tất cả khăn tay của các người cho ta, những thứ như vậy không thể dùng trong doanh trại. Cho người đi cửa hàng mua lượng lớn vải sạch, chỗ những vị đại phu khác cũng để một ít."
"Vâng."
"Thanh Dương Tử, ta chuẩn bệnh như thể nào ngươi đã thấy rõ."
Thanh Dương Tử liên tục gật đầu, trải sẵn trận địa chuẩn bị đón quân địch.
Hiện tại cũng không giống như trước kia, Trang tiểu thư sớm đã nói rồi, nếu hắn muốn học y thuật của nàng. Quan trọng nhất phải học được căn bản, không thể nhanh chóng mà học được ngay.
Lưu Thanh Quân bước tiến đến."Trang đại phu, ta đến giúp một tay."
"Vừa đúng lúc nhân thủ không đủ dùng, phải phiền toái Lưu đại phu giúp ta ghi lại." Lấy một quyển sách từ trong rương ra cho hắn xem, trên giấy có ghi rõ tính danh, tuổi, bệnh trang., "Dùng cách này đi, đây là quân doanh, số lượng người rất nhiều, bên cạnh đó cũng cần lưu ý khi người trưởng quản trực tiếp là ai, miễn cho những người trùng tên sẽ gây phiền toái, có vấn đề gì không?"
Lưu Thanh Quân tỉ mỉ nhìn, sau đó gật đầu."Không thành vấn đề."
"Tốt lắm, Thanh Dương Tử, chuyển cái bàn đến cho Lưu đại phu."
Đội ngũ thật dài đã xếp hằng chờ ngoài cửa. Tuy rằng người chuẩn bệnh là mộ vị nữ y nhưng bởi vì là nữ y, mà phần đông các nam nhân trong quân doanh đã lâu chưa thấy được nữ nhân mà cảm xúc đã bắt đầu xao động, ào ào nhướng cổ lên phía trước nhìn xem.
Trong mắt Bạch Chiêm hơi híp, chuẩn bị muốn phát tác tính tình, Trang Thư Tình nhanh tay lẹ mắt giữ chặt hắn lại, "Ta đang đeo khẩu trang mà, bọn họ nhìn không thấy được, đừng so đo với bọn họ. Nể mặt hiện tại bọn họ là bệnh nhân, có được không?"
Đầu hơi ngửa về phía sau, thấy hình ảnh của bản thân hiện lên trong mắt Trang Thư Tình, lửa nóng trong dầu Bạch Chiêm giống như được một gáo nước dập tắt, chỉ còn lại nhu tình.
Giống như tuyên cáo chủ quyền , che mắt nàng lại.
Hắn hiểu được, tuy rằng cho đến hiện tại người Trang Thư Tình phẫu thuật đều là nữ nhân, nhưng đó đơn giản chỉ là vì bệnh nhân nàng gặp được trùng hợp là nữ nhân mà thôi, nếu như ngày đó là một người nam nhân bị chém, nàng sẽ sờ tới sờ lui trên người nam nhân đó, nói không chừng cả chỗ kia cũng đã nhìn thấy, mà lúc đó hắn lại không có ở đó để ngăn cản.
Nếu hắn dám ngăn cấm chuyện mà Trang Thư Tình muốn làm, nàng nhất định sẽ không chút do dự rời xa hắn.
Trong lòng Bạch Chiêm dâng lên một loại cảm khái, là nam nhân của Trang Thư Tình, hắn nhất định phải nhẫn, vì vậy Bạch đại công tử rất thức thời lui qua một bên.
Từ Công Mậu ở chỗ không xa nhìn thấy như vậy mới nhẹ nhàng thở ra, ở trong lòng lại thầm giơ ngón tay cái về phía Trang Thư Tình, thật lợi hại, ngự phu cũng cần phải có nghệ thuật, nếu nữ nhi số khổ của hắn có thể học được nửa chiêu thức của Trang đại phu chắc bây giờ cũng không đến nỗi rơi vào tình trạng như hiện tại.
Vừa có chỉ thị từng người lần lượt lập tức bước vào doanh trướng, sau khi ngồi xuống liền rất tự giác duỗi tay ra.
Đem khăn tay đặt lên cỗ tay của hắn, Trang Thư Tình vừa xem mạch vừa hỏi, "Tên, tuổi, đội trưởng là ai?"
Mặt nam nhân có chút hồng, không dám ngẩng mặt lên nhìn người, tiếng nói cũng rất nhỏ, "Trần Nhị, hai mươi ba tuổi, đội trưởng là Tần Quân."
Lưu Thanh Quân lập tức lưu loát viết xuống, lắng tai nghe.
"Trừ những chỗ trên người bị ngứa và đau đớn, còn có chỗ nào khác không thoải mái hay không?"
"Có, có." Nuốt nước miếng một cái, nam nhân nỗ lực đem bênh trạng của mình nói ra, "Sau khi ăn xong sẽ có cảm giác buồn nôn, có khi sẽ lập tức nôn ra ngoài, tức ngực khó chịu, như là không hô hấp được, còn có..."
Trần Nhị mở lòng bàn tay, chỉ vào các đốt ngón tay nói: "Chỗ này vô cùng trướng đau, những lúc khó chịu liền hận không thể dùng đá chặt đứt."
Trang Thư Tình khẽ gật đầu, tuy rằng đeo khẩu trang không thấy rõ mặt, nhưng thiện ý trong mắt vô cùng rõ ràng, "Không cần suy nghĩ nhiều, bệnh này có thể trị khỏi,Từ tướng quân đã cho người đi chuẩn bị được liệu, chỉ cần chúng ta kê đớn thuốc và điều trị tốt là có thể khỏi hắn, bây giờ ngươi đi theo người kia, hắn sẽ mang ngươi đến nơi mà ngươi phải ở đó điều trị mấy ngày."
"Không thể trở về doanh trại của ta sao?"
"Tạm thời thì không thể, nơi đó không sạch sẽ, sau khi xử lý sẽ cho các ngươi trở về sinh hoạt tiếp, chỉ cần mấy ngày là có thể trở về."
Thái độ của Trang Thư Tình rất tốt, ngữ khí lại ôn hòa chân thành, khiến cho người bệnh cảm giác như đây cũng chỉ là một căn bệnh nhỏ không có gì đáng lo ngại, chĩ cần uống thuốc và điều trị vài ngày là có thể tốt lên, vì vậy Trần Nhị rất yên tâm rời đi.
Đúng là một người đơn thuần dễ lừa Trang Thư Tình nghĩ.
Trang Thư Tình nhìn về phía Bạch đại công tử đang tựa lưng nhìn nàng, chỉ cần nàng quay người lại liền có thể lập tức thấy được hắn.
Này nam nhân này đang dùng thân thể của hắn cho nàng một chỗ dựa lưng, mỗi khi nàng dựa vào đều sẽ điều chỉnh tốt cỡ thể giúp nàng có thể thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.