Ác Nhân Tuyệt Đối Phải Cáo Trạng Trước

Chương 8

Tả Vân

27/06/2013

“Đúng rồi, bác Ngô, bác lần trước ướp xoài xanh thật sự ăn ngon, có thể dạy con làm như thế nào không?” “Đương nhiên có thể! Trong nhà còn rất nhiều, bác đi vào lấy một ít cho con.” Bà Ngô trên mặt cười ha hả, rất yêu thích vị Khúc phu nhân trẻ tuổi này, thái độ hoàn toàn không phải là người tuổi trẻ tự cho là đúng. “Con ở nơi này chờ bác nha.” Cô đi vào trong phòng, trực tiếp từ tủ lạnh lấy ra một lon xoài xanh. “Cám ơn bác Ngô.” Tất Ngọc Nhi hai tay tiếp nhận, ngọt ngào cười không ngừng. “Khúc tiên sinh, cậu đã trở lại.” Bà Ngô nhìn nhìn người đàn ông từ thang máy ra tới, có chút khẩn trương chào hỏi. Khúc Túc nhàn nhạt gật đầu, liếc một cái bình trên tay Tất Ngọc Nhi, xem ra cô cùng hàng xóm gặp gỡ thập phần vui sướng. “Tôi đây đi mua đồ trước rồi, Khúc phu nhân ăn hết thì sang tôi lấy, dù gì không cần khách khí.” Bà Ngô cảm thấy xấu hổ, tìm lấy cớ vội vàng rời đi. “Được, tạm biệt.” “Em muốn hay không đi vào?” Khúc Túc đứng ở cạnh cửa hỏi. “A ~~ em muốn xuống lầu lấy thư.” Cô thiếu chút nữa đã quên chuyện này rồi, mười phút trước cô muốn tới phòng quản lý lấy thư, mới vừa ra khỏi cửa, liền gặp bà Ngô muốn ra ngoài, hai người mở chủ đề, liền vẫn đứng tại cửa ra vào ở nhà nói chuyện phiếm. “Anh đã lấy lên rồi đây.” Anh đem cặp công văn thả lại tại chỗ, cởi áo khoác, cầm quần áo cất kỹ. “A!” Rầu rĩ nhìn thói quen theo quy củ của anh, hoàn toàn không có cô nhúng tay…… “Muốn đọc báo hay không?” “Sáng anh đã xem rồi.” “Khát hay không? Em pha trà cho anh uống.” “Anh tự mình làm là được.” Quả nhiên, cuộc sống cùng hôn nhân của anh cách cô ảo tưởng thật xa…… “A Túc, bà Ngô giống như có chút sợ anh.” “Anh thật là không biết.” Hắn theo thói quen nhíu lông mày, không cảm thấy đây là vấn đề. “Anh có thể thân thiết một chút cùng bà ấy chào hỏi nha! Giống như em vậy.” Tất Ngọc Nhi nhe răng mỉm cười, “Bác Ngô hảo.” “Làm bộ.” Anh lại không giống cô là người hai mặt. Khóe miệng cô co rúm một chút, “Không hài lòng như vậy, tại sao phải lấy em?” Lúc trước nói muốn kết hôn chính là anh a! Tuần lễ trước cũng còn rất ôn nhu, thời gian mới không có vài ngày, hắn lại biến trở về bộ dáng trước. Loại thái độ này, người ngoài còn tưởng rằng là cô vô lại mặt dày xài thủ đoạn yêu cầu hắn lấy cô! “Em không có cùng mẹ nói chuyện chúng ta kết hôn?” Tuần lễ trước Tất Ngọc Nhi kiên trì anh dùng địa vị tư cách bạn trai, đến trong nhà cô bái phỏng, điều này làm cho anh cực kỳ không vui. “Ách……” Cô giả ngu cười. “Vì cái gì không nói?” Lúc trước cùng hắn kết hôn, không phải là không nghĩ lại làm cho bà Tất lại nhắc đi nhắc lại hôn sự, hôm nay kết hôn thật, cô lại còn kéo dài. “Bởi vì……” Cô do dự nhìn anh, suy nghĩ có hay không muốn thực nói ra. “Em không có ý muốn nói, anh cũng giống như vậy.” “Qua tháng sau nói được không?” Cô nịnh nọt đi đến bên cạnh anh, sử dụng thủ đoạn cũ, yêu kiều lôi kéo cánh tay cường tráng của anh. “Lý do?” “Nói…… Nói không chừng chúng ta không cần một tháng liền…… Liền liền……” “Liền như thế nào?” Anh chăm chú ngó cô, trực giác cô sẽ nói ra lời anh không thích nghe. “Liền ly hôn.” Cho nên trước hết để cho cô xác định hôn nhân của hai người là có thể tiếp tục duy trì, cô sẽ cùng ba mẹ báo cáo chuyện kết hôn. Bằng không, trong thời gian thật ngắn ly hôn, cô sẽ rất mất mặt. “Em là ngu ngốc sao?” Anh vỗ trán của cô, cô luôn đơn giản làm cho hắn cảm thấy muốn phát hỏa, không vui chính là đi đến phòng khách chính mình quyết định. — “Mẹ sao? Con là A Túc.” Hắn cầm lấy tay cô không an phận, không cho cô có cơ hội cúp điện thoại, thuận tiện trừng liếc cô cảnh cáo, “Tuần lễ trước con cùng Ngọc Nhi kết hôn.” Anh không để ý tới bộ dáng kháng nghị, “Thực xin lỗi, bởi vì có chút nguyên nhân, kéo dài tới hiện tại mới nói cho mẹ biết, đúng, cha mẹ con bên kia cũng đã biết, tiệc cưới bổ sung? Đương nhiên không có vấn đề. Được, Chủ Nhật này con đây mang Ngọc Nhi trở về cùng một chỗ thảo luận, tạm biệt.” “Em là tại bảo toàn mặt mũi của anh a!” Cúp điện thoại, Tất Ngọc Nhi liền oa oa kêu to, ly hôn cũng không phải chỉ có một mình cô mất mặt. Cái này thảm, trở lại Tân Trúc, cô nhất định sẽ bị nghiêm khắc niệm chú cho một bữa. Nhưng lại muốn bổ sung tiệc cưới…… Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khổ sở, uốn tại trên ghế sa lon, buồn tình ăn xoài xanh, chua đến phải nheo lại mắt, a —— thích thiệt. Mới ăn một miếng, bình trong tay đã bị Khúc Túc lấy đi, Tất Ngọc Nhi bất mãn kêu to, “Làm gì vậy đoạt đồ của em —— đó là bà Ngô —— ô ——” Khúc Túc bá đạo rời môi cô, nhấm nháp chua ngọt ngây ngô trong miệng cô hắn chậm rãi xâm nhập đôi môi này, đem tay của cô vòng tại cổ. Tất Ngọc Nhi có chút thẹn thùng đáp lại anh nhiệt tình đột nhiên xuất hiện, đầu đột nhiên có chút chóng mặt. Khúc Túc cực kỳ khắc chế buông cô ra, vỗ trán của cô, “Ăn cơm đi, không cần phải ăn* nữa.” [ý anh là không ăn xoài nữa – beta-er] “Anh rất kỳ quái a!” Thoáng cái hung hăng với cô, thoáng cái lại hôn cô, che lấy cái trán, nén giận trừng hắn. “Em nghĩ ăn cái gì?” Anh đi đến phòng bếp, mới vén tay áo lên chuẩn bị xuống bếp, liền trông thấy trên bàn cơm xếp đặt một ít thức ăn. Tất Ngọc Nhi chột dạ né tránh ánh mắt dò hỏi của anh. “Em gạt anh!” Cô rõ ràng có thể xuống bếp, lại giả ngu cùng hắn. “Ăn cơm, ăn cơm, em thật đói.” Cô vội vàng xới cơm, ngồi ở trước bàn ăn, “Nhanh ngồi xuống ăn nha!” “Vì cái gì gạt anh?” Hắn ngồi xuống rồi, nhưng không có tiếp nhận bát cơm đưa lên. “Bởi vì khi đó em không nghĩ nấu cho anh ăn.” Hừ! Là thái độ anh trước đây không tốt, cho nên mới lừa gạt anh, đây là nhân quả. “Em đang ở đây tức giận?” Cô đây là muốn làm ác nhân cáo trạng trước? Đương nhiên, cô khổ sở nấu một bữa, hắn ngay cả câu ca ngợi đều không có, ngược lại một mực chất vấn, cô đương nhiên tức giận! “Mau ăn.” Cố ý đem mướp xào tiêu gắp cho anh. Khúc Túc không nói một lời, yên lặng ăn vào trong bụng. Trầm mặc bao phủ tại bốn phía, cô rầu rĩ nhìn cử động của hắn, cảm thấy thời gian ly hôn thật sự không xa, cô mới quyết định duy trì hôn nhân của bọn họ…… “Toàn tiêu còn ăn, không biết lựa hết ra sao?” Cô ngang ngược gay gắt mắng chửi. “Đây là em nấu.” Đơn giản một câu làm cho Tất Ngọc Nhi lập tức cảm giác tội ác tràn ngập. “Được rồi ~~ em nói xin lỗi là được.” Cô mới không cần ly hôn, ít nhất cũng phải thử sống quá ba tháng. “Không thì thế nào.” “Anh không cần phải ăn tiêu nữa,” gắp một khối thịt cho anh.”Em cùng quản lí đại nhân bồi tội.” Cô chuyển thành khuôn mặt tươi cười, một bộ dạng nịnh nọt. “Vậy em đem tiêu ăn hết, không cần phải lãng phí.” Anh mặt không biểu tình nói, nhịn không được chính là nghĩ trêu chọc cô. “Dạ, Khúc quản lí.” Cô tức giận trở lại, đem tiêu lựa hết trong chén mình, cũng trong lòng lần nữa nghi vấn kỳ hạn ba tháng có thể quá dài hay không? “Đừng ngốc thế.” Vỗ cái trán cô một chút, đem món ăn trong chén cô ném đến thùng rác. Rống! Lại đánh cô rồi! Cô hung ác trừng hắn, nghiêm trọng hoài nghi mục đích thực sự anh lấy cô, lại đánh cô, cẩn thận cô nóng nảy đi khiếu nại nhà anh, cô bất mãn nghĩ. “Mau ăn cơm.” Anh buồn cười nhìn cô buồn bực lên tiếng, cảm thấy thập phần thú vị. “A Túc, em nghĩ muốn đi làm.” Thời gian ở nhà thật nhàm chán, đi công tác thật sự tốt hơn. “Tìm được công việc?” Anh không có phản đối. “Em ngày mai buổi chiều có 2 chỗ muốn đi phỏng vấn.” “Công ty nào?” “Quảng cáo Hòa Điền sáng ý.” “Công tác tính chất là cái gì?” “Trợ lý kế hoạch, nội dung công tác cụ thể ngày mai phỏng vấn mới có thể biết rõ.” “Muốn đến thì đến.” Anh gật đầu, cảm thấy không có gì không ổn. “Thật vậy chăng?” Cô rất kinh hỉ, dễ dàng đáp ứng như vậy, hắn so với trong tưởng tượng của cô còn dễ dàng khai thông, cô có thể hay không thật là gả đúng người? “Muốn tới bên kia phỏng vấn, anh chở em đi qua.” “Em đáp tàu điện ngầm là được rồi.” Tâm tình của cô tốt, con mắt cũng cười mị. “Sau khi phỏng vấn xong, gọi một cuộc điện thoại cho anh.” “Dạ, nhưng mà như vậy từ nay về sau sẽ không có người nấu cơm.” Tất Ngọc Nhi mở to mắt mong chờ anh. “Mua thức ăn bên ngoài là được rồi, nếu không, chờ anh trở lại nấu cũng được.” Anh nhún nhún vai, không thấy đây là vấn đề. Tất Ngọc Nhi nhịn không được buông đồ ăn, dùng sức ôm anh xuống, “Anh thật tốt, em quyết định, anh từ nay về sau muốn em làm cái gì, em tuyệt đối sẽ tận khả năng giúp anh.” Cô xuất phát từ nội tâm tuyên cáo. Khúc Túc tỉnh táo ngữ khí vẫn là trước sau như một, chỉ là trên mặt có ác ý không để cho phát giác, “Hôm nay cùng nhau tắm rửa?” Tay vòng trên người của anh rõ ràng biến cứng ngắc. “Anh này cuồng tình dục! Cuồng tình dục!” Cô đỏ lên mặt, không ngừng đánh hắn. “Là em mới nói?” Cầm lấy tay cô hành hung, anh lành lạnh nhìn trò hay. “Mới…… Mới không có!” Thập phần kiên trì mạnh miệng. “A?” Hắn giơ cao tuấn lông mày, xem cô muốn nói như thế nào. “Khi nào tắm rửa, thì kêu em.” Cô khó nén khô nóng, người can đảm tuyên bố, chuẩn bị cùng hắn quấn quýt. Ánh mặt trời kiên trì rơi vào phòng, gió sớm xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng tiến vào phòng nhỏ, Tất Ngọc Nhi ôm chăn nằm nghiêng tại trên mặt giường lớn hương mềm, bắp chân treo ngược ở giữa không trung, chỉ cần lật người lại, sẽ nằm trên sàn nhà lạnh như băng. “Mau đứng lên, em muốn ngày đầu tiên đi làm muộn à?” Khúc Túc thắt cà vạt, từ trong gương nhìn thấy cô vợ nhỏ kia còn chết dựa trên giường. “Ô……” Cô tham ấm lẩm bẩm, để cho cô ngủ thêm một chút là được rồi. “Ngọc Nhi?” Anh vỗ vỗ gương mặt của cô. Tất Ngọc Nhi rất không tình nguyện mở mắt ra, không có để ý tới Khúc Túc bên cạnh, gãi gãi tóc vểnh loạn lên, hai mắt vô thần đi đến phòng tắm. Mười phút sau, cô đi ra phòng tắm, thói quen trực tiếp hướng phòng bếp đi đến: lúc này Khúc Túc sớm đã ngồi ở trước bàn ăn uống cà phê, nhàn nhã xem báo. Cô tự động ngồi vào đối diện, nhìn một phần bữa sáng của mình, múc ra bồi thêm cho phần ăn trên bàn của Khúc Túc. “Không cần phải kiêng ăn.” Anh xiên vào một miếng Bồi Căn* ra lệnh: “Mở miệng ra.” *không biết nó là cái gì _ _! – beta-er Tất Ngọc Nhi ngoan ngoãn há mồm ăn hết miếng Bồi Căn chán ghét của mình, ai biểu người đầu bếp không phải mình. “Tinh thần anh thật tốt.” Cô miễn cưỡng đánh một cái ngáp, nhìn xem người đàn ông đối diện ưu nhã mà tinh thần sảng khoái. “Anh rốt cuộc là mấy giờ rời giường?” “Sáu giờ rưỡi.” Khúc Túc nhìn đồng hồ một chút, “Em còn có mười lăm phút.” “Ngày mai ăn bánh trứng bột được không? Em muốn uống sữa đậu nành đó!” Cô tưởng niệm bữa sáng kiểu Trung Quốc, sau khi kết hôn một tháng, mỗi sáng sớm đều ăn sandwich, thổ ty (thịt xông khói), cô ăn không có vị gì. “Xem biểu hiện của em.” “Em đều có đúng hạn gọi điện thoại cho anh, đi đâu cũng đều có xin phép, đâu có biểu hiện bất hảo?” Ở trước mặt anh, cô bây giờ một chút cũng không dám, “Ngày mai ăn bánh trứng bột a!” Cô buồn bã khẩn cầu. Ô ô…… Sau khi cô kết hôn, trên sinh hoạt được chăm sóc tốt hơn thì không sai, nhưng nếu cô có một cái sơ sẩy, khiến cho đại nhân không vui, rất nhanh sẽ ảnh hưởng trong sinh hoạt hàng ngày, bây giờ chính là như vậy. “Ngày hôm qua người nào cúp điện thoại của anh?” “Đó là bởi vì vừa vặn có người tới tìm em sao!” Nhưng thật ra là cô nhất thời nóng vội, không cẩn thận chặt đứt trò chuyện; mà không cho hắn biết là bởi vì cô không muốn làm cho bạn tốt có cơ hội cười nhạo cô bị hắn siết chặt. “Bằng không ngày mai đến lượt em chuẩn bị bữa sáng.” Lộ ra nụ cười nịnh nọt. “Những lời này em đã nói hai tuần.” Một chút lối thoát cũng không cho cô, cô vụng trộm giả làm cái mặt quỷ, vừa mới chống lại tầm mắt của hắn, chỉ có thể cười khô khốc. “Còn có mười phút.” “A! Em đi làm mau không thì muộn.” Tất Ngọc Nhi nhanh chóng đem bàn ăn thu được vào bồn nước, lại dùng tốc độ chạy trăm mét vọt tới gian phòng thay trang phục, đơn giản lên đồ trang sức trang nhã. Khúc Túc rửa sạch lau khô bàn ăn, thả lại tại chỗ, dời đi chỗ khác xem TV, sơ lược xem qua tin tức sáng sớm, sau đó cầm tới cặp công văn đứng ở ngoài cửa, dù bận vẫn ung dung chờ. “Em xong rồi, chúng ta đi thôi!” Cô mang giày cao gót vào, thở gấp o o chạy đến trước mặt anh. Anh chằm chằm vào gò má cô hiện hồng, nhịn không được cười khẽ một tiếng. “Làm sao vậy?” Cô vuốt mặt của mình, dính gì đó sao? Không có nha! “Rất bội phục em mà thôi.” Khúc Túc khó kìm lòng nổi ở cô trên má in lại một cái, vô cùng hài lòng bắt đầu một ngày là như thế này. — Vì cái gì —— ngày đầu tiên đi làm khiến cho cô gặp được loại chuyện này? Vì cái gì —— Thật xấu hổ —— làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Tất Ngọc Nhi bất an lắc lắc ngón tay, quay mắt về phía đột nhiên xuất hiện tình huống cảm thấy rất luống cuống. “Học muội, em không cần mất tự nhiên.” Ôn Luật Thành tao nhã, trên mặt vĩnh viễn vui vẻ nhẹ nhàng. “Sẽ…… Sẽ không.” Cô lắp bắp đáp lại, biểu lộ liền giống bị sét đánh đến bình thường, A Túc mắng cô đần quả nhiên kỳ lai hữu tự, cô thật sự là đầu heo siêu cấp lớn, lại quên học trưởng làm ở công ty này. “Vậy bây giờ em trước tiên đem bảng lưu trình nhìn một chút, có vấn đề gì hỏi lại anh.” “Được.” Cô cúi đầu, tiếp nhận văn kiện, nội tâm than thở không thôi. “Mười giờ rưỡi có hội nghị bán hàng, em cũng nên đi tới.” Hắn xoay người cùng trợ lý sau lưng nói vài lời, liền ý bảo cô rời đi. Vừa đi ra khỏi phòng quản lý, Tất Ngọc Nhi liền phát sầu mãi, cô là phụ nữ mới độc lập tự chủ, không nên tâm tính muốn ngây thơ, công tác là công tác, việc cá nhân nên để ở một bên. “Hmm la!” Tiểu thư trợ lý ôm văn kiện đi đến trước mặt cô. Tất Ngọc Nhi nhẹ nhàng gõ đầu ý bảo, âm thầm dò xét lai lịch đối phương. “Mình gọi là Ngô Diễm, là trợ lý Ôn tổng, từ nay về sau sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn!” Một khuôn mặt tươi cười thật to. “Thỉnh chỉ giáo nhiều.” Cô cũng trở về dùng mỉm cười, vị tiểu thư trợ lý này cảm giác rất dễ thân cận. Con mắt tròn qua dạo qua một vòng, Ngô Diễm dựa vào thân thể, vẻ mặt thần bí, “Có thể xin hỏi một chút sao? Mình vừa rồi có nghe được Ôn tổng bảo cậu học muội?” “Chúng mình trước kia là tốt nghiệp đại học cùng trường.” “Được đó —— mình cũng vậy rất muốn làm học muội Ôn tổng.” Cô chắp tay trước ngực, biểu lộ ra yêu thích và ngưỡng mộ. “Học trưởng là hoàn toàn chiếu cố người.” “Mình biết! Nói! Ôn Tổng không có bí mật bát quái gì có thể cùng mọi người chia sẻ?” “Học trưởng này gần đây rất ổn định an phận, mình không có nghe nói có bí mật bát quái gì, bất quá mình nhớ tới lời nói nào sẽ cùng cậu nói.” Cô có chút kinh ngạc nhiệt tình của đối phương. “Ở đây buổi trưa cùng nhau ăn cơm, dễ tâm sự nha! Ha ha ha!” Ngô Diễm cười phóng khoáng, chỉ kém trên tay không có cầm bình rượu. “Được……” Tất Ngọc Nhi chỉ có thể gượng cười. “Mình đây đi trước chuẩn bị một chút.” “Chuẩn bị cái gì? Bát Quái của Ôn tổng sao?” Ngô Diễm nhanh chóng lấy ra giấy cùng bút. “Như thế này muốn dùng tư liệu.” “A —— đúng đúng đúng.” Ngô Diễm có chút thẹn thùng thu hồi giấy cùng bút, “Bởi vì mình thật sự rất yêu mến Ôn tổng.” Tất Ngọc Nhi trừng lớn mắt, thật…… thật là người thẳng thắn…… “Hù đến cậu a? Nét mặt của cậu thật thú vị, ha ha ha!” Lại là tiếng cười phóng khoáng liên tiếp cường mà hữu lực, tiếng cười ngừng lại, “Khụ,…… Cậu sẽ không theo mình đoạt Ôn tổng a?” “Đương nhiên sẽ không, mình đã kết hôn.” Tranh thủ thời gian khoe ra nhẫn cưới trên tay. “Oa —— thì ra cậu đã kết hôn, có rất ít cô gái không thương Ôn tổng a! Cậu không có bị mị lực của anh ta lan đến gần sao?” “Ưm ——” Tất Ngọc Nhi chỉ là mỉm cười, chết cũng sẽ không thẳng thắn chuyện mình trước kia cũng thầm mến học trưởng Tiểu Thành với cô. — Tất Ngọc Nhi cước bộ lảo đảo đi tới phòng khách, xoay người một cái, toàn bộ thân hình vùi vào ghế sa lon, cô miễn cưỡng xoay qua chỗ khác xem người đàn ông trên ghế sa lon bất vi sở động, dùng đầu ngón tay đâm lưng của anh. “Ngày đầu tiên đi làm như thế nào?” Khúc Túc ngắm liếc cô, vẫn là đảo tạp chí, cũng không ngẩng đầu lên thuận miệng hỏi một chút. Cô hấp hấp cái mũi, cầm lấy giấy vệ sinh lau mũi khi giả khóc bên cạnh anh. “Không phải muốn làm nữ cường nhân?” Lại lật một tờ. Trừng mắt liếc hắn một cái, cô muốn được an ủi, không phải giọng điệu mát mẻ, cô làm sao có thể gả cho loại người này, ô…… “Nhanh đi tắm rửa.” “Anh cũng không cùng người ta nói lời nào nghe tốt hơn!” Cô đem giấy vệ sinh ném về phía anh, thuận tiện dùng chân đá anh. “Đồ bỏ đi không cần phải ném loạn.” Anh rất nhẫn nại thay cô nhặt lên một ít giấy vệ sinh, liếc cô trách cứ. Ô ô…… Lúc trước chính là bị lời nói của anh ba xạo lừa gạt đi, mới có thể rơi vào kết cục hôm nay, càng nghĩ càng cảm giác mình đáng thương, lại không phải là bị hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt đi, mà là nói ba xạo. “Mệt mỏi —— chết —— em —— ——” cô nâng cái miệng nhỏ nhắn, biểu lộ mười phần ai oán. “Công tác chính là như vậy.” “Em không muốn câu này.” Quay đầu không để ý tới anh. “Em nghĩ muốn nghe những gì?” Thân ái, khổ cực công tác như vậy, thật sự là cám ơn em, như vậy! Hừ! Đột nhiên từ trên ghế salon đứng lên, trừng mắt liếc hắn một cái, nổi giận đùng đùng chính là đi trở về phòng; lại ba giây, đột nhiên từ trong cửa phòng đi tới, hai tay ôm ngực, quyết định một lần nữa cho anh cơ hội một lần nữa. “Còn không mau đi tắm rửa…… Cũng là em chẳng muốn động, anh giúp em tắm rửa cũng đúng.” Bình thản biểu lộ không có sóng, chỉ có ánh mắt lộ ra ẩn ẩn vui vẻ. “Sắc lang!” Nhớ tới kinh nghiệm lần trước cùng nhau tắm rửa, cô liền đỏ mặt mắng chửi người đàn ông kia không có ý tốt, bên cạnh mắng vừa đi trở lại gian phòng sửa sang lại quần áo tắm rửa, có chút không hiểu nổi vì cái gì chính mình lúc trước lại gật đầu đáp ứng gả cho anh, tính tình của anh hư hỏng như vậy, không giống Học trưởng Tiểu Thành…… — Công việc trên tay lập tức dừng lại, cô thiếu chút nữa đã quên rồi còn có nghĩ đến Học trưởng Tiểu Thành, có cần báo cáo cùng anh cô đang làm tại công ty của Học trưởng Tiểu Thành không? Ừ…… Dù sao cũng không có cái gì mà không được, nói ra ngược lại có vẻ trong nội tâm mình có quỷ, chính là nếu như đến lúc đó bị anh phát hiện, mà hiểu lầm cô làm sao bây giờ? Nhưng…… Nói ra, chỉ là làm cho anh tìm được cơ hội cười nhạo cô trước kia đã làm chuyện ngu xuẩn, không nói, không nói, không nói vẫn tương đối an toàn. Tất Ngọc Nhi ngồi chồm hổm ở quầy tạp chí, trước tìm kiếm tư liệu tổ chức hoạt động, tâm tình có chút uể oải, không biết hôm nay có thể hay không đem kế hoạch hoàn thành của cô ném cho tổ trưởng. Thẳng đến bóng người bao phủ ở tầm mắt của cô, Tất Ngọc Nhi ngẩng đầu lên, trông thấy người tới, vội vàng đứng lên, “Ôn tổng!” “Không cần khẩn trương, anh chỉ là tới nhìn xem nơi này có cái gì cần trợ giúp?” Ôn Luật Thành cuốn tay áo lên muốn ngồi xổm xuống. “Ôn tổng, em tự làm là tốt rồi.” “Được rồi!” Xem cô kiên trì như thế, hắn đành phải tìm cái ghế ngồi. “Ôn tổng có việc?” Tuy nói đối với hắn đã mất cảm tình nam nữ, nhưng một người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, cô vẫn là sẽ rất không được tự nhiên. “Học muội, hôm nay tan ca có rảnh không?” Di? Cô nghi hoặc nhìn hướng hắn. “Anh cũng vậy nên mời em ăn một bữa cơm, chúng ta cũng rất lâu không có hàn huyên.” Hắn nhìn ra được thái độ Tất Ngọc Nhi đối với hắn đã không giống bình thường như trước, mà là có vẻ mọi nơi đều lúng túng, còn như nữa, cũng không thoải mái lẫn nhau, dứt khoát đem lời nói rõ ràng. Hắn có chút mất mát, nhưng không có quan hệ tình yêu, nếu như có thể, hắn rất muốn duy trì cùng học muội đơn thuần này làm bạn. “Ân……” Cô chậm rãi tựa đầu chếch đến bên kia, tại nội tâm giãy dụa lấy, đem lời nói ra cũng tốt…… Nhưng nếu là bầu không khí xấu hổ làm sao bây giờ? “Nếu như em cảm thấy miễn cưỡng, cự tuyệt cũng không có sao.” Hắn vẫn là cười nhàn nhạt. “Cũng không thể không được…… Cũng hẹn Ngô Diễm cùng đi?” Tìm bạn nên không có vấn đề. Ôn Luật Thành ngơ ngác một chút, lập tức gật đầu, dù sao chỉ cần cô chịu cùng hắn nói một chút là tốt rồi, về phần ai ở đây, hắn không có ý kiến quá lớn. “Vậy hôm nay tan tầm cùng đi, đã nghỉ ngơi giữa trưa, em trước đi ăn cơm đi!” “Được, Ôn tổng cũng mau nghỉ ngơi một chút.” Đưa Ôn Luật Thành đến cửa, ở ngoài cửa Ngô Diễm lập tức xông tới, “Ôn tổng nói gì đó?” “Để cho mình gọi điện thoại trước, xong lại nói cho cậu biết.” Đã đến giờ rồi, cô gọi trước điện thoại cùng đội trưởng nhà lao xin phép. Ngô Diễm liếc nhìn cô, cũng không có ý định lảng tránh, mắt lạnh thói quen nhìn xem đồng nghiệp mới lời tâm tình liên tục, tuy nói đồng nghiệp mới kiên trì chỉ là báo cáo một ít việc vặt. “A Túc —— em đã nói với anh, tổ trưởng thật sự rất lề mà lề mề, hôm qua mới đem đại cương giao cho em, hôm nay muốn em làm ra một phần kế hoạch.” “Em muốn hay không xác định tổ trưởng trước có ai bên cạnh hay không?” Khúc Túc nhịn không được nói cô, miễn cho nói người ta nói bậy bị bắt tại chỗ. “Không có ở đây a ~~ luôn thích giễu cợt người ta.” “Em có thể nhắc nhở tổ trưởng của em, thời gian sẽ không kịp.” Khúc Túc kẹp lấy ống nghe, thả công tác trên tay xuống bên cạnh, vô cùng chuyên tâm nghe vợ yêu phàn nàn, cũng thật sự đề nghị. “Em mới không dám, nếu người ta đã cho em là ở không tìm phiền toái cho người ta, em thời gian từ nay về sau ở công ty liền khổ.” “Vậy em cũng sắp nhanh đuổi ra đến đây đi!” Anh nghe cô yêu kiều phàn nàn, tâm tình trở nên rất tốt. “Biết —— nói —— ——” cô tức giận đáp lại, cô thầm nghĩ nghe chút ít lời an ủi, người đàn ông này luôn thực tế như vậy, thật đáng ghét. “Đúng rồi, em hôm nay muốn cùng đồng nghiệp đi ăn cơm đó!” “Chừng nào chấm dứt? Anh đi đón em.” “Không cần a ~~ tự em trở về là được rồi, đồng nghiệp em còn đang chờ em ăn cơm, ừ, không nói, bye ~~” Cô cúp điện thoại, Ngô Diễm lập tức đi qua sáp đến nói: “Cậu không sợ mình cùng Trương tổ trưởng đâm thọc?” Cô híp mắt, biểu lộ rất tặc. “Đi nói a!” Tất Ngọc Nhi ngừng một chút, chậm rãi tỏ ra uy hiếp, “Nếu như hôm nay cậu không nghĩ cùng Ôn tổng đi ăn cơm thì cứ nói đi!” Qua ba giây, Ngô Diễm mới kịp phản ứng kêu to, “A! Tất Ngọc Nhi, mình yêu cậu chết mất!” Ngô Diễm vui vẻ ôm lấy cô, thưởng cô một cái hôn vang lên thật to. Tất Ngọc Nhi nhìn xem bộ dáng đồng nghiệp hưng phấn, cô hết sức tò mò, học trưởng rốt cuộc đều là như thế nào đối phó sự quấy rầy của cô? Trong quán cà phê tao nhã thư thái, một nam một nữ đang ngồi đối diện, trên mặt nam tử tao nhã nho nhã trước sau như một động lòng người nhẹ nhàng vui vẻ, mà nữ tử ngồi ở đối diện thì thỉnh thoảng liên tiếp cúi đầu nhìn bên ngoài, có vẻ vô cùng không được tự nhiên. “Học muội, em có chút đứng ngồi không yên.” “Có…… Có sao?” Cô gái ngoan cố phủ nhận. “Em nguyện ý theo giúp anh ăn cơm, anh thật sự rất vui vẻ.” “A ——” cô xấu hổ nhìn hắn. “Em không cần cảm thấy không được tự nhiên, anh là nói thật.” Hắn thật sự rất hoài niệm thời gian khoái hoạt hắn qua lại cùng cô tâm không vướng mắc. “Em là sợ em tồn tại sẽ làm học trưởng cảm thấy không được tự nhiên.” Ai biểu cô từng cùng Học trưởng Tiểu Thành từng tỏ tình bị cự tuyệt! “Em nghĩ nhiều lắm, em không phải còn dẫn theo người khác tới sao?” Anh nhẹ nhàng cười, nhã nhặn. “Đúng vậy! Chỉ là không nghĩ tới cô còn muốn về nhà lấy gì đó, đem em một mình ngồi ở nơi này ——” cô xem hướng Học trưởng Tiểu Thành, khốn quẫn gượng cười. “Học muội, em không cần câu nệ như thế.” Hắn thở dài một hơi. “Bởi vì em không được tự nhiên.” “Anh biết rõ.” “……” Tất Ngọc Nhi trừng mắt nhìn khuôn mặt ôn nhã, nói thật, cô rất muốn một lần nữa xem bộ dạng học trưởng không khống chế được. “Học muội…… Quá khứ đã qua rồi, em biết mỗi khi anh nhìn thấy bộ dáng em cùng Ngô Diễm nói chuyện, khiến cho anh rất hâm mộ.” “Anh là Ôn tổng, em sao có thể không lớn không nhỏ nói với anh?” “Anh biết rõ em sẽ nói như vậy, nhưng sau khi tan việc, còn câu nệ khách khí như vậy, là hướng anh có chút bất mãn?” Chẳng lẽ còn đang giận hắn lúc trước cự tuyệt sao? Có thể hắn thật sự chỉ thích khi cô là học muội a! “Không có.” Cô vội vàng phủ nhận, “Chỉ là em cần chút thời gian điều chỉnh.” “Chẳng lẽ em còn đang yêu thích anh?” Ngàn vạn không phải. “Mới —— không có.” Cô không khỏi đề cao âm điệu, cô đã kết hôn được không! “Kia chẳng phải tốt sao.” Với…… Cô lại không còn yêu mến học trưởng rồi, có cái gì rất tự tại? Ai không có tuổi trẻ khinh cuồng thông báo qua nha? Cô bừng tỉnh đại ngộ một lòng nhìn về hướng học trưởng, dừng ba giây, hai người bèn nhìn nhau cười. “Em trong lúc đó đi đâu?” “Sau khi em bị anh cự tuyệt, thương tâm chạy về nhà ở Tân Trúc, tại quán cà phê của người bạn mới mở hỗ trợ.” “Vì cái gì lại trở về Đài Bắc rồi?” Là đã không thèm để ý sao? “Bởi vì em kết ——” “Không có ý tứ, tôi đến muộn.” Ngô Diễm cắt đứt rất đúng lời nói hai người, đối với Ôn Luật Thành thẹn thùng mỉm cười, cô tự động ngồi ở bên cạnh Tất Ngọc Nhi, trực tiếp đối diện mỹ nam sắc thưởng thức. Tất Ngọc Nhi nhìn thấy một màn trước mắt này, đột nhiên cảm giác được rất xin lỗi Học trưởng Tiểu Thành. Đặc biệt ngồi được một chút Ngô Diễm đồng nghiệp đoan trang xuất ra một chồng ảnh chụp, cô càng muốn làm là lấy trường đao tự vận tạ tội. “Ôn tổng, trước tiên có thể giúp tôi ký cái tên sao?” Ngô Diễm kiều thanh kiều khí hỏi. Không phải là hôn thú xen lẫn ở bên trong a? Tất Ngọc Nhi khẩn trương ngắm qua, sau đó mới thở dài một hơi, bất quá…… “Làm sao cậu có ảnh chụp học trưởng?” Còn một bộ mười hai tấm…… Cô vụng trộm nhìn về phía Học trưởng Tiểu Thành biểu lộ kinh ngạc, đột nhiên có chút muốn cười. Nói không chừng Học trưởng Tiểu Thành đang thét lớn tiếng trong lòng, nghĩ đến chỗ này, cô càng nhịn không được cười to lên tiếng. Hai người đồng thời nhìn về phía Tất Ngọc Nhi, cô tranh thủ thời gian ngưng cười thanh âm, “Các người bề bộn, không cần để ý tôi.” “Cô lấy ở đâu ra ảnh chụp chồng chất này?” Ôn Luật Thành lần lượt nhìn qua từng cái một, hắn là đương sự khi nào thì bị chụp? Hắn rõ ràng không hề ấn tượng. “Ha ha, đây là bí mật.” Ngô Diễm che miệng mà cười, hoàn toàn không giống cô bình thường phóng khoáng. “Tôi đi toilet một chút.” Cô đối với Ôn Luật Thành áy náy cười, nhẹ nhàng rời đi. “Học trưởng, anh phải giúp cô ấy kí tên sao?” Như vậy rất kỳ quái a! Hắn nhún vai, còn đang lo lắng. “…… Học trưởng, anh bây giờ có bạn gái sao? Em…… Em đã đối với anh không có ý đồ rồi, chỉ là hiếu kỳ hỏi một chút mà thôi.” Ngô Diễm nha Ngô Diễm, nhận thức Tất Ngọc Nhi như vậy một vị bằng hữu, thật sự là đáng giá. “Anh không có bạn gái.” “Vậy anh có người trong lòng sao?” Ôn Luật Thành mỉm cười. Xong rồi! Ngô Diễm phần thắng không lớn. “Học muội, em cùng Ngô Diễm cảm tình rất tốt?” “A?” “Anh nghĩ mời em giúp anh một chút.” Tranh thủ thời gian lợi dụng cái cơ hội tuyệt hảo này. Ngô Diễm hân hoan nhìn lần lượt bắt đầu đem từng cái một trên đã được kí tên, khóe miệng mỉm cười từ bắt đầu dùng cơm một mực giương đến bây giờ. “Thật sự không cần đưa cô trở về?” Ôn Luật Thành nhìn Ngô Diễm toàn bộ gò má đỏ hồng, phát hiện mình hoàn toàn đoán không ra tâm tư tiểu trợ lý. “Không cần.” Tuy nhiên cô rất muốn, nhưng nếu để cho Ôn tổng đưa cô về nhà, cô tuyệt đối sẽ cản không nổi mười giờ xem TV. Mười giờ có thần tượng đoàn thể số đặc biệt, cô là tuyệt đối không thể buông tha! “Mình đây cùng học trưởng đi trước.” Tất Ngọc Nhi liếc trộm người đàn ông nho nhã bên cạnh. “Ôn tổng tạm biệt.” Ngô Diễm không ngừng phất tay, đưa mắt nhìn hai người bọn họ rời đi, thỏa mãn thở dài lên tiếng. “Học trưởng, anh thật sự muốn thử như vậy sao?” Tất Ngọc Nhi càng nghĩ càng không ổn, dù sao cô bây giờ đã là tư cách kết hôn, cô sẽ rất chột dạ…… Cảm thấy thực xin lỗi A Túc. “Đương nhiên —— cô ấy còn đang nhìn chằm chằm vào chúng ta kìa!” Hắn đối Tất Ngọc Nhi nháy mắt mấy cái, muốn cô yên tâm. “Chính là ——” Đột nhiên một cái ôm, đã ngừng lại tất cả lời nói, quả nhiên, sau lưng Ngô Diễm ngược lại hút một hơi khí. Tất Ngọc Nhi đưa lưng về phía Ngô Diễm, nhìn không thấy nét mặt của cô, chỉ có thể ở trong nội tâm đếm thầm vài giây, mấy giây là tốt rồi. — “Học muội, thực cám ơn hỗ trợ của em.” Ôn Luật Thành chậm rãi buông cô ra, không thể tin được Ngô Diễm dĩ nhiên lại chạy như vậy. “Sẽ không, em đây đi về trước.” Cô vẫy tay từ biệt học trưởng, quay người lại, lập tức trừng lớn mắt —— cô gái diễm lệ đang say đang ở trên người chồng của cô, mà chồng của cô chính là hung hăng trừng mắt nhìn cô. “A Túc?” Hốc mắt nhanh chóng tích đầy nước mắt, cô nắm chặt nắm tay, anh lừa gạt cô, anh không phải ở nhà sao? Cô cảm thấy một chút khí lực cũng không có. “Làm sao vậy?” Ôn Luật Thành phát giác khác thường, đi đến bên cạnh vỗ nhẹ lưng của cô, cô xem đứng dậy bộ dáng rất khó khăn, tình huống có chút không thích hợp. Khúc Túc đem cô gái trên người uống đến say như chết đổ lên trên người Ôn Luật Thành, xanh mặt đem Tất Ngọc Nhi kéo tới “Chúng ta trở về nói.” Hắn đối với vợ mình kinh ngạc nói. “Anh là ai?” Học trưởng Tiểu Thành cầm chặt lấy cô gái ngồi phịch ở trên người, sợ cô ngã ở ven đường. “Tôi là chồng của cô ấy.” Khúc Túc trầm mặt, trực tiếp đem vợ lôi đi. Sợ run ba giây, Ôn Luật Thành mới kịp phản ứng, thì ra hắn thay học muội mang đến phiền phức rồi, hắn nhìn cô gái mê man tựa ở trên người, biết rõ đêm nay phiền toái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Nhân Tuyệt Đối Phải Cáo Trạng Trước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook