Chương 2
Lăng Báo Tư
14/09/2016
Yến Vũ Không hé môi, muốn dùng răng nanh cắn đứt đầu lưỡi của Hàn Độc Cổ.
Nhưng Hàn Độc Cổ đã sớm nhìn ra ý đồ của Y, vội đưa một tay hướng về phía trước, thô bạo đè lại hàm dưới của Yến Vũ Không, bức bách hắn mở ra đôi môi để chính mình dễ dàng xâm chiếm nhấm nháp hương thơm vị ngọt.
Khẩu dịch chảy xuống bên môi, Yến Vũ Không không thể động đậy. Hắn tức giận giơ lên hai tay công kích, ngược lại lại bị Hàn Độc Cổ ép tới càng nhanh, thậm chí làm cho hắn cảm giác được dục vọng hạ lưu của Hàn Độc Cổ đang chậm rãi sưng lên.
“Phóng. . . Buông ra. . . ”
Yến Vũ Không vừa tức vừa giận, hắn dùng lực phản kích, lại làm cho thân thể hai người càng dính sát chặt chẽ.
Hàn Độc Cổ hôn được thuận thế càng thêm làm càn, hắn bắt lấy eo nhỏ của Yến Vũ Không, ra sức thiếp lại (thế mà càn à quá càn đi chứ).
Yến Vũ Không toàn thân run lên, bởi vì Hàn Độc Cổ lửa nóng cực đại đang cọ xát nửa thân dưới của hắn, cảm giác khác thường kia làm cho hắn ra sức vặn vẹo đứng lên, thầm nghĩ thoát ly giờ phút nguy hiểm này.
“Ta biết ngươi những năm gần đây ngươi đơn thân phòng trống, còn đang ở chờ ta. ” Hàn Độc Cổ thanh âm trầm thấp ghé vào lỗ tai hắn thầm thì, ngữ điệu dẻo kẹo giống như bao ngoài kịch độc là lớp vỏ bọc đường.
Yến Vũ Không biến sắc, cứng ngắc né tránh: “Ngươi là đồ vô sỉ, ta hận không thể giết chết ngươi !”
“Ta nếu thật sự đã chết, chẳng phải là không còn ai an ủi ngươi, buổi tối sẽ thật tịch mịch sao?” Hàn Độc Cổ tiếng nói trầm thấp như rượu nguyên chất, phát ra trầm thấp nhuyễn miên tiếng cười.
Tiếng cười đó làm cho Yến Vũ Không càng cảm thấy nhục nhã, hận không thể đào ra tim hắn, xem là đỏ hay đen?
“Buông ra, buông. . . ”
Yến Vũ Không ra sức giãy dụa, Hàn Độc Cổ lại cố ý thả nhẹ lực đạo, làm cho hắn bởi vì giãy dụa dùng sức quá mức mà văng vào tường sau, truyền đến phịch một tiếng, xem ra nhất định phi thường đau đớn.
“Ha ha ha. . . ” Hàn Độc Cổ cao giọng bật cười, “Làm gì mà kích động như vậy? Ta thực nguyện ý buông ngươi ra, nhưng ngươi lại tự muốn bổ lên nơi cứng rắn nha. ”
“Câm mồm!” phía sau lưng Yến Vũ Không bởi vì dùng sức đánh lên vách tường mà đau đớn không thôi, khuôn mặt tú lệ đỏ lên, đau đớn làm cho hỏa tức trong hắn càng mãnh liệt.
Hàn Độc Cổ dùng hai tay khoát lên trên tường, đem Yến Vũ Không vây lại giữa vách tường cùng thân thể rắn chắc của hắn; tuy rằng không có lần nữa đụng chạm vào thân thể hắn, nhưng ý tứ đe dọa hàm xúc không cần nói cũng biết.
“Yến gia gần đây thiếu hụt không ít, nghe nói chỉ còn buôn vải, hiệu đồ cổ, hiệu cầm đồ là còn có chút lợi nhuận, ta cũng vừa muốn đưa tơ lụa Giang Tô của ta đi bán, ngươi có nghĩ cùng ta hợp tác?”
“Chết cũng đừng mơ. ” Yến Vũ Không trừng mắt liếc hắn một cái.
Hàn Độc Cổ cười khẽ, “đừng mau chóng quyết định như vậy, ta biết ngươi đối với ý ta cũng không thật tinh thông, nhưng đồ ngươi dùng gia cụ, bãi sức, quần áo mặc trên người, xứng sức, cảnh thượng mang ngọc sức, châu báu, trên tay mang nhẫn, mỹ ngọc, tất cả đều có thể nói là tuyệt hảo, ngay cả kinh thành đối ngọc thạch, phục sức lão hành gia, ở trước mặt ngươi cũng không dám khoe khoang, không bằng chúng ta đến hợp tác đi. ”
“Ta đã nói rồi, chết cũng đừng mơ tưởng!”
“Ngay cả nói cũng không nghe hết, đã nói mơ tưởng, có phải không ngươi cứ liền như vậy chán ghét ta sao?” Hàn Độc Cổ lộ ra một chút tự giễu, cười khổ.
Yến Vũ Không đẩy ra hắn, “Ngươi biết tự mình hiểu lấy là tốt. ”
Hàn Độc Cổ bắt lấy vai hắn, “Yến Vũ Không, chúng ta coi như là thanh mai trúc mã, chẳng lẽ ngươi ngay cả điểm ấy cũng không nể mặt ta sao?”
Yến Vũ Không ngăn cánh tay hắn đang nắm trên vai mình, lạnh lùng thốt: “Chúng ta không phải thanh mai trúc mã, ngươi nhớ rồi chứ, ta là thiếu gia, ngươi là tôi tớ. ”
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại rời đi, đầu ngẩng cao, lưng áo thẳng đĩnh, một trận gió mát đánh úp lại, thổi trúng thân hình hắn làm lộ ra đường cong thật đẹp.
Hàn Độc Cổ nhìn bóng dáng của hắn khuất dần, trên mặt xuất ra lúm đồng tiền, “Mông lắc đắc xinh đẹp như vậy, còn nói không nghĩ ta? Thật không hiểu là muốn lừa ai. ”
………. .
“Biểu ca, ngươi đã trở lại, sắc khí của ngươi sao lại trông khó coi vậy?”
Hồng Phân Tú còn nhỏ đã chịu tang cha, chưa tới mười tám, mẫu thân lại mất, nhất thời không nơi nương tựa, phụ thân Yến Vũ Không liền coi nàng như đứa cháu ngoại đem về ở cùng, chiếu cố.
Nàng ở trong này hơn hai năm, đã quen Yến gia phú hào, cũng quen với kinh kì phồn hoa, lúc phụ thân Yến Vũ Không qua đời là lúc nàng còn e sợ Yến Vũ Không không thích nàng ở nơi này, nhưng Yến Vũ Không cũng không có đuổi nàng, vẫn là làm cho nàng được gọi tiểu thư ở lại Yến phủ.
Đương nhiên cũng có người dèm pha bọn họ cô nam quả nữ ở cùng 1 chỗ, cũng có thể là Yến Vũ Không đối nàng có điểm ý tứ, bởi vì bộ dạng của nàng tú lệ hiểu biết, thật là một tiểu mỹ nhân. Yến Vũ Không diện mạo văn nhã, được coi là 1 công tử tuấn giai, chính trực, hắn vẫn chưa 1 lần đi hoa lâu tửu quán, làm việc đoan chính, không gần nữ sắc, trong nhà lại thêm một vị biểu muội đương tuổi thanh xuân xinh đẹp như vậy, không phải đại biểu hắn cũng có chút ý tứ sao?
“Không có việc gì, ta chỉ là mệt mỏi. ”
Hồng Phân Tú nói nhỏ: “Để muội kêu hạ nhân bưng trà lên, cho huynh nhuận khẩu. ”
“Không cần, ta muốn trở về phòng đi nghỉ ngơi một chút. ”
Hồng Phân Tú thất vọng nhìn theo bóng dáng Yến Vũ Không, Yến Vũ Không đối với nàng cũng không có không tốt, bất quá Yến Vũ Không đối bất luận kẻ nào cũng không biểu lộ ra cảm tình.
Hắn vẫn đối nàng trì chi lấy lễ, không thể nói rõ thân thiết, nhưng cũng không đến mức quá lãnh đạm; nàng mặc dù tự nhận mình huệ chất lan tâm, nhưng cũng không đoán được chính xác tâm tính của Yến Vũ Không.
Hơn nữa mấy tháng gần đây, Yến Vũ Không tính tình càng ngày càng kỳ quái, nàng chỉ biết gần đây Yến gia gia nghiệp không còn như trước, là do một vị thương nhân họ Hàn thanh danh vang vọng khắp kinh thành, nàng chưa từng nghe qua Yến Vũ Không nói qua chuyện về vị thương nhân này, chỉ nghe hắn tức giận mắng chưởng quản nghiệp vụ, chưởng quầy, loáng thoáng nhắc tới người họ Hàn kia.
Nhưng nếu là hỏi người bên trong phủ, người thương nhân họ Hàn này là ai, mỗi người lại câm như hến, không dám nhiều lời, chính là ai cũng đều lộ ra vẻ mặt thật cổ quái.
Hồng Phân Tú mặc dù cảm thấy thật quái dị, nhưng lại hỏi không ra nguyên cớ, đành phải thôi.
Yến Vũ Không vừa tiến vào trong phòng, bỏ đi áo khoác nghiêng đầu xem xét, da của hắn bên vai trái vốn như ngọc bàn trắng nõn giờ đây xuất hiện thêm vài vết thâm dài, có thể thấy được lực đạo Hàn Độc Cổ bắt lấy hắn có bao nhiêu đại.
Hắn giơ tay sờ bên trái bả vai, thấy hình dạng vết tay kia so với tay hắn thật lớn.
Hàn Độc Cổ đã muốn là nam tử trưởng thành, thành thục ổn trọng, không bao giờ … còn là cái người ngày xưa người người ức hiếp, người người xúc pham, cái nô bộc hạ đẳng nữa.
Tưởng tượng lại nụ hôn cường bạo mãnh lực của Hàn Độc Cổ, Yến Vũ Không liền nhịn không được dùng sức chà lau môi, nhưng trên môi tựa hồ vẫn còn lưu lại hơi ấm của Hàn Độc Cổ.
“Đáng giận, ngươi rốt cuộc quay về làm cái gì?”
Yến Vũ Không một quyền đánh vào bàn, phẫn nộ gầm nhẹ, nhưng không ai có thể trả lời vấn đề của hắn.
“Thiếu gia, đây là sổ sách tháng này. ”
Đại chưởng quỹ liên tiếp lau mồ hôi, cho dù thời tiết hiện tại cũng không quá nóng, nhưng mồ hôi hắn lại ướt đẫm lưng, nhất là khi Yến Vũ Không đang xem sổ sách, hắn ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ quấy nhiễu đến Yến Vũ Không.
Yến Vũ Không giở qua vài tờ, càng lật càng nhanh, cuối cùng tay cầm quyển sách hơi hơi phát run, rốt cục nhịn không được quăng sách ra tức giận mắng.
“Đây là xảy ra chuyện gì? Tháng này doanh thu tất cả đều lỗ, vì cái gì tất cả đều lỗ?”
“Bởi . . bởi vì trong *** tiểu nhị mọi người đều bất an, không để tâm tới chuyện làm ăn, tất cả mọi người nói. . . Đều nói. . . ”
“Nói cái gì?”
Đại chưởng quỹ trộm liếc mắt xem xét Yến Vũ Không một cái.
Yến Vũ Không diện mạo vốn xinh đẹp, hận nhất là bị người ta lấm la lấm lét theo dõi hắn, hắn tức xanh mặt quát hỏi: “Nói, tất cả mọi người nói cái gì?”
“Hàn Độc Cổ thiếu gia muốn mở hiệu châu báu, buôn cổ vật, hiệu cầm đồ, hiệu vải vóc, tất cả những tiểu nhị có kinh nghiệm đều nếm qua tiệc mời của Hàn Độc Cổ, tất cả mọi người nói Hàn Độc Cổ so với thiếu gia hội làm người, hơn nữa lại tôn trọng bọn họ, vài cái lão sư phụ kinh nghiệm cũng tựa hồ nghĩ muốn chuyển tới làm cho Hàn Độc Cổ, đang chờ cửa hàng của hắn khai trương. ”
Vừa nghe đến bọn tiểu nhị lấy hắn cùng Hàn Độc Cổ đánh đồng, Yến Vũ Không tức giận đến toàn thân phát run.
“Bọn họ chính là chỉ nói miệng, huống hồ cổ vật, buôn vải loại này sinh ý, cũng không phải nói là dễ làm, hắn lấy cái gì hóa tiền lời?”
“Thiếu gia, hiệu cầm đồ làm ăn coi trọng chữ tín, sẽ không xem nhẹ cao bán;cổ vật thì cần chính là mặt hàng, Hàn Độc Cổ dù chưa có mặt tiền của cửa hàng, nhưng trên thương trường đồn đãi xôn xao, bọn họ đều nói Hàn Độc Cổ muốn giao thiệp với loại sinh ý này, ai chẳng biết đây là con đường làm ăn sinh mệnh của Yến gia, bọn họ nói ở tiệc cưới của Cổ gia, gặp qua hắn cùng ngài đang bàn chuyện này, cũng nghe nói hắn cùng với Phong gia đã bàn qua, không biết hắn nghĩ muốn chọn ai?”
Phong gia là một gian hiệu buôn khác ở trong kinh thành, bọn họ cũng làm ăn bằng hiệu đồ cổ, hiệu cầm đồ, chính là không kiếm nhiều được như Yến gia, cũng không có quy mô lớn như Yến gia; nhưng nếu có chút bạc đầu tư của Hàn Độc Cổ, cũng có thể lật lại được cục diện.
“Về phần buôn vải, hắn nguyên bản làm chính là Giang Nam tơ lụa sinh ý, hiệu vải chúng ta tuy có tơ lụa, nhưng là loại hàng hiếm, giá lại cao, ở trên chợ đã sớm có người nói rằng, chờ Hàn Độc Cổ đem hàng từ nam ra bắc bán, đến lúc đó tơ lụa nhất định so với chúng ta bán thì tiện nghi hơn, cho nên chuyện buôn vải gần đây chịu ảnh hưởng lớn của chuyện đồn đãi này. ”
“Cũng không đến mức toàn bộ đều lỗ. ”
“Lỗ là bởi vì Hàn Độc Cổ hướng quan to quý nhân tung lời đồn, nói hắn có nhiều mặt hàng mới, cho nên tất cả mọi người đều đang đợi hắn đem hàng ra bắc. ”
“Hắn rốt cuộc nghĩ muốn làm gì?” Yến Vũ Không tức giận đến liên tục vỗ bàn.
Đại chưởng quỹ không dám nói lời nào, một lát sau mới dám kể lại.
“Thiếu gia, tình thế thật lo ngại, Hàn Độc Cổ chủ quản thương phố, mọi người đem năng lực của hắn nói gấp mười, lời hắn nói ra mỗi người đều kính trọng tin tưởng, quan to quý nhân lại hướng chỗ hắn đầu tư, sau đó hàng năm lấy chút lợi ngân;trông thấy sinh ý của Yến gia càng ngày càng không được, không ít người còn nói chuyện làm ăn Yến gia chỉ còn đời này nữa mà thôi. ”
“Câm mồm cho ta!” Yến Vũ Không cầm lấy quyển sách từ dưới đất lên, “Ngươi là đang nói ta vô năng sao?”
Đại chưởng quỹ đã phụ tá cho phụ thân Yến Vũ Không vài chục năm, hắn không phải nói Yến Vũ Không không nghĩ cho chuyện làm ăn, mà là Yến Vũ Không cứ bảo thủ, khai sáng không được, Hàn Độc Cổ lại liên tiếp công kích Yến gia, còn cứ như vậy, Yến gia sớm hay muộn rồi cũng đi đến đường cùng.
“Thiếu gia, ta biết thuốc đắng dã tật, lời thật thì khó nghe, Hàn Độc Cổ trước kia tuy là tiểu nô bộc trong nhà chúng ta, nhưng nếu mà để người ngoài biết được, chúng ta bị một cái nô bộc ngày xưa dồn đến đường cùng, làm ăn liên tiếp lụi bại, quả thực cho người khác cười nhạo. ”
Đại chưởng quỹ càng nói càng kích động, e sợ Yến Vũ Không nghe không lọt nhưng lời tâm huyết của hắn.
“Thiếu gia, thương phố có thể không cần, hiệu vải có thể không kiếm tiền, nhưng Yến gia đồ cổ cùng hiệu cầm đồ, không thể để mất đi a! Yến gia chính là dựa vào hai cái này mà lập danh thành nghiệp , chúng ta có thể nói là lão trong các lão ***, nếu là ngay cả hai loại này đều bị Hàn Độc Cổ quản, Yến gia liền không bao giờ … nữa có thể sống yên ở kinh thành, cũng nghĩa là Yến gia tất bại, lão gia ở dưới cửu tuyền cũng phải thương tâm a!”
Tâm Yến Vũ Không rung động, Yến gia cổ vật cùng hiệu cầm đồ cực kì nổi danh, phụ thân hắn khả năng giám định đối với cổ vật, kì trân bảo khố mặc dù rất tốt , cũng không bằng hắn từ nhỏ đã có kiến thức phi phàm.
Trong kinh thành ai cũng cũng đều biết tất cả những thứ Yến Vũ Không mang trên người đều là tuyệt phẩm hiếm có, khó tìm, đây cũng là nguyên nhân vì sao Hàn Độc Cổ muốn cùng hắn nói chuyện hợp tác.
“Thiếu gia, nếu chuyện hợp tác có thể gia tăng Yến gia thanh thế là chuyện tốt, thì vì cái gì chúng ta không đồng ý? Chẳng lẽ phải không công đem rổ bạc của Hàn Độc Cổ nhường cho phong gia sao? Phong gia phất lên, chẳng khác nào là Yến gia chúng ta xuống dốc a. ”
Yến Vũ Không mặt nhăn mày nhó, hắn không nghĩ quá quản chuyện làm ăn, chỉ cần cái đại khái, nhưng cổ vật, châu báu thực sự là những thứ hắn yêu nhất, nếu làm cho Yến gia cổ vật, ngọc thạch *** rơi vào tay người khác, hắn cũng không muốn.
Đại chưởng quỹ thấy hắn không hề phát hỏa, mới tận tình khuyên bảo tiếp: “Thiếu gia, Hàn Độc Cổ ra ngoài cũng không nói rằng hắn từng là nô bộc của chúng ta, cũng sợ làm tổn hại danh dự của hắn, cho nên hắn đối ngoại cũng chưa từng đối Yến gia nói xấu. Thiếu gia, chúng ta nếu cùng hắn hợp tác, Yến gia được giúp đỡ, mặt mũi cũng còn; nếu không hợp tác, chỉ sợ chúng ta cái gì cũng mất. ”
Yến Vũ Không nhíu chặt mày, muốn hắn chịu yếu thế với Hàn Độc Cổ, chỉ cần nghĩ đoạn chuyện cũ trước kia, hắn căn bản là làm không được.
“Đợi thêm một tháng nữa xem, cũng cho ta suy nghĩ một tháng. ”
Đại chưởng quỹ không dám bức đến cùng, dù sao hắn vẫn là chủ tử, đành phải thu lại sổ sách, xoay người lui ra.
Một tháng sau tình hình vẫn không cải thiện, Hàn Độc Cổ muốn cùng phong gia kết minh đồn đãi khắp phố lớn ngõ nhỏ, trong Yến gia *** những tiểu nhị chưa kí khế ước đã rời đi phân nửa, phần lớn hướng phong gia mà đi, khắp kinh thành đều đồn đãi chuyện kinh doanh của Yến gia sắp không được.
Loại này tiếng xấu đồn xa như vậy, đương nhiên càng không có ai thèm đến cửa hàng Yến gia.
Hơn nữa Yến Vũ Không từ trước đến nay cao ngạo, lạnh như băng, cùng không ít người kết hiềm khích, cho nên càng nhiều người vui sướng khi hắn gặp họa, sau lưng người bịa đặt càng nhiều, nhất thời tôi tớ Yến gia cũng có không ít người nghĩ muốn rời đi, làm cho Yến Vũ Không không thể không nhìn thẳng vào mấy vấn đề này.
Trên bàn chất đầy kì trân dị bảo đều là Yến gia cổ vật, ngọc thạch trong *** là cực phẩm tốt nhất, đại chưởng quỹ nhè nhẹ đặt lên bàn, để cho Yến Vũ Không kiểm tra.
“Thiếu gia, ngài cảm thấy được loại nào làm lễ vật gặp mặt là tốt nhất?”
Yến Vũ Không tùy tay đem so với viên hồng ngọc to như quả trứng chim, “Chọn cái này đi đi. ”
Đại chưởng quỹ cẩn thận đem gói, bỏ vào hộp gấm, nhỏ giọng cung kính nói: “Ta đã phân phó người đưa thư đến Hàn thiếu gia, nói chúng ta giờ này qua chào hắn, thiếu gia, việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi đi. ”
Yến Vũ Không đứng dậy, tình thế cấp bách làm cho hắn cho dù không muốn hướng Hàn Độc Cổ cúi đầu cũng không được.
Mà đại chưởng quỹ đối Hàn Độc Cổ cũng không gọi cả họ cùng tên mà đổi thành Hàn thiếu gia, tựa hồ đã muốn nói rõ Yến gia phải hướng Hàn Độc Cổ cúi đầu là chuyện thực.
Hàn gia mua lại một khu nhà cao cấp vốn của quan lại, tuy rằng mua khi lụi bại, nhưng sau khi hắn tu sửa, đã muốn biến thành biệt quán của Hàn Độc Cổ ở kinh thành, kiến trúc huy hoàng rực rỡ.
Yến Vũ Không đi đến thấy không kìm giọng: “Thô tục. ”
Đại chưởng quỹ cũng nghe qua thiếu gia nhà mình nói gì đó, sắc mặt hơi cương, đến lúc tiểu phó cũng nghe thấy được, hắn trợn mắt nhìn về phía Yến Vũ Không.
“Lời ta nói chính là lời nói thật, hắn có gì mà sợ? Cho dù Hàn Độc Cổ ở trước mặt ta, ta cũng nói như vậy. ”
“Ngươi nếu ghét bỏ, thì sớm trở về. ” Hắn không kiềm chế được giọng nói thập phần lớn tiếng, nếu không phải tổng quản của Hàn gia nhắc hắn chớ có lên tiếng, chỉ sợ hắn còn nói được càng nhiều.
Đại chưởng quỹ khẽ kéo tay áo Yến Vũ Không, “Thiếu gia, chúng ta có việc phải cầu người, xin ngài không cần sinh sự . ”
Đây cũng là lý do vì sao Yến Vũ Không nhân duyên không tốt, hắn nói chuyện nhanh mồm nhanh miệng, biểu tình lại lạnh lùng, tuy rằng không có ác ý, nhưng chỉ cần cái khuôn mặt băng lãnh cũng đủ để làm người ta hiểu lầm; nếu hắn sẵn tâm khiêu khích, chỉ sợ càng dễ dàng khiến người khác tức giận.
Đại chưởng quỹ không dám nói nữa, sợ hắn lại càng nói lời càng khó nghe, đành phải cầm hộp gấm hướng đại sảnh đi tới, cùng lúc cũng hiểu được việc này không có khả năng thành công quá.
Bởi vì thiếu gia tự cao tự đại, Hàn Độc Cổ không thích bị khinh bỉ, càng không nhất định phải cùng Yến gia hợp tác, thiếu gia như vậy chỉ khiến Hàn Độc Cổ thêm khó coi, tuy rằng mặt mũi đẹp, nhưng chỉ được cái vỏ, Yến gia mà khuynh bại, thì còn gì để đắc ý .
Nhưng Hàn Độc Cổ đã sớm nhìn ra ý đồ của Y, vội đưa một tay hướng về phía trước, thô bạo đè lại hàm dưới của Yến Vũ Không, bức bách hắn mở ra đôi môi để chính mình dễ dàng xâm chiếm nhấm nháp hương thơm vị ngọt.
Khẩu dịch chảy xuống bên môi, Yến Vũ Không không thể động đậy. Hắn tức giận giơ lên hai tay công kích, ngược lại lại bị Hàn Độc Cổ ép tới càng nhanh, thậm chí làm cho hắn cảm giác được dục vọng hạ lưu của Hàn Độc Cổ đang chậm rãi sưng lên.
“Phóng. . . Buông ra. . . ”
Yến Vũ Không vừa tức vừa giận, hắn dùng lực phản kích, lại làm cho thân thể hai người càng dính sát chặt chẽ.
Hàn Độc Cổ hôn được thuận thế càng thêm làm càn, hắn bắt lấy eo nhỏ của Yến Vũ Không, ra sức thiếp lại (thế mà càn à quá càn đi chứ).
Yến Vũ Không toàn thân run lên, bởi vì Hàn Độc Cổ lửa nóng cực đại đang cọ xát nửa thân dưới của hắn, cảm giác khác thường kia làm cho hắn ra sức vặn vẹo đứng lên, thầm nghĩ thoát ly giờ phút nguy hiểm này.
“Ta biết ngươi những năm gần đây ngươi đơn thân phòng trống, còn đang ở chờ ta. ” Hàn Độc Cổ thanh âm trầm thấp ghé vào lỗ tai hắn thầm thì, ngữ điệu dẻo kẹo giống như bao ngoài kịch độc là lớp vỏ bọc đường.
Yến Vũ Không biến sắc, cứng ngắc né tránh: “Ngươi là đồ vô sỉ, ta hận không thể giết chết ngươi !”
“Ta nếu thật sự đã chết, chẳng phải là không còn ai an ủi ngươi, buổi tối sẽ thật tịch mịch sao?” Hàn Độc Cổ tiếng nói trầm thấp như rượu nguyên chất, phát ra trầm thấp nhuyễn miên tiếng cười.
Tiếng cười đó làm cho Yến Vũ Không càng cảm thấy nhục nhã, hận không thể đào ra tim hắn, xem là đỏ hay đen?
“Buông ra, buông. . . ”
Yến Vũ Không ra sức giãy dụa, Hàn Độc Cổ lại cố ý thả nhẹ lực đạo, làm cho hắn bởi vì giãy dụa dùng sức quá mức mà văng vào tường sau, truyền đến phịch một tiếng, xem ra nhất định phi thường đau đớn.
“Ha ha ha. . . ” Hàn Độc Cổ cao giọng bật cười, “Làm gì mà kích động như vậy? Ta thực nguyện ý buông ngươi ra, nhưng ngươi lại tự muốn bổ lên nơi cứng rắn nha. ”
“Câm mồm!” phía sau lưng Yến Vũ Không bởi vì dùng sức đánh lên vách tường mà đau đớn không thôi, khuôn mặt tú lệ đỏ lên, đau đớn làm cho hỏa tức trong hắn càng mãnh liệt.
Hàn Độc Cổ dùng hai tay khoát lên trên tường, đem Yến Vũ Không vây lại giữa vách tường cùng thân thể rắn chắc của hắn; tuy rằng không có lần nữa đụng chạm vào thân thể hắn, nhưng ý tứ đe dọa hàm xúc không cần nói cũng biết.
“Yến gia gần đây thiếu hụt không ít, nghe nói chỉ còn buôn vải, hiệu đồ cổ, hiệu cầm đồ là còn có chút lợi nhuận, ta cũng vừa muốn đưa tơ lụa Giang Tô của ta đi bán, ngươi có nghĩ cùng ta hợp tác?”
“Chết cũng đừng mơ. ” Yến Vũ Không trừng mắt liếc hắn một cái.
Hàn Độc Cổ cười khẽ, “đừng mau chóng quyết định như vậy, ta biết ngươi đối với ý ta cũng không thật tinh thông, nhưng đồ ngươi dùng gia cụ, bãi sức, quần áo mặc trên người, xứng sức, cảnh thượng mang ngọc sức, châu báu, trên tay mang nhẫn, mỹ ngọc, tất cả đều có thể nói là tuyệt hảo, ngay cả kinh thành đối ngọc thạch, phục sức lão hành gia, ở trước mặt ngươi cũng không dám khoe khoang, không bằng chúng ta đến hợp tác đi. ”
“Ta đã nói rồi, chết cũng đừng mơ tưởng!”
“Ngay cả nói cũng không nghe hết, đã nói mơ tưởng, có phải không ngươi cứ liền như vậy chán ghét ta sao?” Hàn Độc Cổ lộ ra một chút tự giễu, cười khổ.
Yến Vũ Không đẩy ra hắn, “Ngươi biết tự mình hiểu lấy là tốt. ”
Hàn Độc Cổ bắt lấy vai hắn, “Yến Vũ Không, chúng ta coi như là thanh mai trúc mã, chẳng lẽ ngươi ngay cả điểm ấy cũng không nể mặt ta sao?”
Yến Vũ Không ngăn cánh tay hắn đang nắm trên vai mình, lạnh lùng thốt: “Chúng ta không phải thanh mai trúc mã, ngươi nhớ rồi chứ, ta là thiếu gia, ngươi là tôi tớ. ”
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại rời đi, đầu ngẩng cao, lưng áo thẳng đĩnh, một trận gió mát đánh úp lại, thổi trúng thân hình hắn làm lộ ra đường cong thật đẹp.
Hàn Độc Cổ nhìn bóng dáng của hắn khuất dần, trên mặt xuất ra lúm đồng tiền, “Mông lắc đắc xinh đẹp như vậy, còn nói không nghĩ ta? Thật không hiểu là muốn lừa ai. ”
………. .
“Biểu ca, ngươi đã trở lại, sắc khí của ngươi sao lại trông khó coi vậy?”
Hồng Phân Tú còn nhỏ đã chịu tang cha, chưa tới mười tám, mẫu thân lại mất, nhất thời không nơi nương tựa, phụ thân Yến Vũ Không liền coi nàng như đứa cháu ngoại đem về ở cùng, chiếu cố.
Nàng ở trong này hơn hai năm, đã quen Yến gia phú hào, cũng quen với kinh kì phồn hoa, lúc phụ thân Yến Vũ Không qua đời là lúc nàng còn e sợ Yến Vũ Không không thích nàng ở nơi này, nhưng Yến Vũ Không cũng không có đuổi nàng, vẫn là làm cho nàng được gọi tiểu thư ở lại Yến phủ.
Đương nhiên cũng có người dèm pha bọn họ cô nam quả nữ ở cùng 1 chỗ, cũng có thể là Yến Vũ Không đối nàng có điểm ý tứ, bởi vì bộ dạng của nàng tú lệ hiểu biết, thật là một tiểu mỹ nhân. Yến Vũ Không diện mạo văn nhã, được coi là 1 công tử tuấn giai, chính trực, hắn vẫn chưa 1 lần đi hoa lâu tửu quán, làm việc đoan chính, không gần nữ sắc, trong nhà lại thêm một vị biểu muội đương tuổi thanh xuân xinh đẹp như vậy, không phải đại biểu hắn cũng có chút ý tứ sao?
“Không có việc gì, ta chỉ là mệt mỏi. ”
Hồng Phân Tú nói nhỏ: “Để muội kêu hạ nhân bưng trà lên, cho huynh nhuận khẩu. ”
“Không cần, ta muốn trở về phòng đi nghỉ ngơi một chút. ”
Hồng Phân Tú thất vọng nhìn theo bóng dáng Yến Vũ Không, Yến Vũ Không đối với nàng cũng không có không tốt, bất quá Yến Vũ Không đối bất luận kẻ nào cũng không biểu lộ ra cảm tình.
Hắn vẫn đối nàng trì chi lấy lễ, không thể nói rõ thân thiết, nhưng cũng không đến mức quá lãnh đạm; nàng mặc dù tự nhận mình huệ chất lan tâm, nhưng cũng không đoán được chính xác tâm tính của Yến Vũ Không.
Hơn nữa mấy tháng gần đây, Yến Vũ Không tính tình càng ngày càng kỳ quái, nàng chỉ biết gần đây Yến gia gia nghiệp không còn như trước, là do một vị thương nhân họ Hàn thanh danh vang vọng khắp kinh thành, nàng chưa từng nghe qua Yến Vũ Không nói qua chuyện về vị thương nhân này, chỉ nghe hắn tức giận mắng chưởng quản nghiệp vụ, chưởng quầy, loáng thoáng nhắc tới người họ Hàn kia.
Nhưng nếu là hỏi người bên trong phủ, người thương nhân họ Hàn này là ai, mỗi người lại câm như hến, không dám nhiều lời, chính là ai cũng đều lộ ra vẻ mặt thật cổ quái.
Hồng Phân Tú mặc dù cảm thấy thật quái dị, nhưng lại hỏi không ra nguyên cớ, đành phải thôi.
Yến Vũ Không vừa tiến vào trong phòng, bỏ đi áo khoác nghiêng đầu xem xét, da của hắn bên vai trái vốn như ngọc bàn trắng nõn giờ đây xuất hiện thêm vài vết thâm dài, có thể thấy được lực đạo Hàn Độc Cổ bắt lấy hắn có bao nhiêu đại.
Hắn giơ tay sờ bên trái bả vai, thấy hình dạng vết tay kia so với tay hắn thật lớn.
Hàn Độc Cổ đã muốn là nam tử trưởng thành, thành thục ổn trọng, không bao giờ … còn là cái người ngày xưa người người ức hiếp, người người xúc pham, cái nô bộc hạ đẳng nữa.
Tưởng tượng lại nụ hôn cường bạo mãnh lực của Hàn Độc Cổ, Yến Vũ Không liền nhịn không được dùng sức chà lau môi, nhưng trên môi tựa hồ vẫn còn lưu lại hơi ấm của Hàn Độc Cổ.
“Đáng giận, ngươi rốt cuộc quay về làm cái gì?”
Yến Vũ Không một quyền đánh vào bàn, phẫn nộ gầm nhẹ, nhưng không ai có thể trả lời vấn đề của hắn.
“Thiếu gia, đây là sổ sách tháng này. ”
Đại chưởng quỹ liên tiếp lau mồ hôi, cho dù thời tiết hiện tại cũng không quá nóng, nhưng mồ hôi hắn lại ướt đẫm lưng, nhất là khi Yến Vũ Không đang xem sổ sách, hắn ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ quấy nhiễu đến Yến Vũ Không.
Yến Vũ Không giở qua vài tờ, càng lật càng nhanh, cuối cùng tay cầm quyển sách hơi hơi phát run, rốt cục nhịn không được quăng sách ra tức giận mắng.
“Đây là xảy ra chuyện gì? Tháng này doanh thu tất cả đều lỗ, vì cái gì tất cả đều lỗ?”
“Bởi . . bởi vì trong *** tiểu nhị mọi người đều bất an, không để tâm tới chuyện làm ăn, tất cả mọi người nói. . . Đều nói. . . ”
“Nói cái gì?”
Đại chưởng quỹ trộm liếc mắt xem xét Yến Vũ Không một cái.
Yến Vũ Không diện mạo vốn xinh đẹp, hận nhất là bị người ta lấm la lấm lét theo dõi hắn, hắn tức xanh mặt quát hỏi: “Nói, tất cả mọi người nói cái gì?”
“Hàn Độc Cổ thiếu gia muốn mở hiệu châu báu, buôn cổ vật, hiệu cầm đồ, hiệu vải vóc, tất cả những tiểu nhị có kinh nghiệm đều nếm qua tiệc mời của Hàn Độc Cổ, tất cả mọi người nói Hàn Độc Cổ so với thiếu gia hội làm người, hơn nữa lại tôn trọng bọn họ, vài cái lão sư phụ kinh nghiệm cũng tựa hồ nghĩ muốn chuyển tới làm cho Hàn Độc Cổ, đang chờ cửa hàng của hắn khai trương. ”
Vừa nghe đến bọn tiểu nhị lấy hắn cùng Hàn Độc Cổ đánh đồng, Yến Vũ Không tức giận đến toàn thân phát run.
“Bọn họ chính là chỉ nói miệng, huống hồ cổ vật, buôn vải loại này sinh ý, cũng không phải nói là dễ làm, hắn lấy cái gì hóa tiền lời?”
“Thiếu gia, hiệu cầm đồ làm ăn coi trọng chữ tín, sẽ không xem nhẹ cao bán;cổ vật thì cần chính là mặt hàng, Hàn Độc Cổ dù chưa có mặt tiền của cửa hàng, nhưng trên thương trường đồn đãi xôn xao, bọn họ đều nói Hàn Độc Cổ muốn giao thiệp với loại sinh ý này, ai chẳng biết đây là con đường làm ăn sinh mệnh của Yến gia, bọn họ nói ở tiệc cưới của Cổ gia, gặp qua hắn cùng ngài đang bàn chuyện này, cũng nghe nói hắn cùng với Phong gia đã bàn qua, không biết hắn nghĩ muốn chọn ai?”
Phong gia là một gian hiệu buôn khác ở trong kinh thành, bọn họ cũng làm ăn bằng hiệu đồ cổ, hiệu cầm đồ, chính là không kiếm nhiều được như Yến gia, cũng không có quy mô lớn như Yến gia; nhưng nếu có chút bạc đầu tư của Hàn Độc Cổ, cũng có thể lật lại được cục diện.
“Về phần buôn vải, hắn nguyên bản làm chính là Giang Nam tơ lụa sinh ý, hiệu vải chúng ta tuy có tơ lụa, nhưng là loại hàng hiếm, giá lại cao, ở trên chợ đã sớm có người nói rằng, chờ Hàn Độc Cổ đem hàng từ nam ra bắc bán, đến lúc đó tơ lụa nhất định so với chúng ta bán thì tiện nghi hơn, cho nên chuyện buôn vải gần đây chịu ảnh hưởng lớn của chuyện đồn đãi này. ”
“Cũng không đến mức toàn bộ đều lỗ. ”
“Lỗ là bởi vì Hàn Độc Cổ hướng quan to quý nhân tung lời đồn, nói hắn có nhiều mặt hàng mới, cho nên tất cả mọi người đều đang đợi hắn đem hàng ra bắc. ”
“Hắn rốt cuộc nghĩ muốn làm gì?” Yến Vũ Không tức giận đến liên tục vỗ bàn.
Đại chưởng quỹ không dám nói lời nào, một lát sau mới dám kể lại.
“Thiếu gia, tình thế thật lo ngại, Hàn Độc Cổ chủ quản thương phố, mọi người đem năng lực của hắn nói gấp mười, lời hắn nói ra mỗi người đều kính trọng tin tưởng, quan to quý nhân lại hướng chỗ hắn đầu tư, sau đó hàng năm lấy chút lợi ngân;trông thấy sinh ý của Yến gia càng ngày càng không được, không ít người còn nói chuyện làm ăn Yến gia chỉ còn đời này nữa mà thôi. ”
“Câm mồm cho ta!” Yến Vũ Không cầm lấy quyển sách từ dưới đất lên, “Ngươi là đang nói ta vô năng sao?”
Đại chưởng quỹ đã phụ tá cho phụ thân Yến Vũ Không vài chục năm, hắn không phải nói Yến Vũ Không không nghĩ cho chuyện làm ăn, mà là Yến Vũ Không cứ bảo thủ, khai sáng không được, Hàn Độc Cổ lại liên tiếp công kích Yến gia, còn cứ như vậy, Yến gia sớm hay muộn rồi cũng đi đến đường cùng.
“Thiếu gia, ta biết thuốc đắng dã tật, lời thật thì khó nghe, Hàn Độc Cổ trước kia tuy là tiểu nô bộc trong nhà chúng ta, nhưng nếu mà để người ngoài biết được, chúng ta bị một cái nô bộc ngày xưa dồn đến đường cùng, làm ăn liên tiếp lụi bại, quả thực cho người khác cười nhạo. ”
Đại chưởng quỹ càng nói càng kích động, e sợ Yến Vũ Không nghe không lọt nhưng lời tâm huyết của hắn.
“Thiếu gia, thương phố có thể không cần, hiệu vải có thể không kiếm tiền, nhưng Yến gia đồ cổ cùng hiệu cầm đồ, không thể để mất đi a! Yến gia chính là dựa vào hai cái này mà lập danh thành nghiệp , chúng ta có thể nói là lão trong các lão ***, nếu là ngay cả hai loại này đều bị Hàn Độc Cổ quản, Yến gia liền không bao giờ … nữa có thể sống yên ở kinh thành, cũng nghĩa là Yến gia tất bại, lão gia ở dưới cửu tuyền cũng phải thương tâm a!”
Tâm Yến Vũ Không rung động, Yến gia cổ vật cùng hiệu cầm đồ cực kì nổi danh, phụ thân hắn khả năng giám định đối với cổ vật, kì trân bảo khố mặc dù rất tốt , cũng không bằng hắn từ nhỏ đã có kiến thức phi phàm.
Trong kinh thành ai cũng cũng đều biết tất cả những thứ Yến Vũ Không mang trên người đều là tuyệt phẩm hiếm có, khó tìm, đây cũng là nguyên nhân vì sao Hàn Độc Cổ muốn cùng hắn nói chuyện hợp tác.
“Thiếu gia, nếu chuyện hợp tác có thể gia tăng Yến gia thanh thế là chuyện tốt, thì vì cái gì chúng ta không đồng ý? Chẳng lẽ phải không công đem rổ bạc của Hàn Độc Cổ nhường cho phong gia sao? Phong gia phất lên, chẳng khác nào là Yến gia chúng ta xuống dốc a. ”
Yến Vũ Không mặt nhăn mày nhó, hắn không nghĩ quá quản chuyện làm ăn, chỉ cần cái đại khái, nhưng cổ vật, châu báu thực sự là những thứ hắn yêu nhất, nếu làm cho Yến gia cổ vật, ngọc thạch *** rơi vào tay người khác, hắn cũng không muốn.
Đại chưởng quỹ thấy hắn không hề phát hỏa, mới tận tình khuyên bảo tiếp: “Thiếu gia, Hàn Độc Cổ ra ngoài cũng không nói rằng hắn từng là nô bộc của chúng ta, cũng sợ làm tổn hại danh dự của hắn, cho nên hắn đối ngoại cũng chưa từng đối Yến gia nói xấu. Thiếu gia, chúng ta nếu cùng hắn hợp tác, Yến gia được giúp đỡ, mặt mũi cũng còn; nếu không hợp tác, chỉ sợ chúng ta cái gì cũng mất. ”
Yến Vũ Không nhíu chặt mày, muốn hắn chịu yếu thế với Hàn Độc Cổ, chỉ cần nghĩ đoạn chuyện cũ trước kia, hắn căn bản là làm không được.
“Đợi thêm một tháng nữa xem, cũng cho ta suy nghĩ một tháng. ”
Đại chưởng quỹ không dám bức đến cùng, dù sao hắn vẫn là chủ tử, đành phải thu lại sổ sách, xoay người lui ra.
Một tháng sau tình hình vẫn không cải thiện, Hàn Độc Cổ muốn cùng phong gia kết minh đồn đãi khắp phố lớn ngõ nhỏ, trong Yến gia *** những tiểu nhị chưa kí khế ước đã rời đi phân nửa, phần lớn hướng phong gia mà đi, khắp kinh thành đều đồn đãi chuyện kinh doanh của Yến gia sắp không được.
Loại này tiếng xấu đồn xa như vậy, đương nhiên càng không có ai thèm đến cửa hàng Yến gia.
Hơn nữa Yến Vũ Không từ trước đến nay cao ngạo, lạnh như băng, cùng không ít người kết hiềm khích, cho nên càng nhiều người vui sướng khi hắn gặp họa, sau lưng người bịa đặt càng nhiều, nhất thời tôi tớ Yến gia cũng có không ít người nghĩ muốn rời đi, làm cho Yến Vũ Không không thể không nhìn thẳng vào mấy vấn đề này.
Trên bàn chất đầy kì trân dị bảo đều là Yến gia cổ vật, ngọc thạch trong *** là cực phẩm tốt nhất, đại chưởng quỹ nhè nhẹ đặt lên bàn, để cho Yến Vũ Không kiểm tra.
“Thiếu gia, ngài cảm thấy được loại nào làm lễ vật gặp mặt là tốt nhất?”
Yến Vũ Không tùy tay đem so với viên hồng ngọc to như quả trứng chim, “Chọn cái này đi đi. ”
Đại chưởng quỹ cẩn thận đem gói, bỏ vào hộp gấm, nhỏ giọng cung kính nói: “Ta đã phân phó người đưa thư đến Hàn thiếu gia, nói chúng ta giờ này qua chào hắn, thiếu gia, việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi đi. ”
Yến Vũ Không đứng dậy, tình thế cấp bách làm cho hắn cho dù không muốn hướng Hàn Độc Cổ cúi đầu cũng không được.
Mà đại chưởng quỹ đối Hàn Độc Cổ cũng không gọi cả họ cùng tên mà đổi thành Hàn thiếu gia, tựa hồ đã muốn nói rõ Yến gia phải hướng Hàn Độc Cổ cúi đầu là chuyện thực.
Hàn gia mua lại một khu nhà cao cấp vốn của quan lại, tuy rằng mua khi lụi bại, nhưng sau khi hắn tu sửa, đã muốn biến thành biệt quán của Hàn Độc Cổ ở kinh thành, kiến trúc huy hoàng rực rỡ.
Yến Vũ Không đi đến thấy không kìm giọng: “Thô tục. ”
Đại chưởng quỹ cũng nghe qua thiếu gia nhà mình nói gì đó, sắc mặt hơi cương, đến lúc tiểu phó cũng nghe thấy được, hắn trợn mắt nhìn về phía Yến Vũ Không.
“Lời ta nói chính là lời nói thật, hắn có gì mà sợ? Cho dù Hàn Độc Cổ ở trước mặt ta, ta cũng nói như vậy. ”
“Ngươi nếu ghét bỏ, thì sớm trở về. ” Hắn không kiềm chế được giọng nói thập phần lớn tiếng, nếu không phải tổng quản của Hàn gia nhắc hắn chớ có lên tiếng, chỉ sợ hắn còn nói được càng nhiều.
Đại chưởng quỹ khẽ kéo tay áo Yến Vũ Không, “Thiếu gia, chúng ta có việc phải cầu người, xin ngài không cần sinh sự . ”
Đây cũng là lý do vì sao Yến Vũ Không nhân duyên không tốt, hắn nói chuyện nhanh mồm nhanh miệng, biểu tình lại lạnh lùng, tuy rằng không có ác ý, nhưng chỉ cần cái khuôn mặt băng lãnh cũng đủ để làm người ta hiểu lầm; nếu hắn sẵn tâm khiêu khích, chỉ sợ càng dễ dàng khiến người khác tức giận.
Đại chưởng quỹ không dám nói nữa, sợ hắn lại càng nói lời càng khó nghe, đành phải cầm hộp gấm hướng đại sảnh đi tới, cùng lúc cũng hiểu được việc này không có khả năng thành công quá.
Bởi vì thiếu gia tự cao tự đại, Hàn Độc Cổ không thích bị khinh bỉ, càng không nhất định phải cùng Yến gia hợp tác, thiếu gia như vậy chỉ khiến Hàn Độc Cổ thêm khó coi, tuy rằng mặt mũi đẹp, nhưng chỉ được cái vỏ, Yến gia mà khuynh bại, thì còn gì để đắc ý .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.