Ác Nhân Thành Đôi

Chương 198: Trở về (2)

Quỷ Quỷ Mộng Du

27/02/2017

Hai người cũng không phải người thích thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài, nhưng thời khắc này, bởi vì cái ôm này đã được mong đợi đã lâu, hai người đứng ở cửa thật lâu mới tách ra.

Cho dù đã sớm nghe được thông báo, nhưng Ôn Đức và thái tử đều rất thức thời không đến quấy rầy.

Bạch Chiêm nhanh chóng ôm người vào phòng, lúc đã ngồi xuống cũng không muốn buông ra, trực tiếp để nàng ngồi lên đùi.

Thư Tình gầy đi rất nhiều, gò má cũng hóp vào trong, hắn nhìn mà đau lòng, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi tại sao lại gầy đi nhiều như vậy, nếu không phải vì muốn hắn không cần lo trước lo sau quá nhiều chuyện, nàng cũng không cần phải lấy thân phận nữ tử để gánh vác nhiều chuyện như vậy.

Nàng không phải họ Chu, nàng cũng chưa được cưới vào cửa, chỉ vì hắn.

Thư Tình như vậy, hắn còn hận không thể mang những thứ tốt nhất trên đời hai tay dâng đến trước mặt nàng, vậy mà đám tôm tép nhãi nhép kia lại dám đụng vào người của hắn, lúc trước là hắn nhân từ.

Vừa tiến vào Trung Nguyên, hắn liền nhận được tin tức, khi biết Trang trạch Lương được phong tước ở địch quốc, cho dù lúc đó hắn hận không thể chắp cánh bay về cũng cố gắng nhịn xuống, đi thẳng đến tiền tuyến.

Thực cho rằng đã ở địch quốc là sẽ an toàn sao? Nói một người địch vạn mã đúng là vô cùng khoa trương, nhưng đi bắt đám người kia cũng không cần phải tốn nhiều sức như vậy.

“Còn chưa ăn cơm sao? Nam Châu Bảo Châu, đi chuẩn bị đi.”

“Vâng.”

Bạch Chiêm ôm nàng không buông tay. Trang Thư Tình bắt lấy đôi tay đang vòng trên bụng mình để xem mạch của hắn, mạch tượng đập mạnh mẽ tràn đầy sức sống khiến nàng triệt để yên lòng.

“Đột phá có dễ không?” Trang Thư Tình nhìn hắn, trên thực tế, sau khi hai người tách ra mấy tháng mới gặp lại, ban đầu kích động trôi qua, bầu không khí trầm mặc khiến nàng có chút ngại ngùng không biết làm sao, liền hỏi đến một đề tài không quá trọng tâm.

Bạch Chiêm tựa đầu lên vai nàng, tư thế này khiến cho hắn vô cùng thoải mái, “Không khó, chỉ là mất chút thời gian tìm được bộ lạc kia.”

“Bọn họ có yêu cầu gì không?”

Nhìn đi, đây chính là người hắn nhìn trúng, cho tới bây giờ nàng vẫn luôn biết trên đời này không có chuyện gì có thể cho không. “Đưa cho bọn họ chút trà bánh, ừm, còn có đồ sứ.”

Mấy tháng nay giám quốc, nhãn giới của Trang Thư Tình đã không thể so sánh với trước, nàng sẽ không cho rằng chỉ cố sẽ chỉ đưa những thứ đơn giản như vậy cho bọn họ, sợ là sẽ có giao dịch gì đó, chỉ cố lợi hại như vậy, có thể chỉ điểm cho hắn đột phá chắc chắn không phải là người bình thường. Có một số người, trời sinh đã là người nắm quyền, không cần phải tận lực để bố trí kế hoạch, thứ bọn họ muốn bọn họ chắc chắn sẽ có được hết thảy.

Nếu chỉ Cố có dã tâm, thế chân vạc của tam quốc Trung nguyên nhất định sẽ bị đánh vỡ

Nhưng đáng tiếc, ở phương diện này cho đến nay hắn chưa từng có dã tâm.

Bạch chiêm ngay cả dùng bữa cũng ôm lấy người, bản thân ăn một miếng, lại đút cho nàng một miếng, chứng biếng ăn vào mùa hè của Trang Thư Tình giống như đều biến mất, mỗi lần ăn một miếng nàng đều cảm thấy vô cùng ngon.

Sau khi ăn xong, Bạch Chiêm vẫn không muốn buông tay, cố ý ôm chặt lấy người.

Ôn Đức đứng ở chỗ dễ thấy nhất bên ngoài, đi qua đi lại vài cái để nhắc nhở cho hai người biết sự tồn tại của hắn. Bạch Chiêm không nhìn, trang Thư Tình lại không thể làm như không thấy.

“Ôn Đức tới tất nhiên là ý của hoàng thượng, làm một vị phụ thân, quan tâm nhi tử cũng là điều đương nhiên, chàng đi thỉnh an hoàng thượng đi.”

“Không vội."

“Chàng đến chỗ hoàng thượng một chuyến, ta xem xong đống sổ con này, chờ chàng trở lại chúng ta cùng về nhà.”

Bạch Chiêm cân nhắc một chút, rốt cuộc cũng buông lỏng tay ra. “Nàng nghỉ một lát, mấy cuốn sổ này dù không xem thì Chu Quốc cũng không mất được.”

“Vừa trờ về đã nói lời này.” Trong mắt Trang Thư tình tràn đầy ý cười, mặt mày ủ dột bởi vì mệt mỏi bời vì Bạch Chiêm trở về mà đã tán đi rất nhiều, “Mau đi đi, hoàng thượng vẫn một mực lo lắng cho chàng.”



Bạch Chiêm nhìn nàng một hồi, tinh thân căng thẳng mệt mỏi vì ngày đêm bôn ba trở về, khi thấy một nụ cười của nàng tất cả đều trở nên vô cùng đáng giá, hắn khẩn cấp muốn trở về bên cạnh nàng như vậy, ở một khắc kia nàng nhào vào trong lòng hắn, hắn liền xác nhận tưởng niệm của nàng cũng không ý hơn hắn.

Đã trở lại, thật tốt.

Sờ sờ mặt nàng, Bạch Chiêm đứng dậy rời đi.

Trang Thư Tình trừng mắt nhìn theo bóng dáng hắn, vừa rồi nàng coi như đã bị khinh bạc sao? Nhưng vì sao người bị khinh bạc là nàng lại còn cảm thấy cao hứng như vậy? Quả thật là nhớ hắn đến điên rồi.

Ngoài phòng, gương mặt Tam tử vô cùng vui vẻ nhìn công tử, mấy tháng qua lo lắng rốt cuộc cũng buông xuống. Chu Tru Tiếu cũng chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Bạch Chiêm bước ra liền tiến lên phía trước cúi chào, “Bạch ca ca.”

Bạch Chiêm vừa liếc mắt liền thấy Chu Tri tiếu đã thay đổi vô cùng nhiều, bàn tay sáu ngón nay đã trở lại bình thường, hơn nữa cách ăn mặc của hắn cũng không phải thứ dành cho một vị hoàng tử bình thường, không cần ai nói hắn cũng biết thế cục hiện tại đã như thế nào.

Xem ra, người Thư Tình lựa chọn là hắn.

Hắn không quan tâm ai là người ngồi ở vị trí kia, hắn chỉ quan tâm người đó sau khi ngồi lên vị trí đó sẽ tồn tại mấy phần kiêng kị đối với Thư Tình và hắn hay không, một khi trong lòng đã chôn xuống một hạt giống, về sau nhất định sẽ không được sống yên ổn.

Cũng may Chu tri Tiếu hiện tại thoạt nhìn không tệ, trong mắt hắn không có những thứ âm trầm không nên có, ừm, cũng có thể là bởi vì Thư Tình dạy dỗ tốt.

"Không sai."

Bỏ lại hai chữ không đầu không đuôi, Bạch Chiêm liền đi về phía chủ điện.

Chu Tri Tiếu đứng tại chỗ ‘a’ một tiếng.

Hắn nghĩ rằng hắn nhất định là đã thật sự tiến bộ rất nhiều nên mới có thể được một tiếng khen ngợi này của Bạch đại ca, ừm, từ hôm nay, sau khi trở về mỗi ngày đều phải xem sách nữa canh giờ.

Trên long sàn, hoàng đế đang ngẩng cổ nhìn về phía cửa, sau khi nghe thấy tiếng bước chân liền ho nhẹ một tiếng ngồi thẳng người, chỉ là trong mắt hắn vẫn mang theo vui vẻ và chờ mong.

Quốc gia yên ổn, nhi tử cũng khỏe mạnh trở về, không có tin tức nào tốt hơn nữa.

Ở trong mắt phụ thân, nhi tử này của hắn vẫn cao lớn rắn rỏi như trước, thái độ vẫn kiêu ngạo đi thẳng tới bên giường không để ý đến nghi thức, cho đến khi ngồi xuống bên giường mới gọi một tiếng phụ thân.

Thái độ rõ ràng là cực kì xấu, nhưng hoàng đế lại cảm thấy cao hứng, ánh mắt cũng cười thành một đường nhỏ.

“Đều tốt lắm?”

“Đã tốt lắm.” Một chữ dư thừa cũng không chịu nói, bạch Chiêm đi thẳng vào vấn đề, “Chuyện Trang Trạch Lương phản quốc đưa Thư Tình xử lý không quá tốt, phụ thân tính toán như thế nào?”

Hoàng đế trừng mắt nhìn hắn, ngay cả một câu ân cần hỏi thăm lão già này cũng không thèo nói, con dâu lại nửa phần cũng không thể chậm trễ, “Hiện tại mọi chuyện ta đều mặc kệ, hỏi ta thì có tác dụng gì, Thư Tình…”

Vón định nói Thư Tình muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế đó, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của nàng liền biết là lời này không nói được, hoàng đế thở dài, nói: “Hiện tại không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm nàng, việc này nàng làm như thể nào cũng không thỏa, chỉ có thể bỏ mặc lời đồn càng truyền càng lớn, nếu con đã trở lại, thì con đi xử lý đi, dù sao danh vọng Bạch công tử của còn vẫn còn dùng được tốt, người hiểu chuyện cũng sẽ không đem chuyện này đặt chung với Thư Tình.”

“Con vốn đã có tính toán như vậy.”

“Vậy ngươi còn hỏi ta!”

“Con chỉ muốn biết thái độ của phụ thân sẽ như thế nào, nếu Thư tình làm nhiều chuyện như vậy vẫn không thể nhận được sự duy trì của phụ thân, con sẽ cảm thấy nàng trả giá như vậy là không đáng.” Sau đó sẽ gây thêm một số chuyện khiến cho ngài càng thêm không vui vẻ.

“Hiện tại có không ít người thay nàng cảm thấy không đáng.” Hoàng đế nở nụ cười nói một câu, “Tính ngày thì cũng đến lúc nàng hết thời gian để tang mẫu thân rồi, ngươi nhanh chóng cưới nàng vào cửa đi, vị trí kia không thể cho nàng, vậy cho nàng một buổi lễ thật long trọng cũng hợp với quy củ.”

Bạch Chiêm vô cùng nghiêm cẩn suy nghĩ, “Ôn Đức, cho người đi khâm thiên giám nói bọn họ chọn ra ngày tốt.”



“A, vâng, vâng, lão nô lập tức đi ngay.”

Hoàng đế nhìn bóng dáng của Ôn Đức cười mắng: “Nhìn hắn vui vẻ như vậy, ai không biết còn tưởng người hắn hầu hạ là Thư Tình.”

Trong phòng chỉ còn lại hia người trầm mặc một cách ăn ý, nhớ đến một chuyện, hoàng đế liền thu liễm ý cười, “Chắc là con đã biết, người Thư Tình chọn là Tiếu Nhi, ý con thế nào?”

“Thư Tình thích người nào thì nàng chọn người đó, chắc chắn nàng sẽ không nhìn lầm.”

“Đúng vậy, nàng không nhìn lầm người, lúc trước ta cũng không biết rằng, mềm yếu như nhược như lão lục lại có thể trở thành một bộ dáng như hiện tại, bây giờ thứ ta lo lắng nhất là bản tính mềm yếu trong hắn sẽ cản trở hắn tiến lên, có ngoại thích như Chương gia, đây cũng không phải gia tộc khiến người khác bớt lo, về sao không chừng còn trở thành chướng ngại vật của hắn.”

“Nếu đã biết sau này sẽ trở thành chướng ngại vật, thì hiện tại chuyển đi là được, ngại cái gì.” Bạch Chiêm cười lạnh, “Nếu ngay cả ngoại thích cũng không đối phó được, vậy kẻ thù bên ngoài tiến đến hắn sẽ phải làm như thế nào? Mọi người sẽ không thật sự cho rằng con sẽ đứng ra quản thứ này đó chứ? Sẽ để cho Thư Tình buông tha cho y thuật nàng thích để ở lại kinh đô tùy thời tiếp nhận những cục diện rắc rối như thế này? Đừng có mơ, chỉ cần Thư Tình cảm thấy Tri Tiếu có thể gánh vác quốc gia đại nghiệp, con lập tức ném vị trí kia lại cho hắn, trách nhiệm của chúng ta đến đây là hết, một kinh thành nho nhỏ, ngài cũng biết là sẽ không vây khốn được con.”

“Ở kinh thành cũng có thể mở ý quán…”

Quả nhiên là không ngoài đoán trước của hắn, phụ thân quả thật có suy nghĩ như vậy, Bạch Chiêm lạnh lùng nhìn hoàng đế, “Phụ thân, ngài đừng quá đáng.”

Hoàng đế bất đắc dĩ, hắn biết là việc này chỉ cần vừa mở miệng nhất định là không nói tiếp được.

“Nếu vẫn một mực muốn trói buộc Thư Tình lại kinh đô này phòng hờ cho bất kì tình huống nào, vậy còn cần hoàng đế làm gì, trực tiếp nhường ngôi cho nàng không phải là được rồi sao, lấy giang sơn làm sính lễ, miễn cưỡng cũng có thể thu vào tay.”

"Chiêm Nhi..."

Bạch Chiêm đứng dậy, “Phụ thân, ngài đừng khiến cho Thư Tình ghét ngài, ghét hoàng cung này, nếu như một ngày nào đó nàng không đồng ý trở về, ngài cũng sẽ không nhìn thấy ta.”

Vừa trở về liền tìm hắn gây chuyện, hoàng đế chán nản, vẫy vẫy tay đuổi người, “Mau đi đi, không nói được một câu dễ nghe.”

Đi tới cửa, Bạch Chiêm dừng bước chân lại, cũng không quay đầu lại nói: “Chu Tri tiếu thông minh hơn cả tưởng tượng của ngài, ngài đừng xem thường hắn.”

Ít nhất, trong lòng hắn có càng nhiều ý tưởng, cho dù không biết thời điểm nào sẽ lộ ra nhưng không thể gạt được hắn.

Một nữ tử như Thư Tình, người khác bị nàng hấp dẫn, đối với nàng động tâm cũng là chuyện quá mức dễ dàng.

Nhưng mà, hắn không cho phép.

Cung điện trong cung vẫn còn đang xây lại, sau khi động đất đi qua, đến nay Trang Thư tình vẫn đang ở trong nghi thiên điện.

Thời điểm Bạch Chiêm đi vào, nàng vừa lúc phê duyệt xong cuốn sổ cuối cùng, khóe miệng nhếch lên một độ cong vui vẻ.

Nàng đều nhìn thấy hắn đi vào, nhu tình trong mắt cơ hồ giống như tràn ra ngoài, “Nhanh như vậy đã làm xong?”

“Ừm, chúng ta về nhà đi.”

“Được.” tự nhiên thân mật ôm lấy tay Bạch Chiêm, mười ngón tay của hai người đan vào nhau đi ra ngoài, bộ dáng ngọt ngào khiến người khác nhìn đỏ con mắt.

Mỗi ngày Chu tri Tiếu đều đúng giờ đến xem tấu chương, nhìn thấy hai người như vậy, ánh mắt của hắn có chút ảm đạm, nhưng rất nhanh liền che lấp đi, “Bạch ca ca, Trang tỷ tỷ, hai người muốn xuất cung hay sao?”

“Chuyện hôm nay không nhiều, tất cả tấu chương tỷ đã xem xong, cũng đã đánh dấu những chỗ đệ cần lưu ý, mặt khác, những chuyện ta giao cho đệ làm, ngày mai ta sẽ xem qua.”

“Đệ đã biết, Trang tỷ tỷ."

Tươi cười với hắn, Trang Thư Tình ngẩng đầu nhìn Bạch Chiêm, ý cười rõ ràng mềm mại đi rất nhiều, "Đi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Nhân Thành Đôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook